Đêm ba mươi, giao thừa.

Hoài Ngọc rốt cục trở về Tạ gia, chân của hắn đã khỏi, liền ném quải trượng, lưng đeo hai tay nải đi vào tiểu trúc Hoán Hoa.

Thẩm Gia đang thêu thùa một mình trong phòng, các tiểu nha đầu lười biếng, Tân Di đi đến chỗ Tạ lão phu nhân, Đỗ Nhược không biết cùng Quan Triều đi đâu chơi, nên khi Hoài Ngọc đi tới, lại không có người thông báo một tiếng.

Thẩm Gia phát hiện không đúng thì đã muộn, giọng nói trầm thấp quen thuộc từ đỉnh đầu truyền xuống: “Thêu cái gì thế?”
“!!!!!”
“Không có gì!”
Thẩm Gia nhanh chóng giấu bảng thêu ra sau lưng, tim đập rất nhanh, hô hấp dồn dập, kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi! ngươi vào lúc nào?”
“Vừa rồi.


Hoài Ngọc nhìn nàng một cái, chẳng biết tại sao, lại quay mặt đi, bên tai tràn ra một mảnh ửng đỏ.

Thẩm Gia ngơ ngác nhìn hắn, rõ ràng mới mấy ngày không gặp, chẳng biết tại sao, lại có loại ảo giác dường như đã qua mấy đời.

Hai người lần trước tan rã trong không vui, đối với nhau đều có chút xấu hổ, im lặng không nói gì, cuối cùng Thẩm Gia mở miệng trước hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
Hoài Ngọc nói: “Hôm nay là giao thừa.



Thẩm Gia đương nhiên biết hôm nay là giao thừa, nàng thầm sinh vài phần khó chịu, trong lòng nói ngươi ngày ngày không trở về nhà, ở bên ngoài lăn lộn lung tung, đến giao thừa ngược lại biết phải trở về?
Nhưng câu “Ai sống cuộc sống người nấy, không ai can thiệp ai” là chính nàng nói, nàng cũng không có mặt mũi đi chất vấn Hoài Ngọc, đành phải nhịn khẩu khí này, rầu rĩ hỏi: “Ngươi cầm trong tay là cái gì?”
“À, cái này….

” Hoài Ngọc lấy tay từ sau lưng ra.

Hai mắt Thẩm Gia sáng ngời: “Hoa mai!”
Hoài Ngọc vuốt mũi, mất tự nhiên ho khan một tiếng: “Gặp phải biểu ca ngươi, từ Đông phủ tới, ta thấy hoa mai trong vườn nở, liền ngắt mấy nhánh, tặng! ! tặng cho ngươi.


Thẩm Gia vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, tuy rằng không biết Hoài Ngọc vì sao đột nhiên muốn tặng hoa cho nàng, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.

Nàng cầm một bình bạch ngọc sạch sẽ tới, đem hoa mai cắm vào, Hoài Ngọc bẻ mấy nhánh mai gầy này nhìn rất đẹp, nụ hoa đỏ tươi điểm xuyết ở trên cành cây.

Hoài Ngọc thấy nàng thích, khóe miệng nhếch lên chút tươi cười, lúc Thẩm Gia ngẩng đầu, nụ cười kia lại nhanh chóng biến mất, hắn kéo căng khuôn mặt tuấn tú nói: “Ta đi trước.


“Ngươi đi đâu?”
Thẩm Gia thốt ra câu hỏi cực nhanh khiến chính nàng cũng cảm thấy kinh ngạc.

Hoài Ngọc có chút khựng lại, nhưng vẫn trả lời: “Đi tìm cữu cữu.


“Người không có ở đây.


“Giao thừa cũng vắng nhà sao?”
“Ừ.

” Thẩm Gia gật đầu, “Giao thừa hôm nay cữu cữu không ở trong phủ, lễ mừng năm mới hàng năm đều như thế.



Hoài Ngọc lần này có thể coi là cảm thấy ngoài ý muốn, Tạ Dực là người đứng đầu một nhà, giao thừa là dịp quan trọng cuối năm, ngày lễ lớn như vậy, hắn lại không ở đây?
Nhưng mà đúng như lời Thẩm Gia nói, cả ngày trôi qua, hắn cũng không nhìn thấy Tạ Dực, ngay cả hoạt động trọng đại đi từ đường tế tổ này mà đám người Tạ lão thái thái cũng không nói gì, hoàn toàn đã quen.

Buổi tối, đông tây hai phủ mở tiệc mừng năm mới ở Thu Nguyệt lâu, cả nhà cùng nhau đón giao thừa, bên ngoài tiếng pháo, cây lửa hoa bạc, bọn nhỏ lớn tiếng kêu to, cười nháo, bịt tai trốn ở trong lòng ma ma xem pháo hoa.

Hoài Ngọc ngày đầu bị rót rượu uống đến đi không nổi, lúc này tầm nhìn thoáng mơ hồ, sau khi lần lượt kính xong trưởng bối một vòng, liền mượn cớ thay quần áo chuồn đi, đi tới bên ngoài hành lang gấp khúc, lại vừa vặn nhìn thấy Thẩm Gia khoác một chiếc áo choàng lông thỏ, trong tay cầm một ngọn đèn lưu ly lục giác, cất một cái lò nung mạ vàng, chậm rãi đi xuống lầu, bên người cũng không có nha đầu đi theo.

Hoài Ngọc đi nhanh vài bước đuổi theo: “Thẩm Gia!”
Thẩm Gia bị dọa hết hồn, quay lại thấy là hắn, thở phào nhẹ nhõm, hướng hắn suỵt một tiếng, ý bảo hắn không nên kinh động người bên trong.

Hoài Ngọc hạ giọng hỏi: “Ngươi làm gì lén lút thế?”
“Tìm cữu cữu.


“Người về rồi à?” Hoài Ngọc không hiểu ra sao.

Thẩm Gia ừ một tiếng, tiếp tục đi xuống lầu, ánh mắt của nàng ban đêm thấy không rõ lắm, cần đi đặc biệt cẩn thận, Hoài Ngọc nhịn không được, đoạt lấy đèn lưu ly trong tay nàng.

“Đưa ta cầm cho, ngươi nhìn đường một chút đi.


Hai người một người cầm đèn đi phía trước, một người đi theo phía sau, xuyên qua hơn nửa Tây phủ, khi đi qua hành lang đá trong hoa viên, Thẩm Gia không cẩn thận lảo đảo, lập tức bị Hoài Ngọc đưa tay nắm lấy.

“Cẩn thận.



Hắn vừa có cơ hội dắt tay nàng, liền cả đoạn đường sau đó không buông ra, bàn tay của hắn rộng rãi ấm áp, hơn cả lò sưởi, lòng bàn tay còn có vết chai do luyện đao kiếm.

Thẩm Gia mím môi, lông mi dày rủ xuống, che khuất cảm xúc cuồn cuộn trong mắt.

Chỗ ở của Tạ Dực ở Lục Y Viên, phòng ốc không lớn, chỉ chiếm diện tích ba gian, rất đơn sơ, quả thực không giống phòng của gia chủ Tạ gia.

Thẩm Gia cùng Hoài Ngọc đi vào nhà chính, gã sai vặt lập tức nghênh đón: “Tôn tiểu thư, cô gia.


Thẩm Gia cởi áo choàng xuống, tiện tay đưa cho hắn, vừa hỏi: “Cữu cữu về chưa?”
“Đã về rồi, đang nằm trên giường trong phòng.


Thẩm Gia vén rèm đi vào nhìn thoáng qua, thấy mảnh sứ vỡ đầy đất, hai cô nương Di Hồng, Khoái Lục nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, bả vai run rẩy, không dám ngẩng đầu.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương