Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi
-
Quyển 2 - Chương 73
CHAP 73: LY BIỆT
Một tiếng gió xào xạc lai động những chiếc lá khô. Một giọng nói ngọt ngào như cõi âm ti vọng về ai oán như muốn nhắc nhở một người đã từng quên đi lời dạy dỗ ân cần. Như Ngọc hết sức bình tĩnh nắm lấy Tịch Hàn kiếm, đôi mắt trong veo không ướt lệ nhìn thanh kiếm băng, lần đầu tiên nàng cầm kiếm cái cảm giác vừa nặng vừa thô làm nàng bỡ ngỡ. Dường như từng có người nói với nàng rằng
“Chỉ cần ta tin tưởng mình làm được và luôn cố gắng làm thì sẽ có ngày kỳ tích xuất hiện. Không phải cố chấp cũng chẳng ngoan cố mà là tin tưởng và không ngừng hy vọng!”.
- Ngọc nhi muội làm gì vậy? Buông kiếm xuống!
Kỳ Phương bên cạnh nàng nhìn thấy nàng cầm kiếm thì hoảng hốt vội giữ lấy tay kiếm giật lại. Nhưng Như Ngọc vẫn không buông giằng lại thanh kiếm nhìn Kỳ Phương đau khổ nói:
- Không ai được ra tay, hãy để muội làm!
Đẩy đi bàn tay của Kỳ phương ra khỏi thanh kiếm, Như Ngọc hít một hơi thật dài để củng cố sức mạnh bản thân. Nàng bước từng bước thật chậm rãi đến bên cạnh Thiên Hàn, mũi kiếm nặng nề miết vào đất tạo nên một đường ngoằng ngòe vô hình dạng. Nhìn Như Ngọc bình tĩnh lạ thường như thế, Vân Lan không dấu nổi đau lòng chỉ còn biết vùi đầu vào Lạc Minh khóc nức nở.
- Phiếm Phiếm ngươi tính giết Thần Anh à?_ Ma thượng lên tiếng hỏi, trong câu nói vừa rồi có thể nghe ra sự lo lắng cùng bất an.
- Ngươi nói đúng nhưng chỉ đúng có một nữa, đúng là ta muốn giết người nhưng người ta muốn giết là ma thượng ngươi chứ không phải Thiên Hàn!
- Ngọc nhi! Muội đã không làm huynh thất vọng!
Thiên Hàn nở nụ cười miễn cưỡng với Như Ngọc. Y cố gắng với chút sức cuối cùng mà đứng dậy dang rộng hai tay rồi khép mắt đợi chờ.
- Huynh không hận muội đâu, ra tay đi!
- …Hẹn huynh…kiếp sau… tương phùng!
Một giọt nước mắt rơi xuống đất, Như Ngọc mạnh mẽ vung tay kiếm lên hướng thẳng vào ngực trái của Thiên Hàn mà đâm. Nàng rất muốn nhắm mắt lại nhưng nàng không làm được. Vì tâm đau và vì đôi mắt đã không còn nghe theo lời của nàng nữa rồi.
Những hạt bụi dưới đất đột nhiên phát sáng rồi ghép lại thành hình một viên ngọc, viên ngọc ấy tỏa sáng rồi bay đến hòa thành một vào Tịch Hàn kiếm cùng đâm vào trái tim của Thiên Hàn! Chấm dứt một sự sống!
Một tiếng thét kinh hoàng đầy quỷ dị cùng với một tiếng nổ chói tay vang lên. Và sau đó là…
Rơi xuống tí tách! Từng giọt, từng giọt máu rơi như hạt châu đỏ thắm rơi xuống đất!
Lại rơi từng giọt, từng giọt rơi!
Như Ngọc không biết đó là lệ nàng rơi hay là hạt châu hay là máu nữa chỉ biết trước mắt nàng là một gượng mặt đang nhòa vì nước mắt. Gương mặt ấy nhợt nhạt vô cùng nhưng vẫn cố gắng cười với nàng, bàn tay lạnh khẽ run giúp nàng lau nước mắt rồi lại vô lực rơi đi.
- Xin lỗi muội, huynh đã không thể …làm tròn được…lời hứa!
Y thật sự chết rồi! Thật sự ra đi rồi sao? KHÔNG!!!!
- Ngọc nhi!
Văng vẳng bên tai nàng là tiếng hét của mọi người, nhưng nàng mặc kệ tim nàng đau quá đau như bị ai đó càu xé nát vậy, nàng quá mệt mỏi và đau rồi không muốn mở mắt ra nữa, cứ để cho mọi thứ ra sao thì ra đi! Nàng muốn ngủ, ngủ một giấc để sáng mai tỉnh dậy tất cả sẽ là một giấc mơ. Khi ấy nàng sẽ gặp lại ba mẹ gặp lại chú và chị, và gặp lại kẻ không bao giờ nhường nhịn nàng, Nguyễn Gia Khanh!
…không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, và mọi người đã làm thế nào để đưa được nàng trở về, chỉ biết Như Ngọc nàng chưa bao giờ buông tay ra.
- Hoàng thượng thứ tội, thần đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể cứu được vương gia…vì người đã chết rồi!_ một vài vị thái y quỳ mọp dưới chân Thiết Hải van xin.
- Câm! Người đâu mang hết mấy tên vô dụng này ra chém cho ta! Đừng để cho chúng nói xằng bậy ở đây nữa!_ Thiết Hải rống lên những câu tuyệt tình với đám thái y, sau đó lại quay sang đám thái giám bên cạnh đang run rẩy đợi lệnh_ gọi thái y khác đến đây cứu chữa cho Thiên Hàn, mau!
- Hu hu..Thiên Hàn con mau tỉnh lại nhìn mẫu thân đi, đừng nằm bất động như thế nữa ta xin con đó tỉnh lại đi! Mở mắt ra nhìn mẫu hậu đi! Huhu.
Hoàng thái hậu ngồi bên gường lại tiếp tục khóc nức nở làm Thiết Hải thêm rối loạn, một người chết một người bất thần giờ lại thêm một người khóc bảo y không điên thật sự không được mà. Thiên Hải bước đến vỗ về thái hậu nhưng người không những không ngừng khóc mà còn trầm trọng thêm tới mức bất tỉnh làm y một phen khủng hoảng, vội vã cho người dìu thái hậu về cung sau đó quay sang an ủi kẻ đang mất hồn bên cạnh xác hoàng đệ mình.
- Đệ muội buông tay hoàng đệ ra đi! Muội cứ nắm như thế thái y không thể chữa được cho đệ ấy đâu.
- …
- Như Ngọc! Muội không còn nghe lời hoàng huynh này nữa rồi sau? Buông tay đi!_ Thiết Hải bắt đầu mất kiên nhẫn mà bộc lộ tính nóng giận ra, chính sự rồi đến mẫu hậu rồi đến cái chết của hoàng đệ đã đủ làm y nổi điên giờ lại thêm đệ muội hóa thành kẻ nữa tỉnh nữa mê có phải muốn ép chết y hay không?_ Như Ngọc nghe lời hoàng huynh buông tay đi, để cho đệ ấy ra đi được nhắm mắt, muội cứ mãi như thế đệ ấy sẽ không an lòng nhắm mắt đâu!
Nơi con ngươi Như Ngọc hơi lay động nhưng nàng vẫn im lặng không lên tiếng cũng không nhúc nhích. Nàng cứ như một khúc gỗ chỉ biết im và bất động.
Thiết Hải không đủ kiên nhẫn nữa thẳng tay kéo Như Ngọc ra khỏi dường tách cái nắm tay của nàng ra khỏi tay Thiên Hàn. Trước hành động sổ sàng này của Thiết Hải mọi người rất sợ nhưng không một ai dám xông vào ngăn cản vì họ hiểu Thiết Hải không hề làm sai.
Như Ngọc lúc này mới phản ứng, nàng không những không buông tay còn đẩy Thiết Hải ra xa, thét lên:
- BUÔNG TAY, KHÔNG AI ĐƯỢC ĐỤNG VÀO TA HẾT!
- ĐỆ MUỘI TỈNH LẠI ĐI, THIÊN HÀN ĐỆ ẤY CHẾT RỒI!_ Thiết Hải cũng hét lên.
- THIÊN HÀN CHƯA CHẾT, HUYNH ẤY CÒN SỐNG KHÔNG AI ĐƯỢC CHIA TÁCH CHÚNG TÔI!_ Như Ngọc nói như hét nàng ôm chặt lấy thể xác đã lạnh của Thiên Hàn khóc òa lên.
Nhìn cảnh tượng này không ai không đau lòng cả, Vân Lan quay hẳn người đi không dám nhìn tiếp, nàng đã tận mắt chứng kiến Như Ngọc đau lòng như thế nào khi nâng thanh kiếm đó lên và cũng nhìn thấy sự cố chấp của muội ấy thế nào khi từ Kỳ Sơn về đến hoàng cung không buông tay Thiên Hàn ra mặc dù mọi người đã cố hết sức tách bàn tay ấy ra.
- NGƯờI ĐÂU! MAU ĐƯA VƯƠNG PHI RA NGOÀI!_ Thiết Hải lạnh lùng ra lệnh.
Sau tiếng hét của Thiết Hải, mười mấy tên lính thị vệ cùng xông vào lôi Như Ngọc ra trong tình trạng vừa khóc vừa giãy dụa. Còn thiết Hải y cũng quay lưng đi với Như Ngọc đối mặt vào tường như che dấu điều gì đó ở y với mọi người. Bất chợt, Như Ngọc vùng ra khỏi đám thị vệ, nàng nhảy nhanh lên chỗ thể xác của Thiên Hàn rút ra một đoạn kiếm nhỏ tự kề vào cổ mình hăm dọa:
- Ai còn bước đến gần đây ta sẽ tự sát cho kẻ đó xem!
- NHƯ NGỌC!_ Thiết Hải tức giận rống lên.
Nhưng Như Ngọc lại phớt lờ đi cơn nóng giận ấy của Thiết Hải mà nói:
- Không ai được chia cắt chúng tôi hết! Thiên Hàn, muội không buông tay huynh đâu nếu huynh thật sự đi thì muội cũng sẽ đi theo huynh.
Như Ngọc nói dứt lời liền giơ thanh kiếm lên đâm vào chính mình. Hành động của nàng nhanh tới mức không ai kịp phản ứng.
Một tiếng gió xào xạc lai động những chiếc lá khô. Một giọng nói ngọt ngào như cõi âm ti vọng về ai oán như muốn nhắc nhở một người đã từng quên đi lời dạy dỗ ân cần. Như Ngọc hết sức bình tĩnh nắm lấy Tịch Hàn kiếm, đôi mắt trong veo không ướt lệ nhìn thanh kiếm băng, lần đầu tiên nàng cầm kiếm cái cảm giác vừa nặng vừa thô làm nàng bỡ ngỡ. Dường như từng có người nói với nàng rằng
“Chỉ cần ta tin tưởng mình làm được và luôn cố gắng làm thì sẽ có ngày kỳ tích xuất hiện. Không phải cố chấp cũng chẳng ngoan cố mà là tin tưởng và không ngừng hy vọng!”.
- Ngọc nhi muội làm gì vậy? Buông kiếm xuống!
Kỳ Phương bên cạnh nàng nhìn thấy nàng cầm kiếm thì hoảng hốt vội giữ lấy tay kiếm giật lại. Nhưng Như Ngọc vẫn không buông giằng lại thanh kiếm nhìn Kỳ Phương đau khổ nói:
- Không ai được ra tay, hãy để muội làm!
Đẩy đi bàn tay của Kỳ phương ra khỏi thanh kiếm, Như Ngọc hít một hơi thật dài để củng cố sức mạnh bản thân. Nàng bước từng bước thật chậm rãi đến bên cạnh Thiên Hàn, mũi kiếm nặng nề miết vào đất tạo nên một đường ngoằng ngòe vô hình dạng. Nhìn Như Ngọc bình tĩnh lạ thường như thế, Vân Lan không dấu nổi đau lòng chỉ còn biết vùi đầu vào Lạc Minh khóc nức nở.
- Phiếm Phiếm ngươi tính giết Thần Anh à?_ Ma thượng lên tiếng hỏi, trong câu nói vừa rồi có thể nghe ra sự lo lắng cùng bất an.
- Ngươi nói đúng nhưng chỉ đúng có một nữa, đúng là ta muốn giết người nhưng người ta muốn giết là ma thượng ngươi chứ không phải Thiên Hàn!
- Ngọc nhi! Muội đã không làm huynh thất vọng!
Thiên Hàn nở nụ cười miễn cưỡng với Như Ngọc. Y cố gắng với chút sức cuối cùng mà đứng dậy dang rộng hai tay rồi khép mắt đợi chờ.
- Huynh không hận muội đâu, ra tay đi!
- …Hẹn huynh…kiếp sau… tương phùng!
Một giọt nước mắt rơi xuống đất, Như Ngọc mạnh mẽ vung tay kiếm lên hướng thẳng vào ngực trái của Thiên Hàn mà đâm. Nàng rất muốn nhắm mắt lại nhưng nàng không làm được. Vì tâm đau và vì đôi mắt đã không còn nghe theo lời của nàng nữa rồi.
Những hạt bụi dưới đất đột nhiên phát sáng rồi ghép lại thành hình một viên ngọc, viên ngọc ấy tỏa sáng rồi bay đến hòa thành một vào Tịch Hàn kiếm cùng đâm vào trái tim của Thiên Hàn! Chấm dứt một sự sống!
Một tiếng thét kinh hoàng đầy quỷ dị cùng với một tiếng nổ chói tay vang lên. Và sau đó là…
Rơi xuống tí tách! Từng giọt, từng giọt máu rơi như hạt châu đỏ thắm rơi xuống đất!
Lại rơi từng giọt, từng giọt rơi!
Như Ngọc không biết đó là lệ nàng rơi hay là hạt châu hay là máu nữa chỉ biết trước mắt nàng là một gượng mặt đang nhòa vì nước mắt. Gương mặt ấy nhợt nhạt vô cùng nhưng vẫn cố gắng cười với nàng, bàn tay lạnh khẽ run giúp nàng lau nước mắt rồi lại vô lực rơi đi.
- Xin lỗi muội, huynh đã không thể …làm tròn được…lời hứa!
Y thật sự chết rồi! Thật sự ra đi rồi sao? KHÔNG!!!!
- Ngọc nhi!
Văng vẳng bên tai nàng là tiếng hét của mọi người, nhưng nàng mặc kệ tim nàng đau quá đau như bị ai đó càu xé nát vậy, nàng quá mệt mỏi và đau rồi không muốn mở mắt ra nữa, cứ để cho mọi thứ ra sao thì ra đi! Nàng muốn ngủ, ngủ một giấc để sáng mai tỉnh dậy tất cả sẽ là một giấc mơ. Khi ấy nàng sẽ gặp lại ba mẹ gặp lại chú và chị, và gặp lại kẻ không bao giờ nhường nhịn nàng, Nguyễn Gia Khanh!
…không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, và mọi người đã làm thế nào để đưa được nàng trở về, chỉ biết Như Ngọc nàng chưa bao giờ buông tay ra.
- Hoàng thượng thứ tội, thần đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể cứu được vương gia…vì người đã chết rồi!_ một vài vị thái y quỳ mọp dưới chân Thiết Hải van xin.
- Câm! Người đâu mang hết mấy tên vô dụng này ra chém cho ta! Đừng để cho chúng nói xằng bậy ở đây nữa!_ Thiết Hải rống lên những câu tuyệt tình với đám thái y, sau đó lại quay sang đám thái giám bên cạnh đang run rẩy đợi lệnh_ gọi thái y khác đến đây cứu chữa cho Thiên Hàn, mau!
- Hu hu..Thiên Hàn con mau tỉnh lại nhìn mẫu thân đi, đừng nằm bất động như thế nữa ta xin con đó tỉnh lại đi! Mở mắt ra nhìn mẫu hậu đi! Huhu.
Hoàng thái hậu ngồi bên gường lại tiếp tục khóc nức nở làm Thiết Hải thêm rối loạn, một người chết một người bất thần giờ lại thêm một người khóc bảo y không điên thật sự không được mà. Thiên Hải bước đến vỗ về thái hậu nhưng người không những không ngừng khóc mà còn trầm trọng thêm tới mức bất tỉnh làm y một phen khủng hoảng, vội vã cho người dìu thái hậu về cung sau đó quay sang an ủi kẻ đang mất hồn bên cạnh xác hoàng đệ mình.
- Đệ muội buông tay hoàng đệ ra đi! Muội cứ nắm như thế thái y không thể chữa được cho đệ ấy đâu.
- …
- Như Ngọc! Muội không còn nghe lời hoàng huynh này nữa rồi sau? Buông tay đi!_ Thiết Hải bắt đầu mất kiên nhẫn mà bộc lộ tính nóng giận ra, chính sự rồi đến mẫu hậu rồi đến cái chết của hoàng đệ đã đủ làm y nổi điên giờ lại thêm đệ muội hóa thành kẻ nữa tỉnh nữa mê có phải muốn ép chết y hay không?_ Như Ngọc nghe lời hoàng huynh buông tay đi, để cho đệ ấy ra đi được nhắm mắt, muội cứ mãi như thế đệ ấy sẽ không an lòng nhắm mắt đâu!
Nơi con ngươi Như Ngọc hơi lay động nhưng nàng vẫn im lặng không lên tiếng cũng không nhúc nhích. Nàng cứ như một khúc gỗ chỉ biết im và bất động.
Thiết Hải không đủ kiên nhẫn nữa thẳng tay kéo Như Ngọc ra khỏi dường tách cái nắm tay của nàng ra khỏi tay Thiên Hàn. Trước hành động sổ sàng này của Thiết Hải mọi người rất sợ nhưng không một ai dám xông vào ngăn cản vì họ hiểu Thiết Hải không hề làm sai.
Như Ngọc lúc này mới phản ứng, nàng không những không buông tay còn đẩy Thiết Hải ra xa, thét lên:
- BUÔNG TAY, KHÔNG AI ĐƯỢC ĐỤNG VÀO TA HẾT!
- ĐỆ MUỘI TỈNH LẠI ĐI, THIÊN HÀN ĐỆ ẤY CHẾT RỒI!_ Thiết Hải cũng hét lên.
- THIÊN HÀN CHƯA CHẾT, HUYNH ẤY CÒN SỐNG KHÔNG AI ĐƯỢC CHIA TÁCH CHÚNG TÔI!_ Như Ngọc nói như hét nàng ôm chặt lấy thể xác đã lạnh của Thiên Hàn khóc òa lên.
Nhìn cảnh tượng này không ai không đau lòng cả, Vân Lan quay hẳn người đi không dám nhìn tiếp, nàng đã tận mắt chứng kiến Như Ngọc đau lòng như thế nào khi nâng thanh kiếm đó lên và cũng nhìn thấy sự cố chấp của muội ấy thế nào khi từ Kỳ Sơn về đến hoàng cung không buông tay Thiên Hàn ra mặc dù mọi người đã cố hết sức tách bàn tay ấy ra.
- NGƯờI ĐÂU! MAU ĐƯA VƯƠNG PHI RA NGOÀI!_ Thiết Hải lạnh lùng ra lệnh.
Sau tiếng hét của Thiết Hải, mười mấy tên lính thị vệ cùng xông vào lôi Như Ngọc ra trong tình trạng vừa khóc vừa giãy dụa. Còn thiết Hải y cũng quay lưng đi với Như Ngọc đối mặt vào tường như che dấu điều gì đó ở y với mọi người. Bất chợt, Như Ngọc vùng ra khỏi đám thị vệ, nàng nhảy nhanh lên chỗ thể xác của Thiên Hàn rút ra một đoạn kiếm nhỏ tự kề vào cổ mình hăm dọa:
- Ai còn bước đến gần đây ta sẽ tự sát cho kẻ đó xem!
- NHƯ NGỌC!_ Thiết Hải tức giận rống lên.
Nhưng Như Ngọc lại phớt lờ đi cơn nóng giận ấy của Thiết Hải mà nói:
- Không ai được chia cắt chúng tôi hết! Thiên Hàn, muội không buông tay huynh đâu nếu huynh thật sự đi thì muội cũng sẽ đi theo huynh.
Như Ngọc nói dứt lời liền giơ thanh kiếm lên đâm vào chính mình. Hành động của nàng nhanh tới mức không ai kịp phản ứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook