Hứa Vong Xuyên gật đầu, hiển nhiên cực kỳ hài lòng với sắp xếp của đầu heo.

Diệp Tịch Nhan nở một nụ cười lịch sự để từ chối, nhưng khi đi đến bãi tập, thấy người gặp nạn treo như chúa Jesus trên thập tự giá thì mặt như nứt toác. A Tiêu lấy hai con mắt nướng vàng giòn thả vào bát, cung kính mang đến, Diệp Tịch Nhan liếc qua, nhanh tay nhanh mắt xều lên nhét thẳng vào miệng Hứa Vong Xuyên.

Đầu heo nhất thời khóc ra hai sợi mì dày, “Ân ái quá, ghê tởm!”

A Tiêu cười khà khà, “Đừng nóng vội, chỗ thịt mông chưa chín mà!”

Diệp Tịch Nhan im lặng nhìn trời, chỉ có thể áp dụng thủ pháp di hình hoán vị khiến mọi người tưởng cô đã ăn, thật ra tất cả lặng lẽ gắp vào bát người khác.

Đã qua trăm năm kể từ khi virus bùng phát.

Con người nguyên thuỷ gần như tuyệt diệt, sống lâu nhất, ví dụ như đám người Giang Diễn cũng cần ăn hoa màu tưới tiêu bằng máu người mới có thể tồn tại, huyết nô trong tay bọn họ đã được huấn luyện chỉ biết sinh đẻ, ngày càng giống heo chứ không phải người. Con người may mắn sống sót trong môi trường hoang dã sớm hình thành thói quen đi săn, tiêu hoá nhau, con cháu đều có bộ gen và truyền thống ăn thịt người, đối với bọn họ ăn thịt đồng loại là mỹ vị khó cưỡng, đưa tới trước mặt không bao giờ có chuyện từ chối.

Diệp Tịch Nhan có lẽ là con người nguyên thuỷ cuối cùng trên thế giới này.

Sau này vì che giấu chính mình, có lẽ sẽ ăn một hai người.

Nhóm con lai ăn xong thịt người nướng và uống rượu, cực kỳ hưng phấn, vừa múa vừa hát, còn tỷ thí với nhau, còn có đứa khóc bù lu bu loa vì sực nhớ ra mình không có cha có mẹ.

Hai người phía sau trên chiếc ghế nát phía sau, Diệp Tịch Nhan thử dò hỏi thân thế của cậu thiếu niên.

“Cha mẹ anh đâu?” “Không biết.”

“Còn người thân không?” “Tôi còn chú.”

“Chú của anh… cũng họ Hứa sao?” Chẳng lẽ chuyện tốt của Hứa Tinh Niên?

Về sau Diệp Tịch Nhan có đến khu nghĩ dưỡng điều tra, Hứa Tứ Hải và vợ đã ch*t, nghe nói là tác phẩm của Hứa Tinh Niên, thằng nhóc con nhốt toàn bộ người đã tiêm vắc xin nhưng chưa biến dị, tách rời và đốt cháy, ngoại trừ Tưởng Y Y. Sau đó sửa chữa căn cứ, có rất nhiều vợ, con cái cũng không ít, sống đến 60 tuổi mới qua đời… Trước khi qua đời còn treo thưởng tìm kiếm tin tức của anh ruột Hứa Vong Xuyên.

Hứa Tinh Niên biết cô vẫn còn sống.

Thông qua đủ mắt xích lôi kéo Diệp Tịch Nhan qua, nói cái gì mà trưởng tẩu như mẹ, sẽ phụng dưỡng cô đến lúc lâm chung, có hiếu ch*t đi được.

Diệp Tịch Nhan lại không ngốc, chẳng ai giữ nổi, dạo chơi khắp thế gian.

Hứa Vong Xuyên lắc đầu, “Không, chú không cùng họ với tôi… Ông ấy thường nói phụ nữ xinh đẹp là cọp cái, bảo tôi tránh xa một chút, đặc biệt là mỹ nhân tuyệt thế chủ động thân cận.”

“… Ông ta từng bị phụ nữ lừa gạt?”

“Thế thì không phải, ông ấy nói thím tôi là người phụ nữ tốt nhất trên đời này.” “Chú anh có phải tên là Triệu Quang Minh?”

“Sao cô biết?” Hứa Vong Xuyên nhíu mày, “Diệp Tịch Nhan, sao cô lại có vẻ mặt cau có như ch*t đói vậy?”

Tổ sư, sao cô không tức cắn răng cắn lợi chứ?

Nhiều năm qua, Diệp Tịch Nhan chu du tứ xứ, tin tức của ai là không thăm dò được? Tất cả đám bạn học sống ch*t như thế nào đều tra được rõ ràng ngoại trừ đồ chó hoang Triệu Quang Minh. Lúc trước đã cảm thấy cậu ta biến thành zombie chỉ là tạm thời, bổ sung đủ năng lượng sớm muộn sẽ đứng lên tiếp tục làm yêu quái, tên khốn này, may mắn cô có thần cơ diệu toán sống đủ lâu.

“Cô biết chú tôi?” “Không biết.”

“Vừa rồi còn gọi ông ấy là…” Sắc mặt Hứa Vong Xuyên lạnh dần, quanh thân tản ra khí tức âm trầm đáng sợ.

Liên quan đến người nhà, ai cũng nóng nảy.

Diệp Tịch Nhan thở sâu, thản nhiên nói:” Ở trường anh chưa từng học lịch sử à? Lịch sử thời đại mới, chuyện xưa của nhóm nhân loại đứng đầu, sự tồn tại của zombie vô hạn… Trong đoạn lịch sự huyết lệ, người duy nhất còn sống sót là chú anh Triệu Quang Minh!”

“A?”

Không chỉ con chó lộ nét mặt nghi hoặc, đám người còn lại cũng mở to mắt lại gần hơn.

Diệp Tịch Nhan tặc lưỡi, hùng hồn thêu dệt những lời vô cớ, “Đã từng có một vị thần mỹ lệ hùng mạnh tiên đoán, Triệu Quang Minh sẽ mang người đàn ông của ngài ấy về nhân gian, đến lúc đó thế giới liền hoà bình.”

“Quỷ thần gì thế, nhớ đàn ông đến điên à?” A Tiêu kêu to.

Diệp Tịch Nhan xấu hổ cười trừ, “Ngại quá, nhớ nhầm, là đem con chó của ngài quay lại nhân gian.”

Mọi người chưa từng nghe qua, quấn lấy đòi Diệp Tịch Nhan kể thêm. Trẻ con đứa nào cũng thích nghe chuyện xưa.

Diệp Tịch Nhan chẳng còn cách nào, mập mờ suy đoán lừa gạt một phen, lại kể chuyện Tôn Ngộ Không đại chiến Siêu Nhân Điện Quang, cuối cùng là chuyện công chúa Bạch Tuyết ngồi khinh khí cầu bỏ trốn đến sao hoả, cuối cùng sao hoả không có oxi nên ch*t thảm biến thành sự tích hồ điệp.

Cô kể chuyện mà mở cờ trong bụng, rõ ràng kết cục bi thương lại che miệng cúi đầu cười thầm.

Dù sao Hứa Vong Xuyên cũng có chỉ số thông minh như người thường, nhíu mày, xụ mặt, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Những người khác nước mắt liên miên, giận dữ mắng mỏ vì sao sao hoả không có oxi, chẳng lẽ sao hoả không có lương tâm à?!

Đã đến thời gian cấm đi lại ban đêm, trong loa vang lên giọng điệu chán ghét của La đầu trọc: “Quay về ký túc xá đi ngủ, mai là thứ sáu, ngày học cuối cùng, cuối tuần sẽ cho các người ra ngoài thực tế xã hội, nhóm tổ tông ơi, van các người đó, quay về thôi ——”

Mọi người nhao nhao đứng dậy.

A Tiêu từ đằng sau ôm lấy cổ Diệp Tịch Nhan, cọ qua cọ lại, dính như bột hồ.

Diệp Tịch Nhan học giọng điệu gà mẹ của La đầu trọc, gọi Xà Mật: “Đi thôi, về phòng ngủ thôi, Tiểu Xà Xà.”

Đứng ngoài đám người đang suy nghĩ về nhân sinh, Xà Mật khẽ giật mình, sững người một lát sau đó ngoan ngoãn đuổi theo.

A Tiêu ra sức trừng cô ấy, mặt chuột dữ tợn: Tới thử xem? Xà Mật không sợ, mắt rắn thờ ơ: Sợ chắc.

Hai người kẹp Diệp Tịch Nhan đi trên con đường nhỏ dẫn về ký túc xá nữ, chẳng ai nhường ai. Hứa Vong Xuyên bỗng nhiên tay đút túi quần, khí thế ch*t chóc chặn đường Diệp Tịch Nhan.

“Chuyện gì?” Diệp Tịch Nhan hất khuôn mặt xinh đẹp như hồ ly, cười tủm tỉm nhìn anh và hỏi.

Cậu thiếu niên cũng hất cằm, ra lệnh: “Đã muốn làm người phụ nữ của tôi, sáng sớm phải đến cửa nhỏ đợi hầu, hôm nay châm chước bỏ qua.”

Diệp Tịch Nhan:” Hửm? Anh nói lại lần nữa?”

“Tôi bảo hôm nay tha thứ cho cô.” Thiếu niên xua tay, làm bộ chảnh chó không thèm truy cứu rồi sải bước đi về.

Lúc ấy, năng lực tự kiềm chế của Diệp Tịch Nhan hơi kém một chút thôi là sẽ vặn đầu chó làm bóng đá chơi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương