Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại
-
5: Trấn Nhỏ Quái Đản 05
Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn
Sở Tu tin hắn mới là lạ, chỉ sợ một khi quăng đồ vật ra ngoài, hắn liền chạy đi mất thì sao?
Cô nhỏ giọng nói: “Tôi sợ hãi, tay run nên có thể ném không chuẩn, lỡ như rơi ở trên cửa sổ, anh bò bò lên lấy tới không?”
Vóc dáng cao đen mặt, mắt thấy lưỡi hái rơi xuống, Sở Tu đột nhiên nghiêng người né tránh.
Sở Tu nếu chết ở nơi đó, chỉ sợ manh mối cũng không có, nơi đây rõ ràng rất nguy hiểm, hai người bọn họ cũng không dám đi vào.
“Bắt lấy!” Hắn khẽ cắn môi có chút không nỡ ném một cái đồ vật, Sở Tu bỗng nhiên tiếp được, phát hiện là cái cúc áo làm trang sức, hình tròn, tuy rằng nhỏ, nhưng bề mặt lại rõ ràng.
“Mau xuống dưới!” Vóc dáng cao gầm nhẹ phất tay, Sở Tu kinh ngạc phát hiện, trong nháy mắt nắm lấy mặt trang sức kia, cả người cô liền xuất hiện ở cạnh cửa sổ, giống như là thuật di chuyển.
Sở Tu nhanh chóng dẫm lên cửa sổ, khi nhảy xuống quay đầu lại nhìn thoáng qua, trên mặt đất nằm bò một cái con rối plastic, vị trí cô đứng lúc nãy, đã bị lưỡi hái chọc ra hai lỗ thủng.
Vóc dáng cao đỡ cô một phen, hai người nhanh chóng chạy ra phía ngoài, vật cầm lưỡi hái kỳ quái kia chắc hẳn sẽ không rời khỏi căn nhà này.
Hai người từ lỗ trống chui đi ra ngoài, liền nhìn thấy vóc dáng thấp ở phía xa không ngừng vẫy tay: “Đi đi đi! Người bảo vệ muốn lại đây!”
Có người canh gác, nên bọn họ thành công đào thoát, chạy một lúc cũng không dám dừng lại, mà khi chạy rất xa rồi, xác định tạm thời an toàn, ba người mới dừng.
“Manh mối đâu?” Vóc dáng cao vươn tay.
Sở Tu lấy ra tư tiệu đưa cho hắn, vóc dáng cao tiếp nhận tư liệu, sắc mặt mới đỡ hơi chút, hắn có một chút bất mãn nói: “Cô nên tin tưởng lời tôi nói, cô nhất định sẽ không có việc gì, kết quả lại làm tôi lãng phí một cái đạo cụ, đó là đạo cụ duy nhất của chúng tôi ”
Vóc dáng thấp chạy nhanh đi theo diễn một cái vai đối nghịch với vai phản diện: “Người không có việc gì mới là quan trọng nhất, đồ vật về sau còn có thể lại có được.”
Sở Tu chỉ là cười tủm tỉm: “Tôi là người mới mà, khó tránh khỏi sợ hãi, cảm ơn anh.”
Vóc dáng cao sắc mặt lúc này mới tốt hơn một chút: “Về sau cô nhất định phải nghe tôi, chúng ta là đồng đội, tôi dù như thế nào cũng sẽ không hại cô.”
Sở Tu gật gật đầu, không nói thêm nữa.
Vóc dáng cao kêu cô nói những gì đã gặp được, sau đó hai người liền ghé vào cùng nhau khe khẽ nói nhỏ, Sở Tu tìm cái cớ đi trước, nói muốn đi mua đồ vật.
Hai tên kia thật sự quá độc ác, từ đầu tới đuôi liền không cùng cô nói thật vài câu, đầu óc lúc nào cũng đều là lợi dụng cô như thế nào, Sở Tu không phải bởi vì bị lợi dụng mà tức giận, thế gian này quan hệ giữa người với người đều là lợi dụng lẫn nhau, chỉ có một ít là tình cảm thật tình, còn lại đều là lợi dụng.
Người trước sẽ hình thành cảm tình, người sau sẽ hình thành mâu thuẫn.
Hai người đó rõ ràng chỉ là muốn lợi dụng cô, nói không chừng cuối cùng còn vứt bỏ cô, dùng xong liền vứt, căn bản mặc kệ cô chết sống.
Đã biết được một điều chính là, người mới thật sự sẽ được bảo vệ, nhưng mà cơ chế gì đó bọn họ đã nói không giống nhau, có khả năng thời gian cũng không giống nhau.
Sở Tu đi tìm người đáng tin cậy hỏi thăm.
Đang trên phố đi bộ, lại đụng phải thanh niên ở cách vách, hắn hình như cũng là lang thang không có mục tiêu, Sở Tu cảm thấy hai người bọn họ rất có duyên, liền lại gần: “Anh có phát hiện manh mối gì không?”
“Có, buổi tối nơi này rất nguy hiểm, trên đường sẽ có cái gì đó qua lại, ngày hôm qua người kia chết rất có khả năng chính là bởi vì nó.” Lông mi của hắn đặc biệt dài, thời điểm rũ xuống thậm chí có thể che đậy mí mắt dưới.
Sở Tu không nghĩ tới hắn lại thành thật như vậy, kinh ngạc một chút:" Làm sao mà anh biết được?”
“Bởi vì vào lúc ban đêm tôi cũng ở trên phố.”
Câu trả lời mày khiến cho người ta kinh ngạc, Sở Tu sửng sốt một chút sau đó phản ứng lại: “Anh là người mới?”
“Bọn họ nói người chơi cũ là có thể nhìn ra ai là người mới.
”
“Đúng vậy.” Thanh niên gật gật đầu: “Lừa gạt bọn họ, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể từ một ít biểu biểu hiện mà phán đoán ai là người mới ai là người cũ, từ lúc vào đến giờ không có người nào phát hiện tôi là người mới.”
“Hợp tác không?”
“Có thể.”
Sở Tu vươn tay, thanh niên ngây người một chút, đại khái không hiểu đây là ý gì.
“Vỗ tay đó.”
Hắn lúc này mới chần chờ vươn tay, cùng Sở Tu đánh một cái.
Sở Tu cười tủm tỉm nói: “Nếu có manh mối, tôi sẽ lại tìm anh, có manh mối quan trọng cũng nhớ rõ tới kêu tôi nhé.”
“Được.” Thanh niên nghiêm túc gật gật đầu, hai người cứ như vậy mà hợp tác.
Đây mới đồng đội chân chính sao, chịu nghiêm túc cùng chia sẻ manh mối, sẽ không chọc một đao sau lưng, Sở Tu mua một chén bánh đày đường đỏ, còn rảnh rổi cùng ông chủ trò chuyện một hồi lâu.
Cô biết được trong miệng ông ấy, trong thị trấn rất ít người trẻ tuổi, bởi vì bọn họ ở đây đều rất nghèo, cho nên đại đa số người trẻ tuổi đã ra ngoài làm công, còn ở lại trong nhà hoặc là là lười, hoặc là là thật sự đi không được.
Cho nên trong thị trấn đều là người già và trung niên, những người trẻ tuổi chỉ về những ngày hội trọng đại, ví dụ như trung thu hoặc là ăn tết.
Cũng có một ít ở bên ngoài thành gia lập nghiệp, liền ở bên ngoài định cư.
“Chẳng hạn như hàng xóm của chú, con trai trưởng nhà lão Lý rất có tiền đồ, ở bên ngoài mua nhà về sau liền mang theo cha nó đi rồi.” Ông chủ cực kỳ hâm mộ nói: “Không biết khi nào con trai chú cũng có thể có tiền đồ như vậy.”
“Khẳng định sẽ có, đến lúc đó tới đón chú đi đoàn tụ gia đình, hưởng thụ cuộc sống.” Sở Tu một bên ăn bánh dày đường đỏ một bên nói: " Đường đỏ hơi ít, chú lại cho con thêm một ít được không ạ?”
“Ha ha ha, được, cho con thêm này.
”
Từ sau khi xảy ra sự kiện lúc nãy, không khí giữa bọn họ đã có sự thay đổi, chắc có lẽ vóc dáng cao cùng vóc dáng thấp cũng biết, Sở Tu khẳng định sẽ không tín nhiệm bọn họ như lúc trước.
Nhưng mà Sở Tu là người mới, cũng không có người khác có thể dựa vào, tạm thời không cần lo lắng thêm nữa.
Bởi vậy đến buổi tối, bọn họ liền kêu Sở Tu, đầu tiên là hỏi han ân cần một hồi, nửa ngày mới đi vào vấn đề chính: “Mỗi phó bản đều có thời gian hạn chế, thời gian hạn chế của phó bản này cũng không biết là bao lâu, nhưng khẳng định sẽ không dài, theo thời gian một chút một chút qua đi, tính nguy hiểm đều sẽ tăng cao, chúng ta chỉ có thể đi ra ngoài vào ban ngày, thời gian thật sự là quá ít, cho nên chúng tôi muốn nhìn xem, buổi tối bên ngoài có thật sự có nguy hiểm hay không.”
Sở Tu dáng ngồi cực kỳ đoan chính: “Ý của các anh là?”
“Cần phải có người đi ra ngoài tra xét một chút, cũng không cần đi xa, chỉ cần nhìn xem buổi tối tình huống bên ngoài như thế nào là được.” Vóc dáng cao ho khan một tiếng sau đó nói: “Cô cảm thấy thế nào.”
“Ý là muốn tôi đi ra ngoài sao?” Sở Tu nhíu nhíu mày thần sắc khó xử: “Nhưng là các anh không phải nói, thời gian người mới được bảo vệ chỉ có 36 giờ sao? Như vậy buổi tối hôm nay hẳn là qua thời gian được bảo vệ, tôi không có kinh nghiệm gì, đi ra ngoài không an toàn?”
Vóc dáng cao biểu tình có chút xấu hổ, hắn ho khan một tiếng sau đó nói: "Đúng là như vậy, tuy rằng có thời gian được bảo vệ, nhưng mà người mới sẽ an toàn hơn người cũ, mặc kệ là trò chơi nào, người mới luôn phải có một chút ưu đãi, đúng hay không?”
Vóc dáng thấp chạy nhanh nói: “Huống hồ chúng ta cũng sẽ không để cô cứ như vậy mà đi ra ngoài, nếu người mới vượt qua thời gian bảo vệ, cũng sẽ có một quy tắc cùng loại nào đó, cũng tương đối an toàn một chút, ví dụ như cùng một sự kiện, người chơi cũ kích phát có thể sẽ phải chết, nhưng người mới kích phát thì sẽ có tỷ lệ sống, trừ khi lần thứ hai lặp lại kích phát.”
Hắn cho vóc dáng cao một ánh mắt, vóc dáng cao từ trong lòng ngực móc ra một cái cái hộp nhỏ, đưa cho Sở Tu: “Gần giống với đồ vật ban ngày cho cô, đều là có thể bảo vệ cô một mạng, nếu cô nguyện ý đi ra ngoài thì cái này liền cho cô, còn nếu cô ở bên ngoài không dùng đến nó, nó cũng sẽ là của cô, thế nào?”
Sở Tu đem hộp nhận lấy, biểu tình vẫn còn chút do dự: “Tôi sẽ đi thử xem, nếu tôi thấy không an toàn, tôi sẽ lập tức đã trở lại đó.”
“Đó là đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là còn sống.” Vóc dáng thấp cười cười: “Chúng ta là đồng đội mà.”
“Vậy được rồi, tôi đi về trước thu thập đồ vật.” Sở Tu đem hộp cất vào trong túi, sau đó trở về phòng, mặc một cái áo khoác, trước khi đi cô nhẹ nhàng gõ gõ vách tường, ngay sau đó ra cửa.
Ban đêm trên đường phố không có một người, rõ ràng hiện tại còn không quá 12 giờ, nhừng trừ nơi bọn họ ở, nơi khác trong phòng thậm chí còn không có một ánh đèn, nơi nơi đều là một mảnh đen như mực.
Sở Tu ra tới cửa liền run run, bởi vì buổi tối có chút lạnh lẽo, quần áo dày nhất trên người cũng chỉ là một cái áo khoác mỏng mà thôi, ngày mai phải đi ra ngoài thêm quần áo mới.
Chỉ là tiền mặt cô mang theo không quá nhiều, không biết nơi này có thể chi trả bằng internet hay không, bất quá ngẫm lại cũng biết, di động căn bản không tín hiệu, có tiền cũng không thể sài.
Cô hà một hơi, sau đó hướng đường phố bên trái đi, lúc đi ngang qua thùng rác góc đường, Sở Tu móc cái hộp gỗ trong túi ra, trực tiếp ném vào.
Cô chưa từng mở ra xem thử một lần, bởi vì bên trong tuyệt đối không phải là đạo cụ quan trọng giống ban ngày.
Ý tứ hai người kia rất rõ ràng, để cô trở thành người dò đường, nếu gặp được cái gì nguy hiểm, chết ở bên ngoài cũng không đáng tiếc, ngược lại giúp bọn hắn chứng minh buổi tối không thể ở bên ngoài.
Chết rồi thì còn có thể lại tìm bọn họ trỉ trích họ cho cô đồ giả sao?
Nếu có thể sống sót trở về thì càng tốt, chứng minh cô không có kích phát nguy hiểm, tự nhiên cũng sẽ không dùng đến đạo cụ bảo mệnh, không phát hiệm được thứ đồ kia là giả.
Bởi vì loại đạo cụ này, tuyệt đối không phải tùy tùy tiện tiện là có thể dùng, bọn họ khẳng định sẽ không lãng phí nó ở trên người Sở Tu.
Trong lòng Sở Tu hiểu rõ, cũng sẽ không bởi vậy mà cảm thấy phẫn nộ, dù sao thì cô vốn dĩ cũng chuẩn bị ra ngoài một chuyến..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook