Ô Vuông Thủy Tinh
-
Chương 34
Ngày khai giảng ấy, Quý Vân Tiên hào hứng lôi cô tới tiệm trà sữa kia.
Tiền thân của tiệm trà sữa này chính là tiệm gà rán.
Mặt tiền của tiệm được trang trí với gam màu tối, chọn trắng đen làm chủ đạo. Ngoài hơn 20 mét vuông mặt tiền của tiệm dành cho quầy hàng và máy móc thì vẫn thừa ra một khoảnh đất lớn. Khi bước vào cửa sẽ thấy bộ sofa vải màu đen kê sát bên tường, trên mặt tường là ba bức tranh nghệ thuật, bên phải là ba bộ bàn ghế cho hai người ngồi, hai bộ màu đen và một bộ màu trắng.
Ánh nắng đầu xuân ấm áp mà tươi mát chiếu vào tiệm trà sữa, bên trong lại chỉ có một nhân viên nam đang bận bịu tổng vệ sinh.
Quý Vân Tiên đẩy cửa vào, chuông treo ở trên cửa vang lên, nhân viên nam kia ngẩng đầu nhìn rồi cười để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ: “Có lỗi quá, chúng tôi tạm thời chưa kinh doanh.”
Quý Vân Tiên: “Chưa kinh doanh à? Vì sao?”
“Chúng tôi chưa được duyệt giấy phép an toàn thực phẩm, tạm thời không thể bán trà sữa được.”
“Sao có thể! Trước đó bạn tôi đã uống rồi mà!” Quý Vân Tiên chỉ vào Giang Nhiễm.
Nhân viên nam nhìn về phía Giang Nhiễm: “Không thể nào.”
Giang Nhiễm: “Đúng là tôi đã uống rồi.”
Nhân viên nam chần chừ mấy giây rồi nói như chém đinh chặt sắt: “Tuyệt đối không thể, chưa có giấy phép chúng tôi sẽ không bán.”
Hai cô gái mơ mơ hồ hồ rời khỏi tiệm trà sữa.
Quý Vân Tiên nhìn thoáng qua biển tên của tiệm: “Tiểu Nhiễm, chắc không phải là bạn của Trầm ca mở chứ? Sao tên lại trùng hợp thế, hay là Trầm ca hùn vốn làm ăn chung nên mới lén lấy trà sữa ra cho mày uống?”
Giang Nhiễm: “Không biết, tao không thấy anh ấy nhắc đến.”
“Cũng đúng, nếu Trầm ca gia nhập cửa hàng nào thì hội Gia Khải sẽ biết. Gia Khải cũng không nói gì với tao.”
…
Sau khi khai trương được một tuần, Dương Kế Trầm vẫn chưa về như trước. Giang Nhiễm gửi tin nhắn cho anh cũng chỉ được dăm ba câu, ban ngày thì đi học trên lớp, tối đến phải làm bài tập và cô cũng cố gắng để mình không phân tâm. Dường như anh cũng nhận ra điều đó, nên mỗi lần nói chuyện đến cuối, anh đều dặn cô học cho giỏi, ngủ sớm một chút.
Từ lúc nghỉ Đông tiền điện thoại đã hao không ít, kho bạc nhỏ của Giang Nhiễm đã gần hết, sau khai giảng thì nhanh chóng cạn kiệt.
Tiền điện thoại là Giang Mi nạp cho cô, 30 tệ hai tháng. Giang Nhiễm không muốn bà phát hiện được điều gì nên hết tiền rồi cũng không dám xin nạp thêm nữa.
Vậy là cô cắt đứt liên lạc với Dương Kế Trầm như thế.
Giang Nhiễm chỉ nói bóng nói gió để Quý Vân Tiên nghe ngóng hộ, nhưng nói qua lại một hai lần, Quý Vân Tiên đã nghe được ẩn tình bên trong.
Trong canteen đầy tiếng người huyên náo, còn Quý Vân Tiên vừa gặm đùi gà vừa híp mắt hỏi: “Có phải mày thích Trầm ca không?”
“Khụ khụ khụ khụ khụ!” Giang Nhiễm bị hóc cơm nên ho khan đến đỏ bừng.
“Này này này, chỉ hỏi một tí thế thôi mà, sao mày phản ứng mãnh liệt thế? Trước kia hỏi về mấy người khác mày cũng có thế này đâu.”
“Đâu có, tao bị sặc thôi.”
Quý Vân Tiên ra vẻ người từng trải: “Tao hiểu mà, ai bảo chúng ta là chị em tốt. Có điều gần đây không nghe Gia Khải nói Trầm ca sẽ về. Tao sẽ hỏi giúp mày, đừng nóng vội ha.”
Giang Nhiễm mau chóng chôn mặt vào bát cơm của mình rồi nói mơ hồ: “Không cần, tao tiện miệng hỏi một chút thôi.”
“Chuyện kia… Học tỷ?”
Hai người đang nói chuyện thì phía trên truyền đến một giọng nam.
Bên bàn cơm của các cô có một cậu nhóc cao ráo mà gầy gò. Cậu ấy để đầu bát úp, tóc đen nhánh mà sáng bóng, rồi vừa cười vừa nhìn Giang Nhiễm.
Cậu nhóc này gãi đầu rồi quay đầu nhìn các anh em của mình cách đó không xa. Mấy cậu kia cũng cười như kẻ trộm, sau đó còn dùng biểu cảm giục giã để giật dây người này.
Giang Nhiễm và Quý Vân Tiên liếc nhau: “Cậu có chuyện gì không?”
Cậu nhóc mím mím môi rồi bất chấp hỏi: “Học tỷ có thể cho em xin phương thức liên lạc không?”
Giang Nhiễm sửng sốt, Quý Vân Tiên lại chọc chọc cô. Giang Nhiễm lấy lại tinh thần: “Ngại quá, tôi không thể —— ”
“Vậy học tỷ đã có bạn trai chưa?” Cậu nhóc cắt ngang lời cô.
Trong đầu Giang Nhiễm hiện lên bóng dáng cao ngạo kia: “Chuyện đó… Có rồi đi.”
“Là người đua xe kia à? Nhưng có người nói đó không phải bạn trai của chị.”
Giang Nhiễm giật mình, ngay cả học đệ lớp 10 cũng biết sao?
Quý Vân Tiên bật cười nói: “Bây giờ vẫn chưa phải, nhưng về sau thì không biết được, thiếu nữ nào chẳng mộng mơ.”
“Vân Tiên!” Giang Nhiễm đỏ mặt.
Cậu nhóc kia lấy hết dũng khí nói: “Em thích học tỷ, về sau cũng sẽ trở thành đối tượng mơ mộng của chị. Dù chị có bạn trai, nhưng em chắc chắn có thể sánh bằng anh đó.”
Giang Nhiễm dở khóc dở cười, sau đó chỉ để lại câu “ngại quá” rồi lôi Quý Vân Tiên đi mất.
Quý Vân Tiên: “Chờ chút! Đùi gà của tao!”
Các anh em của cậu bé cười vang: “Mày dọa học tỷ chạy mất rồi! Bọn tao có bí quyết theo đuổi con gái đấy, muốn xem thử không?”
Giang Nhiễm cũng không đặt chuyện này trong lòng, mãi cho đến trưa hôm sau, trên bàn học của cô có thêm một cốc trà sữa. Dù không phải trà sữa của tiệm gần trường kia, nhưng cô lại bất giác nghĩ đến Dương Kế Trầm.
Giang Nhiễm vỗ vỗ vai bạn học ngồi phía trước: “Tiểu Lỵ Tử, mày thấy ai đưa trà sữa này tới không?”
“Không biết, hình như lúc tao vào nó đã ở đó rồi.”
“Ừ.”
Chỗ của Giang Nhiễm ở gần cửa sổ nên không cần phải đi vào phòng học, mà chỉ cần kéo cửa sổ ra là có thể đặt trà sữa lên bàn.
Quý Vân Tiên cầm sách vở mà hấp tấp chạy tới, sau đó ngồi ở bàn phía trên Giang Nhiễm.
“Mày ngẩn ra gì thế? Mua trà sữa khi nào vậy?”
“Không phải tao mua.” Giang Nhiễm quay đầu nhìn về phía cô ấy: “Này… Anh ấy về chưa?”
Quý Vân Tiên che miệng lại: “Trời ơi! Trầm ca đến lớp à?”
Giang Nhiễm: “…”
Thôi được rồi, cô vẫn nên làm bài tập thì hơn.
Tối đến tan học, Giang Nhiễm vẫn ngồi xe buýt về nhà như bình thường, nhưng lại có cảm giác bị người theo dõi tiếp.
Cô vừa quay đầu lại thì thấy cậu nhóc đeo cặp sách tỏ tình với mình hôm qua đang đứng phía sau.
Cậu nhóc nói: “Học tỷ, em đưa chị về.”
Giang Nhiễm kinh ngạc không nói thành lời.
Năm phút sau, Giang Nhiễm nói: “Cậu xuống bến tới đi, tôi không cần cậu đưa.”
Mười phút sau, Giang Nhiễm nói: “Cậu xuống bến này đi vậy, cậu về muộn bố mẹ sẽ lo lắng.”
Mười lăm phút sau, Giang Nhiễm nói: “Trời đã tối rồi, không cần thế này thật đấy.”
Nửa tiếng sau, Giang Nhiễm xuống xe, cậu nhóc kia cũng xuống theo.
Tuyết đã tan gần hết, nhưng trên mặt đất vẫn còn vũng bùn ẩm ướt, gió đêm thổi tới khiến bốn phía càng thêm vắng lặng hơn.
Giang Nhiễm nói: “Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng…”
Cậu nhóc trầm mặc một chút rồi lại nở nụ cười: “Không sao, em biết học tỷ vẫn chưa quen. Em chỉ có thể dùng cách này để học tỷ hiểu em thôi. Chị yên tâm, em sẽ không làm ra việc khiến chị lúng túng, em chỉ muốn theo đuổi chị mà thôi.”
Giang Nhiễm hỏi thử: “Trà sữa buổi trưa là cậu tặng à?”
“Vâng! Nghe nói học tỷ thích uống trà sữa nên mua đấy.”
Lòng Giang Nhiễm chợt mất mát không thôi, nhưng giọng cô vẫn hòa ái như trước: “Cậu về đi, mai đừng tiễn tôi. Tôi không thích như thế.”
Từ giọng điệu tới biểu cảm của cô đều như đang nói chuyện với em trai nhỏ.
Cậu nhóc cười cười: “Em đi đây, hẹn gặp lại học tỷ.”
“Được, hẹn gặp lại.”
Điều khiến Giang Nhiễm bất đắc dĩ hơn là mấy ngày sau cậu nhóc kia vẫn kiên trì đưa cô về. Cô không thể ném người từ trên xe xuống được, mà dù có nói vài câu quyết liệt tổn thương tới lòng tự trọng của cậu nhóc, thì cậu ấy vẫn kiên trì và vững tin nói: Đây chính là theo đuổi con gái.
Quý Vân Tiên nói: “Năm nay hoa đào của mày vượng quá.”
Giang Nhiễm lắc đầu, cô lại không thấy vậy.
Ngoài người mình thích ra, ai khác cũng không phải đào hoa.
Tiền thân của tiệm trà sữa này chính là tiệm gà rán.
Mặt tiền của tiệm được trang trí với gam màu tối, chọn trắng đen làm chủ đạo. Ngoài hơn 20 mét vuông mặt tiền của tiệm dành cho quầy hàng và máy móc thì vẫn thừa ra một khoảnh đất lớn. Khi bước vào cửa sẽ thấy bộ sofa vải màu đen kê sát bên tường, trên mặt tường là ba bức tranh nghệ thuật, bên phải là ba bộ bàn ghế cho hai người ngồi, hai bộ màu đen và một bộ màu trắng.
Ánh nắng đầu xuân ấm áp mà tươi mát chiếu vào tiệm trà sữa, bên trong lại chỉ có một nhân viên nam đang bận bịu tổng vệ sinh.
Quý Vân Tiên đẩy cửa vào, chuông treo ở trên cửa vang lên, nhân viên nam kia ngẩng đầu nhìn rồi cười để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ: “Có lỗi quá, chúng tôi tạm thời chưa kinh doanh.”
Quý Vân Tiên: “Chưa kinh doanh à? Vì sao?”
“Chúng tôi chưa được duyệt giấy phép an toàn thực phẩm, tạm thời không thể bán trà sữa được.”
“Sao có thể! Trước đó bạn tôi đã uống rồi mà!” Quý Vân Tiên chỉ vào Giang Nhiễm.
Nhân viên nam nhìn về phía Giang Nhiễm: “Không thể nào.”
Giang Nhiễm: “Đúng là tôi đã uống rồi.”
Nhân viên nam chần chừ mấy giây rồi nói như chém đinh chặt sắt: “Tuyệt đối không thể, chưa có giấy phép chúng tôi sẽ không bán.”
Hai cô gái mơ mơ hồ hồ rời khỏi tiệm trà sữa.
Quý Vân Tiên nhìn thoáng qua biển tên của tiệm: “Tiểu Nhiễm, chắc không phải là bạn của Trầm ca mở chứ? Sao tên lại trùng hợp thế, hay là Trầm ca hùn vốn làm ăn chung nên mới lén lấy trà sữa ra cho mày uống?”
Giang Nhiễm: “Không biết, tao không thấy anh ấy nhắc đến.”
“Cũng đúng, nếu Trầm ca gia nhập cửa hàng nào thì hội Gia Khải sẽ biết. Gia Khải cũng không nói gì với tao.”
…
Sau khi khai trương được một tuần, Dương Kế Trầm vẫn chưa về như trước. Giang Nhiễm gửi tin nhắn cho anh cũng chỉ được dăm ba câu, ban ngày thì đi học trên lớp, tối đến phải làm bài tập và cô cũng cố gắng để mình không phân tâm. Dường như anh cũng nhận ra điều đó, nên mỗi lần nói chuyện đến cuối, anh đều dặn cô học cho giỏi, ngủ sớm một chút.
Từ lúc nghỉ Đông tiền điện thoại đã hao không ít, kho bạc nhỏ của Giang Nhiễm đã gần hết, sau khai giảng thì nhanh chóng cạn kiệt.
Tiền điện thoại là Giang Mi nạp cho cô, 30 tệ hai tháng. Giang Nhiễm không muốn bà phát hiện được điều gì nên hết tiền rồi cũng không dám xin nạp thêm nữa.
Vậy là cô cắt đứt liên lạc với Dương Kế Trầm như thế.
Giang Nhiễm chỉ nói bóng nói gió để Quý Vân Tiên nghe ngóng hộ, nhưng nói qua lại một hai lần, Quý Vân Tiên đã nghe được ẩn tình bên trong.
Trong canteen đầy tiếng người huyên náo, còn Quý Vân Tiên vừa gặm đùi gà vừa híp mắt hỏi: “Có phải mày thích Trầm ca không?”
“Khụ khụ khụ khụ khụ!” Giang Nhiễm bị hóc cơm nên ho khan đến đỏ bừng.
“Này này này, chỉ hỏi một tí thế thôi mà, sao mày phản ứng mãnh liệt thế? Trước kia hỏi về mấy người khác mày cũng có thế này đâu.”
“Đâu có, tao bị sặc thôi.”
Quý Vân Tiên ra vẻ người từng trải: “Tao hiểu mà, ai bảo chúng ta là chị em tốt. Có điều gần đây không nghe Gia Khải nói Trầm ca sẽ về. Tao sẽ hỏi giúp mày, đừng nóng vội ha.”
Giang Nhiễm mau chóng chôn mặt vào bát cơm của mình rồi nói mơ hồ: “Không cần, tao tiện miệng hỏi một chút thôi.”
“Chuyện kia… Học tỷ?”
Hai người đang nói chuyện thì phía trên truyền đến một giọng nam.
Bên bàn cơm của các cô có một cậu nhóc cao ráo mà gầy gò. Cậu ấy để đầu bát úp, tóc đen nhánh mà sáng bóng, rồi vừa cười vừa nhìn Giang Nhiễm.
Cậu nhóc này gãi đầu rồi quay đầu nhìn các anh em của mình cách đó không xa. Mấy cậu kia cũng cười như kẻ trộm, sau đó còn dùng biểu cảm giục giã để giật dây người này.
Giang Nhiễm và Quý Vân Tiên liếc nhau: “Cậu có chuyện gì không?”
Cậu nhóc mím mím môi rồi bất chấp hỏi: “Học tỷ có thể cho em xin phương thức liên lạc không?”
Giang Nhiễm sửng sốt, Quý Vân Tiên lại chọc chọc cô. Giang Nhiễm lấy lại tinh thần: “Ngại quá, tôi không thể —— ”
“Vậy học tỷ đã có bạn trai chưa?” Cậu nhóc cắt ngang lời cô.
Trong đầu Giang Nhiễm hiện lên bóng dáng cao ngạo kia: “Chuyện đó… Có rồi đi.”
“Là người đua xe kia à? Nhưng có người nói đó không phải bạn trai của chị.”
Giang Nhiễm giật mình, ngay cả học đệ lớp 10 cũng biết sao?
Quý Vân Tiên bật cười nói: “Bây giờ vẫn chưa phải, nhưng về sau thì không biết được, thiếu nữ nào chẳng mộng mơ.”
“Vân Tiên!” Giang Nhiễm đỏ mặt.
Cậu nhóc kia lấy hết dũng khí nói: “Em thích học tỷ, về sau cũng sẽ trở thành đối tượng mơ mộng của chị. Dù chị có bạn trai, nhưng em chắc chắn có thể sánh bằng anh đó.”
Giang Nhiễm dở khóc dở cười, sau đó chỉ để lại câu “ngại quá” rồi lôi Quý Vân Tiên đi mất.
Quý Vân Tiên: “Chờ chút! Đùi gà của tao!”
Các anh em của cậu bé cười vang: “Mày dọa học tỷ chạy mất rồi! Bọn tao có bí quyết theo đuổi con gái đấy, muốn xem thử không?”
Giang Nhiễm cũng không đặt chuyện này trong lòng, mãi cho đến trưa hôm sau, trên bàn học của cô có thêm một cốc trà sữa. Dù không phải trà sữa của tiệm gần trường kia, nhưng cô lại bất giác nghĩ đến Dương Kế Trầm.
Giang Nhiễm vỗ vỗ vai bạn học ngồi phía trước: “Tiểu Lỵ Tử, mày thấy ai đưa trà sữa này tới không?”
“Không biết, hình như lúc tao vào nó đã ở đó rồi.”
“Ừ.”
Chỗ của Giang Nhiễm ở gần cửa sổ nên không cần phải đi vào phòng học, mà chỉ cần kéo cửa sổ ra là có thể đặt trà sữa lên bàn.
Quý Vân Tiên cầm sách vở mà hấp tấp chạy tới, sau đó ngồi ở bàn phía trên Giang Nhiễm.
“Mày ngẩn ra gì thế? Mua trà sữa khi nào vậy?”
“Không phải tao mua.” Giang Nhiễm quay đầu nhìn về phía cô ấy: “Này… Anh ấy về chưa?”
Quý Vân Tiên che miệng lại: “Trời ơi! Trầm ca đến lớp à?”
Giang Nhiễm: “…”
Thôi được rồi, cô vẫn nên làm bài tập thì hơn.
Tối đến tan học, Giang Nhiễm vẫn ngồi xe buýt về nhà như bình thường, nhưng lại có cảm giác bị người theo dõi tiếp.
Cô vừa quay đầu lại thì thấy cậu nhóc đeo cặp sách tỏ tình với mình hôm qua đang đứng phía sau.
Cậu nhóc nói: “Học tỷ, em đưa chị về.”
Giang Nhiễm kinh ngạc không nói thành lời.
Năm phút sau, Giang Nhiễm nói: “Cậu xuống bến tới đi, tôi không cần cậu đưa.”
Mười phút sau, Giang Nhiễm nói: “Cậu xuống bến này đi vậy, cậu về muộn bố mẹ sẽ lo lắng.”
Mười lăm phút sau, Giang Nhiễm nói: “Trời đã tối rồi, không cần thế này thật đấy.”
Nửa tiếng sau, Giang Nhiễm xuống xe, cậu nhóc kia cũng xuống theo.
Tuyết đã tan gần hết, nhưng trên mặt đất vẫn còn vũng bùn ẩm ướt, gió đêm thổi tới khiến bốn phía càng thêm vắng lặng hơn.
Giang Nhiễm nói: “Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng…”
Cậu nhóc trầm mặc một chút rồi lại nở nụ cười: “Không sao, em biết học tỷ vẫn chưa quen. Em chỉ có thể dùng cách này để học tỷ hiểu em thôi. Chị yên tâm, em sẽ không làm ra việc khiến chị lúng túng, em chỉ muốn theo đuổi chị mà thôi.”
Giang Nhiễm hỏi thử: “Trà sữa buổi trưa là cậu tặng à?”
“Vâng! Nghe nói học tỷ thích uống trà sữa nên mua đấy.”
Lòng Giang Nhiễm chợt mất mát không thôi, nhưng giọng cô vẫn hòa ái như trước: “Cậu về đi, mai đừng tiễn tôi. Tôi không thích như thế.”
Từ giọng điệu tới biểu cảm của cô đều như đang nói chuyện với em trai nhỏ.
Cậu nhóc cười cười: “Em đi đây, hẹn gặp lại học tỷ.”
“Được, hẹn gặp lại.”
Điều khiến Giang Nhiễm bất đắc dĩ hơn là mấy ngày sau cậu nhóc kia vẫn kiên trì đưa cô về. Cô không thể ném người từ trên xe xuống được, mà dù có nói vài câu quyết liệt tổn thương tới lòng tự trọng của cậu nhóc, thì cậu ấy vẫn kiên trì và vững tin nói: Đây chính là theo đuổi con gái.
Quý Vân Tiên nói: “Năm nay hoa đào của mày vượng quá.”
Giang Nhiễm lắc đầu, cô lại không thấy vậy.
Ngoài người mình thích ra, ai khác cũng không phải đào hoa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook