Oan Gia Không Hẹn Mà Cưới FULL
-
Chương 30
Thanh Vy vừa cúp điện thoại, bước ra ngoài phòng đã thấy Trịnh Minh Đăng về nhà.
Cô cũng không rõ anh và Thanh Hạ nói gì với nhau, nhưng câu cuối cùng cô nghe được từ chính miệng anh nói rằng:
- Vì cô là em của vợ tôi nên tôi đã cố gắng nói mấy lời khách khí với cô.
Vợ tôi cũng mệt, cần được nghỉ ngơi, phiền cô lúc khác đến chơi.
Thanh Hạ nước mắt trực trào nhìn Thanh Vy, lúng túng nói:
- Em chợt nhớ ra mình cũng có việc.
Em xin phép anh chị em về.
- Ừm, vậy em về cẩn thận.
Sau khi Thanh Hạ đi khỏi rồi, cô mới tủm tỉm cười nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi:
- Con bé nó đắc tội gì với chồng em vậy?
- Có gì đâu, anh chỉ không muốn trong những ngày em mệt mỏi lại gặp những người mình không thích.
- Dù sao nó cũng là em vợ anh đó, nói mấy lời đó liệu có hơi phũ phàng.
- Không hề phũ phàng.
Ngược lại còn nhẫn nhịn lắm rồi.
Thanh Vy tủm tỉm cười nhìn chồng, chẳng biết sao thấy anh lạnh lùng với Thanh Hạ lại khiến cô vui vui trong lòng.
Chắc có lẽ là do cô cũng giống như bao người phụ nữ khác, muốn chồng lạnh lùng với cả thế giới nhưng lại dịu dàng với mình mình.
Nhưng mà thế gian này mấy người được như anh.
Nhiều lúc cô cứ nghĩ mình là một nữ chính trong một bộ truyện ngôn tình, còn anh là nam chính duy nhất của cuộc đời cô.
Thêm một tuần nữa trôi qua, sức khỏe của cô bây giờ có thể nói là đã khỏe hoàn toàn.
Sáng đó Thanh Vy tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, nhìn sang bên cạnh đã thấy giường trống từ bao giờ.
Cô ngoái nhìn đồng hồ, ngay lập tức, cô bật dậy, dường như vừa nhớ ra điều gì đó, vội vàng bước xuống giường để đánh răng rửa mặt.
Thanh Vy điều tra ra được hôm nay Vũ Hà Trâm sẽ đến trung tâm thương mại chụp hình, cô chỉ muốn gặp Vũ Hà Trâm nói cho ra nhẽ một lần, biết là cô ta sẽ không thừa nhận nhưng ít ra cô có thể nhìn ánh mắt của cô ta để đánh giá những suy nghĩ trong lòng.
Đang lúc Thanh Vy quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng ngủ thì bắt gặp Trịnh Minh Đăng cũng đang từ ngoài cửa bước vào, cả thân hình anh như tắm trong ánh hào quang rực rỡ.
Thấy Thanh Vy có vẻ muốn đi ra ngoài, Trịnh Minh Đăng nhẹ nhàng cười hỏi:
- Em định đi đâu à?
Thanh Vy tưởng anh đã đi làm rồi nên lúc này có chút ngỡ ngàng.
Nhưng rất nhanh sau đó,cô liền nở nụ cười tươi tắn, hoàn toàn che dấu vẻ mất tự nhiên vừa thoáng lên trong ánh mắt.
- Em…em định ra ngoài gặp bạn.
Trịnh Minh Đăng nghe xong vẫn tỏ vẻ bình thản, anh nhẹ nhàng gật đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó nghỉ ngơi.
- Vậy…vậy em đi nhé.
- An An thì đi làm rồi, em định tới công ty tìm cô ấy sao?
Cả người Thanh Vy bất giác cứng đờ, khuôn mặt thất thần vì kinh ngạc.
Mấy giây sau, cô quay đầu lại, dùng ánh mắt bình tĩnh hỏi ngược lại:
- Anh đúng không tin lời em nói ấy à?
Trịnh Minh Đăng đứng dậy, thở dài đáp:
- Căn bản ánh mắt của em không hề biết nói dối.
Em định đến gặp Vũ Hà Trâm sao?
Thanh Vy hoàn toàn bị lời nói của Trịnh Minh Đăng làm cho sững người.
Chưa để cô lên tiếng, anh đã kéo cả người cô nằm gọn trong lồng ngực mình, anh khẽ nói:
- Vũ Hà Trâm hôm nay không tới đó chụp hình được, show đã hủy bỏ rồi.
Vậy mà thám tử riêng của em vẫn chưa báo cho em, định để em mất công đến đó sao?
- Sao…sao anh biết?
- Vy, nghe anh nói, anh đã đến tìm gã tài xế kia, anh dùng đủ mọi cách, thậm chí là cho hắn thừa sống thiếu chết nhưng hắn vẫn không chịu thừa nhận điều gì cả.
Hắn nói đó là vụ tai nạn bình thường.
- Vậy anh tin lời hắn nói sao?
- Đương nhiên là anh không tin.
Nhưng anh cũng không muốn em vì chuyện này mà suy nghĩ nhiều.
Chuyện cũng qua rồi, anh chỉ muốn em mỗi ngày sống một cách vui vẻ, thoải mái và tận hưởng hạnh phúc là được.
- Nhưng mà…em không cam tâm để con của chúng ta ra đi như vậy.
- Vy…nghe anh.
- Đăng, có một lần rồi sẽ có lần hai.
Em không thể ngồi không để yên như vậy.
- Vy, em nên nhớ đã anh ở bên bảo vệ em.
Hơn nữa ai bảo em ngồi không, việc của em là toàn tâm toàn ý yêu anh.
Công việc này không hề nhỏ đâu nhé.
Thanh Vy bị lời nói của anh làm cho buồn cười, cô khẽ đưa tay ôm eo anh.
Cô biết mỗi khi anh có quyết định gì đó chắc chắn sẽ có tính toán trong đầu.
Và tất nhiên với tích cách của anh, anh cũng không dễ dàng gì bỏ qua chuyện này.
Nên cái bây giờ cô cần làm là tin tưởng ở anh.
- À đúng rồi Đăng, mai em đi làm trở lại.
- Không được.
- Tại sao lại không được?
- Vì anh đã đặt vé máy bay sang Thụy Sĩ, chẳng lẽ em định để anh đi một mình?
- Hả? Thụy Sĩ? Anh đặt hồi nào mà không nói cho em?
- Thì bây giờ anh nói cho em biết rồi đó.
- Thụy Sĩ mùa này ngắm tuyết rơi cực kỳ đẹp luôn.
Thanh Vy suy nghĩ vài giây rồi tròn xoe mắt nói tiếp:
- Anh biết em thích ngắm tuyết rơi sao?
- Anh còn biết về em nhiều hơn thế đó.
- Đó là lý do anh đợi em khỏe hẳn rồi mới đi ?
Trịnh Minh Đăng khẽ gật đầu cười.
Trưa hôm đó hai người lên đường sang Thuỵ Sĩ.
Ngồi trên máy bay hơn 16 tiếng đồng hồ ê ẩm cả người, lúc đến nơi thì nơi đây tuyết đang rơi như trận mưa lớn, người người ùn ùn trở về nhà, hai người di chuyển thẳng tới khách sạn gần đó.
Tối hôm đó, giao thông tê liệt nên hai người không thể ra ngoài được.
Trịnh Minh Đăng gọi đồ ăn của khách sạn lên tận phòng, hai người ăn tối xong thì lập tức lên giường nằm ôm nhau, lưng dựa vào thành giường.
Từ hôm mất đứa bé tới giờ, anh dường như không muốn nhắc lại trước mặt cô vi sợ cô buồn.
Nhưng có lẽ do ở một nơi có một bầu không khí ảm đạm thế này, lòng anh cũng chẳng Kim nén nổi nữa mà lên tiếng:
- Vy, anh thực sự đã rất mong chờ con của chúng ta.
Đến bây giờ anh không dám nghĩ nó đã không còn nữa.
Thanh Vy nghe đến đây bỗng dưng sững sờ cả người.
Từ lúc mất con tới giờ,anh lúc nào cũng mạnh mẽ an ủi cô.
Giờ bỗng dưng nghe vậy cô lại thấy xót xa.
Trịnh Minh Đăng nhìn cô, cười khổ đáp:
- Anh cũng không muốn khơi lại chuyện cũ lại khiến em buồn.
Nhưng suốt thời gian gần đây, anh đều mơ thấy một đứa nhỏ gọi mình bằng bố, trong giấc mơ, anh hạnh phúc lắm.
Đời anh, anh chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng như vậy, tại sao đến việc bảo vệ con mình anh cũng không làm được?
Sống mũi cô bỗng chốc cay xè, hoá ra người đàn ông lạnh lùng đến mấy cũng có nỗi đau không thể giấu.
Cô mím chặt môi lắc đầu.
- Là lỗi của em…chẳng phải anh đã nói chúng ta không được dằn vặt nữa sao?
- Vậy em phải hứa với anh, không được buồn nữa.
Có gì chất chứa trong lòng hãy nói cho anh biết, anh sẽ cùng em san sẻ.
Thanh Vy gật đầu vòng tay ôm qua người Trịnh Minh Đăng chặt hơn.
Anh thì vuốt mấy sợi tóc đang loà xoà trên mặt cô rồi hôn lên trán.
Cả hai không nói thêm câu nào, lặng lẽ nằm xuống ôm chặt nhau cho tới khi chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, mật độ tuyết rơi cũng giảm hơn so với ngày hôm qua.
Mới bảy giờ Trịnh Minh Đăng đã dậy chuẩn bị đồ ăn sáng lên tận phòng cho cô, rồi anh lại chuẩn bị quần áo, mũ len, khăn quàng cổ, tất tay tất chân đầy đủ.
Trước khi sang đây, biết là tuyết rất lạnh nên mọi đồ đạc của cô anh mua mới hoàn toàn, đa số đều là đồ dày trần bông nên nếu có ra ngoài trượt tuyết cũng không sợ quá lạnh.
Ăn sáng xong, anh thuê một chiếc xe di chuyển tới ngọn núi Titlits nổi tiếng, nghe nói đây là ngọn núi quanh năm tuyết phủ trắng xoá.
Hai người nắm tay nhau đi giữa một vùng trời tuyết trắng, ngày trước ở bên Mỹ cô cũng thường xuyên đi trượt tuyết nhưng mà chưa bao giờ cô lại thấy yêu tuyết như lúc này.
Mặc cho những hạt tuyết không ngừng rơi xuống cũng chẳng khiến Thanh Vy lạnh, bởi vì bên cạnh cô đã có một ông mặt trời luôn tỏa nắng cho mình cô.
Hai người cùng nắm tay nhau trượt tuyết, cùng nhau nằm giữa khoảng trời tuyết trắng, rồi cùng nhau vui đùa ném tuyết vào đối phương, nụ cười cả hai rực rỡ trên môi như xua tan những muộn phiền trong những ngày vừa qua.
Vì lo cho sức khỏe của Thanh Vy nên anh đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi sớm hơn bình thường.
Ở Titlits hai ngày thì anh đưa cô tới chợ giáng sinh ở Montreux.
Ở đây người ta tổ chức chợ giáng sinh từ cuối tháng 11 đến đêm giáng sinh.
Điểm nổi bật nhất ở đây chính là một khung cảnh tuyệt đẹp, những mái nhà trắng tuyết, 172 gian hàng nhà gỗ lấp lánh ánh đèn sặc sỡ.
Khi hai người đặt chân tới đây, cô cứ ngỡ như mình bước vào thế giới của những sắc màu.
Trong khung cảnh mê hồn này, có rất nhiều các cặp đôi tình cảm nắm tay nhau bước đi.
Và Trịnh Minh Đăng cùng Thanh Vy cũng không ngoại lệ, thậm chí hai người còn nổi bật không khác gì những ánh đèn kia.
Ánh mắt anh nhìn cô chan chứa tình cảm, còn ánh mắt cô thì dịu dàng như nước.
- Còn nhớ lần trước mình cũng từng đi bộ ở Sài Gòn rồi không?
- Đương nhiên là em nhớ rất rõ, anh xấu xa như thế, làm sao em không nhớ.
- Anh xấu? Xấu chỗ nào?
-Anh còn giả vờ quên sao? Anh cố tình đi lạc đường, cố tình hỏng xe rồi cố tình để điện thoại hết pin, kết quả để em đi bộ đau chân muốn chết.
Trịnh Minh Đăng nghe vậy liền làm ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội, hơi nhướng mày lên tiếng:
- Ồ thật sao? Anh nhớ là anh đâu để em đi bộ nhiều, anh còn tình nguyện bế em mà.
- em cũng đâu bắt anh bế, là do anh gượng ép em thì có.
- Vợ à, em lại sai rồi, em cũng biết trước giờ anh vốn không thích gượng ép người khác mà.
- Anh đúng là mặt dày mà.
Giờ anh cãi thế nào chẳng được.
Trịnh Minh Đăng nhịn không được bật cười thành tiếng, yêu chiều kéo cô ôm vào lòng mình giữa dòng người đông đúc.
- Càng ngày anh lại càng yêu em mất rồi.
- Em cũng vậy!
Tối đó trước khi trở về khách sạn, Thanh Vy còn mua mỗi người một chiếc vòng tay làm bằng mỹ ký ở gian hàng bán đồ trang sức trong chợ.
Ban đầu cô cứ nghĩ Trịnh Minh Đăng sẽ không chịu đeo lên tay những thứ này, nhưng cuối cùng vì cô anh đã gạt bỏ hết sự kiêu ngạo của bản thân.
Về đến khách sạn, thấy mái tóc anh vẫn còn phủ trắng tuyết, cô cười vuốt mái tóc anh, nhẹ nhàng hỏi:
- Anh có lạnh không?
- Có chứ.
- Sao em không thấy lạnh lắm nhỉ?
- Chắc do em sống bên Mỹ quen rồi.
Hay là em sưởi ấm giúp anh đi.
- Để em tăng nhiệt độ điều hoà trong phòng.
- Làm sao mà bằng hơi ấm cơ thể em.
Sặc! Anh đúng thiệt là, chỉ thế là không ai bằng.
Cô chẹp miệng nhướn người hôn lên môi anh một cái rồi nói:
- Anh hết lạnh chưa?
Lời còn chưa nói xong, anh đã cúi đầu xuống, đưa chiếc lưỡi ướt át của mình tách môi cô ra rồi tiến vào trong.
Tự dưng người cô cũng nóng bừng, nụ hôn của anh quá điêu nghệ và nồng nhiệt, một tay anh ôm cô, một tay chạm nhẹ lên bầu ngực mân mê.
Từ ngày phát hiện có bầu tới giờ đã gần hai tháng trôi qua, cô biết anh vì kiêng cữ cho mình nên chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Bác sĩ cũng nói sau 2 tuần hai người có thể quan hệ nhẹ nhàng được, bây giờ cũng một tháng trôi qua, cô cũng muốn giúp anh giải tỏa.
Ngoài trời tuyết rơi, bên trong phòng lửa tình dữ dội theo chỗ quần áo lộn xộn rơi đầy xuống sàn.
Thân hình anh cao lớn hoà cùng thân thể mềm mại của cô tạo thành một cảm giác đối lập mãnh liệt.
Không mạnh mẽ cuồng dã như mãnh thú nhưng từng nhịp nhẹ nhàng cũng đủ để khiến cả thân cô tan chảy.
- Anh làm như vậy…em có đau không?
- Em…không.
- Vậy là em thích đúng không?
Thanh Vy khẽ gật đầu, khoé môi Trịnh Minh Đăng lại nở nụ cười mãn nguyện.
- Nếu có đau, hãy bảo anh nhé.
Mỗi lần tiến vào cơ thể cô, dã thú khổng lồ đều mang đến từng đợt khoái cảm khiến cô mê muội.
Dáng vẻ yêu kiều mê người của Thanh Vy lúc này in đậm trong đôi mắt Trịnh Minh Đăng khiến ham muốn trong anh càng trở nên điên cuồng.
Bầu ngực căng tròn nương theo sự vận động cuồng dã không ngừng rung động, đôi môi đỏ mọng hé mở không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ mê hồn.
Sau một hồi điên cuồng, yết hầu của anh liền bật ra tiếng gầm nhẹ như ngựa hoang, đem dòng dịch nóng hổi vùi sâu vào hang huyệt nhỏ, cả hai lên đỉnh cao của dục vọng tình ái.
Rồi một tuần trôi qua, ngày trở về Việt Nam thì cả hai bắt đầu trở lại với guồng quay của công việc.
Thanh Vy cũng đi làm trở lại, mà Trịnh Minh Đăng bắt đầu tấp nập với các cuộc họp hội nghị và gặp gỡ đối tác.
Tối đó sau khi cùng Ngô Hải Nam từ trung tâm thương mại của Nhất Trung trở về thì Thanh Vy có gặp Vũ Hà Trâm.
Ở đời, có những người càng cố tình không muốn gặp thì dường như họ lại càng xuất hiện trước mặt mình.
Cô đã cố gắng làm ngơ Vũ Hà Trâm rồi nhưng không ngờ cô ta lại lần nữa rảo bước tiến tới trước mặt cô nói mấy lời khó nghe.
- Tôi nghe nói cô mới mất con, tuy hơi buồn nhưng cũng là nghiệp quật cô thôi.
- Cô im cái miệng thối tha của cô lại cho tôi.
- Tại sao tôi phải im, ngược lại tôi còn đang rất vui với nỗi đau của cô đó.
Chẳng biết sao nhìn cô đau khổ tôi lại vô cùng mãn nguyện.
Đứa bé kia cũng thật bất hạnh khi làm con của cô.
Vũ Hà Trâm nói tới đây như động tới thẳng đáy lòng Thanh Vy, khiến cô không kìm nén lại được mà quát lớn.
- Tôi nói cô im miệng, cô không có tư cách nhắc tới con tôi.
Thế nhưng, Vũ Hà Trâm không những không dừng lại, cô ta còn nói thêm những lời cay độc hơn nữa, giống như kiểu càng nhìn thấy Thanh Vy điên lên càng thỏa mãn lòng cô ta.
Trong lúc hai người giằng co, tay Thanh Vy bị cô ta cào cho một đoạn dài.
Biết là không thể chấp lại với một người có tư tưởng bệnh hoạn như Vũ Hà Trâm, Thanh Vy tức giận giật tay mình ra khỏi tay Vũ Hà Trâm, hiên ngang bước đi.
10 giờ 30 phút tối, Trịnh Minh Đăng uống một ngụm cafe, sau đó đưa cả người vào ghế sofa.
Thanh Vy nhanh nhẹn cầm một cốc nước cam đặt xuống bàn, thay thế cho cốc cafe của anh, cô nhíu mày nói:
- Trước khi đi ngủ, uống cafe không tốt.
- Anh biết rồi, chỉ là thói quen khó bỏ ( Trịnh Minh Đăng khẽ cười đáp)
- Vậy anh có nguyện ý bỏ thói quen xấu này vì em chứ?
- Tuân lệnh bà xã.
- Anh uống hết cốc nước cam này rồi đi ngủ.
Trịnh Minh Đăng gật đầu nở nụ cười hạnh phúc.
Nhưng…nụ cười đó không kéo dài được bao lâu, ngay sau đó liền bị tiếng chuông cửa phá vỡ.
Bên ngoài, 2 người đàn ông mặc quần áo cảnh sát bước tới lên tiếng.
- Cô Huỳnh Thanh Vy, tôi trực thuộc cảnh sát hình sự Hà Nội, tôi nghi ngờ cô đã giết cô Vũ Hà Trâm, mời cô theo chúng tôi về cục cảnh sát để hợp tác điều tra..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook