Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả
-
Chương 4
Đồ mít ướt
Bọn côn đồ đỡ nhau chạy. Giày cũng không cần, quần cũng chẳng kịp xách lên.
Người khác đánh nhau gọi là đánh lộn, Hứa Vong Xuyên đánh nhau gọi là đánh người.
Diệp Tịch Nhan hỏi anh đã đi rồi mà, sao lại quay trở về, có phải đang luyến tiếc cô? Trong lòng còn có cô?
Hứa Vong Xuyên lắc đầu, “Đến gần cửa hàng lưu niệm, ông chủ bảo muốn chuyển kệ hàng nhưng không tìm thấy người, hỏi tôi có muốn nhận không?”
Ăn mặc bẩn thỉu, nếu chỉ nhìn qua thì ai cũng nghĩ là công nhân bốc vác.
Anh ta dường như hay bị người ta gọi đi làm việc như thế này nên vẻ mặt không hề gì.
Diệp Tịch Nhan ngơ ngẩn, “Anh chuyển à?”
Cậu thanh niên móc túi quần sau lấy ra một tờ năm mươi tệ nhăn nhúm, đưa cho cô nhìn, ” Nói đùa, chỉ hai cái kệ với ngăn tủ mà được năm mươi tệ đó.”
Vừa xong, đang định đi ăn tô mì thì nghe thấy tiếng kêu cứu mạng của cô.
Diệp Tịch Nhan:…
“Cho anh 100 tệ, đưa em về nhà đi.”
Hứa Vong Xuyên nghĩ ngợi, chậm chạp lắc đầu, “Không được, tôi đã có bạn gái, Hiểu Thi biết sẽ tức giận, nên chỉ đưa cô đến ven đường bắt xe thôi. Về sau nhàm chán thì gọi người khác chơi, đừng dụ dỗ tôi.”
“1000.”
Hứa Vong Xuyên trừng mắt nhìn cô, nghiêng đầu, “Moá, cô nói chuyện có lý lẽ chút đi.”
Lúc theo đuổi thì cố tình phớt lờ bỏ qua. Hiện tại anh đang tốt lành với Trương Hiểu Thi thì cô hấp tấp tới quấy rồi, sao cô không để cho mọi người sống yên lành?
Hứa Vong Xuyên đi thẳng về phía trước, bộ dạng cơ bắp hung hãn doạ người qua đường phải né tránh, có đồ gà mờ không sợ ch*t ú ớ sáp lại gần, hỏi anh là ai, sao không mặc quần áo tử tế rồi hãng ra đường, 18 tuổi mà còn bị lão già 40 tuổi gọi là anh.
Anh ấy thường cúp học, ba năm cao trung học năm năm, cố gắng chút nữa có khi được học sáu năm luôn.
Cho nên 18 tuổi rồi vẫn học lớp 11 bằng cô.
Mắt thấy người kia đi không thèm ngoảnh đầu lại.
Diệp Tịch Nhan ngồi ngây ngốc một lát, rốt cuộc đã hiểu— Mạch não của Hứa Vong Xuyên rất thẳng, không có sợi nào ngẫu nhiên đứt ra có ý nghĩ chưa quên tình cũ nên khi đã yêu đương với Trương Hiểu Thi thì sẽ mặc định mà mình là người đàn ông có “gia thất”, không thể làm loạn.
Trách không được, lúc đầu ở căn cứ cô cũng thử dụ dỗ anh ta nhưng anh ta vẫn chẳng mảy may đoái hoài.
Còn tưởng rằng anh ta chê cô quá…
Diệp Tịch Nhan cắn môi, trong lòng có chút rung động, thời đại này không còn nhiều người đàn ông tuân thủ nam đức, đồng thời biết giữ mình không để những thứ nước bẩn bên ngoài làm ảnh hưởng.
Nhưng mà xin lỗi chứ.
Trải qua thời đại tận thế như địa ngục, con người sẽ nhanh chóng không còn điểm mấu chốt và mất đi nhân tính.
Tranh giành đàn ông chính là phải không từ thủ đoạn.
Hứa Vong Xuyên là loại động vật đơn bào, cứng nhắc đầy lý lẽ, cảm thấy ai tốt với mình thì mình phải có trách nhiệm bảo vệ người đó, vậy thì— cứ chà đạp lương tâm dát vàng sáng rực của anh ta đi, để anh ta không thể không chịu trách nhiệm với cô.
Cậu thanh niên đi được một đoạn thì phát hiện Diệp Tịch Nhan không đuổi theo bèn ngoảnh đầu trông lại.
Cô gái hết lần này đến lần khác bám vách tường đứng lên nhưng lại ngã xuống, đầu gối đều đã rách cả ra nhưng không kêu rên một tiếng nào.
Nước mắt rưng rưng, cơ thể nhỏ yếu run bần bật. Hứ Vong Xuyên bước nhanh tới, “Cô sao vậy?” “Chân… Chân bị tê.”
“Thật sự là lá gan chim sẻ, có thế đã bị doạ sợ.”
“Em cũng không phải là anh, rõ ràng là sẽ thấy sợ hãi…”
Không còn cách nào, Hứa Vong Xuyên đành phải cõng Diệp Tịch Nhan. Lúc đầu chỉ đưa đến đường cái nhưng nghe nói khu biệt thự nhà cô không cho xe lạ đi vào, thế là anh đành phải tiếp tục cõng người trên lưng.
Anh cõng cô cũng không mất nhiều sức lực.
Chỉ là từ khi tiến vào khu biệt thự, bước chân như chậm lại, hô hấp cũng nhẹ hơn.
Như thể, người nghèo hít tí không khí khu nhà giàu thôi cũng thấy có lỗi.
Lối đi bộ rộng rãi thì chẳng đi cứ nhất định phải men theo hàng cây um tùm đầy muỗi bên đường, cứ như đang cố tình hoà vào bóng đêm để không ai thấy tên tiểu tử mồ côi nhà nghèo chỉ có hai bàn tay trắng mà dám ở cùng một chỗ với Diệp đại tiểu thư xinh đẹp kiêu ngạo.
Như vậy đều tốt cho cả hai người.
Diệp Tịch Nhan thở dài, nghiêng đầu vào cổ anh rồi thấp giọng hỏi: “Có mệt không? Nghỉ một chút nhé.”
“Không mệt.”
Cậu thanh niên nói xong lỗ tai lập tức đỏ ửng.
Diệp Tịch Nhan nhìn bốn phía khu biệt thự, trong lòng không chút gợn sóng. Có tiền thì sao chứ, sức tự vệ bằng không thì chỉ là con cừu non.
Cô nhớ lúc đó, Zombie không nhiều nhưng có rất nhiều thi thể phụ nữ và trẻ em bị treo trên cây, đùi và cánh tay bị gọt sạch sẽ, bên cạnh còn có dấu vết của bếp lửa, xem ra là bị lôi ra khi đang trốn trong tầng hầm rồi cứ thế bị xẻ thịt làm đồ nướng.
Lương thực cạn kệt.
Đồng loại ăn thịt nhau, cùng bình thường thôi. “Tới rồi sao?” Hứa Vong Xuyên hỏi.
“Đến rồi.”
Đường số 7 khu Tường Vi Quân Sơn.
Cạch— Diệp Tịch Nhan dùng phần mềm di động mở cửa, “Bảo mẫu và quản gia đều đã ngủ, anh đi nhẹ chút đừng đánh thức bọn họ.”
“Tôi, tôi còn phải đi vào.”
“Có hai trăm mét.” Diệp Tịch Nhan leo xuống, sau khi lảo đảo ngã quy lại run rẩy đứng lên, vịn tường gạch thở hổn hển, vẻ mặt cô đơn, “Không cần đưa tôi vào nữa, cảm ơn anh…”
Nói xong cô móc ra tờ hai trăm tệ, đưa cho anh rồi bảo: “Cầm mà bắt xe.” Hứa Vong Xuyên như phải bỏng, rụt ngay tay lại.
Tiền cứ thế rớt xuống đất.
Diệp Tịch Nhan nhíu mày: “Sao thế? Tiền của tôi bẩn sao?” “Không.”
Quai hàm Hứa Vong Xuyên khẽ động, chẳng biết giải thích thế nào. Tiền của ông chủ hàng lưu niệm kia anh còn cầm được, bán chút sức thôi nên không cảm thấy xấu hổ. Nhưng anh chỉ duy nhất không thể cầm tiền của cô, nếu như có thể, anh còn muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa cho cô, bữa cơm Tây mấy trăm tệ kia anh cũng dự định thanh toán, nhưng cô thật sự quá khinh người.
Trước kia anh không hiểu, chỉ biết liều mạng làm việc.
Về sau Diệp Tịch Nhan có nói trên loa phát thanh rằng—Hứa Vong Xuyên, tiền mua pháo hoa để lại cho mình dùng không tốt hơn sao? Anh ngay cả đôi giày ra dáng cũng không có, sao cứ phải nghèo hèn tỏ ra hào phóng?
Một khắc này anh mới biết, đối với Diệp Tịch Nhan mà nói, tiền mà cô không muốn nhất chính là tiền của anh.
Diệp Tịch Nhan còn đang bận suy nghĩ giả vờ đáng thương thế nào để Hứa Vong Xuyên đi vào nhà cô, định ấp ủ chút nước mắt thì ngay lập tức nhìn thấy Hứa Vong Xuyên đứng dưới ngọn đèn đường vàng mờ, mắt đỏ lên như nụ hoa tường vi chớm nở phía trước.
Con trai đỏ mắt khóc có bộ dạng thế nào?
Cao to như vậy, cường giáng như con trâu, cơ ngực hứng gió lạnh cả đêm giờ đã lạnh đỏ nhưng lại cứ thế đứng ở đó không rên một tiếng. Hiện giờ anh khóc trong im lặng, lệ quang loé lên thì ngay lập tức cắn răng nhấc tay lau sạch.
“Dù sao, lão tử cũng không cần tiền của cô!”
Một chớp mắt kia, Diệp Tịch Nhan quên mất mình còn đang “không đứng dậy nổi”.
Cô ôm lấy anh thật chặt, giọng nói cũng không thỏ thẻ như mèo mà rống to lên: “O, Hứa Vong Xuyên, tại sao anh lại khóc?”
Bọn côn đồ đỡ nhau chạy. Giày cũng không cần, quần cũng chẳng kịp xách lên.
Người khác đánh nhau gọi là đánh lộn, Hứa Vong Xuyên đánh nhau gọi là đánh người.
Diệp Tịch Nhan hỏi anh đã đi rồi mà, sao lại quay trở về, có phải đang luyến tiếc cô? Trong lòng còn có cô?
Hứa Vong Xuyên lắc đầu, “Đến gần cửa hàng lưu niệm, ông chủ bảo muốn chuyển kệ hàng nhưng không tìm thấy người, hỏi tôi có muốn nhận không?”
Ăn mặc bẩn thỉu, nếu chỉ nhìn qua thì ai cũng nghĩ là công nhân bốc vác.
Anh ta dường như hay bị người ta gọi đi làm việc như thế này nên vẻ mặt không hề gì.
Diệp Tịch Nhan ngơ ngẩn, “Anh chuyển à?”
Cậu thanh niên móc túi quần sau lấy ra một tờ năm mươi tệ nhăn nhúm, đưa cho cô nhìn, ” Nói đùa, chỉ hai cái kệ với ngăn tủ mà được năm mươi tệ đó.”
Vừa xong, đang định đi ăn tô mì thì nghe thấy tiếng kêu cứu mạng của cô.
Diệp Tịch Nhan:…
“Cho anh 100 tệ, đưa em về nhà đi.”
Hứa Vong Xuyên nghĩ ngợi, chậm chạp lắc đầu, “Không được, tôi đã có bạn gái, Hiểu Thi biết sẽ tức giận, nên chỉ đưa cô đến ven đường bắt xe thôi. Về sau nhàm chán thì gọi người khác chơi, đừng dụ dỗ tôi.”
“1000.”
Hứa Vong Xuyên trừng mắt nhìn cô, nghiêng đầu, “Moá, cô nói chuyện có lý lẽ chút đi.”
Lúc theo đuổi thì cố tình phớt lờ bỏ qua. Hiện tại anh đang tốt lành với Trương Hiểu Thi thì cô hấp tấp tới quấy rồi, sao cô không để cho mọi người sống yên lành?
Hứa Vong Xuyên đi thẳng về phía trước, bộ dạng cơ bắp hung hãn doạ người qua đường phải né tránh, có đồ gà mờ không sợ ch*t ú ớ sáp lại gần, hỏi anh là ai, sao không mặc quần áo tử tế rồi hãng ra đường, 18 tuổi mà còn bị lão già 40 tuổi gọi là anh.
Anh ấy thường cúp học, ba năm cao trung học năm năm, cố gắng chút nữa có khi được học sáu năm luôn.
Cho nên 18 tuổi rồi vẫn học lớp 11 bằng cô.
Mắt thấy người kia đi không thèm ngoảnh đầu lại.
Diệp Tịch Nhan ngồi ngây ngốc một lát, rốt cuộc đã hiểu— Mạch não của Hứa Vong Xuyên rất thẳng, không có sợi nào ngẫu nhiên đứt ra có ý nghĩ chưa quên tình cũ nên khi đã yêu đương với Trương Hiểu Thi thì sẽ mặc định mà mình là người đàn ông có “gia thất”, không thể làm loạn.
Trách không được, lúc đầu ở căn cứ cô cũng thử dụ dỗ anh ta nhưng anh ta vẫn chẳng mảy may đoái hoài.
Còn tưởng rằng anh ta chê cô quá…
Diệp Tịch Nhan cắn môi, trong lòng có chút rung động, thời đại này không còn nhiều người đàn ông tuân thủ nam đức, đồng thời biết giữ mình không để những thứ nước bẩn bên ngoài làm ảnh hưởng.
Nhưng mà xin lỗi chứ.
Trải qua thời đại tận thế như địa ngục, con người sẽ nhanh chóng không còn điểm mấu chốt và mất đi nhân tính.
Tranh giành đàn ông chính là phải không từ thủ đoạn.
Hứa Vong Xuyên là loại động vật đơn bào, cứng nhắc đầy lý lẽ, cảm thấy ai tốt với mình thì mình phải có trách nhiệm bảo vệ người đó, vậy thì— cứ chà đạp lương tâm dát vàng sáng rực của anh ta đi, để anh ta không thể không chịu trách nhiệm với cô.
Cậu thanh niên đi được một đoạn thì phát hiện Diệp Tịch Nhan không đuổi theo bèn ngoảnh đầu trông lại.
Cô gái hết lần này đến lần khác bám vách tường đứng lên nhưng lại ngã xuống, đầu gối đều đã rách cả ra nhưng không kêu rên một tiếng nào.
Nước mắt rưng rưng, cơ thể nhỏ yếu run bần bật. Hứ Vong Xuyên bước nhanh tới, “Cô sao vậy?” “Chân… Chân bị tê.”
“Thật sự là lá gan chim sẻ, có thế đã bị doạ sợ.”
“Em cũng không phải là anh, rõ ràng là sẽ thấy sợ hãi…”
Không còn cách nào, Hứa Vong Xuyên đành phải cõng Diệp Tịch Nhan. Lúc đầu chỉ đưa đến đường cái nhưng nghe nói khu biệt thự nhà cô không cho xe lạ đi vào, thế là anh đành phải tiếp tục cõng người trên lưng.
Anh cõng cô cũng không mất nhiều sức lực.
Chỉ là từ khi tiến vào khu biệt thự, bước chân như chậm lại, hô hấp cũng nhẹ hơn.
Như thể, người nghèo hít tí không khí khu nhà giàu thôi cũng thấy có lỗi.
Lối đi bộ rộng rãi thì chẳng đi cứ nhất định phải men theo hàng cây um tùm đầy muỗi bên đường, cứ như đang cố tình hoà vào bóng đêm để không ai thấy tên tiểu tử mồ côi nhà nghèo chỉ có hai bàn tay trắng mà dám ở cùng một chỗ với Diệp đại tiểu thư xinh đẹp kiêu ngạo.
Như vậy đều tốt cho cả hai người.
Diệp Tịch Nhan thở dài, nghiêng đầu vào cổ anh rồi thấp giọng hỏi: “Có mệt không? Nghỉ một chút nhé.”
“Không mệt.”
Cậu thanh niên nói xong lỗ tai lập tức đỏ ửng.
Diệp Tịch Nhan nhìn bốn phía khu biệt thự, trong lòng không chút gợn sóng. Có tiền thì sao chứ, sức tự vệ bằng không thì chỉ là con cừu non.
Cô nhớ lúc đó, Zombie không nhiều nhưng có rất nhiều thi thể phụ nữ và trẻ em bị treo trên cây, đùi và cánh tay bị gọt sạch sẽ, bên cạnh còn có dấu vết của bếp lửa, xem ra là bị lôi ra khi đang trốn trong tầng hầm rồi cứ thế bị xẻ thịt làm đồ nướng.
Lương thực cạn kệt.
Đồng loại ăn thịt nhau, cùng bình thường thôi. “Tới rồi sao?” Hứa Vong Xuyên hỏi.
“Đến rồi.”
Đường số 7 khu Tường Vi Quân Sơn.
Cạch— Diệp Tịch Nhan dùng phần mềm di động mở cửa, “Bảo mẫu và quản gia đều đã ngủ, anh đi nhẹ chút đừng đánh thức bọn họ.”
“Tôi, tôi còn phải đi vào.”
“Có hai trăm mét.” Diệp Tịch Nhan leo xuống, sau khi lảo đảo ngã quy lại run rẩy đứng lên, vịn tường gạch thở hổn hển, vẻ mặt cô đơn, “Không cần đưa tôi vào nữa, cảm ơn anh…”
Nói xong cô móc ra tờ hai trăm tệ, đưa cho anh rồi bảo: “Cầm mà bắt xe.” Hứa Vong Xuyên như phải bỏng, rụt ngay tay lại.
Tiền cứ thế rớt xuống đất.
Diệp Tịch Nhan nhíu mày: “Sao thế? Tiền của tôi bẩn sao?” “Không.”
Quai hàm Hứa Vong Xuyên khẽ động, chẳng biết giải thích thế nào. Tiền của ông chủ hàng lưu niệm kia anh còn cầm được, bán chút sức thôi nên không cảm thấy xấu hổ. Nhưng anh chỉ duy nhất không thể cầm tiền của cô, nếu như có thể, anh còn muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa cho cô, bữa cơm Tây mấy trăm tệ kia anh cũng dự định thanh toán, nhưng cô thật sự quá khinh người.
Trước kia anh không hiểu, chỉ biết liều mạng làm việc.
Về sau Diệp Tịch Nhan có nói trên loa phát thanh rằng—Hứa Vong Xuyên, tiền mua pháo hoa để lại cho mình dùng không tốt hơn sao? Anh ngay cả đôi giày ra dáng cũng không có, sao cứ phải nghèo hèn tỏ ra hào phóng?
Một khắc này anh mới biết, đối với Diệp Tịch Nhan mà nói, tiền mà cô không muốn nhất chính là tiền của anh.
Diệp Tịch Nhan còn đang bận suy nghĩ giả vờ đáng thương thế nào để Hứa Vong Xuyên đi vào nhà cô, định ấp ủ chút nước mắt thì ngay lập tức nhìn thấy Hứa Vong Xuyên đứng dưới ngọn đèn đường vàng mờ, mắt đỏ lên như nụ hoa tường vi chớm nở phía trước.
Con trai đỏ mắt khóc có bộ dạng thế nào?
Cao to như vậy, cường giáng như con trâu, cơ ngực hứng gió lạnh cả đêm giờ đã lạnh đỏ nhưng lại cứ thế đứng ở đó không rên một tiếng. Hiện giờ anh khóc trong im lặng, lệ quang loé lên thì ngay lập tức cắn răng nhấc tay lau sạch.
“Dù sao, lão tử cũng không cần tiền của cô!”
Một chớp mắt kia, Diệp Tịch Nhan quên mất mình còn đang “không đứng dậy nổi”.
Cô ôm lấy anh thật chặt, giọng nói cũng không thỏ thẻ như mèo mà rống to lên: “O, Hứa Vong Xuyên, tại sao anh lại khóc?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook