Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn
Chương 114: Ánh trăng sáng (hết)

【 Ngôi thứ ba nói 】

"Diệp Tư Viễn!"

Người đàn ông có vóc người cao lớn đứng ở bên lan can núi, nghe được tiếng hô liền quay người lại, trên mặt vốn lạnh nhạt trong nháy mắt liền hiện lên nụ cười.

Cô gái cột tóc đuôi ngựa vui vẻ chạy về phía anh, lập tức nhào tới trên người anh, "Anh đi nhanh như vậy làm gì chứ!"

Người đàn ông cười: "Cũng mấy giờ rồi, không phải em vẫn muốn leo lên đỉnh núi sao? Một lát còn phải xuống ăn cơm trưa."

Cô gái cợt nhã ôm hông của anh, ngửa đầu làm nũng: "Em không đói chút nào."

"Không đói bụng cũng phải ăn cơm đúng hạn, dạ dày em không tốt." Người đàn ông khẽ than thở, nhìn thấy một chiếc lá cây dính trên mái tóc dài của cô, anh giật mình ngẩn ra, ngay sau đó liền khom lưng cúi người, dùng môi ngậm rớt chiếc lá khô này.

Cô gái ngây ngốc nhìn cử động của anh, cô cũng phủi áo khoác ngoài của người đàn ông, bọn họ ở núi Linh Đang, trước mới vừa chơi một cuộc nhảy Bungee, trên người hai người đều dính chút bụi đất.

Cô tỉ mỉ nhét hai ống tay áo trống không của người đàn ông vào trong túi quần áo, cũng sửa sang lại thoả đáng, lúc này mới ngẩng đầu lên mỉm cười với anh: "Đi thôi."

"Ừ." Người đàn ông cười một tiếng, sóng vai đi lên núi với cô.

Trần Kết không biết nhặt được một nhánh cành khô từ đâu, vừa đi vừa vung vẩy chơi ở trong tay. Vì leo núi, cô mặc áo bông vận động, quần dài vận động, tóc đuôi ngựa lắc lư ở sau đầu, bước đi nhẹ nhàng, có vẻ tâm tình rất tốt.

Diệp Tư Viễn đi thẳng ở sau lưng cô, anh nhìn bóng lưng của cô, cảm thấy lúc này cô giống như một đứa bé.

Chỉ là, Trần Kết vốn chính là một cô gái vui vẻ như vậy.

Đột nhiên cô xoay đầu lại, cười xấu xa một tiếng, đi hai ba bước thì trở về bên cạnh anh.

Cô chắp tay sau lưng đi ở bên cạnh anh, thân thể lúc ẩn lúc hiện, Diệp Tư Viễn cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Thế nào?"

"Hắc hắc." Đột nhiên cô đưa tay trái đến trước mặt anh, tiếp liền cười đến đôi mắt đều cong lên.

Ánh mặt trời hừng đông xuyên thấu qua bóng cây chiếu lên trên người bọn họ, ánh sáng lấm chấm đó chiếu lên chiếc nhẫn trên ngón trái vô danh của Trần Kết, thành những đợt sáng lấp lánh.

"Hi hi hi hi. . ." Cô vừa cười đến không dừng được, người tựa vào trên người Diệp Tư Viễn, gương mặt hồng hồng, trong mắt tràn đầy hưng phấn và vui mừng.

"Ngốc rồi à?" Diệp Tư Viễn lắc đầu cười khổ, dứt khoát cúi đầu hôn một cái lên trán của cô, "Dè đặt một chút đi, Trần tiểu thư ạ."

Cô rốt cuộc ngưng cười, gương mặt vẫn đỏ hồng một mảnh, cô lại cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, tự nhủ: "Thật là đẹp mắt."

Sau đó cô đột nhiên ngẩng đầu trừng anh: "Diệp Tư Viễn, bây giờ anh rất hiểu cách lấy lòng phụ nữ nha, còn biết phải cầu hôn vào Valentine, đây là ai dạy anh hả, đáng ghét chết được."

Diệp Tư Viễn im lặng, người ta nói thật không sai, đừng đoán tâm tư của người phụ nữ, một giây trước cô còn vui vẻ như kẻ ngốc, một giây sau lại ở đó suy nghĩ lung tung.

Trần Kết đưa tay trái đến dưới ánh mặt trời, mở năm ngón tay ra, cô nheo mắt lại nhìn một lát, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mặt mũi hơi trầm xuống.

Chỉ là biến hóa thật nhỏ này cũng không thể thoát khỏi mắt Diệp Tư Viễn, anh áp vào bên người cô, hỏi: "Tại sao lại mất hứng?"

Trần Kết đột nhiên xoay người, hai cánh tay ôm chặt thân thể anh, mặt của cô chôn ở trước ngực anh, buồn buồn nói: "Chiếc nhẫn của anh, mang ở đâu?"

Diệp Tư Viễn thật sự không ngờ cô sẽ hỏi vấn đề này, cằm của anh cọ xát lấy tóc của cô, giọng nói ôn hòa: "Không mang cũng không sao."

"Sao lại không sao?" Trần Kết ngẩng đầu nhìn anh, suy tư một lát, nói, "Không bằng, đeo ở trên cổ anh đi."

Ngón tay của cô lướt cổ của anh, anh mặc một áo sơ mi cổ nhung, cổ áo cũng không buộc chặt, trận gió núi khiến cho da nơi cổ có chút lạnh lẽo, đầu ngón tay của Trần Kết lướt qua cổ họng của anh, xương quai xanh, cô vừa nhỏ tiếng nói lần nữa: "Sau khi trở về, chúng ta mua một cặp nhẫn, anh đeo chiếc nhẫn của nam giới ở trên cổ, có được hay không?"

"Được." Anh không có suy nghĩ, trả lời đơn giản.

Mùa đông trên đường núi thưa thớt người, lại đi hơn một giờ, hình như thềm đá khá dài không có điểm cuối, Trần Kết không còn tích cực như trước nữa, bước chân của cô kéo dài, đi vài bước còn phải dừng lại, xoa xoa đầu gối, eo hông của mình.

Diệp Tư Viễn nhăn mày nhìn cô, thấy sắc mặt cô có chút trắng bệch, anh lo lắng hỏi: "Tiểu Kết, em đau ở đâu hả?"

Trần Kết nghiêng đầu nhìn anh, mấp máy môi, không biết nên mở miệng như thế nào.

"Tiểu Kết?" Anh hỏi tiếp, lo lắng ở trong mắt, nhìn một cái liền không sót gì.

Trần Kết thở dài một hơi, vừa vung vẩy chân, vừa xoa lưng của mình nói: "Đi lâu như vậy, chỗ xương gãy trước kia . . . sẽ đau."

Diệp Tư Viễn yên lặng nhìn cô, cô cũng không có tránh né, chỉ là chỉ đầu gối và xương chậu của mình, nói: "Chủ yếu chính là chỗ này và nơi này, đi bậc thang cần phải nhấc chân, nơi xương chậu có chút khó chịu. Còn có đầu gối. . . lúc rơi xuống đất sẽ có chút đau." Nhìn vẻ mặt Diệp Tư Viễn càng ngày càng trầm xuống, càng ngày càng khó coi, Trần Kết lập tức đổi lại khuôn mặt tươi cười: "Anh đừng lo lắng, không có gì, đây đều là bệnh cũ thôi! Ừ, chúng ta đi thôi, sẽ đến rất nhanh."

Sau khi cô đẩy thắt lưng anh một cái, người đàn ông đứng ở trên bậc thang vẫn không nhúc nhích.

"Đi thôi." Trần Kết lại khôi phục dáng vẻ cười hì hì, lôi kéo ống tay áo trống không của anh, "Đi thôi, Diệp Tư Viễn."

Anh chỉ đứng yên tĩnh ở nơi đó, nhìn cô.

Tay Trần Kết vẫn lôi kéo ống tay áo khoác ngoài của anh, hai người giằng co trong chốc lát, rốt cuộc cô buông lỏng tay, ống tay áo lại rủ xuống ở bên người anh.

"Anh đừng như vậy, em cũng là sợ anh lo lắng, mới có thể nói thật cho anh biết." Trần Kết cười với anh, "Chúng ta đều không phải là đứa bé, em ghét nhất chính là anh có chuyện gạt em, nói là vì tốt cho em, không nói cho em, thật ra thì. . . cái gì mà tốt cho em, rõ ràng là anh không tin tưởng tình cảm của chúng ta. Cho nên anh muốn hỏi em cái gì, em đều sẽ thành thật mà nói cho anh biết. Diệp Tư Viễn, em bị thương rất nghiêm trọng, thiếu chút nữa đã chết đi. Thật ra thì em đã rất may mắn, chút di chứng này, thật không coi vào đâu. Em cũng không trách anh chút nào...anh lại càng không nên trách mình."

Nói xong, cô không để ý tới người đàn ông đang trầm mặc nữa, tự mình xoay người đi lên núi.

Mới đi chưa được mấy bước, anh liền đuổi theo, lập tức ngăn ở trước mặt cô.

Anh đứng kiểu trung bình tấn, cúi người xuống đưa lưng về phía cô, nhỏ giọng nói: "Đường phía sau, anh cõng em đi lên."

Trần Kết ngẩng đầu nhìn thềm đá phía trước một chút, đặt tay lên vai anh, giọng nói của cô dịu dàng: "Đường còn rất dài đấy."

"Anh cõng đi được."

"Đường núi không dễ đi." .

"Anh sẽ không té ngã ."Anh hít một hơi, "Tiểu Kết, tin tưởng anh."

Trần Kết vẫn luôn không thấy được mặt của anh, nhưng cô không tiếp tục do dự, chỉ là nhẹ nhàng nằm sấp trên lưng của anh.

Anh cúi người thật thấp, bước từng bước từ từ dẫm lên thềm đá, nghiêm túc cẩn thận, không có dư thừa tinh lực nói chuyện. Cô vịn trên lưng rộng rãi thật chặt, hai chân vững vàng kẹp hông của anh, thân thể anh đung đưa theo bước chân, cô lại tuyệt không cảm thấy sợ.

"Tư Viễn." Cô ghé vào lỗ tai anh, gọi anh.

"Hả?"

"Nội tạng em từng bị tổn thương, xương chậu cũng từng bị gãy, anh biết chưa?"

"Ừ, biết." .

Giọng nói Trần Kết có chút nhẹ nhàng: "Bác sĩ nói, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con."

Cô cho là nghe như thế, anh sẽ dừng bước lại, nhưng anh lại không có, thậm chí không dừng lại một giây đồng hồ, vẫn tiến lên từng bước một.

"Vậy thì không sinh con." Giọng điệu của anh bình tĩnh giống như là đang tán gẫu, "Chỉ cần em có một chút nguy hiểm, thì không cần thử."

". . ." Trần Kết cong miệng lên, cằm cạ gương mặt của anh, "Nhưng em muốn sinh con cho anh."

"Đây không phải là chuyện quan trọng gì." Diệp Tư Viễn nhàn nhạt trả lời, tựa như có lẽ đã làm cái kết cho đề tài này.

Trần Kết biết tính tình của anh, nên cũng không mở miệng nữa.

Rất nhiều năm trước, ngọn núi của Linh Đang đối với Diệp Tư Viễn mà nói giống như là bầu trời. Lúc ấy, Trần Kết 18 tuổi dùng hết hơi sức giúp đỡ Diệp Tư Viễn 21 tuổi lên đỉnh núi.

Hơn nhiều năm sau, đường lên ngọn núi Linh Đang đã biến thành đường lớn, Diệp Tư Viễn 29 tuổi cõng Trần Kết 26 tuổi đi lên.

Bọn họ sóng vai đứng ở trước khối đá lớn có khắc chữ đó. Trần Kết ngồi xổm người xuống, chỉ vào dấu khắc "Tư Viễn & Tiểu Kết từng dạo chơi ở đây", cười nói: "Tư Viễn, anh xem, chữ này vẫn còn ở đây."

Diệp Tư Viễn cũng đứng ở bên cạnh cô, nhìn Trần Kết duỗi ngón tay ra, vừa miêu tả những khung trái tim sâu cạn không đồng nhất kia, vừa chậm rãi nói: "Sau khi học lại đại học năm ba, Quốc Khánh năm ấy, em tới đây lần nữa. Ngày mồng một tháng năm năm sau, em tới đây lần thứ ba . Sau khi tốt nghiệp đại học, là lần thứ tư. A, chính là một năm này, đường bậc thang lên đỉnh núi đã sửa xong."

Cô nghiêng đầu nhìn Diệp Tư Viễn, sau khi nở nụ cười liền nói tiếp, "Sau khi làm việc, lại tới đây hai lần. Lúc tới lần cuối cùng, phát hiện nơi này có thêm một đài nhảy Bungee. Khi đó mới vừa khai trương, rất nhiều người đứng xếp hàng đang nhảy, em liền đứng ở bên núi nhìn. Thấy bọn họ vừa thét chói tai vừa nhảy xuống, không biết tại sao, trong lòng cũng có chút rục rịch chộn rộn."

Hình như cô ngồi chồm hổm mệt mỏi, dứt khoát ngồi xếp bằng ở trên mặt đất: "Chẳng qua em vẫn không có đi thử, không phải em sợ, chẳng qua là cảm thấy một mình nhảy xuống núi lớn này, rất thê lương."

Giọng nói của cô càng ngày càng thấp, đột nhiên lại phấn khởi, tay của cô khoác lên trên đầu gối Diệp Tư Viễn, ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt cũng lóe lên ánh sáng: "Hôm nay có thể cùng nhảy với anh, em thật sự rất vui vẻ. Cho dù lúc ấy sợi dây đứt, hoặc là chúng ta đụng vào núi, em cũng không có chút sợ hãi."

Cô cúi đầu, áp gò má vào trên đùi Diệp Tư Viễn, nơi đó có nhiệt độ chân thật của một người, tựa như máu, như trái tim của anh. Làm cô biết, anh thật sự đang bên cạnh cô.

"Thật, không sợ chút nào, chỉ cần ở chung với anh, cho dù là cùng chết, cũng không sao."

Cô nhắm mắt lại, khóe mắt ướt át, bên môi là nụ cười nhẹ nhàng.

Diệp Tư Viễn vẫn bảo trì tư thế quỳ xổm, cúi đầu, lặng lẽ nhìn cô.

Trước khi đi, Trần Kết vẫn nghĩ hoài không ra. Cô đếm những khung trái tim kia nhiều lần, vẫn không nghĩ ra.

"Rõ ràng em đã tới sáu lần, tại sao có thể có bảy khung?" .

Diệp Tư Viễn dùng bả vai đẩy cô đi lên thềm đá: "Có lẽ là em nhớ nhầm."

"Sao có thể nhớ lầm chứ?" Trần Kết gãi đầu một cái, cong môi cau mày.

Diệp Tư Viễn lặng lẽ cười, nhìn cô mím cái miệng nhỏ nhắn, thật sự là đáng yêu, không nhịn được liền hôn xuống.

Một nụ hôn dài ngọt ngào, rốt cuộc khiến cô không thể ngẫm nghĩ nữa.

Thời điểm xuống núi, không biết tại sao, tâm tình Trần Kết lại vui vẻ. Diệp Tư Viễn vẫn cõng cô như cũ, cô cầm một cây cỏ dài trong tay, cố làm ra vẻ "Quất" anh.

"Giá! Giá!" Cô cười đến vui vẻ, Diệp Tư Viễn cảm thấy nhức đầu: "Đừng động, té xuống không phải là chuyện đùa đâu."

Trần Kết liền đàng hoàng một chút, lúc này có một nhà ba người đi tới, trên vai mẹ trẻ tuổi đeo hai túi, cô gái nhỏ 5, 6 tuổi thì nằm ở trên người ba.

Đi thoáng qua thì Trần Kết phát hiện tầm mắt đôi vợ chồng kia lướt qua bên cạnh ống tay áo trống không của Diệp Tư Viễn, cô gái nhỏ kia cũng đang nhìn cô chằm chằm.

"Ba, chị đó lớn như vậy mà cũng muốn được người cõng kìa." Cô gái nhỏ thấp giọng nói, mặt của Trần Kết liền đỏ.

"Hư. . ." Mẹ trẻ tuổi đi nhanh hai bước, rồi nói xin lỗi với Trần Kết, "Thật xin lỗi, con nít không hiểu chuyện." "Không sao."

Diệp Tư Viễn vẫn chuyên tâm nhìn đường, không nói gì, đi cách một nhà ba người kia khá xa rồi, Trần Kết vứt bỏ cỏ dài trong tay, nói: "Tư Viễn, thả em xuống, tự em đi."

"Không được, xuống núi khớp xương rất đau đớn." Anh buồn buồn trả lời.

"Tư Viễn."

"Hả?"

"Cô gái nhỏ vừa rồi thật đáng yêu."

"Anh không thấy rõ." Anh nói thật.

"Tư Viễn, anh muốn con gái hay là con trai?"

". . ."

Thấy anh không trả lời, cô vẫn nói ra: "Em nghĩ muốn con trai, sẽ khá giống như anh, thân cao, đi học thì rất thông minh, dáng dấp lại đẹp mắt." .

Rốt cuộc anh đáp lời nói: "Con gái cũng giống vậy mà."

"Ah? Anh thích con gái sao?" Trần Kết lên tinh thần, cô vỗ vai anh, nghĩ thật lâu, "Anh nói, tên con của chúng ta là gì thì dễ nghe? Đúng rồi, anh nói theo vai vế nhà anh, vai vế tiếp theo của anh là gì?"

"Lấy chữ lót." Diệp Tư Viễn nghiêm túc trả lời, "Có thể đi."

Trần Kết suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra tên gì hay, linh cơ cô vừa động: "Tư Viễn, nếu chúng ta có đứa bé, mặc kệ là con trai hay con gái, chúng ta vẫn lấy nhũ danh cho nó là Linh Đang đi."

"Linh Đang?" Anh lặp lại một lần nữa, môi lại đọc thêm mấy lần, "Linh Đang, Linh Đang. . ."

"Như thế nào?" Cô rất hưng phấn.

"Được, nghe theo em." Trần Kết vẫn không nhìn được mặt của anh, hông của anh cong rất thấp, lại muốn giữ vững thăng bằng, nhìn đường rất là khổ cực, ống tay áo trống không của anh đã sớm rơi ra khỏi túi, rũ xuống lay động bên cạnh anh.

Thỉnh thoảng có du khách lên xuống núi đi qua bên cạnh bọn họ, cũng sẽ tò mò quan sát anh mấy lần.

Nhưng lúc này, trong giọng nói của anh cũng hàm chứa ý cười, hình như còn có một tia mong đợi.

Rốt cuộc Trần Kết quyết định, cô lại ôm chặt anh lần nữa, dán vào gương mặt của anh, cô ghé vào lỗ tai anh nói: "Tư Viễn, anh tin tưởng em, chúng ta nhất định sẽ có con."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương