Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi
-
Quyển 1 - Chương 25
CHAP 25: KỲ SƠN.
Thành Kỳ Sơn,
Sau khi vào thành tìm một quán trọ thật tốt, đoàn người của Thiên Hàn bắt đầu hành động. Nói hành động chứ thực chất chỉ có hai ngừơi Vĩnh Quy Vĩnh Tắc làm, còn 3 người còn lại thì phe phẩy nằm trong phòng nghỉ ngơi. Nói về phòng ở thì Thiên Hàn thuê 3 phòng, một phòng dành cho Vĩnh Quy Vĩnh Tắc, phòng khác dành cho Hân nhi còn lại là Thiên Hàn và Hhư Hgọc chia sẻ cùng 1 phòng.
Haiz! Không nói thì thôi, mà nói đến thì phải biết một điều “oan gia” ở chung nhà không tan thì trời cũng sập. Nhưng còn cách nào khác, Vĩnh Quy Vĩnh Tắc là mật thám võ công miễn bàn, Hân nhi là nô tỳ thân cận sống ở vương phủ mười mấy năm chút võ công lẽ nào không có, chỉ có mỗi Như Ngọc là cái gì cũng không biết, lỡ như thân phận bị phát hiện thì tiêu. Hơn nữa cũng không thể để Như Ngọc ở chung với Hân nhi, bởi vì một mình Hân nhi thì có thể tự vệ, nhưng thêm một người không có võ chỉ tổ làm cục nợ cho Hân nhi, vì lẽ đó để Thiên Hàn ở chung với phòng của Như Ngọc là nhất! Dù sao cũng mang danh phu thê, không nên để người khác dòm ngó.
- Cái này của ngươi! Chỗ đó của ngươi!
Như ngọc vừa nói vừa xé cái chăn rẹt rẹt thành 2 mảnh ném cho Thiên Hàn một mảnh, rồi chỉ tay xuống nên nhà. Thiên Hàn nhìn theo, chép miệng mấy cái rồi thở dài lặng lẽ mang đồ đến nằm xuống sàn nhà. Ai bảo, người phân phòng là hắn, bụng làm thì dạ chịu biết trách hờn ai.
Màn đêm buông xuống, cô tịch cùng yên ắng, cứ thế trôi dần, trôi dần…
Sáng hôm sau khi bầu trời còn nhá tối, sương sớm vẫn còn dầy đặt trên phố phường, Như Ngọc đã vội dậy, có lẽ là vì lòng nàng đang nôn nao muốn đến xem đại hội võ lâm. Lý do cũng bởi vì thời tiết mấy ngày qua không tốt, cho nên bọn họ đã đến trễ so với lịch trình mấy ngày, hôm qua, lễ khai mạc đại hội đã diễn ra rồi, nàng không thể đi coi cho nên hôm nay nhất định phải đi bằng được.
Hơ hơ! Ngáp vài cái, dụi dụi con mắt cho tỉnh táo một chút rồi nhìn căn phòng một lượt, nhưng nhìn đâu không nhìn mà con mắt cứ nhìn xuống cái sàn nhà nơi có một tên mê ngủ đang ôm chăn ngáy ngon lành (mê trai nói đại đi!). Nhìn cái bản mặt điển trai hết sức kia nàng chỉ muốn đá một phát cho văng ra khỏi cửa ngay lập tức. Nhiều lần nàng gặp ác mộng thức giấc nữa đêm khuya, trong cơn mơ màng nhìn thấy cái bản mặt này cứ ngỡ là Thiên Hàn của trước kia, lòng còn ôm hận mà muốn đá hắn, nhưng nghĩ lại nàng võ công không có, tay chân mềm mụn, đá vào Thiên Hàn người chịu đau chỉ có nàng mà thôi (vì người luyện võ thân thể săn chắc như đồng). Bởi vậy, đến giờ hắn mới còn nguyên như vầy nè!
Rón rén bước qua khỏi người Thiên Hàn, Như Ngọc tìm chỗ làm vệ sinh cá nhân một chút, sau đó xuống lầu ăn điểm tâm. Tuy rằng quán trọ này không gần với nơi tổ chức đại hội võ lâm, nhưng từ mới sớm tinh thế này đã có rất nhiều người ghé đến để ăn uống, bàn luận. Nàng ít đọc truyện kiếm hiệp, không sai, nhưng coi phim cổ trang cũng không ít, đem trí nhớ về các môn phái trong đó ra so với những người nàng cho là nghĩa sĩ giang hồ đang ngồi trước mặt nàng, đúng là một trời một vực. Nhìn đến cả đỏ con mắt cũng không thể nhận dạng được đâu là môn phái nào, thế mới biết phim chỉ là hư cấu, còn hiện thực chênh nhau thật lớn.
Nhưng mà, người giang hồ quả thực không hổ danh, nàng nhìn đến cả canh giờ cũng được cả trăm người mà cũng chỉ nhìn ưng mắt được vài người có khuôn mặt dễ nhìn, không mập như heo cũng ốm như tre sấy, không râu ria lòm chỏm thì nhìn giống mấy gay..v..v..và..v..v… Haiz, kiểu này nàng mà có muốn kiếm một tấm chồng có lẽ sẽ chừa người giang hồ ra thôi!
Nhờ Vĩnh Quy Vĩnh Tắc giới thiệu cho nàng sơ về giang hồ, nàng mới tạm biết được chút đỉnh về các môn phái ở đây chứ nếu không mù tịt, nhìn đâu cũng là dọa xoa đại ca hết.
Giang hồ hiện nay có 8 môn phái lớn, trong đó 5 chính và 3 tà:
+ Đứng đầu chính phái là:
- Phái Thiên luân, vị chưởng môn của phái này chính là võ lâm minh chủ tiền nhiệm Lâm Tinh Nhật, võ công khỏi giới thiệu, ai cũng thừa hiểu.
- Đồng hạn thứ hai là môn phái Hiển Long và Hắc Long, cả hai phái này đều có người nằm trong ban trưởng lão của võ lâm, đồng thời cũng là 2 môn phái làm việc cho triều đình hiện nay.
- Thứ 3 là phái Mộng Nguyệt giáo, nghe tên cũng biết là dành cho nữ nhân (tương đương phái nga mi trong truyện Kim Dung)
- Thứ 4 là Thông tinh giáo..v.v..v nói chung là từ thứ 5 trở đi không đáng nhắc đến nhiều
+ Nói về tà phái phải kể đến:
- Thiên kỳ môn Mặc Huyết giáo, nghe tên cũng có thể mườn tượn được như thế nào, trầm mặc như lưỡi hái thần chết, đi đến đâu máu đỏ chảy đến đó,đặc biệt bọn chúng lại biết sử dụng tà thuật, thứ cực kỳ nguy hiểm đối với cả võ lâm lẫn dân chúng hiện nay. Nguồn gốc không ai rõ chỉ biết môn phái này đã xuất hiện từ lâu.
- Kế tiếp là Thủy Nguyệt giáo, cũng giống như Mộng Nguyệt giáo là môn phái do nữ nhân làm chủ, nghe đồn tàn ác không thua gì Mặc Huyết giáo, cũng là môn biết ta thuật..
3 năm trước đại hội võ lâm đã tổ chức một lần, khi ấy minh chủ được chọn được đánh giá cực kỳ cao, là tinh anh trong tất cả tinh anh. Vậy mà hôm nay, chỉ mới vừa tròn 3 năm thời hạn mãn vụ còn chưa đến, mà đã trở thành một phế nhân, nào có vậy võ lâm than oán, dân chúng sợ hãi mỗi khi nhắc đến cái tên Mặc Huyết giáo. Số người than căm thù 2 tà phái đó nhiều vô số kể, chuyện xấu xa ác đứt nào cũng làm, nếu kể ra không biết bút mực nào cho đủ. Lý do vì sao, chính là vì Mặc Huyết giáo và Thủy Nguyệt giáo vừa xuất hiện không lâu đã làm ra chuyện như vậy. Do đó, trong đợt đại hội võ lâm lâm này không phải chỉ tìm người hiền tài để quản lý võ lâm, mà còn tìm người thao lược để đấu với tà phái, bình ổn đại cục.
“Chẹp! Vậy hóa ra là đại hội tỉ thí để tìm người chán sống à?”_ Như Ngọc thầm nghĩ
- Xin hỏi, cô nương dùng chi?
- Ừm! 2 phần điểm tâm, một phần mang trước ra cho ta, phần còn lại chờ khi nào vị công tử đi cùng ta xuống thì hãy mang ra, nhớ phần đó phải cho thật nhiều ớt nhưng không được để có mùi ớt nòng!
- Bỏ ớt?_ tiểu nhị hơi ngạc hiên hỏi lại
- Ừ! Đúng vậy! Vị công tử đó rất thích cay nhưng lại không thích mùi ớt, phiền các đầu bếp của các vị làm khéo một chút!
- Dạ!
Như Ngọc nở nụ cười ranh mãnh, chớp chớp đôi mắt mơ đến cảnh tượng Thiên Hàn ăn điểm tâm thì sẽ có biểu hiện thế nào? Ha ha, y sợ nhất là cay, nếu ăn phải ớt không biết có… “00”
Tiếp tục công việc nghe lén của mình, nhưng nghe cả buổi trời cũng chỉ có mấy chuyện tầm phào không hứng thú gì cả, vì vậy nàng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ đến híp mắt, nhưng lại không thể ngủ vì sợ trễ đại hội nên phải chống càm, lâu lâu phải lấy tay kéo mí mắt lên..
- Sư huynh, huynh có nghe tin gì về Mặc Huyết giáo không?_ một tên hớn hả từ ngoài chạy vào.
- Sư đệ có gì cứ nói đừng có hỏi đánh đố người khác như vậy!_ một nam tử mày rậm lên tiếng, vẻ bề ngoài khá uy nghiêm rất có dáng người lãnh đạo.
- Dạ! Là.. là chuyện người của Mặc Huyết giáo sẽ tham gia đại hội võ lâm!
- Hời! Tưởng gì, tin cũ rich, đúng là thông tin chậm!_ lời vị nam tử kia vừa nói ra trong toàn thể người trong quán trọ lập tức lên tiếng.
- Ách! Ta chưa nói hết!_ người thiếu niên bị phản bác kia vội lên tiếng bào chữa_ Bọn họ còn nói, ghế minh chủ đã nắm chắc trong tay của họ, sau đại hội bọn họ sẽ tổ chức một buổi tiệc tùng mời tất cả các môn phái, cao thủ kiếm khách đến dự, đồng thời cùng trao đổi về bí kíp thất truyền “ Tịnh Hàn vô ảnh pháp”
Sao cơ? Cái gì cơ?_ cả quán trọ bắt đầu nhốn nháo lên
- Ôi giời! Tịnh Hàn vô ảnh pháp là cái gì? Ta sống trên đời cả 80 mươi năm chưa từng một lần nghe qua!_ một người tác râu bạc phơ vuốt vuốt râu triết lý nói_ Ta cho ràng đây là kế muốn tóm gọn giang hồ vào một chỗ để giết sạch thì đúng hơn!
Nhưng lại có một kẻ khác bàn vào:
- Vậy thì chưa hẳn, võ lâm môn phái đâu phải ít, bọn Mặc Huyết giáo đó tuy ghê gớm nhưng muốn giết hết, thâu tóm cả võ lâm là chuyện không thể. Ta cho rằng Tịnh Hàn vô ảnh pháp đó là có thật, có thể đó là một loại võ công cổ, chính vì vậy mà bọn chúng muốn nhờ đến các môn phái giúp bọn chúng tìm hiểu mà thôi. Hơn nữa đã làm được minh chủ võ lâm, giang hồ đều nằm trong tay cần gì phải chém giết thâu tóm chi nữa!
- Ai biết được, bọn Mặc Huyết giáo đó là ma đạo lúc này lúc kia, võ lâm minh chủ có thể chỉ là một cái mục đích nhỏ, thâu tóm giang hồ, bắt các môn phái phục tùng mới là âm mưu chính thì sao?_ lại một người bàn ra.
- Còn ta thì mong bí kíp Tịnh Hàn vô ảnh pháp đó có thật!_ lại một kẻ nhiều chuyện.
- Hứ! Thâu tóm võ lâm cái gì, bí kiếp cái gì? Còn phải xem bọn họ có giỏi đến mức đoạt được chức minh chủ hay không cái đả hẵng nói_một tên miệng rộng đứng lên.
…
Cứ thế, quán trọ ngày một náo nhiệt hơn cả cái chợ, kẻ bàn vô người bàn ra, thậm chí có kẻ vỗ ngực tự kêu, đứng lên nói ầm ĩ. Thật là mệt lỗ tai, Như Ngọc cho dù có muốn nghe, nhưng chẳng nghe ra được câu nào ra hồn, đành phải thua. Chán nản, Như Ngọc cũng chẳng thèm chú ý đến, bắt đầu chuyên tâm nhìn đến điểm tâm vừa mới mang lên . Nhưng vừa động đũa thì từ trên lầu đã vang lên một âm thanh không quá lớn cũng không vội vã, đều đặn, nhẹ nhàng từng tiếng bước chân. Ngước mắt vội lên nhìn. Ôi! Có phải nàng đang mộng chăng, thân lam phục, thư thái lướt không khí về phía trước, mày rậm mắt phượng sắc điểm hơi động nhìn, gương mặt toát lên nét anh khí lạnh lùng cùng cao vời. Giữa một rừng người thô tục này, Thiên Hàn xuất hiện hệt như một viên dạ minh châu trong đêm lấp lánh thu hút mọi ánh nhìn.
Không biết là cố tình hay vô tình, từng bước đệm của Thiên Hàn vang lên giống như những âm thanh khắc chế chúng sinh, khiến những kẻ đang cãi nhau âm ĩ kia phải im bặt, ngước nhìn không chớp mắt. T hậm chí, cả Như Ngọc cũng phải nín thở nhìn theo từng chuyển động của y, cứ mườn tượt ra rằng nàng đang trong một cơn cao trào phải nín thở hồi hợp mà chờ đợi kết quả.
Gì thế này? Grừ, nàng háo sắc sao? Khốn kiếp.
Cúi đầu xuống không nhìn Thiên Hàn một lần nữa, nàng chuyên tâm lấy đũa của mình chọc chọc vào thức ăn, miệng lẩm bẩm rủa ai đó!
Thiên Hàn nhìn toàn cục diện dưới lầu vô cùng hài lòng, hắn chỉ mới bước ra khỏi phòng đã thấy cục diện cãi nhau chói tai gai mắt, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra cách để bọn họ dừng lại, thế mà… quả nhiên người hoàng tộc có khác, dòng máu vương tôn luôn như vậy, bất kể là ai cũng phải cúi đầu!
Thiên Hàn ngồi vào bàn, không cười cũng không nói gì, chỉ lạnh mặt nhìn bọn người kia, khiến bọn họ sờ sợ mà im lặng ngồi xuống bàn của mình tiếp tục dùng điểm tâm của . Chuyện cãi nhau vừa rồi coi như chưa từng xảy ra. Như Ngọc nhìn cục diện liền hiểu được phần nào “thì ra mấy tên này cũng mê trai như nàng”, sau đó không tức giận mà còn cực vui gọi tiểu nhị mang điểm tâm ra.
- Khách quan mời dùng!
- Ừm! Lui xuống đi_ Thiên Hàn khoát tay với tiểu nhị sau đó quay sang cười cười với Như Ngọc_ Như Ngọc thức ăn ở đây thế nào?
- Rất ngon, cực kỳ ngon!_ Như Ngọc tâm tình cực kỳ tốt trả lời
- Vậy thì tốt! Nàng ăn luôn phần này đi.
Vừa nói, Thiên Hàn vừa đẩy thức ăn về phiá Như Ngọc. Như Ngọc liền trợn mắt nhìn, sau đó cười hề hề đẩy lại.
- Ấy! Sao được, đây là phần của Thiên Hàn, như ngọc đã có phần và cũng đã ăn no rồi!_ nói vừa xong lập tức cuối đầu vào dĩa điểm tâm của mình ăn ngấu nghiến, vì nàng biết Thiên Hàn đã phát hiện âm mưu của nàng
- Đâu có sao? Trước nay nàng vẫn ăn rất nhiều đấy thôi, chẳng phải trước kia mỗi lần ta dẫn nàng đi ăn, nàng thường hay giành phần với ta hay sao? Sao bây giờ ta nhường phần cho nàng, nàng lại từ chối!
Thiên Hàn tiếp tục không tha ép Như Ngọc, còn Như Ngọc nghe xong liền ngẩng đầu trừng với Thiên Hàn
“Hắn nghĩ nàng là gì hả? Giành ăn, khuê nữ bất xuất, thiên kim tiểu thu lại đi giành ăn, không phải là chuyện cười cho thiên hạ sao?”
Nhìn qua mấy người gần bàn xung quanh, họ đang trố mắt nhìn nàng, là kinh hay là chê cười. Đáng ghét! Lỡ mang tiếng thì sợ gì nữa!
- Trước khác giờ khác! Bây giờ ta ăn kiêng, phải giữ eo, huynh ăn đi!_ lại đẩy phần thức ăn về phía Thiên Hàn
- Ta không cần ăn, nàng ăn đi! Đây đâu phải đồ béo, không mập đâu mà sợ!_ lại đầy qua.
- Muội nói là không ăn mà, phần huynh huynh cứ ăn_ tiếp tục đẩy qua.
Xoảng! Người đẩy qua, người đẩy lại kết cục, đĩa điểm tâm bị bọn họ đẩy bay xuống đất. Như Ngọc nhìn theo, cực kỳ tiếc vì kế hoạch bị phá sản, nàng không tiếc danh dự để kế hoạch hoàn thành không ngờ kết quả lại thế này. Grừ! Thật tức muốn điên mà:
- THIÊN HÀN NGƯƠI ĐỀN CHO TA…A…ƯM
Như Ngọc trợn mắt cực cao lên nhìn, không nghĩ Thiên Hàn hắn ác tâm như vậy, canh lúc nàng đang hả miệng nói thì đã nhanh tay gấp miếng thức ăn trong dĩa thức ăn mà nàng “tận tâm” chuẩn bị cho hắn, nhét vào miệng nàng!
- Ta bồi thường cho nàng rồi đó!_ Thiên hàn cười hết sức điểu nói.
Thành Kỳ Sơn,
Sau khi vào thành tìm một quán trọ thật tốt, đoàn người của Thiên Hàn bắt đầu hành động. Nói hành động chứ thực chất chỉ có hai ngừơi Vĩnh Quy Vĩnh Tắc làm, còn 3 người còn lại thì phe phẩy nằm trong phòng nghỉ ngơi. Nói về phòng ở thì Thiên Hàn thuê 3 phòng, một phòng dành cho Vĩnh Quy Vĩnh Tắc, phòng khác dành cho Hân nhi còn lại là Thiên Hàn và Hhư Hgọc chia sẻ cùng 1 phòng.
Haiz! Không nói thì thôi, mà nói đến thì phải biết một điều “oan gia” ở chung nhà không tan thì trời cũng sập. Nhưng còn cách nào khác, Vĩnh Quy Vĩnh Tắc là mật thám võ công miễn bàn, Hân nhi là nô tỳ thân cận sống ở vương phủ mười mấy năm chút võ công lẽ nào không có, chỉ có mỗi Như Ngọc là cái gì cũng không biết, lỡ như thân phận bị phát hiện thì tiêu. Hơn nữa cũng không thể để Như Ngọc ở chung với Hân nhi, bởi vì một mình Hân nhi thì có thể tự vệ, nhưng thêm một người không có võ chỉ tổ làm cục nợ cho Hân nhi, vì lẽ đó để Thiên Hàn ở chung với phòng của Như Ngọc là nhất! Dù sao cũng mang danh phu thê, không nên để người khác dòm ngó.
- Cái này của ngươi! Chỗ đó của ngươi!
Như ngọc vừa nói vừa xé cái chăn rẹt rẹt thành 2 mảnh ném cho Thiên Hàn một mảnh, rồi chỉ tay xuống nên nhà. Thiên Hàn nhìn theo, chép miệng mấy cái rồi thở dài lặng lẽ mang đồ đến nằm xuống sàn nhà. Ai bảo, người phân phòng là hắn, bụng làm thì dạ chịu biết trách hờn ai.
Màn đêm buông xuống, cô tịch cùng yên ắng, cứ thế trôi dần, trôi dần…
Sáng hôm sau khi bầu trời còn nhá tối, sương sớm vẫn còn dầy đặt trên phố phường, Như Ngọc đã vội dậy, có lẽ là vì lòng nàng đang nôn nao muốn đến xem đại hội võ lâm. Lý do cũng bởi vì thời tiết mấy ngày qua không tốt, cho nên bọn họ đã đến trễ so với lịch trình mấy ngày, hôm qua, lễ khai mạc đại hội đã diễn ra rồi, nàng không thể đi coi cho nên hôm nay nhất định phải đi bằng được.
Hơ hơ! Ngáp vài cái, dụi dụi con mắt cho tỉnh táo một chút rồi nhìn căn phòng một lượt, nhưng nhìn đâu không nhìn mà con mắt cứ nhìn xuống cái sàn nhà nơi có một tên mê ngủ đang ôm chăn ngáy ngon lành (mê trai nói đại đi!). Nhìn cái bản mặt điển trai hết sức kia nàng chỉ muốn đá một phát cho văng ra khỏi cửa ngay lập tức. Nhiều lần nàng gặp ác mộng thức giấc nữa đêm khuya, trong cơn mơ màng nhìn thấy cái bản mặt này cứ ngỡ là Thiên Hàn của trước kia, lòng còn ôm hận mà muốn đá hắn, nhưng nghĩ lại nàng võ công không có, tay chân mềm mụn, đá vào Thiên Hàn người chịu đau chỉ có nàng mà thôi (vì người luyện võ thân thể săn chắc như đồng). Bởi vậy, đến giờ hắn mới còn nguyên như vầy nè!
Rón rén bước qua khỏi người Thiên Hàn, Như Ngọc tìm chỗ làm vệ sinh cá nhân một chút, sau đó xuống lầu ăn điểm tâm. Tuy rằng quán trọ này không gần với nơi tổ chức đại hội võ lâm, nhưng từ mới sớm tinh thế này đã có rất nhiều người ghé đến để ăn uống, bàn luận. Nàng ít đọc truyện kiếm hiệp, không sai, nhưng coi phim cổ trang cũng không ít, đem trí nhớ về các môn phái trong đó ra so với những người nàng cho là nghĩa sĩ giang hồ đang ngồi trước mặt nàng, đúng là một trời một vực. Nhìn đến cả đỏ con mắt cũng không thể nhận dạng được đâu là môn phái nào, thế mới biết phim chỉ là hư cấu, còn hiện thực chênh nhau thật lớn.
Nhưng mà, người giang hồ quả thực không hổ danh, nàng nhìn đến cả canh giờ cũng được cả trăm người mà cũng chỉ nhìn ưng mắt được vài người có khuôn mặt dễ nhìn, không mập như heo cũng ốm như tre sấy, không râu ria lòm chỏm thì nhìn giống mấy gay..v..v..và..v..v… Haiz, kiểu này nàng mà có muốn kiếm một tấm chồng có lẽ sẽ chừa người giang hồ ra thôi!
Nhờ Vĩnh Quy Vĩnh Tắc giới thiệu cho nàng sơ về giang hồ, nàng mới tạm biết được chút đỉnh về các môn phái ở đây chứ nếu không mù tịt, nhìn đâu cũng là dọa xoa đại ca hết.
Giang hồ hiện nay có 8 môn phái lớn, trong đó 5 chính và 3 tà:
+ Đứng đầu chính phái là:
- Phái Thiên luân, vị chưởng môn của phái này chính là võ lâm minh chủ tiền nhiệm Lâm Tinh Nhật, võ công khỏi giới thiệu, ai cũng thừa hiểu.
- Đồng hạn thứ hai là môn phái Hiển Long và Hắc Long, cả hai phái này đều có người nằm trong ban trưởng lão của võ lâm, đồng thời cũng là 2 môn phái làm việc cho triều đình hiện nay.
- Thứ 3 là phái Mộng Nguyệt giáo, nghe tên cũng biết là dành cho nữ nhân (tương đương phái nga mi trong truyện Kim Dung)
- Thứ 4 là Thông tinh giáo..v.v..v nói chung là từ thứ 5 trở đi không đáng nhắc đến nhiều
+ Nói về tà phái phải kể đến:
- Thiên kỳ môn Mặc Huyết giáo, nghe tên cũng có thể mườn tượn được như thế nào, trầm mặc như lưỡi hái thần chết, đi đến đâu máu đỏ chảy đến đó,đặc biệt bọn chúng lại biết sử dụng tà thuật, thứ cực kỳ nguy hiểm đối với cả võ lâm lẫn dân chúng hiện nay. Nguồn gốc không ai rõ chỉ biết môn phái này đã xuất hiện từ lâu.
- Kế tiếp là Thủy Nguyệt giáo, cũng giống như Mộng Nguyệt giáo là môn phái do nữ nhân làm chủ, nghe đồn tàn ác không thua gì Mặc Huyết giáo, cũng là môn biết ta thuật..
3 năm trước đại hội võ lâm đã tổ chức một lần, khi ấy minh chủ được chọn được đánh giá cực kỳ cao, là tinh anh trong tất cả tinh anh. Vậy mà hôm nay, chỉ mới vừa tròn 3 năm thời hạn mãn vụ còn chưa đến, mà đã trở thành một phế nhân, nào có vậy võ lâm than oán, dân chúng sợ hãi mỗi khi nhắc đến cái tên Mặc Huyết giáo. Số người than căm thù 2 tà phái đó nhiều vô số kể, chuyện xấu xa ác đứt nào cũng làm, nếu kể ra không biết bút mực nào cho đủ. Lý do vì sao, chính là vì Mặc Huyết giáo và Thủy Nguyệt giáo vừa xuất hiện không lâu đã làm ra chuyện như vậy. Do đó, trong đợt đại hội võ lâm lâm này không phải chỉ tìm người hiền tài để quản lý võ lâm, mà còn tìm người thao lược để đấu với tà phái, bình ổn đại cục.
“Chẹp! Vậy hóa ra là đại hội tỉ thí để tìm người chán sống à?”_ Như Ngọc thầm nghĩ
- Xin hỏi, cô nương dùng chi?
- Ừm! 2 phần điểm tâm, một phần mang trước ra cho ta, phần còn lại chờ khi nào vị công tử đi cùng ta xuống thì hãy mang ra, nhớ phần đó phải cho thật nhiều ớt nhưng không được để có mùi ớt nòng!
- Bỏ ớt?_ tiểu nhị hơi ngạc hiên hỏi lại
- Ừ! Đúng vậy! Vị công tử đó rất thích cay nhưng lại không thích mùi ớt, phiền các đầu bếp của các vị làm khéo một chút!
- Dạ!
Như Ngọc nở nụ cười ranh mãnh, chớp chớp đôi mắt mơ đến cảnh tượng Thiên Hàn ăn điểm tâm thì sẽ có biểu hiện thế nào? Ha ha, y sợ nhất là cay, nếu ăn phải ớt không biết có… “00”
Tiếp tục công việc nghe lén của mình, nhưng nghe cả buổi trời cũng chỉ có mấy chuyện tầm phào không hứng thú gì cả, vì vậy nàng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ đến híp mắt, nhưng lại không thể ngủ vì sợ trễ đại hội nên phải chống càm, lâu lâu phải lấy tay kéo mí mắt lên..
- Sư huynh, huynh có nghe tin gì về Mặc Huyết giáo không?_ một tên hớn hả từ ngoài chạy vào.
- Sư đệ có gì cứ nói đừng có hỏi đánh đố người khác như vậy!_ một nam tử mày rậm lên tiếng, vẻ bề ngoài khá uy nghiêm rất có dáng người lãnh đạo.
- Dạ! Là.. là chuyện người của Mặc Huyết giáo sẽ tham gia đại hội võ lâm!
- Hời! Tưởng gì, tin cũ rich, đúng là thông tin chậm!_ lời vị nam tử kia vừa nói ra trong toàn thể người trong quán trọ lập tức lên tiếng.
- Ách! Ta chưa nói hết!_ người thiếu niên bị phản bác kia vội lên tiếng bào chữa_ Bọn họ còn nói, ghế minh chủ đã nắm chắc trong tay của họ, sau đại hội bọn họ sẽ tổ chức một buổi tiệc tùng mời tất cả các môn phái, cao thủ kiếm khách đến dự, đồng thời cùng trao đổi về bí kíp thất truyền “ Tịnh Hàn vô ảnh pháp”
Sao cơ? Cái gì cơ?_ cả quán trọ bắt đầu nhốn nháo lên
- Ôi giời! Tịnh Hàn vô ảnh pháp là cái gì? Ta sống trên đời cả 80 mươi năm chưa từng một lần nghe qua!_ một người tác râu bạc phơ vuốt vuốt râu triết lý nói_ Ta cho ràng đây là kế muốn tóm gọn giang hồ vào một chỗ để giết sạch thì đúng hơn!
Nhưng lại có một kẻ khác bàn vào:
- Vậy thì chưa hẳn, võ lâm môn phái đâu phải ít, bọn Mặc Huyết giáo đó tuy ghê gớm nhưng muốn giết hết, thâu tóm cả võ lâm là chuyện không thể. Ta cho rằng Tịnh Hàn vô ảnh pháp đó là có thật, có thể đó là một loại võ công cổ, chính vì vậy mà bọn chúng muốn nhờ đến các môn phái giúp bọn chúng tìm hiểu mà thôi. Hơn nữa đã làm được minh chủ võ lâm, giang hồ đều nằm trong tay cần gì phải chém giết thâu tóm chi nữa!
- Ai biết được, bọn Mặc Huyết giáo đó là ma đạo lúc này lúc kia, võ lâm minh chủ có thể chỉ là một cái mục đích nhỏ, thâu tóm giang hồ, bắt các môn phái phục tùng mới là âm mưu chính thì sao?_ lại một người bàn ra.
- Còn ta thì mong bí kíp Tịnh Hàn vô ảnh pháp đó có thật!_ lại một kẻ nhiều chuyện.
- Hứ! Thâu tóm võ lâm cái gì, bí kiếp cái gì? Còn phải xem bọn họ có giỏi đến mức đoạt được chức minh chủ hay không cái đả hẵng nói_một tên miệng rộng đứng lên.
…
Cứ thế, quán trọ ngày một náo nhiệt hơn cả cái chợ, kẻ bàn vô người bàn ra, thậm chí có kẻ vỗ ngực tự kêu, đứng lên nói ầm ĩ. Thật là mệt lỗ tai, Như Ngọc cho dù có muốn nghe, nhưng chẳng nghe ra được câu nào ra hồn, đành phải thua. Chán nản, Như Ngọc cũng chẳng thèm chú ý đến, bắt đầu chuyên tâm nhìn đến điểm tâm vừa mới mang lên . Nhưng vừa động đũa thì từ trên lầu đã vang lên một âm thanh không quá lớn cũng không vội vã, đều đặn, nhẹ nhàng từng tiếng bước chân. Ngước mắt vội lên nhìn. Ôi! Có phải nàng đang mộng chăng, thân lam phục, thư thái lướt không khí về phía trước, mày rậm mắt phượng sắc điểm hơi động nhìn, gương mặt toát lên nét anh khí lạnh lùng cùng cao vời. Giữa một rừng người thô tục này, Thiên Hàn xuất hiện hệt như một viên dạ minh châu trong đêm lấp lánh thu hút mọi ánh nhìn.
Không biết là cố tình hay vô tình, từng bước đệm của Thiên Hàn vang lên giống như những âm thanh khắc chế chúng sinh, khiến những kẻ đang cãi nhau âm ĩ kia phải im bặt, ngước nhìn không chớp mắt. T hậm chí, cả Như Ngọc cũng phải nín thở nhìn theo từng chuyển động của y, cứ mườn tượt ra rằng nàng đang trong một cơn cao trào phải nín thở hồi hợp mà chờ đợi kết quả.
Gì thế này? Grừ, nàng háo sắc sao? Khốn kiếp.
Cúi đầu xuống không nhìn Thiên Hàn một lần nữa, nàng chuyên tâm lấy đũa của mình chọc chọc vào thức ăn, miệng lẩm bẩm rủa ai đó!
Thiên Hàn nhìn toàn cục diện dưới lầu vô cùng hài lòng, hắn chỉ mới bước ra khỏi phòng đã thấy cục diện cãi nhau chói tai gai mắt, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra cách để bọn họ dừng lại, thế mà… quả nhiên người hoàng tộc có khác, dòng máu vương tôn luôn như vậy, bất kể là ai cũng phải cúi đầu!
Thiên Hàn ngồi vào bàn, không cười cũng không nói gì, chỉ lạnh mặt nhìn bọn người kia, khiến bọn họ sờ sợ mà im lặng ngồi xuống bàn của mình tiếp tục dùng điểm tâm của . Chuyện cãi nhau vừa rồi coi như chưa từng xảy ra. Như Ngọc nhìn cục diện liền hiểu được phần nào “thì ra mấy tên này cũng mê trai như nàng”, sau đó không tức giận mà còn cực vui gọi tiểu nhị mang điểm tâm ra.
- Khách quan mời dùng!
- Ừm! Lui xuống đi_ Thiên Hàn khoát tay với tiểu nhị sau đó quay sang cười cười với Như Ngọc_ Như Ngọc thức ăn ở đây thế nào?
- Rất ngon, cực kỳ ngon!_ Như Ngọc tâm tình cực kỳ tốt trả lời
- Vậy thì tốt! Nàng ăn luôn phần này đi.
Vừa nói, Thiên Hàn vừa đẩy thức ăn về phiá Như Ngọc. Như Ngọc liền trợn mắt nhìn, sau đó cười hề hề đẩy lại.
- Ấy! Sao được, đây là phần của Thiên Hàn, như ngọc đã có phần và cũng đã ăn no rồi!_ nói vừa xong lập tức cuối đầu vào dĩa điểm tâm của mình ăn ngấu nghiến, vì nàng biết Thiên Hàn đã phát hiện âm mưu của nàng
- Đâu có sao? Trước nay nàng vẫn ăn rất nhiều đấy thôi, chẳng phải trước kia mỗi lần ta dẫn nàng đi ăn, nàng thường hay giành phần với ta hay sao? Sao bây giờ ta nhường phần cho nàng, nàng lại từ chối!
Thiên Hàn tiếp tục không tha ép Như Ngọc, còn Như Ngọc nghe xong liền ngẩng đầu trừng với Thiên Hàn
“Hắn nghĩ nàng là gì hả? Giành ăn, khuê nữ bất xuất, thiên kim tiểu thu lại đi giành ăn, không phải là chuyện cười cho thiên hạ sao?”
Nhìn qua mấy người gần bàn xung quanh, họ đang trố mắt nhìn nàng, là kinh hay là chê cười. Đáng ghét! Lỡ mang tiếng thì sợ gì nữa!
- Trước khác giờ khác! Bây giờ ta ăn kiêng, phải giữ eo, huynh ăn đi!_ lại đẩy phần thức ăn về phía Thiên Hàn
- Ta không cần ăn, nàng ăn đi! Đây đâu phải đồ béo, không mập đâu mà sợ!_ lại đầy qua.
- Muội nói là không ăn mà, phần huynh huynh cứ ăn_ tiếp tục đẩy qua.
Xoảng! Người đẩy qua, người đẩy lại kết cục, đĩa điểm tâm bị bọn họ đẩy bay xuống đất. Như Ngọc nhìn theo, cực kỳ tiếc vì kế hoạch bị phá sản, nàng không tiếc danh dự để kế hoạch hoàn thành không ngờ kết quả lại thế này. Grừ! Thật tức muốn điên mà:
- THIÊN HÀN NGƯƠI ĐỀN CHO TA…A…ƯM
Như Ngọc trợn mắt cực cao lên nhìn, không nghĩ Thiên Hàn hắn ác tâm như vậy, canh lúc nàng đang hả miệng nói thì đã nhanh tay gấp miếng thức ăn trong dĩa thức ăn mà nàng “tận tâm” chuẩn bị cho hắn, nhét vào miệng nàng!
- Ta bồi thường cho nàng rồi đó!_ Thiên hàn cười hết sức điểu nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook