Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi
-
Quyển 1 - Chương 14
Chap 14: Người phụ nữ bí ẩn
Đắn đo một lúc rồi mới bước tiếp, đến vài cái ngõ quẹo mới thấy được 1 người, 1 người phụ nữ trạc tuổi 30 đang ngồi xoa xoa cái chân của mình,bên cạnh là một cục đá nhỏ. Gia Khanh lại gần ngồi xuống hỏi:
- Dì có sao không vậy?
Người phụ nữ kia ngẩng đầu lên nhìn Gia Khanh không đáp, 1 tay nắm lấy cả chồng sách bên cạnh đập vào đầu Gia Khanh một cái bốp! Khiến Gia Khanh đau đớn mà khụy xuống vỉa hè, ôm lấy đầu:
- Ngươi còn hỏi! Không phải tại ngươi đá cục đá này trúng tao thì tao làm sao phải ngồi ở đây ôm chân mà rên hả?
- Hả? Sao lại đổ thừa cháu!_Gia Khanh vừa đau vừa ngạc nhiên hỏi, đôi mắt mở to ngơ ngác vô cùng ngâyngộ.
Bốp!Lại một cái đánh nữa.
Lần này Gia Khanh không chỉ ôm đầu, mà còn né xa ra vài trăm mét đề phòng, nếu không lát nữa sẽ có người nhập viện! Người phụ nữ kia thấy vậy, mặt đanh lại đưa tay quắc quắc Gia Khanh lại gần.
- Dì muốn gì?_ Gia Khanh cực kì đề phòng chậm chạm bước lại gần, mặc dù trong lòng không muốn.
- Bồi thường!_buông 2 từ cụt ngũn, người phụ nữ kia xòe tay ra chờ đợi.
- Chỉ bị trúng một cái nhẹ thôi mà! Cùng lắm là bầm tím thôi, chứ đâu có thương tích hay chảy máu gì đến nỗi nguy hiểm đâu mà phải bồi thường?_đúng a! Hắn càng nghĩ càng không hiểu, theo đúng lý viên đá chỉ bay theo đường thẳng thôi làm sao có thể vòng qua mấy ngõ đường gấp khúc để mà trúng được, cái này vô cùng có vấn đề!?!
- Bầm tím cũng là bị thương chứ! Ít nhất cũng phải có dầu gió để thoa! Không nói nhiều đưa đây!
Hơi bị cười khổ một chút, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lời nói của người này quả thật là không phải không có lý. Nếu thật người này là bị viên đá mà anh đá ban nãy đá trúng vào người thì sao? Ai biết được ngoài vết bầm tím này còn có thểcó vết thương nào khác hay di chứng nào đó tìm ẩn chưa lộ ra thì sao, anh đương nhiên cũng nên có chút trách nhiệm chứ? Nghĩ vậy Gia Khanh không ngần ngại mà móc trong túi ra một chai dầu hiệu cao cấp (“từ đâu có sẵn vậy anh?” Tg, “nghề mà, lăn lộn giang hồ phải có đồ phòng thân khi bị người ta đánh chứ!” gk), sẵn tiện lấy ra một mảnh giấy ghi lại địa chỉ đưa cho người phụ nữ.
- Đây là địa chỉ của cháu, nếu sau khi về nhà mà chỗ bầm này có bị nặng lên hay biến chứng gì thì dì có thể theo địa chỉ này tìm cháu, lúc đó cháu sẽ lo cho dì, còn bây giờ cháu có việc phải đi trước!
Nói dứt lời, Gia Khanh vội co giò bỏ chạy như trốn tránh, vì sợ ở thêm sẽ bị thưởng thêm mấy cái đánh đầu! Nhưng mà,chưa kịp chạy đã bị phía sau kéo lại, hệt như một con mèo bị chủ túm lấyGia Khanh tiu nghỉu xoay mặt lại, trưng ra bộ mặt tội nghiệp:
- Còn gì nữa sao dì?
- Ngươi…có muốn bói một quẻ?
- Hở.._ngơ ngác_ Bói làm gì? Cháu xưa nay không tin vào bói toán!
- Miễn phí không lấy tiền! Ngươi bói thử một quẻ nghe thử cũng được mà, đâu có ai bắt ngươi phải tin!_ người phụ nữ kia bắt đầu nhẹ giọng xuống dụ dỗ, so với 1 phút trước là hoàn toàn khác hẳn.
Miễn phí? Thử? Gia Khanh nhìn người phụ nữ trước mặt đánh giá một lượt, chỉ 4 từ “khí chất thoát tục”, đặc biệt khi nhìn đến mái tóc kia,Gia Khanh vô cùng sửng sốt. Đó không phải là một mái tóc bình thường, một mái tóc màu bạch kim lấp lánh, không giống như những mái tóc bạc của người già, mái tóc bạch kim kia như đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời, làm cho người khác nhìn vào phải chói lòa. Nếu hắn nhớ không lầm lúc nãy mái tóc đó vẫn còn là màu đen! Đôi mắt người này vừa sâu như vô đáy lại vừa ấm áp như đang xoa dịu nỗi đau của người khác, cái sắc nâu rõ nét của một người Việt chính thống càng làm tăng thêm nét thân thiện của người này, ánh nhìn nhẹ nhàng tỏa ra một thứ cảm giác mát mát làm Gia Khanh cảm thấy vô cùng thanh thản…
Người phụ nữ kia cười nhẹ, nét cười vô cùng thanh thoát cùng diễm lệ, rồi buông một lời:
- Có những chuyện có nói ra cũng không thể nào hiểu được! Rút một lá bài đi, những chuyện cậu muốn biết sẽ được giải bài!
Gia Khanh cúi đầu nghẫm nghĩ câu nói đó, rồi vô thức đưa tay rút lấy một lá bài trong sấp bài của người phụ nữ kia đưa…Nhận được lá bài, người phụ nữ không nói gì mà úp lái bài xuống nói tiếp:
- Rút thêm một cây xăm đi!
- Rút xăm?
- Đúng!
Hơi khó hiểu gãi gãi đầu, Gia Khanh muốn hỏi vì sao không giải lá bài kia mà lại kêu anh rút thêm xăm làm gì? Nhưng mà nghĩ lại có khi nào là người này vẫn chưa đủ dữ liệu để giải lá bài, cho nên anh rút thêm xăm cho đủ!
Nhưng mà, nhìn mấy cây xăm Gia Khanh lạithấy kỳ lạ vô cùng, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy loại xăm này, cây xăm có màu đỏ thẳm dài khoảng 2-3 tấc, trên đó còn khắc hình rồng và phụng kết hợp chặt vào nhau một cách tinh tế, còn có mấy nốt nhỏ màu đen cùng những nốt to màu vàng nhạt xen lẫn vào nhau…nói chung càng nhìn Gia Khanh càng thấy có gì đó là lạ và có chút thu hút.
- Đây là xăm gì vậy dì?
- Muốn biết thì rút đi!
…
…
- Ngươi viết thêm một chữ đi!_ cười tươi như hoa đưa mảnh giấy trắng tinh cùng một cây viết bi ra trước mắt Khanh, mặc dù trên tay đang cầm một cây xăm mà Khanh vừa rút.
Gia Khanh nhìn người phụ nữ chăm chăm, đầu óc bắt đầu xuất hiện suy nghĩ “người này đang cố tình chơi hắn đây mà!” không nói gì, phủi phủi cái mông đứng dậy, định bước đi thì:
- Chàng trai! Quyết tâm của ngươi chỉ có bao nhiêu đó thôi sao?
Gia Khanh khựng chân, quay đầu lại nhìn “câu nói kia là có ý tứ gì?” Khí toát ra từ người phụ nữ kia vừa rồi vô cùng bức người! Khiến anh bất giác run.
- Dì biết chuyện gì của cháu sao?
Người phụ nữ phẩy phẩy tờ giấy trắng, đôi mắt có chút chờ đợi, khuôn mặt kiên nghị khiến người khác không tin tưởng cũng không được, chỉ là một lời hé môi cũng không có. Hồi lâu, cảm thấy người trước mắt không có ý định trả lời mình, nhưng lại giống như người kia nói, anh đúng là không muốn bỏ lỡ mọi chuyện giữa chừng, nhất là những chuyện quan trọng! Nếu đã làm thì cũng nên làm hết một việc cho dù đó chỉ là một việc dư thừa. Gia Khanh nhận lấy giấy bút, đặt bút xuống viết, nhưng cứ vừa chạm mũi viết vào giấy thì lại không biết phải viết gì nữa kết cục lại nâng viết lên. Cứ như thế lập lại mấy lần, tờ giấy trắng vẫn như lúc đầu một màu trắng tuyết!
- Không nhất thiết là phải viết chữ, bất cứ cái gì ngươi thích cũng có thể ghi hoặc vẽ ra!
Tiếp nhận lời của người phụ nữ kia, Gia Khanh cuối cùng cũng hạ được bút xuống, gạch gạch ra mấy đường nét, cuối cùng nâng bút, nhìn vào tác phẩm của mình chỉ thấy một đống hỗn lộn đường nét chữ không ra chữ hình không ra hình. Sau đó, đẩy về phía người phụ nữ, gương mắt chờ:
- Không ngờ cậu cũng biết viết chữ cổ!_ người phụ nữ thản nhiên buông lời
- Chữ cỗ?_ Gia Khanh ngạc nhiên hỏi lại.
- Là một loại chữ cổ của mấy trăm năm trước, không phải ai cũng biết, mà người biết thì thân phận không tầm thường!_ người phụ nữ từ từ giải thích,rồi đưa thêm hai mảnh tráp cho Gia Khanh, ý bảo “xin quẻ đi”
Gia Khanh lần này không nói gì, cũng như không phản ứng gì mà lẳng lặng nhận lấy rồi tung quẻ, vì có lẽ anh đã quen với cái cách “ngươi cứ làm đi rồi ta giải thích sau ” của người kia!
Tiếng lốp cốp rơi trên mặt đất, bỗng nhiên có một cánh hoa bằng lăng theo cơn gió bay đến, đáp vào chính giữa hai quẻ tráp một xấp 1 ngửa kia! Một cảm giác dâng lên trong lòng Gia Khanh vừa lạnh lại vừa có chút ấm áp, vừa xa lạ lại vừa quen quen, bất giác đưa tay sờ lấy cánh hoa ấy:
- Cái gì cũng đã làm rồi! Dì có thể bắt đầu giải quẻ được chưa?
Người kia không vội đáp chỉ hơi ngiêng nghiêng đầu nhìn Gia Khanh, đôi mắt đẹp nhíu lại sâu, đôi môi kia khẽ nhếch nhếch tạo cho người khác cảm giác bất an…
Từng cơn gió nhẹ thổi cuốn theo những chiếc lá vàng rơi, khẽ đung đưa những chùm hoa bằng lăng tím nhạt màu kết hợp với màu xanh phớt của lá tạo nên cảm giác thanh thanh của bình yên lắng dịu nhẹ nhàng, tâm hồn con người cũng vì thế mà thư thái đi bội phần.
Gia Khanh ngồi trên chiếc ghế đá dưới góc bằng lăng tím quen thuộc, từng tia nắng yếu ớt của buổi sớm mai khẽ lọt qua nhánh lá bằng lăng rọi trên người anh trông vừa lung linh vừa ấm áp. Gia Khanh vừa ngồi vừa chống tay lên càm, khuôn mặt phảng phất nỗi buồn cô đơn, đôi mắt nhìn xa xăm chất chứa nhiều nỗi ưu tư, nơi đâu đó đọng lại chút ươn ướt của lệ sa…khung cảnh vốn đơn bạc có chút buồn, giờ đây càng đậm thêm nét đơn lẻ buồn nhạt.
Thở dài một cái…Gia Khanh cựa mình đổi tư thế, hai tay khoanh lại trước ngực đôi mắt nhắm nghiền tựa người vào thành ghế băng đá, cảm nhận sự yên tĩnh của không gian xung quanh, và cũng là đang hồi tưởng lại những chuyện quá khứ khi Bích Ngọc còn sống, những lúc ấy cả 2 người thường rượt đuổi nhau dưới tán cây này, vẫn thường đấu khẩu đến bất phân thắng bại. Từng tiếng cười, từng tiếng nói, từng ánh mắt của Bích Ngọc giờ đây lại hiện lên rõ mồn một khiến tâm tư anh thêm khó chịu. Trái tim bất giác đau nhói, cảm giác hụt hẫng, trống rỗng đang ngày đêm xâu xé lấy tâm…Gia Khanh hận chính bản thân mình quá bất cẩn mà hại đến Bích Ngọc, bản thân bất lực trước cái ra đi của cô, nếu lúc đó anh tuyệt tình một chút nữa với 3 tên lưu manh đó thì đã tốt, hoặc nếu anh cố gắng một chút nữa nắm lấy tay cô không buông thì sẽ không đánh mất cô vĩnh viễn…
“Có thật sự em vẫn còn sống? Vẫn tồn tại ở một nơi nào đó mà anh không thể nào nhìn thấy được? Nếu quả thật như vậy, dù có phải thế nào anh cũng sẽ tìm đến em!”
Kể từ ngày Bích Ngọc ra đi cho đến nay là đã được đúng một tháng, theo thông tin mới nhất thì 3 tên lưu manh từng bị nghi án là gián tiếp gây ra cái chết của Bích Ngọc, không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà trở nên vô cùng kì lạ: 1 tên trong số đó thì tự nhiên treo cổ chết đột ngột tại nơi đồi mà Bích Ngọc chết, tên thứ 2 thì bỗng nhiên trở nên điên điên khùng khùng, suốt ngày chỉ biết lẩm bẩm mỗi một câu “tha cho tôi!” “tha cho tôi!” mà đi lơ thơ ngoài đường và bị bắt vào bệnh viện tâm thần, còn tên thứ 3 cũng chính là kẻ cầm đầu càng tệ hại hơn: buôn lậu hàng trắng và bị cảnh sát bắt quả tang, vì bỏ trốn mà chạy quá tốc độ xảy ra tai nạn, kết quả đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh vì bị chấn thương sọ não cấp mãn tính, nghe nói cho dù có tỉnh dậy cũng trở thành phế nhân vĩnh viễn…tất cả những sự kiện trên đều không có nguyên nhân nào lý giải được, chỉ có những người trong cuộc là rõ nhất và người hiểu rõ nhất đó chính là người đã nhúng tay vào các việc trên GIA KHANH!
Đang mơ mộng với những ký ức đẹp, bất chợt Gia Khanh như một tia sét nhanh, chạy phăng ra giữa đường quốc lộ trước mặt, trong tiếng thét thất thanh của một người mẹ đang nhìn thấy con mình sắp bị một chiếc xe tải cán chết…RẦM!…
Gia Khanh lúc này cảm thấy bản thân trở nên nhẹ tâng kì lạ, hệt như một quả bóng hơi đang từ từ bay lên cao, cúi nhìn lại phía dưới đất nhìn lấy đứa bé vừa được mình cứu thoát đã bình yên vô sự không chút thương tích gì, nó đang khóc oa oa trong lòng mẹ của nó. Rồi lại nhìn chính thân xác của mình nằm giữa vũng máu không chút nhúc nhích, nơi khóe môi còn lưu giữ lại một nụ cười hạnh phúc, lòng chợt thấy thanh thản vì bản thân mình đến phút cuối cuộc đời vẫn còn có thể làm một chuyện tốt! Nhưng anh cảm thấy bản thân anh rất có lỗi với những người thân vì đã làm cho họ phải khóc vì sự ra đi của anh.
“ Ba, mẹ, anh, chú 3 xin lỗi mọi người Gia Khanh số đã tận, kiếp này không có duyên phận cùngmọi người đi đến cuối cuộc đời, nếu có kiếp sau, Gia Khanh vẫn xin được tiếp tục làm người thân với mọi người!”
Quay đầu lại nhìn lên bầu trời chóa lòa vì ánh sáng, trong lòng khâm phục người phụ nữ mà Gia Khanh gặp nữa tháng trước, tất cả đã điễn ra đúng như những gì người phụ nữ đó nói:
“Cô gái ấy và cậu mệnh số ở thế giới này đều đã hết. Nhưng tại một thế giới khác thì chỉ mới bắt đầu. Hãy nhớ số mệnh là do chính tay mình tạo thành, cơ duyên chỉ đến có một lần, nếu cậu không biết nắm bắt không biết tạo lấy con đường cho mình thì nhất định sẽ hối hận. Trở về đi, cậu còn 15 ngày nữa là kết thúc sinh mệnh của mình ở nơi này, cậu hãy trở về mà sắp xếp mọi thứ cho thỏa đáng, những gì muốn làm mà chưa làm thì hãy làm đi, và hãy nói những lời tạm biệt với người thân của mình! Đến lúc ấy sẽ có người đến để đưa cậu đến nơi cậu cần đến, và nói cho cậu biết những gì phải làm ở thế giới bên kia”
Gia Khanh từ từ bay lên không trung, xuyên qua tầng tầng ánh sáng kia tiến sâu vào màn đêm tăm tối, nơi có những vì sao đang lấp lánh trông vô cùng huyền ảo linh động. Đưa tay chạm vào những vì sao ấy, chỉ thấy bàn tay mình xuyên qua những vì sao kia không khỏi cười khổ, bởi vì bản thân anh đã quên chính mình giờ đây chỉ còn là một linh hồn thì làm sao có thể chạm vào vật gì nữa chứ?
- Đẹp không?_ âm thanh vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp lại thánh thót vang lên
Giật mình, Gia Khanh quay phắt ra phía sau hét lớn_ “Ai đó!”_ nhưng chẳng thấy một ai
- Tất cả những đóm sáng lấp lánh như vì sao kia chính là linh thần của những linh hồn đó!_ vẫn là âm thanh nhẹ nhàng đó.
Gia Khanh quay sang tứ phía tìm kiếm chủ nhân của giọng nói, cuối cùng đôi mắt dừng lại nơi thân ảnh màu lam nhạt, đang dang tay ôm lấy những đóm sáng kia vào lòng, bộ diệu vừa thanh lại vừa đạm:
- Là dì?_ Gia Khanh nhận ra người hôm trước
- Thế nào? Đúng lời hứa chứ?_ người phụ nữ kia nháy mắt với Gia Khanh, toàn thân lúc này toát lên một khí chất thanh khiết, từ từ tiến lại gần Gia Khanh
Gia Khanh gật gù
- Rất đúng hẹn!_ nhưng trong lòng lại thầm nghĩ “ phải chi người phụ nữ nào cũng như người này, đúng hẹn như vậy thì đàn ông trên đời này chẳng còn phải khổ sở vì cái vụ chờ bạn gái đi chơi rồi nhỉ?
Chợt nhớ ra cái gì, Khanh hỏi:
- Lúc nãy dì nói đây là linh thần của những linh hồn nghĩa là thế nào vậy? Chẳng phải con người sau khi chết sẽ trở về với cát bụi hay là đi đầu thay gì đó hay sao?
Người phụ nữ hơi nghiêng đầu chu chu lấy cái miệng xinh đẹp, vô cùng tinh nghịch, trông cứ như một cô gái tuổi chưa quá 20( “già rồi mà còn ẹo! Thấy mà ớn”_ tác giả, “ngươi muốn sớm về đoàn tụ với ông bà hả?”_từ đâu nhảy ra cầm dao hâm dọa)
- Nói sao nhỉ? Con người sau khi chết thân xác sẽ tiêu tan theo năm tháng mà trở thành cát bụi, còn linh hồn thì không như vậy, nếu một con người nào đó chết đi thì sẽ hóa thành những “ngôi sao” này tụ tập về đây nơi được gọi là “thiên đàng” và chờ đợi ngày đầu thai. Trong số đó nếu “ngôi sao” nào vẫn còn vướng mắc chuyện gì đó hoặc không muốn chuyển kiếp sẽ có quyền lựa chọn ở lại đây làm một “ngôi sao” vô danh. Còn những linh hồn không thể siêu thoát cho được chính mình, tức vẫn còn chuyện vướng mắc với cuộc sống sẽ ở lại thế giới đó làm một cái mà người ta thường gọi là “ma”…
Gia Khanh chen ngang:
- Vậy thì “ma” vĩnh viễn sẽ làm “ma” hoài như vậy à?
Người phụ nữ liếc xéo Gia Khanh một cái vì bị y nhảy vào họng giữa chừng, nói tiếp:
- Không! Khi nào họ tìm được lối thoát cho chính mình thì tự động họ sẽ trở thành những “ngôi sao” và trở về đây chờ ngày hoán kiếp!
- Vậy tất cả những ngôi sao này sẽ được đầu thai chứ?_ trời ạ! dân số đã nhiều mà thêm bao nhiêu đây nữa chổ đâu mà ở???
- Không! Chỉ có một phần!
- Hở! Vậy…
Gia Khanh chưa kịp hỏi hết nguyên câu liền bị người phụ nữ kia chắn ngan họng:
- Ngươi nhiều chuyện quá! Nếu muốn biết nhiều hơn thì chờ đến khi nào chết thì biết! Còn bây giờ đi theo ta!
Dứt lời, người phụ nữ vội kéo tay Gia Khanh đi khiến Gia Khanh không khỏi thắc mắc, vì sao anh chết rồi mà người này có thể chạm vào hắn anh được, ngay cả mấy “ngôi sao” kia anh còn không chạm được nữa là?
Tất cả giống như một bộ phim khoa học viễn tưởng, y đang bay giữa ngàn vì sao lấp lánh như những nhà phi hành gia bay vào vũ trụ, nhưng cảm giác thì chân thực sống động hơn nhiều, khi y xòe tay ra vươn chạm xuyên qua từng ngôi sao nhỏ ấy, cảm giác kì lạ vô cùng, giống hệt như y đang nhìn thấy những con người đó thực thụ, họ đang vẫy tay mỉm cười với y. Một nguồn sáng mạnh phát ra từ phía trước, theo đó Gia Khanh cảm thấy bản thân như bị cái gì đó ép mạnh vào lồng ngực vô cùng khó thở, tay chân cứng lại không nhúc nhích được, cảm giác cơ thể cứ như đang từ từ bị làm cho tan rã ra từng mảnh bất lực! Đôi mắt bị thứ ánh sáng kia làm cho khó chịu, giờ này lại thêm cái cảm giác này thật vô cùng thống khổ? (“bất công! Sao Bích Ngọc xuyên qua nhẹ tênh hà, còn tui lại phải chịu khổ như vậy? tác giả đâu? Mau lăn ra đây nhanh lên!)
- Đây chính là nơi ngươi tái sinh!_ 1 lần nữa âm thanh nhẹ nhàng ấm áp kia lại vang lên.
Đắn đo một lúc rồi mới bước tiếp, đến vài cái ngõ quẹo mới thấy được 1 người, 1 người phụ nữ trạc tuổi 30 đang ngồi xoa xoa cái chân của mình,bên cạnh là một cục đá nhỏ. Gia Khanh lại gần ngồi xuống hỏi:
- Dì có sao không vậy?
Người phụ nữ kia ngẩng đầu lên nhìn Gia Khanh không đáp, 1 tay nắm lấy cả chồng sách bên cạnh đập vào đầu Gia Khanh một cái bốp! Khiến Gia Khanh đau đớn mà khụy xuống vỉa hè, ôm lấy đầu:
- Ngươi còn hỏi! Không phải tại ngươi đá cục đá này trúng tao thì tao làm sao phải ngồi ở đây ôm chân mà rên hả?
- Hả? Sao lại đổ thừa cháu!_Gia Khanh vừa đau vừa ngạc nhiên hỏi, đôi mắt mở to ngơ ngác vô cùng ngâyngộ.
Bốp!Lại một cái đánh nữa.
Lần này Gia Khanh không chỉ ôm đầu, mà còn né xa ra vài trăm mét đề phòng, nếu không lát nữa sẽ có người nhập viện! Người phụ nữ kia thấy vậy, mặt đanh lại đưa tay quắc quắc Gia Khanh lại gần.
- Dì muốn gì?_ Gia Khanh cực kì đề phòng chậm chạm bước lại gần, mặc dù trong lòng không muốn.
- Bồi thường!_buông 2 từ cụt ngũn, người phụ nữ kia xòe tay ra chờ đợi.
- Chỉ bị trúng một cái nhẹ thôi mà! Cùng lắm là bầm tím thôi, chứ đâu có thương tích hay chảy máu gì đến nỗi nguy hiểm đâu mà phải bồi thường?_đúng a! Hắn càng nghĩ càng không hiểu, theo đúng lý viên đá chỉ bay theo đường thẳng thôi làm sao có thể vòng qua mấy ngõ đường gấp khúc để mà trúng được, cái này vô cùng có vấn đề!?!
- Bầm tím cũng là bị thương chứ! Ít nhất cũng phải có dầu gió để thoa! Không nói nhiều đưa đây!
Hơi bị cười khổ một chút, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lời nói của người này quả thật là không phải không có lý. Nếu thật người này là bị viên đá mà anh đá ban nãy đá trúng vào người thì sao? Ai biết được ngoài vết bầm tím này còn có thểcó vết thương nào khác hay di chứng nào đó tìm ẩn chưa lộ ra thì sao, anh đương nhiên cũng nên có chút trách nhiệm chứ? Nghĩ vậy Gia Khanh không ngần ngại mà móc trong túi ra một chai dầu hiệu cao cấp (“từ đâu có sẵn vậy anh?” Tg, “nghề mà, lăn lộn giang hồ phải có đồ phòng thân khi bị người ta đánh chứ!” gk), sẵn tiện lấy ra một mảnh giấy ghi lại địa chỉ đưa cho người phụ nữ.
- Đây là địa chỉ của cháu, nếu sau khi về nhà mà chỗ bầm này có bị nặng lên hay biến chứng gì thì dì có thể theo địa chỉ này tìm cháu, lúc đó cháu sẽ lo cho dì, còn bây giờ cháu có việc phải đi trước!
Nói dứt lời, Gia Khanh vội co giò bỏ chạy như trốn tránh, vì sợ ở thêm sẽ bị thưởng thêm mấy cái đánh đầu! Nhưng mà,chưa kịp chạy đã bị phía sau kéo lại, hệt như một con mèo bị chủ túm lấyGia Khanh tiu nghỉu xoay mặt lại, trưng ra bộ mặt tội nghiệp:
- Còn gì nữa sao dì?
- Ngươi…có muốn bói một quẻ?
- Hở.._ngơ ngác_ Bói làm gì? Cháu xưa nay không tin vào bói toán!
- Miễn phí không lấy tiền! Ngươi bói thử một quẻ nghe thử cũng được mà, đâu có ai bắt ngươi phải tin!_ người phụ nữ kia bắt đầu nhẹ giọng xuống dụ dỗ, so với 1 phút trước là hoàn toàn khác hẳn.
Miễn phí? Thử? Gia Khanh nhìn người phụ nữ trước mặt đánh giá một lượt, chỉ 4 từ “khí chất thoát tục”, đặc biệt khi nhìn đến mái tóc kia,Gia Khanh vô cùng sửng sốt. Đó không phải là một mái tóc bình thường, một mái tóc màu bạch kim lấp lánh, không giống như những mái tóc bạc của người già, mái tóc bạch kim kia như đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời, làm cho người khác nhìn vào phải chói lòa. Nếu hắn nhớ không lầm lúc nãy mái tóc đó vẫn còn là màu đen! Đôi mắt người này vừa sâu như vô đáy lại vừa ấm áp như đang xoa dịu nỗi đau của người khác, cái sắc nâu rõ nét của một người Việt chính thống càng làm tăng thêm nét thân thiện của người này, ánh nhìn nhẹ nhàng tỏa ra một thứ cảm giác mát mát làm Gia Khanh cảm thấy vô cùng thanh thản…
Người phụ nữ kia cười nhẹ, nét cười vô cùng thanh thoát cùng diễm lệ, rồi buông một lời:
- Có những chuyện có nói ra cũng không thể nào hiểu được! Rút một lá bài đi, những chuyện cậu muốn biết sẽ được giải bài!
Gia Khanh cúi đầu nghẫm nghĩ câu nói đó, rồi vô thức đưa tay rút lấy một lá bài trong sấp bài của người phụ nữ kia đưa…Nhận được lá bài, người phụ nữ không nói gì mà úp lái bài xuống nói tiếp:
- Rút thêm một cây xăm đi!
- Rút xăm?
- Đúng!
Hơi khó hiểu gãi gãi đầu, Gia Khanh muốn hỏi vì sao không giải lá bài kia mà lại kêu anh rút thêm xăm làm gì? Nhưng mà nghĩ lại có khi nào là người này vẫn chưa đủ dữ liệu để giải lá bài, cho nên anh rút thêm xăm cho đủ!
Nhưng mà, nhìn mấy cây xăm Gia Khanh lạithấy kỳ lạ vô cùng, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy loại xăm này, cây xăm có màu đỏ thẳm dài khoảng 2-3 tấc, trên đó còn khắc hình rồng và phụng kết hợp chặt vào nhau một cách tinh tế, còn có mấy nốt nhỏ màu đen cùng những nốt to màu vàng nhạt xen lẫn vào nhau…nói chung càng nhìn Gia Khanh càng thấy có gì đó là lạ và có chút thu hút.
- Đây là xăm gì vậy dì?
- Muốn biết thì rút đi!
…
…
- Ngươi viết thêm một chữ đi!_ cười tươi như hoa đưa mảnh giấy trắng tinh cùng một cây viết bi ra trước mắt Khanh, mặc dù trên tay đang cầm một cây xăm mà Khanh vừa rút.
Gia Khanh nhìn người phụ nữ chăm chăm, đầu óc bắt đầu xuất hiện suy nghĩ “người này đang cố tình chơi hắn đây mà!” không nói gì, phủi phủi cái mông đứng dậy, định bước đi thì:
- Chàng trai! Quyết tâm của ngươi chỉ có bao nhiêu đó thôi sao?
Gia Khanh khựng chân, quay đầu lại nhìn “câu nói kia là có ý tứ gì?” Khí toát ra từ người phụ nữ kia vừa rồi vô cùng bức người! Khiến anh bất giác run.
- Dì biết chuyện gì của cháu sao?
Người phụ nữ phẩy phẩy tờ giấy trắng, đôi mắt có chút chờ đợi, khuôn mặt kiên nghị khiến người khác không tin tưởng cũng không được, chỉ là một lời hé môi cũng không có. Hồi lâu, cảm thấy người trước mắt không có ý định trả lời mình, nhưng lại giống như người kia nói, anh đúng là không muốn bỏ lỡ mọi chuyện giữa chừng, nhất là những chuyện quan trọng! Nếu đã làm thì cũng nên làm hết một việc cho dù đó chỉ là một việc dư thừa. Gia Khanh nhận lấy giấy bút, đặt bút xuống viết, nhưng cứ vừa chạm mũi viết vào giấy thì lại không biết phải viết gì nữa kết cục lại nâng viết lên. Cứ như thế lập lại mấy lần, tờ giấy trắng vẫn như lúc đầu một màu trắng tuyết!
- Không nhất thiết là phải viết chữ, bất cứ cái gì ngươi thích cũng có thể ghi hoặc vẽ ra!
Tiếp nhận lời của người phụ nữ kia, Gia Khanh cuối cùng cũng hạ được bút xuống, gạch gạch ra mấy đường nét, cuối cùng nâng bút, nhìn vào tác phẩm của mình chỉ thấy một đống hỗn lộn đường nét chữ không ra chữ hình không ra hình. Sau đó, đẩy về phía người phụ nữ, gương mắt chờ:
- Không ngờ cậu cũng biết viết chữ cổ!_ người phụ nữ thản nhiên buông lời
- Chữ cỗ?_ Gia Khanh ngạc nhiên hỏi lại.
- Là một loại chữ cổ của mấy trăm năm trước, không phải ai cũng biết, mà người biết thì thân phận không tầm thường!_ người phụ nữ từ từ giải thích,rồi đưa thêm hai mảnh tráp cho Gia Khanh, ý bảo “xin quẻ đi”
Gia Khanh lần này không nói gì, cũng như không phản ứng gì mà lẳng lặng nhận lấy rồi tung quẻ, vì có lẽ anh đã quen với cái cách “ngươi cứ làm đi rồi ta giải thích sau ” của người kia!
Tiếng lốp cốp rơi trên mặt đất, bỗng nhiên có một cánh hoa bằng lăng theo cơn gió bay đến, đáp vào chính giữa hai quẻ tráp một xấp 1 ngửa kia! Một cảm giác dâng lên trong lòng Gia Khanh vừa lạnh lại vừa có chút ấm áp, vừa xa lạ lại vừa quen quen, bất giác đưa tay sờ lấy cánh hoa ấy:
- Cái gì cũng đã làm rồi! Dì có thể bắt đầu giải quẻ được chưa?
Người kia không vội đáp chỉ hơi ngiêng nghiêng đầu nhìn Gia Khanh, đôi mắt đẹp nhíu lại sâu, đôi môi kia khẽ nhếch nhếch tạo cho người khác cảm giác bất an…
Từng cơn gió nhẹ thổi cuốn theo những chiếc lá vàng rơi, khẽ đung đưa những chùm hoa bằng lăng tím nhạt màu kết hợp với màu xanh phớt của lá tạo nên cảm giác thanh thanh của bình yên lắng dịu nhẹ nhàng, tâm hồn con người cũng vì thế mà thư thái đi bội phần.
Gia Khanh ngồi trên chiếc ghế đá dưới góc bằng lăng tím quen thuộc, từng tia nắng yếu ớt của buổi sớm mai khẽ lọt qua nhánh lá bằng lăng rọi trên người anh trông vừa lung linh vừa ấm áp. Gia Khanh vừa ngồi vừa chống tay lên càm, khuôn mặt phảng phất nỗi buồn cô đơn, đôi mắt nhìn xa xăm chất chứa nhiều nỗi ưu tư, nơi đâu đó đọng lại chút ươn ướt của lệ sa…khung cảnh vốn đơn bạc có chút buồn, giờ đây càng đậm thêm nét đơn lẻ buồn nhạt.
Thở dài một cái…Gia Khanh cựa mình đổi tư thế, hai tay khoanh lại trước ngực đôi mắt nhắm nghiền tựa người vào thành ghế băng đá, cảm nhận sự yên tĩnh của không gian xung quanh, và cũng là đang hồi tưởng lại những chuyện quá khứ khi Bích Ngọc còn sống, những lúc ấy cả 2 người thường rượt đuổi nhau dưới tán cây này, vẫn thường đấu khẩu đến bất phân thắng bại. Từng tiếng cười, từng tiếng nói, từng ánh mắt của Bích Ngọc giờ đây lại hiện lên rõ mồn một khiến tâm tư anh thêm khó chịu. Trái tim bất giác đau nhói, cảm giác hụt hẫng, trống rỗng đang ngày đêm xâu xé lấy tâm…Gia Khanh hận chính bản thân mình quá bất cẩn mà hại đến Bích Ngọc, bản thân bất lực trước cái ra đi của cô, nếu lúc đó anh tuyệt tình một chút nữa với 3 tên lưu manh đó thì đã tốt, hoặc nếu anh cố gắng một chút nữa nắm lấy tay cô không buông thì sẽ không đánh mất cô vĩnh viễn…
“Có thật sự em vẫn còn sống? Vẫn tồn tại ở một nơi nào đó mà anh không thể nào nhìn thấy được? Nếu quả thật như vậy, dù có phải thế nào anh cũng sẽ tìm đến em!”
Kể từ ngày Bích Ngọc ra đi cho đến nay là đã được đúng một tháng, theo thông tin mới nhất thì 3 tên lưu manh từng bị nghi án là gián tiếp gây ra cái chết của Bích Ngọc, không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà trở nên vô cùng kì lạ: 1 tên trong số đó thì tự nhiên treo cổ chết đột ngột tại nơi đồi mà Bích Ngọc chết, tên thứ 2 thì bỗng nhiên trở nên điên điên khùng khùng, suốt ngày chỉ biết lẩm bẩm mỗi một câu “tha cho tôi!” “tha cho tôi!” mà đi lơ thơ ngoài đường và bị bắt vào bệnh viện tâm thần, còn tên thứ 3 cũng chính là kẻ cầm đầu càng tệ hại hơn: buôn lậu hàng trắng và bị cảnh sát bắt quả tang, vì bỏ trốn mà chạy quá tốc độ xảy ra tai nạn, kết quả đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh vì bị chấn thương sọ não cấp mãn tính, nghe nói cho dù có tỉnh dậy cũng trở thành phế nhân vĩnh viễn…tất cả những sự kiện trên đều không có nguyên nhân nào lý giải được, chỉ có những người trong cuộc là rõ nhất và người hiểu rõ nhất đó chính là người đã nhúng tay vào các việc trên GIA KHANH!
Đang mơ mộng với những ký ức đẹp, bất chợt Gia Khanh như một tia sét nhanh, chạy phăng ra giữa đường quốc lộ trước mặt, trong tiếng thét thất thanh của một người mẹ đang nhìn thấy con mình sắp bị một chiếc xe tải cán chết…RẦM!…
Gia Khanh lúc này cảm thấy bản thân trở nên nhẹ tâng kì lạ, hệt như một quả bóng hơi đang từ từ bay lên cao, cúi nhìn lại phía dưới đất nhìn lấy đứa bé vừa được mình cứu thoát đã bình yên vô sự không chút thương tích gì, nó đang khóc oa oa trong lòng mẹ của nó. Rồi lại nhìn chính thân xác của mình nằm giữa vũng máu không chút nhúc nhích, nơi khóe môi còn lưu giữ lại một nụ cười hạnh phúc, lòng chợt thấy thanh thản vì bản thân mình đến phút cuối cuộc đời vẫn còn có thể làm một chuyện tốt! Nhưng anh cảm thấy bản thân anh rất có lỗi với những người thân vì đã làm cho họ phải khóc vì sự ra đi của anh.
“ Ba, mẹ, anh, chú 3 xin lỗi mọi người Gia Khanh số đã tận, kiếp này không có duyên phận cùngmọi người đi đến cuối cuộc đời, nếu có kiếp sau, Gia Khanh vẫn xin được tiếp tục làm người thân với mọi người!”
Quay đầu lại nhìn lên bầu trời chóa lòa vì ánh sáng, trong lòng khâm phục người phụ nữ mà Gia Khanh gặp nữa tháng trước, tất cả đã điễn ra đúng như những gì người phụ nữ đó nói:
“Cô gái ấy và cậu mệnh số ở thế giới này đều đã hết. Nhưng tại một thế giới khác thì chỉ mới bắt đầu. Hãy nhớ số mệnh là do chính tay mình tạo thành, cơ duyên chỉ đến có một lần, nếu cậu không biết nắm bắt không biết tạo lấy con đường cho mình thì nhất định sẽ hối hận. Trở về đi, cậu còn 15 ngày nữa là kết thúc sinh mệnh của mình ở nơi này, cậu hãy trở về mà sắp xếp mọi thứ cho thỏa đáng, những gì muốn làm mà chưa làm thì hãy làm đi, và hãy nói những lời tạm biệt với người thân của mình! Đến lúc ấy sẽ có người đến để đưa cậu đến nơi cậu cần đến, và nói cho cậu biết những gì phải làm ở thế giới bên kia”
Gia Khanh từ từ bay lên không trung, xuyên qua tầng tầng ánh sáng kia tiến sâu vào màn đêm tăm tối, nơi có những vì sao đang lấp lánh trông vô cùng huyền ảo linh động. Đưa tay chạm vào những vì sao ấy, chỉ thấy bàn tay mình xuyên qua những vì sao kia không khỏi cười khổ, bởi vì bản thân anh đã quên chính mình giờ đây chỉ còn là một linh hồn thì làm sao có thể chạm vào vật gì nữa chứ?
- Đẹp không?_ âm thanh vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp lại thánh thót vang lên
Giật mình, Gia Khanh quay phắt ra phía sau hét lớn_ “Ai đó!”_ nhưng chẳng thấy một ai
- Tất cả những đóm sáng lấp lánh như vì sao kia chính là linh thần của những linh hồn đó!_ vẫn là âm thanh nhẹ nhàng đó.
Gia Khanh quay sang tứ phía tìm kiếm chủ nhân của giọng nói, cuối cùng đôi mắt dừng lại nơi thân ảnh màu lam nhạt, đang dang tay ôm lấy những đóm sáng kia vào lòng, bộ diệu vừa thanh lại vừa đạm:
- Là dì?_ Gia Khanh nhận ra người hôm trước
- Thế nào? Đúng lời hứa chứ?_ người phụ nữ kia nháy mắt với Gia Khanh, toàn thân lúc này toát lên một khí chất thanh khiết, từ từ tiến lại gần Gia Khanh
Gia Khanh gật gù
- Rất đúng hẹn!_ nhưng trong lòng lại thầm nghĩ “ phải chi người phụ nữ nào cũng như người này, đúng hẹn như vậy thì đàn ông trên đời này chẳng còn phải khổ sở vì cái vụ chờ bạn gái đi chơi rồi nhỉ?
Chợt nhớ ra cái gì, Khanh hỏi:
- Lúc nãy dì nói đây là linh thần của những linh hồn nghĩa là thế nào vậy? Chẳng phải con người sau khi chết sẽ trở về với cát bụi hay là đi đầu thay gì đó hay sao?
Người phụ nữ hơi nghiêng đầu chu chu lấy cái miệng xinh đẹp, vô cùng tinh nghịch, trông cứ như một cô gái tuổi chưa quá 20( “già rồi mà còn ẹo! Thấy mà ớn”_ tác giả, “ngươi muốn sớm về đoàn tụ với ông bà hả?”_từ đâu nhảy ra cầm dao hâm dọa)
- Nói sao nhỉ? Con người sau khi chết thân xác sẽ tiêu tan theo năm tháng mà trở thành cát bụi, còn linh hồn thì không như vậy, nếu một con người nào đó chết đi thì sẽ hóa thành những “ngôi sao” này tụ tập về đây nơi được gọi là “thiên đàng” và chờ đợi ngày đầu thai. Trong số đó nếu “ngôi sao” nào vẫn còn vướng mắc chuyện gì đó hoặc không muốn chuyển kiếp sẽ có quyền lựa chọn ở lại đây làm một “ngôi sao” vô danh. Còn những linh hồn không thể siêu thoát cho được chính mình, tức vẫn còn chuyện vướng mắc với cuộc sống sẽ ở lại thế giới đó làm một cái mà người ta thường gọi là “ma”…
Gia Khanh chen ngang:
- Vậy thì “ma” vĩnh viễn sẽ làm “ma” hoài như vậy à?
Người phụ nữ liếc xéo Gia Khanh một cái vì bị y nhảy vào họng giữa chừng, nói tiếp:
- Không! Khi nào họ tìm được lối thoát cho chính mình thì tự động họ sẽ trở thành những “ngôi sao” và trở về đây chờ ngày hoán kiếp!
- Vậy tất cả những ngôi sao này sẽ được đầu thai chứ?_ trời ạ! dân số đã nhiều mà thêm bao nhiêu đây nữa chổ đâu mà ở???
- Không! Chỉ có một phần!
- Hở! Vậy…
Gia Khanh chưa kịp hỏi hết nguyên câu liền bị người phụ nữ kia chắn ngan họng:
- Ngươi nhiều chuyện quá! Nếu muốn biết nhiều hơn thì chờ đến khi nào chết thì biết! Còn bây giờ đi theo ta!
Dứt lời, người phụ nữ vội kéo tay Gia Khanh đi khiến Gia Khanh không khỏi thắc mắc, vì sao anh chết rồi mà người này có thể chạm vào hắn anh được, ngay cả mấy “ngôi sao” kia anh còn không chạm được nữa là?
Tất cả giống như một bộ phim khoa học viễn tưởng, y đang bay giữa ngàn vì sao lấp lánh như những nhà phi hành gia bay vào vũ trụ, nhưng cảm giác thì chân thực sống động hơn nhiều, khi y xòe tay ra vươn chạm xuyên qua từng ngôi sao nhỏ ấy, cảm giác kì lạ vô cùng, giống hệt như y đang nhìn thấy những con người đó thực thụ, họ đang vẫy tay mỉm cười với y. Một nguồn sáng mạnh phát ra từ phía trước, theo đó Gia Khanh cảm thấy bản thân như bị cái gì đó ép mạnh vào lồng ngực vô cùng khó thở, tay chân cứng lại không nhúc nhích được, cảm giác cơ thể cứ như đang từ từ bị làm cho tan rã ra từng mảnh bất lực! Đôi mắt bị thứ ánh sáng kia làm cho khó chịu, giờ này lại thêm cái cảm giác này thật vô cùng thống khổ? (“bất công! Sao Bích Ngọc xuyên qua nhẹ tênh hà, còn tui lại phải chịu khổ như vậy? tác giả đâu? Mau lăn ra đây nhanh lên!)
- Đây chính là nơi ngươi tái sinh!_ 1 lần nữa âm thanh nhẹ nhàng ấm áp kia lại vang lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook