Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả
-
Chương 210
Hiểu rõ
1.
Tạ Tri Kiêu đi qua rất nhiều thời không.
Tựa như trò chơi lưu trữ, anh có thể quay lại bất cứ thời điểm nào trước khi thu được dị năng, nghe rất oách đúg không? Khi người khác đang trăm mối lo nghĩ giữa những ngã rẽ cuộc đời, băn khoăn không biết có nên vì chiếc bánh mì mà vứt bỏ tôn nghiêm, anh lại có thể thành thạo lựa chọn… Hoặc là dứt khoát không chọn, tự nếm trải hết tất cả các nhánh kịch bản có thể xảy ra.
Nhưng cho đến lúc đi qua tất cả kết cục, anh mới hiểu rõ đây là một sự nguyền rủa.
Điều tuyệt vời nhất của đời người, chính là nhân sinh chỉ có một lần.
Bạn có thể hối hận nhưng không thể đổi ý.
Bạn có thể không ngừng nỉ non, lại chẳng thể thu hồi giọt nước mắt chảy xuôi, bạn có thể dừng bước, lại chẳng thể thu hồi nhịp bước khởi phát, bạn vĩnh viễn chỉ có thể quay đầu nhìn lại, phía sau là nhân, phía trước là quả.
Nhân quả tuần hoàn, vĩnh hằng bất diệt.
Tạ Tri Kiêu từng đi đến thời không, gặp lại Diệp Tịch Nhan sau khi chịu đủ sự tra tấn giày vò ở phòng thí nghiệm, anh cứu được cô, nhưng dùng đủ phương pháp vẫn không có cách nào tìm lại khuôn mặt tươi cười của cô, Diệp Tịch Nhan hận anh, có lẽ là hận tận xương tuỷ sinh ra từ tình yêu khắc cốt ghi tâm, Tạ Tri Kiêu ở thời không đó nhận đủ trừng phạt —— Diệp Tịch Nhan giết anh trước, sau đó nấu anh, rồi ăn anh, sau đó lại bị nhừng người khác ăn.
Tinh thần sụp đổ còn khó khôi phục hơn cả xác thịt hư hỏng.
Anh không trách cô, vẫn yêu cô, áy náy chưa từng giảm bớt cho dù phải trả giá tính mạng.
Con người luôn bị sự hổ thẹn cầm tù.
Tạ Tri Kiêu cũng từng thử xuất hiện trước khi virus bùng phát, ở nơi đó, cô cao ngạo xinh đẹp như con thiên nga trắng chưa từng biết cúi đầu, anh tìm cô, cô ngay cả ánh mắt cũng chẳng thèm bố thí cho anh. Anh dùng hết khả năng bảo vệ cô khỏi tấn công của zombie, toàn tâm toàn ý chờ đợi, sau đó tạo ra một vật trang sức khờ khạo đáng yêu và vô cùng dính người.
Cô cực kỳ tin tưởng anh.
Ánh mắt cô ngập tràn yêu thương và sùng bái.
Cô may mắn, hạnh phúc, ngay cả lúc đi ngủ cũng không muốn buông tay… Nhưng anh lại bắt đầu mơ tới Diệp Tịch Nhan đau khổ điên dại, vừa cười vừa khóc ở một thời không khác.
Cảm giác tội lỗi to lớn bao trùm Tạ Tri Kiêu. Dù đây là hạnh phúc mà anh tha thiết mong ước.
Anh biết mình không thay đổi được bất kỳ điều gì.
Sau khi con gái hai người sinh ra, Tạ Tri Kiêu chạy trốn, anh tình nguyện để Diệp Tịch Nhan cuồng loạn luộc ăn chứ chẳng có cách nào đối mặt với Diệp Tịch Nhan sung sướng hạnh phúc.
Tạ Tri Kiêu cảm thấy luôn có một đôi mắt lạnh lùng chằm chằm theo dõi mình từ nơi bí mật nào đó.
Dò xét từng việc anh làm.
Tạ Tri Kiêu còn đi đến thời điểm hai người gặp gỡ lần đầu tiên, trải qua mọi việc, bọn họ yêu nhau ôm nhau, tránh thoát khỏi hàng loạt cạm bẫy của phòng thí nghiệm hiểm ác, gom góp đủ vật tư, kế tiếp đi đến một vùng rừng núi xây
một căn nhà chắc chắn trên cây, còn nuôi một con chó dùng để canh gác. Buổi sáng cô sẽ nấu cơm, tay nghề thực sự không dám khen tặng, tối đến cô sẽ vẽ tranh, vẽ bầu trời mây muôn màu muôn vẻ, vẽ đàn cá tung tăng trong suối, vẽ khuôn mặt anh ba ngày chưa cạo râu, sau đó vào một buổi chiều bình thường như bao chiều khác, cô rời bỏ anh.
Cô để lại một phòng thư.
Nói trong mắt anh chứa đựng người khác.
Cô nói dù lần tìm mọi manh mối không phát hiện vết tích của kẻ thứ ba, thế nhưng trong lòng anh quả thực có người phụ nữ vô hình, khiến anh nhớ thương, mất hồn mất vía.
Cô viết: Tạ Tri Kiêu, em từ bỏ, anh đi tìm người anh yêu đi. Thế là anh tiếp tục lên đường, tìm người anh “yêu”.
Xác thịt.
Xác thịt đương nhiên đều là Diệp Tịch Nhan. Thế nhưng linh hồn.
Rốt cuộc muốn tìm kiếm linh hồn thì phải làm thế nào.
Vấn đề này, anh không tìm được đáp án, lại mờ ảo cảm thấy tương lai chỉ sợ cũng vô vọng. Cùng đường mạt lộ, Tạ Tri Kiêu quay trở lại thời không có Diệp Tịch Nhan ngốc bạch ngọt, con gái hai người đã lớn, nhưng Diệp Tịch Nhan không có kỹ năng sinh tồn sao có thể nuôi được con gái lớn ngần này?
Nói cách chuẩn xác, cô không làm được. Cô lại tìm một người đàn ông khác.
Người đàn ông đó tên Giang DIễn.
Tạ Tri Kiêu rời đi không lâu, Giang Diễn xuất hiện, muốn dẫn mẹ con Diệp Tịch Nhan đến căn cứ sinh sống, người này có chút kỳ quái, thích thu gom vợ và bạn gái của người khác, cũng không ngại việc con không phải con ruột, nhưng Diệp Tịch Nhan không muốn dẫn con theo, cô căm thù tên Tạ Tri Kiêu đột nhiên biến mất, liên đới theo con của họ cũng không được yêu mến.
Ở thời không này, Diệp Tịch Nhan vứt con cho một đôi vợ chồng. Vợ chồng ấy nuôi con gái anh rất tốt.
Nhưng người tốt thường đoản mệnh.
Vào một ngày nào đó, hai người ra ngoài tìm vật tư rồi mất liên lạc.
Đứa bé mất chỗ dựa bụng sôi ùng ục, ngồi cạnh bìa rừng, vừa khóc vừa đào giun ăn, gọi cha mẹ nuôi không ai đáp, lại từng tiếng từng tiếng gọi “mama —— mama ——” như trong ký ức mơ hồ.
Tạ Tri Kiêu tìm được bé, ôm bé con mà lòng đau như cắt, “Ngoan, không khóc, cha dẫn con đi tìm mẹ thật của con.”
“Anh ơi, mẹ thật là gì?”
“Mẹ thật sẽ không vứt bỏ con.”
Diệp Tịch Nhan mà Tạ Tri Kiêu quen biết, cứng cỏi ngang bướng, sẽ không vứt bỏ con gái của mình, anh cảm thấy may mắn vì trước khi rời đi đã đặt tên cho con là “Hi Hi” và nói với nó mẹ bé là “Nhan Nhan”. Anh không nói mình là ai, có lẽ trong dòng chảy thời không, anh như con mãng xà lần lượt trải nghiệm lần lượt lột xác, anh sớm đã quên mất mình là ai.
Hai cha con mang theo linh hồn “Diệp Tịch Nhan ôm nữ nhi ch*t trong biển lửa” quay trở lại lúc ban đầu.
Tạ Tri Kiêu dẫn Hi Hi trải nghiệm mọi điều chưa từng thấy, thể hiện vai trò một người cha đúng nghĩa.
Bọn họ ăn kem ly, xem phim, đi công viên trò chơi, anh đọc truyện cho bé trước khi đi ngủ, mua váy đẹp và giày xinh.
Tạ Tri Kiêu làm đâu ra đấy.
Thật ra tâm anh loạn như mớ bòng bong.
Anh không dám đến gặp Diệp Tịch Nhan hiện tại. Lần chậm trễ này lại là cách biệt vĩnh viễn.
Cuối cùng anh không thể đối kháng, cũng chẳng thể sửa sai. 2.
Tin tức Triệu Nhật Thiên bệnh tình nguy kịch truyền đến, La đầu trọc đồ đạc chẳng kịp thu xếp, rời trường chạy suốt đêm hơn mấy trăm cây số đến sơn thôn. Sợ muộn một chút, kẻ đầu trọc tiễn người đầu bạc.
Diệp Tịch Nhan cũng đi.
Cô đã đồng ý với Triệu Nhật Thiên sẽ đưa tiễn nó giây phút cuối đời.
Cô đi, Hứa Vong Xuyên đương nhiên không chịu đợi ở trường, Hứa Vong Xuyên muốn đi, A Tiêu và chó nhất định phải đi cùng.
Đúng cái kiểu rút củ cải dính bùn. Đầu Heo, Xà Mật ở lại trông nhà.
Trẻ con hiểu chuyện thường chịu thiệt thòi, muốn chơi cũng không được chơi, đường nhiên tang lễ không phải chỗ chơi, chỉ là sống đến từng này tuổi, Diệp Tịch Nhan chẳng có mấy trường hợp không thể tiện thể chơi đùa.
Đoàn người, chung một mục tiêu nhưng ai đi đường nấy.
La đầu trọc lái máy bay tới trước, A Tiêu cưỡi chuột túi cán đích thứ hai, Hứa Vong Xuyên và Diệp Tịch Nhan đi xe mô tô đến cuối cùng. Thôn đã bao giờ gặp chiến trận cỡ này, huống chi con chuột túi của A Tiêu thực sự rất to, so với zombie đầy răng mới xuất hiện còn lạ lùng hơn, ai cũng nhô đầu qua tường quan sát, cảnh tượng như ngắm khỉ trong vườn bách thú.
A Tiêu túm được một tên nhóc mập mạp cởi truồng, nước dãi nhểu dài. “Đại ca, em muốn ăn!”
“Ăn cái rắm.” Hứa Vong Xuyên vung xiềng xích trói tay A Tiêu lại, “Không được ăn bất kỳ ai ở đây.”
“Vì sao? Bọn họ thơm quá! Hình như là người bản xứ! Nhìn đã biết ngon ngọt!” “Bởi vì La đầu trọc và Diệp Tịch Nhan sẽ ăn mày.”
“…Ặc. Hoá ra đây là hang ổ của bọn họ.”
Diệp Tịch Nhan nghe được lại thấy đau đầu, “Là quê quán, không phải hang ổ, A Tiêu, cô ngậm miệng đi đã.”
Diệp Tịch Nhan nói rõ mục đích tới đây, thằng nhóc gầy gò canh cửa cười ngây ngô, lúc lâu sau, mặt mũi đỏ ưng tung ra một câu, “Em gái, em là người ở đâu vậy?”
Hứa Vong Xuyên cột A Tiêu tiến lên, “Cô ấy là người của tôi.” Diệp Tịch Nhan gật đầu, “Người của anh ấy.”
Thằng nhóc canh cửa không cười được nữa, độc thân hai mươi mấy năm cảm thấy còn cơ hội, hiện giờ trẻ con mười mấy tuổi đã có vợ, hắn hai tay trống trơn, thật sự càng sống càng thương tâm.
Triệu Tiểu Đệ chống gậy bước ra.
Đây là cháu trai của Triệu Nhật Thiên, là chắt trai nhỏ nhất của Triệu Quang Minh, vừa thấy Diệp Tịch Nhan hai mắt đẫm lệ, khóc như thằng bé con, “Tổ tông, người đến rồi, ông nội một mực chờ người.”
Hứa Vong Xuyên quay ngang nhìn Diệp Tịch Nhan. Diệp Tịch Nhan giả vờ không thấy.
A Tiêu ô ô hai tiếng, nói không ra lời, chỉ có xiềng xích đinh đang rung động.
Ba người bước vào Triệu gia, La đầu trọc đứng bên cạnh cháu trai và đám ông già bà cả tóc bạc, yên lặng nghe bọn họ kể chuyện, thật tình nhìn qua sẽ chẳng ai biết cậu mới là cụ tổ mấy ông bà già cả tóc bạc này.
Quả thực quá lộn xộn.
Diệp Tịch Nhan hỏi: “Thiên Thiên sao rồi?”
La đầu trọc đỏ mắt lắc đầu: “Không tốt lắm, ngũ tạng suy yếu.”
Diệp Tịch Nhan lại hỏi:” Muốn cứu không?”
La đầu trọc gật đầu lại lắc đầu, “Thôi, cơ thể mục nát sống cũng chỉ chịu tội, để nó đi đi.”
Diệp Tịch Nhan rảo bước tiến đến chỗ cửa, xốc màn lên, trong phòng toàn mùi nến phảng phất, Triệu Nhật Thiên khô kiệt cố nhổm người, vừa thấy cô, hai mắt híp tịt sáng bừng, mấy cọng râu màu trắng còn sót lại trên cằm và da thịt thi nhau run rẩy.
“Dì ơi ——”
Triệu Nhật Thiên như đứa trẻ con nhào vào ngực cô. Nước mắt lập tức trào dâng.
Cảnh tượng vô cùng thương cảm.
A Tiêu bật cười, miệng bị bịt chặt nên không ra tiếng nên nhân cơ hội thả một quả rắm đặc biệt vang dội.
Diệp Tịch Nhan, “…”
Triệu Nhật Thiên nhìn về phía hai người, há miệng hỏi:” Dì, hai người này là con của dì sao?”
Diệp Tịch Nhan lắc đầu, “Không phải, thằng nhóc đầu bạc kia là người đàn ông của dì, cô gái bị trói đó là bạn của dì.”
“A ——”
Triệu Nhật Thiên há hốc mồm. Mãi chẳng khép lại được.
Lúc lâm chung còn bị Diệp Tịch Nhan làm khiếp sợ, không thể không nói, phúc khí này hơi lớn.
Triệu Nhật Thiên ngẩn người, nói theo: “Dì vui vẻ là được rồi.” Bụp —— bụp bụp bụp —— bụp bụp ——
Lỗ đít A Tiêu không chịu yên tĩnh, cơ vòng hậu môn như đang cười châm biếm.
Hứa Vong Xuyên mặt đen như đít nồi, đợi hai người nói xong, đi ra ngoài liền nắm chặt tay Diệp Tịch Nhan, hung dữ chất vấn: “Lão già kia là gì của em?”
“Cháu em.”
“Ông ta năm nay bao nhiêu tuổi?” “Chưa tới một trăm.”
“Em bao nhiêu tuổi.”
“Anh không biết lễ phép sao?” “Không phải năm mươi mốt?”
“Năm mươi mốt và 100 có gì khác nhau sao?”
“Diệp Tịch Nhan, em chính là mụ già sờ mông anh?” Hứa Vong Xuyên chắc như đinh đóng cột, hung ác kéo tay cô, “Em…anh…em có mưu đồ từ lâu với anh?!”
“Nói nhảm.”
Đây không phải chuyện rõ ràng à!
Cô nghĩ ngợi, nghiêng đầu hỏi, “Thế nào, cảm thấy bị lăng nhục?” “Em sờ mông anh!”
“Anh cũng sờ mông em rồi còn gì.” Diệp Tịch Nhan hừ một tiếng, hất tay anh ra, “Không chịu thì dẹp đi, thế gian này không có người đàn ông nào Diệp Tịch Nhan này không với được, mỗi ngày em đổi một tên xử nam mơn mởn, ngủ xong liền say goodbye, ai thích treo cổ trên một cái cây xiêu vẹo chứ, đừng có trừng mắt với em, tiểu tử thối.”
Cô chắp tay đi ra.
Bên ngoài đồng loạt hô:” Tổ tông.”
Hứa Vong Xuyên nổi giận đùng đùng theo sát, bên ngoài mợ ba nhà bà hai của ông Tứ chi cụ cả nhiệt tình hỏi thăm: ” Cháu trai, ăn cơm xong rồi?”
Bụp bụp ——
A Tiêu lại bắt đầu đánh rắm. Thối ch*t.
Đêm đó Triệu Nhật Thiên ra đi, vào thời khắc hấp hối còn kéo tay Hứa Vong Xuyên dặn dò: “Con à, vất vả cho con, dì nhiều tuổi, con nhớ nhường nhịn người.”
3.
La đầu trọc trông coi một tấc không rời, cho đến khi Triệu Nhật Thiên trút hơi thở cuối cùng.
Cậu khép lại cằm giúp nó, rửa sạch uế vật, tỉ mì lau chùi cơ thể, sau đó trùm tấm vải trắng đưa vào quan tài.
Diệp Tịch Nhan ngồi bên giếng nước rửa táo. Thấy cậu đi ra hỏi có muốn ăn không.
La đầu trọc không sủa bậy, nói chuyện khác, lảm nhảm dong dài đủ thể loại, “Hồi còn bé tôi không gặp được nó, lần gặp kế tiếp nó đã thành ông lão họm hẹm. Nó vừa hỏi tại sao trên đầu tôi không có tóc, có lạnh không, tôi nói không có tóc sẽ chẳng cần gội đầu. Nó cười, mồm móm mém, cười ngây ngô, tôi nghĩ, khi còn bé nó cười hẳn là cũng như vậy…”
Diệp Tịch Nhan gật đầu, “Thiên Thiên đáng yêu hơn cậu, cười lên như Di Lặc nhỏ.”
La đầu trọc còn nói:” Cảm ơn cô đã thay tôi chăm sóc cho mẹ con họ bao nhiêu năm qua.”
Diệp Tịch Nhan lại gật đầu, “Cảm ơn cậu đã mang Hứa Vong Xuyên quay về.” “Cảm ơn tới cảm ơn lui cứ như quan hệ chúng ta tốt lắm ấy nhỉ.”
“Cứ mừng thầm đi, đời này tôi chỉ cảm ơn cậu một lần duy nhất, đừng kiểu được hời lên mặt.”
Ánh lửa sáng bập bùng bên ngoài, âm thanh xào rau loảng xoảng lạch cạch… Thôn dân dọn bàn ăn bát đũa.
Bọn nhỏ chẳng biết âu sầu, chạy tới chạy lui cạnh con đập, tiếng cười vang vọng bầu trời đêm. Hứa Vong Xuyên kéo A Tiêu ra khỏi cửa, cúi gằm đầu, “Gọi hai người vào ăn cơm.”
Diệp Tịch Nhan đưa tay, anh cắm đầu nắm chặt. Cô vỗ bộp vào mông anh.
Anh đỏ bừng mặt, “Không được sờ mông.” Cô nói:” Cừ sờ!”
Anh chẳng còn cách nào, đi ra cửa nhỏ giọng lầu bầu: “Đừng sờ trươc mặt La đầu trọc! Nếu hắn nói cho chú anh chuyện tuổi tác chênh lệch tận trăm tuổi, chú anh chắc chắn sẽ không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, anh có mỗi một người thân…”
Diệp Tịch Nhan quay người, cười gian ác, “Triệu Quang Minh dám không đồng ý cho Diệp Tịch Nhan ở bên Hứa Vong Xuyên cơ à?”
La đầu trọc tức giận nói:” Cút! Tôi phản đối vụ hôn nhân này!” Đúng là đồ âm hồn bất tán, chỉ biết lừa gạt đại ca cậu.
Diệp Tịch Nhan cười đắc ý, ôm chặt lấy cậu thiếu nhiên mặt mũi đỏ bừng, trong ánh lửa, giữ chặt mặt anh và hôn một cái thật kêu. Anh cau mày, rất khó chịu, nhưng hôn tới tấp là thua trận, khoé miệng nhếch cao, nắm chặt tay cùng cười tươi rói với cô.
Tang lễ gì chứ.
Chẳng có chút không khí khổ đau nào.
…
Ban đêm.
La đầu trọc đi tiểu đêm, lại không dùng nhà xí ở sân trong, mà lại lệch hướng, một đường ra ngoài thôn, đi đến tận đỉnh núi mới dừng lại.
Bảo đi tiểu lại không tiểu.
Cậu có ước hẹn với người từ ba mươi năm trước, giao ước khi nào Triệu Nhật Thiên ch*t sẽ đến cái cây trên ngọn núi này để gặp mặt.
Người kia tới từ sớm.
Đầu vai đọng nước vì hơi sương, không biết đứng được bao lâu. “Anh tới sớm quá.” La đầu trọc phàn nàn.
“Hứa Vong Xuyên khôi phục ký ưc rồi?” “Chưa.”
Người đàn ông quay lại, chính là Tạ Tri Kiêu biến mất nhiều năm.
Khuôn mặt không có chút biến hoá, vẫn trẻ trung như xưa, đeo thứ trang sức kỳ dị, nhìn qua tưởng đồng bóng lẳng lơ, nhưng nhìn sâu trong đôi mắt sẽ thấy như đầm sâu giếng cạn.
Có lẽ chờ đợi làm hao mòn anh ta.
Biết được chuyện Hứa Vong Xuyên chưa khôi phục ký ức, Tạ Tri Kiêu đứng sững, không có biểu tình gì, nhưng La đầu trọc có thể cảm nhận được sự vui sướng gợn sóng.
Anh liên tục chờ đợi Diệp Tịch Nhan.
Có lẽ dòng chảy thời gian dài đằng đằng cũng đã âm thầm tiếp cận cô.
Có người, thời điểm không đúng, thay thời điểm là được. Anh đã từng đối chiếu, luôn cảm thấy còn cơ hội là còn tất cả.
Nhưng cuối cùng cho dù làm gì chăng nữa vẫn sai. Một trăm năm.
Đối với con người trần tục dài đằng đắng cỡ nào, ngay cả Triệu Quang Minh cũng phải bỏ cơ thể biến thành La đầu trọc mới miễn cưỡng sống tiếp, còn anh thì sao?
La đầu trọc thở dài không thôi.
“Anh đừng suy nghĩ, đừng chờ đợi, cô ấy đã chấp nhận Hứa Vong Xuyên hiện tại, dù thế nào đi nữa cũng không theo anh đâu. Anh xong đời rồi, không đùa, gameover rồi, hiểu không?”
“Không có ký ức, cô ấy cũng muốn ở bên hắn?” “Đúng vậy.”
“Cậu không gạt tôi?”
“Anh cho rằng tôi muốn giao đại ca ra chắc?!” La đầu trọc trợn mắt nhìn, hừ khinh thường, “Nhưng tôi không đấu lại được với cái kiểu trăm đường lắt léo, da mặt dày hơn tường thành của cô ta…”
Tạ Tri Kiêu không nói gì thêm nữa.
La đầu trọc hiểu, anh vẫn chưa chịu tin. Người có tuổi luôn vậy.
U mê không tỉnh ngộ như đã khắc in vào cỗ xương già vùi xuống tận mộ phần, quỷ tha ma đến bắt cũng không khuyên nổi.
La đầu trọc không phải Triệu Quang Minh lúc trước, cậu đã sống qua trăm năm được thời gian đè nén trui luyện, không khuyên nổi Tạ Tri Kiêu là dứt khoát về thẳng, tóm chặt Diệp Tịch Nhan từ trên giường xuống, sau đó kéo đến dưới gốc cây xiêu vẹo.
Cô ngáp dài, đi guốc gỗ thôn dân chuẩn bị, cả người lười nhác như con giòi. Thấy Tạ Tri Kiêu cũng không lấy làm lạ, ngáp thêm một cái.
La đầu trọc nói:” Tự các người nói chuyện đi, đừng bắt người ta làm nhân bánh bích quy nữa.”
Nói xong, liền để kệ Tạ Tri Kiêu và Diệp Tịch Nhan đứng dưới tàng cây.
Sau khi sống lại, lần đầu tiên gặp mặt cũng là dưới tán cây, nhận ra và tạm biệt nhau cũng dưới tán cây, cây cối có thể sống cô độc thật lâu, bọn họ cũng sống rất lâu nhưng không có phúc khí như cây cối.
Cây có thể sống đơn độc. Người có thể sao?
Trong lòng ấp ủ người khác, mới có thể sống đơn độc. Cuộc sống vốn là địa ngục.
Tạ Tri Kiêu đứng nguyên tại chỗ, người trong lòng ở trước mắt, địa ngục lòng anh cũng đang kết nối với hiện thực địa ngục, anh hé miệng nói không ra lời.
Kỳ thật khi thấy Diệp Tịch Nhan, anh đã hiểu.
Diệp Tịch Nhan thực sự không quan tâm Hứa Vong Xuyên có ký ức hay không, cô yêu anh, yêu cơ thể, tư tưởng, thói xấu, yêu anh khi có sức sống, yêu anh khi biến thành zombie, cũng yêu con người khôi phục lại chẳng chút ký ức.
Cô không phải là không thể phân chia điểm khác nhau giữa anh ta ở vô số thời điểm thân phận.
Cô chỉ bằng lòng vừa ý, cam tâm tình nguyện, không bất không hối, miễn là giữ được khoảnh khắc hiện tại.
Trùng hợp, đó là điều Tạ Tri Kiêu không có cách nào làm được.
Anh chỉ có thể yêu Diệp Tịch Nhan, yêu Diệp Tịch Nhan đã yêu người khác. Tạ Tri Kiêu hỏi:” Em bây giờ có hạnh phúc không, Nhan Nhan?”
Diệp Tịch Nhan giẫm guốc gỗ cộc cộc, ngẩng đầu nhoẻn miệng cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Đi tìm người yêu anh đi, Tạ Tri Kiêu.”
Mặt trăng rất đẹp.
Cô còn đẹp hơn cả mặt trăng. Nhưng cũng chỉ vậy thôi.
Giờ này khắc này, mọi chấp niệm mục rữa hoá thành tro bụi.
1.
Tạ Tri Kiêu đi qua rất nhiều thời không.
Tựa như trò chơi lưu trữ, anh có thể quay lại bất cứ thời điểm nào trước khi thu được dị năng, nghe rất oách đúg không? Khi người khác đang trăm mối lo nghĩ giữa những ngã rẽ cuộc đời, băn khoăn không biết có nên vì chiếc bánh mì mà vứt bỏ tôn nghiêm, anh lại có thể thành thạo lựa chọn… Hoặc là dứt khoát không chọn, tự nếm trải hết tất cả các nhánh kịch bản có thể xảy ra.
Nhưng cho đến lúc đi qua tất cả kết cục, anh mới hiểu rõ đây là một sự nguyền rủa.
Điều tuyệt vời nhất của đời người, chính là nhân sinh chỉ có một lần.
Bạn có thể hối hận nhưng không thể đổi ý.
Bạn có thể không ngừng nỉ non, lại chẳng thể thu hồi giọt nước mắt chảy xuôi, bạn có thể dừng bước, lại chẳng thể thu hồi nhịp bước khởi phát, bạn vĩnh viễn chỉ có thể quay đầu nhìn lại, phía sau là nhân, phía trước là quả.
Nhân quả tuần hoàn, vĩnh hằng bất diệt.
Tạ Tri Kiêu từng đi đến thời không, gặp lại Diệp Tịch Nhan sau khi chịu đủ sự tra tấn giày vò ở phòng thí nghiệm, anh cứu được cô, nhưng dùng đủ phương pháp vẫn không có cách nào tìm lại khuôn mặt tươi cười của cô, Diệp Tịch Nhan hận anh, có lẽ là hận tận xương tuỷ sinh ra từ tình yêu khắc cốt ghi tâm, Tạ Tri Kiêu ở thời không đó nhận đủ trừng phạt —— Diệp Tịch Nhan giết anh trước, sau đó nấu anh, rồi ăn anh, sau đó lại bị nhừng người khác ăn.
Tinh thần sụp đổ còn khó khôi phục hơn cả xác thịt hư hỏng.
Anh không trách cô, vẫn yêu cô, áy náy chưa từng giảm bớt cho dù phải trả giá tính mạng.
Con người luôn bị sự hổ thẹn cầm tù.
Tạ Tri Kiêu cũng từng thử xuất hiện trước khi virus bùng phát, ở nơi đó, cô cao ngạo xinh đẹp như con thiên nga trắng chưa từng biết cúi đầu, anh tìm cô, cô ngay cả ánh mắt cũng chẳng thèm bố thí cho anh. Anh dùng hết khả năng bảo vệ cô khỏi tấn công của zombie, toàn tâm toàn ý chờ đợi, sau đó tạo ra một vật trang sức khờ khạo đáng yêu và vô cùng dính người.
Cô cực kỳ tin tưởng anh.
Ánh mắt cô ngập tràn yêu thương và sùng bái.
Cô may mắn, hạnh phúc, ngay cả lúc đi ngủ cũng không muốn buông tay… Nhưng anh lại bắt đầu mơ tới Diệp Tịch Nhan đau khổ điên dại, vừa cười vừa khóc ở một thời không khác.
Cảm giác tội lỗi to lớn bao trùm Tạ Tri Kiêu. Dù đây là hạnh phúc mà anh tha thiết mong ước.
Anh biết mình không thay đổi được bất kỳ điều gì.
Sau khi con gái hai người sinh ra, Tạ Tri Kiêu chạy trốn, anh tình nguyện để Diệp Tịch Nhan cuồng loạn luộc ăn chứ chẳng có cách nào đối mặt với Diệp Tịch Nhan sung sướng hạnh phúc.
Tạ Tri Kiêu cảm thấy luôn có một đôi mắt lạnh lùng chằm chằm theo dõi mình từ nơi bí mật nào đó.
Dò xét từng việc anh làm.
Tạ Tri Kiêu còn đi đến thời điểm hai người gặp gỡ lần đầu tiên, trải qua mọi việc, bọn họ yêu nhau ôm nhau, tránh thoát khỏi hàng loạt cạm bẫy của phòng thí nghiệm hiểm ác, gom góp đủ vật tư, kế tiếp đi đến một vùng rừng núi xây
một căn nhà chắc chắn trên cây, còn nuôi một con chó dùng để canh gác. Buổi sáng cô sẽ nấu cơm, tay nghề thực sự không dám khen tặng, tối đến cô sẽ vẽ tranh, vẽ bầu trời mây muôn màu muôn vẻ, vẽ đàn cá tung tăng trong suối, vẽ khuôn mặt anh ba ngày chưa cạo râu, sau đó vào một buổi chiều bình thường như bao chiều khác, cô rời bỏ anh.
Cô để lại một phòng thư.
Nói trong mắt anh chứa đựng người khác.
Cô nói dù lần tìm mọi manh mối không phát hiện vết tích của kẻ thứ ba, thế nhưng trong lòng anh quả thực có người phụ nữ vô hình, khiến anh nhớ thương, mất hồn mất vía.
Cô viết: Tạ Tri Kiêu, em từ bỏ, anh đi tìm người anh yêu đi. Thế là anh tiếp tục lên đường, tìm người anh “yêu”.
Xác thịt.
Xác thịt đương nhiên đều là Diệp Tịch Nhan. Thế nhưng linh hồn.
Rốt cuộc muốn tìm kiếm linh hồn thì phải làm thế nào.
Vấn đề này, anh không tìm được đáp án, lại mờ ảo cảm thấy tương lai chỉ sợ cũng vô vọng. Cùng đường mạt lộ, Tạ Tri Kiêu quay trở lại thời không có Diệp Tịch Nhan ngốc bạch ngọt, con gái hai người đã lớn, nhưng Diệp Tịch Nhan không có kỹ năng sinh tồn sao có thể nuôi được con gái lớn ngần này?
Nói cách chuẩn xác, cô không làm được. Cô lại tìm một người đàn ông khác.
Người đàn ông đó tên Giang DIễn.
Tạ Tri Kiêu rời đi không lâu, Giang Diễn xuất hiện, muốn dẫn mẹ con Diệp Tịch Nhan đến căn cứ sinh sống, người này có chút kỳ quái, thích thu gom vợ và bạn gái của người khác, cũng không ngại việc con không phải con ruột, nhưng Diệp Tịch Nhan không muốn dẫn con theo, cô căm thù tên Tạ Tri Kiêu đột nhiên biến mất, liên đới theo con của họ cũng không được yêu mến.
Ở thời không này, Diệp Tịch Nhan vứt con cho một đôi vợ chồng. Vợ chồng ấy nuôi con gái anh rất tốt.
Nhưng người tốt thường đoản mệnh.
Vào một ngày nào đó, hai người ra ngoài tìm vật tư rồi mất liên lạc.
Đứa bé mất chỗ dựa bụng sôi ùng ục, ngồi cạnh bìa rừng, vừa khóc vừa đào giun ăn, gọi cha mẹ nuôi không ai đáp, lại từng tiếng từng tiếng gọi “mama —— mama ——” như trong ký ức mơ hồ.
Tạ Tri Kiêu tìm được bé, ôm bé con mà lòng đau như cắt, “Ngoan, không khóc, cha dẫn con đi tìm mẹ thật của con.”
“Anh ơi, mẹ thật là gì?”
“Mẹ thật sẽ không vứt bỏ con.”
Diệp Tịch Nhan mà Tạ Tri Kiêu quen biết, cứng cỏi ngang bướng, sẽ không vứt bỏ con gái của mình, anh cảm thấy may mắn vì trước khi rời đi đã đặt tên cho con là “Hi Hi” và nói với nó mẹ bé là “Nhan Nhan”. Anh không nói mình là ai, có lẽ trong dòng chảy thời không, anh như con mãng xà lần lượt trải nghiệm lần lượt lột xác, anh sớm đã quên mất mình là ai.
Hai cha con mang theo linh hồn “Diệp Tịch Nhan ôm nữ nhi ch*t trong biển lửa” quay trở lại lúc ban đầu.
Tạ Tri Kiêu dẫn Hi Hi trải nghiệm mọi điều chưa từng thấy, thể hiện vai trò một người cha đúng nghĩa.
Bọn họ ăn kem ly, xem phim, đi công viên trò chơi, anh đọc truyện cho bé trước khi đi ngủ, mua váy đẹp và giày xinh.
Tạ Tri Kiêu làm đâu ra đấy.
Thật ra tâm anh loạn như mớ bòng bong.
Anh không dám đến gặp Diệp Tịch Nhan hiện tại. Lần chậm trễ này lại là cách biệt vĩnh viễn.
Cuối cùng anh không thể đối kháng, cũng chẳng thể sửa sai. 2.
Tin tức Triệu Nhật Thiên bệnh tình nguy kịch truyền đến, La đầu trọc đồ đạc chẳng kịp thu xếp, rời trường chạy suốt đêm hơn mấy trăm cây số đến sơn thôn. Sợ muộn một chút, kẻ đầu trọc tiễn người đầu bạc.
Diệp Tịch Nhan cũng đi.
Cô đã đồng ý với Triệu Nhật Thiên sẽ đưa tiễn nó giây phút cuối đời.
Cô đi, Hứa Vong Xuyên đương nhiên không chịu đợi ở trường, Hứa Vong Xuyên muốn đi, A Tiêu và chó nhất định phải đi cùng.
Đúng cái kiểu rút củ cải dính bùn. Đầu Heo, Xà Mật ở lại trông nhà.
Trẻ con hiểu chuyện thường chịu thiệt thòi, muốn chơi cũng không được chơi, đường nhiên tang lễ không phải chỗ chơi, chỉ là sống đến từng này tuổi, Diệp Tịch Nhan chẳng có mấy trường hợp không thể tiện thể chơi đùa.
Đoàn người, chung một mục tiêu nhưng ai đi đường nấy.
La đầu trọc lái máy bay tới trước, A Tiêu cưỡi chuột túi cán đích thứ hai, Hứa Vong Xuyên và Diệp Tịch Nhan đi xe mô tô đến cuối cùng. Thôn đã bao giờ gặp chiến trận cỡ này, huống chi con chuột túi của A Tiêu thực sự rất to, so với zombie đầy răng mới xuất hiện còn lạ lùng hơn, ai cũng nhô đầu qua tường quan sát, cảnh tượng như ngắm khỉ trong vườn bách thú.
A Tiêu túm được một tên nhóc mập mạp cởi truồng, nước dãi nhểu dài. “Đại ca, em muốn ăn!”
“Ăn cái rắm.” Hứa Vong Xuyên vung xiềng xích trói tay A Tiêu lại, “Không được ăn bất kỳ ai ở đây.”
“Vì sao? Bọn họ thơm quá! Hình như là người bản xứ! Nhìn đã biết ngon ngọt!” “Bởi vì La đầu trọc và Diệp Tịch Nhan sẽ ăn mày.”
“…Ặc. Hoá ra đây là hang ổ của bọn họ.”
Diệp Tịch Nhan nghe được lại thấy đau đầu, “Là quê quán, không phải hang ổ, A Tiêu, cô ngậm miệng đi đã.”
Diệp Tịch Nhan nói rõ mục đích tới đây, thằng nhóc gầy gò canh cửa cười ngây ngô, lúc lâu sau, mặt mũi đỏ ưng tung ra một câu, “Em gái, em là người ở đâu vậy?”
Hứa Vong Xuyên cột A Tiêu tiến lên, “Cô ấy là người của tôi.” Diệp Tịch Nhan gật đầu, “Người của anh ấy.”
Thằng nhóc canh cửa không cười được nữa, độc thân hai mươi mấy năm cảm thấy còn cơ hội, hiện giờ trẻ con mười mấy tuổi đã có vợ, hắn hai tay trống trơn, thật sự càng sống càng thương tâm.
Triệu Tiểu Đệ chống gậy bước ra.
Đây là cháu trai của Triệu Nhật Thiên, là chắt trai nhỏ nhất của Triệu Quang Minh, vừa thấy Diệp Tịch Nhan hai mắt đẫm lệ, khóc như thằng bé con, “Tổ tông, người đến rồi, ông nội một mực chờ người.”
Hứa Vong Xuyên quay ngang nhìn Diệp Tịch Nhan. Diệp Tịch Nhan giả vờ không thấy.
A Tiêu ô ô hai tiếng, nói không ra lời, chỉ có xiềng xích đinh đang rung động.
Ba người bước vào Triệu gia, La đầu trọc đứng bên cạnh cháu trai và đám ông già bà cả tóc bạc, yên lặng nghe bọn họ kể chuyện, thật tình nhìn qua sẽ chẳng ai biết cậu mới là cụ tổ mấy ông bà già cả tóc bạc này.
Quả thực quá lộn xộn.
Diệp Tịch Nhan hỏi: “Thiên Thiên sao rồi?”
La đầu trọc đỏ mắt lắc đầu: “Không tốt lắm, ngũ tạng suy yếu.”
Diệp Tịch Nhan lại hỏi:” Muốn cứu không?”
La đầu trọc gật đầu lại lắc đầu, “Thôi, cơ thể mục nát sống cũng chỉ chịu tội, để nó đi đi.”
Diệp Tịch Nhan rảo bước tiến đến chỗ cửa, xốc màn lên, trong phòng toàn mùi nến phảng phất, Triệu Nhật Thiên khô kiệt cố nhổm người, vừa thấy cô, hai mắt híp tịt sáng bừng, mấy cọng râu màu trắng còn sót lại trên cằm và da thịt thi nhau run rẩy.
“Dì ơi ——”
Triệu Nhật Thiên như đứa trẻ con nhào vào ngực cô. Nước mắt lập tức trào dâng.
Cảnh tượng vô cùng thương cảm.
A Tiêu bật cười, miệng bị bịt chặt nên không ra tiếng nên nhân cơ hội thả một quả rắm đặc biệt vang dội.
Diệp Tịch Nhan, “…”
Triệu Nhật Thiên nhìn về phía hai người, há miệng hỏi:” Dì, hai người này là con của dì sao?”
Diệp Tịch Nhan lắc đầu, “Không phải, thằng nhóc đầu bạc kia là người đàn ông của dì, cô gái bị trói đó là bạn của dì.”
“A ——”
Triệu Nhật Thiên há hốc mồm. Mãi chẳng khép lại được.
Lúc lâm chung còn bị Diệp Tịch Nhan làm khiếp sợ, không thể không nói, phúc khí này hơi lớn.
Triệu Nhật Thiên ngẩn người, nói theo: “Dì vui vẻ là được rồi.” Bụp —— bụp bụp bụp —— bụp bụp ——
Lỗ đít A Tiêu không chịu yên tĩnh, cơ vòng hậu môn như đang cười châm biếm.
Hứa Vong Xuyên mặt đen như đít nồi, đợi hai người nói xong, đi ra ngoài liền nắm chặt tay Diệp Tịch Nhan, hung dữ chất vấn: “Lão già kia là gì của em?”
“Cháu em.”
“Ông ta năm nay bao nhiêu tuổi?” “Chưa tới một trăm.”
“Em bao nhiêu tuổi.”
“Anh không biết lễ phép sao?” “Không phải năm mươi mốt?”
“Năm mươi mốt và 100 có gì khác nhau sao?”
“Diệp Tịch Nhan, em chính là mụ già sờ mông anh?” Hứa Vong Xuyên chắc như đinh đóng cột, hung ác kéo tay cô, “Em…anh…em có mưu đồ từ lâu với anh?!”
“Nói nhảm.”
Đây không phải chuyện rõ ràng à!
Cô nghĩ ngợi, nghiêng đầu hỏi, “Thế nào, cảm thấy bị lăng nhục?” “Em sờ mông anh!”
“Anh cũng sờ mông em rồi còn gì.” Diệp Tịch Nhan hừ một tiếng, hất tay anh ra, “Không chịu thì dẹp đi, thế gian này không có người đàn ông nào Diệp Tịch Nhan này không với được, mỗi ngày em đổi một tên xử nam mơn mởn, ngủ xong liền say goodbye, ai thích treo cổ trên một cái cây xiêu vẹo chứ, đừng có trừng mắt với em, tiểu tử thối.”
Cô chắp tay đi ra.
Bên ngoài đồng loạt hô:” Tổ tông.”
Hứa Vong Xuyên nổi giận đùng đùng theo sát, bên ngoài mợ ba nhà bà hai của ông Tứ chi cụ cả nhiệt tình hỏi thăm: ” Cháu trai, ăn cơm xong rồi?”
Bụp bụp ——
A Tiêu lại bắt đầu đánh rắm. Thối ch*t.
Đêm đó Triệu Nhật Thiên ra đi, vào thời khắc hấp hối còn kéo tay Hứa Vong Xuyên dặn dò: “Con à, vất vả cho con, dì nhiều tuổi, con nhớ nhường nhịn người.”
3.
La đầu trọc trông coi một tấc không rời, cho đến khi Triệu Nhật Thiên trút hơi thở cuối cùng.
Cậu khép lại cằm giúp nó, rửa sạch uế vật, tỉ mì lau chùi cơ thể, sau đó trùm tấm vải trắng đưa vào quan tài.
Diệp Tịch Nhan ngồi bên giếng nước rửa táo. Thấy cậu đi ra hỏi có muốn ăn không.
La đầu trọc không sủa bậy, nói chuyện khác, lảm nhảm dong dài đủ thể loại, “Hồi còn bé tôi không gặp được nó, lần gặp kế tiếp nó đã thành ông lão họm hẹm. Nó vừa hỏi tại sao trên đầu tôi không có tóc, có lạnh không, tôi nói không có tóc sẽ chẳng cần gội đầu. Nó cười, mồm móm mém, cười ngây ngô, tôi nghĩ, khi còn bé nó cười hẳn là cũng như vậy…”
Diệp Tịch Nhan gật đầu, “Thiên Thiên đáng yêu hơn cậu, cười lên như Di Lặc nhỏ.”
La đầu trọc còn nói:” Cảm ơn cô đã thay tôi chăm sóc cho mẹ con họ bao nhiêu năm qua.”
Diệp Tịch Nhan lại gật đầu, “Cảm ơn cậu đã mang Hứa Vong Xuyên quay về.” “Cảm ơn tới cảm ơn lui cứ như quan hệ chúng ta tốt lắm ấy nhỉ.”
“Cứ mừng thầm đi, đời này tôi chỉ cảm ơn cậu một lần duy nhất, đừng kiểu được hời lên mặt.”
Ánh lửa sáng bập bùng bên ngoài, âm thanh xào rau loảng xoảng lạch cạch… Thôn dân dọn bàn ăn bát đũa.
Bọn nhỏ chẳng biết âu sầu, chạy tới chạy lui cạnh con đập, tiếng cười vang vọng bầu trời đêm. Hứa Vong Xuyên kéo A Tiêu ra khỏi cửa, cúi gằm đầu, “Gọi hai người vào ăn cơm.”
Diệp Tịch Nhan đưa tay, anh cắm đầu nắm chặt. Cô vỗ bộp vào mông anh.
Anh đỏ bừng mặt, “Không được sờ mông.” Cô nói:” Cừ sờ!”
Anh chẳng còn cách nào, đi ra cửa nhỏ giọng lầu bầu: “Đừng sờ trươc mặt La đầu trọc! Nếu hắn nói cho chú anh chuyện tuổi tác chênh lệch tận trăm tuổi, chú anh chắc chắn sẽ không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, anh có mỗi một người thân…”
Diệp Tịch Nhan quay người, cười gian ác, “Triệu Quang Minh dám không đồng ý cho Diệp Tịch Nhan ở bên Hứa Vong Xuyên cơ à?”
La đầu trọc tức giận nói:” Cút! Tôi phản đối vụ hôn nhân này!” Đúng là đồ âm hồn bất tán, chỉ biết lừa gạt đại ca cậu.
Diệp Tịch Nhan cười đắc ý, ôm chặt lấy cậu thiếu nhiên mặt mũi đỏ bừng, trong ánh lửa, giữ chặt mặt anh và hôn một cái thật kêu. Anh cau mày, rất khó chịu, nhưng hôn tới tấp là thua trận, khoé miệng nhếch cao, nắm chặt tay cùng cười tươi rói với cô.
Tang lễ gì chứ.
Chẳng có chút không khí khổ đau nào.
…
Ban đêm.
La đầu trọc đi tiểu đêm, lại không dùng nhà xí ở sân trong, mà lại lệch hướng, một đường ra ngoài thôn, đi đến tận đỉnh núi mới dừng lại.
Bảo đi tiểu lại không tiểu.
Cậu có ước hẹn với người từ ba mươi năm trước, giao ước khi nào Triệu Nhật Thiên ch*t sẽ đến cái cây trên ngọn núi này để gặp mặt.
Người kia tới từ sớm.
Đầu vai đọng nước vì hơi sương, không biết đứng được bao lâu. “Anh tới sớm quá.” La đầu trọc phàn nàn.
“Hứa Vong Xuyên khôi phục ký ưc rồi?” “Chưa.”
Người đàn ông quay lại, chính là Tạ Tri Kiêu biến mất nhiều năm.
Khuôn mặt không có chút biến hoá, vẫn trẻ trung như xưa, đeo thứ trang sức kỳ dị, nhìn qua tưởng đồng bóng lẳng lơ, nhưng nhìn sâu trong đôi mắt sẽ thấy như đầm sâu giếng cạn.
Có lẽ chờ đợi làm hao mòn anh ta.
Biết được chuyện Hứa Vong Xuyên chưa khôi phục ký ức, Tạ Tri Kiêu đứng sững, không có biểu tình gì, nhưng La đầu trọc có thể cảm nhận được sự vui sướng gợn sóng.
Anh liên tục chờ đợi Diệp Tịch Nhan.
Có lẽ dòng chảy thời gian dài đằng đằng cũng đã âm thầm tiếp cận cô.
Có người, thời điểm không đúng, thay thời điểm là được. Anh đã từng đối chiếu, luôn cảm thấy còn cơ hội là còn tất cả.
Nhưng cuối cùng cho dù làm gì chăng nữa vẫn sai. Một trăm năm.
Đối với con người trần tục dài đằng đắng cỡ nào, ngay cả Triệu Quang Minh cũng phải bỏ cơ thể biến thành La đầu trọc mới miễn cưỡng sống tiếp, còn anh thì sao?
La đầu trọc thở dài không thôi.
“Anh đừng suy nghĩ, đừng chờ đợi, cô ấy đã chấp nhận Hứa Vong Xuyên hiện tại, dù thế nào đi nữa cũng không theo anh đâu. Anh xong đời rồi, không đùa, gameover rồi, hiểu không?”
“Không có ký ức, cô ấy cũng muốn ở bên hắn?” “Đúng vậy.”
“Cậu không gạt tôi?”
“Anh cho rằng tôi muốn giao đại ca ra chắc?!” La đầu trọc trợn mắt nhìn, hừ khinh thường, “Nhưng tôi không đấu lại được với cái kiểu trăm đường lắt léo, da mặt dày hơn tường thành của cô ta…”
Tạ Tri Kiêu không nói gì thêm nữa.
La đầu trọc hiểu, anh vẫn chưa chịu tin. Người có tuổi luôn vậy.
U mê không tỉnh ngộ như đã khắc in vào cỗ xương già vùi xuống tận mộ phần, quỷ tha ma đến bắt cũng không khuyên nổi.
La đầu trọc không phải Triệu Quang Minh lúc trước, cậu đã sống qua trăm năm được thời gian đè nén trui luyện, không khuyên nổi Tạ Tri Kiêu là dứt khoát về thẳng, tóm chặt Diệp Tịch Nhan từ trên giường xuống, sau đó kéo đến dưới gốc cây xiêu vẹo.
Cô ngáp dài, đi guốc gỗ thôn dân chuẩn bị, cả người lười nhác như con giòi. Thấy Tạ Tri Kiêu cũng không lấy làm lạ, ngáp thêm một cái.
La đầu trọc nói:” Tự các người nói chuyện đi, đừng bắt người ta làm nhân bánh bích quy nữa.”
Nói xong, liền để kệ Tạ Tri Kiêu và Diệp Tịch Nhan đứng dưới tàng cây.
Sau khi sống lại, lần đầu tiên gặp mặt cũng là dưới tán cây, nhận ra và tạm biệt nhau cũng dưới tán cây, cây cối có thể sống cô độc thật lâu, bọn họ cũng sống rất lâu nhưng không có phúc khí như cây cối.
Cây có thể sống đơn độc. Người có thể sao?
Trong lòng ấp ủ người khác, mới có thể sống đơn độc. Cuộc sống vốn là địa ngục.
Tạ Tri Kiêu đứng nguyên tại chỗ, người trong lòng ở trước mắt, địa ngục lòng anh cũng đang kết nối với hiện thực địa ngục, anh hé miệng nói không ra lời.
Kỳ thật khi thấy Diệp Tịch Nhan, anh đã hiểu.
Diệp Tịch Nhan thực sự không quan tâm Hứa Vong Xuyên có ký ức hay không, cô yêu anh, yêu cơ thể, tư tưởng, thói xấu, yêu anh khi có sức sống, yêu anh khi biến thành zombie, cũng yêu con người khôi phục lại chẳng chút ký ức.
Cô không phải là không thể phân chia điểm khác nhau giữa anh ta ở vô số thời điểm thân phận.
Cô chỉ bằng lòng vừa ý, cam tâm tình nguyện, không bất không hối, miễn là giữ được khoảnh khắc hiện tại.
Trùng hợp, đó là điều Tạ Tri Kiêu không có cách nào làm được.
Anh chỉ có thể yêu Diệp Tịch Nhan, yêu Diệp Tịch Nhan đã yêu người khác. Tạ Tri Kiêu hỏi:” Em bây giờ có hạnh phúc không, Nhan Nhan?”
Diệp Tịch Nhan giẫm guốc gỗ cộc cộc, ngẩng đầu nhoẻn miệng cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Đi tìm người yêu anh đi, Tạ Tri Kiêu.”
Mặt trăng rất đẹp.
Cô còn đẹp hơn cả mặt trăng. Nhưng cũng chỉ vậy thôi.
Giờ này khắc này, mọi chấp niệm mục rữa hoá thành tro bụi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook