Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi
-
Quyển 1 - Chương 28
CHAP 28: BÍ ẨN TRONG MÀN ĐÊM
Màn đêm cô tịch bao lấy Kỳ Sơn, những ánh lửa đỏ bay chập chờn trong khu rừng, chốc chốc lại vang lên âm thanh rùng rợn ghê người. Dưới những tia sáng yếu ớt của ánh trăng, một thân người to lớn nữa phơi lộ nữa che kín hiện ra, máy tóc khẽ bay bay quấn lấy nữa bên khuôn mặt người này, tạo cho người nhìn vào một giác bí ẩn, đôi mắt hồng ngọc sáng lên trong đêm tối nhìn quét qua khắp nơi.
- Minh! Đã điều tra được gì chưa?_ vị nam tử đó lên tiếng, âm thanh mị hoặc chúng sinh, nhưng cũng lạnh lẽo đến tận xương người.
Người tên Minh đang quỳ dưới đất, nghe gọi đến tên mình thì hơi run rẩy trả lời, đối với một thuộc hạ thân cận như hắn mà nói, được chủ nhân nhớ đến tên là một niềm vinh hạnh nhưng đó là với người khác, còn với hắn thì lại khác. Chủ nhân hắn vốn dĩ có hai con người, một người bình thường hiền hậu và một con người ma quái!
- Bẩm thái tử, đã điều tra được đôi chút thông tin, Mặc Huyết giáo xuất thân từ một nhóm tộc nhỏ ở vùng Lưỡng Kỳ, đây là một nơi vô cùng bí hiểm, nghe đồn nơi đây là nơi sinh sống của hậu nhân vương triều đời trước, vì bị vong quốc không còn chỗ nào để đi, cho nên bọn họ đành phải tạm ở khu rừng đó, nơi mà xưa nay vẫn được xem là huyền bí nhất, chưa từng có quốc gia nào có thể khai phá được nó. Một phần, là vì tính chất nước độc rừng thiêng và phần khác là vì đó là ranh giới của ma quỷ, tất cả những ai bước vào nơi đó đều không thể trở ra.
- Ý ngươi là bọn Mặc huyết giáo là dư đảng của tiền triều muốn phục quốc, hoặc giả là bọn người của ma quỷ. Nhưng nếu là người của tiền triều, thì đó là quốc gia nào? Bọn chúng muốn phục quốc ở Minh Phiên quốc hay Kim Vân quốc hay là Dĩ Tuyền quốc, hay là nước lân bang?
- Thuộc hạ không rõ, mặc dù đã cử rất nhiều người đi, nhưng vẫn không được gì. Nhưng người yên tâm, hai vị mật thám giỏi nhất của chúng ta đã vào cuộc, có lẽ sẽ nhanh điều tra được tin tức mới._ người kia lại cuối đầu nói
Phẩy phẩy tay,
- Được rồi, ngươi lui xuống đi! À khoan! …giúp ta theo sát một người.
- Chủ nha cứ căn dặn!
- Tam vương gia Minh Phiên quốc Lãnh Thiên Hàn!
Màn đêm lại khép lại nơi đây, để rồi lại mở ra ở một nơi khác, một nơi chứa đựng muôn vàn bí mật của Lưỡng Kỳ!
Một người ngồi trên ghế cao cao tại thượng, vẫn là một cái ánh nhìn sáng quắc, lạnh lẽo lướt qua tất cả những người đang quỳ phía dưới , phủ lên người một huyết y đỏ máu, tay cầm lấy một thanh kiếm quỷ dị, nơi cán thanh kiếm là hình của một cái sọ người. Toàn thân y chỉ tỏa ra cái gì đó rất đáng sợ, cái ánh sáng đỏ máu khiến người khác phải rợn người. Dù rằng nhìn y rất đẹp, nhưng lại là cái đẹp của ma quỷ.
Bất chợt cuồng phong kéo đến sau đó hướng đến đám người đang quỳ mà hất lên không trung, âm thanh rạn nứt đồng loạt vang lên cho thấy những người này đã không còn cách cứu chữa. Kế đó, một vài tên bộ hạ nhỏ khác chạy đến, nhanh chóng mang những cái xác này đi, chẳng mấy chốc nơi đây lại trở về không gian trước đó. Một thân ảnh màu trắng bước ra, hướng người trên ghế cung kính nói:
- Giáo chủ xin bớt giận, chuyện lần này là do chúng thuộc hạ bất cẩn, tuyệt đối sẽ không có lần sau!
Hơi nhếch mi nhìn về người mặc bạch y, đôi mắt hồng ngọc lại hơi sáng lên:
- Còn có lần sau!
- Giáo chủ…
- Câm mồn! Ta khó khăn lắm mới có thể gầy dựng được Mặc Huyết giáo lớn mạnh như ngày nay, vậy mà 1 tên bất tài vô dụng như hắn lại có thể leo lên chức Thập đại môn chủ, làm việc thất bại đã đành, còn xém chút bị bọn giang hồ bắt lấy, nếu không phải nhị hộ pháp đến kịp thì chuyện của ta đã bị lộ!
- Giáo chủ! Chuyện này quả thực là sơ sót của thuộc hạ, nhưng bọn giang hồ đó quả thật võ rất cao…
- Câm! Vô dụng tức là vô dụng, đừng có đem mấy lời giải thích lảm nhảm đó ra mà để che lấp cho thất bại của mình! Nhớ! Nếu chuyện này xảy ra thêm một lần nữa thì người kế tiếp sẽ là ngươi! Lui xuống!
- Dạ!
- Lục môn chủ?
- Dạ!_ một bạch y nhân khác bước ra.
- Việc nạp thêm môn đồ mới diễn ra thế nào?
- Hồi giáo chủ, 3 ngày qua các sơn trại đã giao cho ta được 1000 đứa bé, trông mặt mũi cũng rất sáng!
- Tốt! Vậy thì hãy đào tạo cho kỹ lưỡng vào, nếu cần thiết cho mấy đứa bé đó uống thật nhiều thuốc, cái ta cần là kẻ biết bán mạng và liều lĩnh, đừng để giống như chuyện của thất môn chủ!
- Thuộc hạ đã rõ!
- Lui xuống hết!
Lần lượt từng thân ảnh trắng vụt bay vào đêm tối, còn lại nơi đây là tiếng cười quỷ dị của vị giáo chủ kia.
- Minh Phiên quốc, Kim Vân quốc, Dĩ Tuyền quốc thời đại của các ngươi sắp lụi tàn rồi, Nhã Phù quốc của bọn ta mới là vương triều duy nhất mạnh nhất trên đời này! Ha ha! Chân mệnh thiên tử mới chính là Chương Tử ta, giang sơn này chính ta mới là chủ!
Ngày kế tiếp cũng là ngày thứ 3 của đại hội võ lâm, Như Ngọc được Thiên Hàn thả ra, nhưng vẫn bị y cho người theo dõi gắt gao, nàng đi tới đâu thì Thiên Hàn bám theo tới đó, với lý do cực kỳ đơn giản “để tránh ngươi gây nhiều phiền toái cho người khác và tránh đi tìm mấy kẻ không tốt”. Điều này khiến Như Ngọc càng thêm bực bội cộng thêm những mối thù tích lũy thời gian qua mà Như Ngọc đâm ra căm ghét Thiên Hàn vô cùng,nếu không muốn nói là không muốn thấy mặt y.
- Ngươi chẳng lẽ không còn viêc gì để làm nữa hay sao mà cứ bám theo ta như đỉa đói thế kia!_ Như Ngọc chỉ vào mặt Thiên Hàn ra vẻ khó chịu nói, nhưng khổ nỗi Thiên Hàn chẳng hề để tâm đến vẫn cứ thản nhiên nhấm nháp ly trà thơm.
Như Ngọc càng thêm tức điên lên, từ sáng đến giờ nàng như một kẻ điên tự biên tự diễn một mình, nói chuyện với Thiên Hàn mà như nói chuyện với không khí.
- Thiên Hàn , rốt cuộc ngươi có cái gì bất mãn với ta thì cứ nói, chứ đừng có cái kiểu bám đuôi im lặng như xác chết chỉ làm ta thêm gớm!
Thiên Hàn vẫn tiếp tục uống trà tựa như không thấy không nghe gì. Như Ngọc vì vậy mà tức sôi máu, nắm lấy ấm trà ném về phía góc phòng. Tuy chỉ là hành động cho hả giận nhất thời, nhưng may mắn cứu nàng một mạng. Tên thích khách từ phía góc nhà trọ đang định âm thầm ném phi tiêu ám sát nàng nhưng lại không may bị ấm trà nóng của Như Ngọc ném trúng vào toàn thân, lãnh đủ.
Nhanh như chớp Thiên Hàn rút kiếm bên hông ra đỡ lấy một đường gươm khác đang hướng tới Như Ngọc và y, ngay sau đó đẩy Như Ngọc vào một góc an toàn của quán trọ, một mình chống lại đám hắc y đang ngày một đông.
Như ngọc đứng một bên nhìn trận chiến ác liệt, lòng vô cùng lo lắng cho Thiên Hàn, muốn giúp đỡ nhưng nàng lại không có khả năng nào, e chỉ gây thêm gánh nặng cho y nếu như bọn thích khách đó đột ngột hướng sang nàng mà đánh… thoáng nhớ đến điều gì Như Ngọc chạy vội ra khỏi quán trọ, và nhanh chân tìm kiếm Quy Tắc đến trợ giúp cho Thiên Hàn. Vừa gặp hai người bọn họ trên phố, liền nói cho bọn họ biết tình hình của Thiên Hàn, 2 người đó vừa nghe xong thì đã nhanh chân đi ứng cứu mà bỏ quên nàng phía sau. Nàng vốn cũng định chạy về xem Thiên Hàn thế nào nhưng dư âm của hôm qua và hôm nay lại ùn ùn kéo đến chối bỏ đi ý nghĩ đó của nàng, do đó nàng không hề luyến tiếc nhân cơ hội này trốn đi. Nếu Thiên Hàn thật lòng lo lắng cho nàng thì sẽ đi tìm còn không thì coi như đã rõ…
Hòa mình vào phố đông người, Như Ngọc tìm kiếm một cái gì đó chơi cho khuây khỏa tinh thần. Nhưng không hiểu sao nàng lại không cảm thấy có gì vui, trong lòng nàng có cái gì đó thấp thỏm lo âu.
Thời gian cứ trôi cứ trôi đi, mặt trời từ hướng đông đã ngã bóng dần và sắp chìm về phía chân trời tây. Như Ngọc thở dài rồi lại thở dài, tay nắm từng viên đá nhỏ ném về mặt hồ, đôi mắt nhìn xa xăm không rõ nghĩ gì!
“Tại sao đến giờ hắn chưa tìm nàng, nàng đã đi cả ngày rồi, mặt trời đã sắp lặn đi vì sao vẫn chưa thấy ai tìm kiếm tới. Nàng suốt hôm nay đâu hề ra khỏi thành, chỉ đi vòng vòng phố xá rồi lại lẩn quẩn ở hồ tây này, cớ vì sao lại không thấy Thiên Hàn tìm nàng, hay y vốn không tìm nàng vốn không hề quan tâm lo lắng nàng đang ở đâu?”
Bỗng chốc trái tim nàng đau nhói, cố gắng trấn an mình
“Hay là vì có chuyện không hay đã xảy ra…không đâu! Thiên Hàn nhất định không xảy ra chuyện gì, chắc là y giận mình vì sao vô tình bỏ y lại một mình chiến đấu với mấy tên hắc y đó thôi, không phải y không quan tâm nàng cũng không phải y xảy ra chuyện gì? Chắc chắc là vậy, nàng đừng nghĩ nhiều, một lát nữa sẽ có người đến tìm nàng, khi nào y hết giận thì sẽ tìm nàng thôi! Phải, sẽ như vậy sẽ như vậy!”
Nơi đầu môi bắt đầu cảm nhận được tư vị mặn đắng đang lan dần xuống, lấy tay quẹt đi rồi lại quẹt ,nhưng không hiểu vì sao tư vị đó không hề mất đi mà ngày một nhiều hơn một ngày một khó chịu hơn. Như Ngọc nhất một viên đá thật lớn ném xuống hồ rồi hét lớn:
- TRẦN GIA KHANH TA HẬN NGƯƠI!!
Rồi Như Ngọc lại ngồi thụp xuống ôm mặt khóc nức nỡ, nàng đang sợ đang rất ấm ức nàng rõ ràng đâu sai, hắn vì sao không tin nàng, vì sao không đến tìm nàng…
- Muội đau lòng!_ một âm thanh bất ngờ vang lên.
Đôi mắt lờ đờ nhìn người trước mặt tuy rằng rất quen nhưng lại không dám nhận, bởi người này cho nàng cảm giác rất xa lạ. Y có phải là Kỳ Phương người nàng quen biết hay không?
Kỳ Phương ngồi xuống gần ngay cạnh nàng, đôi mắt thoáng hiện nét đau thương, y đưa tay lau lấy những giọt nước mắt cho nàng:
- Muội khóc vì hắn sao?
Như ngọc cảm thấy nơi lòng ngực khó thở vô cùng, nàng sợ hãi lùi lại phía sau lắc đầu tự mình lau nước mắt.
- Không phải!
- Vì sao…?_ Kỳ Phương hỏi mang theo cái gì đó rất đau xót, nghe đến tê lòng
- …
Đưa bàn tay ra chạm vào vai Như Ngọc, Kỳ Phương nhẹ nhàng nói:
- Huynh đưa muội về!
Cái cảm giác lạnh lẽo từ tay Kỳ Phương truyền sang làm nàng run rẩy, con người này xa lạ vô cùng, nhưng cũng quen thuộc vô cùng, nàng sợ, nàng thật sự sợ…
- Không…không… không cần!_ Như Ngọc nói tựa như hét, sau đó bỏ chạy như gặp phải ma quỷ, bởi vì nàng đang rất sợ, sợ con người kỳ lạ này của Kỳ Phương, chưa bao giờ nàng sợ y như vậy nàng không còn nhận ra Kỳ Phương quen thuộc ngày nào, con người này hoàn toàn rất xa lạ rất đáng sợ. Trong giây phút này đây nàng chỉ muốn người đó ở ngay bên cạnh nàng che chở cho nàng trước kẻ xa lạ này, nhưng con người đó giờ này đang ở đâu? Ở đâu?
Phía sau Kỳ Phương cũng đuổi theo gọi tên nàng, nhưng Như Ngọc vẫn không quay đầu lại nhìn cho đến khi chạy đến ngã ba… Bước chân đang dồn dập thì đột ngột dừng lại, Như Ngọc mở đôi mắt hết cỡ nhìn cảnh trước mặt.
Nàng không phải hoa mắt hay là đang mơ đấy chứ? Hay vì nàng quá sợ nên mới thế này!
Dụi mắt mấy lần, nhưng hình ảnh đó vẫn không xóa nhòa đi. Đây rõ ràng không phải là mơ mà là thật! Đột nhiên tâm nàng đau nhói lên, lững thững lui về sau mấy bước nếu như không có Kỳ Phương ở phía sau đỡ lấy thì nàng đã té rồi!
Kỳ Phương vừa đỡ Như Ngọc vừa nhìn theo ánh nhìn của nàng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt ngay cả y cũng phải bất ngờ chứ đừng nói chi Như Ngọc nàng. Một đôi nam nữ đang ôm ấp, dìu nhau trên phố, trong đôi mắt của người nam kia là ý tứ triều mến nhìn cô nương trong vòng tay của mình, còn cô nương kia vừa thì vừa thẹn thùng vừa dịu dàng nương theo cái ôm của vị nam tử đó bước đi.
- Ngọc nhi, hắn chẳng phải là Thiên Hàn sao?_ Kỳ Phương không tự chủ nói, đến khi câu ra khỏi miệng mới biết mình sai.
Màn đêm cô tịch bao lấy Kỳ Sơn, những ánh lửa đỏ bay chập chờn trong khu rừng, chốc chốc lại vang lên âm thanh rùng rợn ghê người. Dưới những tia sáng yếu ớt của ánh trăng, một thân người to lớn nữa phơi lộ nữa che kín hiện ra, máy tóc khẽ bay bay quấn lấy nữa bên khuôn mặt người này, tạo cho người nhìn vào một giác bí ẩn, đôi mắt hồng ngọc sáng lên trong đêm tối nhìn quét qua khắp nơi.
- Minh! Đã điều tra được gì chưa?_ vị nam tử đó lên tiếng, âm thanh mị hoặc chúng sinh, nhưng cũng lạnh lẽo đến tận xương người.
Người tên Minh đang quỳ dưới đất, nghe gọi đến tên mình thì hơi run rẩy trả lời, đối với một thuộc hạ thân cận như hắn mà nói, được chủ nhân nhớ đến tên là một niềm vinh hạnh nhưng đó là với người khác, còn với hắn thì lại khác. Chủ nhân hắn vốn dĩ có hai con người, một người bình thường hiền hậu và một con người ma quái!
- Bẩm thái tử, đã điều tra được đôi chút thông tin, Mặc Huyết giáo xuất thân từ một nhóm tộc nhỏ ở vùng Lưỡng Kỳ, đây là một nơi vô cùng bí hiểm, nghe đồn nơi đây là nơi sinh sống của hậu nhân vương triều đời trước, vì bị vong quốc không còn chỗ nào để đi, cho nên bọn họ đành phải tạm ở khu rừng đó, nơi mà xưa nay vẫn được xem là huyền bí nhất, chưa từng có quốc gia nào có thể khai phá được nó. Một phần, là vì tính chất nước độc rừng thiêng và phần khác là vì đó là ranh giới của ma quỷ, tất cả những ai bước vào nơi đó đều không thể trở ra.
- Ý ngươi là bọn Mặc huyết giáo là dư đảng của tiền triều muốn phục quốc, hoặc giả là bọn người của ma quỷ. Nhưng nếu là người của tiền triều, thì đó là quốc gia nào? Bọn chúng muốn phục quốc ở Minh Phiên quốc hay Kim Vân quốc hay là Dĩ Tuyền quốc, hay là nước lân bang?
- Thuộc hạ không rõ, mặc dù đã cử rất nhiều người đi, nhưng vẫn không được gì. Nhưng người yên tâm, hai vị mật thám giỏi nhất của chúng ta đã vào cuộc, có lẽ sẽ nhanh điều tra được tin tức mới._ người kia lại cuối đầu nói
Phẩy phẩy tay,
- Được rồi, ngươi lui xuống đi! À khoan! …giúp ta theo sát một người.
- Chủ nha cứ căn dặn!
- Tam vương gia Minh Phiên quốc Lãnh Thiên Hàn!
Màn đêm lại khép lại nơi đây, để rồi lại mở ra ở một nơi khác, một nơi chứa đựng muôn vàn bí mật của Lưỡng Kỳ!
Một người ngồi trên ghế cao cao tại thượng, vẫn là một cái ánh nhìn sáng quắc, lạnh lẽo lướt qua tất cả những người đang quỳ phía dưới , phủ lên người một huyết y đỏ máu, tay cầm lấy một thanh kiếm quỷ dị, nơi cán thanh kiếm là hình của một cái sọ người. Toàn thân y chỉ tỏa ra cái gì đó rất đáng sợ, cái ánh sáng đỏ máu khiến người khác phải rợn người. Dù rằng nhìn y rất đẹp, nhưng lại là cái đẹp của ma quỷ.
Bất chợt cuồng phong kéo đến sau đó hướng đến đám người đang quỳ mà hất lên không trung, âm thanh rạn nứt đồng loạt vang lên cho thấy những người này đã không còn cách cứu chữa. Kế đó, một vài tên bộ hạ nhỏ khác chạy đến, nhanh chóng mang những cái xác này đi, chẳng mấy chốc nơi đây lại trở về không gian trước đó. Một thân ảnh màu trắng bước ra, hướng người trên ghế cung kính nói:
- Giáo chủ xin bớt giận, chuyện lần này là do chúng thuộc hạ bất cẩn, tuyệt đối sẽ không có lần sau!
Hơi nhếch mi nhìn về người mặc bạch y, đôi mắt hồng ngọc lại hơi sáng lên:
- Còn có lần sau!
- Giáo chủ…
- Câm mồn! Ta khó khăn lắm mới có thể gầy dựng được Mặc Huyết giáo lớn mạnh như ngày nay, vậy mà 1 tên bất tài vô dụng như hắn lại có thể leo lên chức Thập đại môn chủ, làm việc thất bại đã đành, còn xém chút bị bọn giang hồ bắt lấy, nếu không phải nhị hộ pháp đến kịp thì chuyện của ta đã bị lộ!
- Giáo chủ! Chuyện này quả thực là sơ sót của thuộc hạ, nhưng bọn giang hồ đó quả thật võ rất cao…
- Câm! Vô dụng tức là vô dụng, đừng có đem mấy lời giải thích lảm nhảm đó ra mà để che lấp cho thất bại của mình! Nhớ! Nếu chuyện này xảy ra thêm một lần nữa thì người kế tiếp sẽ là ngươi! Lui xuống!
- Dạ!
- Lục môn chủ?
- Dạ!_ một bạch y nhân khác bước ra.
- Việc nạp thêm môn đồ mới diễn ra thế nào?
- Hồi giáo chủ, 3 ngày qua các sơn trại đã giao cho ta được 1000 đứa bé, trông mặt mũi cũng rất sáng!
- Tốt! Vậy thì hãy đào tạo cho kỹ lưỡng vào, nếu cần thiết cho mấy đứa bé đó uống thật nhiều thuốc, cái ta cần là kẻ biết bán mạng và liều lĩnh, đừng để giống như chuyện của thất môn chủ!
- Thuộc hạ đã rõ!
- Lui xuống hết!
Lần lượt từng thân ảnh trắng vụt bay vào đêm tối, còn lại nơi đây là tiếng cười quỷ dị của vị giáo chủ kia.
- Minh Phiên quốc, Kim Vân quốc, Dĩ Tuyền quốc thời đại của các ngươi sắp lụi tàn rồi, Nhã Phù quốc của bọn ta mới là vương triều duy nhất mạnh nhất trên đời này! Ha ha! Chân mệnh thiên tử mới chính là Chương Tử ta, giang sơn này chính ta mới là chủ!
Ngày kế tiếp cũng là ngày thứ 3 của đại hội võ lâm, Như Ngọc được Thiên Hàn thả ra, nhưng vẫn bị y cho người theo dõi gắt gao, nàng đi tới đâu thì Thiên Hàn bám theo tới đó, với lý do cực kỳ đơn giản “để tránh ngươi gây nhiều phiền toái cho người khác và tránh đi tìm mấy kẻ không tốt”. Điều này khiến Như Ngọc càng thêm bực bội cộng thêm những mối thù tích lũy thời gian qua mà Như Ngọc đâm ra căm ghét Thiên Hàn vô cùng,nếu không muốn nói là không muốn thấy mặt y.
- Ngươi chẳng lẽ không còn viêc gì để làm nữa hay sao mà cứ bám theo ta như đỉa đói thế kia!_ Như Ngọc chỉ vào mặt Thiên Hàn ra vẻ khó chịu nói, nhưng khổ nỗi Thiên Hàn chẳng hề để tâm đến vẫn cứ thản nhiên nhấm nháp ly trà thơm.
Như Ngọc càng thêm tức điên lên, từ sáng đến giờ nàng như một kẻ điên tự biên tự diễn một mình, nói chuyện với Thiên Hàn mà như nói chuyện với không khí.
- Thiên Hàn , rốt cuộc ngươi có cái gì bất mãn với ta thì cứ nói, chứ đừng có cái kiểu bám đuôi im lặng như xác chết chỉ làm ta thêm gớm!
Thiên Hàn vẫn tiếp tục uống trà tựa như không thấy không nghe gì. Như Ngọc vì vậy mà tức sôi máu, nắm lấy ấm trà ném về phía góc phòng. Tuy chỉ là hành động cho hả giận nhất thời, nhưng may mắn cứu nàng một mạng. Tên thích khách từ phía góc nhà trọ đang định âm thầm ném phi tiêu ám sát nàng nhưng lại không may bị ấm trà nóng của Như Ngọc ném trúng vào toàn thân, lãnh đủ.
Nhanh như chớp Thiên Hàn rút kiếm bên hông ra đỡ lấy một đường gươm khác đang hướng tới Như Ngọc và y, ngay sau đó đẩy Như Ngọc vào một góc an toàn của quán trọ, một mình chống lại đám hắc y đang ngày một đông.
Như ngọc đứng một bên nhìn trận chiến ác liệt, lòng vô cùng lo lắng cho Thiên Hàn, muốn giúp đỡ nhưng nàng lại không có khả năng nào, e chỉ gây thêm gánh nặng cho y nếu như bọn thích khách đó đột ngột hướng sang nàng mà đánh… thoáng nhớ đến điều gì Như Ngọc chạy vội ra khỏi quán trọ, và nhanh chân tìm kiếm Quy Tắc đến trợ giúp cho Thiên Hàn. Vừa gặp hai người bọn họ trên phố, liền nói cho bọn họ biết tình hình của Thiên Hàn, 2 người đó vừa nghe xong thì đã nhanh chân đi ứng cứu mà bỏ quên nàng phía sau. Nàng vốn cũng định chạy về xem Thiên Hàn thế nào nhưng dư âm của hôm qua và hôm nay lại ùn ùn kéo đến chối bỏ đi ý nghĩ đó của nàng, do đó nàng không hề luyến tiếc nhân cơ hội này trốn đi. Nếu Thiên Hàn thật lòng lo lắng cho nàng thì sẽ đi tìm còn không thì coi như đã rõ…
Hòa mình vào phố đông người, Như Ngọc tìm kiếm một cái gì đó chơi cho khuây khỏa tinh thần. Nhưng không hiểu sao nàng lại không cảm thấy có gì vui, trong lòng nàng có cái gì đó thấp thỏm lo âu.
Thời gian cứ trôi cứ trôi đi, mặt trời từ hướng đông đã ngã bóng dần và sắp chìm về phía chân trời tây. Như Ngọc thở dài rồi lại thở dài, tay nắm từng viên đá nhỏ ném về mặt hồ, đôi mắt nhìn xa xăm không rõ nghĩ gì!
“Tại sao đến giờ hắn chưa tìm nàng, nàng đã đi cả ngày rồi, mặt trời đã sắp lặn đi vì sao vẫn chưa thấy ai tìm kiếm tới. Nàng suốt hôm nay đâu hề ra khỏi thành, chỉ đi vòng vòng phố xá rồi lại lẩn quẩn ở hồ tây này, cớ vì sao lại không thấy Thiên Hàn tìm nàng, hay y vốn không tìm nàng vốn không hề quan tâm lo lắng nàng đang ở đâu?”
Bỗng chốc trái tim nàng đau nhói, cố gắng trấn an mình
“Hay là vì có chuyện không hay đã xảy ra…không đâu! Thiên Hàn nhất định không xảy ra chuyện gì, chắc là y giận mình vì sao vô tình bỏ y lại một mình chiến đấu với mấy tên hắc y đó thôi, không phải y không quan tâm nàng cũng không phải y xảy ra chuyện gì? Chắc chắc là vậy, nàng đừng nghĩ nhiều, một lát nữa sẽ có người đến tìm nàng, khi nào y hết giận thì sẽ tìm nàng thôi! Phải, sẽ như vậy sẽ như vậy!”
Nơi đầu môi bắt đầu cảm nhận được tư vị mặn đắng đang lan dần xuống, lấy tay quẹt đi rồi lại quẹt ,nhưng không hiểu vì sao tư vị đó không hề mất đi mà ngày một nhiều hơn một ngày một khó chịu hơn. Như Ngọc nhất một viên đá thật lớn ném xuống hồ rồi hét lớn:
- TRẦN GIA KHANH TA HẬN NGƯƠI!!
Rồi Như Ngọc lại ngồi thụp xuống ôm mặt khóc nức nỡ, nàng đang sợ đang rất ấm ức nàng rõ ràng đâu sai, hắn vì sao không tin nàng, vì sao không đến tìm nàng…
- Muội đau lòng!_ một âm thanh bất ngờ vang lên.
Đôi mắt lờ đờ nhìn người trước mặt tuy rằng rất quen nhưng lại không dám nhận, bởi người này cho nàng cảm giác rất xa lạ. Y có phải là Kỳ Phương người nàng quen biết hay không?
Kỳ Phương ngồi xuống gần ngay cạnh nàng, đôi mắt thoáng hiện nét đau thương, y đưa tay lau lấy những giọt nước mắt cho nàng:
- Muội khóc vì hắn sao?
Như ngọc cảm thấy nơi lòng ngực khó thở vô cùng, nàng sợ hãi lùi lại phía sau lắc đầu tự mình lau nước mắt.
- Không phải!
- Vì sao…?_ Kỳ Phương hỏi mang theo cái gì đó rất đau xót, nghe đến tê lòng
- …
Đưa bàn tay ra chạm vào vai Như Ngọc, Kỳ Phương nhẹ nhàng nói:
- Huynh đưa muội về!
Cái cảm giác lạnh lẽo từ tay Kỳ Phương truyền sang làm nàng run rẩy, con người này xa lạ vô cùng, nhưng cũng quen thuộc vô cùng, nàng sợ, nàng thật sự sợ…
- Không…không… không cần!_ Như Ngọc nói tựa như hét, sau đó bỏ chạy như gặp phải ma quỷ, bởi vì nàng đang rất sợ, sợ con người kỳ lạ này của Kỳ Phương, chưa bao giờ nàng sợ y như vậy nàng không còn nhận ra Kỳ Phương quen thuộc ngày nào, con người này hoàn toàn rất xa lạ rất đáng sợ. Trong giây phút này đây nàng chỉ muốn người đó ở ngay bên cạnh nàng che chở cho nàng trước kẻ xa lạ này, nhưng con người đó giờ này đang ở đâu? Ở đâu?
Phía sau Kỳ Phương cũng đuổi theo gọi tên nàng, nhưng Như Ngọc vẫn không quay đầu lại nhìn cho đến khi chạy đến ngã ba… Bước chân đang dồn dập thì đột ngột dừng lại, Như Ngọc mở đôi mắt hết cỡ nhìn cảnh trước mặt.
Nàng không phải hoa mắt hay là đang mơ đấy chứ? Hay vì nàng quá sợ nên mới thế này!
Dụi mắt mấy lần, nhưng hình ảnh đó vẫn không xóa nhòa đi. Đây rõ ràng không phải là mơ mà là thật! Đột nhiên tâm nàng đau nhói lên, lững thững lui về sau mấy bước nếu như không có Kỳ Phương ở phía sau đỡ lấy thì nàng đã té rồi!
Kỳ Phương vừa đỡ Như Ngọc vừa nhìn theo ánh nhìn của nàng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt ngay cả y cũng phải bất ngờ chứ đừng nói chi Như Ngọc nàng. Một đôi nam nữ đang ôm ấp, dìu nhau trên phố, trong đôi mắt của người nam kia là ý tứ triều mến nhìn cô nương trong vòng tay của mình, còn cô nương kia vừa thì vừa thẹn thùng vừa dịu dàng nương theo cái ôm của vị nam tử đó bước đi.
- Ngọc nhi, hắn chẳng phải là Thiên Hàn sao?_ Kỳ Phương không tự chủ nói, đến khi câu ra khỏi miệng mới biết mình sai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook