Oan Gia Tổng Tài
Chương 3: Cái đồ biến thái

Cô lờ mờ tỉnh dậy :" Đây là đâu?". Đầu ong ong , chân tay mệt mỏi , đưa mắt nhìn khắp căn phòng xa lạ. Cô cựa quậy tay chân muốn ngồi dậy nhưng không thể nhúc nhích, quay mặt sang bên phải, một gương mặt đàn ông phóng đại.

- Aaaaaaá!!!!!!!!!!!!!!!

Bịch....... Rầm...

Thiên Tề đang ngủ ngon đột nhiên bị đạp lăn xuống đất. Lồm cồm bò dậy...

- Aaaa.... Cái đồ biến thái! Anh đã làm gì tôi???- cô hét lên, cứ vớ được cái gì ném hết cái đó về phía anh.

- Ê... Cô từ từ nghe tôi nói đã!- anh đưa tay bắt được những thứ cô ném.

- Biến thái!

- IM! THÔI! - anh gắt lên giọng lạnh lùng.

- Hic...hic...

- Cô khóc cái gì? Tôi có làm gì cô đâu. Cô nhìn quần áo vẫn nguyên thì sảy ra chuyện gì chứ.- Anh nói xong bỏ vào trong nhà vệ sinh.

- Hic...- Cô nhìn lại mình rồi lại nhìn theo bóng lưng anh, đúng là quần áo vẫn nguyên.

.....

Anh bước ra từ nhà vệ sinh, thấy cô vẫn ngồi thẫn thờ trên giường có ý nhắc nhở.

- Cô còn ngồi đó làm gì? Cô muốn tôi trừ lương tội nghỉ làm không?

- A?!!!

Nghe đến trừ lương cô như cái lò xo bật tưng tưng lên vội vàng chạy vào nhà vệ sinh . " Za! Sao mình quên anh ta là xếp của mình được nhỉ?"

❤❤❤

Ngồi trên xe ôtô của anh, cô có chút không tự nhiên, mở túi sách lấy ra chiếc di động, cắm headphone vào nghe nhạc...

"Cần lắm ngay lúc này

Cần khóc cho vơi đầy

Cần đi đâu đó xa chốn đây.

Cần khoảng không một mình,

Cần biến mất vô hình

Cần lắm giấc ngủ yên bình.

Người đã xa ta rồi

Người bước đi qua vội

Còn riêng ta trong đêm mịt tối.

Người để lại những,nụ cười hờ hững,bỏ lại một người ở sau lưng.

Biết đâu chữ, cũng biết không bao giờ có thể nào quay ngược thời gian.

Mà sao bao vết thương vẫn chưa lành vấn vương, gửi đợi chờ vào hư vô.

Cố quên trong lòng, cố gắng nuôi hy vọng, cố giấu chôn sâu một niềm đau.

Càng tránh né nỗi đau, nỗi đau càng khắc sâu.

Miệng ngượng cười lòng đau gấp trăm lần

Cần lắm mưa bên thềm

Làm ướt đôi môi mềm, ngày qua khô héo đêm mỗi đêm.

Cần ngắm trên khung trời, chợt nắng nói đôi lời, sưởi ấm bóng tối rã rời.

Cần lắm đôi tay này, chợt khẽ nước mắt này, chở che trong bao nhiêu nồng cháy.

Cần một người hiểu, cần một người yêu, cần một người dìu bước cô liêu.

Biết đâu chữ, cũng biết không bao giờ có thể nào quay ngược thời gian.

Mà sao bao vết thương vẫn chưa lành vấn vương, gửi đợi chờ vào hư vô.

Cố quên trong lòng, cố gắng nuôi hy vọng, cố giấu chôn sâu một niềm đau.

Càng tránh né nỗi đau, nỗi đau càng khắc sâu.

Miệng ngượng cười lòng đau gấp trăm lần."

Giai điệu bài hát quen thuộc khiến cô chìm đắm theo , đôi mắt nhìn ra bên đường suy tư.

Thiên Tề cho xe chạy vào cửa công ty, bảo vệ vội chạy đến mở cửa vào giúp anh cất xe, cô cúi đầu đi theo sau anh, mọi ánh mắt đang đổ dồn vào hai người.

- Sao cô ta lại đi cùng tổng giám đốc?

- Ước gì mình được như cô ấy!

-.....

Anh không quan tâm tới những lời bàn tán kia mà đi thẳng tới thang máy riêng dành cho tổng giám đốc, cô cũng cúi đầu đi theo phía sau.

.....

Hôm nay là chủ Nhật nên cô được nghỉ, nằm nhà ngao ngán ôm điện thoại online, không biết làm gì hơn.

" Nắng lấp lánh trên cao bầy chim hót.,,.."

- Alo! Em nghe!- Cô bắt máy.

- Em iu! Em đang ở đâu thế?- giọng nói quen thuộc vang lên bên đầu dây.

- Em ở nhà!

- Anh qua đón đi chơi nhé!?

- Anh về rồi sao?- mắt cô sáng rỡ, vui mừng.

- Anh về rồi! Nhớ baby quá...

- Em cũng nhớ anh!

- Vậy nhé! Đợi anh qua đón đi chơi!

- oki!

Cô tắt máy luôn, hí hửng đi thay đồ, trang điểm nhẹ để đi chơi.

Quên không nói! Cô đã có người yêu, người yêu cô rất đẹp trai, và đang làm giám đốc tập đoàn JK. Hơn cô 5t , cô quen anh trong trương trình Chào mừng tân sinh viên, khi đó anh là cựu sinh viên được mời về trường còn cô là sinh viên mới. Hai người ngồi cùng một dãy ghế, giữa chương trình cô có việc phải đi nên vội vàng quên tập hồ sơ bổ sung trên ghế, anh nhặt được bên trong có ghi rõ thông tin và số điện thoại liên lạc của cô, anh liên lạc trả lại, duyên phận đưa đẩy kiểu gì hai người yêu nhau. Đến nay cũng được 4 năm. Cô luôn tự hào vì có người yêu hoàn hảo khiến nhiều người ghen tị.

....

9h sáng ...

Vũ qua đón cô , rồi chở cô đi ăn trưa luôn. Ngồi sau xe người yêu cô thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới, vòng tay ôm eo anh,tựa cằm lên vai anh hít hà mùi hương nước hoa Chanel gío, môi khẽ mỉm cười nhìn hai bên đường .

- Công chúa của anh muốn ăn gì?_ Vũ hỏi một tay lái xe, tay còn lại khẽ nắm tay cô.

-Cơm rang gà số 7 Lạc Trung!_ món cô thích nhất, càng ăn càng nghiền.

- Ok!

Vũ lái xe đến địa chỉ cũ , gọi hai xuất cơm gà, hai coca . Cô vui vẻ ăn cơm còn anh chỉ dùng một chút đã thôi không ăn nữa.

- Sao anh không ăn? Không ngon sao?- Cô nhìn anh thắc mắc.

- Em ăn đi! Anh no rồi!- Vũ mỉm cười cầm ly nước lên uống một ngụm.

Anh ăn không thấy ngon gì cả, nhìn cái quán cơm bình dân đã thấy mất vệ sinh rồi mà sao cô lại thích cho được, anh chỉ quen đồ ăn của nhà hàng nổi tiếng. Nhưng vì không muốn làm mất lòng cô anh mới chiều theo.

- Em no rồi! ^^

- Uống nước đi để anh thanh toán!

Anh đứng dậy thanh toán tiền rồi chờ cô cùng đi. Anh chở cô đi xem phim ở Wincom Bà Triệu.

Trong lúc chờ đợi anh mua vé cô cắm đầu bấm điện thoại vô tình đụng phải ai đó.

-Á!!!

Một dòng chất lỏng màu đỏ đổ ngược lên chiếc váy màu trắng của người đối diện.

- Xin lỗi! Thực lòng xin lỗi!

- Xui xẻo! Xin lỗi mà xong sao? Cô có biết chiếc váy này tôi đáng bao nhiêu tiền không, cô có đền nổi không?

Cô gái kia sổ một tràng khiến cô choáng váng. Mọi người xung quanh cũng bắt đầu quay ra nhìn xem láo nhiệt. Ái Hy chỉ biết cúi đầu lẩm bẩm xin lỗi.

Lúc này anh cũng đã mua xong vé, quay ra thấy cô đứng giữa đám đông, chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì!

- Ái Hy! Có chuyện gì thế?- anh đi đến bên cô, hỏi han.

- Em ... Em

- Anh là anh trai cô ấy hả? Em gái anh làm ướt hỏng đồ của tôi..._ Hương Giang quan sát đánh giá người đàn ông trước mặt , đẹp trai ,cách sài đồ hàng hiệu nhìn qua cũng biết là người có tiền. Mặt giãn ra nở nụ cười ...

- Hỏng đồ của cô sao. Tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô. Cô muốn bồi thường bao nhiêu ?

- Thôi tôi không cần bồi thường nữa. Coi như chuyện lần này tôi bỏ qua.

Hương Giang nói xong liếc mắt nhìn Vũ một cái rồi mỉm cười quay đi.

Mọi người cũng đã không còn quan tâm đến chuyện của họ nữa mà tiếp tục việc của mình.

- Đi! Chúng ta vào thôi! Đến giờ chiếu rồi!

-Em xin lỗi!- cô lí nhí bước sau lưng anh.

- Không sao! Đừng suy nghĩ nhiều anh biết không phải lỗi của riêng em. Đừng tự trách. Cười cái xem nào.-anh véo mà cô đầy cưng chiều.

- Hihi!

Cô như con nít dễ buồn nhưng cũng dễ quên, chính vì thế nên anh thích.

Trong rạp chiếu phim cô ngủ gật gà gật gù vì phim quá nhàm chán, cô thích xem phim tình cảm lãng mạn hơn là xem thể loại phim hành động viễn tưởng. Anh lại chọn phim Thế Giới Khủng Long khiến cô chẳng còn chút hứng thú cuối cùng gục đầu vào vai anh ngủ liền một giấc đến khi kết thúc phim.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương