Ở Trên Đường Cứu Người Tôi Nhặt Được Hệ Thống
Chương 19: Cao Thủ Thật Sự Không Có Giới Hạn

Phùng Tiếu Tiếu nhìn thấy điện thoại đã được lấy lại, cô liếc nhìn Triệu Dật một chút thấy hắn đang cười trêu chọc mình, tâm tình cô lập tức bình tĩnh trở lại.

Cả hai đều đã tách ra một khoảng thời gian, đương nhiên cô không nghĩ đến chuyện Triệu Dật sẽ đi theo mình.

Cho dù Triệu Dật có thực sự đi theo cô, thì việc con khỉ giật điện thoại cũng không thể là do hắn sắp đặt được.

Hắn ta làm sao có thể ra lệnh cho mấy con khỉ ở Nga Sơn này được?

Phùng Tiếu Tiếu nhận lấy điện thoại di động, nhẹ nhàng xoa xoa lau đi nước mắt trên mặt, thẹn thùng nói lời cảm tạ: “Cám ơn anh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Triệu Dật cười ha hả nói: “Thật có duyên mà, tôi định quay trở về vì có chút buồn ngủ, không ngờ lại gặp cô.”

Bác gái đang đỡ Phùng Tiếu Tiếu nghe hai người nói chuyện, nhiệt tình hỏi: “Cô gái, đây là bạn của cô à?”

Phùng Tiếu Tiếu hơi do dự một chút, liếc mắt nhìn Triệu Dật thấy hắn không có phản ứng gì, mới gật đầu trả lời: “Vâng.”

Bác gái nhiệt tình cầm tay Phùng Tiếu Tiếu đưa cho Triệu Dật nói: “Này chàng trai, chân cô ấy dường như bị trật rồi cậu nên đỡ giúp, mau đưa cô ấy xuống núi đừng nán lại đây. Đúng rồi! Tốt nhất là nên cõng cô ấy sẽ tốt hơn, nếu để chân vận động nhiều sẽ làm vết thương bị nặng hơn…”

Hả?

Tôi đưa xuống núi sao?

Mọi người đều chăm chú nhìn hắn, Triệu Dật không biết phải nói gì mà Phùng Tiếu Tiếu lúc này đúng là đang bị thương. Mặc dù cả hai đều không quen biết nhau, nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Triệu Dật lập tức gật đầu nói: “Được thôi, mọi việc để cho tôi! Cảm ơn bác gái, làm phiền bác rồi.”

Bác gái cười híp mắt, trước khi đi còn nhìn một chút bên trái lại nhìn một chút bên phải, vẻ mặt dường như cảm thấy hài lòng mới rời đi.

Phùng Tiếu Tiếu thấy hơi lúng túng cô cầm điện thoại di động lên, phát hiện nó vẫn đang phát sóng trực tiếp. Lúc này, mọi người đang thảo luận sôi nổi hơn nữa số lượng tới mấy trăm người, bầu không khí đang dần nóng lên.



Lúc chưa bị con khỉ cướp điện thoại, rõ ràng chỉ có chừng một trăm người thế nhưng hiện tại số người xem lại gia tăng ư?

“Con khỉ trực tiếp, ha ha ha! chuyện này tôi cũng mới thấy lần đầu!”

“Con khỉ này còn bắt chước người ta, dùng điện thoại xoay tới xoay lui tạo dáng, cười chết mất thôi!”

“Càng thần kỳ hơn là con khỉ này vậy mà ngoan ngoãn đưa điện thoại di động trả lại. Tôi còn tưởng cái điện thoại này sẽ bị rớt xuống đất hoặc xui xẻo hơn là bị nó đem vào trong rừng giấu đi.”

“Mấy người chỉ quan tâm đến con khỉ, không ai quan tâm đến cô gái nhỏ của chúng ta sao?”

Khuôn mặt của Phùng Tiếu Tiếu một lần nữa lại xuất hiện trên màn hình điện thoại, lúc này mọi người càng trở nên vui vẻ.

“Ha ha ha, cô gái nhỏ xui xẻo của chúng ta đã trở lại rồi!”

“Cười đau hết cả bụng, cô không sao chứ?”

“Mấy người không để ý à? Không thấy giọng nói lúc nãy có cảm giác quen thuộc sao?”

“Đúng rồi! Hồi nãy lúc con khỉ trả lại điện thoại dường như điện thoại có thoáng qua, có lẽ chính là vị cao thủ hồi sáng ngắm mặt trời mọc đúng không?”

“Cao thủ, thật sự là cao thủ! Các ngươi nghĩ cao thủ chỉ có chút thủ đoạn như vậy thôi sao? Chút nữa vị cao thủ này sẽ dạy cho mấy người biết cái gì gọi là tán gái không có giới hạn!”

“Điều này có thể suy đoán…chẳng lẽ hắn luôn đi theo Tiếu Tiếu, hiện tại là mấy giờ rồi nhỉ?”

“Sao lại trùng hợp như vậy? Vấn đề là con khỉ vì sao lại đặt điện thoại vào tay của hắn ta nhỉ? Điều này có chút kinh dị rồi đó. Dù hắn có đi theo Tiêu Tiêu thì cũng không thể có chuyện như thế này. Cũng không thể nói là hắn ra lệnh cho con khỉ kia cướp điện thoại, sau đó hắn đi ra làm anh hùng cứu mỹ nhân.”

“Có lẽ đây chính là ý trời, cũng chính là duyên phận mà mọi người hay nói chăng?”

“Tôi có cảm giác, cô gái nhỏ không qua được ải này rồi xem như không không còn đường thoát!”



Phùng Tiếu Tiếu nhìn lướt qua lịch sử trò chuyện của mọi người, lập tức có chút giật mình bối rối nói: “Chân của tôi bị trật rồi hiện tại rất đau. Bây giờ không thể trực tiếp được nữa tôi đóng phòng đây, tối nay xử lý xong thì sẽ thông báo cho mọi người.”

“Xong, xong rồi! Anh hùng cứu mỹ nhân, dê vào miệng cọp!”

“Cô gái nhỏ xong, toàn bộ xong!”

“Ghen tỵ quá, lượn thôi.”

Phùng Tiếu Tiếu rất muốn giải thích, nhưng lại sợ anh chàng trước mắt hiểu lầm. Đang định đóng lại trực tiếp, bỗng nghe Triệu Dật mở miệng nói: “Nếu như cô muốn phát sóng trực tiếp thì cứ tiếp tục mở đi. Cũng không có việc gì, dù sao cũng không có ảnh hưởng.”

Phùng Tiếu Tiếu có chút ngạc nhiên, vẫn mở sao?

Cô có cảm giác, dường như Triệu Dật không có ý định lảng tránh.

Phùng Tiếu Tiếu cũng lo lắng sợ người đang xem trực tiếp hiểu lầm. Với lại hiện tại có hơn mấy trăm người đang xem, nếu tắt đi thì đúng là tiếc thật cô lập tức dò hỏi: “Vậy tôi tiếp tục nhé?”

“Tùy cô thôi, chỉ cần không quay trúng tôi là được.”

Triệu Dật thuận miệng đồng ý, rồi đột nhiên hỏi: “Chân của cô thế này, có thể tự đi được không?”

Phùng Tiếu Tiếu thấy hắn nói vậy dường như là không để ý đến việc phát sóng trực tiếp của cô, vậy thì không cần đóng. Cô đem ống kính lệch đi một chút, sau đó cúi đầu đặt chân xuống đất thử một tý. Nhưng khi chân vừa chạm xuống đất cô liền cảm nhận được cơn đau truyền đến. Phùng Tiếu Tiếu kêu lên một tiếng, cùng đó sắc mặt cô cũng trắng bệch trong mắt đã ứa nước mắt.

“Không thể dùng lực được, cử động một chút là rất đau.”

Triệu Dật nhìn xung quanh một chút rồi nói: “Từ đây tới khách sạn tôi ở cũng không xa. Chúng ta tới đó nghỉ ngơi một chút trước, sau đó tôi sẽ hỏi xem nơi nào có bác sĩ rồi tôi dẫn cô đi.”

“Làm phiền anh rồi!”

Nhưng vừa mới đi được vài bước, Triệu Dật phải dừng lại bất đắc dĩ nói: “Cô cứ như con thỏ nhảy tới nhảy lui thì khi nào chúng ta mới tới? Nếu cô không ngại, tôi cõng cô được không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương