Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn
Chương 80: Những năm kia

Thẩm Tri đứng ở trong mưa, tôi nói: "Thật sự không cần, không bắt được xe thì tôi có thể ngồi xe buýt."

"Trần tiểu thư, cô vì hoạt động của chúng tôi mà bận rộn rất lâu, hiện tại thân thể lại không thoải mái, nếu mắc mưa bị bệnh thì chúng tôi sẽ rất áy náy, quả thật nơi này rất khó bắt xe, cô nên lên xe đi."

Anh ta mở cửa xe sau cho tôi, tôi nhẹ nhàng nhìn thoáng qua cả người Diệp Tư Viễn, anh yên tĩnh ngồi ở chỗ đó, nghiêng đầu nhìn tôi, "Đôi tay" của anh xuôi ở bên người, "Mu bàn tay" khoác lên đệm dựa ghế ngồi, không có sức sống.

Tôi thở dài, dù sao bọn họ cũng là khách hàng của tôi, tương lai mọi người còn phải hợp tác, lại còn có Tiểu Chương đang ở bên cạnh, giằng co không lên xe nhất định sẽ làm cho cô ấy cảm thấy kỳ quái, tôi cúi người một cái, cười nói với Diệp Tư Viễn đang ở trong xe: "Được rồi, vậy thì thật là cám ơn Diệp tiên sinh."

Tôi lên xe, vẫy vẫy tay với Tiểu Chương, xe liền khởi động .

Diệp Tư Viễn ngồi bên trái, tôi dán thật chặt vào cửa xe bên phải, cố gắng duy trì khoảng cách lớn nhất với anh.

Tôi nói địa chỉ cho tài xế sau đó không nói lời nào nữa, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong xe yên tĩnh khác thường, âm nhạc cũng không có mở, chỉ có thể nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa xe. Tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu khi ngồi ở bên cạnh Diệp Tư Viễn.

Tôi không có quay đầu liếc anh một cái nhưng tôi biết anh đang nhìn tôi, nhưng mà có gì để nhìn đây? Tôi đã cho anh thời gian, đã cho anh cơ hội, thời gian dài như vậy, anh không có ý nghĩ quay trở lại thì bây giờ lại định làm gì?

Tài xế không quen đường, thỉnh thoảng hỏi tôi phải đi như thế nào, tôi trả lời ngắn gọn, xe chạy qua cái cầu cao, lại qua mấy cái đèn xanh đèn đỏ, rốt cuộc cũng dừng lại ở cửa chung cư tôi thuê.

"Đến rồi, cám ơn các anh đã đưa tôi về, hẹn gặp lại." Sau khi nói xong câu này với Thẩm Tri đang ngồi phía trước, cũng không nhìn người bên cạnh một cái, cầm lấy túi xách bước nhanh xuống xe.

Tôi nghe thấy phía sau có người xuống xe, mở cửa xe, tiếp sau đó có một người khác xuống, tôi chạy chậm lại, thật sự là vì đang mang giày cao gót nên chạy không nhanh, người kia vẫn đi theo sau tôi cho đến khi tôi đi tới đầu hành lang.

Rốt cuộc tôi cũng dừng bước lại, hai tay chống lên cửa sắt ở hành lang, nhỏ giọng thở hổn hển.

Tôi đã chuẩn bị tư tưởng, tâm lí rất nhiều nhưng không có chuẩn bị việc đột nhiên quay lại quá khứ, đột nhiên đối mặt với anh.

"Có chuyện gì không?" Đèn đường mờ mờ, mưa phùn sương mù, tôi nhìn chằm chằm mắt Diệp Tư Viễn, muốn từ trong đó đọc được một ít suy nghĩ của anh.

Nhưng không có gì cả, anh chỉ đứng cách xa khoảng 5- 6m, lẳng lặng nhìn tôi, mặc nước mưa xối lên trên người, mím môi trầm mặc không nói .

"Diệp tiên sinh, anh thật sự không cần phải như vậy." Tôi ôm lấy cánh tay, cảm thấy có chút lạnh: "Hai chúng ta đã không còn ân oán gì nữa, bộ dạng này của anh sẽ quấy nhiễu tới em."

Anh vẫn không nói gì, chỉ là cúi đầu thở dài thườn thượt một hơi. Hồi lâu về sau, anh lại ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi: "Tiểu Kết, thân thể em không thoải mái sao?"

"Rất tốt, trời mưa sẽ hơi khó chịu một chút, không có gì đáng ngại."

"Có muốn anh đưa em đến bệnh viện hay không? Sắc mặt của em không được tốt lắm."

"Không cần, bệnh cũ thôi."

"Đã đi khám bác sĩ chưa?"

"Rồi, Tây y ,Trung y đều khám qua."

"Bác sĩ nói như thế nào?"

"Bác sĩ nói. . . . . . Em đáng đời." Diệp Tư Viễn ngẩn ra, tôi lại bị lời nói của chính mình chọc cho cười lên, nhún bả vai, khoát tay với anh: "Dù sao cũng từng bị thương nhiều chỗ, có lành thì cũng không giống trước được, bệnh nhỏ, quen là tốt rồi."

Anh nhìn tôi hồi lâu, đột nhiên nói: "Thật xin lỗi."

Tôi ngây ngẩn cả người. Thật xin lỗi? Xin lỗi cái gì?

Tôi nháy mắt, sống lưng tựa vào trên cửa sắt, vô lực lắc đầu với anh: "Không có quan hệ gì với anh, Diệp tiên sinh. Anh về đi, em mệt mỏi rồi."

Anh còn muốn nói cái gì nữa nhưng tôi đã xoay người móc cái chìa khóa ra mở cửa đi vào, trước khi đi vào, tôi nghĩ nghĩ, quay đầu cười với anh: "Đúng rồi, còn chưa có chúc mừng anh, công ty mới khai trương, chúc anh buôn bán thịnh vượng, tiền vào như nước."

Anh có chút xấu hổ thì tôi đã đi vào trong nhà, "Rầm" một tiếng đóng cửa sắt lại.

Trở lại phòng nhỏ của mình, tôi không có mở đèn, chỉ đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ hở ra một chút để nhìn xuống dưới lầu, anh vẫn đứng ở nơi đó như cũ, không nhúc nhích.

Tôi nhìn anh, thật lâu về sau, Thẩm Tri che dù đi tới, nói với anh gì đó, Diệp Tư Viễn gật đầu cùng Thẩm Tri sóng vai rời đi.

Nhìn bóng lưng của anh đi xa, "Hai cánh tay" treo ở bên người vẫn không nhúc nhích khiến cho tư thế đi có chút quái dị.

Thời gian thật sự là một cái gì đó không lí giải nổi, chúng tôi đã từng thân mật không có khoảng cách, đã từng cho rằng đối phương chính là tất cả, nhưng bây giờ bốn mắt nhìn nhau thì tôi lại hoàn toàn không biết nên nói với anh cái gì. Tôi nghĩ, chúng tôi thật sự đã hết rồi, không phải là chấm dứt vào kỳ hạn chót mấy ngày trước mà là rất nhiều năm trước, khi anh rời bỏ tôi thì chúng tôi đã định trước là —— kết thúc.

Tắm xong, nằm ở trên giường suy nghĩ lung tung thì điện thoại di động vang lên, là Trình Húc. Hai ngày trước anh trở về nhà nghỉ lễ Quốc khánh, anh ta biết hai ngày nay công việc của tôi rất bận nên mới không có gọi điện thoại cho tôi.

“ Hoạt động khai trương có thuận lợi không? Anh xem dự báo thời tiết nói thành phố H mưa, thân thể của em vẫn còn tốt đó chứ?"

"Tạm được, hoạt động rất thuận lợi, em đã về đến nhà rồi."

"Thừa dịp Quốc Khánh nên nghỉ ngơi tốt một chút, đã rất lâu em không có nghỉ ngơi rồi."

"Ừ." Tôi nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi anh ta: "Đúng rồi, lần trước anh nói anh phải đến dự tiệc cưới một người bạn, là ngày nào vậy?"

"Ngày 6, thế nào?"

"Em muốn ra ngoài đi dạo, có hoan nghênh em tới uống ké rượu mừng không?"

Trình Húc sửng sốt hồi lâu, đột nhiên bật cười: "Dĩ nhiên hoan nghênh rồi! Chừng nào thì em tới đây? Anh tới sân bay đón em."

"Em không ngồi máy bay." Vừa nói xong tôi đã quyết đinh: "Ngày 5 em sẽ đến thành phố J, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho anh."

"Được!"

Cúp điện thoại, tôi nhảy xuống giường, xếp hành lí của mình vào balo.

@@@@@@@@@@

Vì vậy cuộc hành trình nghỉ lễ Quốc Khánh của tôi bắt đầu.

Sáng sớm ngày 3 tháng 10, tôi ngồi xe lửa tới Thượng Hải trước, đi thăm công viên Thế Bác và bảo tàng nghệ thuật Trung Quốc. Thật sự là có rất nhiều người nha! Sau khi xếp hàng 3 tiếng đồng hồ tôi mới được vào tham quan nhưng cảm giác vẫn rất tốt.

Buổi tối đi đến miếu Thành Hoàng Nam Tường ăn bánh bao hấp, lại đi nhìn ngắm cảnh đêm, cuối cùng đi dạo một vòng ở đường Nam Kinh, mua cho mình một bộ váy xinh đẹp để đi dự tiệc cưới rồi mới hài lòng trở về khách sạn.

Sáng sớm ngày 4 tháng 10, tôi lại ngồi xe lửa đến Nam Kinh, buổi sáng chơi ở lăng Trung Sơn, buổi chiều đi thăm quan bảo tàng Đại Đồ Sát Nam Kinh, thẳng đến khi da đầu tê dại mới chạy trốn khỏi đó. Buổi tối tôi hăng hái đi miếu Phu Tử ăn món canh miến tiết vịt nổi tiếng, cuối cùng mua mấy quả cam xách về khách sạn.

Sáng sớm ngày 5 tháng 10, tôi đến bến xe trung tâm Nam Kinh ngồi xe buýt đến thành phố J, dọc đường ăn ăn ngủ ngủ, 4 giờ sau đã tới nơi.

Đi ra khỏi bến xe thì thấy Trình Húc đang vẫy tay với tôi, tôi mang balo chạy đến bên người anh ta, cười với anh ta: "Trần kết nhảy dù!"

"Hoan nghênh hoan nghênh!" Trình Húc nhận balo trên lưng tôi: "Nghĩ như thế nào mà đeo balo du lịch một mình?"

"Hiếm khi được nghỉ ngơi, Thế Vận Hội năm ngoái em không có cơ hội đi xem vì vậy muốn đến thăm quan bảo tàng nghệ thuật Trung Quốc một chút."

"Cảm thấy thế nào? Năm anh tới đó người ta đi thăm quan rất đông, một chút ý tứ cũng không có."

"Tạm được, động Thanh Minh Thượng Hà Đồ là thú vị nhất, em xem rất lâu !"

"Cái đó cũng không tệ." Vừa nói chuyện chúng vừa ngồi lên xe taxi.

"À, Trình Húc, thương lượng với anh chuyện này."

"Chuyện gì?"

"Ngày mai đi dự tiệc cưới, có thể đừng nói em là bạn gái của anh hay không?"

"Vậy nói gì?" Anh cau mày cười khổ.

"Bạn bè bình thường không được sao, tới ăn chực đấy!" Tôi cười ha ha: "Gần đây ăn uống không tốt, nghĩ tới tiệc cưới nhất định là sẽ có tôm hùm bào ngư gì đó! Vừa đúng dịp bồi bổ lại."

"Đó là nhất định. Điều kiện của bạn anh rất tốt, cam đoan tiệc cưới ngày ngày mai sẽ làm cho em hài lòng. Chẳng qua lúc đó anh không thể đi với em được, anh phải làm phù rể."

"Không có chuyện gì, cho em địa chỉ, khi đến lúc em trực tiếp đi đến là được."

Chúng tôi trở về bệnh viện nhỏ nhà Trình Húc, ba Trình nhìn thấy tôi đến thì rất vui vẻ, lôi kéo tôi đi nhìn con chó nhà ông đã sinh được mấy con chó con: "Tiểu Trần, con xem, mấy tháng không thấy, Đại Hoàng nhà bác đã làm mẹ rồi."

"Thật đáng yêu!" Tôi đứng ở ổ chó bên, nhìn mấy con chó con chen chúc bú sữa mẹ, thân thể nhỏ bé, lông tơ mềm mịn ủn tới ủn lui , vô cùng thú vị.

"Thích không? Thích thì lấy một con về nuôi." Trình Húc ngồi chồm hổm xuống, chỉ vào một con chó con màu vàng, nói với tôi: "Con này rất đần, luôn bú không đủ cho nên gầy nhất."

"Thật thú vị." Tôi vươn tay vuốt lưng con chó nhỏ, Đại Hoàng dịu ngoan nhìn tôi, không kêu cũng không động đậy.

"Có muốn không?"

"Vẫn là. . . . . . Thôi đi, em ở một mình, ban ngày đi làm, bỏ nó ở nhà một mình chắc nó sẽ buồn chết mất."

"Anh định mang một con về nuôi, anh cũng ở một mình, rất buồn chán."

Giọng của Trình Húc thật trầm thấp, trong lòng tôi giật mình, nhìn anh ta một cái, tranh thủ thời gian đứng dậy: "Vậy anh mang về đi, về sau cho em mượn chơi một chút."

Anh ta cũng đứng lên: "Chúng ta có thể cùng nhau dắt chó đi dạo, JO¬JO, em thấy thế nào?"

Trình Húc nhìn tôi, ánh mắt ôn hòa, tôi quay đầu cười ha hả: "Đến lúc đó rồi hãy nói, lúc tan làm em rất mệt mỏi."

"Anh có thể tới đón em tan việc, mang theo nó." Anh chỉ vào con chó nhỏ kia, nói với tôi.

". . . " Lòng tôi loạn như ma, cười xin lỗi với anh: "Trình Húc, thật xin lỗi, chúng ta đừng nói tới chuyện này nữa được không?"

"Được." Trình Húc nhún nhún vai: "JO¬JO, anh nói rồi, anh sẽ cho em thời gian."

". . . " Tôi thầm nghĩ chẳng lẽ quyết định lần này đến thành phố J là sai lầm rồi sao?

Ăn cơm tối xong, Trình Húc đi tham dự party độc thân của bạn anh ta còn tôi thì ở lại trong khách phòng bệnh viện xem ti vi.

Đến hơn 11, đột nhiên anh ta gọi điện thoại cho tôi: "Ha ha! JO¬JO, có cái này muốn cho em xem?"

"À? Sao?"

"Em ra ngoài đi, anh ở trong sân chờ em."

Tôi mặc áo khoác vào, đeo kiếng cận đi ra ngoài thì thấy Trình Húc đang đút tay vào túi đứng ở trong sân, ngẩn người nhìn bầu trời đêm.

Chờ tôi đến gần mới phát hiện ra anh ta uống hơi nhiều, trên người tản ra mùi rượu, gương mặt hồng hồng, ánh mắt cũng có chút mê ly.

Tôi học bộ dáng của anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, bệnh viện nhỏ này ở vùng ngoại ô, ngắm sao rõ hơn nhiều so với thành phố.

Anh ta cúi đầu xuống, hất cằm nói với tôi: "Có mắc bệnh sợ độ cao không ?"

"Không có." Tôi lắc đầu.

"Vậy thì được, đi theo anh."

Anh ta dẫn tôi vào trong một căn phòng, tôi phát hiện trong phòng có một cái thang bắc lên trần nhà tối đen như mực.

Trình Húc đã dùng cả tay chân trèo lên, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu cả, sau đó đèn sáng lên, anh ta thò đầu ra, vươn tay ra với tôi: "Leo lên đi."

Tôi hưng phấn, lập tức trèo lên, nắm tay anh ta leo lên cái gác nhỏ đó.

Trong gác xép phủ đầy bụi bậm, Trình Húc mở một cái cửa nhỏ, đi ra ngoài. Tôi theo anh ta đi ra ngoài thì phát hiện bên ngoài là một cái sân nhỏ, trồng rất nhiều hoa cỏ, còn có cả giàn nho, một bàn tròn nhỏ và hai cái ghế dựa.

“Tới đây ngồi, một lát nữa cùng nhau ngắm sao." Trình Húc ngồi ở trên ghế dựa, cầm lon bia trên cái bàn tròn nhỏ uống.

Xem ra anh ta đã chuẩn bị trước những thứ này.

Tôi ngồi vào một cái ghế dựa khác, buông lỏng tâm tình nằm xuống nhìn bầu trời đêm, xung quanh bệnh viện nhỏ không có nhà cao tầng, lại càng không có ánh đèn nê ông, gió lạnh thổi qua, "vạn lại câu tịch" (không có một âm thanh), trong không khí có mát mẽ thoang thoảng mùi hương hoa cỏ, tôi cảm thấy chỗ này giống như một thế ngoại đào nguyên, không trách được vài chục năm nay ba mẹ Trình Húc vẫn có thể an tâm vui vẻ ở tại chỗ này. Nếu đổi lại là tôi, khi đã quen cuộc sống rãnh rỗi, nhàn vân dã hạc như vậy thì cũng sẽ không lưu luyến bên ngoài xa hoa truỵ lạc nữa.

Trình Húc vẫn không lên tiếng, chỉ trầm mặc uống bia. Tôi cảm thấy rất kỳ quái, hỏi anh ta: "Sao vậy?"

"Không có chuyện gì." Anh ta cúi đầu cười, "Ngày mai bạn anh kết hôn, anh rất vui mừng."

"Bạn anh kết hôn, anh vui mừng cái gì?"

"Cậu ta và vợ đến với nhau không dễ dàng gì."

"Hả? Nói nghe một chút." Tôi tò mò.

"Thật ra thì em đã gặp qua bọn họ, chính là một đôi mấy tháng trước chúng ta đã gặp ở sân bay đó."

"À! Tuấn nam mỹ nữ đó hả!" Tôi chợt hiểu ra: "Em thấy tình cảm của hai người bọn họ rất tốt."

Trình Húc lắc đầu: "Trước đó bọn họ đã chia tay sáu năm."

"Sáu năm?" Trong lòng tôi rơi lộp bộp, lập tức nhớ tới người kia .

"Hai người không hiểu rõ tình huống của nhau nên chia tay sáu năm, sáu năm trước, bọn họ là một đôi yêu nhau thắm thiết, sau đó lại vì một chuyện ngoài ý muốn mà chia tay."

". . . "

Trình Húc nói tiếp: "Tháng ba năm nay bọn họ mới liên lạc lại với nhau, sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện , rốt cuộc ngày mai hai kẻ ngu ngốc này sẽ kết hôn. Anh thật sự vui mừng cho bạn của mình. Những năm này cậu ấy sống không dễ dàng gì, thật ra vợ cậu ta cũng rất khổ sở, nếu như không phải bạn của anh vẫn không bỏ được cô ấy, lấy hết dũng khí trở về tìm cô ấy thì chắc đời này hai người bọn họ sẽ không gặp lại nhau."

"Thật tốt." Tôi cười lên: "Cầu chúc cho những người có tình sẽ trở thành thân thuộc."

"Ừ, lúc trước anh rất ác cảm với vợ của bạn anh, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, chuyện tình cảm giống như người ta uống nước, ấm lạnh tự biết. Bọn anh đều cảm thấy vợ cậu ấy có lỗi với cậu ấy nhưng lại không biết chuyện gì đã xảy ra, suy nghĩ một chút liền thông suốt rồi. Đúng rồi, em biết bạn anh và vợ cậu ấy quen nhau mấy năm không?"

"Mấy năm?"

"Em đoán thử xem, có thể coi như là thanh mai trúc mã."

"Bắt đầu từ cấp ba, khoảng 16 tuổi, bây giờ anh 27, 11 năm sao?"

Trình Húc lắc đầu: " Trước đó nữa."

"Cấp 2?"

Anh ta vẫn lắc đầu như cũ, sau đó cho tôi đáp án: "Bảy tuổi thì cậu ấy đã quen biết vợ mình rồi, vợ cậu ấy hơn cậu ấy 2 tuổi, cậu ấy vì cô ta vừa nhảy lớp vừa chuyển trường, tổng cộng theo đuổi 19 năm."

Tôi sợ ngây người, 19 năm? Trong đầu nhớ đến khuôn mặt người đàn ông hăm hở tươi cười ở sân bay kia, anh ta rất anh tuấn, gặp một lần thì không dễ dàng quên được, còn cô gái bên cạnh anh ta có khí thế cường đại, không tính là mỹ nữ truyền thống nhưng lại có một sự quyến rũ đặc biệt.

Cuộc tình 19 năm! Tôi không cách nào tưởng tượng được.

"Hôn lễ ngày mai nhất định sẽ làm người ta rất cảm động." Tôi nghĩ nghĩ, đột nhiên nói với Trình Húc: "À, vậy em cũng nói cho anh biết một chuyện."

"Chuyện gì?"

“ Ex. Boyfriend của em đã trở lại, mấy ngày trước em nhìn thấy anh ấy."

Trình Húc nhìn tôi sững sờ, thật lâu sau mới hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó cái gì? Không có sau đó." Tôi ngồi dậy, cũng cầm lấy một lon bia: "Chuyện này cũng gần giống như chuyện của bạn anh nhưng em cảm thấy bọn em không thể quay trở lại với nhau được."

"Tại sao trước đó hai người lại chia tay?"

"Em có thể không nói được không?" Tôi cầm lấy lon bia, đứng lên, đi lại trên sân nhỏ, nhìn thấy có một lan can lồi lên, quay đầu hỏi anh ta: "Anh có dám đi trên này không?"

Anh ta đứng lên đi tới, ghé đầu xuống nhìn phía dưới, nơi này chỉ là lầu hai nhưng bởi vì đã khuya nên nhìn vẫn có chút sợ.

"Đừng làm loạn, rất nguy hiểm."

"Em dám." Tôi giang hai cánh tay đứng lên cái lan can mà chiều rộng chỉ có 20 cm đó, lảo đảo mà đi .

"JO¬JO! Mau xuống đi!" Anh ta kéo tay của tôi, lôi tôi xuống, trực tiếp kéo tôi vào trong ngực của anh ta.

Tôi để mặc cho anh ta ôm tôi, nhịp tim thong thả. Thật lâu về sau, Trình Húc mới buông lỏng cánh tay một chút, anh ta cúi đầu nhìn tôi . Một thoáng đó, tôi xoay đầu đi.

Trình Húc có chút xấu hổ, anh ta buông lỏng ra cánh tay, nét mặt xin lỗi.

Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Thật xin lỗi."

@@@@@@@@@@

Ngày 6 tháng 10, tôi đi dạo một mình trong thành phố J hơn nửa ngày, ban đêm, tôi ăn mặc thật xinh đẹp đi tới chỗ tiệc cưới.

Tiệc cưới được bố trí cực kì ấm áp lãng mạn, vô cùng sang trọng, ở trước cửa có dựng một tấm ảnh cưới lớn, là một đôi nam nữ đang kề sát vào nhau, cười ngọt ngào đến mức có thể tràn ra mật. Tôi nhìn tên của bọn họ —— Lộ Vân Phàm & An Hồng, lễ kết hôn.

Tôi đi tới chỗ người tiếp đón khách khứa, đưa bao tiền mừng và nói chúc mừng với bọn họ. Trình Húc giới thiệu chúng tôi với nhau, cô dâu nhìn thấy tôi thì kinh ngạc nói: "JO¬JO! Chúng ta đã gặp nhau một lần rồi!"

"Đúng vậy, sân bay." Tôi lặng lẽ quan sát bọn họ, tuấn nam mỹ nữ, thật là một đôi trời đất tạo nên, trong lòng không khỏi có chút thương cảm, bọn họ thật hạnh phúc, sau khi trải qua đau khổ rốt cuộc cũng tới được với nhau, còn tôi thì sao? Hạnh phúc của tôi đang ở nơi nào.

Trình Húc dẫn tôi vào đại sảnh, sắp xếp cho tôi ngồi vào bàn bạn đại học cũ của anh ta, hôn lễ này ít nhất phải 40 bàn, đại sảnh cực lớn cũng trở nên chật chội. Bốn phía đều là người xa lạ, tôi chào hỏi với bọn họ sau đó im lặng uống trà . Không bao lâu nữa thì cô dâu chú rể sẽ xuất hiện, Trình Húc trở về, ngồi xuống bên cạnh tôi, anh ta cười rất vui vẻ, cùng với tôi nhìn chằm chằm cửa phòng tiệc.

Bản nhạc kết hôn vang lên, cô dâu chú rể sóng vai đi vào hội trường, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, bọn họ bước lên bục tiến hành một loạt nghi thức hôn lễ theo lệ thường, điều làm tôi không ngờ chính là cô dâu thì không sao nhưng chú rể trẻ tuổi anh tuấn lại kích động khóc nức nở.

Nhìn cô dâu ở trên bục rút khăn giấy ra, đưa cho chú rễ lau nước mắt thì tôi cảm thấy có chút buồn cười, không ngờ sau này lại đến phiên mình.

Sau khi nghi thức kết thúc, trước khi tiệc rượu bắt đầu, cô dâu chú rể tiến vào đại sảnh lần hai, lần này có chút đặc biệt.

Chú rễ mặc một bộ vest đen đứng ở ngay chính giữa phòng bữa tiệc lãng mạn mang kiến trúc La Mã, đèn bốn phía bị tắt đi, ánh sáng tập trung trên người chú rễ, anh ta cầm Micro, nói: "Hôm nay là ngày khó quên nhất, quan trọng nhất trong cuộc đời tôi và sẽ kỷ niệm đáng giá nhất, cảm ơn các vị đã đến tham sự hôn lễ của tôi và An Hồng, tôi xin hát một bài tặng cho vợ của tôi, tặng cho cô gái đã từng cùng tôi vượt qua năm tháng thanh xuân, cũng tặng cho các vị đang ngồi đây, chúc mọi người Vạn Sự Như Ý, có thể cùng người yêu nhau làm bạn với nhau đến trọn đời."

Chú rễ hát là điều tôi chưa từng thấy nên không khỏi có chút tò mò.

Âm nhạc vang lên, chú rễ cầm lên Micro chậm rãi hát, anh ta hát rất dễ nghe, theo tiếng hát anh ta, tôi giống như cũng lọt vào trong đoạn kí ức kia:

"Trở về ngày xưa khi ta mới quen, gương mặt của em hiện lên trong anh

Cuối cùng rồi ta, cũng đã đến được ngày này

Tập hình khi ấy để ngăn bàn, từng trang ký ức dâng tràn

Bây giờ lần cuối anh sẽ chắc chắn để đến gặp em

Trở về ngày xưa khi ta mới quen, thấy anh thật ngu ngơ đứng trước gương

Mãi không làm sao, để anh cài cà vát lên

Tóc anh chải sao cho lớn hơn mọi ngày

Rồi anh khoác chiếc vest đen lên mình

Thể nào hôm nay em sẽ đẹp hơn cả anh mong

Rất muốn thấy chúng ta được quay về năm tháng ấy

Về nơi em cùng anh đã ngồi đây, anh luôn khiến em dịu dàng mắng anh

Trên bảng đen ghi đầy con số, liệu em có ngăn cách được

Có ai đang ngồi bên cạnh ai yêu ai…”

(Ai muốn nghe bài này thì lên google gõ Những năm tháng ấy của Hồ Hạ nha, rất hay…)

Bài hát ngừng lại, cả phòng yên tĩnh, đột nhiên cửa chính phòng tiệc mở ra, ánh sáng chiếu vào cửa chính.

Cô dâu mặc bộ váy cưới đuôi cá, bước chân chậm rãi đi vào, cô ấy cũng cầm Micro, âm nhạc sôi động lập tức vang lên:

" Trở về cơn mưa năm xưa bỏ lại, trở về tình yêu năm xưa để lại

Muốn thấy anh ôm em, muốn ôm lấy em thật mạnh mẽ!"

Chú rễ: " Dù bàn chân in hằn khắp thế gian

Để rồi giờ đây anh bỗng nhận ra

Thế gian này cuồn cuộn bao la, thì vẫn luôn là em!"

Chú rễ vươn tay ra với cô dâu, theo lời hát cô dâu đi về phía chú rễ, đi qua thảm đỏ rải đầy cánh hoa, rốt cuộc cô dâu cũng cầm lấy tay chú rễ.

Cô dâu: " Trở về cơn mưa năm xưa để lại, trở về tình yêu năm xưa bỏ lại

Muốn nói anh chưa quên, sẽ không lãng quên từng ngày tháng ấy

Bầu trời trên cao đầy những ánh sao

Chứng kiến những lời hẹn ước bên nhau

Cả hai: " Nếu thêm một lần được làm lại, thì sẽ ôm chặt em

Cho anh ôm chặt em.. . . . . .. . . . . ."

Bọn họ thâm tình nhìn nhau, tiếp theo ôm chặt nhau, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm động, gần như tất cả khách mời đều đứng lên, đồng thanh chúc mừng cho bọn họ.

Chỉ có tôi là tựa vào vai Trình Húc, nước mắt tuôn trào.

Tôi lớn tiếng khóc thút thít, níu chặt lấy cổ áo của Trình Húc, anh ta ôm vai của tôi, nhỏ giọng an ủi tôi đồng thời tiếp nhận ánh mắt kinh ngạc cuả mọi người chung quanh.

Tôi phát tiết cảm xúc buồn bực trong mấy ngày này, vô cùng tinh tế biểu đạt cảm xúc của mình, vì tình yêu của hai người không quen biết này làm cho tôi rất cảm động, vì tôi và người kia đã cùng nhau vượt qua những năm tháng khó quên, vì tôi đã từng cô đơn vượt qua tuổi thanh xuân và cũng vì người đàn ông mà tôi cho rằng đời này mình có thể ỷ lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương