Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!
-
Chương 160: Anh mất em thật rồi đấy
Lâm Thiên Khánh bất chấp mọi sự nguy hiểm trên đường phóng như bay tới bệnh viện, máu từ cánh tay, đầu và mặt nó chảy như nước, ướt xuống cả dưới sàn. Cậu run như cầy sấy, chưa bao giờ cậu cảm thấy sợ hãi như lúc này.
Bệnh viện X...
Một dàn bác sĩ y tá đang cấp tốc đẩy giường một nạn nhân tai nạn giao thông rất nghiêm trọng vào phòng cấp cứu. Người bên cạnh cô ấy là một người con trai toát lên nét đẹp mê hồn, người dính đầy máu.
Lâm Thiên Khánh lúc nãy khẽ nhìn bác sĩ, vẻ mặt ông ấy cực kỳ trầm trọng.
Đèn phòng cấp cứu vụt sáng, Lâm Thiên Khánh đứng ngoài cửa mà lòng như lửa đốt. Cậu muốn biết trong lúc tín hiệu kém thì Vy Khánh đã làm gì. Không thể nào sau khi cãi vã với Hoàng Yến mà nó lại khóc đến sưng cả mắt như thế kia.
Lâm Thiên Khánh đột nhiên sững người lại, hình như cậu có đem theo laptop trên xe. Bây giờ nếu tua lại đoạn đó thì có thể sẽ nhìn thấy, camera lúc đó vẫn thu hình cơ mà, chỉ là không gửi hình ảnh đến máy tính của cậu thôi.
Cậu vội vàng chạy như bay ra ngoài xe, run run chạm vào chiếc laptop ở ghế sau. Cậu nhanh chóng trở lại ghế chờ ở cửa phòng cấp cứu, làm nhanh vài động tác kết nối trên máy tính, động tác vô cùng nhanh và dứt khoát. Trên màn hình hiện lên cảnh hiện tại trong nhà Dương Hàn Phong, tối om, vẫn chẳng có ai về nhà sao?
Thôi kệ, chẳng quan tâm lắm. Cậu tua dần đến khoảng thời gian mà cậu bị tào tháo đuổi, chắc khoảng trên dưới bảy giờ.
Đây rồi.
Lâm Thiên Khánh ngồi bấm bấm móng tay xuống đầu gối, mắt không rời màn hình laptop. Khuôn mặt cậu chuyển màu cũng như biến dạng qua từng phút...
Ngón tay từ bấm bấm trên đầu gối trở nên xiết chặt, đôi môi bặm chặt cố kiềm chế cơn tức giận. Dương Hàn Phong, mắt nhìn trước kia của anh đã kém, bây giờ còn bị mù luôn hay sao?
Đến thời điểm hiện tại, ngay bây giờ, ngay giây phút này, có chết cậu cũng không để Vy Khánh gặp lại Dương Hàn Phong một lần nào nữa.
Cậu vứt laptop sang một bên, gục xuống âm thầm cầu nguyện cho nó. Nếu nó mà có mệnh hệ gì, cậu cũng không còn lý do gì để sống.
Nếu nó mà xảy ra chuyện gì, cậu cũng không để Dương Hàn Phong sống thêm giây nào.
*
Bệnh viện A.
- Bác sĩ, tình hình thế nào ạ? - Dương Hàn Phong sốt ruột hỏi vị bác sĩ vừa bước ra từ phòng cấp cứu.
- Không có gì đáng ngại hết, nhưng cô gái này có bệnh về tâm lý đấy, cậu biết không?
Hắn nghĩ “bệnh tâm lý” ở đây là bệnh không thể chịu được sốc nên cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp “Có” cho gọn chuyện. Bọn Hạo Thiên kéo vào nhà hắn chơi mà thấy cái nhà vắng như cái chùa bỏ hoang, đèn điện chẳng bật. Cả đám hoang mang, bèn gọi cho hắn.
- Mày đang ở đâu đấy?
- Bệnh viện. - Hắn uể oải trả lời.
- Hả? Sao? Vy Khánh có chuyện gì à? - Hạo Thiên sờ sợ hỏi.
Nhắc đến tên nó, trong lòng Dương Hàn Phong lại nổi lên nỗi đau xót tột cùng. Hắn cười nhạt:
- Em ấy có thể có chuyện gì chứ, ngược lại còn hại người khác cơ mà.
- Mày đang nói cái quái gì thế? - Vì bật loa ngoài nên cả đám bên kia đều nghe được, họ bàng hoàng vô độ.
Hắn thở dài:
- Vy Khánh đẩy Hoàng Yến xuống cầu thang, bây giờ cô ấy đang phải cấp cứu kia kìa.
Hạo Thiên há hốc mồm chưa kịp nói gì thì đã bị Huỳnh Lệ Anh cướp máy. Cô tức không chịu nổi, nói qua điện thoại như muốn tát vào mặt hắn:
- Anh bị điên à? Không bao giờ có chuyện đấy! Vy Khánh không phải loại người như thế!
- Chính mắt anh đã nhìn thấy. - Hắn chỉ cười chua xót, ngước lên trần nhà.
- Anh, ngay bây giờ, mau về nhà, NGAY LẬP TỨC!
Nói xong cô liền tắt máy. Có thể do tức quá mà hơi thở của cô có chút nhanh. Hồ Hoàng Yến, cô lại giở trò gì rồi???
Mười lăm phút sau, xe của hắn lao nhanh vào trong cổng. Huỳnh Lệ Anh như nổi điên lên trong nhà, không kìm chế nổi mà đập vỡ mấy cái ly. Đám Hạo Thiên, Minh Khang, Nhật Huy thì mặt nặng mày nhẹ ngồi trên ghế sopha. Tuệ San đang trấn áp Huỳnh Lệ Anh, cố để cô hạ cơn giận xuống một chút.
Dương Hàn Phong vừa bước chân vào đến cửa đã bị ánh mắt của Huỳnh Lệ Anh chém đôi người. Cô nói mà gân cổ nổi hết lên:
- Anh mau vào đây.
Dương Hàn Phong đi vào nhà, ngồi trên chiếc ghế đối diện Huỳnh Lệ Anh. Hắn nhìn cô, khép mắt hỏi:
- Em nổi điên cái gì chứ?
- Bây giờ, anh, nói đi. Kể hết toàn bộ câu chuyện hư cấu mà anh đã nhìn thấy. - Huỳnh Lệ Anh nuốt cơn tức vào trong bụng, hít thở đều đặn, nói.
Dương Hàn Phong khẽ nhếch môi khinh bỉ, hồi tưởng lại chuyện của mấy giờ trước khiến hắn thấy thất vọng tràn trề. Hắn tại sao lại yêu người như nó chứ.
Ích kỷ, mưu mô. Thật đáng thất vọng.
- Lúc anh về đến nhà họ cũng cãi nhau chắc cũng được một lúc rồi. Chính mắt anh đã chứng kiến Hoàng Yến lăn từ cầu thang tầng hai xuống, còn Vy Khánh...em ấy đứng trên, một tay để đẩy Hoàng Yến vẫn chưa kịp thu về thì đã bị anh thấy.
Huỳnh Lệ Anh trầm trọng nghe hắn kể lại, đám kia cũng sầm mặt nghe ngóng. Một lúc sau, Huỳnh Lệ Anh ngẩng đầu lên, nói nhe vả vào mặt hắn:
- Mắt anh mù hay tư duy anh mất logic rồi? Anh có thấy ai đẩy một người cao to hơn mình dễ dàng xuống cầu thang chỉ với một tay không? Còn Hồ Hoàng Yến, chả lẽ cô ta không biết chống cự à?
- Tại sao lại không thể? Em không biết Vy Khánh lúc tức giận đáng sợ như thế nào đâu. Anh còn thấy một bạt tai đỏ ửng trên má Hoàng Yến nữa kìa! - Hắn nói như vạch tội nó.
- Cô ta đáng bị nhiều hơn thế. - Huỳnh Lệ Anh lẩm bẩm, quay sang nói to. - Dù thế nào em vẫn tin tưởng Vy Khánh, việc của anh bây giờ là tìm Vy Khánh về đây cho em. Vừa nãy mây mưa sấm chớp to đến thế nào, một mình Vy Khánh ngoài đường anh vẫn không quan tâm à?
- Vy Khánh không ở nhà sao? - Nét mặt Dương Hàn Phong trở nên căng thẳng.
- Anh tự lên mà xem.
Dương Hàn Phong vội vàng chạy lên tầng hai, cửa phòng nó không khóa, hắn đẩy mạnh vào. Căn phòng vẫn y như cũ, không có gì thay đổi. Hắn mở tủ quần áo, quần áo vẫn nguyên ở trong. Hắn thở phào.
Chưa được hai giây, hắn đã lạnh người vì nhận ra đồ trong tủ toàn những đồ hắn mua cho nó, còn số ít đồ của nó thì đã được dọn đi không thiếu một mảnh.
Đúng rồi, lòng tự trọng của nó rất cao, bị hắn nói như vậy làm sao có thể ở lại...
Hắn mệt mỏi nằm phịch xuống giường, khép mắt lại. Một dòng nước ấm nóng trong suốt chảy xuống nệm, Vy Khánh, tại sao lại như vậy chứ...
*
Bên ngoài, Hạo Thiên, Minh Khang, Nhật Huy, Lệ Anh và Tuệ San đứng lỗ chỗ trên cầu thang tầng hai. Đây chính là hiện trường chỗ Hoàng Yến xảy ra chuyện. Mỗi người một nét mặt, nhưng đều chứa căng thẳng lẫn mệt mỏi.
Mắt Minh Khang đột nhiên sáng quắc, anh quay sang đập vai Hạo Thiên một cái khiến anh chàng nảy cả người:
- Chẳng phải hồi trước...mày thích Vy Khánh cho nên gắn camera theo dõi em ấy, bây giờ con chip đấy đâu rồi? Chỉ cần lấy ra đây là mọi việc có thể chứng minh!
Hạo Thiên ngơ ra một lúc, đau khổ nói:
- Từ khi mối quan hệ giữa Vy Khánh và thằng Phong được công khai...tao đã từ bỏ ý định theo đuổi em ấy. Vì muốn nhanh chóng quên em ấy đi nên đã vứt con chip kết nối về máy của tao đi rồi. Bây giờ chỉ còn mini cam lưu dữ liệu trong cái vòng cổ tao tặng Vy Khánh mới có thôi.
- Trời ạ. - Minh Khang nhăn như khỉ ăn ớt. Mọi chuyện tưởng như đã rơi vào đường cùng.
Tuệ San đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt cô trắng bệch, khô khan hỏi:
- Cậu...chiếc vòng mà cậu tặng Vy Khánh...có kiểu dáng như thế nào?
- Cái dây chuyền...bằng bạc, mắt xích khá nhỏ. Mặt dây chuyền là một hình trái tim có hai chữ T và K viết hòa vào nhau, ở giữa có một viên thạch anh màu xanh biển. Camera mini được đặt ở kẽ hở giữa hai chữ và viên thạch anh.
Tuệ San toát mồ hôi, cô lục soát trong túi áo khoác, lấy ra một chiếc vòng cổ. Hạo Thiên kêu lên:
- Là nó! Vương Tuệ San, tại sao cậu lại có nó?
- Hồi nãy lúc lên tầng tìm Vy Khánh tôi thấy nó mắc vào lan can chân cầu thang. Trước đây tôi cũng thấy Vy Khánh đeo chiếc vòng cổ này nên không biết làm gì, bèn để tạm vào túi.
- Vậy quá tốt rồi, đưa đây tôi!
Hạo Thiên đón chiếc dây chuyền trong sự run rẩy của con tim. Chiếc camera nhỏ xíu được giấu tinh xảo trong khe hở hạn hẹp. Anh dùng nhíp bấm nút ở phía sau vật quan trọng ấy, chiếc camera rơi ra dễ dàng. Hạo Thiên cẩn thận cầm nó lên tay, lao vào phòng hắn, lấy laptop ra một cách cục súc. Huỳnh Lệ Anh xông vào phòng nó, thấy Dương Hàn Phong đang nằm trên giường thì lôi đi như lôi chó, nói như hét:
- Bây giờ có bằng chứng rồi, Vy Khánh có giở trò hay không thì sẽ biết.
Hắn hoang mang tột độ, nhưng vẫn bằng lòng đi theo.
Hạo Thiên vẫn đang múa trên bàn phím, những con chữ liên tục nhảy lên màn hình. Anh đang cố kết nối với camera. Chỉ vài phút sau, hình ảnh đã hiện lên trên màn hình.
- Cái gì đây? - Dương Hàn Phong nhíu mày hỏi.
- Mọi việc xảy ra đều thu hết vào cái camera lưu dữ liệu này, bây giờ mày nhìn cho kĩ. - Hạo Thiên đang mày mò trong đám ngày và thời gian để tìm ra thời điểm xảy ra xô xát.
Cả đám nín thở theo dõi...
“Vy Khánh, em định đi đâu vậy?”
“Xin lỗi, trước giờ tôi chưa từng coi chị là tiền bối.”
“...”
Một thời gian sau, trong nhà Dương Hàn Phong như nổ đùng một cái...
Dương Hàn Phong như đóng băng sống lưng, từ cổ xuống chân lạnh ngắt mà mặt thì nóng bừng. Hắn vừa nhìn thấy...nhìn thấy...
Bốp!
Chiếc laptop không cánh mà bay thẳng vào mặt Dương Hàn Phong, rơi xuống đất. Huỳnh Lệ Anh không ai khác chính là mẹ đẻ của cú ném này. Cô tức đến méo cả mặt, chỉ muốn xé xác Dương Hàn Phong ra thành trăm mảnh. Hắn không còn tâm trí để quan tâm nữa, vùng trán chảy máu, rớt xuống cằm. Hắn gục xuống, khóc. Lần đầu tiên họ thấy Dương Hàn Phong khóc như vậy...
Hắn đã làm những chuyện điên rồ gì thế này...
Đến cả sự tin tưởng tối thiểu nhất cũng không có, hắn đáng chết, đáng chết vạn lần!
Tiếng TV đang mở bỗng chiếu đến kênh truyền thông. Khung cảnh tang thương của nơi xảy ra những vụ tai nạn vài tiếng trước hiện lên trên màn hình.
- Tin tức mới nhất trên quốc lộ A, đoạn đường này đã xảy ra tai nạn dầu thứ hai trong khoảng mười lăm năm trở lại đây, gây thiệt hại rất nhiều về người và của. Vụ tai nạn khiến một nữ sinh tử vong tại chỗ, thông tin cụ thể nhất là nữ sinh này đang học tại trường THPT Hoàng Kỳ, thành phố Y. Hiện giờ vẫn chưa liên lạc được với người nhà của nạn nhân. Nạn nhân hiện tại đã được đưa tới bệnh viện X.
Máy quay chiếu tới một chiếc xe đắp chăn trắng toát, xác một nữ sinh nằm yên trên giường, máu trên người cô ấy thấm đẫm chiếc chăn đắp, vô cùng ghê rợn.
Đám Hạo Thiên run rẩy nhìn lên màn hình, trong cổ ai cũng mắc nghẹn một thứ gì đó không thể nói ra thành lời. Hạo Thiên sợ hãi hỏi hắn:
- Trước khi Vy Khánh ra ngoài...em ấy...mặc gì?
Dương Hàn Phong cố nhớ lại hình ảnh vài tiếng trước, đầu hắn như nổ toác một cái khi nhận ra trước đó nó đã mặc đồng phục.
- Đồng...đồng phục.
Lập tức, Dương Hàn Phong ăn trọn một cú đấm vào mặt. Hắn ngã lăn xuống đất, bị Hạo Thiên đánh đấm đá đến hộc máu. Anh muốn đánh hắn, đánh đến chết thì thôi.
Cuối cùng, hết sức, anh chỉ ngã xuống sàn, run run nói:
- Mày nên cầu nguyện người trên TV không phải Vy Khánh đi, nếu không...tao sẽ giết mày.
Họ lập tức lên đường đến bệnh viện X...
*
Vị bác sĩ vẻ mặt bất lực bước ra từ cửa phòng cấp cứu, nhìn Lâm Thiên Khánh, lắc đầu nói:
- Vụ tai nạn rất nghiêm trọng, nạn nhân mất rất nhiều máu, máu của cô bé khá loãng, không thể cầm được, lại còn thuộc nhóm máu hiếm. AB-RH âm tính không phải loại máu dễ tìm. Nếu trong vòng một tiếng nữa mà không có máu để cầm cự...thì...xin chia buồn với gia đình.
- Ông nói cái gì vậy? - Lâm Thiên Khánh hoàn toàn đã mất kiểm soát.
- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.
- Ông nói thế mà nghe được à?
- Xin cậu bình tĩnh...
Tút...tút...tút...
Tiếng kêu đều đều của máy đo nhịp tim vang lên trong phòng cấp cứu sặc mùi tang tóc. Cô gái thảm hại đang nằm trên giường có vẻ như teo tóp lại, một giọt nước mắt rơi xuống như đặt dấu chấm hết cho cuộc đời.
Em muốn quên đi hình bóng của anh, giống như chú cá muốn quên đi hương vị của biển, buông bỏ hết những giấc mơ và hồi ức...
Ngay từ giây phút này, Dương Hàn Phong, anh mất em thật rồi đấy!
Bệnh viện X...
Một dàn bác sĩ y tá đang cấp tốc đẩy giường một nạn nhân tai nạn giao thông rất nghiêm trọng vào phòng cấp cứu. Người bên cạnh cô ấy là một người con trai toát lên nét đẹp mê hồn, người dính đầy máu.
Lâm Thiên Khánh lúc nãy khẽ nhìn bác sĩ, vẻ mặt ông ấy cực kỳ trầm trọng.
Đèn phòng cấp cứu vụt sáng, Lâm Thiên Khánh đứng ngoài cửa mà lòng như lửa đốt. Cậu muốn biết trong lúc tín hiệu kém thì Vy Khánh đã làm gì. Không thể nào sau khi cãi vã với Hoàng Yến mà nó lại khóc đến sưng cả mắt như thế kia.
Lâm Thiên Khánh đột nhiên sững người lại, hình như cậu có đem theo laptop trên xe. Bây giờ nếu tua lại đoạn đó thì có thể sẽ nhìn thấy, camera lúc đó vẫn thu hình cơ mà, chỉ là không gửi hình ảnh đến máy tính của cậu thôi.
Cậu vội vàng chạy như bay ra ngoài xe, run run chạm vào chiếc laptop ở ghế sau. Cậu nhanh chóng trở lại ghế chờ ở cửa phòng cấp cứu, làm nhanh vài động tác kết nối trên máy tính, động tác vô cùng nhanh và dứt khoát. Trên màn hình hiện lên cảnh hiện tại trong nhà Dương Hàn Phong, tối om, vẫn chẳng có ai về nhà sao?
Thôi kệ, chẳng quan tâm lắm. Cậu tua dần đến khoảng thời gian mà cậu bị tào tháo đuổi, chắc khoảng trên dưới bảy giờ.
Đây rồi.
Lâm Thiên Khánh ngồi bấm bấm móng tay xuống đầu gối, mắt không rời màn hình laptop. Khuôn mặt cậu chuyển màu cũng như biến dạng qua từng phút...
Ngón tay từ bấm bấm trên đầu gối trở nên xiết chặt, đôi môi bặm chặt cố kiềm chế cơn tức giận. Dương Hàn Phong, mắt nhìn trước kia của anh đã kém, bây giờ còn bị mù luôn hay sao?
Đến thời điểm hiện tại, ngay bây giờ, ngay giây phút này, có chết cậu cũng không để Vy Khánh gặp lại Dương Hàn Phong một lần nào nữa.
Cậu vứt laptop sang một bên, gục xuống âm thầm cầu nguyện cho nó. Nếu nó mà có mệnh hệ gì, cậu cũng không còn lý do gì để sống.
Nếu nó mà xảy ra chuyện gì, cậu cũng không để Dương Hàn Phong sống thêm giây nào.
*
Bệnh viện A.
- Bác sĩ, tình hình thế nào ạ? - Dương Hàn Phong sốt ruột hỏi vị bác sĩ vừa bước ra từ phòng cấp cứu.
- Không có gì đáng ngại hết, nhưng cô gái này có bệnh về tâm lý đấy, cậu biết không?
Hắn nghĩ “bệnh tâm lý” ở đây là bệnh không thể chịu được sốc nên cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp “Có” cho gọn chuyện. Bọn Hạo Thiên kéo vào nhà hắn chơi mà thấy cái nhà vắng như cái chùa bỏ hoang, đèn điện chẳng bật. Cả đám hoang mang, bèn gọi cho hắn.
- Mày đang ở đâu đấy?
- Bệnh viện. - Hắn uể oải trả lời.
- Hả? Sao? Vy Khánh có chuyện gì à? - Hạo Thiên sờ sợ hỏi.
Nhắc đến tên nó, trong lòng Dương Hàn Phong lại nổi lên nỗi đau xót tột cùng. Hắn cười nhạt:
- Em ấy có thể có chuyện gì chứ, ngược lại còn hại người khác cơ mà.
- Mày đang nói cái quái gì thế? - Vì bật loa ngoài nên cả đám bên kia đều nghe được, họ bàng hoàng vô độ.
Hắn thở dài:
- Vy Khánh đẩy Hoàng Yến xuống cầu thang, bây giờ cô ấy đang phải cấp cứu kia kìa.
Hạo Thiên há hốc mồm chưa kịp nói gì thì đã bị Huỳnh Lệ Anh cướp máy. Cô tức không chịu nổi, nói qua điện thoại như muốn tát vào mặt hắn:
- Anh bị điên à? Không bao giờ có chuyện đấy! Vy Khánh không phải loại người như thế!
- Chính mắt anh đã nhìn thấy. - Hắn chỉ cười chua xót, ngước lên trần nhà.
- Anh, ngay bây giờ, mau về nhà, NGAY LẬP TỨC!
Nói xong cô liền tắt máy. Có thể do tức quá mà hơi thở của cô có chút nhanh. Hồ Hoàng Yến, cô lại giở trò gì rồi???
Mười lăm phút sau, xe của hắn lao nhanh vào trong cổng. Huỳnh Lệ Anh như nổi điên lên trong nhà, không kìm chế nổi mà đập vỡ mấy cái ly. Đám Hạo Thiên, Minh Khang, Nhật Huy thì mặt nặng mày nhẹ ngồi trên ghế sopha. Tuệ San đang trấn áp Huỳnh Lệ Anh, cố để cô hạ cơn giận xuống một chút.
Dương Hàn Phong vừa bước chân vào đến cửa đã bị ánh mắt của Huỳnh Lệ Anh chém đôi người. Cô nói mà gân cổ nổi hết lên:
- Anh mau vào đây.
Dương Hàn Phong đi vào nhà, ngồi trên chiếc ghế đối diện Huỳnh Lệ Anh. Hắn nhìn cô, khép mắt hỏi:
- Em nổi điên cái gì chứ?
- Bây giờ, anh, nói đi. Kể hết toàn bộ câu chuyện hư cấu mà anh đã nhìn thấy. - Huỳnh Lệ Anh nuốt cơn tức vào trong bụng, hít thở đều đặn, nói.
Dương Hàn Phong khẽ nhếch môi khinh bỉ, hồi tưởng lại chuyện của mấy giờ trước khiến hắn thấy thất vọng tràn trề. Hắn tại sao lại yêu người như nó chứ.
Ích kỷ, mưu mô. Thật đáng thất vọng.
- Lúc anh về đến nhà họ cũng cãi nhau chắc cũng được một lúc rồi. Chính mắt anh đã chứng kiến Hoàng Yến lăn từ cầu thang tầng hai xuống, còn Vy Khánh...em ấy đứng trên, một tay để đẩy Hoàng Yến vẫn chưa kịp thu về thì đã bị anh thấy.
Huỳnh Lệ Anh trầm trọng nghe hắn kể lại, đám kia cũng sầm mặt nghe ngóng. Một lúc sau, Huỳnh Lệ Anh ngẩng đầu lên, nói nhe vả vào mặt hắn:
- Mắt anh mù hay tư duy anh mất logic rồi? Anh có thấy ai đẩy một người cao to hơn mình dễ dàng xuống cầu thang chỉ với một tay không? Còn Hồ Hoàng Yến, chả lẽ cô ta không biết chống cự à?
- Tại sao lại không thể? Em không biết Vy Khánh lúc tức giận đáng sợ như thế nào đâu. Anh còn thấy một bạt tai đỏ ửng trên má Hoàng Yến nữa kìa! - Hắn nói như vạch tội nó.
- Cô ta đáng bị nhiều hơn thế. - Huỳnh Lệ Anh lẩm bẩm, quay sang nói to. - Dù thế nào em vẫn tin tưởng Vy Khánh, việc của anh bây giờ là tìm Vy Khánh về đây cho em. Vừa nãy mây mưa sấm chớp to đến thế nào, một mình Vy Khánh ngoài đường anh vẫn không quan tâm à?
- Vy Khánh không ở nhà sao? - Nét mặt Dương Hàn Phong trở nên căng thẳng.
- Anh tự lên mà xem.
Dương Hàn Phong vội vàng chạy lên tầng hai, cửa phòng nó không khóa, hắn đẩy mạnh vào. Căn phòng vẫn y như cũ, không có gì thay đổi. Hắn mở tủ quần áo, quần áo vẫn nguyên ở trong. Hắn thở phào.
Chưa được hai giây, hắn đã lạnh người vì nhận ra đồ trong tủ toàn những đồ hắn mua cho nó, còn số ít đồ của nó thì đã được dọn đi không thiếu một mảnh.
Đúng rồi, lòng tự trọng của nó rất cao, bị hắn nói như vậy làm sao có thể ở lại...
Hắn mệt mỏi nằm phịch xuống giường, khép mắt lại. Một dòng nước ấm nóng trong suốt chảy xuống nệm, Vy Khánh, tại sao lại như vậy chứ...
*
Bên ngoài, Hạo Thiên, Minh Khang, Nhật Huy, Lệ Anh và Tuệ San đứng lỗ chỗ trên cầu thang tầng hai. Đây chính là hiện trường chỗ Hoàng Yến xảy ra chuyện. Mỗi người một nét mặt, nhưng đều chứa căng thẳng lẫn mệt mỏi.
Mắt Minh Khang đột nhiên sáng quắc, anh quay sang đập vai Hạo Thiên một cái khiến anh chàng nảy cả người:
- Chẳng phải hồi trước...mày thích Vy Khánh cho nên gắn camera theo dõi em ấy, bây giờ con chip đấy đâu rồi? Chỉ cần lấy ra đây là mọi việc có thể chứng minh!
Hạo Thiên ngơ ra một lúc, đau khổ nói:
- Từ khi mối quan hệ giữa Vy Khánh và thằng Phong được công khai...tao đã từ bỏ ý định theo đuổi em ấy. Vì muốn nhanh chóng quên em ấy đi nên đã vứt con chip kết nối về máy của tao đi rồi. Bây giờ chỉ còn mini cam lưu dữ liệu trong cái vòng cổ tao tặng Vy Khánh mới có thôi.
- Trời ạ. - Minh Khang nhăn như khỉ ăn ớt. Mọi chuyện tưởng như đã rơi vào đường cùng.
Tuệ San đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt cô trắng bệch, khô khan hỏi:
- Cậu...chiếc vòng mà cậu tặng Vy Khánh...có kiểu dáng như thế nào?
- Cái dây chuyền...bằng bạc, mắt xích khá nhỏ. Mặt dây chuyền là một hình trái tim có hai chữ T và K viết hòa vào nhau, ở giữa có một viên thạch anh màu xanh biển. Camera mini được đặt ở kẽ hở giữa hai chữ và viên thạch anh.
Tuệ San toát mồ hôi, cô lục soát trong túi áo khoác, lấy ra một chiếc vòng cổ. Hạo Thiên kêu lên:
- Là nó! Vương Tuệ San, tại sao cậu lại có nó?
- Hồi nãy lúc lên tầng tìm Vy Khánh tôi thấy nó mắc vào lan can chân cầu thang. Trước đây tôi cũng thấy Vy Khánh đeo chiếc vòng cổ này nên không biết làm gì, bèn để tạm vào túi.
- Vậy quá tốt rồi, đưa đây tôi!
Hạo Thiên đón chiếc dây chuyền trong sự run rẩy của con tim. Chiếc camera nhỏ xíu được giấu tinh xảo trong khe hở hạn hẹp. Anh dùng nhíp bấm nút ở phía sau vật quan trọng ấy, chiếc camera rơi ra dễ dàng. Hạo Thiên cẩn thận cầm nó lên tay, lao vào phòng hắn, lấy laptop ra một cách cục súc. Huỳnh Lệ Anh xông vào phòng nó, thấy Dương Hàn Phong đang nằm trên giường thì lôi đi như lôi chó, nói như hét:
- Bây giờ có bằng chứng rồi, Vy Khánh có giở trò hay không thì sẽ biết.
Hắn hoang mang tột độ, nhưng vẫn bằng lòng đi theo.
Hạo Thiên vẫn đang múa trên bàn phím, những con chữ liên tục nhảy lên màn hình. Anh đang cố kết nối với camera. Chỉ vài phút sau, hình ảnh đã hiện lên trên màn hình.
- Cái gì đây? - Dương Hàn Phong nhíu mày hỏi.
- Mọi việc xảy ra đều thu hết vào cái camera lưu dữ liệu này, bây giờ mày nhìn cho kĩ. - Hạo Thiên đang mày mò trong đám ngày và thời gian để tìm ra thời điểm xảy ra xô xát.
Cả đám nín thở theo dõi...
“Vy Khánh, em định đi đâu vậy?”
“Xin lỗi, trước giờ tôi chưa từng coi chị là tiền bối.”
“...”
Một thời gian sau, trong nhà Dương Hàn Phong như nổ đùng một cái...
Dương Hàn Phong như đóng băng sống lưng, từ cổ xuống chân lạnh ngắt mà mặt thì nóng bừng. Hắn vừa nhìn thấy...nhìn thấy...
Bốp!
Chiếc laptop không cánh mà bay thẳng vào mặt Dương Hàn Phong, rơi xuống đất. Huỳnh Lệ Anh không ai khác chính là mẹ đẻ của cú ném này. Cô tức đến méo cả mặt, chỉ muốn xé xác Dương Hàn Phong ra thành trăm mảnh. Hắn không còn tâm trí để quan tâm nữa, vùng trán chảy máu, rớt xuống cằm. Hắn gục xuống, khóc. Lần đầu tiên họ thấy Dương Hàn Phong khóc như vậy...
Hắn đã làm những chuyện điên rồ gì thế này...
Đến cả sự tin tưởng tối thiểu nhất cũng không có, hắn đáng chết, đáng chết vạn lần!
Tiếng TV đang mở bỗng chiếu đến kênh truyền thông. Khung cảnh tang thương của nơi xảy ra những vụ tai nạn vài tiếng trước hiện lên trên màn hình.
- Tin tức mới nhất trên quốc lộ A, đoạn đường này đã xảy ra tai nạn dầu thứ hai trong khoảng mười lăm năm trở lại đây, gây thiệt hại rất nhiều về người và của. Vụ tai nạn khiến một nữ sinh tử vong tại chỗ, thông tin cụ thể nhất là nữ sinh này đang học tại trường THPT Hoàng Kỳ, thành phố Y. Hiện giờ vẫn chưa liên lạc được với người nhà của nạn nhân. Nạn nhân hiện tại đã được đưa tới bệnh viện X.
Máy quay chiếu tới một chiếc xe đắp chăn trắng toát, xác một nữ sinh nằm yên trên giường, máu trên người cô ấy thấm đẫm chiếc chăn đắp, vô cùng ghê rợn.
Đám Hạo Thiên run rẩy nhìn lên màn hình, trong cổ ai cũng mắc nghẹn một thứ gì đó không thể nói ra thành lời. Hạo Thiên sợ hãi hỏi hắn:
- Trước khi Vy Khánh ra ngoài...em ấy...mặc gì?
Dương Hàn Phong cố nhớ lại hình ảnh vài tiếng trước, đầu hắn như nổ toác một cái khi nhận ra trước đó nó đã mặc đồng phục.
- Đồng...đồng phục.
Lập tức, Dương Hàn Phong ăn trọn một cú đấm vào mặt. Hắn ngã lăn xuống đất, bị Hạo Thiên đánh đấm đá đến hộc máu. Anh muốn đánh hắn, đánh đến chết thì thôi.
Cuối cùng, hết sức, anh chỉ ngã xuống sàn, run run nói:
- Mày nên cầu nguyện người trên TV không phải Vy Khánh đi, nếu không...tao sẽ giết mày.
Họ lập tức lên đường đến bệnh viện X...
*
Vị bác sĩ vẻ mặt bất lực bước ra từ cửa phòng cấp cứu, nhìn Lâm Thiên Khánh, lắc đầu nói:
- Vụ tai nạn rất nghiêm trọng, nạn nhân mất rất nhiều máu, máu của cô bé khá loãng, không thể cầm được, lại còn thuộc nhóm máu hiếm. AB-RH âm tính không phải loại máu dễ tìm. Nếu trong vòng một tiếng nữa mà không có máu để cầm cự...thì...xin chia buồn với gia đình.
- Ông nói cái gì vậy? - Lâm Thiên Khánh hoàn toàn đã mất kiểm soát.
- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.
- Ông nói thế mà nghe được à?
- Xin cậu bình tĩnh...
Tút...tút...tút...
Tiếng kêu đều đều của máy đo nhịp tim vang lên trong phòng cấp cứu sặc mùi tang tóc. Cô gái thảm hại đang nằm trên giường có vẻ như teo tóp lại, một giọt nước mắt rơi xuống như đặt dấu chấm hết cho cuộc đời.
Em muốn quên đi hình bóng của anh, giống như chú cá muốn quên đi hương vị của biển, buông bỏ hết những giấc mơ và hồi ức...
Ngay từ giây phút này, Dương Hàn Phong, anh mất em thật rồi đấy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook