Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!
Chương 151: Để em chịu ủy khuất

Sáng hôm sau...

Hoàng Yến xuất viện, Dương Hàn Phong là người đến bảo hộ cho cô. Hoàng Yến cảm kích suýt rơi nước mắt:

- Cảm ơn anh nhé.

- Không có gì đâu. Chẳng lẽ lại để em tự mình xuất viện. - Hắn vừa đem bộ đồng phục trường cho cô, vừa nói. - Mà em mới bị như thế đã đòi đi học, phải nghỉ ngơi thêm mới đúng. 

- Em không sao mà. - Hoàng Yến cảm nhận thấy tình cảm của Dương Hàn Phong lúc xưa ngày càng gần mình. 

Thay đồ xong, hắn chở Hoàng Hoàng Yến đến trường. Lúc đó còn rất sớm nên hắn cho cô lên phòng hội trưởng tham quan một chút. 

*

Bàn ăn đã dọn sẵn, nó vừa từ trên tầng xuống, thấy vắng vắng, bèn hỏi:

- Anh Nhật Huy, Hàn Phong đâu?

Nhật Huy ấp úng:

- À...đại ca...đại ca đi làm thủ tục xuất viện cho Hoàng Yến rồi...

Mắt nó đượm buồn, thấy vậy, Nhật Huy an ủi:

- Chị dâu, đừng nghĩ nhiều quá. 

Nó cười gượng:

- Em có nghĩ gì đâu. 

Nhật Huy càng ngày càng lo lắng cho nó, cũng như càng ngày càng cảm thấy thất vọng về Dương Hàn Phong. Có một cô gái yêu thương, quan tâm hắn như vậy, hắn đã thề lên thề xuống rằng sẽ bảo vệ nó, không để nó chịu tổn thương. Thế mà...

Thật đáng buồn.

Đến trường, nó không vội lên lớp cất cặp sách. Nó muốn gặp Dương Hàn Phong. Từ hôm qua đã không gặp hắn, đã cảm thấy có chút trống vắng rồi. 

- Vy Khánh, em lên phòng hội trưởng hả? 

Đi ngang qua cổng trường, Huỳnh Lệ Anh cũng vừa lúc xuống xe, vồn vã hỏi. 

- Vâng. - Nó đáp.

- Chị đi với. - Huỳnh Lệ Anh cười thân thiện.

- OK! - Tay nó ra kí hiệu 👌 rồi cùng Huỳnh Lệ Anh tiến đến phòng hội trưởng. 

*

- Waaww, nơi này đúng là quá tốt đi. 

Hoàng Yến tham quan hai vòng quanh phòng hội trưởng, thốt lên khen ngợi. 

Dương Hàn Phong vẫn im lặng trước màn hình laptop. Hắn chỉ “ừm” rồi lại bỏ bơ Hoàng Yến. 

Cô tò mò lại gần bàn làm việc của Dương Hàn Phong, bỗng nhìn thấy trên bàn có một khung hình của ai đó.

Rẹtttt...

Hai dây thần kinh của Hoàng Yến như chập vào nhau. Hắn thật sự đã thích cô bé đó rồi. 

Cô cầm chặt khung hình, nghiến răng ken két. 

Ánh mắt Hoàng Yến khẽ va phải dòng chữ nhỏ dưới khung hình, cô buột miệng hỏi:

- 9/9 là ý nghĩa gì vậy?

- Sinh nhật của Vy Khánh. - Hắn chẳng cần biết là ai hỏi, hay hỏi về cái gì. Câu trả lời cứ như một phản xạ tự nhiên mà tuôn ra. 

- À...- Hoàng Yến cười xuề xòa. - Anh và cô gái Vy Khánh đó...được bao lâu rồi?

- Cũng được mấy tháng, gần đây thôi. 

- Vậy à...- Vậy là tình cảm chắc chắn chưa đậm sâu cho lắm, hắn đau lòng vì cô những ba năm, trong thời gian đó cô gái kia chờ nước đục thả câu, lấy được trái tim hắn. Bây giờ cô đã trở về rồi, cô không tin những tình cảm trước đây không thể lôi hắn ra khỏi cuộc tình vài tháng kia.

Cô ngồi lên chiếc ghế mà nó vẫn hay ngồi, hay thậm chí là độc quyền, chỉ mình nó ngồi. Dương Hàn Phong nhắc nhở:

- Chiếc ghế đó là của Vy Khánh. 

- Ghế của ai thì có quan trọng gì, dù sao cũng chỉ dùng để ngồi. 

Hắn hơi khó chịu, nhưng vì căn bệnh điên rồ của Hoàng Yến mà đành phải nhịn. Hoàng Yến sung sướng ngồi trên chiếc ghế, xoay tròn khắp nơi. 

Chiếc ghế quay vòng vòng, va vào thành bàn, hất Hoàng Yến ngã thẳng về phía trước. Dương Hàn Phong vốn đang ngồi chỗ đó, Hoàng Yến cũng theo hướng đó mà lao thẳng tới.

Kết quả...

Đè lên người Dương Hàn Phong...

Bốn mắt nhìn nhau...

Ngoài cửa, bốn con mắt nữa cũng đang nhìn vào. Nó vốn định lên nhõng nhẽo hắn, nhưng với hoàn cảnh này...

Haha, nhõng nhẽo gì nữa. 

Huỳnh Lệ Anh nhìn nó nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, trong lòng xót xa. Dương Hàn Phong sao lại như vậy chứ, cô thật không thể tin được. 

- Vy Khánh, có thể đó chỉ là...

- Chị không cần nói nữa. - Mắt nó ngấn nước, chạy thoắt đi. Huỳnh Lệ Anh hai tay nắm chặt, không thể chịu nổi chuyện này, bèn đạp cửa thật mạnh xông vào. Lúc này hai người đang trong tư thế mờ ám kia mới rời nhau ra, ngại ngùng không dám nhìn nhau.

Huỳnh Lệ Anh hung hăng xông vào, nhìn chằm chằm Hồ Hoàng Yến. Bao nhiêu năm qua, cô ấy vẫn mang vẻ ngây thơ vô tội làm cô nhức mắt như vậy. 

- Chuyện này là sao? Hàn Phong? 

Cô nói chuyện bình thường. 

Dương Hàn Phong vội giải thích:

- Không như em nghĩ đâu, đó chỉ là...

- Lệ Anh, cậu là cái gì của Hàn Phong mà có quyền tra hỏi anh ấy như vậy? - Hắn chưa kịp giải thích thì Hoàng Yến đã nhảy xổ vào họng. 

Huỳnh Lệ Anh nhịn Hoàng Yến suốt những ngày tháng trong quá khứ, bây giờ quyết định không nhịn nữa. Cô đẩy Hoàng Yến ngã xô vào chiếc ghế, lớn tiếng quát:

- Không phải việc của cô!

Hoàng Yến đau đớn bị đập sườn vào chiếc ghế xoay, cô ngồi ôm bụng và bắt đầu khóc. Dương Hàn Phong chẳng thèm giải thích gì nữa, vội vàng chạy đến chỗ Hoàng Yến, bế cô xuống phòng y tế. 

Huỳnh Lệ Anh thấy mà không làm gì được, máu trong động mạch như muốn vỡ ra. Dương Hàn Phong, trong đầu anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế? Cô gái nhỏ của anh đang bị chịu ủy khuất kia kìa!

Dương Hàn Phong đưa Hoàng Yến vào phòng y tế, chờ đợi bác sĩ khám cho cô mà sốt ruột gần chết.

Lâm Thiên Khánh vừa mua đồ ăn sáng dưới canteen về, vừa vặn đi qua phòng y tế, tiện thể ngó vào. Không ngờ lại gặp tình địch của mình đang đứng ngồi không yên vì một cô gái lạ hoắc trên giường, cậu nhẹ nhàng nhếch môi.

Dương Hàn Phong, anh nói sẽ chăm sóc tốt cho Vy Khánh, là như thế này sao?

Cậu mau chóng lên lớp tìm nó, bất ngờ thấy nó gục xuống bàn. 

Chắc lại buồn chuyện Dương Hàn Phong rồi. 

Cậu đau lòng đấy.

Lâm Thiên Khánh làm mặt vui vẻ chạy đến chỗ nó, đặt đống đồ ăn vặt xuống, thản nhiên gọi:

- Ayza, Vy Khánh, làm gì mà mới sáng sớm đã ỉu xìu như thế này...

Nó ngước mắt lên, nhìn cậu, sau đó lại xị mặt cúi xuống. 

Lâm Thiên Khánh vội đỡ lấy cằm nó, không cho nó gục xuống nữa. Cậu áp hai tay vào má nó, véo nhẹ.

- Aaww, đau. - Nó nói cho có lệ rồi gỡ tay Lâm Thiên Khánh ra.

- Hừm, mặt nặng mày nhẹ. Có chuyện gì à?

- Không có. - Nó quay mặt ra chỗ khác. 

- Cóooooooo. - Lâm Thiên Khánh xoay mặt nó đối thẳng với mặt cậu, nhìn sâu vào đôi mắt đen láy đang tìm cách chạy trốn kia. 

- Không có mà. - Nhận ra là mình lại sắp khóc tới nơi rồi, nó nói xong lại gục đầu xuống bàn nhanh như cắt. Lâm Thiên Khánh thấy ngực trái mình lanh canh nứt. 

Cậu cũng nằm xuống, một tay đặt lên bàn, một tay xoa đầu nó an ủi. Cậu ghé sát tai nó, thì thầm:

- Có chuyện gì cũng phải nói cho tôi biết, có được không? 

Nó gật đầu ngay tắp lự, có vẻ nó đã khóc. Không phải vì chuyện của Dương Hàn Phong, mà nó khóc vì đã bị Lâm Thiên Khánh làm cảm động rồi. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương