Lưu Bạch Ngọc nghẹn nửa ngày cứ thế một câu cũng nói không ra, biểu tình chỉ có thể dùng hai chữ “khϊế͙p͙ sợ” để hình dung. Tuy rằng cô biết Hàn Nại đối với Nhất Nhất có chút hiếu kỳ cùng một ít tâm tình khác, nhưng như vậy… có phải là quá nhanh rồi không?

Nặc Nhất Nhất thấy vẻ mặt của Lưu Bạch Ngọc liền biết cô hiểu lầm rồi, cô nhíu nhíu mày: “Ai nha, Bạch Bạch, chị không nên ɖâʍ giả tự ɖâʍ.”

Lưu Bạch Ngọc hết chỗ nói rồi, cô còn không nói gì thế nào liền biến thành ɖâʍ giả tự ɖâʍ? Cô trêи dưới quan sát Nặc cảnh quan, nhìn dáng vẻ tức giận của cô, nở nụ cười: “Được rồi, vừa nhìn thì biết ít bị ngược đãi, lên xe đi, theo tôi đến một chỗ.”

“Không trở về sở sao?”

Nặc Nhất Nhất mở cửa xe ngồi vào, trong xe đều là mùi hương trêи người Lưu Bạch Ngọc, trang trí bên trong rất đơn giản, màu trắng đơn thuần, không nhiễm một hạt bụi, có phong cách của cô.

Lưu Bạch Ngọc tháo kính râm xuống, đạm đạm nhất tiếu: “Ân, trước theo tôi quay về đội hình cảnh một chuyến.”

“Ai?” Nặc Nhất Nhất phát hiện dị thường, cô dán sát vào Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc có chút không được tự nhiên lui về phía sau một chút, nhưng cũng không có đẩy Nặc Nhất Nhất ra, để mặc cô quan sát.

“Mắt chị làm sao vậy?” Nụ cười trêи mặt Nặc Nhất Nhất rút đi, cô chăm chú nhìn Lưu Bạch Ngọc, đôi mắt sưng đỏ, rõ ràng cho thấy nàng đã khóc.

Lưu Bạch Ngọc nghiêng đầu, đạm đạm nhất tiếu: “Nhất Nhất, biết Đường Tăng là chết như thế nào không?”

Nặc Nhất Nhất quẫn bách, có chút buồn bực, vì sao bên cạnh cô đều là nữ nhân độc miệng như vậy. Nhưng cô cũng biết Lưu Bạch Ngọc là không muốn nói đến đề tài này, tuy rằng còn có chút đau lòng nhưng Nặc Nhất Nhất cũng biết quan tâm đến tâm tình của cô, không hỏi lại nữa.

Xe hướng về phía đội hình cảnh, âm nhạc trong xem rất bi thương, Nặc Nhất Nhất nghe đến trong lòng khó chịu, cô nhìn Lưu Bạch Ngọc, khuôn mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng nhíu mày, rõ ràng rất khó chịu.

Đội hình cảnh đối với Nặc Nhất Nhất mà nói là một nơi thương tâm lại vui vẻ. Ở đây vẫn là nơi làm việc lý tưởng mà cô muốn đến, tuy rằng không đến được có chút thương tâm nhưng việc này không ảnh hưởng đến khát vọng của Nặc cảnh quan đối với nó.

Đến đội hình cảnh Bắc Bộ, Lưu Bạch Ngọc quay đầu xe, theo Nặc Nhất Nhất cùng nhau xuống xe.

“Đến ký túc xá của tôi thu dọn một chút hành lý trước.”

Lưu Bạch Ngọc trầm mặc thật lâu cuối cùng cũng lên tiếng, Nặc Nhất Nhất gật đầu: “Được.” Từ trêи nét mặt vừa bi thương vừa đau khổ còn rối bời của Lưu Bạch Ngọc phân tích, Nặc cảnh quan cảm thấy nàng là thất tình, hơn nữa chính là cái loại thất tình cực kỳ bi thương, đây phải là tình cảm sâu đậm cỡ nào mới có thể khiến một người đọc truyện Trinh Tử cũng có thể cười ra tiếng dằn vặt thành như vậy, Nặc cảnh quan trong lòng suy nghĩ, thật sự muốn nhìn một chút bạch mã vương tử kia.

Dọc đường, có không ít người cùng Lưu Bạch Ngọc chào hỏi, Lưu Bạch Ngọc đều nhiệt tình đáp lại, xem ra trước đây ở đội hình cảnh nhân duyên không sai, chỉ là luôn luôn cúi đầu, tựa hồ đang lẫn tránh người nào đó. Nặc cảnh quan nhịn không được đặt tay lên ngực, ai, hỏi thế gian tình là gì, khiến nữ vương biến thành kẻ trộm.

“Em làm gì, giả u buồn cái gì? Đến đây thu dọn vào túi cùng tôi.”

Lưu Bạch Ngọc rống lên với Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất run một cái: “Lại…. Lại là túi đựng thi thể?”

“Nếu không thì sao?”

Lưu Bạch Ngọc nhíu mày nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất nhìn ra tỷ tỷ này hôm nay tâm tình không tốt, cô làm bộ đáng thương nhíu mày: “Tôi đây đi rửa tay trước đã.”

“Ân!”

Lưu Bạch Ngọc phất phất tay, mình mở mở túi cúi người xuống thu dọn hành lý. Nặc cảnh quan nghĩ đến phải chạm vào chiếc túi kinh khủng kia, lúc trở lại thì chân mày chưa từng buông lỏng, chờ cô giống như ốc sên đi đến cửa túc xá của Lưu Bạch Ngọc, nghe được một trận tiếng cải vả kịch liệt.

“Cô đã trở về? Cô còn đồng ý trở về?!”

Nói chuyện là một nữ nhân, giọng nói rất kϊƈɦ động, hơi có chút run rẩy, Nặc Nhất Nhất tò mò đẩy cửa ra một cái khe nhỏ, đã nhìn thấy một mỹ nữ tóc dài mặc quần áo trắng tướng mạo thanh lãnh đang một tay giữ chặt Lưu Bạch Ngọc, mặt trứng đỏ bừng.

Thật xinh đẹp!

Bạch đại mỹ nữ tướng mạo phi thường phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của Nặc cảnh quan, vóc người rất cao hình thể tốt, trước đột sau kiều, nên có điều có, nhưng cũng sẽ không quá phô trương. Tóc dài xỏa trêи cần cổ trắng nõn, ngũ quan cô ấy đều thuộc loại thanh lãnh , hàng mi dài nhỏ, sóng mũi rất cao, môi hơi mỏng, trong ánh mắt đều là lửa giận.

Tâm tình của Lưu Bạch Ngọc cũng rất kϊƈɦ động, trong ánh mắt ngấng nước mắt: “Cô buông tay, tôi quay về để thu dọn đồ đạc, cô buông ra!”

Nói xong, Lưu Bạch Ngọc nhấc chân muốn đá bạch đại quái một cái, bạch đại quái tựa hồ sớm đoán được cô sẽ như vậy, thân thể lui về phía sau, đem nàng đặt ở trêи tường: “Cô có từng nghe tôi giải thích hay không? Cô đối với tôi có tin tưởng hay không? Cô cứ như vậy mà đi, có phải chưa từng tôn trọng cảm thụ của tôi hay không?”

Nặc Nhất Nhất bị tư thế mập mờ này làm cho mơ hồ, hai người này…. Thế nào có chút giống như người yêu cãi nhau?

Lưu Bạch Ngọc bình thường luôn luôn cười ha hả nước mắt đã liền chảy xuống, nàng nghiêng đầu không nhìn bạch đại quái: “Không cần cô quan tâm, tin nhắn đã nói rất rõ ràng, từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”

“Không còn quan hệ?”

Bạch đại quái lạnh lùng cười, một tay chế trụ Lưu Bạch Ngọc, một tay kia nắm cằm của nàng không chút khách khí hôn lên môi nàng.

Ác…. Nặc cảnh quan nhìn thẳng mắt.

Lưu Bạch Ngọc dùng sức giãy dụa, mi tâm nhíu thật chặc, nước mắt chảy chảy càng nhiều, đến cuối cùng, trong tiếng rêи rỉ thống khổ của bạch đại quái, hai người cuối cùng cũng kết thúc dây dưa.

Nặc Nhất Nhất tái vừa nhìn, trong lòng run lên, không hổ là Lưu Bạch Ngọc, bạch đại quái miệng đầy máu nhưng vẫn vô cùng nghiêm túc.

Mắt thấy Lưu Bạch Ngọc bị thua thiệt, Nặc Nhất Nhất nhanh chóng giả vờ mới vừa rửa tay xong liền tiến vào, Lưu Bạch Ngọc vẫn như cũ cúi đầu khóc nức nở bạch đại quái xoay người nhìn Nặc Nhất Nhất.

“Cô là?”

Cao thủ chính là cao thủ, người ta không phải lau miệng hoặc là che giấu trước gì cả, nhanh chóng giải thích: “Tôi là đồng sự của Bạch Bạch.”

“Bạch Bạch?”

Bạch đại quái híp mắt một cái, quay đầu nhìn Lưu Bạch Ngọc, vai của Lưu Bạch Ngọc còn đang run, xem ra là tổn thương không nhẹ. Cái này, Nặc Nhất Nhất cũng không vui, dưới cái nhìn soi mói của bạch đại quái, Nặc Nhất Nhất đi đến bên cạnh Lưu Bạch Ngọc, vỗ vỗ vai của cô: “Không sao chứ?”

Lưu Bạch Ngọc lắc đầu, cô hít một hơi thật sâu, nhìn bạch đại quái: “Mẫn Văn, cô đi đi, tôi không muốn gặp lại cô.” Thì ra tên là Mẫn Văn? Nặc Nhất Nhất nhíu mày, thế nào đều cảm thấy tên này có chút quen thuộc, tựa hồ đã nghe ai đó trong sở nhắc đến.

“Bởi vì cô ta?”

Ánh mắt Mẫn Văn gắt gao nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan không yếu thế chút nào trừng trở lại, làm gì? Vị tỷ tỷ này cũng không tránh khỏi quá nóng nảy đi? Cứ như vậy còn thế nào dỗ dành bạn gái?

” A, cô ta tốt hơn cô rất nhiều.”

Một câu nói của Lưu Bạch Ngọc khiến Nặc cảnh quan run một cái, lời này cũng quá hàm hồ, quả thực có thể nói là một lời hai ý nghĩa. Quả nhiên không qua dự đoán của cô, bạch đại quái tỷ tỷ nóng nảy phẫn nộ rồi, nàng bước nhanh về phía trước, Nặc cảnh quan cũng là có luyện võ, vừa nhìn nàng như vậy lập tức nhấc chân tạo thành tư thế phòng ngự quyền đạo, Mẫn Văn vốn là muốn kéo Lưu Bạch Ngọc qua, nhìn thấy Nặc Nhất Nhất như vậy cũng không khách khí đánh đến.

Nặc cảnh quan vẫn cho rằng bản thân thân thủ không tệ, nhưng khi thật sự đánh nhau cùng Mẫn Văn, mới phát hiện cái gì gọi là cao nhân tất có cao nhân trị.

Đến cuối cùng, trong tiếng kinh hô của Lưu Bạch Ngọc, hai người bị những người chạy đến tách ra. Trêи mặt Mẫn Văn chảy máu, máu mũi chảy xuống, Nặc cảnh quan cũng rất thẳng thắn, mi cốt đã trúng một quyền, máu tươi chảy ròng. Từ đầu đến cuối, Nặc Nhất Nhất đều che chở cho Lưu Bạch Ngọc ở phía sau, đây càng khơi dậy lửa giận của Mẫn Văn.

“Cô đi đi, tôi cũng không muốn nhìn thấy cô nữa!”

Đây là câu nói sau cùng Lưu Bạch Ngọc lưu lại cho Mẫn Văn, cô lôi kéo Nặc Nhất Nhất đi rồi, Nặc cảnh quan đau đến thẳng hấp khí, chờ cô quay đầu nhìn Mẫn Văn thấy sắc mặt của cô tái nhợt cùng ánh mắt tuyệt vọng, trong lòng đột nhiên có chút khổ sở.

Lên xe. Lưu Bạch Ngọc lấy khăn giấy lau máu cho Nặc Nhất Nhất, tay không ngừng run rẩy, Nặc cảnh quan nhếch miệng miễn cưỡng mỉm cười: “Bạch Bạch, không có chuyện gì, chính là dính chút màu.”

“Cô ấy là cao thủ cận chiến, em cùng cô ấy liều mạng làm gì?”

Lưu Bạch Ngọc ngấng lệ nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất nhìn vành mắt nàng chứa đầy mắt, thở dài: “Vậy chị đừng khóc, tôi thật không hy vọng thấy chị khóc. Nếu không thì chúng ta xem phim đi?”

“Cái gì?” Lưu Bạch Ngọc bị Nặc Nhất Nhất nói sửng sốt, Nặc cảnh quan nuốt ngụm nước miếng, có chút run sợ trong lòng : “Xem phim kinh dị 3D.”

Lưu Bạch Ngọc rốt cuộc là bị Nặc Nhất Nhất làm cho tức cười, cô xoa đầu Nặc Nhất Nhất, thở dài dường như than thở: “Em quả nhiên là một đứa trẻ khiến người yêu thích, đáng tiếc.”

“Đáng tiếc cái gì?”

Nặc cảnh quan thấy Lưu Bạch Ngọc khá hơn rồi, vội vàng dùng cái gương xem mi cốt của mình, nghìn vạn lần đừng hủy dung.

“Đáng tiếc gặp được em quá muộn.”

Lưu Bạch Ngọc buồn vô cớ nói nhỏ, Nặc cảnh quan cứng người một chút, quay đầu nhìn cô: “Bạch Bạch, chị có sở thích đó sao?”

“Sở thích nào?” Lưu Bạch Ngọc cười như không cười nhìn Nặc Nhất Nhất, cô biết Nặc Nhất Nhất chỉ đồng tính luyến ái. Nặc cảnh quan nhíu mày: “Chị biết tôi hỏi cái gì.”

Lưu Bạch Ngọc nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, gật đầu: “Ân, em sẽ khinh bỉ sao?”

Nặc Nhất Nhất liền vội vàng lắc đầu: “Sẽ không khinh bỉ, chỉ là có chút kinh ngạc.”

“Kinh ngạc cái gì?”

Lưu Bạch Ngọc nhìn Nặc Nhất Nhất, cô rất may mắn có thể quen biết một người bạn như vậy. Cho nên rất xem trọng cô ấy. Nặc cảnh quan nuốt ngụm nước miếng, chật vật nhìn Lưu Bạch Ngọc: “Tôi…. Tôi chính là không ngờ chị lại cởi mở như vậy, chấp nhận…. Ân, có khuynh hướng M, trước đây chị xem phim ma tôi liền mơ hồ cảm thấy, hiện tại vừa nhìn… Ân, cũng tốt, kỳ thực chị cũng không cần đáng tiếc, tôi thật không có khuynh hướng S. Ân… Tôi nói cái gì vậy, ha ha, chính là thế giới này rất lớn, chúng ta hẳn là bao dung.”

Nặc Nhất Nhất nói xong len lén nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc tay cầm tay lái buộc chặt, mặt lúc xanh lúc trắng thay đổi liên tục.

Nửa ngày, một tiếng tiếng thét chói tai từ trong xe truyền ra, Nặc cảnh quan vừa bị thương lần thứ hai chịu độc thủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương