Ôm Lấy Ánh Trăng
-
Chương 4
04. DƯA LEO
Edit: Tanfania
---
Thứ hai quay lại trường học, Lâm Hác mới chân chính cảm thấy cuộc sống đại học đã bắt đầu.
Tháng đầu tiên sau khai giảng bận rộn rất nhiều việc. Những sinh viên mới phải vật lộn tranh đấu kịch liệt với hệ thống đăng kí của trường để đăng kí thành công các môn học mong muốn, sau đó không có bất cứ sự chuẩn bị nào liền bắt đầu đối mặt với chương trình học phức tạp đầy khốn khổ.
Lúc này chính là khoảng thời gian nhộn nhịp nhất của hội học sinh cùng các câu lạc bộ của trường chiêu sinh người mới về hội, mỗi ngày tan học đều phải chen chúc qua con đường nhỏ đứng đầy người của các câu lạc bộ. Lâm Hác nhận được rất nhiều lời mời từ phía các câu lạc bộ, cậu đẹp trai lại cao ráo, câu lạc bộ thể dục thể thao luôn xoa tay hầm hè muốn trước một bước bắt lấy người. Nữ sinh trong nhiều câu lạc bộ cũng sẽ đẩy một cô gái xinh đẹp trong hội ra, các cô nàng đều thẹn thùng đưa giấy quảng bá cho Lâm Hác.
Lâm Hác cũng nhận lấy hết, lúc đầu cậu không nghĩ rằng sẽ báo danh vào quá nhiều câu lạc bộ, nhưng gần đây có một số việc phiền não quấn lấy cậu nên cậu muốn dùng sự bận rộn nơi cuộc sống sân trường để khiến bản thân quên đi những việc ấy, thế là liền báo danh vào đội bóng rổ, những cái khác cậu còn chưa nghĩ xong.
Hôm nay Lâm Hác vừa trở về ký túc xá, mới thả ba lô chứa đầy tờ rơi câu lạc bộ xuồng thì cậu bạn cùng phòng nằm giường trên cậu là Quách Ứng lập tức nhảy lại gần. Lâm Hác nhìn gương mặt như kẻ trộm của cậu ta, dường như có việc muốn tìm cậu nhờ giúp đỡ.
Quách Ứng với gương mặt đầy ý cười ngồi xuống cạnh Lâm Hác, sau đó nắm lấy cánh tay của cậu: "Anh em, giúp đỡ tẹo nào, giang hồ cấp cứu."
Lâm Hác bị hành động thân mật quá mức này sợ tới mức giật phăng tay lại: "Đệt, có việc cậu mau nói đừng có làm những hành động này."
Quách Ứng chẳng giận, tiếp tục cười nói: "Anh em, cậu đã nghĩ ra nên đi câu lạc bộ nào chưa?"
"Chưa có, làm sao?"
"Suy xét đến câu lạc bộ mỹ thuật được không?"
"Cậu thích vẽ tranh?"
"Không phải. Ai để tôi nói rõ cho cậu vậy, tôi để ý một đàn chị vô cùng xinh đẹp ở câu lạc bộ mỹ thuật, tôi đây là muốn báo danh vào câu lạc bộ của các chị ấy để đến gần người ta hơn. Chỉ là câu lạc bộ của các chị ấy có quá nhiều cô gái nhỏ, một mình tôi không dám xin vào, nếu cậu thích vẽ tranh thì chúng ta cùng nhau xin vào đi?"
Lâm Hác muốn nói cậu không có hứng thú với vẽ tranh nhưng Quách Ứng cười quá mức chân thành, khác hoàn toàn với đám bạn làm ăn của cha cậu, cậu ấy thật sự coi cậu như một người bạn nhờ giúp đỡ, cho nên Lâm Hác cũng không phản đối hay dễ dàng từ chối.
"Tôi suy nghĩ chút đã."
"Được được được không thành vấn đề, đợi sau khi kỳ nghỉ quốc khánh kết thúc tôi sẽ chờ câu trả lời chắc chắn của cậu!"
"Ok." Lâm Hác tạm thời đồng ý.
Còn ba ngày nữa sẽ được nghỉ. Kỳ nghỉ lần này tương đối dài, Lâm Hác có thể về nhà khoảng một tuần. Nghĩ đến ngày nghỉ Lâm Hác vẫn rất vui vẻ. Sau khi trở về từ ngày nghỉ huấn luyện quân sự đã ba tuần cậu còn chưa về nhà, ban đầu là do Thẩm Niệm giấu diếm cậu nên cảm thấy không vui, nhưng bây giờ trong đầu chỉ có một ý nghĩ, cậu rất nhớ Thẩm Niệm.
Kỳ nghỉ Quốc Khánh bắt đầu từ ngày mùng 1 tháng 10, nhưng hôm ba mươi Lâm Hác lại không có tiết, cậu cũng không báo với người nhà, tới giữa trưa trực tiếp gọi xe về nhà.
Về đến nhà, Lâm Hác mở cửa phát hiện trong phòng khách không có ai cả, giờ này Lâm Lập còn chưa tan làm. Cậu lên lầu cất hành lý rồi vào phòng Thẩm Niệm, cũng chẳng thấy người đâu, cậu lại xuống nhà bếp rồi sang thư phòng thậm chí cả nhà kho cũng tìm qua, vẫn như cũ không tìm được Thẩm Niệm. Lâm Hác bỗng hơi mê mang, cậu không biết nên đi đâu tìm Thẩm Niệm. Cậu chỉ biết rằng trước đây tan học về nhà sẽ luôn nhìn thấy Thẩm Niệm, nhưng những lúc khác thì Thẩm Niệm đang làm gì? Thẩm Niệm không cần đi làm, khi Lâm Lập và Lâm Hác không có ở đây thì anh luôn ở một mình sao? Anh sẽ làm gì? Lâm Hác không biết, cậu bỗng nhiên phát hiện bản thân hoàn toàn không biết gì về Thẩm Niệm cả.
Lâm Hác hơi bực bội, cậu đều tìm qua tất cả các phòng một lần, thậm chí cậu quên mất rằng có thể gọi điện hỏi xem Thẩm Niệm đang ở đâu. Tìm thêm một lần nữa, Lâm Hác đột nhiên nhớ ra có một chỗ cậu vẫn chưa tìm đến, đó là sân sau nhà mình mà cậu chưa từng đi qua.
Đằng sau nhà Lâm Hác là một khu vườn tự nhiên nhưng nhà cậu chẳng có ai yêu thích chăm hoa chăm cỏ, vì vậy dì giúp việc liền cải tạo khu vườn phía sau thành một vườn rau nhỏ. Lâm Hác ghét côn trùng nên từ sau khi nơi này biến thành vườn rau nhỏ cậu liền không bước đến nữa. Có lẽ Thẩm Niệm đang ở đó.
Lâm Hác mở cửa sau ở phòng bếp, đi dọc theo đường nhỏ ra vườn rau. Đã đầu thu nhưng thời tiết vẫn rất oi nóng. Lâm Hác rời khỏi phòng bật điều hòa khí lạnh, một luồng nhiệt nóng lập tức vây quanh lấy người cậu. Trên người Lâm Hác đổ chút mồ hôi nhưng đến khi cậu đi qua chỗ giàn nho phía trước, vườn rau xanh um tươi tốt hiện ra trước mắt, Thẩm Niệm đang ngồi ở đó, một khắc ấy dường như toàn bộ khí nóng bị không khí tươi mắt của vườn rau xanh cuốn đi sạch sẽ.
Thẩm Niệm đưa lưng về phía Lâm Hác, anh cũng không phát hiện ra Lâm Hác đi đến. Hôm nay Thẩm Niệm mặc một chiếc áo trắng tay ngắn nhăn nhúm, phía trên có vết màu nhàn nhạt, giống như vô ý quẹt lên đã bị tẩy phai nhạt. Hình như anh mặc tặp dề cùng màu áo, sau eo thắt một cái nút hình nơ con bướm màu xanh xám. Tóc được buộc lên một cách tùy ý để lộ ra vùng cổ trắng tinh với sợi dây đeo màu đen.
Lâm Hác bước đi nhẹ nhàng, đến nơi mới biết Thẩm Niệm đang vẽ tranh. Thẩm Niệm không mang tạp dề, đó là bộ đồng phục mặc khi vẽ tranh. Trước mặt anh bày vải vẽ và giá đỡ, tay trái cầm khay màu, tay phải cầm cọ đang phết màu lên mặt khung giấy. Thẩm Niệm vẽ cực kỳ chú tâm, trên má phải không biết từ lúc nào bị quệt một đường màu xanh lục, mà bản thân họa sĩ lại chẳng mảy may để ý tới.
Lâm Hác dừng lại ở sau lưng Thẩm Niệm, cậu nhìn thấy Thẩm Niệm đang vẽ giàn dưa leo trong vườn. Sau mười hai giờ trưa dưa leo bị phơi nắng trở nên hơi héo, treo lủng lẳng trên dây leo. Nhưng Thẩm Niệm lại vẽ trái dưa leo căng mọng xanh biếc còn đang nhỏ nước, bên cạnh là những đóa hoa dưa leo vàng rực đang nở bung. Anh vẽ màu tươi sáng, sức sống dồi dào, hoàn toàn không giống như đang vẽ trái dưa leo héo rũ kia. Nhưng thỉnh thoảng Thẩm Niệm sẽ ngẩng lên nhìn giàn dưa leo nọ, chứng tỏ anh đang vẽ nó.
Lâm Hác bỗng hơi hoang mang, cậu cúi người, đôi tay xuyên qua cánh tay Thẩm Niệm vòng lấy eo anh, ôm chặt Thẩm Niệm từ đằng sau. Đã lâu không được ôm người vào lòng làm cậu có cảm giác như rơi vào đệm bông. Cậu hỏi: "Đang vẽ gì vậy?"
Thẩm Niệm bị dọa sợ bởi động tác tiếp xúc thân mật này, anh bất chợt quay đầu lại mở to hai mắt, bên trong tràn đầy bối rối và luống cuống. Nhưng đến khi thấy rõ người đến là Lâm Hác thì Thẩm Niệm yên tâm thở ra một hơi, đôi mắt mở ra lần nữa là sự dịu dàng quen thuộc.
"Tiểu Hác, con về rồi. Tại sao lại không báo trước một tiếng vậy."
"Trưa nay không có tiết nên quay về sớm, tôi thấy trong phòng không có người còn nghĩ anh không ở nhà."
Cách một lớp quần áo Lâm Hác cũng có thể cảm nhận được trái tim Thẩm Niệm còn chưa bình ổn lại vẫn đang đập thình thịch, nhưng chậm rãi đã khôi phục lại tốc độ bình thường.
Lâm Hác nhìn Thẩm Niệm vẽ, hỏi: "Anh đang vẽ dưa leo trong vườn sao? Dưa trong vườn đều héo rũ cả, tranh này của anh chẳng giống tả thực chút nào."
Thẩm Niệm cũng nhìn sang, nói: "Đương nhiên là dưa trong vườn, chỉ có điều ta không vẽ dưa leo của hiện tại. Đây là dưa leo lúc bảy giờ sáng mới được dì tưới nước qua."
"Tại sao lại vẽ vào sáng sớm?"
"Bởi vì dưa leo vào buổi sáng là đẹp nhất. Ta muốn vẽ không phải nó của hiện tại, mà là thời khắc tuyệt vời nhất trong đời nó."
"..."
"Ngủ một giấc, khi mở mắt ra có thể chào đón ánh sáng ngày mới. Cho dù bị hái xuống, biến thành đồ ăn trên bàn, nó nhất định cũng sẽ nhớ kĩ buổi sáng hôm đó."
Buổi tối Lâm Lập tan làm trở về, ba người ngồi ăn cơm chung với nhau, trên bàn ăn bày dĩa dưa leo được vẽ kia.
Ăn cơm tối xong, Lâm Hác nằm trên giường thất thần trong phòng mình. Trong đầu cậu đều là hình ảnh trưa nay Thẩm Niệm vẽ quả dưa leo kia.
Lâm Hác cầm điện thoại nhắn wechat cho Thẩm Niệm: [Ông ấy đâu?]
Thẩm Niệm trả lời lại rất nhanh: [Trong phòng tắm đang chuẩn bị tắm rửa.]
Lâm Hác sau khi xem tin nhắn liền nhắn lại hai từ sau đó lập tức xuống giường đi nhanh đến trước cửa phòng Thẩm Niệm. Thẩm Niệm nhận được hai chữ "mở cửa", anh nhìn về phía phòng tắm đang khóa rồi đi tới chỗ cửa phòng ngủ, Lâm Hác đã đứng ở bên ngoài.
Cửa vừa được mở ra, Lâm Hác liền chen vào giơ tay nắm chặt lấy bả vai Thẩm Niệm. Cậu lôi kéo Thẩm Niệm đi đến tủ quần áo cạnh phòng tắm, Lâm Hác đưa lưng về phía phòng tắm đặt Thẩm Niệm lên trên cửa tủ quần áo, hôn xuống. Âm thanh hôn môi bị tiếng nước chảy trong phòng tắm che dấu, Thẩm Niệm bị đoạt đi hô hấp.
Lâm Hác không cho Thẩm Niệm thời gian phản ứng lại, cậu buông Thẩm Niệm ra đồng thời ép Thẩm Niệm ngồi xuống phía dưới, vội vã không nhịn nổi nói: "Dùng miệng giúp tôi."
Thẩm Niệm quỳ xuống, kéo khóa quần Lâm Hác, khi quần lót bị kéo xuống, dương v*t sưng to đỏ tím bật ra nhẹ nhàng đánh lên mặt Thẩm Niệm. TRái tim Thẩm Niệm bởi vì khẩn trương mà đập nhanh điên cuồng, anh dùng tay nắm lấy gốc rễ của Lâm Hác, ánh mắt liếc nhẹ qua phía phòng tắm một cái, sau đó cẩn thận hé miệng nuốt vật to lớn kia vào. Thẩm Niệm dùng đầu lưỡi liếm khắp quy đầu, nước bọt càng tiết ra nhiều hơn, tiếp đó anh nhả phần quy đầu ướt nhẹp ra dùng đầu lưỡi trơn trượt di chuyển tới lui từ gốc đến ngọn.
Lâm Hác nhìn dương v*t đọng lại từng giọt nước óng ánh bỗng nhớ đến trái dưa leo nhỏ nước kia. Dưới thân cậu vừa đau vừa trướng, bàn tay nắm tóc Thẩm Niệm có hơi dùng sức, động tác của Thẩm Niệm giống hệt một bé mèo đang liếm sữa càng làm cậu càng trở nên đói khát khó nhịn. Lâm Hác nắm lấy dương v*t của mình nhét vào trong miệng Thẩm Niệm, Thẩm Niệm phối hợp nuốt lấy quy đầu, sau đó nương theo nước bọt làm chất bôi trơn từ từ nuốt phần thân vào. Lâm Hác nhìn toàn bộ dương v*t của mình cắm hết vào trong miệng Thẩm Niệm, đôi môi đỏ bừng dính đầy nước bọt của anh dán lên lông mu cậu. Lâm Hác thọc vào quá sâu khiến Thẩm Niệm bị chọc đến nôn khan, yết hầu buộc chặt làm quy đầu bị chèn ép sướng đến mức chảy dịch nhầy, suýt chút nữa cậu bị Thẩm Niệm dùng miệng làm bắn.
Lâm Hác rút dương v*t ra, kéo theo một sợi chỉ bạc mập mờ, Thẩm Niệm che miệng ho khẽ. Chờ Thẩm Niệm bĩnh tĩnh trở lại, Lâm Hác lại lần nữa cầm dương v*t đưa qua để Thẩm Niệm dùng miệng phun ra nuốt vào, lỗ tai anh đỏ bừng có thể nhỏ ra máu, trên mặt cũng nổi lên rạng đỏ bởi vì vừa rồi nôn khan mà ra. Thẩm Niệm ra sức lấy lòng dương v*t của Lâm Hác, đôi mắt lại ngước lên nhìn về phía cậu, có lẽ là do liên quan đến cơ miệng bị căng ra quá mức nên đôi mắt anh uất ức híp lại, đong đầy ánh nước lấp lánh.
Hai người kiềm chế không phát ra tiếng nào nhưng trong phòng vẫn có tiếng nước mỗi khi thọc vào rút ra và âm thanh thở dốc bị đè nén. Trong phòng tắm Lâm Lập tắm rất chuyên chú, vốn chẳng hề phát hiện ra điều kì lạ trong phòng ngủ.
Lâm Hác rút dương v*t từ trong miệng Thẩm Niệm ra, kéo anh dậy rồi lần nữa đè anh lên trên cửa tủ quần áo, tiếp đó lôi dương v*t cũng đã cương cứng giống mình từ trong quần ngủ của Thẩm Niệm. Cậu đặt dương v*t của cả hai dán sát vào nhau, sau đó dùng tay nắm lấy hai căn cùng tuốt lộng nhanh chóng, nước miếng dính nhớp được bôi lung tung trên hai dương v*t nóng bỏng sát nhau và lòng bàn tay Lâm Hác, phát ra tiếng xì xụp.
Thẩm Niệm bịt chặt miệng mình ngăn bản thân phát ra tiếng kêu, Lâm Hác kéo tay anh ra sau đó nặng nề hôn lên môi anh. Dây dưa triền miên, thanh âm sung sướng của cả hai bị đối phương nuốt lấy. Lâm Hác nếm được mùi vị ngọt ngào cùng mùi tanh dương v*t mình trong khoang miệng Thẩm Niệm, cậu cảm thấy bản thân thật bẩn, thậm chí làm ô uế Thẩm Niệm, nhưng cảm giác tội ác ghê tởm này càng thôi thúc cậu thêm điên cuồng vấy bẩn Thẩm Niệm.
Trước khi âm thanh trong nhà tắm ngừng lại, cả anh và cậu đều bắn ra trong tay Lâm Hác. Tiếng nước ngưng bặt, Lâm Hác lưu luyến không rời ôm Thẩm Niệm hôn mãi một lúc mới buông anh ra. Lâm Hác rút khăn giấy nơi đầu giường giúp anh lau sạch sẽ chất bẩn rồi lặng lẽ trở về phòng của mình.
Lúc Lâm Lập bước ra ngoài thì thấy Thẩm Niệm đã nằm im trên giường, ông ta cho rằng Thẩm Niệm đã ngủ liền cầm điện thoại đi đến thư phòng gọi điện.
Trong phòng chỉ còn mình Thẩm Niệm, anh trốn trong chăn nhắm chặt mắt, ý định xem nhẹ sự khô nóng vẫn chưa tắt trong thân thể.
Lâm Hác về đến phòng liền ngã ra giường, thất thần nhìn lên trần nhà thở dốc. Trên dương v*t cậu vẫn còn dính tinh dịch của Thẩm Niệm, cậu đưa tay cầm lấy, nơi đó vẫn còn cương cứng, cậu không chê bẩn cứ vậy tự an ủi chính mình.
Sau mỗi một lần thân thiết, để lại cho Lâm Hác chỉ là nỗi trống rỗng càng nhiều hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook