Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà
72: Nhiều Hơn Ngươi!


Vẻ mặt Tống Hứa biến đổi, cười hì hì:
"Không nói cho các ngươi biết."
Lang tộc bên kia tức giận, liên tục tru lên, bụi đất tung bay.

Sói đầu đàn Lĩnh Phong vừa há miệng định nhắc nhở bọn họ giữ vững cảnh giác đã ăn một miệng đầy bụi.

Hắn lập tức phản công, cũng gầm rú về hướng các tộc nhân để bọn họ an tĩnh lại, không cho phép nói chuyện với con sóc bên kia nữa.

Sau nửa đêm, thời điểm buồn ngủ nhất.

Tống Hứa chợp mắt một lát, khi tỉnh lại nhìn sanh bầy sói đối diện thấy có vài đôi mắt xanh đang híp lại, phỏng chừng là buồn ngủ.

Còn đại xà thì vẫn nhìn chằm chằm bầy sói.

Khi xung quanh có mối nguy hiểm, hắn tuyệt đối không nghỉ ngơi, không giống Tống Hứa có thể nép dưới sự bảo hộ của hắn mà chợp mắt một chút.

Đều là do đám sói não úng nước này thích bày vẽ lắm chuyện.

Nghĩ vậy, Tống Hứa dùng ngón tay chọt chọt eo Ô Mộc, đứng dậy:

"Chúng ta tiếp tục lên đường đi."
Ô Mộc nghi hoặc nhìn lên bầu trời còn đen nhánh, đè Tống Hứa xuống:
"Tối, ngủ."
"Ngủ cái gì mà ngủ, hai ta không ngủ thì cũng đừng ai hòng được ngủ." Đột nhiên Tống Hứa hô to một tiếng, khiến cả đàn sói giật mình.

"À, bây giờ bọn ta sẽ lên đường, không phải các ngươi muốn đi cùng sao, vậy đừng ngủ, mau bám theo." Tống Hứa nhắc nhở.

Sói đầu đàn đứng dậy đuổi theo, mấy con sói phía sau suýt ngủ cũng đành đứng dậy, vung vẩy lỗ tai đuổi theo.

Đuôi Ô Mộc đong đưa trong bụi cỏ, tránh tình trạng bên trong cất giấu gì đó nguy hiểm.

Trước mặt là một lùm cỏ cao khoảng một thước, Tống Hứa lùi lại lấy đà phóng qua, tiếp đất, không hề chạm vào bụi cỏ.

"Nice! Hoàn hảo!"
Những bụi cỏ lớn nhỏ trên đường đều được Tống Hứa xem như chướng ngại vật mà nhảy, nhảy hết cái này tới cái khác, rất có cảm giác tham gia thi chạy vượt rào trong đại hội thể dục thể thao.

Bao da thú đã được đại xà mang, trên người Tống Hứa chỉ có chủy thủ răng thú, vô cùng nhẹ nhàng.

Nàng nhảy một lát, cảm thấy thấm mệt thì quay về bên cạnh đại xà.

"Ta thấy hình như tay ta thiếu thiếu gì đó." Đột nhiên Tống Hứa nói.

Ô Mộc nghi hoặc: "Thiếu, cái gì?"
Hắn không nhớ rõ trên tay nàng cầm cái gì.

Tống Hứa xòe bàn tay ra: "Tay này nên cầm gì đó."
Ô Mộc ngắt một đóa hoa bên cạnh, đặt vào tay nàng: "Cầm, ăn."
Tống Hứa vứt đóa hoa kia đi, nắm lấy tay Ô Mộc:
"Ngươi thật là ngốc!"
Ô Mộc cúi đầu nhìn hai bàn tay đan vào nhau.

Tay sóc nhỏ nóng hầm hập, lại còn hơi ẩm ướt, không giống hắn, nắm một lát tay hắn cũng ấm lên.

Nhưng Tống Hứa lại không có kiên nhẫn nắm mãi, rất nhanh nàng đã bị hoa lá và côn trùng nhỏ ven đường hấp dẫn, bỏ tay Ô Mộc ra chạy tới nhìn.


Ô Mộc thấy tay mình lạnh hẳn đi, đợi đến khi Tống Hứa chơi chán về lại bên cạnh hắn, Ô Mộc chủ động nắm lấy tay nàng.

Tống Hứa nhận ra, cố ý vắt chéo tay ra sau lưng không cho hắn nắm.

Nghe tiếng cười hí hí bên cạnh, Ô Mộc biết nàng cố tình.

Bình thường sóc nhỏ cực kỳ dễ thương, chỉ có đôi khi đùa nhây lại rất đáng ghét.

Mặt trời mọc, Tống Hứa ngoái đầu nhìn bầy sói, nhìn một lát, lại nhìn một lát.

Trong khoảng thời gian ngắn mà nàng ngoái lại nhìn vô số lần, làm Ô Mộc cũng tò mò nhìn theo.

Hai người liên tục ngoái lại nhìn làm đàn sói hoang mang, lỗ tai kẻ nào cũng vểnh lên thật cao.

Cuối cùng, đầu sỏ gây ra bầu không khí khẩn trương này huýt sáo về hướng bầy sói:
"Ha ha, mỹ nữ đi cuối hàng kia! Ta thấy ngươi và chó sói bên cạnh quấn đuôi vào nhau, bắt gặp rất nhiều lần luôn, hai ngươi là một cặp hả?"
Đến đàn sói cũng đồng loạt quay đầu lại nhìn hai vị đồng bạn.

Đi bộ cực kỳ nhàm chán, Tống Hứa thấy hai người kia ngoắc ngoắc cái đuôi dính lấy nhau chàng chàng thiếp thiếp nên muốn tìm chút đề tài tán gẫu giết thời gian.

"Nửa kia của ngươi không đẹp mắt được như ngươi, lông của hắn hơi trọc." Trong đàn sói này, con sói đó lông ít nhất.

Thú nhân giống cái lang tộc da lông toàn thân dày mướt kia giữ im lặng, sói trọc bên cạnh lại không nhịn được tự biện hộ cho mình:
"Ta chỉ đang thay lông sau mùa đông thôi, không bao lâu nữa là mọc dày lại rồi! Mễ Hoa thích ta là bình thường, ngươi ở bên cạnh một bán thú nhân mới là bất thường đó."

Tống Hứa: "Hứ, bán thú nhân thì thế nào hả? Đuôi ngươi có dài, có linh hoạt như đuôi Ô Mộc không?"
Đọ chiều dài đuôi thì lang tộc đương nhiên không so được với xà tộc.

Con sói trọc kia quýnh lên, không hề nghĩ ngợi nói:
"Nhưng lông của ta nhiều hơn hắn!"
Tống Hứa: "Vậy tóc Ô Mộc cũng nhiều hơn ngươi đó thôi!"
Sói trọc khó thở: "Ta là thú nhân, bán thú nhân làm sao so được với ta!"
Tống Hứa: "Ô Mộc lợi hại hơn ngươi, con mồi gì cũng bắt được!"
Sói trọc: "Bán thú nhân không chỗ nào sánh bằng thú nhân!"
Tống Hứa tức giận, buột miệng:
"Ô Mộc còn có hai con trym, nhiều hơn ngươi! Ngươi so được sao?"
Vừa nói xong Tống Hứa đã thấy sai sai, nhìn sang Ô Mộc thấy ánh mắt hắn lộ vẻ kỳ quái.

Nàng gượng cười:
"Chúng ta thắng, ha ha."
Một hồi lâu sau, trong bầy sói truyền đến thanh âm kinh ngạc cảm thán của tỷ tỷ xinh đẹp:
"Vậy thì thật là đáng sợ, nàng ta quá lợi hại.".
Tống Hứa cúi đầu gãi gãi ngón tay: Ừm nhưng mà, tỷ, đừng nói nữa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương