Oan Nghiệt Nhân Duyên FULL
-
79: Lời Tỏ Tình Gián Tiếp
Thiên Xu Các.
“Mấy giờ rồi?” Hoài Ngọc nhún chân hỏi.
Quan Triều nhìn thoáng qua lỗ hổng trong các, nói: “Canh ba, gia, còn sớm lắm, Bành bà bà nói, phải tới giờ Sửu mới tới phiên chúng ta.”
“Nhiều miệng!” Hoài Ngọc trừng hắn một cái, “Ta hỏi ngươi cái này sao?”
Quan Triều buồn bực ngậm miệng lại.
Chu Long lại gần, trông mong hỏi: “Điện hạ, nếu không thuộc hạ xuống hỏi một chút?”
Hoài Ngọc liếc mắt một cái: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Chu Long nghẹn họng, thầm nghĩ đương nhiên là vương phi a, còn có thể hỏi cái gì, người đứng ngồi không yên như vậy, không phải là vì vương phi sao?
Hoài Ngọc từ trên ghế đứng lên, hai tay chắp sau lưng, đi tới đi lui trong phòng.
Chu Long không tiện tiếp tục ngồi, liền đi theo phía sau hắn, lúc Hoài Ngọc xoay người, suýt nữa đụng phải hắn, nhớ tới Thẩm Gia hiểu lầm chuyện hắn gọi nam kỹ, nhất thời cả người nổi đấy da gà.
“Ngươi đi theo ta làm gì?! Tránh xa ta ra một chút!”
Chu Long: “......”
Chu Long ủy khuất chui vào góc tường, hắn đã làm sai cái gì? Hắn chỉ muốn thăng chức mà thôi, tiểu vương gia này sao lại khó hầu hạ như vậy?
Trần Thích đặt chén rượu xuống, đứng lên duỗi lưng, khoác vai Chu Long cười nói: “Văn Viễn huynh, chúng ta cũng đừng ở chỗ này làm Vương gia phiền, đêm xuân ngắn ngủi, giá trị ngàn vàng, nếu đã tới nơi phồn hoa Yên Liễu này, chúng ta cũng đi tìm hai ba giai nhân cùng nhau ‘ăn’ đêm đi.”
Chu Long cười trào phúng: “Ai, cái này......”
Hắn nghĩ thầm điện hạ còn không chưa nói gì, là một cấp dưới ưu tú, làm sao có thể bỏ lại lão đại của mình mà đi chơi gái?
Hoài Ngọc nhìn Trần Thích: “Ngươi muốn gọi kỹ nữ?”
“Không thể sao?” Trần Thích cười nói, “Tới kỹ viện, không gọi kỹ nữ mới là kỳ quái,không phải sao? Tại hạ không giống tiểu vương gia, chỉ để tâm với vương phi, thê tử của tại hạ khoan dung cùng rộng lượng, thấy phu quân ra vào chốn phong trần, cũng coi như không thấy.
Vương gia, vi thần cáo lui, thứ lỗi không thể bồi người.”
“……”
Hoài Ngọc nhíu mày, tiểu bạch kiểm họ Trần này đêm nay có phải uống nhiều rượu hay không, sao nói chuyện âm dương quái khí, làm cho người ta nghe không hiểu?
Lúc Trần Thích đi qua hắn, trong tay áo rơi xuống một vật gì đó, vừa vặn rơi ở bên chân Hoài Ngọc.
Hoài Ngọc nhặt lên, phát hiện đó là một túi thơm, đường may vụng về, thêu không biết là thứ xấu xí gì.
Hắn gọi Trần Thích đang bước ra cửa lại: “Đồ của ngươi rớt rồi.”
Trần Thích quay đầu, thấy túi thơm kia, cười nhận lấy: “Đa tạ, nếu như mất là lớn chuyện rồi, nhị tiểu thư lại trách tội ta không biết giữ gìn.”
Hoài Ngọc nghe vậy sửng sốt: “Liên quan gì đến nàng ấy?”
Trần Thích ngạc nhiên nói: “Vương gia không biết sao? Túi thơm này là Châu Châu thêu cho ta.”
Hắn nói xong liền muốn tới lấy túi thơm này, Hoài Ngọc lại tránh tay hắn, mặt mày âm trầm, đẩy hắn ra liền đi ra ngoài.
Đi được một nửa, hắn chợt quay lại, bóp cổ Trần Thích, đặt hắn lên cửa, ánh mắt lạnh lùng: “Gọi thêm một tiếng Châu Châu, ta sẽ lấy mạng của ngươi.”
Hắn ném Trần Thích xuống đất, nghênh ngang rời đi.
“Điện hạ! Điện hạ!”
Chu Long vội vàng muốn đuổi theo, Trần Thích ôm cái cổ bị bóp đỏ, cười đứng lên, ngăn hắn lại, vừa cười vừa ho nói: “Văn Viễn huynh, nghe lời khuyên của ta, ngươi nếu không muốn gặp tai ương, vẫn là không nên đuổi theo thì tốt hơn.”
Quan Triều vẻ mặt phức tạp liếc hắn một cái, chạy ra ngoài.
*
Chu Tước Các.
Thẩm Gia cúi đầu ủ rũ đi ra từ nội thất, oán giận Tạ Lan: “Đều là tại tỷ, đáng lẽ không nên dẫn theo ta.”
Tạ Lan ‘hắc’ một tiếng: “Muội sao lại qua cầu rút ván như thế hả? Không phải chính muội nói muốn đến sao?”
Thẩm Gia than thở: “Ta chỉ là tùy tiện nói thôi, mà điều này không quan trọng, tỷ là phải chép bài nào thế?”
Tạ Lan uể oải: “, năm trăm lần, còn muội?”
Thẩm Gia lập tức bất mãn: “Dựa vào cái gì? Ta lại phải chép tám trăm lần bài !”
Tạ Lan vội vàng trấn an nàng: “ cũng tốt mà, chữ ít, ngươi ngẫm lại xem, thất đường thúc còn chưa bắt ngươi chép đâu*.”
(*) Bài thơ của Thẩm Gia và Tạ Lan đều chỉ có 5 hoặc 4 câu 4 chữ, bài gồm 8 câu 4 chữ.
Thẩm Gia ngẫm lại cũng đúng, tám trăm lần cùng năm trăm lần cũng không có gì khác nhau, nàng quay đầu đề nghị với Tạ Lan: “Nếu không để cho Nhị ca ca giúp chúng ta chép, hắn vừa mới bỏ lại chúng ta chạy, không có nghĩa khí.”
Tạ Lan vừa định nói, ánh mắt dừng lại trên người ngoài cửa, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu vương gia?”
Thẩm Gia quay đầu nhìn lại, một vật không xác định lại trực tiếp ném tới trước mặt nàng.
“Đây là ngươi thêu?” Hoài Ngọc trầm mặt hỏi.
Thẩm Gia tiếp được vật không rõ kia, là một túi thơm màu xanh biếc, có chút quen mắt, hơi suy nghĩ một chút, mới nhớ lại đây là ngày lễ tắm Phật, chính mình đưa cho Trần Thích.
Nàng khó hiểu: “Sao cái này lại ở chỗ ngươi?”
Hoài Ngọc nhìn người xung quanh một cái, nói: “Tất cả đều lui xuống.”
Khuôn mặt tuấn tú của hắn căng thẳng, cả người giống như một tảng băng trôi, tản ra khí lạnh từ trong ra ngoài, vừa nhìn đã biết không thể động vào.
Tân Di chần chờ: “Vương gia......”
“Lui xuống!”
Hoài Ngọc lớn tiếng quát, mọi người sợ tới mức cổ co rụt lại, chỉ chốc lát sau liền chạy sạch sẽ.
Thẩm Gia kỳ thật cũng có chút sợ hãi, cũng không chịu lộ ra, ngược lại ngẩng cổ nói: “Ngươi hung dữ cái gì?”
Hoài Ngọc sắc mặt hung ác nham hiểm, tiến lên gần một bước.
Thẩm Gia không tự giác lui về phía sau nửa bước, hoảng sợ nhìn hắn, không quen với Hoài Ngọc như vậy, hắn cao hơn nàng một cái đầu, trên hành lang gấp khúc đèn đuốc lờ mờ, bóng dáng của hắn đem nàng từ đầu đến chân che kín lại, Thẩm Gia hít một hơi, tất cả đều là mùi rượu trên người hắn, nàng sắp hít thở không thông.
Thẩm Gia kìm lòng không được vươn tay, muốn đẩy hắn ra.
Hoài Ngọc nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, đỏ mắt hỏi: “Ngươi thích hắn ta như vậy sao?”
“Đau......”
Thẩm Gia đau đến chảy nước mắt, đẩy tay hắn: “Buông ra! Buông ra!”
“Hóa ra ngươi cũng biết đau!”
Hoài Ngọc hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn buông lỏng cổ tay của nàng, hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm mắt của nàng chất vấn: “Thẩm Gia, nói cho ta biết, nàng thích hắn như vậy?”
Thẩm Gia siết chặt túi thơm, chẳng biết tại sao, có vài phần chột dạ: “Ta......!Ta là trước khi thành thân thêu cho hắn, khi đó ta và ngươi còn......!Hoài Ngọc, ngươi đang tức giận cái gì? Ngươi không phải cũng thích Thẩm Như sao? Ta cũng không so đo với ngươi.”
“Hiện tại ta không còn thích Thẩm Như.”
“Cái gì?” Thẩm Gia sửng sốt.
“Nàng thì sao?”
Đôi mắt Hoài Ngọc sáng đến kinh người, gắt gao khóa chặt nàng lại, chờ đợi câu trả lời.
Tim Thẩm Gia đập như sấm, sau lưng dán chặt vào tấm bình phong, nói không nên lời, không biết bản thân đang sợ hãi cái gì, chỉ cảm thấy Hoài Ngọc trước mắt quá dọa người, quá hùng hổ, không giống thiếu niên bất cần đời mà nàng quen biết, thiếu niên đó khi cười rộ lên còn có chút ôn nhu.
“Ta......” Thẩm Gia nuốt nước miếng, “Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
“Ai da, cái này có cái gì nghe không hiểu.”
Phía sau cửa truyền đến một người khách bày ra giọng điệu ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ đi tới chỉ điểm: “Vị tiểu công tử này nói “Không thích nàng ta”, ý tứ chính là nói thích tiểu nương tử ngươi đó, hắn hỏi “Nàng thì sao?”, chính là hỏi ngươi có thích hắn hay không, ngươi trực tiếp trả lời là tốt rồi, tiểu phu tiểu thê, có cái gì thì cứ thẳng thắn với nhau…”
“Câm miệng!” Hoài Ngọc thẹn quá hóa giận quát.
Sau cánh cửa yên tĩnh lại.
Hai gò má Thẩm Gia ửng hồng, trái tim đập thình thịch không ngừng, vừa định mở miệng, lại nghe Hoài Ngọc lạnh lùng nói: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta cũng không thích ngươi, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút.”
Máu sôi trong cơ thể nàng nhanh chóng lạnh xuống.
Khách nhân sau cửa nói: “Ơ? Khẩu thị tâm phi cũng không phải là thói quen tốt.”
Hoài Ngọc: “......”
Lúc Thẩm Gia ngẩng mặt lên, tâm tình đã thập phần bình tĩnh: “Không hiểu lầm, ta cũng không thích ngươi.”
“Vậy ngươi thích ai?” Hoài Ngọc châm chọc, “Trần Thích? Đừng quên, bây giờ người ta là rể phu của ngươi.”
Mặt Thẩm Gia cứng đờ, trái tim giống như ngàn vạn cây kim đ.â.m vào, nàng cố gắng kìm nén nước mắt đang chực rơi, nhẹ giọng nói: “Đúng, ta thích Trần công tử, nếu không là bởi vì chuyện kia, ta đã sớm gả cho hắn.
Hoài Ngọc, ta gả cho ngươi chính là một sai lầm.”
“Muội thê mến mộ rể phu? Hai tỷ muội các ngươi cùng chơi một bông hoa như vậy sao?”
Phía sau cửa người kia cảm thấy khiếp sợ.
Hoài Ngọc cũng không nhìn, tay trái vung ra, trong nháy mắt phá vỡ cửa sổ giấy, vụn gỗ b.ắ.n tung tóe.
Sau cửa, khách nhân nghe lén suýt nữa bị đánh trúng mũi, dọa sợ gần chết, sắc mặt trắng bệch nói: “Tiểu công tử, ta cũng không muốn động thủ a…”
Hoài Ngọc rút nắm đ.ấ.m ra, khớp ngón tay tất cả đều nổi đầy gân xanh, hắn nhìn Thẩm Gia, vạn tiễn xuyên tâm không gì hơn cái này, nghiến răng nghiến lợi cười lạnh: “Tốt, tốt, ngươi thích hắn, ngươi gả cho ta chính là sai lầm.
Xin lỗi, là ta cản trở ngươi, khiến đôi tình nhân các ngươi bị chia cắt, ta cút, ta đây liền cút......”
Hắn xoay người bỏ đi.
Đúng lúc này, cửa phòng Chu Tước Các đối diện mở ra, một tỳ nữ đi ra, ngăn cản đường đi của hắn, cúi đầu cung kính nói: “Vị công tử này xin dừng bước, xin hỏi công tử có phải là khách quý của Thiên Xu Các không? Công tử và Thẩm cô nương dùng hai vạn lượng bạc mua cô nương của chúng ta một đêm, Thẩm cô nương chiếm nửa đêm trước, công tử chiếm nửa đêm sau, trước mắt Thẩm cô nương có việc rời đi trước, xin hỏi công tử có muốn vào sớm không?”
Hoài Ngọc quay đầu nhìn Thẩm Gia phía sau, nhướng mày nói: “Vào, sao lại không?”
Hắn nhấc chân tiến vào Chu Tước Các.
Mới vừa đi vào nội thất, bước chân hắn liền dừng, đồng tử co lại.
Tạ Dực từ bên cửa sổ đi tới trước bàn, đặt ly rượu trong tay xuống, nói với người phía sau: “Xem ra tối nay nàng bề bộn nhiều việc, ta đi trước một bước, không quấy rầy nữa.”
Lục Uyển Nhu cười nói: “Thất Lang đi thong thả, có khách quý ở đây, ta sẽ không tiễn xa.”
Tạ Dực nhàn nhạt đáp một tiếng, lúc đi qua Hoài Ngọc, vỗ vỗ vai hắn, cười rời đi.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trước phá sau đó lập, mâu thuẫn xuất hiện chính là vì giải quyết mâu thuẫn, cho nên mọi người không nên gấp gáp nha, cách ngày đính ước của hai người bọn họ không xa đâu~.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook