Sau khi ăn xong que kem nhỏ, Kỷ Nguyên còn lưu luyến không rời nhìn chằm chằm cái que còn sót lại, hy vọng nhìn thấy dòng chữ “thêm một que kem” ở phía trên.

Thật đáng tiếc, hoàng đế bệ hạ không có may mắn như vậy.

Anh đang trong giai đoạn giảm béo, theo lý mà nói, đương nhiên không được ăn mấy loại đồ ăn vặt chứa lượng calo cao như vậy, nhưng giữa cái nắng chói chang như vậy, lại nhìn thấy nhóc con nhà người ta ăn kem, đương nhiên nhịn không nổi rồi.

Thế giới này có rất nhiều loại đồ ăn hiếm lạ mà anh chưa từng thấy qua, kem chính là một trong số đó.

Kỷ Nguyên nhớ tới thời điểm bước vào cửa hàng tiện lợi, vừa nghiêm túc vừa cẩn thận lướt qua giá cả một hồi, sau đó mới quyết định que kem sữa rẻ nhất, chỉ có 5 tệ.

Kỷ Nguyên thở dài một phen, quả nhiên kiếp trước hay hiện tại, tiền bạc vẫn là thứ quan trọng nhất.

Nhất định anh phải tìm một công việc tử tế, nhanh chóng khiến cho ngân khố nhỏ của mình dồi dào lên một chút mới được.

Ừm, coi như que kem này là tự mình khen thưởng cho nỗ lực trong tương lai vậy.

Kỳ Nguyên mặt không đổi sắc tìm lý do, cuộc đời anh quá gian nan, cho nên mới cần một chút ngon ngọt.

Sau khi trở về từ bệnh viện, dưới sự chỉ đạo và hướng dẫn của Giang Ngọc, cộng thêm lượng tri thức khổng lồ từ Internet cùng lời khuyên từ các chuyên gia dinh dưỡng và huấn luyện viên thể hình mà Giang Ngọc biết, Kỷ Nguyên nhanh chóng lên kế hoạch giảm béo cho mình.

Kỷ Nguyên gian nan tra các phương pháp giảm cân từ trên mạng, lại phát hiện lượng vận động của chúng quá ít, hoàn toàn không thể hỗ trợ.

Thân thể hiện tại của Kỷ Nguyên cao 1m78, đi thêm giày là 1m8, ừm, bốn bỏ lên năm, coi như chính mình cao 1m8 vậy.

Đàn ông……… không quá để ý về ngoại hình, nhưng về chiều cao lại khác.

Kiếp trước, Kỷ Nguyên cũng thiếu tầm 2cm mới tới 1m8, cho nên thời điểm ra ngoài, anh đều sẽ yêu cầu thị nữ trát tóc mình thành một cái đuôi ngựa thật cao, phải luôn bảo đảm lúc đứng trước bá tánh, vĩnh viễn là hình tượng cao lớn, uy phong lẫm liệt.

Với cân nặng hiện tại, nếu như có thêm cơ bắp săn chắc, nhất định Kỷ Nguyên sẽ sở hữu một thân hình cực kỳ cường tráng.

Tiếc là da thịt trên người nguyên chủ lỏng lỏng lẻo lẻo, đừng nói săn chắc, ngay cả một khối cơ bắp cũng đều không có, cho nên nhìn qua chẳng khác gì một khối tròn lửng, điều này khiến Kỷ Nguyên rất không hài lòng.

Kỷ Nguyên không thích dáng người quá cường tráng, nhưng cũng không ưa loại gà luộc thịt mỡ, dáng người kiếp trước của anh thuộc kiểu cân xứng đĩnh bạt, như ngọc như trúc. Cho nên mục tiêu hiện tại chính là luyện tập thành bộ dáng kiếp trước đó.

Đúng vậy, Kỷ Nguyên phát hiện, khuôn mặt của nguyên chủ với gương mặt mình ở kiếp trước thế mà lại giống nhau như đúc.

Thời điểm vừa mới xuyên qua, Kỷ Nguyên ăn một đạp của Ứng Thư Hoán mà ngã nhào trên mặt đất, đụng vào ngăn tủ, mặt mũi đều bầm dập hết cả lên, căn bản không thể nhìn ra hình dáng ban đầu.

Hôm nay mấy vết thương đã tiêu sưng một chút, lúc đối diện trước gương quan sát chính mình, Kỷ Nguyên vô cùng kinh ngạc, không những mặt nguyên chủ giống hệt mình kiếp trước, mà ngay cả vị trí vết bớt kia cũng y hệt nhau.

Chỉ là lúc trước khóe miệng bị rách nên không chú ý, nốt ruồi đỏ kia như ẩn như hiện ở vành môi, mỗi khi mím chặt lại liền như cánh hoa, chọc người chú ý.

Kỷ Nguyên ôm mặt thất thần, cảm xúc ngổn ngang như thủy triều ập đến.

Chẳng lẽ trời cao ban cho mình một cơ hội khác sao? Nhưng kiếp trước bàn tay mình đẫm máu, nghiệp chướng nặng nề…….. Vậy còn tài đức gì mà nhận được tư cách như vậy……….

Bỏ đi, nghĩ nhiều cũng vô dụng.

Kỷ Nguyên chỉ thương xuân bi thu* chốc lát, rất nhanh đã bị hiện thực vả bôm bốp, trước mắt vẫn phải giảm cân đã.

*thương xuân bi thu (伤春悲秋) tâm tình ưu tư, bi thương khi nhìn thấy thời gian, cảnh vật thay đổi.

Bây giờ có cơ hội sống lại như vậy, nhất định không được lãng phí, sống vì chính mình, tuyệt đối không khiến bản thân thất vọng.

Kế hoạch giảm béo của Kỷ Nguyên chính thức bắt đầu, cùng lúc đó, dưới sự chỉ dẫn của Giang Ngọc, tài chính cũng không còn là số âm nữa.

Giang Ngọc dành một tuần để từ chức ở truyền thông Tâm Động, sau đó mang theo một ít tâm phúc và nghệ sĩ cốt cán cùng nhau từ chức, thành lập phòng quản lý nghệ sĩ “Cinderella”, bắt đầu chuỗi ngày rồng thần thấy đầu không thấy đuôi*.

*Thần long kiến thủ bất kiến vĩ ( 神龙见首不见尾), ý chỉ những người giỏi giang bận rộn, có hành tung bí ẩn.

Cinderella vừa mới thành lập nên tài nguyên của nghệ sĩ đều do người đại diện tự phân bố, còn có tranh cãi về hợp đồng với công ty trước, chuyện nào cũng yêu cầu Giang Ngọc đích thân điều hành. Bình thường trời chưa sáng đã phải ra cửa, trời vừa hửng sáng mới được về nhà, đi suốt đêm cũng không hiếm lạ, chỉ một tháng ngắn ngủi trôi qua, Giang Ngọc mệt đến mức tróc luôn một lớp da.

May mắn thay, suốt quãng thời gian này, Giang Ngọc vẫn được ăn ba bữa một ngày đúng giờ.

Giang Ngọc cảm thán một chút, quả nhiên lúc trước đưa Kỷ Nguyên về nhà là quyết định đúng đắn mà.

Lúc đầu Giang Ngọc cho rằng Kỷ Nguyên chỉ là người biết võ thuật mà thôi, ai ngờ tay nghề nấu ăn của đối phương còn đỉnh như thế.

Ngoại trừ buổi sáng đầu tiên Giang Ngọc phải đi mua bữa sáng, còn lại một ngày ba bữa sau đó đều là chính Kỷ Nguyên làm sau khi học xong cách sử dụng phòng bếp.

Không những Kỷ Nguyên tự mình làm, còn luôn dành lại một phần cho Giang Ngọc.

Dù sao cũng ăn nhờ ở đậu nhà Giang Ngọc, cũng nên báo đáp người ta một chút, Kỷ Nguyên không muốn nợ ân tình của bất kỳ ai.

Cho nên Giang Ngọc dẫu về muộn đến đâu cũng đều có cơm ăn.

Mặc dù cả tháng nay số lần hai người gặp mặt chỉ đếm được trên đầu ngón tay……. Kỷ Nguyên cấp tốc giảm béo, một giây cũng không ngừng…….. Nhưng cảm tình giữa hai người lại ngoài ý muốn tăng lên không ít.

……… Đương nhiên đó chỉ là Giang Ngọc đơn phương cảm thấy thế.

Đầu tháng chín, Kỷ Nguyên đã ở nhà Giang Ngọc hơn một tháng.

Phòng làm việc Cinderella sau quãng thời gian bôn ba bận rộn, cuối cùng cũng dần dần ổn định, các nghệ sĩ bắt đầu chạy quảng cáo và thử vai.

Giang Ngọc ngồi trong văn phòng làm việc, hiếm khi mới có thể thở phào nhẹ nhõm, phát hiện đã tới 12 giờ liền vội vàng mở hộp giữ nhiệt của mình ra, hương thơm nồng nàn lập tức tràn ngập khắp bốn phía.

Hộp giữ nhiệt là cơm trưa mà Kỷ Nguyên đã làm.

Mỗi buổi sáng, trước khi ra ngoài chạy bộ sẽ chuẩn bị trước cơm trưa, một phần dành cho Giang Ngọc, đặt ở trong hộp giữ nhiệt.

Súp cá trắng đục tản ra hương thơm quyến rũ, vài lát cam và hành lá nổi lên phía trên, được ninh nhừ thành súp trên lửa nhỏ, độ mặn ngọt vừa phải. Giang Ngọc vừa ngửi thấy mùi liền nhịn không được mà nuốt nước miếng, ngón trỏ di chuyển nhanh hơn mấy lần.

Kết quả chỉ vừa lấy ra đôi đũa, còn chưa kịp nếm miếng nào, ngoài cửa đã xuất hiện hai cái đầu đang thò vào.

“Giang ca, ăn cơm hả?” Người lên tiếng chính là một nam sinh với khuôn mặt tròn tròn, cặp mắt cong lên như trăng non, là trợ lý của Giang Ngọc, tiểu Chu.

“Giang ca, hôm nay ăn sớm thế, ăn gì vậyy?” Người còn lại vừa mới mở miệng chính là một nữ sinh dịu dàng, ngoại hình cực kỳ đáng yêu, là nghệ sĩ dưới tay Giang Ngọc, gọi là Hồ Tiểu Vân, người vừa bộc lộ tài năng trong các bộ phim truyền hình trực tuyến.

Một tháng trước, hai người này vẫn ngậm đắng nuốt cay ăn cơm hộp, tận đến lúc ăn ké cơm của Giang Ngọc, liền không chịu ăn cơm hộp nữa.

Bây giờ chỉ cần đến thời điểm ăn cơm, chỉ cần chớp mắt một cái là có thể nhìn thấy hai người họ đứng trước cửa phòng làm việc của Giang Ngọc.

Giang Ngọc: “….”

Tiểu Chu thuần thục cầm chén và đũa vào, nhìn chằm chằm vào món súp cá, tròng mắt cũng muốn rớt vào bên trong, nuốt nước bọt ừng ực: “Hôm nay ăn cá hả?”

Hồ Tiểu Vân có hơi ngại ngùng một chút, mặc dù cũng muốn ăn ké cơm của người ta, nhưng không có biểu hiện lộ liễu như vậy, kết quả vừa mở miệng, nước miếng suýt chút nữa đã rớt ra ngoài: “Thơm quá đi, Giang ca.”

Giang Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu: “Thôi, mang chén lại đây ăn đi!”

Sau khi ăn uống no nê, tiểu Chu xoa xoa cái bụng tròn xoe của mình, há miệng liền nói: “Giang ca, có phải anh đang yêu đương không, cái này là chị dâu làm hả? Hồi trước đâu thấy anh mang hộp giữ nhiệt tới công ty.”

Chị dâu? Giang Ngọc nhớ tới Kỷ Nguyên, cười ngất, cái tên mặt than kia mà biết bản thân bị người ngoài nói thành bạn gái của hắn, biểu cảm nhất định vi diệu vô cùng: “Chị dâu cái đầu cậu ấy, này là bạn cùng phòng làm.”

“Giang ca, bạn cùng phòng của anh đảm đang quá đi thôi.” Tiểu Chu vừa nói vừa nhìn chút súp cá còn dư lại trong hộp giữ nhiệt, Giang Ngọc đảm bảo, nếu như ở đây không có ai, nhất định thằng nhóc này sẽ nhào lên liếm cái hộp kia: “Không biết mấy món ăn kia làm kiểu gì, ăn xong rồi mà mùi thơm vẫn còn lưu trong miệng, hơn nữa cả người đều ấm áp, ấm đến trong ruột trong gan cơ.”

“Này chắc là dược thiện.” Hồ Tiểu Vân suy tư nói: “Trước kia ông nội em cũng làm qua loại đồ ăn như vậy.

“Dược thiện?” Giang Ngọc hỏi lại. “Đúng vậy.” Hồ Tiểu Vân giải thích: “Chính là phối hợp một số thực phẩm, dược phẩm để chế thành món ăn. Đã đem dược làm đồ ăn, lại chế đồ ăn thành dược, dược mượn thực lực, thực trợ dược uy, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Không những giá trị dinh dưỡng cao, mà còn có thể phòng bệnh chữa bệnh, bảo vệ sức khỏe cơ thể, kéo dài tuổi thọ.”

Tiểu Chu nghe xong liền ngốc lăng một trận: “Lợi hại vậy á?”

Hồ Tiểu Vân ợ một cái: “Muốn làm được dược thiện thì tay nghề của người nấu phải cao có biết không hả.” Nói xong liền chuyển chú ý sang phía Giang Ngọc: “Giang ca, chẳng lẽ gần đây anh không thấy da mình tốt hơn nhiều à, không hề nổi mụn, sắc mặt hồng hào trắng nõn. Trước đây tăng ca liên tục như vậy, anh đều phải uống thuốc thay cơm, mà tháng này em đâu còn thấy anh uống thuốc nữa, hơn nữa tinh lực dồi dào, đặc biệt là lúc mắng chửi người khác……”

Câu cuối cùng Hồ Tiểu Vân nhỏ giọng phun tào một phen.

Hồ Tiểu Vân không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới, Giang Ngọc mới kịp phản ứng lại.

Quả thật, kể từ khi ăn đồ ăn do Kỷ Nguyên nấu, hắn đúng là không đụng đến thuốc nữa. Ngay cả lúc ngủ cũng không gặp tình trạng như tim đập nhanh, tay chân lạnh cóng.

Hơn nữa, gần đây cũng không lên cơn đau dạ dày nữa.

OMG, mấy món ăn Kỷ Nguyên làm đều là dược thiện sao? Chúa ơi, có gì mà Kỷ Nguyên không làm được nữa không? Khoan đã, đừng nói Kỷ Nguyên cũng có thể dùng khinh công lướt đi trên nước chứ? Giang Ngọc nhịn không được mà tưởng tượng.

“Giang ca, có thể add Wechat người bạn kia của anh không?” Thanh âm Hồ Tiểu Vân đánh gãy tâm trí đang trôi vào cõi mơ mộng của Giang Ngọc: “Em tìm rất nhiều dược thiện sư ở bên ngoài, cũng học rất nhiều phương pháp chế biến, nhưng không có hiệu quả mấy, hơn nữa làm xong còn khó ăn, khổ chết đi được. Em thấy bạn anh rất lợi hại nha, giới thiệu một chút đi mà, em cũng muốn cải thiện làn da a……”

Giang Ngọc hồi phục lại tinh thần, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, nói: “Được rồi, để tối về anh hỏi một chút.”

Giang Ngọc ngẫm nghĩ một phen, chờ đến buổi chiều tan tầm, hiếm khi không phải tăng ca, liền về trước để chờ Kỷ Nguyên.

Giang Ngọc về đến nhà không lâu, Kỷ Nguyên đã trở lại.

Cả tháng nay, hai người chẳng mấy lần gặp nhau, lúc nào Giang Ngọc cũng trong tình trạng vội vội vàng vàng, chính thức gặp mặt kiểu này vẫn là lần đầu tiên.

Giang Ngọc chợt nhận ra, Kỷ Nguyên đã gầy đi rất nhiều, là loại giảm cân mà mắt thường có thể thấy ấy.

Chỉ là dáng người trước kia của Kỷ Nguyên có chút…….. Cho nên dù giảm cân nhanh như vậy, so với người bình thường vẫn mập hơn một chút.

Bởi thế, tuy Giang Ngọc kinh ngạc, nhưng cũng chỉ chớp mắt một cái mà thôi.

Nhưng loại nghị lực kia vẫn khiến Giang Ngọc bội phục, chỉ mới một tháng ngắn ngủi, Kỷ Nguyên đã giảm hơn 40kg, càng gầy, ngũ quan càng hiện ra rõ nét. Giang Ngọc chỉ cần lướt qua một cái đã có thể đoán được, người này nhất định là một mỹ nhân.

Kỷ Nguyên vừa nhìn đối phương vừa lau mồ hôi, Giang Ngọc thuận miệng mở lời: “Cậu giảm béo giống như chơi vậy, nói gầy liền gầy hả?”

“Còn kém xa lắm.” Kỷ Nguyên một hơi tu sạch cốc nước.

Giang Ngọc tò mò: “Mỗi ngày cậu ra ngoài tập luyện kiểu gì thế, tìm huấn luyện viên thể hình hả?”

Kỷ Nguyên: “Chạy bộ, đánh quyền, còn có vài thể loại vận động khác.”

Giang Ngọc cảm khái: “Chạy bộ á? Không ngờ nó lại có hiệu quả như vậy.”

Đó là hắn không biết một ngày Kỷ Nguyên chạy bao nhiêu cây số thôi.

Nếu Giang Ngọc biết lượng huấn luyện của Kỷ Nguyên chẳng khác gì bộ đội đặc chủng, nhất định sẽ khâm phục đến mức nằm bò trên mặt đất.

Trò chuyện mấy câu, Giang Ngọc rất khéo léo đánh ý qua chuyện dược thiện.

Hắn nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề: “Kỷ Nguyên, chúng ta cũng ở chung hơn một tháng rồi, cậu có ơn cứu mạng với tôi, cho nên cũng không cần vòng vo tam quốc.”

Kỷ Nguyên nhặt viên bi thủy tinh lên, đặt lên trên tấm kính, hài lòng nhìn thứ đồ vật đáng tỏa ra ánh sáng lấp lánh mà kiếp trước chưa từng gặp qua.

Giang Ngọc sờ sờ mũi, nói: “Có phải cậu làm dược thiện không?” Xong lại bổ sung thêm, “Chính là đồ ăn dạo gần đây ấy.”

Kỷ Nguyên cũng chẳng tỏ vẻ ngoài ý muốn, thời đại này cũng có dược thiện, cho nên Giang Ngọc biết chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Chỉ là dược thiện ở thời đại này so với kiếp trước đã mất đi nhiều khâu quan trọng, đây cũng là nguyên nhân các loại dược thiện trên thị trường không có hiệu quả mấy.

Kỷ Nguyên gật đầu, không biết kiểu gì, đột nhiên Giang Ngọc có loại cảm giác “Quả nhiên là như thế”

“Mình đúng là nhặt được bảo bối mà.” Hắn trêu đùa một phen, “Ái phi, nàng còn bất ngờ gì mà trẫm không biết nữa hả?”

Kỷ Nguyên có chút cạn lời, nếu hắn ta biết bạn cùng phòng mình đích thực là hoàng đế thì sẽ có cảm giác gì………. Cảm thấy có thành tựu không?

Giang Ngọc giả bộ ho khan một tiếng, tiếp tục vấn đề của mình: “Tôi thương lượng với cậu cái này nhé, dược thiện của cậu có hiệu quả hơn bên ngoài nhiều, nên tôi dự tính mua phương thức từ chỗ cậu, dùng cho nghệ sĩ trong phòng làm việc của tôi.”

“Giá cả?” Kỷ Nguyên hỏi ngay điểm mấu chốt, hiện giờ anh đã có thể sử dụng ngôn ngữ hiện đại một cách thuần thục.

Giang Ngọc nghe thấy lời kia của Kỷ Nguyên liền biết đối phương không có ý che giấu nữa, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Giá cả thì không thành vấn đề, hiển nhiên tôi biết dược thiện bên cậu rất có hiệu quả, cho nên giá cả cũng sẽ không quá thấp……..”

Giang Ngọc đưa ra con số cao gấp ba lần giá thị trường.

Kỷ Nguyên ngẫm nghĩ một phen, nghĩ đến chính mình đang lúc thiếu hụt tài chính, Giang Ngọc lại tự mình tìm tới cửa tặng tiền, đương nhiên anh chẳng ngu gì mà đe người chặn ngoài cửa: “Không thành vấn đề.”

Hơn nữa, trước kia sư nương chế tạo dược thiện cũng vì mục đích tạo phúc cho bá tánh.

Dược thiện, kỵ nhất là cất giấu tâm tư về phương thuốc, nếu tim được biện pháp cứu mạng được tất cả mọi người, đó mới là công đức lớn nhất của một y giả.

Thêm nữa, trong thế giới mới lạ này, hoàng đế bệ hạ mà không có tiền cũng chật vật như thường. Lúc này nhìn thấy túi tiền dẹp dép của mình dần dần căng phồng lên, Kỷ Nguyên mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Đến nỗi mấy tháng sau, dược thiện trở nên phổ biến trong giới giải trí, trở thành “món ăn” khó cầu nhất của mọi nữ minh tinh, kế tiếp đó chính là có tiền cũng không mua được “sắc đẹp”.

Làm xong chuyện này, tâm tình Giang Ngọc cực kỳ vui sướng, nhớ tới lời nhờ vả của Hồ Tiểu Vân, thuận tiện nói: “Tôi trực tiếp chuyển tiền qua Wechat cho cậu nhé, bây giờ cậu dùng Wechat rồi đúng không?”

Giang Ngọc cũng không dò hỏi Kỷ Nguyên làm dược thiện kiểu gì, trải qua hơn tháng trời ở chung, hắn cũng hiểu sơ lược tính cách của Kỷ Nguyên.

Đây là một người đàn ông đầy rẫy bí ẩn, cẩn thận, trầm ổn, khí chất vượt qua tuổi tác, tĩnh lặng như hồ nước sâu thẳm, không thích đùa cợt, có chút tách rời khỏi xã hội hiện đại, làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, phong cách cổ xưa, hệt như một thân sĩ bước ra từ các đại gia tộc.

Thời điểm không biểu cảm, trong ánh mắt luôn luôn ẩn chứa sự cô độc.

“Tôi thêm một cái Wechat cho cậu, nhân tiện giới thiệu một đồng nghiệp mới…….. Cậu để ý chuyện này không?” Lúc nói nửa câu cuối cùng, Giang Ngọc có chút cẩn thận.

Không biết vì cái gì, sâu thẳm trong xương tủy, hắn luôn có cảm giác sợ hãi Kỷ Nguyên, hệt như dân chúng sợ hoàng đế vậy……. Mặc dù so sánh như vậy có chút không đúng, nhưng Giang Ngọc không tìm thấy lý do khác để biện minh.

Kỷ Nguyên không từ chối, Giang Ngọc thêm Wechat của Kỷ Nguyên, nhìn đến tên và ảnh đại diện của đối phương, liền đứng hình ngay lập tức.

Một lát sau, Giang Ngọc coi như không có chuyện gì mà gửi Wechat của Kỷ Nguyên cho Hồ Tiểu Vân.

Vừa đặt chân tới nhà, Hồ Tiểu Vân mở Wechat mà Giang Ngọc chuyển tới, tên là “Vãng sự tùy phong*”, avatar là một đóa hoa sen trắng như tuyết, có chút không nói nên lời.

*Chuyện xưa theo gió

Hồ Tiểu Vân nhảy qua nhắn tin cho Giang Ngọc, cảm khái nói: Đại sư đúng là đại sư mà……… Phong cách đặt tên với avatar này…….. Vừa nhìn liền liền có mùi vị như trong vòng bạn bè Wechat…..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương