Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen
-
27: Bạo Lực Học Đường
Đánh xong năm ván thua liên tiếp, Khắc Kỷ chán nản nằm vật ra giường.
Cậu nhận ra mình đang ngồi chơi game, phải, một thứ xa sỉ mà cậu chưa từng nghĩ sẽ được chạm tới.
Cậu nhớ lại những ngày mình phải chống chọi với cái chết từng giây từng phút, góp nhặt từng chút sự sống một để mong níu giữ cái thân xác sắp héo khô.
Cậu từng bị bỏ đói, từng bị chà đạp, từng bị xúc phạm, nhục mạ, đánh đập thậm tệ.
Ở trong cái địa ngục ấy, cậu chỉ muốn chết quách đi cho xong.
Có ai hiểu được cái cảm giác muốn chết mà phải cố gắng sống để trả thù không? Có ai hiểu cái cảm giác bị thiếu tình thương ở nơi xa lạ của đứa trẻ 13 tuổi ấy không? •
Cậu bị cái đói cào ruột hành hạ từng ngày, bào mòn từng chút thể lực đã sớm lụi tàn từ trước...
Và rồi, anh bước vào cuộc đời cậu như tia hi vọng le lói giữa hố sâu tuyệt vọng.
Giữa bầu trời đen tĩnh mịch chỉ một ngôi sao bé nhỏ của sẽ tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời.
(1
Cảm giác được yêu thương, che chở đã nhen nhóm lên cho cậu khao khát có được tình yêu.
Cậu cố trốn tránh nó, cậu tự dối lòng rằng cậu không yêu anh song...!đến cái ngày định mệnh đó, nó đột nhiên nở rộ.
Không biết cái ngày hôm ấy nên gọi là định mệnh được sắp đặt sẵn hay chỉ là một sự xui xẻo tình cờ nữa.
Nhưng chính nhờ nó mà anh có cơ hội thổ lộ tình cảm của mình, có cơ hội bước vào trái tim cậu và có cơ hội nói ra lời tỏ tình đã giấu kín từ lâu...
- Hahaha! Đó là một sự may mắn, một món quà mà ông trời ban tặng! - Khắc Kỷ trả lời những câu hỏi mơ hồ trong đầu mà không khỏi bật cười.
(1.
Cậu cười nhưng không hiểu sao nước mắt cứ tuôn ra.
Mắt cậu rát, sóng mũi cậu cay, cổ họng cậu nghẹn ngào.
Niềm vui xen lẫn sự thương xót cho chính số phận của mình khiến cậu bật khóc.
Chỉ có ở bên anh, cậu mới cảm giác được sự an toàn, mới dám để lộ ra sự yếu đuối của bản thân.
?
Cậu khóc, khóc cho số phận, khóc cho đau thương, mất mát của bản thân.
Khóc cho những tháng ngày bị cơn đói dày xéo, khóc cho những trận đòn roi, đánh đập.
Và rồi...!cậu khóc cho niềm hạnh phúc, cho tình yêu chớm nỏ...
"Liệu tôi có xứng đáng có được hạnh phúc?"
Khắc Kỷ lấy tay che đi đôi mắt đẫm lệ mà cười lớn, cậu không biết tại sao mình lại cười nữa, cậu chỉ biết rằng cậu đang rất vui, rất hạnh phúc.
Cười gì thế? Thua nhiều quá phát khùng à?Em đã nhận ra mình bị khùng từ khi gặp được anh, người em yêu...!(1Anh ngoài mặt tỏ ra không quan tâm song trong lòng mùa xuân đã đến, hoa đào đã nở rộ.
Anh như mở cờ trong bụng, nắm bắt cơ hội mà tiến đánh.
Ngự Phong nhìn cậu khóc, nước mắt lem nhem trên gương mặt với đầy những vt thương chưa lành hẳn.
Anh không nói gì, lấy hai bàn tay to lớn lâu đi giọt lệ còn đọng trên khóe mi, véo lấy chiếc má đào mềm mại mà cưng nựng.
- Em cuối cùng cũng chịu vứt bỏ vỏ bọc mạnh mẽ rồi, em bé 17 tuổi của tôi! - anh liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng khó thấy ở con người ấy - Đừng khóc nữa, tôi thương! (
Anh nằm xuống mà ôm ấp, vỗ về cậu như một người anh trai, nhẹ giọng thốt lên lời yêu thương ngọt ngào:
- Đánh răng đi, tôi ru em ngủ!
Nhớ đánh răng coi chừng bị sâu á nha.
Mà không biết thế đủ ngọt chưa nhỉ? (3
-Ờ.
Một đêm nữa trôi qua, không một cơn ác mộng chỉ có lời ru êm ái của anh dìu cậu vào những giấc mộng thần tiên.
Phải công nhận anh hát rất hay, giọng hát truyền cảm đến mức lay động lòng người.
C
Nắng thu tàn, tuyết đông rơi.
Những cơn gió bấc xa xăm rên rỉ bên tai nghe như tiếng ai oán than, rít lạnh vào gáy nhức óc.
Nó không là cái se lạnh của thời khắc giao mùa mà là cái lạnh cắt da cắt thịt.
Nó làm bước chân ta nặng nề hơn, hơi thở cũng gấp gáp hơn, khác hoàn toàn với cái nhè nhẹ rơi của lá vàng thu.
Nắng nhòa đi, nhường vị trí cho bức tranh xám xịt đến ảm đạm.
6°
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó đã trôi qua vài ngày.
Khắc Kỷ mệt mỏi trườn dài ra bàn, đêm qua cậu chưa ngủ được bao nhiêu.
"Cũng trăm tên chứ ít gì!" Cậu thở dài rồi nhắm mắt, đầu đặt vào lòng Ngự Phong mà thiếp đi.
Anh xoa đầu cậu.
"Tóc em mềm quá! Mùi hương thật dịu nhẹ!" Ngự Phong thì thầm vào tai Kỷ Kỷ bé nhỏ, nhẹ giọng bảo:
- Tôi đi mua đồ ăn sáng cho em nhé?
Khắc Kỷ mơ màng ngáp một hơi, dụi dụi mắt, cay xè, có lẽ vì mất ngủ.
- Ờ - cậu rời khỏi lòng anh.
Bóng lưng vững chãi vừa khuất sau tán bàng xòe rộng giữa sân, chiếc ghế trống trãi bên cạnh đã lập tức được thế người vào.
- Mấy ngày qua mày lúc nào cũng kè kè cạnh thằng Ngự Phong, giờ nó đi rồi, không ai cứu được mày đâu.
Ngoan ngoãn thì im mồm chuyện hôm nay lại, bép xép thì - hắn dùng giọng đe dọa, đưa tay sượt ngang cổ như chém đầu.
Hắn khoác vai cậu làm như thân thiết lắm vậy rồi kéo cậu đến nhà vệ sinh.
Đi tụi bây! - hắn ngoắc tay ra hiệu.Này, mấy người định đưa Khắc Kỷ đi đâu? - lớp trưởng Mộng Đình dang hai tay chặn chúng lại.Vừa nhận được cái liếc mắt của đại ca, tên A bắt đầu câng mặt đến gần Mộng Đình.
- Hôm nay, em gái xinh đẹp lại muốn cầu xin cho nó à?
Cảnh báo: sắp tới có cảnh bạo lực học đường đến biến thái!
Hắn bắt đầu tiến gần Mộng Đình, đưa tay đến gần ngực cô, gương mặt dần trở nên biến thái, méo mó và dị dạng.
Hắn liếm môi, dòng nước bọt trắng trong bắt đầu chảy dài xuống cằm hắn.
Tên A cười phá lên, sung sướng đến mức chảy cả nước mắt.
Những giọt nước dơ bẩn đến tởm lợm.
Khắc Kỷ nghiến răng, bàn tay siết chặt nắm đấm.
Móng tay cắm sau vào lòng bàn tay đến mức dòng chảy đỏ thẳm bắt đầu nhỏ giọt xuống mặt sàn trắng tinh.
Cậu cắn chặt môi in hằn dấu răng "Mẹ kiếp! Đành vậy thôi."
Cậu chạy đến, nhanh như cắt mà đá vào hạ bộ của hắn, mắt dần xuất hiện những tia máu đỏ kè.
Cậu dùng kĩ thuật để mu bàn chân ma sát mạnh vào đó, nhẹ cũng phải trầy xước không ít.
(
- Mẹ chúng mày! Muốn gì thì cứ động đến tao!
Tên A nằm phịch xuống sàn, ôm lấy cái của quý chết dẫm của hắn mà lăn lộn.
Hắn đau đến mức hét khản cổ họng, nước mắt không kìm được mà không ngừng chảy ra.
- Hôm nay gan mày to lắm!
Tên đại ca dùng bàn tay kinh tởm đầy chai sạn nắm chặt lấy vai cậu mà lôi đi.
Thật may mắn, nếu là một bàn tay hoàn hảo có lẽ những khối cơ săn chắc của cậu sẽ bị lộ mất.
Cậu bước đi trong vô thức theo lũ khốn nạn kia đến trước căn phòng nhà vệ sinh hôi hám và ẩm ướt.
Tên đại ca đạp cậu ngã vào trong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook