Ngày anh nhập viện, em theo.

Ừ, ngày Triệu Tôn 1 cục vì bị tát đến bất tỉnh nhân sự, Dương Tịnh vì thấy có lỗi (?) nên đi theo chăm sóc. Chỉ là chưa tới 1 ngày thì Triệu Tôn đã tỉnh dậy.

- Bánh bèo, thấy đỡ chưa? - Dương Tịnh sờ sờ bên mặt sưng vù của Triệu Tôn, lúc nãy ra tay hơi mạnh.

- Haha, chúng ta luôn như thế này nhỉ? - Triệu Tôn mỉm cười, thật sự không hiểu tại sao 2 người lại gắn kết với nhau lâu như vậy mà không thấy chán, thì ra là do anh thích cô, thích cái tính bạo lực thẳng thắn của cô.

“Có khi nào bị tát đến chập mạch không nhỉ?” Dương Tịnh hoảng hồn khi thấy Triệu Tôn không cãi vã với cô, nhưng khi thấy nụ cười vui vẻ của anh, lại nhớ tới câu thú nhận của anh, bất giác trái tim cảm thấy lo lắng, cô cũng có ý với anh, nhưng lại thấy giữa 2 người họ gần như có điểm gì đó rất khác biệt, điều đó làm cô lo lắng.

- Triệu Tôn...câu nói đó...của anh...

- Anh thích em, là thật lòng, hoàn toàn thật lòng. - Triệu Tôn đưa tay sờ hốc mắt của Dương Tịnh, thấy mình thật vui vẻ, thật nhẹ nhõm. - Em dù có hay không thật lòng, anh vẫn thương em.

- Ai nói tôi không thật lòng? Tôi cũng rất thật lòng đó! - Dương Tịnh cắn tay Triệu Tôn, rồi cô tự dưng khóc, khóc 1 cách nức nở, Triệu Tôn mỉm cười, dù mệt vẫn ngồi dậy hôn lên trán cô. Dương Tịnh vẫn khóc, khóc trước mặt anh chưa bao giờ thấy ngại ngùng, chỉ thấy thật hạnh phúc, thật yên bình. Triệu Tôn ôm cô vào lòng, mỉm cười:

- Ừ, là cả 2 đều thật lòng. Anh yêu em, em cũng yêu anh.

- Đồ bánh bèo, anh mới là yêu tôi, tôi không có yêu anh.

- Hả? Rõ ràng là em tỏ tình với tôi trước, lại bảo không yêu tôi?

- Ê! Vậy anh cho là tỏ tình trước là yêu đó hả? Tôi tỏ tình trước, tới giờ hết yêu anh thì sao? Hả?

- Hừ, rõ ràng em lật lọng! Tôi nói cho mà biết, trước đó yêu em, giờ tôi phải nghĩ lại rồi!

- Được, giống ý tôi đó!

Hai người chưa đằm thắm bao lâu, liền cãi nhau inh ỏi lên. Can Tuấn đứng ngoài phòng mỉm cười, cuối cùng đã thành đôi, có gây nhau ngàn lần vẫn ở bên nhau thôi. Nhưng khi anh chàng đi thì còn có thứ xảy ra thú vị hơn những gì Can Tuấn nghĩ, chuyện là vầy:

- Anh nói anh yêu tôi thì ngon cầu hôn tôi đi!

- Em nói vậy thì phải xem lại, rõ ràng em tỏ tình với tôi trước! Em phải cầu hôn tôi.

- Được, bà đây không sợ trời không sợ đất, Triệu Tôn, lấy tôi! Đó, tới lượt anh.

- Dám nói không dám làm à? Cầu hôn phải có hoa có nhẫn, em cầu hôn kiểu gì thế kia?

Dương Tịnh lập tức cầm bình hoa vạn thọ cúng ông địa đưa trước mặt Triệu Tôn, còn quỳ 1 chân xuống, hét vào mặt Triệu Tôn:

- Dĩ Triệu Tôn, lấy tôi. Bây giờ tôi không có nhẫn, nhưng sau này sẽ có.

- Hừ, không có nhẫn phải đền bù lại thứ khác! Chứ như này làm sao được! Hừm, nói đi nói lại cả 2 cũng vừa đủ tuổi rồi. - Triệu Tôn hất mũi lên trời, dáng vẻ thật là cao ngạo...

Dương Tịnh với Triệu Tôn gây nhau 1 hồi lâu, cuối cùng im bặt, rồi cả 2 đạp tung cửa phòng khiến gia nhân hoảng hồn, ông nội Dĩ gọi Can Tuấn theo hỏi xem chuyện gì, để đề phòng bất trắc.

- Cậu chủ, Ngô tiểu thư, hai người đi đâu vậy? - Can Tuấn họa hoằn lắm mới đuổi theo 2 người khí thế phừng lửa kia được. 

- Lên phường! - Dương Tịnh đóng cửa xe lại 1 cái rầm.

- Cãi nhau có chút, đừng làm lố lên...cậu chủ... - Can Tuấn hết lòng an ủi, thì Triệu Tôn hét vào mặt:

- Đăng kí kết hôn!

Rồi 2 người, 1 nam 1 nữ, lái xe chạy mất hút, còn để lại âm vang của cuộc cãi vã “Tôi phải kí tên trước.” “Anh thì có, anh sẽ kí trước“...

Can Tuấn đi vào nhà, mặt ngu như mặt bò, ông nội hỏi chuyện gì, anh chàng chỉ có thể trả lời:

- Chuẩn bị phong bao đỏ...

Cuối cùng, chuyện đã viên mãn, không cần phải cẩu huyết, không cần phải ngược tâm, chỉ có dòng đời liên tục chảy, chảy mãi.

Kể cả ngày cắt bánh kem mừng cưới, Triệu Tôn và Dương Tịnh vẫn tranh nhau 1 con dao, khiến tiệc cưới chẳng khác tiệc sinh nhật là bao khi kem dính 1 mớ trên mặt 2 người.

Kể cả đêm tân hôn, cả 2 đều không im miệng mà cãi vã đòi đếm tiền cưới hoặc làm chuyện đen tối.

Kể cả lúc mang thai, cả 2 vẫn gây nhau đó là con trai, đó là con gái.

Kể cả sinh con, ai thắng cũng mặc kệ, vẫn cãi nhau vì hai người tranh giành đặt tên.

Nhưng, ai mà biết được.

Ngày cắt bánh kem, họ gây nhau, vì họ nhường nhau cắt, mặc cho người ta nói 2 người phải cắt chung.

Ngày đêm tân hôn, họ vẫn ngủ cùng nhau trên 1 chiếc giường.

Ngày Dương Tịnh mang thai, Triệu Tôn đã phải cật lực chăm vợ đến thương.

Ngày Dương Tịnh sinh con, Triệu Tôn vẫn đứng bên cô, tiếp sức mạnh cho cô, vì cô không muốn mổ.

Họ dù gây nhau nhiều thế nào, họ vẫn bên cạnh nhau, chứ không phải gây nhau để chia tay nhau.

Đôi này, giống oan gia, nhưng tuyệt nhiên, không có ở thực tại. Thật trẻ con, thật hạnh phúc.

Hoàn chính văn.

Còn 1 tập Ngoại truyện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương