Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!
-
Chương 159: Em tha thứ cho anh
Đúng đến đoạn này, Lâm Thiên Khánh lại bị tào tháo rượt, ba chân bốn cẳng chạy vào phòng vệ sinh, nửa tiếng chẳng ra...
*
Dương Hàn Phong chạy lại, quỳ xuống nâng Hoàng Yến lên. Ngã từ trên tầng hai xuống nên đầu cô có chút chảy máu, hắn hoảng loạn, nhìn qua bên má lại thấy một vết đỏ, nhìn kĩ lại sẽ thấy rõ mấy ngón tay in lên trên đó. Hoàng Yến bất tỉnh.
Dương Hàn Phong thất thần nhìn nó đứng trên cầu thang, mắt đục ngầu. Hắn thở hắt ra, giọng run run:
- Vy Khánh, anh không ngờ...em lại...
- Em không có đẩy cô ta xuống. - Nó đáp gọn lỏn, cố kìm nước mắt sắp rơi xuống.
- Anh đã thấy cả rồi, em không cần phải diễn kịch nữa. - Hắn xoa xoa vết đỏ bên má Hoàng Yến. - Còn nữa, vết thương này...cũng là em sao?
Nó có gì nói vậy:
- Đúng.
Dương Hàn Phong đau đớn đến nỗi hai hàm răng đánh cả vào nhau. Đầu óc hắn quay cuồng. Hắn không ngờ...
- Nhưng tôi không đẩy chị ta. - Nó tiếp, đôi mắt nhìn Dương Hàn Phong ánh lên một chút hi vọng.
- Em đừng nói nữa! - Dương Hàn Phong quát lên. - Anh biết em không thích Hoàng Yến vì cô ấy là trước kia của anh, anh cũng đã nói anh và cô ấy không có gì ngoài hai chữ bạn bè. Nhưng anh không ngờ vì hận thù mà em dùng những thủ đoạn bẩn thỉu như vậy!
- Anh câm miệng! - Không biết tự bao giờ hai gò má của nó đã đẫm nước mắt. Tia hi vọng trong mắt nó cũng trở nên ảm đạm. - Anh thì biết cái gì chứ? Anh không quan tâm là tôi hay chị ta giở trò, nhất nhất tin tưởng chị ta. Anh nói bạn bè? Bạn bè có thể ôm nhau tình tứ rồi hôn hít như con cá dọn bể đấy à?
Dương Hàn Phong gắt lên:
- Vì chuyện này mà em...em hại Hoàng Yến? Em quá mù quáng rồi!
Nó nghe xong bật cười, cười như điên dại trong khi nước mắt vẫn không ngừng rơi. Đúng, nó điên rồi, điên mới yêu phải loại người như hắn.
Dương Hàn Phong thấy thế thì lắc đầu, càng đinh ninh nó điên tình rồi, có thể bất chấp mọi thủ đoạn.
Nó đã xem qua khá nhiều tỉnh tiết cẩu huyết như vậy trong phim, nhưng không ngờ khi đến lượt nó đối diện trái tim vẫn đau đớn đến thế. Người nó yêu thương, tin tưởng nhất, thế mà lại...
Thế mà lại không có một chút lòng tin ở nó.
Nó từ từ bước xuống cầu thang, nước mắt giàn giụa, ánh lên nỗi thất vọng ngút trời. Nó run run hỏi:
- Từ trước đến giờ...anh có từng...tin em không?
Dương Hàn Phong nhìn nó xót xa, nhưng hắn đau lòng cho cô gái đang nằm gọn trong vòng tay hắn hơn. Một giọt nước mắt rơi xuống:
- Anh tin em...
Nó mỉm cười.
- Nhưng anh tin những gì anh thấy hơn. - Dương Hàn Phong nhìn nó xa lạ. Nó nhìn lại hắn, trong lòng như bị ngàn mũi tên đâm trúng.
Nó vừa khóc vừa cười, mãi một lúc sau mới có đủ can đảm để nói:
- Thì ra...lòng tin của anh lại rẻ tiền đến vậy!
Nó quay lưng bước lên cầu thang, Hoàng Yến trong tay Dương Hàn Phong co giật dữ dội, hắn hốt hoảng bế cô chạy như bay ra ngoài. Trước khi đi còn quay lại, nói:
- Em nên cầu nguyện cho Hoàng Yến đừng xảy ra mệnh hệ gì, nếu không...
Sau khi tiếng xe phóng nhanh ra đường, nó gục xuống một góc cầu thang, khóc lớn. Nếu Hoàng Yến xảy ra mệnh hệ gì thì anh định sẽ làm gì? Giết em sao?
Em đã từng nghĩ dù trời có sập xuống thì anh vẫn bên em. Em thực sự muốn hỏi anh một câu, chúng ta vẫn có thể chứ?
Em chưa bao giờ hối hận vì thích anh, em chỉ thấy thất vọng. Trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng chỉ mình em chống đỡ.
Nó gục đầu xuống khóc một hồi rất lâu, đến nỗi khi mở mắt ra đôi mắt đã mờ đến nỗi không nhìn thấy trời đã tối. Gió rít vù vù đập lên cửa sổ. Những tia chớp sáng quắc, sét loằng ngoằng trên bầu trời cùng tiếng sấm rền vang. Trời sắp mưa rồi...
“Dương Hàn Phong, em tha thứ cho anh. Tha thứ cho tất cả ngọt ngào, thất vọng, ân oán, dối lừa bao lâu nay. Em và anh...từ giờ không liên quan gì đến nhau nữa!”
*
Lâm Thiên Khánh đi vệ sinh xong thì không hiểu sao lại bị ngắt kết nối. Cậu loay hoay cả tiếng cũng chẳng xong, đang bực mình muốn đập nát cái laptop thì một tia sáng lọt qua màn hình. Cậu thấy nó, nó đang mặc bộ váy cậu tặng, trong phút chốc cậu thấy nó như một nàng công chúa xuất hiện trong lâu đài.
*
Nó kéo vali bước chậm dần xuống cầu thang, bước xuống phòng khách. Căn nhà này lúc đó nó vẫn còn lưu luyến, con người đó lúc trước vẫn không nỡ rời xa. Bây giờ cuối cùng cũng có thể buông bỏ, rời đi không bận tâm gì nữa.
Thấy nó chuẩn bị rời khỏi nhà, Lâm Thiên Khánh mỉm cười tắt máy tính. Sắp mưa to rồi, đi đón nó thôi!
Nó tắt điện, căn nhà tối om, ngoài đường người đi kẻ về tấp nập để tránh cơn mưa to đùng sắp ập tới. Tiếng còi xe vang lên inh tai, tắc đường...
Nó thất thểu đi trên đường. Đèn đường sáng chói khiến nó chẳng nhìn thấy gì phía trước, cứ đi theo cảm tính, mạnh dạn mà đi.
Lâm Thiên Khánh đang lạc trong đám đông người đang chờ đường lưu thông. Cậu xót ruột đến nỗi hơi thở cũng biến dạng.
Bùmmmmm!
- Có tai nạn, trời ơi tai nạn!
Tiếng hét thất thanh của một người nào đó vang lên làm náo loạn cả đám đông. Lâm Thiên Khánh giật mình, mở cửa nhìn ra. Phía trước đông nghịt người, tim cậu thắt lại khi nhìn thấy vạt váy trắng toát quen thuộc. Cậu bất chấp mọi sự nguy hiểm, chạy lại như một con ác thú. Nó đang nằm bất tỉnh trên vũng máu. Bộ váy trắng cũng nhuốm màu tang thương. Khuôn mặt bị nát hẳn một phần bên phải, chiếc vali nát tươm bẹp thè lè. Lâm Thiên Khánh áp chế nỗi sợ của mình xuống, chẳng chần chừ gì bế thẳng nó chạy đến bệnh viện, đi được vài bước, chiếc vòng tay Dương Hàn Phong tặng tuột ra khỏi tay nó, rơi xuống đường.
- Vy Khánh, cậu không được có chuyện gì. Cậu còn mặc váy của tôi đấy, cậu không được chết trong bộ váy này...
Trời đổ cơn mưa lớn như trút hết mọi đau khổ của con người, rửa sạch vết máu còn dính lại bên đường, chào đón những sinh linh nhỏ bé đến với cánh cửa thiên đường.
*
Một lúc sau, lại có người thất thanh kêu lên thảm thiết:
- Trời ơi, lại tai nạn nữa! Các người đi đứng cẩn thận được không?
Một cô gái mang bộ đồng phục Hoàng Kỳ nằm bẹp dí dưới lề đường. Xung quanh máu chảy be bét, nhìn có vẻ rất nghiêm trọng. Chiếc ô tô đụng phải cô gái đâm vào lề đường, nát hết nửa phía trước. Người ta chưa kịp xuống xe thì lại có tiếng hét thống khổ nữa vang lên:
- Ô tô chở dầu, trời ơi tránh ra, nó sắp đổ xuống rồi!
Mọi người kinh hãi nhìn chiếc ô tô khổng lồ đang nghiêng bánh. Một tai nạn dầu nữa lại xảy ra trên con đường này sau 15 năm. Mọi người vội vàng chạy đi chỗ khác, chỉ sau 3 giây chiếc ô tô đã đổ xuống. Thùng dầu bật nắp, đổ ra ngoài, đổ vào người cô gái đang bất tỉnh. Dầu nóng làm da trên người cô ấy trượt hết, hủy hoại toàn thân, cả người chỉ còn lại thịt lòi ra như một cục máu đỏ hỏn. Mọi người lại hãi hùng nhìn ra, không ai dám bước đến thùng dầu nóng kia cứu cô ấy. Đêm ấy là một đêm đầy máu và chết chóc...
*
Dương Hàn Phong chạy lại, quỳ xuống nâng Hoàng Yến lên. Ngã từ trên tầng hai xuống nên đầu cô có chút chảy máu, hắn hoảng loạn, nhìn qua bên má lại thấy một vết đỏ, nhìn kĩ lại sẽ thấy rõ mấy ngón tay in lên trên đó. Hoàng Yến bất tỉnh.
Dương Hàn Phong thất thần nhìn nó đứng trên cầu thang, mắt đục ngầu. Hắn thở hắt ra, giọng run run:
- Vy Khánh, anh không ngờ...em lại...
- Em không có đẩy cô ta xuống. - Nó đáp gọn lỏn, cố kìm nước mắt sắp rơi xuống.
- Anh đã thấy cả rồi, em không cần phải diễn kịch nữa. - Hắn xoa xoa vết đỏ bên má Hoàng Yến. - Còn nữa, vết thương này...cũng là em sao?
Nó có gì nói vậy:
- Đúng.
Dương Hàn Phong đau đớn đến nỗi hai hàm răng đánh cả vào nhau. Đầu óc hắn quay cuồng. Hắn không ngờ...
- Nhưng tôi không đẩy chị ta. - Nó tiếp, đôi mắt nhìn Dương Hàn Phong ánh lên một chút hi vọng.
- Em đừng nói nữa! - Dương Hàn Phong quát lên. - Anh biết em không thích Hoàng Yến vì cô ấy là trước kia của anh, anh cũng đã nói anh và cô ấy không có gì ngoài hai chữ bạn bè. Nhưng anh không ngờ vì hận thù mà em dùng những thủ đoạn bẩn thỉu như vậy!
- Anh câm miệng! - Không biết tự bao giờ hai gò má của nó đã đẫm nước mắt. Tia hi vọng trong mắt nó cũng trở nên ảm đạm. - Anh thì biết cái gì chứ? Anh không quan tâm là tôi hay chị ta giở trò, nhất nhất tin tưởng chị ta. Anh nói bạn bè? Bạn bè có thể ôm nhau tình tứ rồi hôn hít như con cá dọn bể đấy à?
Dương Hàn Phong gắt lên:
- Vì chuyện này mà em...em hại Hoàng Yến? Em quá mù quáng rồi!
Nó nghe xong bật cười, cười như điên dại trong khi nước mắt vẫn không ngừng rơi. Đúng, nó điên rồi, điên mới yêu phải loại người như hắn.
Dương Hàn Phong thấy thế thì lắc đầu, càng đinh ninh nó điên tình rồi, có thể bất chấp mọi thủ đoạn.
Nó đã xem qua khá nhiều tỉnh tiết cẩu huyết như vậy trong phim, nhưng không ngờ khi đến lượt nó đối diện trái tim vẫn đau đớn đến thế. Người nó yêu thương, tin tưởng nhất, thế mà lại...
Thế mà lại không có một chút lòng tin ở nó.
Nó từ từ bước xuống cầu thang, nước mắt giàn giụa, ánh lên nỗi thất vọng ngút trời. Nó run run hỏi:
- Từ trước đến giờ...anh có từng...tin em không?
Dương Hàn Phong nhìn nó xót xa, nhưng hắn đau lòng cho cô gái đang nằm gọn trong vòng tay hắn hơn. Một giọt nước mắt rơi xuống:
- Anh tin em...
Nó mỉm cười.
- Nhưng anh tin những gì anh thấy hơn. - Dương Hàn Phong nhìn nó xa lạ. Nó nhìn lại hắn, trong lòng như bị ngàn mũi tên đâm trúng.
Nó vừa khóc vừa cười, mãi một lúc sau mới có đủ can đảm để nói:
- Thì ra...lòng tin của anh lại rẻ tiền đến vậy!
Nó quay lưng bước lên cầu thang, Hoàng Yến trong tay Dương Hàn Phong co giật dữ dội, hắn hốt hoảng bế cô chạy như bay ra ngoài. Trước khi đi còn quay lại, nói:
- Em nên cầu nguyện cho Hoàng Yến đừng xảy ra mệnh hệ gì, nếu không...
Sau khi tiếng xe phóng nhanh ra đường, nó gục xuống một góc cầu thang, khóc lớn. Nếu Hoàng Yến xảy ra mệnh hệ gì thì anh định sẽ làm gì? Giết em sao?
Em đã từng nghĩ dù trời có sập xuống thì anh vẫn bên em. Em thực sự muốn hỏi anh một câu, chúng ta vẫn có thể chứ?
Em chưa bao giờ hối hận vì thích anh, em chỉ thấy thất vọng. Trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng chỉ mình em chống đỡ.
Nó gục đầu xuống khóc một hồi rất lâu, đến nỗi khi mở mắt ra đôi mắt đã mờ đến nỗi không nhìn thấy trời đã tối. Gió rít vù vù đập lên cửa sổ. Những tia chớp sáng quắc, sét loằng ngoằng trên bầu trời cùng tiếng sấm rền vang. Trời sắp mưa rồi...
“Dương Hàn Phong, em tha thứ cho anh. Tha thứ cho tất cả ngọt ngào, thất vọng, ân oán, dối lừa bao lâu nay. Em và anh...từ giờ không liên quan gì đến nhau nữa!”
*
Lâm Thiên Khánh đi vệ sinh xong thì không hiểu sao lại bị ngắt kết nối. Cậu loay hoay cả tiếng cũng chẳng xong, đang bực mình muốn đập nát cái laptop thì một tia sáng lọt qua màn hình. Cậu thấy nó, nó đang mặc bộ váy cậu tặng, trong phút chốc cậu thấy nó như một nàng công chúa xuất hiện trong lâu đài.
*
Nó kéo vali bước chậm dần xuống cầu thang, bước xuống phòng khách. Căn nhà này lúc đó nó vẫn còn lưu luyến, con người đó lúc trước vẫn không nỡ rời xa. Bây giờ cuối cùng cũng có thể buông bỏ, rời đi không bận tâm gì nữa.
Thấy nó chuẩn bị rời khỏi nhà, Lâm Thiên Khánh mỉm cười tắt máy tính. Sắp mưa to rồi, đi đón nó thôi!
Nó tắt điện, căn nhà tối om, ngoài đường người đi kẻ về tấp nập để tránh cơn mưa to đùng sắp ập tới. Tiếng còi xe vang lên inh tai, tắc đường...
Nó thất thểu đi trên đường. Đèn đường sáng chói khiến nó chẳng nhìn thấy gì phía trước, cứ đi theo cảm tính, mạnh dạn mà đi.
Lâm Thiên Khánh đang lạc trong đám đông người đang chờ đường lưu thông. Cậu xót ruột đến nỗi hơi thở cũng biến dạng.
Bùmmmmm!
- Có tai nạn, trời ơi tai nạn!
Tiếng hét thất thanh của một người nào đó vang lên làm náo loạn cả đám đông. Lâm Thiên Khánh giật mình, mở cửa nhìn ra. Phía trước đông nghịt người, tim cậu thắt lại khi nhìn thấy vạt váy trắng toát quen thuộc. Cậu bất chấp mọi sự nguy hiểm, chạy lại như một con ác thú. Nó đang nằm bất tỉnh trên vũng máu. Bộ váy trắng cũng nhuốm màu tang thương. Khuôn mặt bị nát hẳn một phần bên phải, chiếc vali nát tươm bẹp thè lè. Lâm Thiên Khánh áp chế nỗi sợ của mình xuống, chẳng chần chừ gì bế thẳng nó chạy đến bệnh viện, đi được vài bước, chiếc vòng tay Dương Hàn Phong tặng tuột ra khỏi tay nó, rơi xuống đường.
- Vy Khánh, cậu không được có chuyện gì. Cậu còn mặc váy của tôi đấy, cậu không được chết trong bộ váy này...
Trời đổ cơn mưa lớn như trút hết mọi đau khổ của con người, rửa sạch vết máu còn dính lại bên đường, chào đón những sinh linh nhỏ bé đến với cánh cửa thiên đường.
*
Một lúc sau, lại có người thất thanh kêu lên thảm thiết:
- Trời ơi, lại tai nạn nữa! Các người đi đứng cẩn thận được không?
Một cô gái mang bộ đồng phục Hoàng Kỳ nằm bẹp dí dưới lề đường. Xung quanh máu chảy be bét, nhìn có vẻ rất nghiêm trọng. Chiếc ô tô đụng phải cô gái đâm vào lề đường, nát hết nửa phía trước. Người ta chưa kịp xuống xe thì lại có tiếng hét thống khổ nữa vang lên:
- Ô tô chở dầu, trời ơi tránh ra, nó sắp đổ xuống rồi!
Mọi người kinh hãi nhìn chiếc ô tô khổng lồ đang nghiêng bánh. Một tai nạn dầu nữa lại xảy ra trên con đường này sau 15 năm. Mọi người vội vàng chạy đi chỗ khác, chỉ sau 3 giây chiếc ô tô đã đổ xuống. Thùng dầu bật nắp, đổ ra ngoài, đổ vào người cô gái đang bất tỉnh. Dầu nóng làm da trên người cô ấy trượt hết, hủy hoại toàn thân, cả người chỉ còn lại thịt lòi ra như một cục máu đỏ hỏn. Mọi người lại hãi hùng nhìn ra, không ai dám bước đến thùng dầu nóng kia cứu cô ấy. Đêm ấy là một đêm đầy máu và chết chóc...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook