Cô thầm nghĩ cô chưa bao giờ thân mật với hắn như trong tấm hình này? Vậy tại sao bọn họ lại có tấm hình đó mà đi phát tán chứ? Hình ghép sao?

Doãn Đình bình tĩnh đặt điện thoại xuống bàn rồi nhìn bọn họ “ Chứng cứ nào các người nói tôi là người trong hình?”

Nữ sinh bên cạnh Khiết Quỳnh nghe cô nói cậu ta không nhịn được liền nói “ Chứng cứ rành rành ra đó còn muốn chối hả?”

Doãn Đình cười trừ cuối người nhặt lại cuốn vở ban nãy, cô chẳng muốn so đo với bọn họ cho lắm bởi vì cô có nói thì bọn họ cũng chẳng thể tin vào những lời này

“ Vậy thì các người cứ coi nó là sự thật đi”

Sự bình thản của cô lại càng khiến cho bọn họ tức giận. Khiết Đường cũng vậy cô ta giận dữ tính tát cho cô một bạt tai nhưng lại bị bàn tay của người nào khác bóp chặt

Bọn nữ sinh vừa nhìn thấy bọn họ cũng e dè lùi lại, Khiết Đường cơ thể cũng cứng đờ không thể nhúc nhích

“ Xong chuyện thì cút về lớp đi, đừng có đứng đây làm loạn lớp tao”


Cô từ từ ngẩng đầu nhìn về phía người đó, tưởng chừng là Tạ Phi đến giúp cô nhưng không phải người này trong thật xinh đẹp pha thêm một chút cá tính cô chưa từng thấy qua người này xuất hiện trong lớp

Khiết Đường cố gắng chấn an bản thân nhưng giọng vẫn run rẩy phát ra “ Viên Hân chuyện của tao mày cũng đừng nên xen vào thì tốt hơn”

Cậu ta chật lưỡi, tính cậu xưa nay không thích xen vào chuyện của người khác nhưng vì Khiết Đường này làm loạn trong lớp cậu mà làm phiền đến giấc ngủ của cậu ta, cậu ta đành phải đứng dậy để dẹp loạn

“ Tính tao không thích nói nhiều, mày học ở đây lâu cũng hiểu rồi chứ nhỉ?”

Cô ta nghe thấy bực tức muốn bật lại nhưng lại bị nữ sinh bên cạnh ngăn cản nói thầm “ Khiết Đường bỏ đi, Viên Hân là người cậu không thể đụng vào đâu chúng ta mau đi thôi”

Khiết Đường nuốt cục tức vào trong bụng quay người bỏ ra ngoài cửa lớp bọn nữ sinh cũng lật đật đi theo cô ta ngay sau đó

Cô bạn tên Viên Hân ấy, khẽ quay đầu nhìn cô “ Cậu không sao đúng không?”

Cô gật đầu không quên mở lời cảm ơn với cô bạn vừa cứu mình khi nãy.

[…]

Trên sân thường.

Tay hắn kẹp chặt điếu thuốc, dáng người to lớn dựa vừa tường chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại

Lý Hoành Quân ngồi bên cạnh phát hiện được tin hot liền đưa điện thoại trước mặt hắn “ Lưu Văn cậu xem, em gái nhỏ bị Khiết Đường ăn hiếp nè”

Nghe thấy đầu hắn nghiêng qua liếc nhìn vào màn hình của Lý Hoành Quân, đôi mắt mơ hồ nhìn thấy tấm ảnh được chụp lén còn bị người ta đăng lên diễn đàn

“ Tấm ảnh này đâu ra vậy?”


Lý Hoành Quân sững người “ hai người trong tấm hình này là cậu với em gái nhỏ sao?”

Giọng hắn lạnh nhạt “ Không phải”

“ Vậy tại sao có tấm hình này? Mà nhìn cậu trong tấm hình này không khác gì ông cậu 50 tuổi đâu chứ”

Hắn liếc xéo cậu ta, giật lấy điện thoại trên tay Lý Hoành Quân ứng ứng vài cái rồi trả lại chỗ cũ

Lý Hoành Quân cầm lấy kiểm tra, nghiêng đầu hỏi hắn “ Mấy tấm hình đâu rồi?”

Hắn xem như không có chuyện gì mà đáp “ Xoá rồi”

Lý Hoành Quân huýt vào vai hắn giọng điệu giống như đang trêu ghẹo “ Khai thật đi, cậu lén lúc giấu tôi đi hẹn hò với em gái nhỏ đúng không?”

Hắn thả nhẹ một làn khói trắng đục trên không trung rồi nói “ Cậu nhìn tôi giống ăn trộm lắm à?”

Lý Hoành Quân nhúng vai “ Ai biết được tên nhà cậu thăm lắm tôi chẳng đoán được bước đi của cậu như nào”


Lưu Văn đột nhiên đứng dậy, đút tay vào túi quần ánh mắt lờ mờ nhìn thằng bạn thân trước mặt “ Viên Hân về rồi, cậu mau tìm cậu ấy đi đừng ngồi đây nói nhảm với tôi”

Lý Hoành Quân nghe thấy cái tên quen thuộc liền giật mình. Viên Hân về rồi à? Sao lại không báo cho cậu ta biết chứ?

Cậu ta lật đật chạy theo sau bóng lưng cao lớn, miệng không ngừng tra hỏi khiến hắn đau hết cả đầu

[…]

Hôm nay tiết cuối của lớp cô sẽ là tiết thể dục mỗi người sẽ tự đem bộ đồng phục thể dục để thay. Cô cũng vậy, cô để gọn vào trong tủ quần áo ở phòng thay đồ nhưng đến khi tới tiết cô đến thay thì quần áo trong tủ của cô tất cả đều biến mất

Doãn Đình cặm cụi tìm hết chỗ này đến chỗ khác vẫn không tìm thấy, còn năm phút nữa là vào tiết bây giờ mà không có đồng phục thì chắc chắn cô sẽ bị phạt

Nữ sinh bên cạnh miệng cười nhếch mép trong lòng vô cùng hả dạ khi nhìn thấy cô khổ sở như vậy. Cô ta giả vờ như không biết, ôm lấy quần áo rồi lướt ngang qua cô

Mọi cử chỉ của cô ta đều được Viên Hân nhìn thấy. Cậu ta không nói chỉ lạnh lùng cầm quần áo vừa thay ra bỏ vào tủ rồi ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương