Cô gái chuột gào khản cả họng, kinh động quỷ thần. Quạ đen dừng chân đầu cành đều quang quác bay vội.

La đầu trọc ngồi ngay ở nhà vệ sinh nam bên cạnh, nghe thấy hai chữ “cư*ng hiếp” ai ui một tiếng, quần chẳng kịp kéo, nhào ra.

“Ai dám cư*ng hiếp?!!!” “Không có chuyện cư*ng hiếp.”

“…Cô giáo Nhan.” La đầu trọc sờ cái đầu bóng loáng, hít một hơi, “Không ngờ bình thường cô không mắc lỗi, vừa mắc cái thì là lỗi to nhất.”

“Cái gì?”

Diệp Tịch Nhan nhìn theo ánh mắt sâu xa của la đầu trọc, quần cộc của Hứa Vong Xuyên lỏng lẻo gần tụt, bờ mông rắn chắc gợi cảm như ẩn như hiện, lại thêm ánh lệ lấp lóe tưởng oan ức lắm trong mắt anh, ai nhìn cũng phải vì chuyện bất bình rống to: “Buông cậu bé đó ra, để thằng nhóc mặc quần tử tế!”

A Tiêu nhảy qua, đầu chuột não chuột mách lẻo,”Chủ nhiệm, đại ca tôi vẫn là xử nam, mụ già cởi quần cộc của anh ấy, nếu truyền ra, trong sạch anh ấy bị hủy, nào có mặt mũi nhìn người!”

Diệp Tịch Nhan đang muốn giải thích, ngẩng đầu nhìn một vòng. A Tiêu, Tiểu Nam chạy trước.

Đến rồi, nhân chứng duy nhất chuồn mất hút.

Cô dừng lại, định giải thích, “Chủ nhiệm La, ông nghe tôi giải thích, chuyện không phải như ông thấy đâu.”

La đầu trọc xua tay, giọng điệu của người từng trải: “Được rồi, tôi hiểu, vạn tuế cũng có ngày nở hoa, ai chẳng thích tiểu thịt tươi? Không kìm lòng được rất bình thường, rất là bình thường, cô đừng tự trách, nhưng đây là đâu, trường học có nội quy của trường học, cô là giáo viên lại ra tay với học sinh, tôi có thể nhẫn nhịn nhưng vạn nhất người khác bắt chước thì sao?”

Niệm xong, tay béo vung lên, hành lý của Diệp Tịch Nhan ngay cả chậu rửa mặt đều bị đóng gói ném ra.

Loảng xoảng!

La đầu trọc bĩu môi với cô, “Ầy, trả đồ cho cô rồi đấy, mau buông Hứa công tử ra!”

Diệp Tịch Nhan im lặng giây lát, véo mạnh chiếc cằm quật cường của Hứa Vong Xuyen, sau khi buông tay ra, còn chưa thỏa mãn xoa nhẹ cái mông ngạo nghễ vểnh cao của cậu thiếu niên.

A Tiêu kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

La đầu trọc cũng kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

Cô dưới cái nhìn chăm chú bối rối của mấy người, khoa trương liếm môi, tặc lưỡi nuốt nước bọt, ghé vào tai Hứa Vong Xuyên, thở nhẹ, giọng điệu ỏn ẻn như bị viêm phế quản:” Bà già tôi đây, sống hơn trăm năm, chỉ thích loại tiểu thịt tươi non mịn mọng nước như cậu thôi.”

Hứa Vong Xuyên cứng đờ.

Mười mấy năm qua lần đầu tiên anh bị người khác trêu chọc, hơn nữa còn bị một mụ già đùa giỡn, suy nghĩ tự tử cũng có, phản ứng lại, lòng bàn tay đã sinh ra

xiềng xích bốc lửa, phi người về phía trước, nhưng ngay lập tức vì quần cộc tụt ngáng chân mà ngã như chó bò.

“A ha ha ha ——”

Diệp Tịch Nhan một tay che mặt, cười với giọng điệu như mụ phù thủy, xách hành lý và thau chậu nghênh ngang rời đi.



Diệp Tịch Nhan chạy phía trước.

Hứa Vong Xuyên buộc lại quần đùi dẫn người đuổi theo sau.

Bọn người La đầu trọc không ngăn cản kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đám oắt nổ tung trường học, cưỡi đủ loại mô tô kỳ dị lao ra, tiếng vượn hú gầm rú hai bên đường.

La đầu trọc khào khản giọng: “Quay về —— quay về —— đám ranh con các người, nhét kẽ răng cho cô ta cũng không đủ —— không đủ —— không không không —— đủ đủ đủ —— đủ đủ —— đủ ——”

Thầy giáo âm nhạc dùng dị năng tăng volume giúp lão. Âm thanh quả thực rung động tới tâm can.

Diệp Tịch Nhan cũng không có ý định rời đi, đến bên vách núi, ném hành lý và chậu thau xuống, sau đó đi theo dấu chân quay lại, lựa chọn một cái cây trèo lên, mở hình thức vượn người, đung đưa giữa các cây, cho đến khi tìm được bờ sông.

Cô nhảy thằng vào nước, bắt đầu tắm rửa, gội đầu, giặt quần áo.

Không sai, áo choàng vốn màu trắng, vì cô cứ cố chấp mặc nên biến thành màu xám cáu bẩn.

Sống một mình là thế, có thể không rửa mặt liền không rửa cả chân. Tiếng xe gắn máy từ xa dần gần lại.

Chim thú bay toán loạn, lá cây xào xạc, đất đai chấn động, ngay cả sương mù cũng tản bớt.

Cả đoàn người đuổi tới vách núi, nổi trận lôi đình.

” Đcm nó chứ, mụ già đó dám nhảy xuống vách núi! Tao chưa từng ăn thịt người già trăm tuổi, còn đang định nướng cả người mụ ta mà!”

Miệng có răng nanh, tên đàn em như lợn rừng bỗng nhiên đấm ngực. A Tiêu gọi chuột, tiếp tục truy lùng.

Hứa Vong Xuyên vung vẩy xiềng xích, quay cổ, xương cốt vang lên kèn kẹt, Diêm La Vương cũng không bốc lửa ma trơi như anh.

“Đại ca, đừng bảo anh muốn nhảy xuống vách núi đuổi theo nhé?” A Tiêu xua tay, “Được rồi, em đã gọi đám chuột đuổi theo, anh đừng nhảy, truyền ra mọi

người lại tưởng anh vừa gặp đã yêu mụ già kia, muốn tự tử vì tình với mụ ấy!” Hứa Vong Xuyên vung xích sắt nện lên đầu cô.

“Im miệng!”

A Tiêu nhe răng trợn mặt trốn sau lưng tên lợn rừng, đột nhiên, chỉ vào dòng sông ngoài bìa rừng: “Nhìn kìa, mỹ nhân ngư!”

Đám người đồng loạt nhìn qua.

Mỹ nhân ngư cái quỷ gì, rõ ràng có người bị cá nuốt vào miệng, chỉ còn nổi nửa người.

“Cắt” Lợn rừng quay đầu buồn chán kể, “Tao không ăn cá đâu, vừa tanh vừa hôi.”

Mấy người rảnh rỗi, cũng đến gần xem xét, phát hiện người phụ nữ trong miệng cá vẫn còn sống, liên tục vẫy tay về phía họ, “Cứu mạng —— Cứu mạng —— soái ca tóc bạc cứu mạng ——”

Đám người nghe vậy, thành thật quay qua nhìn Hứa Vong Xuyên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương