CHAP 23: MỸ NHÂN KẾ

Đáng ghét, bọn gia nhân đâu hết rồi? Vương phủ đây sao, sao có thể để một người như vầy ngang nhiên ra vào vô tư thế này, mà không phát hiện được chứ? Bọn thị vệ thật là vô dụng quá đi! Xem ra nàng phải tự lực thôi!

Gật gật đầu! Như Ngọc gật đầu tỏ ý hiểu, hy vọng Kỳ Phương bỏ tay ra nhưng không ngờ y vẫn không chịu buông tay, không còn cách nàng khác nàng đành cắn phập y một phát!

- Á! Sao muội cắn huynh!_Kỳ Phương ôm lấy bàn tay xuýt xoa.

- Như vậy đã là quá nương tay rồi! Huynh còn không mau nhìn đi chỗ khác, thì muội sẽ móc luôn mắt huynh ra!

Như Ngọc vừa nói vừa trừng mắt nhìn Kỳ Phương, thấy chột dạ, Kỳ Phương liền quay mặt đi hướng khác, vì dù sao cũng là hắn sai!

Nhân cơ hội, Như Ngọc ba chân bốn cẳng leo lên bờ ôm đồ mặc nhanh vào, nhanh đến mức chớp mắt cái đã xong! Vừa mặc Như Ngọc không ngừng mắng mỏ ai kia!

“Khoan! Chẳng phải hôm qua huynh ấy đã tức giận bỏ đi sao? Sao hôm nay lại xuất hiện ở đây! Huynh ấy đến đây khi nào, được bao lâu rồi, liệu huynh ấy biết được những gì, có biết được chuyện Thiên Hàn giờ đã là Gia Khanh rồi không? Nếu huynh ấy biết được thì mọi chuyện sẽ bị bại lộ, lúc ấy liệu có…”

Thắc mắc, Như Ngọc vội quay đầu định hỏi thử Kỳ Phương, nhìn thấy y vẫn còn xoay lưng lại với mình, đôi mắt lướt qua bình phong có một khúc gỗ (cây đỡ giá), một tia ý nghĩ đen tối lướt qua, nhanh như chớp Như Ngọc lao qua chụp lấy khúc gỗ rồi rón rén bước lại gần Kỳ Phương.

Đừng nói nàng là kẻ lấy oán báo ân nhé! Chẳng qua nàng là người ân oán phân minh, cái nào ra cái đó có nợ trả nợ có oán phải đòi, tất nhiên nàng nợ Kỳ Phương một mạng sau này sẽ trả, còn bây giờ nàng phải đòi nợ vì hắn dám hang nghiêng xông vào phòng nhìn lén nàng! Chí ít cũng phải trừng phạt nhỏ! (vầy mà trừng phạt nhỏ gì?)

Nắm chặt khúc gỗ trong tay, giơ lên thật cao định bổ xuống, ai dè chưa động thủ đã bị phát hiện. Kỳ Phương đột ngột xoay người lại nhìn nàng, rồi sau đó nhìn lên khúc gỗ trong tay nàng, đôi mi giật giật:

- Muội định làm gì?

Như Ngọc cảm thấy chột dạ liền thu lại khúc gỗ cười hề hề gãi đầu:

- Hắc hắc! Đâu có gì đâu, tại muội thấy khúc gỗ này mục quá rồi nên định đem đi vứt thôi!_ nói đoạn, Như Ngọc vội xoa xoa khúc gỗ hướng ra cửa chạy.

“Ây da! Làm chuyện xấu bị bắt quả tang rồi, hắn sao lại giỏi như vậy chứ, phát hiện được cả nàng định ám toán hắn”

- Đứng lại!

Bị gọi, Như Ngọc liền đứng lại, trưng bộ mặt thỏ bạch vớiKỳ Phương:

- Có chuyện gì sao Phương huynh?

- …

Thấy dáng vẻ Kỳ Phương kỳ lạ, lại thêm y im lặng quá mức, Như Ngọc cảm thấy hơi lo, quăng khúc gỗ qua một bên chạy lại gần Kỳ Phương xem xét:

- Huynh không sao đấy chứ?_ vừa nói Như Ngọc vừa vươn tay định sờ thử trán y nhưng lại bị Kỳ Phương nhanh tay chụp lấy.

- Theo huynh rời đi đi!

Như Ngọc trợn mắt nhìn Kỳ Phương, sau đó hạ mi ngưng trọng.

“Lại là chuyện này nữa sao? Chẳng lẽ huynh ấy đến đây chỉ vì muốn mình đi theo huynh ấy?”

- Không!

- Ngọc nhi!

Kỳ Phương tỏ ra vẻ nữa cầu xin nữa khuyên giải:

- Ngọc nhi, muội tin huynh đi, muội có ở lại cũng chỉ tự chuốc họa thêm thôi, muội không biết Thiên Hàn hắn thế nào đâu, một khi hắn đã nói ra lời nào thì đến chết cũng sẽ không làm sai lời đó! Hắn đã nói sẽ không tha muội sống yên, nhất định sẽ nghĩ ra nhiều cách khác hành hạ muội!

- Đủ rồi Phương huynh!_Như Ngọc đột nhiên ngắt lời y, giương đôi mắt kiên định nhìn Kỳ Phương_Hắn thế nào muội rõ hơn ai hết, huynh đừng nói gì thêm nữa cả?

Nói xong Như Ngọc quay lưng đi ra phía cửa.

- Lòng người sao đoán trước được, Ngọc nhi, muội sao lại mê muội như vậy, vì một kẻ không xứng đáng?

Như Ngọc vẫn không đáp, thẳng bước đi tiếp, không phải nàng nghe không hiểu, cũng không phải không cảm động chân tình của Kỳ Phương, nhưng sự thật là Thiên Hàn bây giờ đã không còn là Lãnh Thiên Hàn lãnh đạm vô tình mà đã là Gia Khanh rồi, đã là một người bạn thân thiết của nàng, vì sao phải đi, ở cạnh một người bạn thanh mai chẳng phải vẫn tốt hơn ở gần một người nàng chỉ gặp mấy lần không rõ lòng dạ ra sao hay sao?

- Ngọc nhi, tỉnh lại đi đừng u mê vọng tưởng nữa, Thiên Hàn sẽ không quay đầu lại với muội!

Dừng chân lại, Như Ngọc quay mặt nhìn kỳ phương:

- Muội không u mê, cũng không vọng tưởng Thiên Hàn hắn thật sự đã quay đầu lại với muội, huynh không tin cứ chờ, bằng chứng chính là hiện tại muội không những khỏe mạnh mà còn vô cùng khỏe, không chỉ vậy còn có thể nhàn nhã ở chỗ này hưởng thụ hồ tắm!

- Hiaz! Muội cố chấp quá!

- Muội không cố chấp, Kỳ Phương huynh, nếu thật tâm xem muội là bằng hữu huynh phải chúc phúc ủng hộ muội giành lấy hạnh phúc, chứ không phải khuyên muội từ bỏ hạnh phúc của mình, huynh hiểu không?

- …

“Thành tâm chúc phúc sao, chúc phúc người nhi nữ mình thương đi vào chỗ tuyệt vọng sao?”

- Ngọc nhi, muội…

- Phương huynhn nếu hôm nay huynh đến đây chỉ để nói mấy lời này với muội, thì khuyên huynh từ bỏ đi, muội sẽ không nghe đâu! Muội đã quyết tâm rồi thì cho dù là lão thiên gia cản cũng bằng thừa!

- … haiz! Thôi được, nếu muội không nghe huynh cũng không biết làm sao, vì dù sao cũng không thể bắt ép muội theo được, vì cho dù vậy muội cũng sẽ trốn về đây, thôi thì huynh vẫn sẽ như cũ âm thâm theo dõi bảo vệ muội như lúc trước, nếu một lúc nào đó muội gặp nguy hiểm hay đổi ý thì chỉ cần thổi khúc sáo này lên, bất cứ lúc nào huynh cũng sẽ có mặt!

Nhận lấy khúc sáo, Như Ngọc cúi đầu nói lời cám ơn, nhưng trong trong thâm tâm nàng lại cảm thấy nặng nề vì ân tình của Kỳ Phương quá lớn, mà nàng lại không đáp lại được, thật có lỗi!

Cả hai cùng im lặng hồi lâu, chợt nhớ lại chuyện lúc nãy, trong lòng Như Ngọc lại dấy lên chút đề phòng vội né Kỳ Phương ra xa vài mét. Nhìn thấy vậy Kỳ Phương thắc mắc:

- Ngọc muội, biểu hiện như vậy là sao?

- Không có gì, cô nam quả nữ ở chung đề phòng vẫn hơn!

Kỳ Phương cười khổ:

- Huynh trông giống sài lang hổ báo vậy sao?

- Không sai, chỉ là huynh hơn bọn chúng rất nhiều!_Như Ngọc thản nhiên trả lời

Còn kỳ phương thì đông cứng tại chỗ, môi đang mở miệng cười cũng quên đóng lại, nói đúng hơn là mọi hoạt động điều đình chỉ, chỉ có đôi mắt là trân trân nhìn Như Ngọc trước mặt.

Không thấy Kỳ Phương đối lời, nàng cũng không muốn kéo thêm nhiều phiền phức kẻo bọn gia nhân đột nhiên xông vào thì chắc có nước nàng bị ngâm lồng heo chung với Kỳ Phương, vì vậy nàng vội đuổi y:

- Nếu đã không còn chuyện gì thì huynh có thể về!

- Muội đuổi huynh?_ Kỳ Phương tỏ vẻ sững sốt, không ngờ đến Như Ngọc nói tuyệt tình là tuyệt tình như vậy, xem hắn là sài lang thật.

Như Ngọc không nói chỉ nhanh gật đầu cái rụp, tưởng chừng cái cổ cũng bị gật gãi luôn, đã vậy nàng còn xuất ra bộ dạng tiễn khách khiến Kỳ Phương khóc không ra nước mắt:

- Muội tuyệt tình như vậy sao? Uổng công huynh suốt đêm qua lo cho muội sốt vó, phi ngựa chạy về đây tìm muội!

- Cái đó là huynh cam tâm tình nguyện, muội đâu có ép! À! Nói vậy huynh chỉ vừa mới lén vào phủ sáng nay thôi sao?

- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?

- Không có gì, muội chỉ cảm thấy rất buồn ngủ và muốn đi ngủ thôi, phiền huynh quay gót về cho!

“Tốt, mới đến hồi sáng vậy chuyện đêm qua không bị lộ!”

Như Ngọc nói là làm ngay, quay đầu hướng về phòng ngủ, còn vươn vai mấy cái ngáp thô tục.

- Nói vậy muội không có ý định đi xem võ lâm à?_ khuyên không được thì phải lừa thôi, Kỳ Phương hắn không tin một người ham chơi như Như Ngọc không có hứng thú với đại hội võ lâm.

Nghe đến 4 từ “đại hội võ lâm” Như Ngọc đôi mắt sáng rực lên chạy lại Kỳ Phương kéo áo nũng nịu hỏi:

- Đại hội khi nào tổ chức vậy? Tổ chức ở đâu?

Biết Như Ngọc đã sập bẫy, Kỳ Phương cười gian thu lại bộ dáng thư sinh, ghé sát tai Như Ngọc nói nhỏ một cách quyến rũ:

- 10 ngày nữa tại Kỳ Sơn, nếu muội muốn đi thì huynh sẽ dẫn muội đi!

- Dẹp cái giọng rởn da gà của huynh đi! Muội không thèm!_ Như Ngọc vừa nói vừa chưởng cho Kỳ Phương một cái, rồi chạy cách ly

Kỳ phương nhăn mặt, xoa xoa ngực nói:

- Muội không muốn đi sao, ở đó có nhiều trò vui và món ăn ngon lắm, không đi thì rất uổng đó!

- Tất nhiên là sẽ đi, nhưng tuyệt đối sẽ không đi với huynh!

- Vì sao?

- Vì sao? Hắc hắc…

Như Ngọc cười thật gian, sau đó chỉ chỉ ra phía sao lưng Kỳ Phương, không ngờ y quả thật rất dại không nhìn ra cái cười gian của Như Ngọc mà quay mặt ra sau lưng nhìn thật, nhưng chẳng thấy cái gì. Còn Như Ngọc nhà ta nhân cơ hội Kỳ Phương quay mặt đi, nhanh chóng cúi xuống nắm lấy tấm thảm dưới nền giật cái phặc!

Haiz! Tất nhiên sau đó ai cũng biết rồi, có kẻ mất thang bằng mà ngã xuống ôm đất mẹ, có kẻ thừa nước đục thả câu lấy tấm thảm chạy đến cuốn Kỳ Phương lại thành một cái kén chỉ chừa mỗi cái đầu ra, sau đó còn nhẫn tâm ngồi lên ngúng ngẩy, miệng không ngừng khen “thật mềm!”

- Ngọc nhi muội nặng quá, xuống đi, tha cho huynh! …khụ khụ

“Hắn nhìn lầm rồi, Ngọc nhi thật sự quá gian xảo, quá tà ác. Uổng công hắn ngày đêm thương nhớ nàng, vì nàng mà 5 lần 7 lượt xông vào vương phủ, đến cuối cùng lại bị nàng đối xử như vầy đây, hắn thật sự đáng thương mà! Hichic”

Ngoài trách phận ra, Kỳ Phương cũng chẳng biết phải làm sao nữa chỉ còn biết chống cằm mặc cho Như Ngọc chọc ghẹo…



Tại thư phòng,

Thiên Hàn ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế, phía trước mặt y là một chiếc bàn gỗ được chạm khắc tinh xảo, đường nét uốn lượn một cách mềm mại, màu gỗ đen bóng bẩy. chạm tay vào mặt gỗ thì có cảm giác vừa mát vừa mềm mại, mặt gổ trơn tru đến mức một đường xướt nhỏ cũng không có, cho thấy đây không phải là một chiếc bàn loại thường mà là một loại hàng mĩ nghệ thượng hạng khó kiếm, e là ngay cả hoàng thượng bây giờ cũng không có được loại này. Tất nhiên là vậy, cái bàn này chính là quà mừng sinh nhật Thiên Hàn lúc y 17 tuổi, và cũng là quà mừng cho lần đâu tiên y dẫn binh đi đánh trận, đánh thắng được giặc gây nên danh uy lớn mà người tặng này không ai khác chính là tiên đế_phụ hoàng y.

Những cuốn binh thư, thư án chất cao như 2 ngọn núi trên chiếc bàn, khiến Thiên Hàn nhìn mà muốn hoa mắt lên, thở dài mệt mỏi.

“Thiên Hàn a Thiên Hàn! Ta thật khâm phục ngươi, một ngày có thể xử lý hết bao nhiêu công vụ này,ngươi đúng là không phải người mà!”

Chậc chậc mấy tiếng, sau đó Thiên Hàn cũng miễn cưỡng với tay lấy một cuốn đọc thử, tuy rằng hắn không phải là Thiên Hàn thật, tài năng xử lý công vụ không giỏi bằng y nhưng ít ra 10 năm làm lớp trưởng, 7 năm làm bí thư đoàn trường, cộng thêm 3 năm kinh nghiệm làm đại ca giang hồ và 7 năm chăm nom võ đường, coi như cũng giúp ít được cho y chút đỉnh, loáng mấy canh giờ thì cũng giải quyết sắp xong công vụ, chỉ còn duy nhất một cuốn trên tay vẫn còn phải lưu tâm!

Từ ngoài cửa Như Ngọc bước vào, vừa thấy Thiên Hàn đôi môi đã vẽ lên một đường cong quyến rũ, trên tay là khây trà sâm thượng hạn vừa pha xong, khói còn bốc cao nghi nghút.

- Vương gia dùng trà!_ Như Ngọc dịu dàng nói, giọng điệu vô cùng mềm mại ngay cả ruồi nghe xong cũng chết vì mật ngọt.

- …

Thấy Thiên Hàn không nhúc nhích, Như Ngọc liền đổi chiến thuật quay sang đấm bóp cho y.

- Dễ chịu không?_ lần này không chỉ là dịu dàng mà có thêm mấy phần nũng nịu.

Buông cuốn thư án trong tay, Thiên Hàn hơi rùng mình đổ mồ hôi vì hành động hết sức quái đản của Như Ngọc.

- Nói đi! Có chuyện gì muốn xin xỏ?

- Ây! Đâu có gì, chỉ thấy phu quân cực khổ nên mới tiện tay nấu ly trà cho phu quân thôi mà!_ nói xong Như Ngọc muốn ói vì lời mình vừa xuất, không phải nàng thật sự có chuyện muốn xin, đời nào nàng chịu hạ mình như vậy.

- Tốt vậy sao? Thôi đủ rồi, ngồi xuống đi, còn ở đó xoa xoa nữa không chỉ da gà ngay cả da khỉ cũng bị cô làm cho nổi hết luôn!

Như Ngọc ngồi xuống ghế, trưng ra bộ mặt cún con chỉ chỉ vào ly trà:

- Uống đi đừng phí công sức suốt buổi sáng tôi nấu!

Nhìn nhìn Như Ngọc, kế đó bưng ly trà lên nhìn ngắm mấy dạo, sau đó Thiên Hàn quay sang hỏi Như Ngọc một câu:

- Có uống được không đây?_ hắn nghi lắm nha, Như Ngọc trước nay hiếm khi xuống bếp, mà một khi xuống bếp thì không có chuyện gì hay, túm lại là đồ của nàng ta nấu đều là đồ độc hại.

- Nghi thì đừng có uống, à mà đâu phải lần đầu ngươi ăn đồ của ta nấu! Hắc hắc..

“Chính vì không phải lần đầu nên mới biết đây không phải là đồ dành người ăn đó!”

Đặt ly trà lên môi húp một ngụm nhỏ nước trà. Đem hết sức chịu đựng của hắn ra mà nói, thật lòng hắn chỉ muốn phun ra thôi, nhưng nhìn lại Như Ngọc đang nhìn hắn hăm dọa, nhìn qua Uyển nhi Hân nhi đang mong chờ biểu hiện của hắn. Hắn không thể nào để mất mặt được ráng mà nuốt xuống ngụm trà, sau đó phất tay đuổi 2 nha hoàn kia đi. Chờ hai người kia đi khỏi Thiên Hàn vội quay sang hỏi Như Ngọc:

- Muốn gì thì nói đi rồi đi lẹ ra, đừng cản trở ta làm việc!

“ Grừ! Chưa gì đã đuổi người, thôi nhịn hắn, nàng đang nhờ hắn nên phải nhịn thôi!”

Cười hề hề sau đó Như Ngọc nói ra ý nguyện của mình:

- Ta muốn đi đại hội võ lâm!

- KHÔNG…ĐƯỢC!_ Nghe xong Thiên Hàn liền hét lên

- Trà ngươi cũng uống rời, đấm bóp ta cũng đấm rồi, ngươi không có quyền từ chối!_ Như Ngọc đổi mặt gian xảo nói.

Nhếch nhếch môi phát hiện mình bị lừa, không nghĩ Như Ngọc học được cách gian xảo như vậy đẩy hắn vào bẫy:

- Cùng lắm ta trả lại cho ngươi!

- Trả sao? Ói ra hả, ghê tỏm chết đi được!

- Ta không cần biết, quỵt nợ cũng được mang tiếng cũng được, nhưng tuyệt đối không cho cô đi!_ Thiên Hàn nói chắc như đinh đóng cột.

Chớp chớp mắt nhìn:

- Tại sao không được đi!

- Vì không được là không được! (huề vốn)

“Nói cũng như không nói, được rồi ta có cách”

- Ph…u ..q…uâ…n …a! _ luồng tay qua cổ Thiên Hàn, Như Ngọc nũng nịu nói, không chỉ vậy còn kéo dài từng tiếng nghe cực kỳ ghê_ Ngọc nhi… m..u..ố…n… đi…, muốn đi… a! cho Ngọc nhi… đi… đi… mà! Đi đi…

Thiên Hàn lần này thật sự nổi hết da gà, luống cuống đẩy Như Ngọc ra, nói như là hét lên:

- Tránh ra! Ghê tỏm quá đi! Như Ngọc, cô học đâu ra mấy cái õng ẹo nổi da gà vậy hả?

- Ta muốn đi, muốn đi!_ Như Ngọc tiếp tục bám lấy Thiên Hàn như con sam nhõng nhẽo, không thèm đếm xỉa tới vẻ mặt sợ chết người của y.

“Ha ha! Nàng thật giỏi nha! Tới cổ đại này cả tháng nay cái gì cũng chưa học được nhưng lại học được chiêu có mức công phá cực cao. Không phải nói là Vân Lan tỷ giỏi mới đúng, dạy được cho nàng chiêu mỹ nhân kế quá ư hoàn hảo!”

Sau một hồi bị bám dai dẳng, Thiên Hàn lông tơ dựng dứng lên hết, không còn cách nào khác đành nhượng bộ:

- Được rồi! Được rồi, ta đồng ý, đồng ý! Còn bây giờ làm ơn tránh ra cho ta nhờ!

Nghe thấy Như Ngọc mừng đến phát điên, không ngừng nhẩy múa mừng thành quả, chỉ tội cho ai phải xoa lấy xoa để tay chân cho hoàn hồn.

- 5 ngày nữa sẽ khởi hành, cô sẽ theo ta đến Kỳ Sơn, với điều kiện phải nhất nhất nghe lời ta!

Như Ngọc nghe xong câu này liền đơ người ra “đúng là chạy trời không khỏi nắng mà!”

Mọi chuyện cứ như vậy tiếp diễn,

Vì để tránh nhòm ngó của nhiều người Thiên Hàn và Như Ngọc phải cải trang thành thường dân để xuất kinh trong vòng bí mật, cùng với 2 thuộc hạ thân tín là Quy, Tắc và Uyển nhi. Trong suốt thời gian lên đường Như Ngọc không ngừng tỏ ra hứng thú với cảnh vật trên đường đi, đến nỗi Thiên Hàn trong mắt nàng biến thành không khí hồi nào cũng không hay. Ngược lại với Như Ngọc, Thiên Hàn trong mấy ngày khởi hành chỉ toàn ngủ và ngủ. Nguyên nhân là để tránh phiền phức, bởi lẽ, hễ mỗi cùng Như Ngọc nói chuyện là gây ra chuyện không hay, không chỉ hại người xung quanh mà còn hại luôn bản thân! Haiz! Minh chứng tốt nhất cho lý lẽ trên chính là cao trào hắn bị cắt 3 tháng lương. Vì sao bị như vậy? Muốn biết thì phải quay lại chuyện của 3 ngày trước khi rời kinh thành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương