Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi
-
Quyển 1 - Chương 4
CHAP 4 ĐÊM TÂN HÔN – PHU QUÂN TA LÀ TÊN KHỐN KIẾP!
Mà nhắc tới mới nhớ cô còn chưa xem mặt mũi thân thể này ra sao nữa, lỡ trúng gương mặt “ma chê quỷ hờn thì thảm!” Gương! Gương đâu? Phải nhìn mới được!
- Hi hi! Mừng quá cũng không tồi! Cái mũi nhỏ xinh xinh, đôi mắt to to với gương mặt thanh tú, làn da trắng hồng so với cánh hoa đào chỉ có hơn chứ không kém! Ok! Không đẹp nghiêng nước nhưng cũng được xem là tiểu mỹ nhân so với gương mặt cũ cũng tàm tạm chấp nhận được!
Cạch cạch!
“Chết có người vô, mũ khăn đâu rồi?”_Bích Ngọc nhanh chóng phóng lên giường ngồi ngay ngắn, đội mũ phượng, trùm khăn lạitỏ vẻ hiền thục.
Do bị khăn trùm che khuất, nên cô chỉ thấy được hai cái chân của người vừa bước vào, ngoài ra chẳng thấy gì hết. Lúc này cô bỗng cảm thấy khuôn mặt mình đang từ từ nóng bừng lên, trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Từ xưa đến nay, cô ngay cả người yêu còn chưa có vậy mà đùng một cái biến thành thê tử người ta, còn chuẩn bị động phòng nữa chứ? Thử hỏi làm sao cô không run cho được!
Tiếng bước chân không nhanh không chậm bước vào phòng, Bích Ngọc hai tay nắm chặt vào nhau, đôi mắt dõi theo bước chân kia. Nhưng mà người vừa bước vào không vội bước đến chỗ cô mà lại bước sang cái bàn rồi kéo ghế ngồi xuống.
“Chắc y uống nước, chẹp… chẹp… nhắc tới mới nhớ cô đang vô cùng khát nước, hồi nãy lo suy nghĩ nhiều quá quên uống!”
Một canh giờ trôi qua,
“Eo ơi cái lưng của cô sắp gãy rồi!” _Bích Ngọc không ngừng nguyền rủa 8 đời tổ tông cái tên tân lang chết tiệt kia! _ “Không biết làm cái gì mà hắn cứ ngồi ở đó, muốn làm pho tượng thì ít nhất cũng phải gỡ khăn cho cô rồi mới làm gì làm chứ! Ý hắn động đậy rồi kìa! Mừng quá!”
Y bước đến bên cạnh cô, tựa hồ NhưNgọc cảm thấy toàn thân nóng ran, đôi vai nhỏ khẽ run lên từng đợt, trong lòng cô lúc này là trăm ngàn lần hối hận “phải chi ban nãy đừng có rủa hắn, cho hắn ngồi đó tới sáng luôn thì bây giờ đâu có sợ vậy nè!”.
Phắt một cái, tấm khăn trùm đầu bị người kia giật ném xuống đất, Bích Ngọc hơi bất ngờ mà ngước mặt lên, chỉ thấy trước mắt cô là một mỹ nam khuôn mặt tuấn tú, đôi mày kiếm đang chau lại nhìn cô chầm chầm, nữa căm thù nữa đau thương và co cái gì đó kinh hoảng, nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng là người đó đang cười kinh bỉ cô. Ngay sau đó, người kia quay lưng đi, quẳng lại cho Bích Ngọc một câu:
- Tiện nhân là ngươi hại chết Thanh nhi,ta sẽ trả thù ngươi, cuộc hôn nhân này sẽ chôn vùi hạnh phúc của ngươi mãi mãi !
Bích Ngọc thờ người ra không hiểu chuyện gì, phải mất 5 phút sau cômới trở lại bình thường
Gì ? Hắn vừa nói cái gì? “ chôn vùi hạnh phúc của cô” nằm mơ đi, cô là ai là người hiện đại đó nha! Dám nói năng kiểu đó với cô hả??? Muốn cô chịu thua không có khả năng đó! Grừ Grừ! Hắn là ai chứ hoàng thượng sao? Xì! Cho dù là ông trời cũng không được phép nói với cô như vậy! Hừ! Chờ đi cô sẽ học tập các tỷ tỷ đi trước khiến hắn yêu thương cô rồi bỏ hắn cho hắn đau khổ khốn cùng, trả thù sỉ nhục ngày hôm nay!
Mãi lo suy nghĩ vẩn vơ nên BíchNgọc không hề phát hiện trước mặt mình từ khi nào lại xuất hiện thêm 2 người nữ nhân khác, họ đang nhìnnàng không chớp mắt:
- Gì vậy?_ Ngọc trố mắt nhìn bọn họ
- Đi theo bọn ta!
- Hả?
Không đợi nàng phản ứng bọn họ mỗi người một tay kéo nàng đi qua mấy dãy nhà mấy khu vườn, vừa đi nàng nghe thấy bọn gia nô chỉ trỏ nàng nói gì đó! Nói chung nàng nghe được đại khái như vầy: nàng là cô dâu mới của tam vương gia, vương phi của Lãnh Thiên Hàn tên tục Nhã Như Ngọc(cũng may còn dính được chút ít tới nàng), hôm nay là hôn lễ của nàng và hắn,nhưng mà nghe đâu hắn có người yêu rồi! Nhưng vì, cái người yêu kia của hắn sau khi nghe tin nàng và y được hoàng đế ban hôn buồn tình mà tự vận chết, còn cái tên Thiên Hàn gì gì đó vì thương tiếc người yêu nên cho rằng nàng chính là nguyên nhân hại chết người hắn yêu (oan quá đi! Ai làm, sao giờ đổ thừa nàng chứ?) do đó mới lạnh nhạt với nàng như vầy, còn thêm hắn định cho người hành hạ nàng nữa!
“Hic… hic…ông trời đúng là không có mắt mà!”
Bịch!
2 ả kia ném nàng thẳng xuống đất, khiến nàng đau cả người, tay xoa xoa đầu,rồi ngồi dậy giũ giũ y phục rồi ném 2 con mắt đầy thù hằn nhìn bọn họ:
- Vương gia có lệnh bắt ngươi rửa hết đống chén bát này!_ một cô nương vận hồng y vừa nói vừa chỉ tay về phía sau nàng.
Nhìn theo tay cô ả thì:
- Trời! Bảo tôi rửa hết số chén này đó hả? Muốn giết người sao?_ một núi chén sừng sững trước mắt, đếm sơ sơ chừng 2000 chén hết thảy!
- Có làm không? _Từ trong tay áo cô nương mặc lam y lấy ra một sợi roi da.
- Làm!!!
Đừng nói nàng không nghĩa khí, chỉ tại lúc này nàng sức yếu thế cô, vừa mới đến đây chân ướt chân ráo lỡ chọc giận bọn họ biết đâu bị bọn họ đem xử đẹp thì nguy! Haiz! Tốt hơn hết vẫn là biết điều, hi sinh đôi tay đẹp này để giữ thân an toàn!
Vậy là nàng bắt đầu cắm cúi rửa chén, còn hai cái lỗ tai không ngừng nghe lén.
- Nàng ta hình như là con gái thừa tướng, lại do hoàng thượng tứ hônthì phải?_(cái này nghe được hồi nãy)
- Kể ra nàng ta cũng tội nhỉ?
- Ừm! Vương gia thật tuyệt tình, người cũng chết rồi hà cớ gì phải hành hạ người còn sống chứ!
- Ai biết được! Chữ tình mà!
Lam y nữ tử nhìn thấy nàng từ từ rửa chậm lại liền quát:
- Làm nhanh lên!Sau khi rửa xong chén,còn phải đi giặt đồ nữa đó!
Gì ? Bao nhiêu đây chưa đủ chết sao còn giặt đồ, bây giờ là giữa khua, bao nhiêu đây còn thêm bao nhiêuđó nữa, tính cho nàng làm tới sáng không nghỉ sao? Đúng là khốn kiếp mà!
- À! Hình như hoàng thượng vẫn còn ở trong phủ chưa hồi cung._ hai nữ tử kia tiếp tục nhiều chuyện, không quan tâm đến Bích Ngọc.
- Ừ! Hiện đang ở Vạn Thiên các thì phải?
“Ha ha! Trời giúp ta rồi!”_ đôi mắt Bích Ngọc lóe lên chút nham hiểm_ “Để xem ta làm thế nào đối phó các ngươi!”
XOẢNG!!!
Hai cô nương kia giật mình xoay lại, thì thấy một đống chén bát đổ nát (“hình như vỡ hết thì phải, ngày mai cho trên dưới phủ vương gia nhịn đói hết!”), nhìn đến thủ phạm thì “ôi thôi! Bỏ chạy mất tiêu rồi!”
Về phần Bích Ngọc thì nàng đang luồn lách trốn bọn lính gác,và tìm kiếm Vạn Thiên các.
“Rốt cuộc nó nằm ở đâu chứ? Nếu tìm không ra trước khi bọn họ tìm thấy nàng thì nguy to! Ủa chỗ kia sao có nhiều lính canh vậy ta? Tới đó thử xem!”
Vạn Thiên các,
“ Ha ha thấy rồi! Nhưng, đông lính quá làm sao vô đây?”_ nàng sờ sờ càm ngẫm nghỉ một lát _“Có rồi!”
Nàng chờ một toán lính đi qua lập tức theo đuôi bọn họ:
- Ê hình như có bóng người!_ 5 tên lính quay lại
Nàng cũng nhanh chân né qua bên phải sau lưng họ, họ quay lại liền trở về chỗ cũ
- Đâu có!
- Bên phải kìa !_ bọn họ tiếp quay phải
Nàng lại chạy sang trái đứng sau lưng họ, họ quay mặt lại nàng lập tức chạy về chỗ cũ sau lưng bọn họ. Cứ như vậy, họ xoay hướng nào nàng chạy ngược về hướng đó đứng sau lưng họ, một chút tiếng động cũng không có.
- Sao không thấy rõ ràng tớ thấy một màu đỏ vừa lướt qua mà!_một tên lính
- Nhưng có thấy ai đâu?_tên lính thứ hai
- Có khi nào là ma nữ không?_tên lính thứ ba
- Gì?_hai tên lính kia quay phắt lại trợn mắt nhìn tên thứ ba.
- Các cậu chưa nghe chuyện ma nữ mặc đồ đỏ, ban đêm thường đi tìm nam nhân để hút máu sao?_tên lính thứ tư chen vô.
- Có nghe!_ cả đám xúm lại nhau nháu
- Vậy có khi nào…_tên thứ 3 chau chau mày ấp úng, bỏ lửng nữa câu
Lời còn chưa dứt cả bọn 5 người đã bỏ chạy có cờ, cả quay mặt lại nhìn lấy một cái cũng không có! Nơi đây Bích Ngọc không ngừng vỗ tay tán thưởng chiến công của mình, mắt cười đến híp cả! Rồi sau đó cũng co giò chạy đi tìm hoàng thượng!
Mà nhắc tới mới nhớ cô còn chưa xem mặt mũi thân thể này ra sao nữa, lỡ trúng gương mặt “ma chê quỷ hờn thì thảm!” Gương! Gương đâu? Phải nhìn mới được!
- Hi hi! Mừng quá cũng không tồi! Cái mũi nhỏ xinh xinh, đôi mắt to to với gương mặt thanh tú, làn da trắng hồng so với cánh hoa đào chỉ có hơn chứ không kém! Ok! Không đẹp nghiêng nước nhưng cũng được xem là tiểu mỹ nhân so với gương mặt cũ cũng tàm tạm chấp nhận được!
Cạch cạch!
“Chết có người vô, mũ khăn đâu rồi?”_Bích Ngọc nhanh chóng phóng lên giường ngồi ngay ngắn, đội mũ phượng, trùm khăn lạitỏ vẻ hiền thục.
Do bị khăn trùm che khuất, nên cô chỉ thấy được hai cái chân của người vừa bước vào, ngoài ra chẳng thấy gì hết. Lúc này cô bỗng cảm thấy khuôn mặt mình đang từ từ nóng bừng lên, trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Từ xưa đến nay, cô ngay cả người yêu còn chưa có vậy mà đùng một cái biến thành thê tử người ta, còn chuẩn bị động phòng nữa chứ? Thử hỏi làm sao cô không run cho được!
Tiếng bước chân không nhanh không chậm bước vào phòng, Bích Ngọc hai tay nắm chặt vào nhau, đôi mắt dõi theo bước chân kia. Nhưng mà người vừa bước vào không vội bước đến chỗ cô mà lại bước sang cái bàn rồi kéo ghế ngồi xuống.
“Chắc y uống nước, chẹp… chẹp… nhắc tới mới nhớ cô đang vô cùng khát nước, hồi nãy lo suy nghĩ nhiều quá quên uống!”
Một canh giờ trôi qua,
“Eo ơi cái lưng của cô sắp gãy rồi!” _Bích Ngọc không ngừng nguyền rủa 8 đời tổ tông cái tên tân lang chết tiệt kia! _ “Không biết làm cái gì mà hắn cứ ngồi ở đó, muốn làm pho tượng thì ít nhất cũng phải gỡ khăn cho cô rồi mới làm gì làm chứ! Ý hắn động đậy rồi kìa! Mừng quá!”
Y bước đến bên cạnh cô, tựa hồ NhưNgọc cảm thấy toàn thân nóng ran, đôi vai nhỏ khẽ run lên từng đợt, trong lòng cô lúc này là trăm ngàn lần hối hận “phải chi ban nãy đừng có rủa hắn, cho hắn ngồi đó tới sáng luôn thì bây giờ đâu có sợ vậy nè!”.
Phắt một cái, tấm khăn trùm đầu bị người kia giật ném xuống đất, Bích Ngọc hơi bất ngờ mà ngước mặt lên, chỉ thấy trước mắt cô là một mỹ nam khuôn mặt tuấn tú, đôi mày kiếm đang chau lại nhìn cô chầm chầm, nữa căm thù nữa đau thương và co cái gì đó kinh hoảng, nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng là người đó đang cười kinh bỉ cô. Ngay sau đó, người kia quay lưng đi, quẳng lại cho Bích Ngọc một câu:
- Tiện nhân là ngươi hại chết Thanh nhi,ta sẽ trả thù ngươi, cuộc hôn nhân này sẽ chôn vùi hạnh phúc của ngươi mãi mãi !
Bích Ngọc thờ người ra không hiểu chuyện gì, phải mất 5 phút sau cômới trở lại bình thường
Gì ? Hắn vừa nói cái gì? “ chôn vùi hạnh phúc của cô” nằm mơ đi, cô là ai là người hiện đại đó nha! Dám nói năng kiểu đó với cô hả??? Muốn cô chịu thua không có khả năng đó! Grừ Grừ! Hắn là ai chứ hoàng thượng sao? Xì! Cho dù là ông trời cũng không được phép nói với cô như vậy! Hừ! Chờ đi cô sẽ học tập các tỷ tỷ đi trước khiến hắn yêu thương cô rồi bỏ hắn cho hắn đau khổ khốn cùng, trả thù sỉ nhục ngày hôm nay!
Mãi lo suy nghĩ vẩn vơ nên BíchNgọc không hề phát hiện trước mặt mình từ khi nào lại xuất hiện thêm 2 người nữ nhân khác, họ đang nhìnnàng không chớp mắt:
- Gì vậy?_ Ngọc trố mắt nhìn bọn họ
- Đi theo bọn ta!
- Hả?
Không đợi nàng phản ứng bọn họ mỗi người một tay kéo nàng đi qua mấy dãy nhà mấy khu vườn, vừa đi nàng nghe thấy bọn gia nô chỉ trỏ nàng nói gì đó! Nói chung nàng nghe được đại khái như vầy: nàng là cô dâu mới của tam vương gia, vương phi của Lãnh Thiên Hàn tên tục Nhã Như Ngọc(cũng may còn dính được chút ít tới nàng), hôm nay là hôn lễ của nàng và hắn,nhưng mà nghe đâu hắn có người yêu rồi! Nhưng vì, cái người yêu kia của hắn sau khi nghe tin nàng và y được hoàng đế ban hôn buồn tình mà tự vận chết, còn cái tên Thiên Hàn gì gì đó vì thương tiếc người yêu nên cho rằng nàng chính là nguyên nhân hại chết người hắn yêu (oan quá đi! Ai làm, sao giờ đổ thừa nàng chứ?) do đó mới lạnh nhạt với nàng như vầy, còn thêm hắn định cho người hành hạ nàng nữa!
“Hic… hic…ông trời đúng là không có mắt mà!”
Bịch!
2 ả kia ném nàng thẳng xuống đất, khiến nàng đau cả người, tay xoa xoa đầu,rồi ngồi dậy giũ giũ y phục rồi ném 2 con mắt đầy thù hằn nhìn bọn họ:
- Vương gia có lệnh bắt ngươi rửa hết đống chén bát này!_ một cô nương vận hồng y vừa nói vừa chỉ tay về phía sau nàng.
Nhìn theo tay cô ả thì:
- Trời! Bảo tôi rửa hết số chén này đó hả? Muốn giết người sao?_ một núi chén sừng sững trước mắt, đếm sơ sơ chừng 2000 chén hết thảy!
- Có làm không? _Từ trong tay áo cô nương mặc lam y lấy ra một sợi roi da.
- Làm!!!
Đừng nói nàng không nghĩa khí, chỉ tại lúc này nàng sức yếu thế cô, vừa mới đến đây chân ướt chân ráo lỡ chọc giận bọn họ biết đâu bị bọn họ đem xử đẹp thì nguy! Haiz! Tốt hơn hết vẫn là biết điều, hi sinh đôi tay đẹp này để giữ thân an toàn!
Vậy là nàng bắt đầu cắm cúi rửa chén, còn hai cái lỗ tai không ngừng nghe lén.
- Nàng ta hình như là con gái thừa tướng, lại do hoàng thượng tứ hônthì phải?_(cái này nghe được hồi nãy)
- Kể ra nàng ta cũng tội nhỉ?
- Ừm! Vương gia thật tuyệt tình, người cũng chết rồi hà cớ gì phải hành hạ người còn sống chứ!
- Ai biết được! Chữ tình mà!
Lam y nữ tử nhìn thấy nàng từ từ rửa chậm lại liền quát:
- Làm nhanh lên!Sau khi rửa xong chén,còn phải đi giặt đồ nữa đó!
Gì ? Bao nhiêu đây chưa đủ chết sao còn giặt đồ, bây giờ là giữa khua, bao nhiêu đây còn thêm bao nhiêuđó nữa, tính cho nàng làm tới sáng không nghỉ sao? Đúng là khốn kiếp mà!
- À! Hình như hoàng thượng vẫn còn ở trong phủ chưa hồi cung._ hai nữ tử kia tiếp tục nhiều chuyện, không quan tâm đến Bích Ngọc.
- Ừ! Hiện đang ở Vạn Thiên các thì phải?
“Ha ha! Trời giúp ta rồi!”_ đôi mắt Bích Ngọc lóe lên chút nham hiểm_ “Để xem ta làm thế nào đối phó các ngươi!”
XOẢNG!!!
Hai cô nương kia giật mình xoay lại, thì thấy một đống chén bát đổ nát (“hình như vỡ hết thì phải, ngày mai cho trên dưới phủ vương gia nhịn đói hết!”), nhìn đến thủ phạm thì “ôi thôi! Bỏ chạy mất tiêu rồi!”
Về phần Bích Ngọc thì nàng đang luồn lách trốn bọn lính gác,và tìm kiếm Vạn Thiên các.
“Rốt cuộc nó nằm ở đâu chứ? Nếu tìm không ra trước khi bọn họ tìm thấy nàng thì nguy to! Ủa chỗ kia sao có nhiều lính canh vậy ta? Tới đó thử xem!”
Vạn Thiên các,
“ Ha ha thấy rồi! Nhưng, đông lính quá làm sao vô đây?”_ nàng sờ sờ càm ngẫm nghỉ một lát _“Có rồi!”
Nàng chờ một toán lính đi qua lập tức theo đuôi bọn họ:
- Ê hình như có bóng người!_ 5 tên lính quay lại
Nàng cũng nhanh chân né qua bên phải sau lưng họ, họ quay lại liền trở về chỗ cũ
- Đâu có!
- Bên phải kìa !_ bọn họ tiếp quay phải
Nàng lại chạy sang trái đứng sau lưng họ, họ quay mặt lại nàng lập tức chạy về chỗ cũ sau lưng bọn họ. Cứ như vậy, họ xoay hướng nào nàng chạy ngược về hướng đó đứng sau lưng họ, một chút tiếng động cũng không có.
- Sao không thấy rõ ràng tớ thấy một màu đỏ vừa lướt qua mà!_một tên lính
- Nhưng có thấy ai đâu?_tên lính thứ hai
- Có khi nào là ma nữ không?_tên lính thứ ba
- Gì?_hai tên lính kia quay phắt lại trợn mắt nhìn tên thứ ba.
- Các cậu chưa nghe chuyện ma nữ mặc đồ đỏ, ban đêm thường đi tìm nam nhân để hút máu sao?_tên lính thứ tư chen vô.
- Có nghe!_ cả đám xúm lại nhau nháu
- Vậy có khi nào…_tên thứ 3 chau chau mày ấp úng, bỏ lửng nữa câu
Lời còn chưa dứt cả bọn 5 người đã bỏ chạy có cờ, cả quay mặt lại nhìn lấy một cái cũng không có! Nơi đây Bích Ngọc không ngừng vỗ tay tán thưởng chiến công của mình, mắt cười đến híp cả! Rồi sau đó cũng co giò chạy đi tìm hoàng thượng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook