Oan Gia? Không, Chủ Nợ!
Chương 9: Ra ngoài

“Nghiêm Tín Triệt ! Ngươi mau đến xem! !”

Cái gì đây, mỗi lúc trời tối đều bị tiểu quỷ này gạt ra khỏi phòng ngủ, đứng dậy trong chốc lát hắn liền tỉnh, có việc cầu ngươi đã kêu đương gia, không có việc gì liền gọi Nghiêm Tín Triệt, nói ngươi tám tuổi tin được không! ! Tám tuổi! ! Ban ngày chơi đủ rồi mới đến đưa cơm, muốn chết đói! Không có việc gì dẫn một đám hài tử tới quấy rối, khiến cho gà bay chó sủa đấy! !

Vuốt mặt đi ra khỏi cửa phòng, trước mắt là Thanh Đồng nhảy tới nhảy lui.

“Chuyện gì?”

“Bồ đào!”

“Bồ đào?”

“Đúng vậy a!” Kéo qua Nghiêm Tín Triệt , mặt mũi tràn đầy hưng phấn, “Ngươi mau nhìn, là bồ đào!”

Đúng vậy a, lại là một năm bồ đào, đây đã là năm thứ bao nhiêu rồi, mùa hè này qua, mùa hè tiếp theo lại tới.

“Nó lúc nào mới biến sắc a?” Mặt mũi tràn đầy ngây thơ vui sướng.

“Ngươi mỗi lúc trời tối cùng ta đi tưới nước, nó rất nhanh sẽ chín.”

“Thật sự? Tại sao phải cùng ngươi đi?”

“Bởi vì là ta trồng nó nha, ta là chủ nhân của nó, giống như ta là chủ nợ của ngươi ấy.”

Cặn bã…

Bất quá từ đó về sau Thanh Đồng thật đúng là mỗi ngày kêu hắn cùng đi tưới nước, thẳng đến thành thục, một ngày cũng không có quên.

“Chuẩn bị xong chưa?”

“Ân, đương gia yên tâm, chuẩn bị xong rồi, ta lúc nào xuất phát?”

“Sáng sớm ngày mai.”

Thanh Đồng cầm trái cây lúc trở lại chỉ nghe thấy vài câu như vậy, kéo xe Hồ Tam ca liền đi ra ngoài.

“Nghiêm Tín Triệt ngươi muốn đi đâu nha?” Đưa cho hắn một quả, “Nhị nương trồng đấy.”

“Đi chọn cửa hàng.”

“Ngươi lại muốn mở sòng bài à?”

Lườm hắn một cái, “Tiệm bán ngọc bích.”

“Oa, ngọc bích, ngươi còn làm cái này cơ à.”

Kính nhờ, Mục Phong Bảo sinh ý đâu chỉ sòng bài cùng ngọc bích, ngươi tốt xấu cũng vừa mới tới một tháng thôi.

“Ta cũng đi, ta cũng đi!” Hưng phấn!

“Không được.”

“Vì cái gì?” Truy vấn!

Dừng tay, ngẩng đầu, “Ngươi ngoại trừ quấy rối còn có thể làm gì?” Tới chưa đến một tháng, đánh nát bốn bồn hoa, làm đổ bình dưa muối mọi người ăn hết một ngày, giằng co lọ mực, làm bẩn hai chồng sách, Nghiêm Tín Triệt ngẫm lại liền muốn khóc. Cũng chưa tính những vết thương nhỏ của hắn.

Bạn đang �

Thanh Đồng cúi đầu suy nghĩ một lát, ngẩng đầu, lập tức thay đổi biểu lộ đáng thương, mắt to nháy a nháy: “Đương gia…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương