Ý trời

Tôi là lão Thất, bởi vì ẩu đả với anh chị nên bị cha mẹ bàn bạc vứt đi.

Đầu tiên tôi muốn thanh minh, ẩu đả với sáu người anh chị trong khi đó tôi là đứa em nhỏ nhất cũng không phải dễ dàng, bọn họ bại nhưng không phục, ngược lại xúi cha mẹ vứt bỏ tôi, đã cho thấy có việc phân biệt đối xử ở đây.

Chẳng qua cũng chẳng còn biện pháp nào.

Cha tôi là con chó già đầu hai màu lông, mẹ tôi là sói tuyết trắng.

Mặt trăng trên đầu tôi là túm lông đen, chân tay bốn góc cũng đen, cha tôi bất giác nghi ngờ tôi, muốn gặng hỏi mẹ tôi, cha ruột của tôi là ai, đồng thời, tôi một người, à nhầm, một con chó sói có thể đánh bại sáu con chó khác, thật sự có hơi đặc biệt.

Nói dông dài.

Tôi muốn kể chút chuyện xưa của tôi cùng một đám người. Đó là khi tôi bắt đầu bén duyên với nghề nghiệp cả đời.

Trước đó, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ làm thám tử người sói, nhưng bạn phải hiểu, con người thật sự quá ngu ( song đám người này không chịu nhận mình là nhân loại, buồn cười chưa, ha ha).

Một người phụ nữ, khá thân quen với cha tôi, không có việc gì lại thích sờ lông tôi, cô ta toàn gọi tôi là “Bao Thanh Thiên”, có trời mới biết ba chữ này có ý gì, nhưng dù sao tên là để gọi, cô ta còn thường xuyên đút cho tôi ăn món thịt người nướng ngon tuyệt nên tôi miễn cưỡng đồng ý.

Một chàng thanh niên lông trắng, mưu đồ tranh giành sủng ái của người phụ nữ kia với tôi, chuyên gọi tôi là “chó”, còn không cho tôi đớp cứt, mẹ nhà hắn, tôi ăn xong phân quay trở về, suốt ngày suốt đêm cắn nát ba đôi tất của hắn luôn.

Một người không biết nên gọi là phụ nữ hay kẻ nuôi chuột, biết tôi thích đớp cứt, thường xuyên tìm phân cho tôi ăn, tạm chấp nhận, chỉ là người hôi hám, tôi không thích ngủ cùng cô ta.

Một người phụ nữ nhỏ con ngoài đầu thì chẳng chỗ nào có lông, mắt mũi miệng nhỏ xíu, người này thường xuyên lén lút bắt chuột ăn, bị bắt gặp còn chia cho tôi hai con, oẹ, tôi không thích ăn chuột, nào thơm được như cứt. Nhưng thỉnh thoảng vẫn ăn tạm hai con, sống trên đời cũng nên cùng làm chuyện xấu với nhau, nếu không sẽ chẳng có bạn chơi.

Một thằng đầu heo, chơi bời lêu lổng, cứ lúc nào tôi đi tiểu cũng nhìn thấy hắn đang xem trộm phụ nữ tắm rửa, bị chàng thanh niên bắt quả tang hai lần và cảnh cáo, nếu để hắn biết còn tái phạm liền kho đầu heo ăn, tên này tỏ vẻ cực kỳ sợ hãi, nhưng vẫn lợn ch*t không sợ nước sôi, về sau chuyển qua nhìn lén phòng tắm nam, nhưng đàn ông đều là lũ ngu xuẩn, nghĩ rằng hắn tới để xem còn chỗ tắm hay không nên đến nay chưa ai đánh hắn.

Một ngày nọ, cơm tối phòng bếp chuẩn bị hụt mất một người.

Cả đám rất tức giận, muốn bắt tên khốn nạn ăn mảnh.

Có người nói Diệp Tịch Nhan ăn, tôi rất tức giận, chủ nhân của tôi rõ ràng không ăn thịt người.

Tôi ngao ngao gầm thét, đẩy Hứa Vong Xuyên đến trước mặt Diệp Tịch Nhan, duỗi chân vỗ vào đũng quần hắn, chủ nhân nhà tôi thỉnh thoảng liếm cái này này, còn không nỡ cắn ngụm nào!

Lại có người nó do Xà Mật ăn, ta lôi hai chuột từ ván giường A Tiêu ném đến trước mặt cô ta.

Xà Mật chỉ thích loại này thôi!

A Tiêu giận giữ không kềm được, đánh nhau với Xà Mật, nói sao có thể ăn con trai cô chứ.

Xà Mật chém đinh chặt sắt nói A Tiêu trộm người, chuột rất thích trộm đồ. Tôi lắc cái đầu chó, tha hai miếng phân chuột dính lông đặt trước mặt A Tiêu,

mọi người trở nên yên tĩnh, đúng thế, đứng trước chứng cứ xác thực, mọi sự hoài

nghi đều tự sụp đổ.

Không ngừng đại triển thần uy, Diệp Tịch Nhan nói tôi không hổ là Bao Thanh Thiên, cô ấy hỏi tôi, cuối cùng người là do ai trộm mất, tôi đặt mông ngồi trước mặt tên Đầu Heo sắp chạy trốn.

Hứa Vong Xuyên dẫn người lục soát.

Quả nhiên, trong tủ chứa đồ của Đầu Heo phát hiện một cái xác zombie đàn ông, lỗ đít còn chưa khép chặt.

Xác không còn tươi mới, nhưng vẫn… Ài.

Đầu heo không chịu thừa nhận.

Đổ qua cho Kim Cương, kêu hắn giá hoạ cho mình! Kim Cương mũi thở phì phò, mặt mày ủ rũ quay đầu.

Đầu Heo quỳ xuống, gào khóc, “Không ai vừa ý tôi, tôi có thể làm gì, tôi cũng có nhu cầu sinh lý, các người đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, a a a… Bao Thanh Thiên, con chó ch*t này, sự trong sạch của lão Trư ta đều bị con chó nhà mày huỷ hoại, nạp mạng đi!!!”

Heo, nhào tới.

Con mẹ nó chứ, giơ chân sau đá bay hắn ta.

Hắn lại nhào tới, lúc này còn nhắm chuẩn hơn, dường như muốn một mũi tên trúng ba con chim, thừa cơ đâm nát tôi sau đó trái ôm Hứa Vong Xuyên, phải ôm Diệp Tịch Nhan, con mẹ nó chứ, trực tiếp đứng dậy bóp cổ heo, điên cuồng lắc.

Có thể ôm Hứa Vong Xuyên, đừng mơ ôm chủ nhân tôi!

Heo, mày gây sự nhầm chó rồi! Hứa Vong Xuyên, ” Chó biến dị.”

Phút chốc đứng lên trở thành đại hán cao hai mét, chẳng qua ngoại hình vẫn là chó sói, có thể coi là người sói.

Diệp Tịch Nhan, “Cha nó là chó biết nói tiếng người, sinh ra người sói cũng không lạ.”

Hứa Vong Xuyên, “Vậy rốt cuộc Bao Thanh Thiên có thể nói tiếng người không?”

Không đợi Diệp Tịch Nhan trả lời, Bao Thanh Thiên lên tiếng: “Mày nói ai là chó ch*t! Đầu Heo, hôm nay tao sẽ cho mày biết cha chó của mày lợi hại nhường nào!!!”

Đầu Heo xanh mặt.

Xà Mật và A Tiêu vội vàng khuyên nhủ:” Chó ngoan, được rồi, được rồi.” Đột nhiên, tiếng ca bất ngờ vang lên.

“Anh né tránh vô số súng đạn thợ săn, đánh đuổi ch*t chóc bò ra khỏi ưu thương, vì em anh biến thành người sói, vì em anh nhiễm sự điên cuồng, vì em anh mặc lớp nguy trang thật dày, vì em, anh thay đổi tâm tính…” Hứa Vong Xuyên bất ngờ ca hát.

Diệp Tịch Nhan khẽ run rẩy, vô thức đi qua bịt miệng. Giọng ca chó ch*t vẫn không thay đổi là sao!

Hứa Vong Xuyên giữ tay cô, nhíu mày, tiếp tục ca với chất giọng ngũ âm khuyết thiếu: “CHúng ta còn có thể gặp lại nhau không, anh quỳ gối trước tượng phật cầu xin mấy ngàn năm, mong mình trước khi bước qua cầu Nại Hà được hôn lên mặt em lần nữa…”

Mặt mũi Diệp Tịch Nhan từ lúng túng khó chịu chuyển dần sang toả sáng rực rỡ.

Hứa Vong Xuyên vừa cười vừa hát, gảy lọn tóc xanh ngắm nghía, khoé mắt vương giọt lệ lóng lánh, “Tịch Nhan, em vẫn xinh đẹp như xưa.”

Thế sự vô thường.

Trong vô thường chứa hữu thường. Nại Hà bất độ

Biển hận chính là ý trời. 

- Hoàn - 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương