Ở Trong Văn Tổng Tài Làm Cực Phẩm Nam Phụ
-
Chương 46
Tối hôm qua, sau khi ‘Cùng nhau đi du lịch’ phát sóng, nháy mắt liền phát bạo.
Kỳ này của chương trình đặc biệt nhiều cảnh tấu hài, ngay cả phía chính chủ cũng xài trò hề “Tôi không biết võ công”, sáng sớm Kỷ Nguyên lên Weibo, fans đã tăng vụt hơn mười vạn.
Trong đó có một hai vạn là Giang Ngọc mua, chỉ vì cấp cho Kỷ Nguyên một con số đẹp.
Bất quá, Kỷ Nguyên hồng lên, vòng fans sẽ có va chạm nhỏ.
Một bộ phận fans lạp lang CP cảm thấy giá trị nhan sắc của Ứng Thư Hoán cùng Kỷ Nguyên rất xứng đôi, tự tiện mở một cái siêu thoại, không may bị Cấm Vệ Quân bắt tại trận.
Hiển nhiên Cấm Vệ Quân không hy vọng vị nghệ sĩ mới xuất đạo này dính vào Ứng Thư Hoán để lăng xê, vì thế cảnh cáo nhóm Nhất Nguyên một phen.
Ở trong mắt bọn họ, Kỷ Nguyên có tiền án cọ nhiệt độ!
Phía trước đột nhiên nổi lên một cái video CP, chính là Ứng Thư Hoán cùng Kỷ Nguyên, muốn nói sau lưng không có phòng làm việc quạt gió thêm củi, có ma mới tin!
Cũng may nhóm Nhất Nguyên không xé nhau với Cấm Vệ Quân, yên lặng tỏ vẻ gặp CP không phải là duy phấn, sau đó lặng yên làm lơ khiêu khích của Cấm Vệ Quân.
Lúc Kỷ Nguyên tới phim trường, Khâu Khê còn đang ôm điện thoại cười ngây ngô: “Kỷ ca, anh xem cái này, tên fans nhà anh đấy, gọi là Nhất Nguyên, nghe còn rất thuận tai. Nhìn hình của Hậu Viện Hội nè, cắt đến rất đẹp, Hậu Viện Hội nhà ta một đêm liền tăng ba vạn fans!”
Nội tâm Kỷ Nguyên cũng rất cao hứng, dẫu sao có fans liền đại biểu có lưu lượng, có lưu lượng liền có tư bản, có tư bản liền có tiền.
Thời buổi này, có ai không có tiền mà tồn tại được?
Lục Giác Hành đã đến phòng hóa trang, nhìn về phía Kỷ Nguyên, chào hỏi: “Đêm qua xem Tổng Nghệ của cậu, tôi có chút tò mò, mạo muội hỏi một câu, cậu thật sự biết võ công sao?”
Anh ta vừa mở miệng, mấy diễn viên lúc đầu không thân thiết với Kỷ Nguyên cũng đều ra vẻ quen thuộc mà tiến lên, một câu lại một câu cùng Kỷ Nguyên nói chuyện.
“Hâm mộ nha, một show Tổng Nghệ liền hồng như vậy.”
“Thể chất trời sinh đi, tôi mỗi lần tham gia Tổng Nghệ đều nằm bò giữa đường………. Lại còn có thể đuổi kịp Ứng Thư Hoán trong kỳ này, vận khí tốt gì đây.”
“Ai, tôi cũng muốn gặp Ứng Thư Hoán một lần, lăn lộn trong giới giải trí hơn một năm, vẫn chưa một lần nhìn thấy mặt anh ta, còn chẳng bằng mấy người truy tinh kìa, nghe đồn người ngoài đời còn đẹp hơn gấp mấy lần trong ảnh đấy!”
“Thật hay giả………”
“Thật ra tôi từng gặp qua hắn trên thảm đỏ, Ứng Thư Hoán, rất kiêu á, cảm giác ở chung không tốt lắm, bất quá hắn có tự tin để kiêu.”
Kỷ Nguyên mỉm cười không nói gì, cũng không tham gia vào cuộc thảo luận của bọn họ.
Lục Giác Hành ngồi bên cạnh anh: “Sáng nay lúc rời giường còn phát lại trên TV. Cậu cảm thấy Tổng Nghệ lần này của mình thế nào?”
Kỷ Nguyên nhàn nhạt trả lời: “Khá tốt.”
Lục Giác Hành nhìn ra được Kỷ Nguyên không muốn nói chuyện cùng mình, ở chỗ máy quay không chụp tới, rốt cuộc anh ta cũng có chút tò mò: “Có phải cậu có ý kiến gì với tôi không?”
Kỷ Nguyên phủ nhận: “Không có.”
Lục Giác Hành: “Thế sao luôn tránh tầm mắt của tôi hả. Thời điểm lần đầu tiên gặp nhau, hình như có nói tôi lớn lên giống một người bạn của cậu thì phải.”
Kỷ Nguyên nhớ lại biểu cảm thất thố của mình, suýt chút nữa liền đào cái lỗ mà chui vào. Bất quá ngoại trừ cái này, còn có một nguyên nhân khác, đó chính là nguyên chủ thích Lục Giác Hành, cái này khiến anh cực kỳ xấu hổ.
Lục Giác Hành cười nói: “Nếu là bởi vì người đó, khiến cậu không muốn nói chuyện với tôi, dẫn tới bộ phim sư đồ này quay chụp không thành, kia thật không công bằng với tôi mà. Dẫu sao, tôi chỉ mới gặp cậu lần đầu tiên, đã bị cậu phán tử hình.”
Kỷ Nguyên buông bỏ thành kiến, hơi hơi tự hỏi, cảm thấy lời đối phương cũng không phải không có đạo lý.
Tuyến sư đồ của Long Nguyệt cùng Hàn Vân vẫn là rất nhiều, nếu anh vẫn luôn tránh mặt Lục Giác Hành, ngược lại mất còn nhiều hơn được.
Chỉ là………… Kỷ Nguyên xoay chuyển tâm tư, thở hắt ra: “Tôi hiểu ý của anh.”
Thời điểm giữa trưa, suất diễn của Kỷ Nguyên kết thúc.
Lúc nghỉ ngơi, hội trưởng Hậu Viện Hội bên Lục Giác Hành mang đến một ít đồ tiếp ứng, là đồ ăn uống, chia cho mỗi người trong đoàn làm phim một phần.
Quà tặng cho đạo diễn cùng biên kịch, còn có tổng sản xuất không giống với mọi người, quà dành cho mấy diễn viên cùng nhân viên công tác cũng tương tự, đại biểu cho dụng tâm của Hậu Viện Hội, cũng đại biểu cho thể diện của Lục Giác Hành.
Sau khi hội trưởng mập mạp tặng quà xong, bỗng nhiên nhìn thấy Kỷ Nguyên ở phía đối diện.
Địa điểm bọn họ đóng phim là ngay cạnh thành cổ, bên ngoài chính là một cái tiểu khu, nằm sát công viên.
Mặc dù đoàn làm phim đã giăng dây cảnh báo, nhưng chỗ phụ cận công viên vẫn luôn có mấy người bám riết không tha, mỗi ngày đều tới đây chơi cờ tướng, một bên chơi cờ tướng một bên chỉ chỉ trỏ trỏ người đóng phim.
Kỷ Nguyên dựa vào cây đại thụ phía bên trong dây cảnh giới màu vàng, trên người là một bộ trang phục tay áo rộng màu trắng, một thân Long Nguyệt tiên khí mười phần, cả người lộ ra một loại cảm giác lười biếng, nhưng khí chất lại khiến mọi người không dám khinh nhường.
Thân thể dựa vào hơi nghiêng, đôi tay vòng trước ngực, bình giữ ấm vinh dự bán sỉ được Cục Cảnh Sát Kiến Kinh tặng treo ở cổ tay, cùng lúc đó, ánh mắt Kỷ Nguyên chăm chú dừng trên bàn cờ.
Thi thoảng lão luyện mà mở miệng chỉ điểm một câu: “Ăn mã của hắn.”
Tia nắng mùa thu xuyên thấu qua khe hở dừng trên mặt người trẻ tuổi, ánh sáng và bóng tối xen kẽ nhau, không biết vì cái gì, trái tim hội trưởng không thể ức chế mà nhảy thình thịch.
Trước khi hội trưởng phản ứng lại, cô ta đã theo phản xạ có điều kiện mà chụp được một màn năm tháng yên bình này.
——A a a a a a a a a a!! Mình không thể bò tường!!
——Nhưng mà, nhưng mà cũng quá đẹp đi ô ô ô, thần thái quá đi…….
——Mình, mình làm cái đầu tường hắn là không có việc gì đi……….
Hội trưởng chột dạ suy nghĩ.
Một giờ sau, trong siêu thoại của Kỷ Nguyên, có một trạm tử mới với id “Nãi Nguyên Không Đường” vẻn vẹn phát một tấm bị chỉnh màu sắc hơi nghiêng về cửu cung đồ, là người trẻ tuổi hơi buông xuống mí mắt, phảng phất bộc lộ biểu tình cô đơn cô độc trong ánh mắt.
Bình luận chia sẻ nhanh chóng nước lên thì thuyền lên, rốt cuộc mấy tấm này chụp quá thần thái!
“Ôi má ơi, nhìn ca ca sang chảnh quá đi! Khen ngợi trang phục bị làm mờ!”
“Nói thật khí chất của Kỷ Nguyên thực sự quá đỉnh, chính là tùy tiện đứng như vậy cũng khiến người khác thực thoải mái……..”
“Cảm giác ảnh sinh ra thật không đơn giản……..”
“Tối qua xem Tổng Nghệ liền biết a, ổng đi đứng siêu chảnh đấy có biết không hả, cảm giác ổng đi trên đường lớn mà như đăng cơ vậy á!”
“233333 vừa nói thế tui có chút muốn nhìn ca ca bước trên thảm đỏ……..”
“Đi đường i khí chất i phấn phía trước đưa tin!”
“……..”
Kết quả, thoạt nhìn thì sang choảnh, tấm ảnh nửa người thần thái đến thế, lại là đang xem người ta chơi cờ tướng!
——Trạm tử Nãi Nguyên Không Đường thả tấm toàn thân, hơn nữa còn kèm theo một cái [đầu chó], “Có lẽ, đây là yêu quý người già đi.”
“Cứu mạng a sos, Kỷ Tiểu Nguyên, anh trả đống nước mắt vừa rồi cho em!”
“Trời ạ, ca ca cái này mà yêu thích người già cái gì a ha ha ha ha ha!”
“Không có ai chú ý tới bình giữ nhiệt trong ngực Tiểu Nguyên sao [hình ảnh phóng to] Cục Cảnh Sát Kiến Kinh tặng…….. Này là cái gì mà ấm trà bình dân của lãnh đạo sao?”
“Tiểu ca ca thoạt nhìn sang choảnh cư nhiên lại cũ kỹ như vậy, ngoài ý muốn có điểm đáng yêu.”
“Ha ha ha ha hóa ra cái ánh mắt cô độc này —— ý tứ là cô độc cầu bại a!”
“Ánh mắt vị ngồi đối diện Tiểu Nguyên thực hoảng sợ nha, đừng nói là thua quá nhiều đi?”
“Có khả năng ha ha ha ha!”
“………”
Khoảng cách đến sinh nhật tháng 11 của Ứng Thư Hoán càng ngày càng gần, suất diễn của Kỷ Nguyên ở đoàn làm phim《Kinh Tiên》cũng nhanh chóng đóng máy.
Cuối cùng cũng chỉ dư lại một cảnh cướp hôn cùng cảnh một mất một còn phía trước cần phải quay.
Bên phía Cùng nhau đi du lịch đã bắt đầu quay kỳ còn lại, Kỷ Nguyên nhận được thông báo, liền sắp xếp lịch trình của bản thân, sáng sớm ngày mai sẽ đến tổ tiết mục du lịch.
Trong khoảng thời gian này, nhân vật khách mời trong bộ nữ cường cổ trang ‘Kiêm Gia’ lúc trước do Khương Mẫn chỉ đạo của Kỷ Nguyên đã chính thức phát sóng trên đài truyền hình Đông Nam.
Công chiếu ngày đầu tiên, rating của bộ này không có gì đặc biệt, nhưng dẫu sao còn có lưu lượng của nữ chính tiểu hoa thêm vào, đến ngày phát sóng thứ tư, thời điểm phát tới tập sáu, 《Kiêm Gia》liền có bọt nước trên Weibo.
Đảng nguyên tác tỏ vẻ các suất diễn quay chụp trước mắt đều cực kỳ sát với tiểu thuyết, bao gồm tạo hình Nhiếp Chính Vương Tống Liên Trì cũng khiến bọn họ thực vừa lòng —— đó là Tống Liên Trì ở độ tuổi tứ tuần, là một diễn viên nam trung niên có danh tiếng diễn xuất.
Trước mắt Kỷ Nguyên đóng vai Tống Liên Trì lúc còn trẻ vẫn chưa lên sân khấu, bất quá dưới sự chỉ đạo của Giang Ngọc, anh không bỏ sót tập nào, thuận tiện học hỏi kỹ thuật diễn của những người khác.
Khâu Khê ôm áo khoác của Kỷ Nguyên, dự phòng trong xe để lát nữa Kỷ Nguyên mặc lúc xuống xe.
Thời tiết bây giờ càng ngày càng trở lạnh, cây cối hai bên đường trụi lủi, ngẫu nhiên sẽ có một hai chiếc lá vàng lặng lẽ rơi xuống.
Kỷ Nguyên nhìn một màn trước mặt, tức cảnh sinh tình, trầm mặc không nói gì.
Mặc dù đã tới thời đại này được một khoảng thời gian, nhưng những tòa nhà xa lạ, bạn bè xa lạ, mọi thứ xa lạ khiến anh không cảm nhận được cảm giác thân thuộc.
Có đôi khi, anh còn hoài nghi hết thảy mọi thứ đều chỉ là một giấc mơ của bản thân sau khi chết.
Lúc xuống xe, Khâu Khê lẩm bà lẩm bẩm: Đợt này tính quay cái gì đây, cảm giác lái xe phải mất tận bốn tiếng, ra khỏi Kiến Kinh luôn rồi.
Nhân viên công tác của tổ tiết mục chờ đợi lâu ngày, thời điểm Kỷ Nguyên tới liền đem bịt mắt cho Kỷ Nguyên, còn lộ ra một loại biểu tình vi diệu, hệt như nhìn đại ma vương mà ngó Kỷ Nguyên.
Khâu Khê: ……..
“Kỷ ca, anh có cảm thấy nhân viên công tác có điểm sợ anh không?”
Kỷ Nguyên đeo bịt mắt lên, nghĩ thầm: Sợ tôi? Không phải rất bình thường à. Kiếp trước người khắp thiên hạ đều sợ tôi.
Sau khi bịt mắt xong xuôi, Khâu Khê liền không thể bồi Kỷ Nguyên cùng đi vào.
Cậu ta phải nhận mệnh làm bảo mẫu ngồi chờ ở trong xe, nếu tổ tiết mục muốn giữ diễn viên qua đêm, vậy Khâu Khê liền có thể sang khách sạn bên cạnh thuê cái phòng —— ừm, Giang Ngọc cung cấp chi phí cho mấy cái này.
Kỷ Nguyên bị che mắt nên chỉ có thể dựa vào thính giác để phán đoán, anh cảm giác được nhân viên công tác đang dìu thân thể mình, vẫn luôn dắt anh đi loanh quanh một chỗ.
Sau khi Kỷ Nguyên bị đối phương vòng đi vòng lại mấy lần, rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng: “Cậu có thể đừng đi vòng quanh được không? Đi năm vòng rồi đấy.”
Nhân viên công tác:!!
Bên trong camera, biểu tình của nhân viên công tác chính là không thể tin nổi, sau khi khiếp sợ qua đi liền biến thành dở khóc dở cười.
Cái vị Kỷ Nguyên này! Đúng là đại ma vương mà!
Như thế nào người ta cố ý đi vòng quanh đều biết!
Nhưng là hắn không thể trả lời Kỷ Nguyên, bởi vì tổ tiết mục đã có quy định.
Đồng thời, tổ đạo diễn ở bên trong studio, đạo diễn xắn tay áo lên, hùng hổ nói: “Kỷ Nguyên đúng không, ông đây trầm tư suy nghĩ tận một tháng, làm ra cốt truyện này để chuyên môn đối phó cậu, tôi cũng không tin lúc này cậu còn có thể xài thêm cái bug gì!”
Biên kịch yên lặng nói: “Đạo diễn, ý đồ dắt cậu ta đi lòng vòng của ông đã bị phát hiện……”
Đạo diễn: “…….”
Đạo diễn ho khan hai tiếng rồi chỉ đạo xuống dưới, Kỷ Nguyên bị đưa đến một gian phòng yên tĩnh.
Kỷ Nguyên ngồi ở trên giường, cảm nhận tiếng bước chân của nhân viên công tác dần dần biến mất, tiếp đó ngoài hành lang lại truyền đến tiếng bước chân của nhiều người đang di chuyển, qua lực đạo cùng tiết tấu từng bước đi, hẳn là hai nữ một nam.
NPC?
Kỷ Nguyên thầm phán đoán, rốt cuộc dựa theo đặc điểm của Cùng nhau đi du lịch, nhân viên công tác sẽ không đi loạn khắp nơi sau khi bắt đầu cốt truyện.
Qua nhắc nhở của đạo diễn từ tai nghe, hành trình du lịch coi như đã khai màn.
Kỷ Nguyên tháo bịt mắt xuống, đập vào tầm mắt chính là nội thất của một tòa nhà nhỏ với sự kết hợp giữa phong cách Phương Tây và văn hóa Trung Quốc, trên bàn đặt ly thủy tinh tinh xảo và chiếc đồng hồ.
Ánh mắt Kỷ Nguyên bị chiếc đồng hồ thu hút mãnh liệt, anh tận lực khắc chế bản thân không tới táy máy kim đồng hồ, dẫu sao camera vẫn còn ghi hình đấy!
Đối diện với hoàn cảnh lạ lẫm, Kỷ Nguyên không trực tiếp đẩy cửa phòng đi ra ngoài, mà là kiên nhẫn kiểm tra xem bên trong có manh mối gì không.
Quả nhiên, anh phát hiện một trăm đồng xu ngay túi một bộ quần áo trong tủ đựng đồ —— hẳn là vốn lưu động mà tổ tiết mục cấp.
Kỷ Nguyên yên lặng trầm tư ngồi trước bàn.
Thân phận của mình là gì đây?
Kỷ Nguyên không tin bản thân không có thân phận, nếu không nhân viên công tác dẫn anh vòng tới vòng lui chẳng phải là phí công sao?
Chỉ là, tổ tiết mục ngay cả một tí nhắc nhở cũng không có, Kỷ Nguyên lại tiến hành nghiên cứu thảm trải sàn cùng cách bài trí bên trong căn phòng, cuối cùng phát hiện một con chip kỳ quái ở ngay tủ đầu giường.
Bàn tay vừa mới chạm đến chip, trong tai nghe liền truyền đến một giọng nữ máy móc.
“Thật tốt quá! Cuối cùng cũng tìm được rồi! Đây là hồi ức quý giá nhất mà cha để lại cho tôi, là công nghệ cốt lõi có giá trị nhất của công ty Hoa Nhĩ, tôi cần phải đem nó tới nước A, giao tới tay giáo thụ Bạch Trạch!”
Kỷ Nguyên nghe xong lập tức phân tích thông tin: Chip? Giáo thụ? Xuất ngoại?
Xem ra chủ đề trong kỳ này chính là du lịch nghèo, không những du lịch nghèo, mà còn muốn tới nước khác với cái ví dẹp lép.
Thảo nào một tháng trước Giang Ngọc bận bịu làm hộ chiếu cho anh, hóa ra là tổ tiết mục yêu cầu.
Kỷ Nguyên nhét con chip vào túi, đẩy cửa bước ra ngoài, dưới tầng thập phần náo nhiệt.
Anh đánh giá một chút, hình như là một đô thị nhỏ loại ba hoặc bốn, lái xe hơn bốn tiếng……… Quả nhiên là đã ra khỏi Kiến Kinh.
Thị trấn phương bắc có chút xơ xác tiêu điều, Kỷ Nguyên đi xuống tầng, người quay phim đi theo phía sau vẫn rất thu hút ánh mắt của người khác
Bởi vì hoàn cảnh trước mắt là Tết Trung Thu, có mấy cô gái thấy một màn như vậy, liền sôi nổi giơ điện thoại lên quay chụp.
Không biết mấy khách mời khách bị sắp xếp tới địa phương nào rồi………
Kỷ Nguyên cố tình tới mấy vị trí tổ tiết mục có khả năng thả người, nhưng vẫn chưa tìm thấy nhóm Hồ Tiểu Vân cùng Vương Hạo Thanh.
Để tránh đám đông, anh càng đi càng chếch về phía khác, kết quả lại chạm mặt Ứng Thư Hoán!
Đối phương thoạt nhìn cực kỳ chật vật, đã mua khẩu trang và mũ, bọc chính mình đến kín mít.
Quần áo của hắn có chút lộn xộn, chống tường thở dốc, vừa nhìn liền biết mới chạy tới, xác suất cao là bị fans phát hiện nên bị đuổi theo.
Ứng Thư Hoán ngẩng đầu nhìn Kỷ Nguyên, hai người đều dừng lại một chút.
Người kia nháy mắt nhớ tới những cảm giác không thoải mái ở nhà, Kỷ Nguyên thật đúng là có thể dỗi hắn, dám mấy ngày không trở về!
Kỷ Nguyên còn lại là không muốn để tổ tiết mục phát hiện mối quan hệ không bình thường giữa hai người, vì thế nhàn nhạt hỏi một câu: “Chỉ có một mình cậu sao?”
Ứng Thư Hoán trả lời: “Ngoại trừ anh, tôi chưa gặp mấy người khác.”
Kỷ Nguyên nhanh chóng phân tích: “Xem ra đều đi ra ngoài rồi.”
Ứng Thư Hoán đem hoàn cảnh cùng thời điểm bản thân tỉnh lại giải thích một chút, sau đó lấy ra mấy chục đồng xu từ trong túi.
Kỷ Nguyên cũng không giấu giếm đối phương, trực tiếp đem chuyện con chip vừa nãy nói cho Ứng Thư Hoán.
Ứng Thư Hoán có điểm kinh ngạc, dẫu sao cái này cũng coi như nhiệm vụ đặc thù của Kỷ Nguyên, vậy mà cứ như thế liền nói cho chính mình?
“Khụ, chờ sau khi gặp được đám người Vương Hạo Thanh, đừng nói với bọn họ là anh có chip. Tổ tiết mục luôn không có nhân tính, sau khi chúng ta bị tách ra, rất có thể sẽ bị chia thành hai trận doanh. Anh không biết được người trước mặt có cùng phe với mình hay không.”
Kỷ Nguyên gật đầu: “Không cần cậu nói tôi cũng biết.”
Ứng Thư Hoán cảm giác bản thân như đang giẫm lên bông, lâng lâng phiêu phiêu: Nói cách khác, anh ta chính là không đề phòng mình sao?
Sau khi Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên tổ đội, rất nhanh chóng đã gặp được Hồ Tiểu Vân đang bán nghệ giữa đường cái.
Hồ Tiểu Vân so với bọn họ còn thảm hơn mấy phần, trực tiếp bị ném ngay giữa đường cái, lúc đói muốn chết mới phát hiện bản thân không một xu dính túi, chỉ đành đứng bên đường hát rong, kiếm được bảy tám chục tệ, tiết kiệm một chút là có thể ăn hai bữa.
“Nguyên ca, em đói quá ô ô ô.” Hồ Tiểu Vân sờ sờ bụng mình.
Lúc này đã tới giữa trưa, Kỷ Nguyên cùng Ứng Thư Hoán cũng không ăn cơm sáng, trong bụng rỗng tuếch, vì thế ba người tìm một tiệm mỳ rồi đi vào.
Ứng Thư Hoán đứng ở cửa, nhìn tiệm ăn nào là ruồi bay phấp phới nào là chổi chiếc ngã trái ngã phải, rác rưởi ném tứ tung, trên bảng hiệu còn dính một lớp dầu mỡ thật dày, suýt chút nữa liền trực tiếp té xỉu.
……… Có thể đừng ăn ở chỗ này không hả.
Đáng tiếc trời luôn phụ lòng người, Kỷ Nguyên cùng Hồ Tiểu Vân đã tiến vào.
Tiền mặt trên người bọn họ không đến 400 tệ, chuẩn xác một chút chính là 352 tệ 5 xu.
Tính toán tới vấn đề buổi tối bọn họ còn phải tìm một cái khách sạn để dừng chân, Kỷ Nguyên nghiêm khắc quy định chi tiêu cho bữa trưa, chỉ có 52 tệ.
Kết quả một bát mì bên này đều phải 35 tệ.
Hồ Tiểu Vân thực hiểu chuyện chỉ chọn một phần mì thịt bò rẻ nhất 30 tệ, Kỷ Nguyên cùng Ứng Thư Hoán nhìn nhau một cái, cuối cùng Ứng Thư Hoán lúng túng nói: “Anh chọn một phần đi, ăn chung vậy.”
Kỷ Nguyên chọn một phần mì cà chua nạm bò, bát to rất nhanh được mang lên, nước súp đỏ óng, mùi hương chua chua ngọt ngọt, Kỷ Nguyên cùng Ứng Thư Hoán nhịn một buổi sáng nên đói tới mức run run ngón trỏ.
Bà chủ đem ra hai cái chén nhỏ, ánh mắt liên tục dừng ở trên mặt Ứng Thư Hoán mà đánh giá.
Mà cửa tiệm cũng trong ba lớp ngoài ba lớp toàn là mấy cô gái có ngoại hình giống như nữ sinh cao trung, vừa giơ điện thoại vừa che miệng, kích động chụp ảnh Ứng Thư Hoán.
Còn có một ít trạm tỷ biết trước địa điểm tổ tiết mục sẽ quay chụp mà chạy tới đây, Ứng Thư Hoán nhận ra bọn họ, bởi vì có mấy người thường xuyên canh ở tiền tuyến, cho nên còn tương đối quen mắt.
Tổ tiết mục không thể không phái vệ sĩ tới cửa tiệm nhỏ để cách ly tạm thời, phiền não của minh tinh có ca vị cao là đây.
Gương mặt này của Ứng Thư Hoán, có đi tới chỗ nào cũng sẽ bị nhận ra!
“A a a a a a! Là ca ca kìa! Là Ứng Thư Hoán kìa!” Cô gái cầm điện thoại di động hai mắt sáng ngời, cả người đều dán chặt lên tấm kính.
“Không ngờ cái đô thị loại ba của chúng ta cũng có thể nhìn thấy Kiều Kiều, tôi có chết cũng không hối tiếc!!!”
“Nhìn bộ dáng bọn họ hẳn là đang quay chụp chương trình gì đi, đi du lịch đúng không? Ôi trời ạ? Quay du lịch trong thị trấn chúng ta á???”
“……..Dựa theo tính cách của ổng, cho dù đói chết cũng không cùng người khác ăn chung một bát đi.”
“Hiệu quả chương trình…….?”
Một đoạn ngắn này rất nhanh lan truyền tới buổi tối.
Mấy doanh tiêu hào không tính là có danh tiếng cùng nhau trộm lưu ảnh chụp của người qua đường, phóng lên trên mạng: Người qua đường ngẫu nhiên gặp được Ứng Thư Hoán? Là quay chụp chương trình sao?
Cấm Vệ Quân nhanh chóng chạy tới bên dưới Weibo khống bình: Ôm Kiều Kiều đi, làm ơn không leak ảnh, cũng mời mọi người chú ý tới chương trình《Cùng nhau đi du lịch》của ca ca nhiều hơn.
Mà văn án của mấy cái doanh tiêu hào khác là cái dạng này: Ngẫu nhiên gặp Ứng Thư Hoán cùng người khác ăn chung một chén mì? Không phải nói hắn có thói ở sạch sao, chẳng lẽ là lòi ra hình ảnh thật? [nghi hoặc]
Khẩu khí khiêu khích thành công chọc giận mấy chị gái Cấm Vệ Quân:
“Có bệnh à? Tiểu Hoán nhà chúng tôi chuyên nghiệp không được sao? Ai chả biết du lịch keo kiệt muốn chết, để tiết kiệm tiền, chẳng lẽ vẫn còn mặt mũi mà ăn hai bát vào lúc này?”
“Khẩu khí của vị doanh tiêu hào này thật ghê tởm……. Nói bóng nói gió cái gì hả, mà người mới nào đó biết xấu hổ chút đi, vừa xuất đạo liền dán vào Kiều Kiều để lăng xê? Đến giờ vẫn không dừng?”
Thái độ Cấm Vệ Quân cực kỳ ác liệt, fans Kỷ Nguyên vừa mới tới cũng chẳng phải ăn chay, phản bác một câu: “Chẳng lẽ tổ tiết mục ấn đầu Ứng Thư Hoán bắt hắn ăn chung một bát mì với ca ca nhà tôi chắc? Đừng vì mấy tấm ảnh vớ vẩn của doanh tiêu hào mà hất nước bẩn lên người khác nhé……..”
Fans hai nhà xảy ra một trận cọ xát nho nhỏ ngay dưới tài khoản của doanh tiêu hào.
Nhóm Nhất Nguyên biết nếu lấy thực lực hiện tại của Kỷ Nguyên, căn bản không thể trêu vào Ứng Thư Hoán, vì thế tận lực tránh xé mặt với Cấm Vệ Quân…….
Kỷ Nguyên căn bản không thể trêu vào Ứng Thư Hoán cau mày mở đôi đũa cho đối phương, cảnh cáo một phen: “Đừng kén chọn.”
Ứng Thư Hoán siêu chán ghét ăn mì cà chua trộn với gầu bò —— phía trên gầu bò có thịt mỡ, vì thế hắn gắp mấy miếng ném lên trên bàn, Kỷ Nguyên thật sự nhìn không nổi.
Tiểu hỗn trướng……….. Đây đều là tiền đấy, có lãng phí hay không.
Ứng Thư Hoán bị ai kia đánh vào chiếc đũa liền sửng sốt, bĩu môi: “Tôi không thích ăn thịt mỡ.”
Kỷ Nguyên nhíu mày: “Mỡ ở đâu?”
Ứng Thư Hoán chỉ chỉ trỏ trỏ: “Chỗ này, chỗ đó.”
Kỷ Nguyên giáo dục một phen: “Không ăn thì đặt ở trong chén, không được vứt.”
Giọng điệu Ứng Thư Hoán đều thấp hơn tám độ: “Ò.”
Hắn buồn bực mà chọc chọc sợi mì, hệt như tiểu hồ ly bị chủ nhân răn dạy, khiến cho Hồ Tiểu Vân ngồi một bên trợn mắt há mồm.
Này……. Đây là ai?
Ông trời ơi? Tôi lạc trôi trong gió?
Đây là Ứng Thư Hoán? Ứng Kiều Kiều?
Kiều Kiều anh tỉnh a Kiều Kiều! Thiết lập nhân vật của anh không phải thế này đâu!
Hồ Tiểu Vân lúc cao trung chính là fans (phấn mẹ) của Ứng Thư Hoán, đến tận bây giờ vẫn ưa thích dùng tiểu hào lên internet làm mẹ Ứng Thư Hoán.
Tuy rằng thời điểm quay chương trình có thể biểu hiện ở chung bình thường với Ứng Thư Hoán, nhưng thế giới nội tâm lại cực kỳ muôn màu muôn vẻ.
Với hiểu biết nhiều năm của cô về tính tình Ứng Thư Hoán, biểu hiện vừa rồi của hắn chả khác gì bị quỷ bám vào người!
Thật là đáng sợ!
Quá khủng bố!
Đây là cái gì tiểu kiều thê?
Hồ Tiểu Vân bổ não lung tung, sau đó nhìn về phía Kỷ Nguyên.
Không hổ là Kỷ Nguyên mà…..
——Ngay cả Ứng Kiều Kiều cũng sợ anh!
Thời điểm buổi chiều bọn họ vẫn không gặp được nhóm Vương Hạo Thanh trong thị trấn.
Kỷ Nguyên đưa ra hai cái phân tích.
Một là bọn Vương Hạo Thanh đã xuất phát đi rồi.
Hai là bọn Vương Hạo Thanh không ở thị trấn này.
Cái thứ nhất có thể loại bỏ, bởi vì mặc dù thị trấn này không lớn, nhưng có rất nhiều người.
Lấy lưu lượng của Vương Hạo Thanh, muốn tìm được anh ta không khó.
Vậy chính là cái thứ hai: Có khả năng nhóm Vương Hạo Thanh ở địa phương khác.
Dẫu sao, dựa theo nhắc nhở từ con chip mà Kỷ Nguyên cầm, có thể mục tiêu cuối cùng của bọn họ là xuất ngoại.
Chỉ là, một vấn đề mới lại xuất hiện trước mặt Kỷ Nguyên: 300 tệ, làm sao xuất ngoại?
Còn là nước A, đừng nói 300 tệ, dù cấp 3000 tệ, căn bản không đủ cho ba người…….
Kỷ Nguyên cau mày ngồi trên ghế dài ở công viên, nội tâm bay nhanh tự hỏi làm cách nào để kiếm được tiền mau lẹ.
Ứng Thư Hoán cũng nghiêm túc ngồi bên cạnh anh, không nói chuyện, Hồ Tiểu Vân cũng vậy.
Nhìn qua rất giống một nhà ba người vì không nộp nổi tiền thuê nhà liền bị đuổi ra ngoài là thế nào…….
Đạo diễn nhìn thấy một màn này qua camera, đắc ý tới mức quên luôn cả chuyện quá khứ: “Ha ha ha ha ha ha! Kỷ Nguyên, cậu cũng có hôm nay! Tôi không tin cậu có thể chắp cánh mà bay tới nước A!”
Biên kịch: “Đạo diễn………. Ngài thu hồi tâm tư báo thù ngây thơ một chút đi!”
Tận đến nửa tiếng sau, Kỷ Nguyên vẫn không nghĩ ra phương pháp ổn thỏa gì.
Này quả thật là làm khó anh mà, thậm chí anh còn muốn hỏi thăm bọn Vương Hạo Thanh dùng cách nào để xuất ngoại.
Hồ Tiểu Vân nói: “Ai, nếu có máy bay ù ù thì tốt rồi, em liền có thể bắt một chiếc để đi tới nước A.”
Kỷ Nguyên bị cô nhóc làm cho phì cười: “Sao không nói là nếu có máy bay trực thăng thì tốt rồi, bảo nó trực tiếp tới chỗ này đón chúng ta.”
Kỷ Nguyên chỉ là thuận miệng nhắc tới, ai biết Ứng Thư Hoán vẫn luôn không nói chuyện bỗng nhiên giật mình: “Máy bay trực thăng? Tôi có mà.”
……… WTF, máy bay trực thăng?
Tổ đạo diễn trầm mặc.
Biên kịch run run rẩy rẩy mà mở miệng: “Cái kia, cái kia đạo diễn à……. Kịch bản của chúng ta có quy định không được dùng máy bay trực thăng sao……”
“Không có.”
——Bà nội cha nó, liền tính là minh tinh có tiền, nhưng cũng rất ít người có thể tùy tiện chỉ huy máy bay trực thăng đi, ai sẽ nghĩ đến cái này cơ chứ!
Biên kịch trầm mặc: “……… Kia chính là Ứng Thư Hoán.”
40 phút sau, trên không trung của thị trấn Sa Thủy, truyền đến âm thanh ù ù của cánh quạt đang nhảy múa.
Khoảnh khắc này, ánh mắt của quần chúng vây quanh đều dừng ngay giữa không trung, giơ điện thoại cao cao, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm máy bay trực thăng.
Một lúc lâu sau, đạo diễn chửi thề: “……… Đệt!”
Chết tiệt, kẻ có tiền —— vạn ác!
Kỳ này của chương trình đặc biệt nhiều cảnh tấu hài, ngay cả phía chính chủ cũng xài trò hề “Tôi không biết võ công”, sáng sớm Kỷ Nguyên lên Weibo, fans đã tăng vụt hơn mười vạn.
Trong đó có một hai vạn là Giang Ngọc mua, chỉ vì cấp cho Kỷ Nguyên một con số đẹp.
Bất quá, Kỷ Nguyên hồng lên, vòng fans sẽ có va chạm nhỏ.
Một bộ phận fans lạp lang CP cảm thấy giá trị nhan sắc của Ứng Thư Hoán cùng Kỷ Nguyên rất xứng đôi, tự tiện mở một cái siêu thoại, không may bị Cấm Vệ Quân bắt tại trận.
Hiển nhiên Cấm Vệ Quân không hy vọng vị nghệ sĩ mới xuất đạo này dính vào Ứng Thư Hoán để lăng xê, vì thế cảnh cáo nhóm Nhất Nguyên một phen.
Ở trong mắt bọn họ, Kỷ Nguyên có tiền án cọ nhiệt độ!
Phía trước đột nhiên nổi lên một cái video CP, chính là Ứng Thư Hoán cùng Kỷ Nguyên, muốn nói sau lưng không có phòng làm việc quạt gió thêm củi, có ma mới tin!
Cũng may nhóm Nhất Nguyên không xé nhau với Cấm Vệ Quân, yên lặng tỏ vẻ gặp CP không phải là duy phấn, sau đó lặng yên làm lơ khiêu khích của Cấm Vệ Quân.
Lúc Kỷ Nguyên tới phim trường, Khâu Khê còn đang ôm điện thoại cười ngây ngô: “Kỷ ca, anh xem cái này, tên fans nhà anh đấy, gọi là Nhất Nguyên, nghe còn rất thuận tai. Nhìn hình của Hậu Viện Hội nè, cắt đến rất đẹp, Hậu Viện Hội nhà ta một đêm liền tăng ba vạn fans!”
Nội tâm Kỷ Nguyên cũng rất cao hứng, dẫu sao có fans liền đại biểu có lưu lượng, có lưu lượng liền có tư bản, có tư bản liền có tiền.
Thời buổi này, có ai không có tiền mà tồn tại được?
Lục Giác Hành đã đến phòng hóa trang, nhìn về phía Kỷ Nguyên, chào hỏi: “Đêm qua xem Tổng Nghệ của cậu, tôi có chút tò mò, mạo muội hỏi một câu, cậu thật sự biết võ công sao?”
Anh ta vừa mở miệng, mấy diễn viên lúc đầu không thân thiết với Kỷ Nguyên cũng đều ra vẻ quen thuộc mà tiến lên, một câu lại một câu cùng Kỷ Nguyên nói chuyện.
“Hâm mộ nha, một show Tổng Nghệ liền hồng như vậy.”
“Thể chất trời sinh đi, tôi mỗi lần tham gia Tổng Nghệ đều nằm bò giữa đường………. Lại còn có thể đuổi kịp Ứng Thư Hoán trong kỳ này, vận khí tốt gì đây.”
“Ai, tôi cũng muốn gặp Ứng Thư Hoán một lần, lăn lộn trong giới giải trí hơn một năm, vẫn chưa một lần nhìn thấy mặt anh ta, còn chẳng bằng mấy người truy tinh kìa, nghe đồn người ngoài đời còn đẹp hơn gấp mấy lần trong ảnh đấy!”
“Thật hay giả………”
“Thật ra tôi từng gặp qua hắn trên thảm đỏ, Ứng Thư Hoán, rất kiêu á, cảm giác ở chung không tốt lắm, bất quá hắn có tự tin để kiêu.”
Kỷ Nguyên mỉm cười không nói gì, cũng không tham gia vào cuộc thảo luận của bọn họ.
Lục Giác Hành ngồi bên cạnh anh: “Sáng nay lúc rời giường còn phát lại trên TV. Cậu cảm thấy Tổng Nghệ lần này của mình thế nào?”
Kỷ Nguyên nhàn nhạt trả lời: “Khá tốt.”
Lục Giác Hành nhìn ra được Kỷ Nguyên không muốn nói chuyện cùng mình, ở chỗ máy quay không chụp tới, rốt cuộc anh ta cũng có chút tò mò: “Có phải cậu có ý kiến gì với tôi không?”
Kỷ Nguyên phủ nhận: “Không có.”
Lục Giác Hành: “Thế sao luôn tránh tầm mắt của tôi hả. Thời điểm lần đầu tiên gặp nhau, hình như có nói tôi lớn lên giống một người bạn của cậu thì phải.”
Kỷ Nguyên nhớ lại biểu cảm thất thố của mình, suýt chút nữa liền đào cái lỗ mà chui vào. Bất quá ngoại trừ cái này, còn có một nguyên nhân khác, đó chính là nguyên chủ thích Lục Giác Hành, cái này khiến anh cực kỳ xấu hổ.
Lục Giác Hành cười nói: “Nếu là bởi vì người đó, khiến cậu không muốn nói chuyện với tôi, dẫn tới bộ phim sư đồ này quay chụp không thành, kia thật không công bằng với tôi mà. Dẫu sao, tôi chỉ mới gặp cậu lần đầu tiên, đã bị cậu phán tử hình.”
Kỷ Nguyên buông bỏ thành kiến, hơi hơi tự hỏi, cảm thấy lời đối phương cũng không phải không có đạo lý.
Tuyến sư đồ của Long Nguyệt cùng Hàn Vân vẫn là rất nhiều, nếu anh vẫn luôn tránh mặt Lục Giác Hành, ngược lại mất còn nhiều hơn được.
Chỉ là………… Kỷ Nguyên xoay chuyển tâm tư, thở hắt ra: “Tôi hiểu ý của anh.”
Thời điểm giữa trưa, suất diễn của Kỷ Nguyên kết thúc.
Lúc nghỉ ngơi, hội trưởng Hậu Viện Hội bên Lục Giác Hành mang đến một ít đồ tiếp ứng, là đồ ăn uống, chia cho mỗi người trong đoàn làm phim một phần.
Quà tặng cho đạo diễn cùng biên kịch, còn có tổng sản xuất không giống với mọi người, quà dành cho mấy diễn viên cùng nhân viên công tác cũng tương tự, đại biểu cho dụng tâm của Hậu Viện Hội, cũng đại biểu cho thể diện của Lục Giác Hành.
Sau khi hội trưởng mập mạp tặng quà xong, bỗng nhiên nhìn thấy Kỷ Nguyên ở phía đối diện.
Địa điểm bọn họ đóng phim là ngay cạnh thành cổ, bên ngoài chính là một cái tiểu khu, nằm sát công viên.
Mặc dù đoàn làm phim đã giăng dây cảnh báo, nhưng chỗ phụ cận công viên vẫn luôn có mấy người bám riết không tha, mỗi ngày đều tới đây chơi cờ tướng, một bên chơi cờ tướng một bên chỉ chỉ trỏ trỏ người đóng phim.
Kỷ Nguyên dựa vào cây đại thụ phía bên trong dây cảnh giới màu vàng, trên người là một bộ trang phục tay áo rộng màu trắng, một thân Long Nguyệt tiên khí mười phần, cả người lộ ra một loại cảm giác lười biếng, nhưng khí chất lại khiến mọi người không dám khinh nhường.
Thân thể dựa vào hơi nghiêng, đôi tay vòng trước ngực, bình giữ ấm vinh dự bán sỉ được Cục Cảnh Sát Kiến Kinh tặng treo ở cổ tay, cùng lúc đó, ánh mắt Kỷ Nguyên chăm chú dừng trên bàn cờ.
Thi thoảng lão luyện mà mở miệng chỉ điểm một câu: “Ăn mã của hắn.”
Tia nắng mùa thu xuyên thấu qua khe hở dừng trên mặt người trẻ tuổi, ánh sáng và bóng tối xen kẽ nhau, không biết vì cái gì, trái tim hội trưởng không thể ức chế mà nhảy thình thịch.
Trước khi hội trưởng phản ứng lại, cô ta đã theo phản xạ có điều kiện mà chụp được một màn năm tháng yên bình này.
——A a a a a a a a a a!! Mình không thể bò tường!!
——Nhưng mà, nhưng mà cũng quá đẹp đi ô ô ô, thần thái quá đi…….
——Mình, mình làm cái đầu tường hắn là không có việc gì đi……….
Hội trưởng chột dạ suy nghĩ.
Một giờ sau, trong siêu thoại của Kỷ Nguyên, có một trạm tử mới với id “Nãi Nguyên Không Đường” vẻn vẹn phát một tấm bị chỉnh màu sắc hơi nghiêng về cửu cung đồ, là người trẻ tuổi hơi buông xuống mí mắt, phảng phất bộc lộ biểu tình cô đơn cô độc trong ánh mắt.
Bình luận chia sẻ nhanh chóng nước lên thì thuyền lên, rốt cuộc mấy tấm này chụp quá thần thái!
“Ôi má ơi, nhìn ca ca sang chảnh quá đi! Khen ngợi trang phục bị làm mờ!”
“Nói thật khí chất của Kỷ Nguyên thực sự quá đỉnh, chính là tùy tiện đứng như vậy cũng khiến người khác thực thoải mái……..”
“Cảm giác ảnh sinh ra thật không đơn giản……..”
“Tối qua xem Tổng Nghệ liền biết a, ổng đi đứng siêu chảnh đấy có biết không hả, cảm giác ổng đi trên đường lớn mà như đăng cơ vậy á!”
“233333 vừa nói thế tui có chút muốn nhìn ca ca bước trên thảm đỏ……..”
“Đi đường i khí chất i phấn phía trước đưa tin!”
“……..”
Kết quả, thoạt nhìn thì sang choảnh, tấm ảnh nửa người thần thái đến thế, lại là đang xem người ta chơi cờ tướng!
——Trạm tử Nãi Nguyên Không Đường thả tấm toàn thân, hơn nữa còn kèm theo một cái [đầu chó], “Có lẽ, đây là yêu quý người già đi.”
“Cứu mạng a sos, Kỷ Tiểu Nguyên, anh trả đống nước mắt vừa rồi cho em!”
“Trời ạ, ca ca cái này mà yêu thích người già cái gì a ha ha ha ha ha!”
“Không có ai chú ý tới bình giữ nhiệt trong ngực Tiểu Nguyên sao [hình ảnh phóng to] Cục Cảnh Sát Kiến Kinh tặng…….. Này là cái gì mà ấm trà bình dân của lãnh đạo sao?”
“Tiểu ca ca thoạt nhìn sang choảnh cư nhiên lại cũ kỹ như vậy, ngoài ý muốn có điểm đáng yêu.”
“Ha ha ha ha hóa ra cái ánh mắt cô độc này —— ý tứ là cô độc cầu bại a!”
“Ánh mắt vị ngồi đối diện Tiểu Nguyên thực hoảng sợ nha, đừng nói là thua quá nhiều đi?”
“Có khả năng ha ha ha ha!”
“………”
Khoảng cách đến sinh nhật tháng 11 của Ứng Thư Hoán càng ngày càng gần, suất diễn của Kỷ Nguyên ở đoàn làm phim《Kinh Tiên》cũng nhanh chóng đóng máy.
Cuối cùng cũng chỉ dư lại một cảnh cướp hôn cùng cảnh một mất một còn phía trước cần phải quay.
Bên phía Cùng nhau đi du lịch đã bắt đầu quay kỳ còn lại, Kỷ Nguyên nhận được thông báo, liền sắp xếp lịch trình của bản thân, sáng sớm ngày mai sẽ đến tổ tiết mục du lịch.
Trong khoảng thời gian này, nhân vật khách mời trong bộ nữ cường cổ trang ‘Kiêm Gia’ lúc trước do Khương Mẫn chỉ đạo của Kỷ Nguyên đã chính thức phát sóng trên đài truyền hình Đông Nam.
Công chiếu ngày đầu tiên, rating của bộ này không có gì đặc biệt, nhưng dẫu sao còn có lưu lượng của nữ chính tiểu hoa thêm vào, đến ngày phát sóng thứ tư, thời điểm phát tới tập sáu, 《Kiêm Gia》liền có bọt nước trên Weibo.
Đảng nguyên tác tỏ vẻ các suất diễn quay chụp trước mắt đều cực kỳ sát với tiểu thuyết, bao gồm tạo hình Nhiếp Chính Vương Tống Liên Trì cũng khiến bọn họ thực vừa lòng —— đó là Tống Liên Trì ở độ tuổi tứ tuần, là một diễn viên nam trung niên có danh tiếng diễn xuất.
Trước mắt Kỷ Nguyên đóng vai Tống Liên Trì lúc còn trẻ vẫn chưa lên sân khấu, bất quá dưới sự chỉ đạo của Giang Ngọc, anh không bỏ sót tập nào, thuận tiện học hỏi kỹ thuật diễn của những người khác.
Khâu Khê ôm áo khoác của Kỷ Nguyên, dự phòng trong xe để lát nữa Kỷ Nguyên mặc lúc xuống xe.
Thời tiết bây giờ càng ngày càng trở lạnh, cây cối hai bên đường trụi lủi, ngẫu nhiên sẽ có một hai chiếc lá vàng lặng lẽ rơi xuống.
Kỷ Nguyên nhìn một màn trước mặt, tức cảnh sinh tình, trầm mặc không nói gì.
Mặc dù đã tới thời đại này được một khoảng thời gian, nhưng những tòa nhà xa lạ, bạn bè xa lạ, mọi thứ xa lạ khiến anh không cảm nhận được cảm giác thân thuộc.
Có đôi khi, anh còn hoài nghi hết thảy mọi thứ đều chỉ là một giấc mơ của bản thân sau khi chết.
Lúc xuống xe, Khâu Khê lẩm bà lẩm bẩm: Đợt này tính quay cái gì đây, cảm giác lái xe phải mất tận bốn tiếng, ra khỏi Kiến Kinh luôn rồi.
Nhân viên công tác của tổ tiết mục chờ đợi lâu ngày, thời điểm Kỷ Nguyên tới liền đem bịt mắt cho Kỷ Nguyên, còn lộ ra một loại biểu tình vi diệu, hệt như nhìn đại ma vương mà ngó Kỷ Nguyên.
Khâu Khê: ……..
“Kỷ ca, anh có cảm thấy nhân viên công tác có điểm sợ anh không?”
Kỷ Nguyên đeo bịt mắt lên, nghĩ thầm: Sợ tôi? Không phải rất bình thường à. Kiếp trước người khắp thiên hạ đều sợ tôi.
Sau khi bịt mắt xong xuôi, Khâu Khê liền không thể bồi Kỷ Nguyên cùng đi vào.
Cậu ta phải nhận mệnh làm bảo mẫu ngồi chờ ở trong xe, nếu tổ tiết mục muốn giữ diễn viên qua đêm, vậy Khâu Khê liền có thể sang khách sạn bên cạnh thuê cái phòng —— ừm, Giang Ngọc cung cấp chi phí cho mấy cái này.
Kỷ Nguyên bị che mắt nên chỉ có thể dựa vào thính giác để phán đoán, anh cảm giác được nhân viên công tác đang dìu thân thể mình, vẫn luôn dắt anh đi loanh quanh một chỗ.
Sau khi Kỷ Nguyên bị đối phương vòng đi vòng lại mấy lần, rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng: “Cậu có thể đừng đi vòng quanh được không? Đi năm vòng rồi đấy.”
Nhân viên công tác:!!
Bên trong camera, biểu tình của nhân viên công tác chính là không thể tin nổi, sau khi khiếp sợ qua đi liền biến thành dở khóc dở cười.
Cái vị Kỷ Nguyên này! Đúng là đại ma vương mà!
Như thế nào người ta cố ý đi vòng quanh đều biết!
Nhưng là hắn không thể trả lời Kỷ Nguyên, bởi vì tổ tiết mục đã có quy định.
Đồng thời, tổ đạo diễn ở bên trong studio, đạo diễn xắn tay áo lên, hùng hổ nói: “Kỷ Nguyên đúng không, ông đây trầm tư suy nghĩ tận một tháng, làm ra cốt truyện này để chuyên môn đối phó cậu, tôi cũng không tin lúc này cậu còn có thể xài thêm cái bug gì!”
Biên kịch yên lặng nói: “Đạo diễn, ý đồ dắt cậu ta đi lòng vòng của ông đã bị phát hiện……”
Đạo diễn: “…….”
Đạo diễn ho khan hai tiếng rồi chỉ đạo xuống dưới, Kỷ Nguyên bị đưa đến một gian phòng yên tĩnh.
Kỷ Nguyên ngồi ở trên giường, cảm nhận tiếng bước chân của nhân viên công tác dần dần biến mất, tiếp đó ngoài hành lang lại truyền đến tiếng bước chân của nhiều người đang di chuyển, qua lực đạo cùng tiết tấu từng bước đi, hẳn là hai nữ một nam.
NPC?
Kỷ Nguyên thầm phán đoán, rốt cuộc dựa theo đặc điểm của Cùng nhau đi du lịch, nhân viên công tác sẽ không đi loạn khắp nơi sau khi bắt đầu cốt truyện.
Qua nhắc nhở của đạo diễn từ tai nghe, hành trình du lịch coi như đã khai màn.
Kỷ Nguyên tháo bịt mắt xuống, đập vào tầm mắt chính là nội thất của một tòa nhà nhỏ với sự kết hợp giữa phong cách Phương Tây và văn hóa Trung Quốc, trên bàn đặt ly thủy tinh tinh xảo và chiếc đồng hồ.
Ánh mắt Kỷ Nguyên bị chiếc đồng hồ thu hút mãnh liệt, anh tận lực khắc chế bản thân không tới táy máy kim đồng hồ, dẫu sao camera vẫn còn ghi hình đấy!
Đối diện với hoàn cảnh lạ lẫm, Kỷ Nguyên không trực tiếp đẩy cửa phòng đi ra ngoài, mà là kiên nhẫn kiểm tra xem bên trong có manh mối gì không.
Quả nhiên, anh phát hiện một trăm đồng xu ngay túi một bộ quần áo trong tủ đựng đồ —— hẳn là vốn lưu động mà tổ tiết mục cấp.
Kỷ Nguyên yên lặng trầm tư ngồi trước bàn.
Thân phận của mình là gì đây?
Kỷ Nguyên không tin bản thân không có thân phận, nếu không nhân viên công tác dẫn anh vòng tới vòng lui chẳng phải là phí công sao?
Chỉ là, tổ tiết mục ngay cả một tí nhắc nhở cũng không có, Kỷ Nguyên lại tiến hành nghiên cứu thảm trải sàn cùng cách bài trí bên trong căn phòng, cuối cùng phát hiện một con chip kỳ quái ở ngay tủ đầu giường.
Bàn tay vừa mới chạm đến chip, trong tai nghe liền truyền đến một giọng nữ máy móc.
“Thật tốt quá! Cuối cùng cũng tìm được rồi! Đây là hồi ức quý giá nhất mà cha để lại cho tôi, là công nghệ cốt lõi có giá trị nhất của công ty Hoa Nhĩ, tôi cần phải đem nó tới nước A, giao tới tay giáo thụ Bạch Trạch!”
Kỷ Nguyên nghe xong lập tức phân tích thông tin: Chip? Giáo thụ? Xuất ngoại?
Xem ra chủ đề trong kỳ này chính là du lịch nghèo, không những du lịch nghèo, mà còn muốn tới nước khác với cái ví dẹp lép.
Thảo nào một tháng trước Giang Ngọc bận bịu làm hộ chiếu cho anh, hóa ra là tổ tiết mục yêu cầu.
Kỷ Nguyên nhét con chip vào túi, đẩy cửa bước ra ngoài, dưới tầng thập phần náo nhiệt.
Anh đánh giá một chút, hình như là một đô thị nhỏ loại ba hoặc bốn, lái xe hơn bốn tiếng……… Quả nhiên là đã ra khỏi Kiến Kinh.
Thị trấn phương bắc có chút xơ xác tiêu điều, Kỷ Nguyên đi xuống tầng, người quay phim đi theo phía sau vẫn rất thu hút ánh mắt của người khác
Bởi vì hoàn cảnh trước mắt là Tết Trung Thu, có mấy cô gái thấy một màn như vậy, liền sôi nổi giơ điện thoại lên quay chụp.
Không biết mấy khách mời khách bị sắp xếp tới địa phương nào rồi………
Kỷ Nguyên cố tình tới mấy vị trí tổ tiết mục có khả năng thả người, nhưng vẫn chưa tìm thấy nhóm Hồ Tiểu Vân cùng Vương Hạo Thanh.
Để tránh đám đông, anh càng đi càng chếch về phía khác, kết quả lại chạm mặt Ứng Thư Hoán!
Đối phương thoạt nhìn cực kỳ chật vật, đã mua khẩu trang và mũ, bọc chính mình đến kín mít.
Quần áo của hắn có chút lộn xộn, chống tường thở dốc, vừa nhìn liền biết mới chạy tới, xác suất cao là bị fans phát hiện nên bị đuổi theo.
Ứng Thư Hoán ngẩng đầu nhìn Kỷ Nguyên, hai người đều dừng lại một chút.
Người kia nháy mắt nhớ tới những cảm giác không thoải mái ở nhà, Kỷ Nguyên thật đúng là có thể dỗi hắn, dám mấy ngày không trở về!
Kỷ Nguyên còn lại là không muốn để tổ tiết mục phát hiện mối quan hệ không bình thường giữa hai người, vì thế nhàn nhạt hỏi một câu: “Chỉ có một mình cậu sao?”
Ứng Thư Hoán trả lời: “Ngoại trừ anh, tôi chưa gặp mấy người khác.”
Kỷ Nguyên nhanh chóng phân tích: “Xem ra đều đi ra ngoài rồi.”
Ứng Thư Hoán đem hoàn cảnh cùng thời điểm bản thân tỉnh lại giải thích một chút, sau đó lấy ra mấy chục đồng xu từ trong túi.
Kỷ Nguyên cũng không giấu giếm đối phương, trực tiếp đem chuyện con chip vừa nãy nói cho Ứng Thư Hoán.
Ứng Thư Hoán có điểm kinh ngạc, dẫu sao cái này cũng coi như nhiệm vụ đặc thù của Kỷ Nguyên, vậy mà cứ như thế liền nói cho chính mình?
“Khụ, chờ sau khi gặp được đám người Vương Hạo Thanh, đừng nói với bọn họ là anh có chip. Tổ tiết mục luôn không có nhân tính, sau khi chúng ta bị tách ra, rất có thể sẽ bị chia thành hai trận doanh. Anh không biết được người trước mặt có cùng phe với mình hay không.”
Kỷ Nguyên gật đầu: “Không cần cậu nói tôi cũng biết.”
Ứng Thư Hoán cảm giác bản thân như đang giẫm lên bông, lâng lâng phiêu phiêu: Nói cách khác, anh ta chính là không đề phòng mình sao?
Sau khi Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên tổ đội, rất nhanh chóng đã gặp được Hồ Tiểu Vân đang bán nghệ giữa đường cái.
Hồ Tiểu Vân so với bọn họ còn thảm hơn mấy phần, trực tiếp bị ném ngay giữa đường cái, lúc đói muốn chết mới phát hiện bản thân không một xu dính túi, chỉ đành đứng bên đường hát rong, kiếm được bảy tám chục tệ, tiết kiệm một chút là có thể ăn hai bữa.
“Nguyên ca, em đói quá ô ô ô.” Hồ Tiểu Vân sờ sờ bụng mình.
Lúc này đã tới giữa trưa, Kỷ Nguyên cùng Ứng Thư Hoán cũng không ăn cơm sáng, trong bụng rỗng tuếch, vì thế ba người tìm một tiệm mỳ rồi đi vào.
Ứng Thư Hoán đứng ở cửa, nhìn tiệm ăn nào là ruồi bay phấp phới nào là chổi chiếc ngã trái ngã phải, rác rưởi ném tứ tung, trên bảng hiệu còn dính một lớp dầu mỡ thật dày, suýt chút nữa liền trực tiếp té xỉu.
……… Có thể đừng ăn ở chỗ này không hả.
Đáng tiếc trời luôn phụ lòng người, Kỷ Nguyên cùng Hồ Tiểu Vân đã tiến vào.
Tiền mặt trên người bọn họ không đến 400 tệ, chuẩn xác một chút chính là 352 tệ 5 xu.
Tính toán tới vấn đề buổi tối bọn họ còn phải tìm một cái khách sạn để dừng chân, Kỷ Nguyên nghiêm khắc quy định chi tiêu cho bữa trưa, chỉ có 52 tệ.
Kết quả một bát mì bên này đều phải 35 tệ.
Hồ Tiểu Vân thực hiểu chuyện chỉ chọn một phần mì thịt bò rẻ nhất 30 tệ, Kỷ Nguyên cùng Ứng Thư Hoán nhìn nhau một cái, cuối cùng Ứng Thư Hoán lúng túng nói: “Anh chọn một phần đi, ăn chung vậy.”
Kỷ Nguyên chọn một phần mì cà chua nạm bò, bát to rất nhanh được mang lên, nước súp đỏ óng, mùi hương chua chua ngọt ngọt, Kỷ Nguyên cùng Ứng Thư Hoán nhịn một buổi sáng nên đói tới mức run run ngón trỏ.
Bà chủ đem ra hai cái chén nhỏ, ánh mắt liên tục dừng ở trên mặt Ứng Thư Hoán mà đánh giá.
Mà cửa tiệm cũng trong ba lớp ngoài ba lớp toàn là mấy cô gái có ngoại hình giống như nữ sinh cao trung, vừa giơ điện thoại vừa che miệng, kích động chụp ảnh Ứng Thư Hoán.
Còn có một ít trạm tỷ biết trước địa điểm tổ tiết mục sẽ quay chụp mà chạy tới đây, Ứng Thư Hoán nhận ra bọn họ, bởi vì có mấy người thường xuyên canh ở tiền tuyến, cho nên còn tương đối quen mắt.
Tổ tiết mục không thể không phái vệ sĩ tới cửa tiệm nhỏ để cách ly tạm thời, phiền não của minh tinh có ca vị cao là đây.
Gương mặt này của Ứng Thư Hoán, có đi tới chỗ nào cũng sẽ bị nhận ra!
“A a a a a a! Là ca ca kìa! Là Ứng Thư Hoán kìa!” Cô gái cầm điện thoại di động hai mắt sáng ngời, cả người đều dán chặt lên tấm kính.
“Không ngờ cái đô thị loại ba của chúng ta cũng có thể nhìn thấy Kiều Kiều, tôi có chết cũng không hối tiếc!!!”
“Nhìn bộ dáng bọn họ hẳn là đang quay chụp chương trình gì đi, đi du lịch đúng không? Ôi trời ạ? Quay du lịch trong thị trấn chúng ta á???”
“……..Dựa theo tính cách của ổng, cho dù đói chết cũng không cùng người khác ăn chung một bát đi.”
“Hiệu quả chương trình…….?”
Một đoạn ngắn này rất nhanh lan truyền tới buổi tối.
Mấy doanh tiêu hào không tính là có danh tiếng cùng nhau trộm lưu ảnh chụp của người qua đường, phóng lên trên mạng: Người qua đường ngẫu nhiên gặp được Ứng Thư Hoán? Là quay chụp chương trình sao?
Cấm Vệ Quân nhanh chóng chạy tới bên dưới Weibo khống bình: Ôm Kiều Kiều đi, làm ơn không leak ảnh, cũng mời mọi người chú ý tới chương trình《Cùng nhau đi du lịch》của ca ca nhiều hơn.
Mà văn án của mấy cái doanh tiêu hào khác là cái dạng này: Ngẫu nhiên gặp Ứng Thư Hoán cùng người khác ăn chung một chén mì? Không phải nói hắn có thói ở sạch sao, chẳng lẽ là lòi ra hình ảnh thật? [nghi hoặc]
Khẩu khí khiêu khích thành công chọc giận mấy chị gái Cấm Vệ Quân:
“Có bệnh à? Tiểu Hoán nhà chúng tôi chuyên nghiệp không được sao? Ai chả biết du lịch keo kiệt muốn chết, để tiết kiệm tiền, chẳng lẽ vẫn còn mặt mũi mà ăn hai bát vào lúc này?”
“Khẩu khí của vị doanh tiêu hào này thật ghê tởm……. Nói bóng nói gió cái gì hả, mà người mới nào đó biết xấu hổ chút đi, vừa xuất đạo liền dán vào Kiều Kiều để lăng xê? Đến giờ vẫn không dừng?”
Thái độ Cấm Vệ Quân cực kỳ ác liệt, fans Kỷ Nguyên vừa mới tới cũng chẳng phải ăn chay, phản bác một câu: “Chẳng lẽ tổ tiết mục ấn đầu Ứng Thư Hoán bắt hắn ăn chung một bát mì với ca ca nhà tôi chắc? Đừng vì mấy tấm ảnh vớ vẩn của doanh tiêu hào mà hất nước bẩn lên người khác nhé……..”
Fans hai nhà xảy ra một trận cọ xát nho nhỏ ngay dưới tài khoản của doanh tiêu hào.
Nhóm Nhất Nguyên biết nếu lấy thực lực hiện tại của Kỷ Nguyên, căn bản không thể trêu vào Ứng Thư Hoán, vì thế tận lực tránh xé mặt với Cấm Vệ Quân…….
Kỷ Nguyên căn bản không thể trêu vào Ứng Thư Hoán cau mày mở đôi đũa cho đối phương, cảnh cáo một phen: “Đừng kén chọn.”
Ứng Thư Hoán siêu chán ghét ăn mì cà chua trộn với gầu bò —— phía trên gầu bò có thịt mỡ, vì thế hắn gắp mấy miếng ném lên trên bàn, Kỷ Nguyên thật sự nhìn không nổi.
Tiểu hỗn trướng……….. Đây đều là tiền đấy, có lãng phí hay không.
Ứng Thư Hoán bị ai kia đánh vào chiếc đũa liền sửng sốt, bĩu môi: “Tôi không thích ăn thịt mỡ.”
Kỷ Nguyên nhíu mày: “Mỡ ở đâu?”
Ứng Thư Hoán chỉ chỉ trỏ trỏ: “Chỗ này, chỗ đó.”
Kỷ Nguyên giáo dục một phen: “Không ăn thì đặt ở trong chén, không được vứt.”
Giọng điệu Ứng Thư Hoán đều thấp hơn tám độ: “Ò.”
Hắn buồn bực mà chọc chọc sợi mì, hệt như tiểu hồ ly bị chủ nhân răn dạy, khiến cho Hồ Tiểu Vân ngồi một bên trợn mắt há mồm.
Này……. Đây là ai?
Ông trời ơi? Tôi lạc trôi trong gió?
Đây là Ứng Thư Hoán? Ứng Kiều Kiều?
Kiều Kiều anh tỉnh a Kiều Kiều! Thiết lập nhân vật của anh không phải thế này đâu!
Hồ Tiểu Vân lúc cao trung chính là fans (phấn mẹ) của Ứng Thư Hoán, đến tận bây giờ vẫn ưa thích dùng tiểu hào lên internet làm mẹ Ứng Thư Hoán.
Tuy rằng thời điểm quay chương trình có thể biểu hiện ở chung bình thường với Ứng Thư Hoán, nhưng thế giới nội tâm lại cực kỳ muôn màu muôn vẻ.
Với hiểu biết nhiều năm của cô về tính tình Ứng Thư Hoán, biểu hiện vừa rồi của hắn chả khác gì bị quỷ bám vào người!
Thật là đáng sợ!
Quá khủng bố!
Đây là cái gì tiểu kiều thê?
Hồ Tiểu Vân bổ não lung tung, sau đó nhìn về phía Kỷ Nguyên.
Không hổ là Kỷ Nguyên mà…..
——Ngay cả Ứng Kiều Kiều cũng sợ anh!
Thời điểm buổi chiều bọn họ vẫn không gặp được nhóm Vương Hạo Thanh trong thị trấn.
Kỷ Nguyên đưa ra hai cái phân tích.
Một là bọn Vương Hạo Thanh đã xuất phát đi rồi.
Hai là bọn Vương Hạo Thanh không ở thị trấn này.
Cái thứ nhất có thể loại bỏ, bởi vì mặc dù thị trấn này không lớn, nhưng có rất nhiều người.
Lấy lưu lượng của Vương Hạo Thanh, muốn tìm được anh ta không khó.
Vậy chính là cái thứ hai: Có khả năng nhóm Vương Hạo Thanh ở địa phương khác.
Dẫu sao, dựa theo nhắc nhở từ con chip mà Kỷ Nguyên cầm, có thể mục tiêu cuối cùng của bọn họ là xuất ngoại.
Chỉ là, một vấn đề mới lại xuất hiện trước mặt Kỷ Nguyên: 300 tệ, làm sao xuất ngoại?
Còn là nước A, đừng nói 300 tệ, dù cấp 3000 tệ, căn bản không đủ cho ba người…….
Kỷ Nguyên cau mày ngồi trên ghế dài ở công viên, nội tâm bay nhanh tự hỏi làm cách nào để kiếm được tiền mau lẹ.
Ứng Thư Hoán cũng nghiêm túc ngồi bên cạnh anh, không nói chuyện, Hồ Tiểu Vân cũng vậy.
Nhìn qua rất giống một nhà ba người vì không nộp nổi tiền thuê nhà liền bị đuổi ra ngoài là thế nào…….
Đạo diễn nhìn thấy một màn này qua camera, đắc ý tới mức quên luôn cả chuyện quá khứ: “Ha ha ha ha ha ha! Kỷ Nguyên, cậu cũng có hôm nay! Tôi không tin cậu có thể chắp cánh mà bay tới nước A!”
Biên kịch: “Đạo diễn………. Ngài thu hồi tâm tư báo thù ngây thơ một chút đi!”
Tận đến nửa tiếng sau, Kỷ Nguyên vẫn không nghĩ ra phương pháp ổn thỏa gì.
Này quả thật là làm khó anh mà, thậm chí anh còn muốn hỏi thăm bọn Vương Hạo Thanh dùng cách nào để xuất ngoại.
Hồ Tiểu Vân nói: “Ai, nếu có máy bay ù ù thì tốt rồi, em liền có thể bắt một chiếc để đi tới nước A.”
Kỷ Nguyên bị cô nhóc làm cho phì cười: “Sao không nói là nếu có máy bay trực thăng thì tốt rồi, bảo nó trực tiếp tới chỗ này đón chúng ta.”
Kỷ Nguyên chỉ là thuận miệng nhắc tới, ai biết Ứng Thư Hoán vẫn luôn không nói chuyện bỗng nhiên giật mình: “Máy bay trực thăng? Tôi có mà.”
……… WTF, máy bay trực thăng?
Tổ đạo diễn trầm mặc.
Biên kịch run run rẩy rẩy mà mở miệng: “Cái kia, cái kia đạo diễn à……. Kịch bản của chúng ta có quy định không được dùng máy bay trực thăng sao……”
“Không có.”
——Bà nội cha nó, liền tính là minh tinh có tiền, nhưng cũng rất ít người có thể tùy tiện chỉ huy máy bay trực thăng đi, ai sẽ nghĩ đến cái này cơ chứ!
Biên kịch trầm mặc: “……… Kia chính là Ứng Thư Hoán.”
40 phút sau, trên không trung của thị trấn Sa Thủy, truyền đến âm thanh ù ù của cánh quạt đang nhảy múa.
Khoảnh khắc này, ánh mắt của quần chúng vây quanh đều dừng ngay giữa không trung, giơ điện thoại cao cao, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm máy bay trực thăng.
Một lúc lâu sau, đạo diễn chửi thề: “……… Đệt!”
Chết tiệt, kẻ có tiền —— vạn ác!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook