Oan Gia Ma Cà Rồng
-
Chương 55: Bị nhốt trong nhà kho rồi
Thiên Di đang trên đường đi học, hôm nay cô đi trễ nên không đi chung với Bảo Bảo. Nhưng trên đường lại gặp phải Tống Đàm
-Ây chào buổi sáng
Thiên Di không quan tâm đi lướt qua
-Bán bơ à
Thiên Di quay lại
-Muốn gì đây???
-Nghe nói lớp cô có học sinh mới đúng không???
-Thì sao, liên quan tới cậu à
-Aizzz phải làm quen mới được
-Muốn làm gì thì làm
Thiên Di bỏ đi. Thiên Di vốn là một người rất chăm lo cho lớp và luôn bảo vệ lớp bằng mọi giá nhưng hôm nay cô lại nói vậy khiến anh thấy lạ. Anh theo sau cô đến trường. Sau trường, là nhà kho và cũng là nơi ít ai lui tới. Triệu Giã bước ra
-Ai mau ra mặt đi
Nhan Hạ từ đằng sau nhếch miệng lấy khúc gỗ đập vào đầu Triệu Giã. Anh bất tỉnh sau đó.Máu bắt đầu tuôn ra
-Hình phạt của cậu đó tên ngốc
Nói rồi Nhan Hạ kéo Triệu Giã vào nhà kho bị nỏ hoang(có hai nhà kho). Thiên Di từ ngoài trường bước vào thì nhận được tin nhắn
-"Nhà kho bị bỏ hoang sau trường"
Thấy số lạ nên Thiên Di bỏ qua nhưng cô đổi ý quay lại rồi ra sau. Đi đến nhà kho, cô mở cửa ra
-Ai vậy??
Cô đi vào bên trong thì bất chợt cánh cửa bị đóng lại. Giật mình Thiên Di quay lại đậo cửa
-Ây ai vậy, mở cửa ra đi không đùa đâu nè nè...
Thấy không ai trả lời, Thiên Di liền lấu điện thoại ra gọi cho Bảo Bảo đến giúp nhưng không may trong này lại không bắt được sóng
-Không phải chứ, đang trong trường mà
Cô đi tới đi lui để tìm chỗ nào đó hứng sóng. Chợt cô chạm vào vậy gì đó mềm mềm. Thân cô cứng đờ, người bắt đầu run run
-Cái... cái gì vậy trời???
Tay vẫn run, Thiên Di cầm mở đèn trên điện thoại ra soi xuống thì lại Thấy Triệu Giã đang nằm dưới sàn với vũng máu
-Triệu Giã!!!!
Thiên Di vội ngậm điện thoại mình rồi đỡ Triệu Giã nằm vào tường. Cô vỗ vỗ mặt Triệu Giã để anh tỉnh lại nhưng vô dụng. Tay cô dính đầy máu. Cô có chút sợ máu nhưng khopng quan tâm, cô xăn tay áo lên lấy chiếc hộp y tế mà mình hay mang theo ra. Cô lấy ra từng dụng cụ. Đầu tiên cô rửa vết thương sau đó dùng gạt băng lại đầu cho anh
-Ai mà hành động ác như vậy chứ- Thiên Di có chút trách móc
Cô băng xong, thấy Triệu Giã dựa vào tường mà cứ cong cong vẹo vẹo, cô nhẹ nhàng đưa lưng mình dựa vào tường rồi đỡ Triệu Giã nằm lên đùi mình. Cô nhìn xung quanh, trời tối lắm. Trong đầu cô cứ có những suy nghĩ ko đâu. Đúng, cô vốn là người rất sợ ma. Bây giờ cũng không còn cách nào, cô lại chẳng quem với bóng tối. Vì vậy cô quyết định chợp mắt một chút. Trong lớp, thấy Thiên Di giờ này vẫn chưa đến Bảo Bảo lo lắng
-Có lẽ do hôm nay cậu ấu bị gì ấy mà-Dõng Mạc nói
-Nếu có bị gì thì cậu ấy chí ít cũng gọi cho mình chứ
Phía Nhan Cũng vậy, không thấy Triệu Giã, cô lo lắng cop gắng liên lạc với Triệu Gia qua ý nghĩ nhưng lại chẳng nhận được tín hiệu gì. Cô thở dài bà còn lo lắng hơn
-Yêm tâm đi, điện hạ biết cách tự lo cho bản thân mà- Hạo an ủi
Đúng kà cái tính Tống Đàm không thể bỏ được, anh đi tới lớp Thiên Di lén lén lút lút. Anh nhìn vào thì thấy ngay bóng dáng của cô học sinh mới. Người đó quay lại, nhận ra khoảng 30s, mặt Tống Đàm tối sầm lại không ngại gì bước vào trong nắm lấy tay Nhan Hạ. Bỗng nhiên bị ai đó nắm tay, Nhan Hạ quay lại thì thấy Tống Đàm.Cô trợn mắt sợ hãi cô rời khỏi bàn tay to lớn kia nhưng vô dụng. Tiêu Ngọc thấy vậy chạy lại ngăn cản nhưng bị Tống Đàm hất ra ngã vào cạnh bàn. Thấy bạn mình bị thương, Hàn Thư liền đưa đi đến phòng y tế. Trong nhà kho, Triệu Giã lờ mờ mở mắt. Anh thấy đầu mình còn đâu lắm và nhớ lại khắc anh bị đánh. Và cuối cũng trước mắt anh, một gương mặt xinh đẹp đang ngủ gật vào cạnh tường. Khuôn mặt có chút tóc bay vào, Triệu Giã đưa tay lên định vén vào mang tai thì anh lại bết tỉnh. Tống Đàm dẫn Nhan Hạ lên cửa sân thượng
-Anh bỏ em ra
Cuối cũng Nhan Hạ cũng thoát khỏi bàn tay to lớn kia
-Sao anh lại bỗng nhiên kéo em đi chứ
-Im!! Sao em lại ở đây, hả, mẹ thì tìm kiếm em khắp nơi mà em lại an nhàn ở đâg vậy à
-Em... em không về với mẹ đâu, về với mẹ làm gì chứ, mẹ vũng chủ muốm em kết hôn mà thôi
-Mẹ nói rất lâu rồi mà, mẹ không bắt em kết hôn nữa. Em lại lì lợm bỏ nhà đi bụi nữa cơ
-Hứ tài khoản ngân hàn em còn tiền mà và rất nhiều nữa. Em không lo gì khi ở đây cả
-Mẹ thì vì tìm em mà phát bệnh, ba thì lại không thể thấy em khi em ở ngay cạnh ông ta, em không thấy thương ba mẹ sao
-Em không quan tâm- Lời nói mang chút sợ sệt
-Em thật bất hiếu, mẹ bệnh mà em có thể nói ra những lời như vậy à
-Thì sao, mẹ bệnh thì vào bệnh viện chữa sẽ khỏi, còn bây giờ em không muốn đi đâu hết trơn á, anh muôan thì đi thăm mẹ đi. Em ở đâu có mục đích của em, sau khi em hoàn thành thì em sẽ tính tới chuyện khác
Chát!!! Tống Đàm cho Nhan Hạ một bạt tai
-Em chỉ lo nghĩ cho bản thân thôi sao, bộ em không có nhớ đến mẹ à, mẹ thương em còn hơn cả anh mà em dám nói như vậy hả, không nhờ Thiên Di thì không biết anh có tìm được em hay không nữa
Nhan Hạ tức giận vì bị đánh, cô ôm mặt rời đi. Thấy thái độ cùa Nhan Hạ, Tống Đàm tức giận đập tay vào cạnh cầu thang
-"Thiên Di cô hay lắm, tôi sẽ cho cô một bài học mà suốt đời cô sẽ không bao giờ quên"
Thiên Di tỉnh lại, cô thấy hơi mỏi nên dìu Triệu Giã vào tường. Anh vẫn chưa tỉnh lại. Cô đứng dậy đi qua đi lại để đỡ mỏi sau đó đi lại ngồi bên Triệu Giã. Bỗng nhiên cô nghe tiếng trườn trườn ở đâu đó. Cô cóp im lặng để nghe xem đó là gì. Từ một chút ánh sáng trên cái trần cũ kĩ, một con rắn trườn cao lên, Thiên Di giật mình. Không phải vì cô sợ nó sẽ gây hại cho cô mà cô sợ nó sẽ gây hại cho Triệu Giã. Cô cố gắng vơ tay đuổi nó đi
-Xùy xùy
Không quan tâm nó phóng tới. Thiên Di thấy nó lao tới Triệu Giã, cô đưa tay lên đỡ lại và thế là nó bị cô cắn. Sau khi cắn được cô nó bỏ đi. Vì tối quá nên cô không biết đó là loại rắn gì. Cô nhẹ nhàng đặt Triệu Giã xuống lại chỗ hộp cứu thương. Anh dần mở mắt
-Thiên Di...- Anh nói yếu ớt
-Thuốc trị nọc thuốc trị nọc
-Thiên Di...- Anh gọi lần nữa
Nghe Triệu Giã gọi, dù chưa tìm thấy thuôc cô quay lại
-Triệu Giã cậu tỉnh rồi hả
-Đây là đâu
Thiên Di đỡ anh dậy
-Đay là nhà kho sau trường, cậu bị ai lừa vào đây vậy
Cố gắng nhớ lại, Triệu Giã lại thêm đau đầu
-Aizzz không nhớ gì cả
-Vậy cậu nghỉ ngơi đi
Trong lớp, buổi học đã gần kết thúc nhưng lại không thấy Thiên Di đâu cả. Cả lớp đam ra lo lắng cho Thiên Di và cả Triệu Giã. Bảo Bảo định gọi cho mẹ Thiên Di hỏi thăm nhưng lại thôi. Cô sợ nếu Thiên Di thật sự xảy ra chuyện gì thì mẹ cô sẽ không chịu nổi. Buổi học sáng kết thúc, Bảo Bảo lại chẳng thấy Thiên Di
-Thiên Di sao hôm nay lại không đi học nhỉ- Một người trong lớp hỏi
-Từ trước tới giờ cậu ấy chưa bảo giờ vắng học mà không có giấy phép cả
-Có khi nào xảy ra chuyện gì không
-Đừng nói bậy mà
Mỗi người cứ thế một câu mà nói lại tăng thêm sự lo lắng của Bảo Bảo. Buổi học chìu bắt đầu
-Cậu tìm thuốc trị nọc làm gì vậy??- Triệu Gũa hỏi
-Không có gì đâu- Thiên Di sợ Triệu Giã sẽ lo lắng
-Chắc chứ
Thiên Di gật đầu. Triệu Giã đứng dậy
-Cậu định làm gì vậy??
Triệu Giã không nói gì đi ra cửa dùng lực đập mạnh vào cánh cửa
-Triệu Giã à cậu điên à, cậu còn bị thương mà làm gì vậy??
-Mình không sao cậu đừng lo, vả lại ra phải ra chỗ này nêua không thì không tốt chút nào, trong này toàn muỗi
-Không sao, bây giờ ta chỉ cần chờ người đến cứu thôi. Mình có thuốc chống muỗi- Thiên Di nói
Cô dắt tay Triệu Giã lại ngồi xuống sau đó cô đứng dậy đi tới dùng vai của mình đập mạnh vào cửa
-ThiênnDu à cậu làm gì vậy???- Triệu Giã lo lắng hỏi
-Không sao đâu cậu yên tâm
Nói rồi Thiên Di tiếp tục đập cửa. Cái nhà kho này hiện đã bị hoang lâu lắm rồi nên khóa cửa cũng đã cũ kĩ. Thiên Di đập của một hồi thì thấy cánh cửa có chút hé ra. Thấy có chút hi vọng cô cố đập thêm vài cái nữa. Cánh cửa mở toang đồng thời Thiên Di cũng ngã xuống đất
-Thiên Di à
Triệu Giã chạy ra đỡ Thiên Di dậy. Cô gượng dậy
-Mình không sao, chỉ là do cánh cửa nó mở ra quá đột ngột thôi. Nào, mình đỡ cậu
Thiên Di không chờ Triệu Giã trả lời mà lấy một tay mình khoác lên vai mình rồi đox anh về. Suốt đường đi về lớp Triệu Giã cứ nhìn Thiên Di suốt thôi. Cô quan tâm anh rất nhiều khi anh bị thương và ngay cả khi những công việc đáng lẽ do con trai làm mà cô cũng giành làm với anh. Haizz Thật hết hiểu nổi với cô gái này. Trong lớp đang nháo nhào lên vì đây là thời gian chuyển tiết. Mọi người đang nói chuyện vui vẻ với nhau tuy có một số người đang rất lo lắng. Bên ngoài cửa mở ra thu hút tất cả ánh nhìn. Thiên Di dìu Triệu Giã vào
-"Chà... bị nhốt như vậy mà cũng ra được à, đúng là mệnh lớn"
Thiên Di về chỗ ngồi. Triệu Giã nghe được nhưng dòng suy nghĩ này anh tiến lên trước Nhan Hạ
-Cô hay lắm, dám nhốt tôi vào nhà kho luôn à
-Cái gì, cậu đang đổ lỗi cho mình à. Bằng chứng...
Điện thoại Nhan Hạ reo lên, cô nhìn số trong máy rồi trợn mắt tháo pin đt ra
-Cô làm
gì vậy????
-Sao cậu lại có số Nhan Hạ- Tiêu Ngọc hỏi
-Đơn guản vì cậu ấy là người đã nhắn tin cho mình để đến nhà kho sau trường
-Cái gì???
-Mình... mình chỉ đùa thôi mà
Bịch... Thiên Di ngã quỵ xuống sàn cà bất tình
-Thiên Di à
Thấy Thiên Di ngã Triệu Giã cũng chạy lại
-Thiên Di
-Cậu ấy bị gì vậy???
Triệu Giã nhớ lại lúc trong nhà kho Thiên Di đang tìm thuốc trị nọc
-Không lẽ bị rắn cắn-Triệu Giã nói thầm trong miệng
-Cài gì???
Cả lớp bị một phen bàng hoàng
-Trong cặp cậu ấy coa thuốc trị nọc đấy lấy ra sau đó ta đưa cậu ấy lên phòng y tế sơ cứu rồi đưa đến BV
-Ây chào buổi sáng
Thiên Di không quan tâm đi lướt qua
-Bán bơ à
Thiên Di quay lại
-Muốn gì đây???
-Nghe nói lớp cô có học sinh mới đúng không???
-Thì sao, liên quan tới cậu à
-Aizzz phải làm quen mới được
-Muốn làm gì thì làm
Thiên Di bỏ đi. Thiên Di vốn là một người rất chăm lo cho lớp và luôn bảo vệ lớp bằng mọi giá nhưng hôm nay cô lại nói vậy khiến anh thấy lạ. Anh theo sau cô đến trường. Sau trường, là nhà kho và cũng là nơi ít ai lui tới. Triệu Giã bước ra
-Ai mau ra mặt đi
Nhan Hạ từ đằng sau nhếch miệng lấy khúc gỗ đập vào đầu Triệu Giã. Anh bất tỉnh sau đó.Máu bắt đầu tuôn ra
-Hình phạt của cậu đó tên ngốc
Nói rồi Nhan Hạ kéo Triệu Giã vào nhà kho bị nỏ hoang(có hai nhà kho). Thiên Di từ ngoài trường bước vào thì nhận được tin nhắn
-"Nhà kho bị bỏ hoang sau trường"
Thấy số lạ nên Thiên Di bỏ qua nhưng cô đổi ý quay lại rồi ra sau. Đi đến nhà kho, cô mở cửa ra
-Ai vậy??
Cô đi vào bên trong thì bất chợt cánh cửa bị đóng lại. Giật mình Thiên Di quay lại đậo cửa
-Ây ai vậy, mở cửa ra đi không đùa đâu nè nè...
Thấy không ai trả lời, Thiên Di liền lấu điện thoại ra gọi cho Bảo Bảo đến giúp nhưng không may trong này lại không bắt được sóng
-Không phải chứ, đang trong trường mà
Cô đi tới đi lui để tìm chỗ nào đó hứng sóng. Chợt cô chạm vào vậy gì đó mềm mềm. Thân cô cứng đờ, người bắt đầu run run
-Cái... cái gì vậy trời???
Tay vẫn run, Thiên Di cầm mở đèn trên điện thoại ra soi xuống thì lại Thấy Triệu Giã đang nằm dưới sàn với vũng máu
-Triệu Giã!!!!
Thiên Di vội ngậm điện thoại mình rồi đỡ Triệu Giã nằm vào tường. Cô vỗ vỗ mặt Triệu Giã để anh tỉnh lại nhưng vô dụng. Tay cô dính đầy máu. Cô có chút sợ máu nhưng khopng quan tâm, cô xăn tay áo lên lấy chiếc hộp y tế mà mình hay mang theo ra. Cô lấy ra từng dụng cụ. Đầu tiên cô rửa vết thương sau đó dùng gạt băng lại đầu cho anh
-Ai mà hành động ác như vậy chứ- Thiên Di có chút trách móc
Cô băng xong, thấy Triệu Giã dựa vào tường mà cứ cong cong vẹo vẹo, cô nhẹ nhàng đưa lưng mình dựa vào tường rồi đỡ Triệu Giã nằm lên đùi mình. Cô nhìn xung quanh, trời tối lắm. Trong đầu cô cứ có những suy nghĩ ko đâu. Đúng, cô vốn là người rất sợ ma. Bây giờ cũng không còn cách nào, cô lại chẳng quem với bóng tối. Vì vậy cô quyết định chợp mắt một chút. Trong lớp, thấy Thiên Di giờ này vẫn chưa đến Bảo Bảo lo lắng
-Có lẽ do hôm nay cậu ấu bị gì ấy mà-Dõng Mạc nói
-Nếu có bị gì thì cậu ấy chí ít cũng gọi cho mình chứ
Phía Nhan Cũng vậy, không thấy Triệu Giã, cô lo lắng cop gắng liên lạc với Triệu Gia qua ý nghĩ nhưng lại chẳng nhận được tín hiệu gì. Cô thở dài bà còn lo lắng hơn
-Yêm tâm đi, điện hạ biết cách tự lo cho bản thân mà- Hạo an ủi
Đúng kà cái tính Tống Đàm không thể bỏ được, anh đi tới lớp Thiên Di lén lén lút lút. Anh nhìn vào thì thấy ngay bóng dáng của cô học sinh mới. Người đó quay lại, nhận ra khoảng 30s, mặt Tống Đàm tối sầm lại không ngại gì bước vào trong nắm lấy tay Nhan Hạ. Bỗng nhiên bị ai đó nắm tay, Nhan Hạ quay lại thì thấy Tống Đàm.Cô trợn mắt sợ hãi cô rời khỏi bàn tay to lớn kia nhưng vô dụng. Tiêu Ngọc thấy vậy chạy lại ngăn cản nhưng bị Tống Đàm hất ra ngã vào cạnh bàn. Thấy bạn mình bị thương, Hàn Thư liền đưa đi đến phòng y tế. Trong nhà kho, Triệu Giã lờ mờ mở mắt. Anh thấy đầu mình còn đâu lắm và nhớ lại khắc anh bị đánh. Và cuối cũng trước mắt anh, một gương mặt xinh đẹp đang ngủ gật vào cạnh tường. Khuôn mặt có chút tóc bay vào, Triệu Giã đưa tay lên định vén vào mang tai thì anh lại bết tỉnh. Tống Đàm dẫn Nhan Hạ lên cửa sân thượng
-Anh bỏ em ra
Cuối cũng Nhan Hạ cũng thoát khỏi bàn tay to lớn kia
-Sao anh lại bỗng nhiên kéo em đi chứ
-Im!! Sao em lại ở đây, hả, mẹ thì tìm kiếm em khắp nơi mà em lại an nhàn ở đâg vậy à
-Em... em không về với mẹ đâu, về với mẹ làm gì chứ, mẹ vũng chủ muốm em kết hôn mà thôi
-Mẹ nói rất lâu rồi mà, mẹ không bắt em kết hôn nữa. Em lại lì lợm bỏ nhà đi bụi nữa cơ
-Hứ tài khoản ngân hàn em còn tiền mà và rất nhiều nữa. Em không lo gì khi ở đây cả
-Mẹ thì vì tìm em mà phát bệnh, ba thì lại không thể thấy em khi em ở ngay cạnh ông ta, em không thấy thương ba mẹ sao
-Em không quan tâm- Lời nói mang chút sợ sệt
-Em thật bất hiếu, mẹ bệnh mà em có thể nói ra những lời như vậy à
-Thì sao, mẹ bệnh thì vào bệnh viện chữa sẽ khỏi, còn bây giờ em không muốn đi đâu hết trơn á, anh muôan thì đi thăm mẹ đi. Em ở đâu có mục đích của em, sau khi em hoàn thành thì em sẽ tính tới chuyện khác
Chát!!! Tống Đàm cho Nhan Hạ một bạt tai
-Em chỉ lo nghĩ cho bản thân thôi sao, bộ em không có nhớ đến mẹ à, mẹ thương em còn hơn cả anh mà em dám nói như vậy hả, không nhờ Thiên Di thì không biết anh có tìm được em hay không nữa
Nhan Hạ tức giận vì bị đánh, cô ôm mặt rời đi. Thấy thái độ cùa Nhan Hạ, Tống Đàm tức giận đập tay vào cạnh cầu thang
-"Thiên Di cô hay lắm, tôi sẽ cho cô một bài học mà suốt đời cô sẽ không bao giờ quên"
Thiên Di tỉnh lại, cô thấy hơi mỏi nên dìu Triệu Giã vào tường. Anh vẫn chưa tỉnh lại. Cô đứng dậy đi qua đi lại để đỡ mỏi sau đó đi lại ngồi bên Triệu Giã. Bỗng nhiên cô nghe tiếng trườn trườn ở đâu đó. Cô cóp im lặng để nghe xem đó là gì. Từ một chút ánh sáng trên cái trần cũ kĩ, một con rắn trườn cao lên, Thiên Di giật mình. Không phải vì cô sợ nó sẽ gây hại cho cô mà cô sợ nó sẽ gây hại cho Triệu Giã. Cô cố gắng vơ tay đuổi nó đi
-Xùy xùy
Không quan tâm nó phóng tới. Thiên Di thấy nó lao tới Triệu Giã, cô đưa tay lên đỡ lại và thế là nó bị cô cắn. Sau khi cắn được cô nó bỏ đi. Vì tối quá nên cô không biết đó là loại rắn gì. Cô nhẹ nhàng đặt Triệu Giã xuống lại chỗ hộp cứu thương. Anh dần mở mắt
-Thiên Di...- Anh nói yếu ớt
-Thuốc trị nọc thuốc trị nọc
-Thiên Di...- Anh gọi lần nữa
Nghe Triệu Giã gọi, dù chưa tìm thấy thuôc cô quay lại
-Triệu Giã cậu tỉnh rồi hả
-Đây là đâu
Thiên Di đỡ anh dậy
-Đay là nhà kho sau trường, cậu bị ai lừa vào đây vậy
Cố gắng nhớ lại, Triệu Giã lại thêm đau đầu
-Aizzz không nhớ gì cả
-Vậy cậu nghỉ ngơi đi
Trong lớp, buổi học đã gần kết thúc nhưng lại không thấy Thiên Di đâu cả. Cả lớp đam ra lo lắng cho Thiên Di và cả Triệu Giã. Bảo Bảo định gọi cho mẹ Thiên Di hỏi thăm nhưng lại thôi. Cô sợ nếu Thiên Di thật sự xảy ra chuyện gì thì mẹ cô sẽ không chịu nổi. Buổi học sáng kết thúc, Bảo Bảo lại chẳng thấy Thiên Di
-Thiên Di sao hôm nay lại không đi học nhỉ- Một người trong lớp hỏi
-Từ trước tới giờ cậu ấy chưa bảo giờ vắng học mà không có giấy phép cả
-Có khi nào xảy ra chuyện gì không
-Đừng nói bậy mà
Mỗi người cứ thế một câu mà nói lại tăng thêm sự lo lắng của Bảo Bảo. Buổi học chìu bắt đầu
-Cậu tìm thuốc trị nọc làm gì vậy??- Triệu Gũa hỏi
-Không có gì đâu- Thiên Di sợ Triệu Giã sẽ lo lắng
-Chắc chứ
Thiên Di gật đầu. Triệu Giã đứng dậy
-Cậu định làm gì vậy??
Triệu Giã không nói gì đi ra cửa dùng lực đập mạnh vào cánh cửa
-Triệu Giã à cậu điên à, cậu còn bị thương mà làm gì vậy??
-Mình không sao cậu đừng lo, vả lại ra phải ra chỗ này nêua không thì không tốt chút nào, trong này toàn muỗi
-Không sao, bây giờ ta chỉ cần chờ người đến cứu thôi. Mình có thuốc chống muỗi- Thiên Di nói
Cô dắt tay Triệu Giã lại ngồi xuống sau đó cô đứng dậy đi tới dùng vai của mình đập mạnh vào cửa
-ThiênnDu à cậu làm gì vậy???- Triệu Giã lo lắng hỏi
-Không sao đâu cậu yên tâm
Nói rồi Thiên Di tiếp tục đập cửa. Cái nhà kho này hiện đã bị hoang lâu lắm rồi nên khóa cửa cũng đã cũ kĩ. Thiên Di đập của một hồi thì thấy cánh cửa có chút hé ra. Thấy có chút hi vọng cô cố đập thêm vài cái nữa. Cánh cửa mở toang đồng thời Thiên Di cũng ngã xuống đất
-Thiên Di à
Triệu Giã chạy ra đỡ Thiên Di dậy. Cô gượng dậy
-Mình không sao, chỉ là do cánh cửa nó mở ra quá đột ngột thôi. Nào, mình đỡ cậu
Thiên Di không chờ Triệu Giã trả lời mà lấy một tay mình khoác lên vai mình rồi đox anh về. Suốt đường đi về lớp Triệu Giã cứ nhìn Thiên Di suốt thôi. Cô quan tâm anh rất nhiều khi anh bị thương và ngay cả khi những công việc đáng lẽ do con trai làm mà cô cũng giành làm với anh. Haizz Thật hết hiểu nổi với cô gái này. Trong lớp đang nháo nhào lên vì đây là thời gian chuyển tiết. Mọi người đang nói chuyện vui vẻ với nhau tuy có một số người đang rất lo lắng. Bên ngoài cửa mở ra thu hút tất cả ánh nhìn. Thiên Di dìu Triệu Giã vào
-"Chà... bị nhốt như vậy mà cũng ra được à, đúng là mệnh lớn"
Thiên Di về chỗ ngồi. Triệu Giã nghe được nhưng dòng suy nghĩ này anh tiến lên trước Nhan Hạ
-Cô hay lắm, dám nhốt tôi vào nhà kho luôn à
-Cái gì, cậu đang đổ lỗi cho mình à. Bằng chứng...
Điện thoại Nhan Hạ reo lên, cô nhìn số trong máy rồi trợn mắt tháo pin đt ra
-Cô làm
gì vậy????
-Sao cậu lại có số Nhan Hạ- Tiêu Ngọc hỏi
-Đơn guản vì cậu ấy là người đã nhắn tin cho mình để đến nhà kho sau trường
-Cái gì???
-Mình... mình chỉ đùa thôi mà
Bịch... Thiên Di ngã quỵ xuống sàn cà bất tình
-Thiên Di à
Thấy Thiên Di ngã Triệu Giã cũng chạy lại
-Thiên Di
-Cậu ấy bị gì vậy???
Triệu Giã nhớ lại lúc trong nhà kho Thiên Di đang tìm thuốc trị nọc
-Không lẽ bị rắn cắn-Triệu Giã nói thầm trong miệng
-Cài gì???
Cả lớp bị một phen bàng hoàng
-Trong cặp cậu ấy coa thuốc trị nọc đấy lấy ra sau đó ta đưa cậu ấy lên phòng y tế sơ cứu rồi đưa đến BV
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook