Ô Vuông Thủy Tinh
-
Chương 11
Giàn nướng thịt và than là Hạ Quần mang tới. Trước đó bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi rồi, nhưng vì có thêm Phùng Kiều nên đồ ăn hơi thiếu thốn. Cuối cùng Giang Nhiễm lấy mì ăn liền mua ở siêu thị rồi nấu một nồi.
Bảy tám người vây quanh than hoa trong sân, tay cầm bát mì tôm nóng hổi, còn nơi xa là tiếng pháo hoa đứt quãng.
Thật ra chỗ mấy người Giang Nhiễm ngồi hơi cao, khi hướng ra xa có thể trông thấy đèn đuốc phồn hoa bên kia, từng ngọn đèn lốm đa lốm đốm rất nguy nga, tráng lệ.
Có lẽ vì hôm nay là khoảng thời gian đặc thù nên bất giác pha thêm một tầng không khí náo nhiệt. Trước mắt là cảnh đẹp, trong tay là nước súp ấm, nhóm người còn vây lại cười cười nói nói, đây cũng là lần đầu tiên Giang Nhiễm được trải nghiệm một cảm giác như thế. Thật giống như có thứ gì đó đột nhiên xông vào lòng, rồi thứ mềm mại và ấm áp ấy lấp kín cả trái tim, lại dịu dàng đến mức khiến nỗi lòng thỏa mãn.
Cô ở nơi này không có người bạn đồng trang lứa nào, khi còn bé cũng không có bạn để chơi cùng. Khi đó cô chỉ ở nhà chơi búp bê cả ngày, hoặc tới vùng lân cận hái ít quả dại, rau dại về nghịch chơi. Rồi bà Tôn dạy cô làm bánh nướng rồi bánh ngọt, tuổi thơ của cô cứ trôi qua bình đạm và ngây thơ như thế.
Về sau đi học rồi bắt đầu quen với Quý Vân Tiên, hai người quen nhau từ nhà trẻ và vẫn luôn chơi tới tận bây giờ.
Trương Gia Khải ôm Quý Vân Tiên rồi nói: “Tiểu Nhiễm, em và Vân Tiên biết nhau từ nhỏ, mau kể mấy chuyện xấu hổ cho anh nghe xem, không em ấy lại chế giễu anh.”
Chu Thụ bê bát đứng cạnh họ rồi chen đầu vào một câu: “Chế giễu cậu cái gì?”
Quý Vân Tiên nói: “Lúc còn bé anh ấy bị rơi vào hố xí.”
Chu Thụ xem thường: “Ôi dào, chuyện này thì có là gì, có ai mà chưa bị rơi đâu.”
Hạ Quần: “Tôi không rơi.”
Quý Vân Tiên: “Em không rơi.”
Phùng Kiều: “Tôi không rơi.”
Từ Chi Hạ: “Em cũng không rơi.”
“Đù!” Chu Thụ chen đến bên cạnh Dương Kế Trầm: “Trầm ca, anh thì sao, anh từng bị rơi chưa?”
Dương Kế Trầm bắt chéo chân rồi dựa người vào ghế, sau đó lạnh lùng nhìn anh ấy.
“À, anh cũng không rơi. Thế Tiểu Nhiễm thì sao?”
Giang Nhiễm: “Em không rơi.”
“Con mẹ nó, mấy người không có tuổi thơ!”
Trương Gia Khải cười bất đắc dĩ: “Tiểu Nhiễm, em mau nói một chuyện đi.”
Quý Vân Tiên làm động tác cắt cổ: “Tiểu Nhiễm, mày dám.”
Giang Nhiễm cười thở dài, cũng không tham dự vào chuyện liếc mắt đưa tình của đôi vợ chồng son này nữa, mà đứng dậy đem bát mì đã ăn xong vào rửa.
Phùng Kiều thấy Giang Nhiễm đi vào thì dịch sát sang nói với Dương Kế Trầm: “Hình như bạn gái nhỏ của cậu rất dịu dàng, hiền lành, hợp với cậu lắm.”
Dương Kế Trầm nhìn thẳng phía trước: “Ồ? Hợp chỗ nào?”
“Chậc chậc, cậu hỏi như thế đã nói lên là rất hợp rồi.”
“Thật sao?”
Phùng Kiều: “Người khiến cậu để ý tức là hợp. A Trầm, kể với tôi một chút được không?”
Phùng Kiều đưa một điếu thuốc cho anh, Dương Kế Trầm không châm mà chỉ cầm ngắm nghía.
“Nói cái gì?”
Phùng Kiều cười nhẹ: “Cậu còn giả vờ ngớ ngẩn với tôi? Sao lại để ý cô bé kia? Nghĩ kĩ rồi à?”
Dương Kế Trầm cũng cười rồi ngước mắt nhìn về phía trước. Nơi xa kia có một tòa tháp tín hiệu, ánh đèn màu đỏ ở đó cứ nhấp nháy, nhấp nháy.
Phùng Kiều: “Ồ, xem ra là thật.”
Dương Kế Trầm cài điếu thuốc kia lên tai, đút hai tay vào túi áo khoác rồi biếng nhác dựa vào ghế: “Thôi được rồi, khi nào thì chị mới hết hóng chuyện? Sao nào, tôi quen bạn gái lạ lắm à?”
“Lạ chứ, sao lại không lạ được. Cũng có lúc cậu nghiêm túc cơ à?”
Phùng Kiều gảy tàn thuốc rồi vừa rời mắt đã trông thấy Từ Chi Hạ đang nhìn bọn họ.
Phùng Kiều híp híp mắt: “Tôi nói này A Trầm, hoa đào của cậu cũng vượng thật đấy. Cậu nói thử xem sao bên cạnh tôi không có người nào mê đắm thế, cả đám đều như đóng phim truyền hình, ngủ xong là chạy.”
Dương Kế Trầm miễn cưỡng nói: “Chị lên giường không ra gì mà không cho người khác chạy?”
“Ha ha, cậu! Thằng nhóc thối!”
Giang Nhiễm đi từ trong nhà ra thì vừa lúc nghe được câu này, cô cũng không nghĩ nhiều mà còn tưởng Phùng Kiều thực sự làm gì không tốt. Nhưng sau khi Phùng Kiều thấy cô thì lại nói với Dương Kế Trầm: “Cậu cũng đừng phóng túng quá, cẩn thận dọa bé thỏ trắng của cậu chạy mất.”
Ánh mắt của Dương Kế Trầm chuyển qua người Giang Nhiễm. Hôm nay cô mặc áo khoác dạ ngắn màu lam, màu này rất tôn da, phía sau còn có nơ bướm thanh thuần lại đáng yêu.
Dương Kế Trầm hạ chân xuống và chặn trước mặt Giang Nhiễm. Giang Nhiễm đảo mắt một vòng rồi lách ra từ bên khác.
Phùng Kiều: “Cậu thế này là đã dọa người ta rồi à? Gặp cậu còn đi đường vòng kìa…”
Dương Kế Trầm nhíu đầu mày, đôi mắt đen nhìn Giang Nhiễm chăm chú.
…
Lái xe không uống rượu, uống rượu không lái xe, câu nói này thật sự đã phát huy vô cùng nhuần nhuyễn trên người bọn họ.
Giang Nhiễm còn tưởng tính bọn họ đùa vui ồn ào như thế, chắc chắn sẽ uống mấy chai bia, ai ngờ Chu Thụ nói: “Không uống không uống, trưa còn uống được chứ đêm thì không được. Lát nữa đi về lật xe thì làm thế nào?”
Phùng Kiều: “Không qua đêm ở đây à?”
“Trầm ca không cho, nếu em ở lại đây chắc không sống quá ngày mai mất.”
Phùng Kiều gật đầu: “Cũng đúng, A Trầm thích ngủ một mình.”
Chu Thụ cười to: “Em xem sau này có vợ anh ấy còn ngủ một mình không.”
Rất mau đã tới 12 giờ đêm, sắp nghênh đón ngày đầu tiên của năm 2008.
Bọn họ mang cả giàn nướng thịt và pháo hoa tới, sơ sơ có khoảng năm thùng. Đây là mấy ngày trước Trương Gia Khải mua cho Quý Vân Tiên xem, Quý Vân Tiên thích những thứ như thế.
Giang Nhiễm kéo ống tay áo của Quý Vân Tiên: “Lát nữa mày về chứ?”
“Ừ.”
Giang Nhiễm liếc nhìn cô ấy bằng ánh mắt hoài nghi, vì các đêm giao thừa trước đây đều là ngủ ở nhà cô.
Quý Vân Tiên làm động tác “suỵt”: “Mày đừng nói ra nhé, không mẹ tao đánh gãy chân tao, tao… Tao đi chơi với Gia Khải, bọn tao đã quyết định sẽ thâu đêm rồi.”
“Hai người định đi đâu? Không phải là mày với anh ấy đi…”
Cũng đã là người 17 – 18 tuổi, có một số việc Giang Nhiễm vẫn hiểu.
Mặt Quý Vân Tiên đỏ lên: “Mày nghĩ đi đâu thế, tao đi chơi game với anh ấy, quyết chiến đến hừng đông.”
Lúc này Giang Nhiễm mới yên tâm: “Mày phải bảo vệ mình đấy, dù anh ấy rất tốt với mày, nhưng mà…”
“Tao biết rồi.”
“Vân Tiên, cái này cho em này. Lại đây, anh đốt cho.” Trương Gia Khải cầm một cây pháo bông tới.
“Tiểu Nhiễm lấy không?”
Giang Nhiễm xua tay: “Mọi người chơi đi.”
Quý Vân Tiên nói: “Khi còn nhỏ Tiểu Nhiễm bị loại pháo bông này nổ, về sau nó không dám chơi nữa.”
Chu Thụ đứng trên đường nhỏ rồi hô: “Mọi người còn làm gì thế, sắp 12 giờ rồi, tôi muốn đốt pháo hoa!”
Anh ấy đốt 5 thùng pháo hoa nhanh như chớp.
Tivi trong nhà vang lên tiếng đếm ngược thời gian của MC: “10, 9, 8, 7…”
Khí lạnh buổi đêm dần tỏa ra từ chân núi và bao trùm nơi này như sương mù dày đặc. Bọn họ chạy quanh mà miệng thở ra khói trắng. Giang Nhiễm đứng đó không nhúc nhích, tay chân của cô đều đông cứng cả rồi.
“3, 2, 1, chúc mừng năm mới! Năm 2008 vui vẻ!” MC hô vang.
Ùm ùm ùm ùm —— Pháo hoa thi nhau vọt lên bầu trời và nở rộ. Năm thùng pháo hoa lần lượt bắn lên, bầu trời đêm tĩnh mịch cũng bị thiêu đốt bằng những sắc màu sáng chói.
Giang Nhiễm ngẩng đầu nhìn thì thấy pháo hoa Trương Gia Khải mua không phải loại bình thường. Pháo hoa bình thường chỉ có ba màu đỏ, vàng và xanh, còn pháo hoa anh ấy mua lại nhuốm máu đào có ánh kim và ánh tím. Pháo hoa nổ thành đóa hoa tròn trên không trung, cánh hoa sáng lên rồi vụt tắt, khi rơi xuống sẽ lại bùm bùm lóe lên một lần nữa.
Đây là loại pháo hoa rất khó thấy, trong ấn tượng của cô phải là người hơi có tiền, trong nhà có tiệc rượu mừng hoặc tiệc đầy tháng mới có thể đốt.
Thật ra khoảng cách rất gần, tiêu tốn thế này cũng thật nhức mắt. Giang Nhiễm ngửa đầu, cổ hơi mỏi, mắt gai gai tới rơm rớm nhưng lại không thể rời mắt.
Hạ Quần vừa mua điện thoại màn hình rộng nên chụp chỗ này một chút, chụp chỗ kia một chút: “Nào nào lại đây, Gia Khải, Vân Tiên, tôi chụp cho hai người một tấm.”
Quý Vân Tiên dựa sát vào ngực Trương Gia Khải rồi giơ tay hình chữ V.
Một trận gió lạnh rít gào thổi qua, cành khô hơi rung nhẹ, Giang Nhiễm hơi co lại rồi ngửa đầu lùi về phía sau mấy bước. Cô đứng ở cổng xem, bây giờ muốn vào phòng xem.
Ập —— Giang Nhiễm đâm vào thứ gì đó cứng rắn nhưng lại mềm mềm.
Cô quay đầu lại thì rất nhanh đã giật mình.
Dương Kế Trầm đứng ngay sau lưng cô, hai tay của anh đút vào túi quần, mắt nhìn xuống cô, trên mặt lại là nụ cười đầy vô lại.
Anh xoay người, cả khuôn mặt xích lại gần cô, giọng trầm thấp mang theo vài phần hài hước: “Hình như em thích đâm vào ngực tôi lắm nhỉ?”
Hơi thở của anh phả lên mặt cô, con ngươi đen kịt tựa như vòng xoáy.
Dương Kế Trầm thấy cô sững ra thì chậm rãi nói: “Đâm vào ngực lưu manh mà không mau trốn xa một chút à?”
Giang Nhiễm nghĩ về ý tứ trong lời nói này.
Ài, thù rất dai.
Giang Nhiễm mím môi lại, vừa quay đầu muốn đi thì bị người ta xách lên.
Cô hoảng hồn: “Anh… anh làm gì thế?”
Dương Kế Trầm xách người về xong thì buông tay ngay: “Chạy cái gì, bên ngoài không lạnh à?”
“Vẫn ổn…” Giang Nhiễm nói xong thì chuồn nhanh như chớp.
Tách —— Hạ Quần chụp cho họ một bức ảnh rồi huýt sáo: “Trầm ca, theo đuổi con gái phải dịu dàng chút.”
Dương Kế Trầm nghiêng người dựa vào trên cửa rồi liếc mắt qua, Hạ Quần ngượng ngập lẻn đi mất.
Giang Nhiễm bên kia đang đứng bên cạnh cây hoa quế. Vì lạnh nên cô đang dừng chân sưởi ấm, sau đó còn tròn mắt liếc qua anh hai lần, khi thấy anh đang nhìn mình thì quay hẳn lưng lại. Cô còn bị pháo hoa của Quý Vân Tiên dọa giật mình nên nhảy dựng lên như ếch xanh nhỏ và trốn về phía sau mấy bước.
Dương Kế Trầm nhìn vẻ bất an của cô rồi bật cười thành tiếng.
“A Trầm.”
Từ Chi Hạ đi từ trong nhà ra đứng bên cạnh, rồi nhẹ nhàng gọi tên anh.
Dương Kế Trầm nghiêng đầu nhìn cô ấy rồi ôn hòa hiếm có: “Sao thế?”
Từ Chi Hạ nhìn Giang Nhiễm vài lần rồi rũ mắt, con ngươi dài nhỏ trầm tĩnh mà ảm đạm: “Anh nghiêm túc với cô bé kia à?”
Dương Kế Trầm: “Sao đến em cũng hỏi chuyện này giống chị Phùng thế.”
Từ Chi Hạ quen Dương Kế Trầm từ năm 18 tuổi, cô ấy biết rõ mọi chuyện trong quá khứ của anh.
Cô ấy từng thấy anh ngồi giữa đám phụ nữ với vẻ cà lơ phất phơ, từng thấy cả những chuyện không liên quan đến mình, những vẻ lạnh lùng tuyệt tình. Cũng đã chứng kiến anh sa sút tinh thần phải mượn rượu giải sầu, đau buồn không thôi.
Cô ấy cho là đời này anh sẽ không động lòng với cô gái nào nữa.
Nhưng ánh mắt chính là thứ bán đứng một người. Ánh mắt của anh nóng cháy như thế, ánh mắt ấy dường như vẫn luôn không rời khỏi cô bé kia.
Đây là lần đầu tiên cô ấy trông thấy Dương Kế Trầm như thế, mà điều này khiến cô ấy lạ lẫm vô cùng, rồi lại bắt đầu sợ hãi âm ỉ.
Từ Chi Hạ nhớ lại khuôn mặt của người kia rồi thấp giọng hỏi: “Là vì cô ấy à?”
Ùm ùm ùm —— Pháo hoa đua nổ rồi lại rơi xuống, tiếng động lớn ấy át cả tiếng của Từ Chi Hạ. Câu nói kia tựa như sợi lông vũ mỏng manh bị gió thổi lên, rồi không biết bay tới nơi nào.
Dương Kế Trầm nhìn ra nơi xa bằng ánh mắt nhàn nhạt. Ánh mắt của anh xuyên qua hàng rào trước mắt, qua cây thủy sam ven đường, những ngọn đèn của các nhà ở chân núi, những dãy núi xa liên tiếp rồi trở về một thời điểm nào đó.
Từ Chi Hạ đợi rất lâu cũng không thấy anh trả lời, nhưng cô ấy an tâm. Anh đang ngầm thừa nhận để cô ấy an tâm.
Từ Chi Hạ đứng lên, chuẩn bị đi tìm hội Chu Thụ đốt pháo bông.
“Không phải.” Bỗng Dương Kế Trầm lên tiếng.
Bước chân của Từ Chi Hạ dừng lại.
Dương Kế Trầm vẫn dựa vào cửa như rất lạnh nhạt và tùy ý: “Không liên quan gì đến cô ấy.”
Hết chương 11.
Lời của tác giả:
Không phải lo phía sau ngược gì hết, tôi muốn viết một truyện giúp đỡ nhau trong hoạn nạn, vừa yêu vừa làm bạn và tín nhiệm tuyệt đối.
Hai người họ đều là người bình thường nên sẽ có khuyết điểm. Tôi hi vọng họ sẽ thay đổi vì nhau, phấn đấu, tôn trọng và ủng hộ lẫn nhau.
Viết về năm 2007 vì trong ấn tượng của tôi thì đó là khoảng thời gian trong trẻo nhất. Khi đó khoa học kỹ thuật chưa phát triển như bây giờ, cũng mang lại cảm giác rất an tĩnh.
Không có cái gì mà xa nhau 10 năm.
Yêu mọi người.
Bảy tám người vây quanh than hoa trong sân, tay cầm bát mì tôm nóng hổi, còn nơi xa là tiếng pháo hoa đứt quãng.
Thật ra chỗ mấy người Giang Nhiễm ngồi hơi cao, khi hướng ra xa có thể trông thấy đèn đuốc phồn hoa bên kia, từng ngọn đèn lốm đa lốm đốm rất nguy nga, tráng lệ.
Có lẽ vì hôm nay là khoảng thời gian đặc thù nên bất giác pha thêm một tầng không khí náo nhiệt. Trước mắt là cảnh đẹp, trong tay là nước súp ấm, nhóm người còn vây lại cười cười nói nói, đây cũng là lần đầu tiên Giang Nhiễm được trải nghiệm một cảm giác như thế. Thật giống như có thứ gì đó đột nhiên xông vào lòng, rồi thứ mềm mại và ấm áp ấy lấp kín cả trái tim, lại dịu dàng đến mức khiến nỗi lòng thỏa mãn.
Cô ở nơi này không có người bạn đồng trang lứa nào, khi còn bé cũng không có bạn để chơi cùng. Khi đó cô chỉ ở nhà chơi búp bê cả ngày, hoặc tới vùng lân cận hái ít quả dại, rau dại về nghịch chơi. Rồi bà Tôn dạy cô làm bánh nướng rồi bánh ngọt, tuổi thơ của cô cứ trôi qua bình đạm và ngây thơ như thế.
Về sau đi học rồi bắt đầu quen với Quý Vân Tiên, hai người quen nhau từ nhà trẻ và vẫn luôn chơi tới tận bây giờ.
Trương Gia Khải ôm Quý Vân Tiên rồi nói: “Tiểu Nhiễm, em và Vân Tiên biết nhau từ nhỏ, mau kể mấy chuyện xấu hổ cho anh nghe xem, không em ấy lại chế giễu anh.”
Chu Thụ bê bát đứng cạnh họ rồi chen đầu vào một câu: “Chế giễu cậu cái gì?”
Quý Vân Tiên nói: “Lúc còn bé anh ấy bị rơi vào hố xí.”
Chu Thụ xem thường: “Ôi dào, chuyện này thì có là gì, có ai mà chưa bị rơi đâu.”
Hạ Quần: “Tôi không rơi.”
Quý Vân Tiên: “Em không rơi.”
Phùng Kiều: “Tôi không rơi.”
Từ Chi Hạ: “Em cũng không rơi.”
“Đù!” Chu Thụ chen đến bên cạnh Dương Kế Trầm: “Trầm ca, anh thì sao, anh từng bị rơi chưa?”
Dương Kế Trầm bắt chéo chân rồi dựa người vào ghế, sau đó lạnh lùng nhìn anh ấy.
“À, anh cũng không rơi. Thế Tiểu Nhiễm thì sao?”
Giang Nhiễm: “Em không rơi.”
“Con mẹ nó, mấy người không có tuổi thơ!”
Trương Gia Khải cười bất đắc dĩ: “Tiểu Nhiễm, em mau nói một chuyện đi.”
Quý Vân Tiên làm động tác cắt cổ: “Tiểu Nhiễm, mày dám.”
Giang Nhiễm cười thở dài, cũng không tham dự vào chuyện liếc mắt đưa tình của đôi vợ chồng son này nữa, mà đứng dậy đem bát mì đã ăn xong vào rửa.
Phùng Kiều thấy Giang Nhiễm đi vào thì dịch sát sang nói với Dương Kế Trầm: “Hình như bạn gái nhỏ của cậu rất dịu dàng, hiền lành, hợp với cậu lắm.”
Dương Kế Trầm nhìn thẳng phía trước: “Ồ? Hợp chỗ nào?”
“Chậc chậc, cậu hỏi như thế đã nói lên là rất hợp rồi.”
“Thật sao?”
Phùng Kiều: “Người khiến cậu để ý tức là hợp. A Trầm, kể với tôi một chút được không?”
Phùng Kiều đưa một điếu thuốc cho anh, Dương Kế Trầm không châm mà chỉ cầm ngắm nghía.
“Nói cái gì?”
Phùng Kiều cười nhẹ: “Cậu còn giả vờ ngớ ngẩn với tôi? Sao lại để ý cô bé kia? Nghĩ kĩ rồi à?”
Dương Kế Trầm cũng cười rồi ngước mắt nhìn về phía trước. Nơi xa kia có một tòa tháp tín hiệu, ánh đèn màu đỏ ở đó cứ nhấp nháy, nhấp nháy.
Phùng Kiều: “Ồ, xem ra là thật.”
Dương Kế Trầm cài điếu thuốc kia lên tai, đút hai tay vào túi áo khoác rồi biếng nhác dựa vào ghế: “Thôi được rồi, khi nào thì chị mới hết hóng chuyện? Sao nào, tôi quen bạn gái lạ lắm à?”
“Lạ chứ, sao lại không lạ được. Cũng có lúc cậu nghiêm túc cơ à?”
Phùng Kiều gảy tàn thuốc rồi vừa rời mắt đã trông thấy Từ Chi Hạ đang nhìn bọn họ.
Phùng Kiều híp híp mắt: “Tôi nói này A Trầm, hoa đào của cậu cũng vượng thật đấy. Cậu nói thử xem sao bên cạnh tôi không có người nào mê đắm thế, cả đám đều như đóng phim truyền hình, ngủ xong là chạy.”
Dương Kế Trầm miễn cưỡng nói: “Chị lên giường không ra gì mà không cho người khác chạy?”
“Ha ha, cậu! Thằng nhóc thối!”
Giang Nhiễm đi từ trong nhà ra thì vừa lúc nghe được câu này, cô cũng không nghĩ nhiều mà còn tưởng Phùng Kiều thực sự làm gì không tốt. Nhưng sau khi Phùng Kiều thấy cô thì lại nói với Dương Kế Trầm: “Cậu cũng đừng phóng túng quá, cẩn thận dọa bé thỏ trắng của cậu chạy mất.”
Ánh mắt của Dương Kế Trầm chuyển qua người Giang Nhiễm. Hôm nay cô mặc áo khoác dạ ngắn màu lam, màu này rất tôn da, phía sau còn có nơ bướm thanh thuần lại đáng yêu.
Dương Kế Trầm hạ chân xuống và chặn trước mặt Giang Nhiễm. Giang Nhiễm đảo mắt một vòng rồi lách ra từ bên khác.
Phùng Kiều: “Cậu thế này là đã dọa người ta rồi à? Gặp cậu còn đi đường vòng kìa…”
Dương Kế Trầm nhíu đầu mày, đôi mắt đen nhìn Giang Nhiễm chăm chú.
…
Lái xe không uống rượu, uống rượu không lái xe, câu nói này thật sự đã phát huy vô cùng nhuần nhuyễn trên người bọn họ.
Giang Nhiễm còn tưởng tính bọn họ đùa vui ồn ào như thế, chắc chắn sẽ uống mấy chai bia, ai ngờ Chu Thụ nói: “Không uống không uống, trưa còn uống được chứ đêm thì không được. Lát nữa đi về lật xe thì làm thế nào?”
Phùng Kiều: “Không qua đêm ở đây à?”
“Trầm ca không cho, nếu em ở lại đây chắc không sống quá ngày mai mất.”
Phùng Kiều gật đầu: “Cũng đúng, A Trầm thích ngủ một mình.”
Chu Thụ cười to: “Em xem sau này có vợ anh ấy còn ngủ một mình không.”
Rất mau đã tới 12 giờ đêm, sắp nghênh đón ngày đầu tiên của năm 2008.
Bọn họ mang cả giàn nướng thịt và pháo hoa tới, sơ sơ có khoảng năm thùng. Đây là mấy ngày trước Trương Gia Khải mua cho Quý Vân Tiên xem, Quý Vân Tiên thích những thứ như thế.
Giang Nhiễm kéo ống tay áo của Quý Vân Tiên: “Lát nữa mày về chứ?”
“Ừ.”
Giang Nhiễm liếc nhìn cô ấy bằng ánh mắt hoài nghi, vì các đêm giao thừa trước đây đều là ngủ ở nhà cô.
Quý Vân Tiên làm động tác “suỵt”: “Mày đừng nói ra nhé, không mẹ tao đánh gãy chân tao, tao… Tao đi chơi với Gia Khải, bọn tao đã quyết định sẽ thâu đêm rồi.”
“Hai người định đi đâu? Không phải là mày với anh ấy đi…”
Cũng đã là người 17 – 18 tuổi, có một số việc Giang Nhiễm vẫn hiểu.
Mặt Quý Vân Tiên đỏ lên: “Mày nghĩ đi đâu thế, tao đi chơi game với anh ấy, quyết chiến đến hừng đông.”
Lúc này Giang Nhiễm mới yên tâm: “Mày phải bảo vệ mình đấy, dù anh ấy rất tốt với mày, nhưng mà…”
“Tao biết rồi.”
“Vân Tiên, cái này cho em này. Lại đây, anh đốt cho.” Trương Gia Khải cầm một cây pháo bông tới.
“Tiểu Nhiễm lấy không?”
Giang Nhiễm xua tay: “Mọi người chơi đi.”
Quý Vân Tiên nói: “Khi còn nhỏ Tiểu Nhiễm bị loại pháo bông này nổ, về sau nó không dám chơi nữa.”
Chu Thụ đứng trên đường nhỏ rồi hô: “Mọi người còn làm gì thế, sắp 12 giờ rồi, tôi muốn đốt pháo hoa!”
Anh ấy đốt 5 thùng pháo hoa nhanh như chớp.
Tivi trong nhà vang lên tiếng đếm ngược thời gian của MC: “10, 9, 8, 7…”
Khí lạnh buổi đêm dần tỏa ra từ chân núi và bao trùm nơi này như sương mù dày đặc. Bọn họ chạy quanh mà miệng thở ra khói trắng. Giang Nhiễm đứng đó không nhúc nhích, tay chân của cô đều đông cứng cả rồi.
“3, 2, 1, chúc mừng năm mới! Năm 2008 vui vẻ!” MC hô vang.
Ùm ùm ùm ùm —— Pháo hoa thi nhau vọt lên bầu trời và nở rộ. Năm thùng pháo hoa lần lượt bắn lên, bầu trời đêm tĩnh mịch cũng bị thiêu đốt bằng những sắc màu sáng chói.
Giang Nhiễm ngẩng đầu nhìn thì thấy pháo hoa Trương Gia Khải mua không phải loại bình thường. Pháo hoa bình thường chỉ có ba màu đỏ, vàng và xanh, còn pháo hoa anh ấy mua lại nhuốm máu đào có ánh kim và ánh tím. Pháo hoa nổ thành đóa hoa tròn trên không trung, cánh hoa sáng lên rồi vụt tắt, khi rơi xuống sẽ lại bùm bùm lóe lên một lần nữa.
Đây là loại pháo hoa rất khó thấy, trong ấn tượng của cô phải là người hơi có tiền, trong nhà có tiệc rượu mừng hoặc tiệc đầy tháng mới có thể đốt.
Thật ra khoảng cách rất gần, tiêu tốn thế này cũng thật nhức mắt. Giang Nhiễm ngửa đầu, cổ hơi mỏi, mắt gai gai tới rơm rớm nhưng lại không thể rời mắt.
Hạ Quần vừa mua điện thoại màn hình rộng nên chụp chỗ này một chút, chụp chỗ kia một chút: “Nào nào lại đây, Gia Khải, Vân Tiên, tôi chụp cho hai người một tấm.”
Quý Vân Tiên dựa sát vào ngực Trương Gia Khải rồi giơ tay hình chữ V.
Một trận gió lạnh rít gào thổi qua, cành khô hơi rung nhẹ, Giang Nhiễm hơi co lại rồi ngửa đầu lùi về phía sau mấy bước. Cô đứng ở cổng xem, bây giờ muốn vào phòng xem.
Ập —— Giang Nhiễm đâm vào thứ gì đó cứng rắn nhưng lại mềm mềm.
Cô quay đầu lại thì rất nhanh đã giật mình.
Dương Kế Trầm đứng ngay sau lưng cô, hai tay của anh đút vào túi quần, mắt nhìn xuống cô, trên mặt lại là nụ cười đầy vô lại.
Anh xoay người, cả khuôn mặt xích lại gần cô, giọng trầm thấp mang theo vài phần hài hước: “Hình như em thích đâm vào ngực tôi lắm nhỉ?”
Hơi thở của anh phả lên mặt cô, con ngươi đen kịt tựa như vòng xoáy.
Dương Kế Trầm thấy cô sững ra thì chậm rãi nói: “Đâm vào ngực lưu manh mà không mau trốn xa một chút à?”
Giang Nhiễm nghĩ về ý tứ trong lời nói này.
Ài, thù rất dai.
Giang Nhiễm mím môi lại, vừa quay đầu muốn đi thì bị người ta xách lên.
Cô hoảng hồn: “Anh… anh làm gì thế?”
Dương Kế Trầm xách người về xong thì buông tay ngay: “Chạy cái gì, bên ngoài không lạnh à?”
“Vẫn ổn…” Giang Nhiễm nói xong thì chuồn nhanh như chớp.
Tách —— Hạ Quần chụp cho họ một bức ảnh rồi huýt sáo: “Trầm ca, theo đuổi con gái phải dịu dàng chút.”
Dương Kế Trầm nghiêng người dựa vào trên cửa rồi liếc mắt qua, Hạ Quần ngượng ngập lẻn đi mất.
Giang Nhiễm bên kia đang đứng bên cạnh cây hoa quế. Vì lạnh nên cô đang dừng chân sưởi ấm, sau đó còn tròn mắt liếc qua anh hai lần, khi thấy anh đang nhìn mình thì quay hẳn lưng lại. Cô còn bị pháo hoa của Quý Vân Tiên dọa giật mình nên nhảy dựng lên như ếch xanh nhỏ và trốn về phía sau mấy bước.
Dương Kế Trầm nhìn vẻ bất an của cô rồi bật cười thành tiếng.
“A Trầm.”
Từ Chi Hạ đi từ trong nhà ra đứng bên cạnh, rồi nhẹ nhàng gọi tên anh.
Dương Kế Trầm nghiêng đầu nhìn cô ấy rồi ôn hòa hiếm có: “Sao thế?”
Từ Chi Hạ nhìn Giang Nhiễm vài lần rồi rũ mắt, con ngươi dài nhỏ trầm tĩnh mà ảm đạm: “Anh nghiêm túc với cô bé kia à?”
Dương Kế Trầm: “Sao đến em cũng hỏi chuyện này giống chị Phùng thế.”
Từ Chi Hạ quen Dương Kế Trầm từ năm 18 tuổi, cô ấy biết rõ mọi chuyện trong quá khứ của anh.
Cô ấy từng thấy anh ngồi giữa đám phụ nữ với vẻ cà lơ phất phơ, từng thấy cả những chuyện không liên quan đến mình, những vẻ lạnh lùng tuyệt tình. Cũng đã chứng kiến anh sa sút tinh thần phải mượn rượu giải sầu, đau buồn không thôi.
Cô ấy cho là đời này anh sẽ không động lòng với cô gái nào nữa.
Nhưng ánh mắt chính là thứ bán đứng một người. Ánh mắt của anh nóng cháy như thế, ánh mắt ấy dường như vẫn luôn không rời khỏi cô bé kia.
Đây là lần đầu tiên cô ấy trông thấy Dương Kế Trầm như thế, mà điều này khiến cô ấy lạ lẫm vô cùng, rồi lại bắt đầu sợ hãi âm ỉ.
Từ Chi Hạ nhớ lại khuôn mặt của người kia rồi thấp giọng hỏi: “Là vì cô ấy à?”
Ùm ùm ùm —— Pháo hoa đua nổ rồi lại rơi xuống, tiếng động lớn ấy át cả tiếng của Từ Chi Hạ. Câu nói kia tựa như sợi lông vũ mỏng manh bị gió thổi lên, rồi không biết bay tới nơi nào.
Dương Kế Trầm nhìn ra nơi xa bằng ánh mắt nhàn nhạt. Ánh mắt của anh xuyên qua hàng rào trước mắt, qua cây thủy sam ven đường, những ngọn đèn của các nhà ở chân núi, những dãy núi xa liên tiếp rồi trở về một thời điểm nào đó.
Từ Chi Hạ đợi rất lâu cũng không thấy anh trả lời, nhưng cô ấy an tâm. Anh đang ngầm thừa nhận để cô ấy an tâm.
Từ Chi Hạ đứng lên, chuẩn bị đi tìm hội Chu Thụ đốt pháo bông.
“Không phải.” Bỗng Dương Kế Trầm lên tiếng.
Bước chân của Từ Chi Hạ dừng lại.
Dương Kế Trầm vẫn dựa vào cửa như rất lạnh nhạt và tùy ý: “Không liên quan gì đến cô ấy.”
Hết chương 11.
Lời của tác giả:
Không phải lo phía sau ngược gì hết, tôi muốn viết một truyện giúp đỡ nhau trong hoạn nạn, vừa yêu vừa làm bạn và tín nhiệm tuyệt đối.
Hai người họ đều là người bình thường nên sẽ có khuyết điểm. Tôi hi vọng họ sẽ thay đổi vì nhau, phấn đấu, tôn trọng và ủng hộ lẫn nhau.
Viết về năm 2007 vì trong ấn tượng của tôi thì đó là khoảng thời gian trong trẻo nhất. Khi đó khoa học kỹ thuật chưa phát triển như bây giờ, cũng mang lại cảm giác rất an tĩnh.
Không có cái gì mà xa nhau 10 năm.
Yêu mọi người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook