Oan Gia Lăn Lên Giường
-
Chương 15: Quà tặng
Có một số việc không thể truy đến cùng, càng nghĩ càng đúng là như vậy. Buổi tối về đến nhà vừa mới làm cơm xong thì Trần Hãn trở lại, Uông Cẩm Viêm cảm giác tim mình đập lỡ một nhịp. Lúc ăn cơm Trần Hãn cảm thấy y có hơi kỳ quái, “Hôm nay cậu làm sao thế?”
Uông Cẩm Viêm hơi khẩn trương còn có chút chột dạ, vùi đầu ăn cơm không ngẩng cả đầu lên. “Không sao hết!”
Trần Hãn cũng không biết bất thường ở đâu, chỉ cảm giác y có chỗ nào đó kỳ quái. Ngẫm lại có thể là mình quá nhạy cảm, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Uông Cẩm Viêm nói thầm trong lòng, đều là bởi vì lời nói của Uất Trì mới làm cho y cũng trở thành quái lạ.
Tắm rửa xong đi ra rồi trèo lên giường, Trần Hãn còn chưa ngủ vừa ngồi hút thuốc nơi đầu giường vừa dùng điện thoại lướt web. Uông Cẩm Viêm đoạt lấy điếu thuốc từ trong miệng hắn, hút hai hơi rồi dụi tắt trong gạt tàn thuốc. “Anh có còn yêu người tình cũ không?”
Trần Hãn sửng sốt, quay đầu nhìn y, “Sao đột nhiên nhớ tới mà hỏi cái này?”
Uông Cẩm Viêm cười cười, “Ngày mai là lễ tình nhân!”
Lúc này Trần Hãn mới phản ứng kịp, kể từ khi ở chung một chỗ với Uông Cẩm Viêm, hắn rất ít khi nhớ tới Lý Hi, trốn tránh cũng tốt hay thật ra là không nhớ nổi cũng tốt, hình bóng của Lý Hi đã dần dần bị Uông Cẩm Viêm thay thế, phủ đầy bụi nơi đáy lòng của hắn. Lời nói của Uông Cẩm Viêm không khác gì lần nữa phủi đi lớp bụi rồi nhớ lại quá khứ. “Cậu không nhắc thì tôi cũng đã sớm quên.”
Uông Cẩm Viêm hiểu ý cười cười, nếu như Trần Hãn nói cho y biết trong trí nhớ vẫn còn yêu người kia thì y thật không biết nên làm gì, y thích mọi việc rõ ràng, nhưng chuyện tình cảm là thứ mơ hồ khó nói rõ nhất. Có người nói người yêu trước sẽ thua trước, chỉ bởi vì yêu người kia trước sẽ nhượng bộ trước.
Hai người cũng không nói gì nữa liền tắt đèn nằm trên giường, Trần Hãn nhớ lại lễ tình nhân năm kia, ở bên ngoài cơm nước xong rồi trở về làm ổ ở nhà xem ‘Titanic’, Lý Hi khóc thút thít. Bộ phim kia là phim mà cậu thích nhất, nhưng mỗi lần coi đều khóc, cậu không khác gì muốn tự ngược, bây giờ mới ngộ ra rằng cậu ước ao một tình yêu ngắn ngủi mà oanh oanh liệt liệt như thế, chỉ tiếc bọn họ chỉ là người bình thường.
Uông Cẩm Viêm bị tình yêu lẫn sự sợ hãi trong lòng mình tra tấn mấy ngày, ngay cả Trần Hãn cũng không nhìn nổi nữa, thấy dáng vẻ khó chịu của y cũng quá đủ rồi. “Tôi nói nè, cậu có chuyện gì thì nói ra đi, chứ đừng vò đầu bứt tai giống con khỉ thế!”
Uông Cẩm Viêm chửi chính mình trong lòng, trở nên lằng nhà lằng nhằng không giống mình. Nhìn thấy Trần Hãn liếc mắt một cái rồi đột nhiên đi ra ngoài, chuyện gì cũng có thể miễn cưỡng, duy chỉ có chuyện tình cảm này là không miễn cưỡng được, coi như y đánh cuộc với chính bản thân mình, không tin Trần Hãn không hề có bất cứ cảm giác gì với mình.
Nghĩ thông suốt rồi thì trong lòng cũng thư thản, ngồi bên cạnh Trần Hãn nhìn hắn, “Tôi yêu anh, tôi muốn chấm dứt loại quan hệ bạn giường không rõ ràng này, anh có bằng lòng không?”
Trần Hãn vừa muốn châm thuốc nghe được lời của Uông Cẩm Viêm sợ đến làm rớt xuống đất, rất kinh ngạc nhìn y, đầu óc có chút mơ hồ, “Không được! Chấm dứt quan hệ? Có ý gì?”
Uông Cẩm viêm gãi gãi tóc, lần đầu tiên thổ lộ trong đời, lại còn ở dưới loại tình huống mà đối phương có thể sẽ cự tuyệt bất cứ lúc nào, trong lòng nhiều ít gì cũng có chút không nắm chắc. “Tôi nói tôi yêu anh nên tôi không muốn tiếp tục duy trì quan hệ bạn giường này nữa, nếu anh có thể tiếp nhận thì chúng ta thử xem, nếu như anh không tiếp nhận được thì có thể rời đi bất cứ lúc nào, tôi nhất định sẽ không ngăn cản.”
Trần Hãn chăm chú nhìn y một hồi, hắn cũng mơ mơ hồ hồ không nói rõ được suy nghĩ của mình về Uông Cẩm Viêm, tuy tính tình của y và mình đều kém như nhau, bình thường sẽ ra tay đánh nhau gây gổ đến gà bay chó chạy, nhưng hắn cũng không ghét điều đó. Lúc ở chung với Lý Hi, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nói nặng lời với Lý Hi, nhưng ở chung một chỗ với Uông Cẩm Viêm lại hoàn toàn không cần lo lắng đến những thứ này, vẫn luôn khá tự tại, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn ở lại sống chung.
“Tôi…”
Nghe hắn cứ ‘tôi’ mãi rồi không nói tiếp được cả buổi, Uông Cẩm Viêm thở dài, “Anh không cần trả lời gấp như vậy, tôi cũng không phải yêu cầu anh đùng một cái yêu tôi. Anh cảm thấy có thể tiếp nhận thì thử xem, không thể tiếp nhận thì rời đi.”
Trần Hãn gật đầu, thông tin này đối với hắn mà nói là cần để cho hắn phải suy nghĩ thật kỹ, dù sao tình cảm không phải là trò đùa, Uông Cẩm Viêm cũng không phải Lý Hi.
Liên tục theo dõi đối tượng tình nghi chừng mấy ngày cuối cùng đã có bằng chứng bắt giữ, bận bịu xong thì lễ tình nhân cũng đã qua mấy ngày, đã vài ngày không liên lạc với Trần Hãn, y rất sợ khi về nhà sẽ thấy nhà không một bóng người, sở dĩ phải thẳng thắn như thể để công bằng cho cả hai người. Về đến nhà đã gần khuya, tay chân rón rén đi đến phòng, Trần Hã đang ngủ ở trên giường, điều này làm y thở phào nhẹ nhõm. Lúc cởi quần áo ra thấy một hộp quà tặng màu xám tro đặt ở trên tủ đầu giường, liếc nhìn Trần Hãn thấy hắn đã ngủ, lấy cái hộp qua mở giấy gói quà ra, trong hộp là một cái khăn quàng cổ kẻ sọc, chất vải rất mềm mại.
“Có thích không?” Trần Hãn không biết đã tỉnh dậy lúc nào, khép hờ mắt nhìn y.
“Tặng tôi?” Uông Cẩm Viêm nghiêng người quay đầu lại, không quá tin chắc ý nghĩa của khăn quàng cổ này.
Trần Hãn cũng sa mạc lời, có loại cảm giác vuốt mông ngựa mà chỉ mới vuốt tới móng ngựa, “Tôi nói là tặng bác Lý dưới lầu thì cậu có tin không?”
Uông Cẩm Viêm cười hơi ngượng ngùng, lễ tình nhân đã sớm bị y bỏ quên ở sau đầu. “Tôi… không chuẩn bị quà gì.”
Trần Hãn nửa ngồi dậy, “Chỉ là nhìn thấy vừa mắt nên tiện tay mua thôi, cậu cũng không cần nghĩ nó như quà tặng.”
Uông Cẩm Viêm chưa bao giờ có thói quen mang khăn quàng cổ, nhìn khăn quàng này trong lòng rất xúc động, lên giường bổ nhào tới ôm chặt cổ hắn, “Cảm ơn! Có phải tôi có thể hiểu rằng anh bằng lòng tiếp nhận?”
Trần Hãn nhìn thấy tơ máu đỏ trong ánh mắt bất mãn của y, nơi cằm hơi lởm chởm, đưa tay lên đẩy cái đầu bờm xờm của y đến trước trán, “Chuyện tình cảm rất khó nói, cũng cần thời gian, em không ngại thì chúng ta thử xem.”
Uông Cẩm Viêm cười một tiếng, cầm tay hắn đang đặt trên mặt mình vuốt ve, “Anh bằng lòng ở lại chính là một khởi đầu tốt, không phải sao?”
Trần Hãn đè lấy bàn tay đang mở nút áo của y, “Buồn ngủ đến mắt cũng gần không mở ra nổi nữa! Anh cũng không muốn trải qua thêm một lần nửa đêm phải xối nước lạnh đâu.”
Uông Cẩm Viêm cười cười, hôn một cái nơi khoé môi của hắn, xoay người ôm lấy hắn nhắm mắt lại ngủ.
Buổi sáng vừa đến liền có không ít cặp mắt nhìn thấy cái khăn quàng này trên cổ Uông Cẩm Viêm, nhao nhao vậy lại nhìn, “Ấy, bạn gái tặng?”
Uông Cẩm Viêm sờ sờ đầu cười cười không đáp, Uất Trì không vô góp vui, thở dài rằng trong nhà mình lại thêm một cái hộp vô dụng.
Buổi sáng sau khi trao đổi tình tiết vụ án, Uông Cẩm Viêm cùng Uất Trì ra ngoài điều tra, Uất Trì nhìn vẻ mặt tuy mệt mỏi nhưng tinh thần lại có vẻ rất tốt của y, trong lòng không quá dễ chịu, nhất là cái khăn quàng trên cổ y. “Hai người tính sống qua ngày như vậy?”
Uông Cẩm Viêm cười cười, “Không sống qua ngày như thế chẳng lẽ còn tổ chức hôn lễ à!”
Nhớ tới ngày đó y nói với mình, Uất Trì không thể không nhắc nhở y, “Cậu có bao giờ nghĩ lỡ may người tình cũ của hắn đột nhiên trở lại thì cậu nên làm gì không?”
Uông Cẩm Viêm dừng bước lại nhìn hắn, “Cậu tưởng đây là phim truyền hình cẩu huyết hả, lấy đâu ra nhiều ‘lỡ may’ như vậy chứ! Cho dù thật có ‘lỡ may’ thì bọn họ cũng đã là chuyện quá khứ, suy nghĩ nhiều như vậy có mệt hay không!”
Uông Cẩm Viêm lại nhìn khắp nơi cất bước đi vào tiểu khu, Uất Trì không mở miệng nói gì yên lặng đuổi theo.
Uông Cẩm Viêm hơi khẩn trương còn có chút chột dạ, vùi đầu ăn cơm không ngẩng cả đầu lên. “Không sao hết!”
Trần Hãn cũng không biết bất thường ở đâu, chỉ cảm giác y có chỗ nào đó kỳ quái. Ngẫm lại có thể là mình quá nhạy cảm, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Uông Cẩm Viêm nói thầm trong lòng, đều là bởi vì lời nói của Uất Trì mới làm cho y cũng trở thành quái lạ.
Tắm rửa xong đi ra rồi trèo lên giường, Trần Hãn còn chưa ngủ vừa ngồi hút thuốc nơi đầu giường vừa dùng điện thoại lướt web. Uông Cẩm Viêm đoạt lấy điếu thuốc từ trong miệng hắn, hút hai hơi rồi dụi tắt trong gạt tàn thuốc. “Anh có còn yêu người tình cũ không?”
Trần Hãn sửng sốt, quay đầu nhìn y, “Sao đột nhiên nhớ tới mà hỏi cái này?”
Uông Cẩm Viêm cười cười, “Ngày mai là lễ tình nhân!”
Lúc này Trần Hãn mới phản ứng kịp, kể từ khi ở chung một chỗ với Uông Cẩm Viêm, hắn rất ít khi nhớ tới Lý Hi, trốn tránh cũng tốt hay thật ra là không nhớ nổi cũng tốt, hình bóng của Lý Hi đã dần dần bị Uông Cẩm Viêm thay thế, phủ đầy bụi nơi đáy lòng của hắn. Lời nói của Uông Cẩm Viêm không khác gì lần nữa phủi đi lớp bụi rồi nhớ lại quá khứ. “Cậu không nhắc thì tôi cũng đã sớm quên.”
Uông Cẩm Viêm hiểu ý cười cười, nếu như Trần Hãn nói cho y biết trong trí nhớ vẫn còn yêu người kia thì y thật không biết nên làm gì, y thích mọi việc rõ ràng, nhưng chuyện tình cảm là thứ mơ hồ khó nói rõ nhất. Có người nói người yêu trước sẽ thua trước, chỉ bởi vì yêu người kia trước sẽ nhượng bộ trước.
Hai người cũng không nói gì nữa liền tắt đèn nằm trên giường, Trần Hãn nhớ lại lễ tình nhân năm kia, ở bên ngoài cơm nước xong rồi trở về làm ổ ở nhà xem ‘Titanic’, Lý Hi khóc thút thít. Bộ phim kia là phim mà cậu thích nhất, nhưng mỗi lần coi đều khóc, cậu không khác gì muốn tự ngược, bây giờ mới ngộ ra rằng cậu ước ao một tình yêu ngắn ngủi mà oanh oanh liệt liệt như thế, chỉ tiếc bọn họ chỉ là người bình thường.
Uông Cẩm Viêm bị tình yêu lẫn sự sợ hãi trong lòng mình tra tấn mấy ngày, ngay cả Trần Hãn cũng không nhìn nổi nữa, thấy dáng vẻ khó chịu của y cũng quá đủ rồi. “Tôi nói nè, cậu có chuyện gì thì nói ra đi, chứ đừng vò đầu bứt tai giống con khỉ thế!”
Uông Cẩm Viêm chửi chính mình trong lòng, trở nên lằng nhà lằng nhằng không giống mình. Nhìn thấy Trần Hãn liếc mắt một cái rồi đột nhiên đi ra ngoài, chuyện gì cũng có thể miễn cưỡng, duy chỉ có chuyện tình cảm này là không miễn cưỡng được, coi như y đánh cuộc với chính bản thân mình, không tin Trần Hãn không hề có bất cứ cảm giác gì với mình.
Nghĩ thông suốt rồi thì trong lòng cũng thư thản, ngồi bên cạnh Trần Hãn nhìn hắn, “Tôi yêu anh, tôi muốn chấm dứt loại quan hệ bạn giường không rõ ràng này, anh có bằng lòng không?”
Trần Hãn vừa muốn châm thuốc nghe được lời của Uông Cẩm Viêm sợ đến làm rớt xuống đất, rất kinh ngạc nhìn y, đầu óc có chút mơ hồ, “Không được! Chấm dứt quan hệ? Có ý gì?”
Uông Cẩm viêm gãi gãi tóc, lần đầu tiên thổ lộ trong đời, lại còn ở dưới loại tình huống mà đối phương có thể sẽ cự tuyệt bất cứ lúc nào, trong lòng nhiều ít gì cũng có chút không nắm chắc. “Tôi nói tôi yêu anh nên tôi không muốn tiếp tục duy trì quan hệ bạn giường này nữa, nếu anh có thể tiếp nhận thì chúng ta thử xem, nếu như anh không tiếp nhận được thì có thể rời đi bất cứ lúc nào, tôi nhất định sẽ không ngăn cản.”
Trần Hãn chăm chú nhìn y một hồi, hắn cũng mơ mơ hồ hồ không nói rõ được suy nghĩ của mình về Uông Cẩm Viêm, tuy tính tình của y và mình đều kém như nhau, bình thường sẽ ra tay đánh nhau gây gổ đến gà bay chó chạy, nhưng hắn cũng không ghét điều đó. Lúc ở chung với Lý Hi, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nói nặng lời với Lý Hi, nhưng ở chung một chỗ với Uông Cẩm Viêm lại hoàn toàn không cần lo lắng đến những thứ này, vẫn luôn khá tự tại, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn ở lại sống chung.
“Tôi…”
Nghe hắn cứ ‘tôi’ mãi rồi không nói tiếp được cả buổi, Uông Cẩm Viêm thở dài, “Anh không cần trả lời gấp như vậy, tôi cũng không phải yêu cầu anh đùng một cái yêu tôi. Anh cảm thấy có thể tiếp nhận thì thử xem, không thể tiếp nhận thì rời đi.”
Trần Hãn gật đầu, thông tin này đối với hắn mà nói là cần để cho hắn phải suy nghĩ thật kỹ, dù sao tình cảm không phải là trò đùa, Uông Cẩm Viêm cũng không phải Lý Hi.
Liên tục theo dõi đối tượng tình nghi chừng mấy ngày cuối cùng đã có bằng chứng bắt giữ, bận bịu xong thì lễ tình nhân cũng đã qua mấy ngày, đã vài ngày không liên lạc với Trần Hãn, y rất sợ khi về nhà sẽ thấy nhà không một bóng người, sở dĩ phải thẳng thắn như thể để công bằng cho cả hai người. Về đến nhà đã gần khuya, tay chân rón rén đi đến phòng, Trần Hã đang ngủ ở trên giường, điều này làm y thở phào nhẹ nhõm. Lúc cởi quần áo ra thấy một hộp quà tặng màu xám tro đặt ở trên tủ đầu giường, liếc nhìn Trần Hãn thấy hắn đã ngủ, lấy cái hộp qua mở giấy gói quà ra, trong hộp là một cái khăn quàng cổ kẻ sọc, chất vải rất mềm mại.
“Có thích không?” Trần Hãn không biết đã tỉnh dậy lúc nào, khép hờ mắt nhìn y.
“Tặng tôi?” Uông Cẩm Viêm nghiêng người quay đầu lại, không quá tin chắc ý nghĩa của khăn quàng cổ này.
Trần Hãn cũng sa mạc lời, có loại cảm giác vuốt mông ngựa mà chỉ mới vuốt tới móng ngựa, “Tôi nói là tặng bác Lý dưới lầu thì cậu có tin không?”
Uông Cẩm Viêm cười hơi ngượng ngùng, lễ tình nhân đã sớm bị y bỏ quên ở sau đầu. “Tôi… không chuẩn bị quà gì.”
Trần Hãn nửa ngồi dậy, “Chỉ là nhìn thấy vừa mắt nên tiện tay mua thôi, cậu cũng không cần nghĩ nó như quà tặng.”
Uông Cẩm Viêm chưa bao giờ có thói quen mang khăn quàng cổ, nhìn khăn quàng này trong lòng rất xúc động, lên giường bổ nhào tới ôm chặt cổ hắn, “Cảm ơn! Có phải tôi có thể hiểu rằng anh bằng lòng tiếp nhận?”
Trần Hãn nhìn thấy tơ máu đỏ trong ánh mắt bất mãn của y, nơi cằm hơi lởm chởm, đưa tay lên đẩy cái đầu bờm xờm của y đến trước trán, “Chuyện tình cảm rất khó nói, cũng cần thời gian, em không ngại thì chúng ta thử xem.”
Uông Cẩm Viêm cười một tiếng, cầm tay hắn đang đặt trên mặt mình vuốt ve, “Anh bằng lòng ở lại chính là một khởi đầu tốt, không phải sao?”
Trần Hãn đè lấy bàn tay đang mở nút áo của y, “Buồn ngủ đến mắt cũng gần không mở ra nổi nữa! Anh cũng không muốn trải qua thêm một lần nửa đêm phải xối nước lạnh đâu.”
Uông Cẩm Viêm cười cười, hôn một cái nơi khoé môi của hắn, xoay người ôm lấy hắn nhắm mắt lại ngủ.
Buổi sáng vừa đến liền có không ít cặp mắt nhìn thấy cái khăn quàng này trên cổ Uông Cẩm Viêm, nhao nhao vậy lại nhìn, “Ấy, bạn gái tặng?”
Uông Cẩm Viêm sờ sờ đầu cười cười không đáp, Uất Trì không vô góp vui, thở dài rằng trong nhà mình lại thêm một cái hộp vô dụng.
Buổi sáng sau khi trao đổi tình tiết vụ án, Uông Cẩm Viêm cùng Uất Trì ra ngoài điều tra, Uất Trì nhìn vẻ mặt tuy mệt mỏi nhưng tinh thần lại có vẻ rất tốt của y, trong lòng không quá dễ chịu, nhất là cái khăn quàng trên cổ y. “Hai người tính sống qua ngày như vậy?”
Uông Cẩm Viêm cười cười, “Không sống qua ngày như thế chẳng lẽ còn tổ chức hôn lễ à!”
Nhớ tới ngày đó y nói với mình, Uất Trì không thể không nhắc nhở y, “Cậu có bao giờ nghĩ lỡ may người tình cũ của hắn đột nhiên trở lại thì cậu nên làm gì không?”
Uông Cẩm Viêm dừng bước lại nhìn hắn, “Cậu tưởng đây là phim truyền hình cẩu huyết hả, lấy đâu ra nhiều ‘lỡ may’ như vậy chứ! Cho dù thật có ‘lỡ may’ thì bọn họ cũng đã là chuyện quá khứ, suy nghĩ nhiều như vậy có mệt hay không!”
Uông Cẩm Viêm lại nhìn khắp nơi cất bước đi vào tiểu khu, Uất Trì không mở miệng nói gì yên lặng đuổi theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook