Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế
-
Chương 21: Gặp mặt BaBa
Bốn béNgọc Thần, Ngọc Diên, Ngọc Hàn, Ngọc Ân sau khi được mẹ cho phép thì vội vàng cấp tốc lên đường. Các bé đã bàn bạc trước cả rồi, baba không biết đến sự tồn tại của bé nên các bé cần phải thăm dò tình hình trước. Nhỡ có tình huống bất ngờ thì phanh lại còn kịp.
Vì cưỡi hai con thú và bảo chúng chạy với tốc độ cao nên đến buổi chiều các bé đã tiếp cận tới đoàn xe. Dù được Hỉ Tước nói trước nhưng các bé vẫn choáng ngợp trước quy mô của đoàn xe. Cả trăm chiếc xe nối đuôi nhau không ngừng công thêm mấy thiết bị quân đội mà các bé thấy lúc trước nhưng không có cơ hội được sờ, trong suy nghĩ của các bé đều hiện lên dòng chữ “tạm được.”
-Giờ chúng ta đi vào trong đoàn xe kiểu gì đây?
Ngọc Diên nhìn đoàn xe vừa quay qua hỏi anh trai, em trai. Các bé nhìn nhau, suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, nhìn nhau rồi lại nhìn nhau.
-Chặn đầu đoàn xe.
Ngọc Ân không hổ là dòng dõi hắc đạo, làm việc lúc nào cũng trực tiếp.
-Không được, nhỡ chưa gặp được cha mà đã toi mạng rồi.
Ngọc Hàn nói. Bé nhìn hai con vật to lớn mà mình đang cưỡi rồi suy ngẫm.
-Chúng ta không thể cứ như vậy mà đi vào, phải giấu Bento và Lang trước đã rồi mới vào được.
-Được, theo ý em. Chúng ta trước dùng ẩn phù để vào trong đoàn xe. Còn Bento và Lang thì tạm thời đưa vào không gian trước, chúng ta đi vào giữa đoàn xe rồi tính tiếp.
-Yes.
Ngọc Thần làm anh cả nên rất có tố chất lãnh đạo.
Các bé nhanh chóng niệm một đạo phù ấn, còn hai con vật to lớn đã bị cưỡng ép vào không gian một cách không tình nguyện rồi.
Bốn đứa bé nhanh chóng biến mất, trong suốt giữa phong cảnh không ai có thể phát giác ra. Bốn đứa bé rất nhanh đã tiến vào bên trong đoàn xe, may mà đoàn xe hiện giờ đang dừng lại nếu không thể nào các bé cũng không bao giờ đi vào cái đám bụi mù mịt ấy đâu.
Bốn đứa bé nhìn thấy trong đoàn xe có một nhóm trẻ em ngồi tụ tập với nhau rất có ít người lớn trông coi, đó là nơi lý tưởng để có lẩn vào không khiến người khác để ý. Vào một góc khuất để hiện thân chắc chắn không ai có thể phát hiện các bé mới gỡ bỏ ẩn thân phù trên người ra. Bốn bé thay một bộ quần áo có vẻ cũ nhưng còn mới hơn so với những đứa trẻ khác nhiều. Bốn bé đi ra ngồi cạnh một bé gái khoảng 4 tuổi, nhìn cô bé lấm lem bẩn khắp ngươi dường như không có ai chăm sóc cả. Ngọc Diên ngồi xuống cạnh bé gái vì bé thấy cô bé này rất sợ người khác thì phải. Ngọc Diên bắt đầu hỏi cô bé.
-Tại sao em không chơi với người khác.
…..
-Em tên gì?
- Em tên Yên Ly.
-Bố mẹ em đâu?
-Mẹ em không biết đi đâu rồi, baba nói mẹ đã đi tới thiên đường rồi.
-Baba Ly đâu?
-Baba phải đi làm việc.
-Chị là Ngọc Diên, còn đây là Ngọc Thần anh cả của chị, còn đây là Ngọc Triệt em ba của chị, Ngọc Ân em bảy của chị cũng là em út.
Ngọc Diên cũng bắt đầu giới thiệu với Yên Ly về anh, em của mình. Các bé nói chuyện rất vui vẻ, Ngọc Thần lấy ra vài chiếc kẹo để trong chiếc ba lô nhỏ mang theo ra chia cho Yên Ly cùng ăn. Mới bắt đầu bé còn rất nhút nhát nhưng bị sự nhiệt tình của bốn bạn nhỏ lôi kéo nên cũng vui vẻ nói chuyện hẳn lên.
Các bé cũng khéo léo hỏi thăm về tình hình của đoàn xe, đừng nhìn Yên Ly nỏ mà lầm tưởng, bé biết rất nhiều chuyện của đoàn xe đấy. Baba bé mỗi lần về gặp bé đều kể cho bé nghe về chuyện đoàn xe nên bé rất ghi nhớ.
Từ đây bé biết được trong đoàn xe quản lý chính của đoàn xe chính là baba của các bé đó. Hôm nay đoàn xe phải dừng ở đây nên có khả năng buổi chiều cao tầng quản lý sẽ đi kiểm tra xung quanh, đó cũng là thời cơ để các bé gặp baba.
Các bé nói chuyện rất vui vẻ nhưng không khí vui vẻ nay rất nhanh bị phá vỡ bởi một giọng nói ngang ngược.
-Tụi mày giao nộp kẹo trong tay ra đây.
Nhìn theo nơi giọng nói “oai phong” phát ra thì thấy đó là một đứa nhóc mập bự khoảng mười hai tuổi. Nó mặc một bộ quần áo quân nhân cỡ nhỏ sạch sẽ, dáng người mập mạp không giống đang chạy mạt thế gì cả. theo sau nó là bảy tám đứa trẻ khác tầm tuổi nó nhưng ăn mặc không được tốt như nó cho lắm nhưng cũng không gầy yếu, bẩn lấm lem như Yên Ly.
-Anh là ai mà bọn tôi phải đưa.
Năm đứa trẻ đứng dậy, Ngọc Diên nắm lấy tay Yên Ly khi phát hiện bé run lên khi nghe tiếng của tên to con kia.
-Haha, tao là có thể cho tụi mày nhịn đói nếu không nghe lời tao.
Các bé lúc đầu cũng không hiểu ý của tên kia là gì nhưng Yên Ly nhanh chóng giải thích thắc mắc của các bé. Hóa ra chị của tên kia là phó quản lý hậu cần của đoàn xe nên mới vênh vào thế.
-Không đưa.
-Nên cho tụi mày một bài học thì tụi mày mới biết điều thì phải.
Nó liếc mắt cho hai tên khác trong nhóm, hai tên kia hiểu ý nên đi ra. Hai đứa này muốn bắt lấy tay của Ngọc Thần và Ngọc Hàn kéo ra nhưng vẫn chậm một nhịp. Hai bé bước lên trước bằng một động tác đá ngang đã đá bay hai tên kia xuống đất mà chẳng phí một chút sức lực nào. Hai tên kia ngã xuống đất ôm chân khóc om xòm cả lên. Tên to con thấy đồng bọn bị đánh ngã thì cả lũ đều cũng lao vào muốn đánh cho hai bé một trận vì đã chống đối làm giảm uy quyền của nó. Nhưng phần thắng hình đãđịnh sẵn là nghiêng về phía các bé rồi, Ngọc Ân cũng tham gia đánh nhau cùng với hai anh.Bọn người nay sao có thể so được với các bé luôn luôn luyện tập và trực tiếp đánh nhau với tang thi từ khi mạt thế tiến đến được chứ. Chỉ sau năm phút đồng hồ bọn to con kia đều ngã xuống đất, lúc tên thủ lĩnh định sử dụng di năng của nó nhưng chỉ là một quả cầu nước chưa kịp bắn ra đã bị Ngọc Diên phá vỡ không thể sử dụng được.
Nhìn một đống đứa trẻ to con lớn xác đang lăn lộn dưới chân ba đứa trẻ chỉ có năm tuổi thì mấy người lớn đang trông coi nhóm trẻ con này cũng phải hoảng sợ. từ khi nào mà trẻ con lại có sức mạnh như thế này. Quan trọng hơn là đứa trẻ bị đánh nặng nhất kia có người chống lung, nếu nó bị sao thì bọn họ không thiếu bị liên lụy. Chưa kịp suy nghĩ phải giải quyết làm sao thì một giọng nói “lảnh lót” vang lên:
-Các người làm gì vậy hả? Ai cho trong đoàn đội có thể đánh nhau.
Người quát lên chính là một cô gái mặc bộ quân phục giành cho nữ, cô ta chính là Ngọc Nhã, em họ tốt của Thiên Di, cũng chính là chị gái của tên thủ lĩnh trẻ con kia.
-Chị, em đau quá.
-Ngọc Bân! Em không sao chứ?
-Em đau.
-Ai đánh em thành như vậy hả?
-Là bọn nó.
Theo hướng chỉ của Ngọc Bân, cô ta nhìn thấy năm đứa trẻ đang đứng tách biệt kia. Cô ta liền cảm thấy có gì đó không đúng.
-Yên Ly!
Một người đàn ông kêu tên cô bé Yên Ly và đi về phía này. Đó là một người đàn ông cao lớn, cơ bắp vạm vỡ như muốn vỡ nứt thì biết chắc anh ta chính ta là dị năng giả hệ lực lượng.
-Baba.
Cô bé Yên Ly nhanh chóng chạy ào vào trong lòng của người đàn ông đó. Cô bé nhìn thấy baba liền vui vẻ nên đã quên hết mọi thứ.
-Con không sao chứ?
-Không ạ, các anh chị đã cho con kẹo nè còn bảo vệ con nữa khi Ngọc Bân thủ lĩnh muốn lấy keo của con nữa.
-Thế sao.
Anh ta cũng lung túng khi nghe cô bé nói thế, Ngọc Bân là thủ lĩnh để quản lý đám trẻ con trong một đoàn trẻ con nhỏ khi người lớn bận việc nhưng không ngờ sự việc lạ diễn ra theo hướng khác mà chính con gái anh ta cũng bị bắt nạt.
-E hèm.
Người phát ra tiếng này chính là người đã đi chung với Ngọc Nhã tới đây. Đó là hai người đàn ông tuấn mĩ, đẹp trai theo chuẩn “soái ca.” cả hai người đều mặc quân phục nên càng tăng thêm sự nghiêm nghị trên mặt hai người nhưng cũng không che đi được sự tà mị trong mắt kia.
-Triệu Hàng, tôi phát hiện cậu và anh trai tôi để lạc giống ra ngoài thì phải.
-Cậu nghĩ thế sao.
Hai người đàn ông đi đến trước mắt bốn đứa trẻ. Trong bốn đứa trẻ này có một đứa nhìn là biết bản sao của Triệu Hàng, còn một đứa lại là bản sao của Đường Hiên, còn đưa khác là bản sao của Âu Dương Hạo. còn bé gái thì không thể nhìn ra nó giống ai nhưng cả hai anh đều thấy nó có chút giống bộ dáng của Ngô Lâm.
“Các cậu mau tới đây, tôi nhặt được con của các cậu này.” Đó là câu nói mà Âu Dương Minh đã nói khi bật bộ đàm lên.
-Chào các con!
-Chào chú.
-Chú nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện.
-Được, trước khi nói chuyện cho cháu hỏi một điều các chú đã có vợ chưa?
-Chưa.
-Bọn cháu phải hội ý chút.
Đó là một đoạn đối thoạn ngắn gọn nhưng khi hai anh nghe được thì cảm giác có chút sao sao. Triệu Hàng biết chắc đó là con mình nhưng anh không nhớ rõ mình đã gieo lúc nào nữa, mỗi lần quan hệ anh đều sử dụng biện pháp an toàn cả nhưng nếu có người phụ nữ đã có con của anh thì chắc chứn sẽ mang đến Triệu gia để mong được làm thiếu phu nhân. Ai da thật là hoang mang.
Vì cưỡi hai con thú và bảo chúng chạy với tốc độ cao nên đến buổi chiều các bé đã tiếp cận tới đoàn xe. Dù được Hỉ Tước nói trước nhưng các bé vẫn choáng ngợp trước quy mô của đoàn xe. Cả trăm chiếc xe nối đuôi nhau không ngừng công thêm mấy thiết bị quân đội mà các bé thấy lúc trước nhưng không có cơ hội được sờ, trong suy nghĩ của các bé đều hiện lên dòng chữ “tạm được.”
-Giờ chúng ta đi vào trong đoàn xe kiểu gì đây?
Ngọc Diên nhìn đoàn xe vừa quay qua hỏi anh trai, em trai. Các bé nhìn nhau, suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, nhìn nhau rồi lại nhìn nhau.
-Chặn đầu đoàn xe.
Ngọc Ân không hổ là dòng dõi hắc đạo, làm việc lúc nào cũng trực tiếp.
-Không được, nhỡ chưa gặp được cha mà đã toi mạng rồi.
Ngọc Hàn nói. Bé nhìn hai con vật to lớn mà mình đang cưỡi rồi suy ngẫm.
-Chúng ta không thể cứ như vậy mà đi vào, phải giấu Bento và Lang trước đã rồi mới vào được.
-Được, theo ý em. Chúng ta trước dùng ẩn phù để vào trong đoàn xe. Còn Bento và Lang thì tạm thời đưa vào không gian trước, chúng ta đi vào giữa đoàn xe rồi tính tiếp.
-Yes.
Ngọc Thần làm anh cả nên rất có tố chất lãnh đạo.
Các bé nhanh chóng niệm một đạo phù ấn, còn hai con vật to lớn đã bị cưỡng ép vào không gian một cách không tình nguyện rồi.
Bốn đứa bé nhanh chóng biến mất, trong suốt giữa phong cảnh không ai có thể phát giác ra. Bốn đứa bé rất nhanh đã tiến vào bên trong đoàn xe, may mà đoàn xe hiện giờ đang dừng lại nếu không thể nào các bé cũng không bao giờ đi vào cái đám bụi mù mịt ấy đâu.
Bốn đứa bé nhìn thấy trong đoàn xe có một nhóm trẻ em ngồi tụ tập với nhau rất có ít người lớn trông coi, đó là nơi lý tưởng để có lẩn vào không khiến người khác để ý. Vào một góc khuất để hiện thân chắc chắn không ai có thể phát hiện các bé mới gỡ bỏ ẩn thân phù trên người ra. Bốn bé thay một bộ quần áo có vẻ cũ nhưng còn mới hơn so với những đứa trẻ khác nhiều. Bốn bé đi ra ngồi cạnh một bé gái khoảng 4 tuổi, nhìn cô bé lấm lem bẩn khắp ngươi dường như không có ai chăm sóc cả. Ngọc Diên ngồi xuống cạnh bé gái vì bé thấy cô bé này rất sợ người khác thì phải. Ngọc Diên bắt đầu hỏi cô bé.
-Tại sao em không chơi với người khác.
…..
-Em tên gì?
- Em tên Yên Ly.
-Bố mẹ em đâu?
-Mẹ em không biết đi đâu rồi, baba nói mẹ đã đi tới thiên đường rồi.
-Baba Ly đâu?
-Baba phải đi làm việc.
-Chị là Ngọc Diên, còn đây là Ngọc Thần anh cả của chị, còn đây là Ngọc Triệt em ba của chị, Ngọc Ân em bảy của chị cũng là em út.
Ngọc Diên cũng bắt đầu giới thiệu với Yên Ly về anh, em của mình. Các bé nói chuyện rất vui vẻ, Ngọc Thần lấy ra vài chiếc kẹo để trong chiếc ba lô nhỏ mang theo ra chia cho Yên Ly cùng ăn. Mới bắt đầu bé còn rất nhút nhát nhưng bị sự nhiệt tình của bốn bạn nhỏ lôi kéo nên cũng vui vẻ nói chuyện hẳn lên.
Các bé cũng khéo léo hỏi thăm về tình hình của đoàn xe, đừng nhìn Yên Ly nỏ mà lầm tưởng, bé biết rất nhiều chuyện của đoàn xe đấy. Baba bé mỗi lần về gặp bé đều kể cho bé nghe về chuyện đoàn xe nên bé rất ghi nhớ.
Từ đây bé biết được trong đoàn xe quản lý chính của đoàn xe chính là baba của các bé đó. Hôm nay đoàn xe phải dừng ở đây nên có khả năng buổi chiều cao tầng quản lý sẽ đi kiểm tra xung quanh, đó cũng là thời cơ để các bé gặp baba.
Các bé nói chuyện rất vui vẻ nhưng không khí vui vẻ nay rất nhanh bị phá vỡ bởi một giọng nói ngang ngược.
-Tụi mày giao nộp kẹo trong tay ra đây.
Nhìn theo nơi giọng nói “oai phong” phát ra thì thấy đó là một đứa nhóc mập bự khoảng mười hai tuổi. Nó mặc một bộ quần áo quân nhân cỡ nhỏ sạch sẽ, dáng người mập mạp không giống đang chạy mạt thế gì cả. theo sau nó là bảy tám đứa trẻ khác tầm tuổi nó nhưng ăn mặc không được tốt như nó cho lắm nhưng cũng không gầy yếu, bẩn lấm lem như Yên Ly.
-Anh là ai mà bọn tôi phải đưa.
Năm đứa trẻ đứng dậy, Ngọc Diên nắm lấy tay Yên Ly khi phát hiện bé run lên khi nghe tiếng của tên to con kia.
-Haha, tao là có thể cho tụi mày nhịn đói nếu không nghe lời tao.
Các bé lúc đầu cũng không hiểu ý của tên kia là gì nhưng Yên Ly nhanh chóng giải thích thắc mắc của các bé. Hóa ra chị của tên kia là phó quản lý hậu cần của đoàn xe nên mới vênh vào thế.
-Không đưa.
-Nên cho tụi mày một bài học thì tụi mày mới biết điều thì phải.
Nó liếc mắt cho hai tên khác trong nhóm, hai tên kia hiểu ý nên đi ra. Hai đứa này muốn bắt lấy tay của Ngọc Thần và Ngọc Hàn kéo ra nhưng vẫn chậm một nhịp. Hai bé bước lên trước bằng một động tác đá ngang đã đá bay hai tên kia xuống đất mà chẳng phí một chút sức lực nào. Hai tên kia ngã xuống đất ôm chân khóc om xòm cả lên. Tên to con thấy đồng bọn bị đánh ngã thì cả lũ đều cũng lao vào muốn đánh cho hai bé một trận vì đã chống đối làm giảm uy quyền của nó. Nhưng phần thắng hình đãđịnh sẵn là nghiêng về phía các bé rồi, Ngọc Ân cũng tham gia đánh nhau cùng với hai anh.Bọn người nay sao có thể so được với các bé luôn luôn luyện tập và trực tiếp đánh nhau với tang thi từ khi mạt thế tiến đến được chứ. Chỉ sau năm phút đồng hồ bọn to con kia đều ngã xuống đất, lúc tên thủ lĩnh định sử dụng di năng của nó nhưng chỉ là một quả cầu nước chưa kịp bắn ra đã bị Ngọc Diên phá vỡ không thể sử dụng được.
Nhìn một đống đứa trẻ to con lớn xác đang lăn lộn dưới chân ba đứa trẻ chỉ có năm tuổi thì mấy người lớn đang trông coi nhóm trẻ con này cũng phải hoảng sợ. từ khi nào mà trẻ con lại có sức mạnh như thế này. Quan trọng hơn là đứa trẻ bị đánh nặng nhất kia có người chống lung, nếu nó bị sao thì bọn họ không thiếu bị liên lụy. Chưa kịp suy nghĩ phải giải quyết làm sao thì một giọng nói “lảnh lót” vang lên:
-Các người làm gì vậy hả? Ai cho trong đoàn đội có thể đánh nhau.
Người quát lên chính là một cô gái mặc bộ quân phục giành cho nữ, cô ta chính là Ngọc Nhã, em họ tốt của Thiên Di, cũng chính là chị gái của tên thủ lĩnh trẻ con kia.
-Chị, em đau quá.
-Ngọc Bân! Em không sao chứ?
-Em đau.
-Ai đánh em thành như vậy hả?
-Là bọn nó.
Theo hướng chỉ của Ngọc Bân, cô ta nhìn thấy năm đứa trẻ đang đứng tách biệt kia. Cô ta liền cảm thấy có gì đó không đúng.
-Yên Ly!
Một người đàn ông kêu tên cô bé Yên Ly và đi về phía này. Đó là một người đàn ông cao lớn, cơ bắp vạm vỡ như muốn vỡ nứt thì biết chắc anh ta chính ta là dị năng giả hệ lực lượng.
-Baba.
Cô bé Yên Ly nhanh chóng chạy ào vào trong lòng của người đàn ông đó. Cô bé nhìn thấy baba liền vui vẻ nên đã quên hết mọi thứ.
-Con không sao chứ?
-Không ạ, các anh chị đã cho con kẹo nè còn bảo vệ con nữa khi Ngọc Bân thủ lĩnh muốn lấy keo của con nữa.
-Thế sao.
Anh ta cũng lung túng khi nghe cô bé nói thế, Ngọc Bân là thủ lĩnh để quản lý đám trẻ con trong một đoàn trẻ con nhỏ khi người lớn bận việc nhưng không ngờ sự việc lạ diễn ra theo hướng khác mà chính con gái anh ta cũng bị bắt nạt.
-E hèm.
Người phát ra tiếng này chính là người đã đi chung với Ngọc Nhã tới đây. Đó là hai người đàn ông tuấn mĩ, đẹp trai theo chuẩn “soái ca.” cả hai người đều mặc quân phục nên càng tăng thêm sự nghiêm nghị trên mặt hai người nhưng cũng không che đi được sự tà mị trong mắt kia.
-Triệu Hàng, tôi phát hiện cậu và anh trai tôi để lạc giống ra ngoài thì phải.
-Cậu nghĩ thế sao.
Hai người đàn ông đi đến trước mắt bốn đứa trẻ. Trong bốn đứa trẻ này có một đứa nhìn là biết bản sao của Triệu Hàng, còn một đứa lại là bản sao của Đường Hiên, còn đưa khác là bản sao của Âu Dương Hạo. còn bé gái thì không thể nhìn ra nó giống ai nhưng cả hai anh đều thấy nó có chút giống bộ dáng của Ngô Lâm.
“Các cậu mau tới đây, tôi nhặt được con của các cậu này.” Đó là câu nói mà Âu Dương Minh đã nói khi bật bộ đàm lên.
-Chào các con!
-Chào chú.
-Chú nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện.
-Được, trước khi nói chuyện cho cháu hỏi một điều các chú đã có vợ chưa?
-Chưa.
-Bọn cháu phải hội ý chút.
Đó là một đoạn đối thoạn ngắn gọn nhưng khi hai anh nghe được thì cảm giác có chút sao sao. Triệu Hàng biết chắc đó là con mình nhưng anh không nhớ rõ mình đã gieo lúc nào nữa, mỗi lần quan hệ anh đều sử dụng biện pháp an toàn cả nhưng nếu có người phụ nữ đã có con của anh thì chắc chứn sẽ mang đến Triệu gia để mong được làm thiếu phu nhân. Ai da thật là hoang mang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook