Sáng sớm Thẩm Tùng Nhiên thức dậy cảm giác bên cạnh có động tĩnh, cô dụi đôi mắt mông lung ngồi dậy, Bối Bối thấp giọng xin lỗi:
"Thực xin lỗi, tôi vẫn là đánh thức cô."
Thẩm Tùng Nhiên lắc đầu, “Không sao, đúng lúc tôi ngủ đủ rồi.”
Hai người đứng dậy nhanh chóng đánh răng rửa mặt, mở cửa ra liền nhìn thấy sắc mặt không tốt của Diệp Nhan cùng Kê Thiền.

Diệp Nhan nhìn thấy Thẩm Tùng Nhiên và Bối Bối muốn nói lại thôi, sau đó cùng nhau xuống lầu.
Cũng may đêm qua không có chuyện gì xảy ra nên hôm nay mọi người đều tập hợp ở phòng ăn.

Sáng nay ông chủ nấu cháo rau củ, cháo trắng điểm xuyến rau xanh khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn.

Trong khi ăn, Diệp Nhan luôn trong trạng thái tinh thần bất ổn.

Đinh Nhân nhìn ra có điều không thích hợp liền hỏi:
“ Diệp tiểu thư, cô làm sao vậy?”
Diệp Nhan bị hỏi một câu, chiếc thìa trong tay run lên, va chạm với bát ngọc phát ra âm thanh thanh thúy, lập tức mọi người trên bàn đều quay sang nhìn cô ấy.

Diệp Nhan nhìn Kê Thiền, Kê Thiền hiểu cô đang sợ hãi nên bắt đầu nói:

"Tối qua các vị có nghe thấy động tĩnh gì không?"
Ngoại trừ Thẩm Tùng Nhiên, xung quanh tất cả mọi người đều lắc đầu, Kê Thiền không để ý tới cô, tiếp tục nói:
"Đêm qua tôi bị Diệp Nhan lắc tỉnh, phát hiện ngoài hành lang có tiếng bước chân, các vị đêm qua thực sự không có ai ra ngoài sao?”
Mọi người vẫn lắc đầu, Diệp Nhan ngồi không yên nói "Các người không biết, tiếng bước chân dừng ở cửa phòng chúng ta, cũng không biết dừng lại bao lâu."
Khi đó cô ấy vùi đầu vào chăn không dám thò ra ngoài vì sợ nhìn thấy cảnh tượng khủng bố.

Đinh Nhân có chút run rẩy, mọi người đều không ra ngoài, vậy người ở hành lang là ai?
“Chẳng lẽ là hung thủ…”
Bầu không khí trên bàn ăn bắt đầu ngột ngạt, thiếu niên tóc vàng trong nhóm thanh niên nói: "Liệu tên sát nhân này có ở trong chúng ta không?"
Những lời này làm cho những người bạn của Bối Bối lông tơ dựng đứng: "Vậy đó có thể là ai?"
Bối Bối cảnh giác nhìn những người xung quanh, nhưng không nhìn Thẩm Tùng Nhiên, dù sao đêm qua họ ngủ chung giường, nếu có động tĩnh cô nhất định có thể phát hiện được.

Mọi người trên bàn nhìn nhau, nhưng mà không thấy ai không thích hợp.

Cuối cùng, người đàn ông trung niên nói:
“Hay là đàn ông chúng ta đi tuần tra vào ban đêm, gặp phải hung thủ thì chúng ta nhiều người vẫn còn có thể đối phó với hắn chỉ có một người?”
Lời đề nghị này vừa nói ra, Trịnh Lục đã trực tiếp lắc đầu: "Tôi không đi!"
Người làm nhiệm vụ hiểu nguyên nhân anh ta từ chối, nhưng những người khác lại có suy nghĩ khác.


Ông chủ có chút lúng túng, đây là khách sạn của ông, phát sinh chuyện như vậy người khác không ra mặt thì ông phải ra mặt,
“ Buổi tối tôi sẽ ra ngoài kiểm tra, mọi người ở trong phòng đừng ra ngoài.”
Mọi người đều muốn thuyết phục ông chủ đừng làm như vậy, nhưng nghĩ đến trạng thái khi chết của cô gái đó họ nói không thành tiếng.

“Chúng ta cùng nhau đi, quyết định thời gian đi.”
Vẫn là người chồng trung niên.

Những người khác nghe người đàn ông trung niên nói như vậy cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng trước mối nguy hiểm chưa biết, một chút xấu hổ này nhanh chóng biến mất không còn gì.

Mọi người im lặng giải quyết hết chỗ cháo còn sót lại trong bát rồi im lặng trở về phòng, Bối Bối bị hai người bạn của mình kéo vào phòng.
Thẩm Tùng Nhiên và mấy người làm nhiệm vụ khác tập trung trong một căn phòng, Đinh Nhân gãi gãi đầu, đối với nhiệm vụ của hệ thống đưa ra không có manh mối nào.
"Việc này là thế nào? Hung thủ thật sự là ma sao? Sao tôi lại cảm thấy có thể là người?"
Trịnh Lục nhìn chằm chằm xuống đất, "Trong thế giới nhiệm vụ, thứ liên quan đến án mạng nhất chỉ có ma, Các người chỉ có thể cầu nguyện là có thể sống sót đến ngày 29."
Đinh Nhân có chút khó chịu, rõ ràng Trịnh Lục là lần thứ hai làm nhiệm vụ nhưng anh ta lại không làm gì cả, chỉ ở một mình cả ngày, tụ tập với nhau cũng không nói gì.
"Cậu tốt xấu gì cũng có kinh nghiệm hơn chúng tôi, trước đó cậu làm thế nào để tránh ma, nói ra biện pháp cũng được.


Mọi người đều là làm nhiệm vụ."
Đinh Nhân giọng nói có chút gấp gáp, kỳ thực không phải chỉ có Diệp Nhan nghe được tiếng bước chân, hắn đêm qua đột nhiên tỉnh lại cũng nghe thấy, chỉ là tiếng bước chân đó không có dừng trước cửa phòng bọn hắn, nên sáng nay hắn không nói.
Bất kể là người hay ma, đối phương đều ở trong tối bí mật quan sát bọn họ, chờ đợi cơ hội động thủ.

Trịnh Lục không quan tâm đối phương đang trách móc, giống như đang sống trong thế giới của riêng mình, Thẩm Tùng Nhiên suy đoán anh ta ở thế giới nhiệm vụ trước bị tổn thương về mặt tâm lý.

Diệp Nhan mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng cho đến hiện tại cũng không có bị tổn hại gì đáng kể, chỉ là đêm qua bị kinh sợ một chút: "Hiện tại vẫn còn rất nhiều người, sự cảnh giác của mọi người đều rất mạnh, nói không chừng có thể an toàn vượt qua."
Biết đâu nhiệm vụ này không có đáng sợ như Trịnh Lục nói, xem hắn bây giờ không phải lúc nào cũng bình tĩnh sao, chính là hơi an tĩnh một chút.
Kê Thiền liếc nhìn Thẩm Tùng Nhiên, "Chú ý một chút chắc chắn là được, ngược lại tiểu Nhiên vẫn còn ở chung với người khác, cũng không biết người ở thế giới này có phải là thật hay không, cô nên cẩn thận hơn chúng tôi!”
Thẩm Tùng Nhiên: “Tôi sẽ làm vậy, cảm ơn Thiền tỷ.” ·
Chẳng qua cảnh giác với người lạ như vậy không chỉ có bọn họ, nhóm thanh niên cũng như thế.

Lúc Thẩm Tùng Nhiên trở về phòng, liền thấy Bối Bối đang thu dọn đồ đạc, thấy cô trở về, vẻ mặt có chút lúng túng
"Cái đó, thật ngại quá, Nhậm Hạo bọn họ bảo tôi qua phòng bọn họ ở, các cậu ấy ngủ dưới đất tôi ngủ trên giường, dù sao thì..."
Thẩm Tùng Nhiên xua tay nói: "Không sao, cô đi đi, nhiều người cũng an toàn hơn một chút."
Bối Bối có chút ngượng ngùng, vừa đi tới cửa, Thẩm Tùng Nhiên đã gọi cô lại: "Chờ một chút, tối nay đừng đi tắm một mình."
Bối Bối mặc dù không hiểu tại sao lại dặn dò như vậy, nhưng vẫn gật đầu: "Ừm...!được."
Nhìn thấy người đã đi, Thẩm Tùng Nhiên âm thầm thở dài, hy vọng lời nhắc nhở này sẽ giúp Bối Bối sống sót.

Bối Bối vừa trở về phòng, nam sinh tóc vàng cũng chính là Nhậm Hạo liền đứng dậy nói:

"Sao thế? Người phụ nữ kia có nói gì không?"
Bối Bối đặt đồ đạc xuống, lắc đầu: "Không có, Nhậm Hạo cậu đừng như vậy, cô ấy rất tốt, bất quá trước khi đi cô ấy dặn tôi tối nay không được đi tắm một mình."
Nhậm Hạo dùng tay phải xoa cằm: “ Tôi nói mà, bọn họ có vấn đề, phỏng chừng là biết cái gì đó, cho nên mới nói với cậu như vậy."
Lưu Kiệt bên cạnh gật đầu: "Nhậm Hạo nói không sai, nhưng chúng ta cứ trốn như vậy sao? Ai biết những người đó có đến tìm chúng ta hay không?”
Trạng thái lúc chết của Nam Nam vẫn còn in sâu trong tâm trí hắn, hắn không muốn chết như vậy.

Nhậm Hạo đi tới đi lui hai vòng, sau đó nhìn về phía Bối Bối, nhìn hắn có gì đó không đúng, "Cậu nhìn tớ như vậy làm cái gì?"
Nhậm Hạo nắm lấy vai Bối Bối, "Cậu biết chúng ta nhất định phải bắt được tên sát nhân này, nếu không chúng ta sẽ có kết cục giống như Nam Nam.

Không phải người phụ nữ đó nói không được đi tắm một mình sao? Không chắc lần tới sẽ động thủ ở đâu, không bằng, bối bối, cậu...”
Lưu Kiệt bỗng nhiên đẩy Nhậm Hạo ra: "Cậu điên rồi! Bọn họ nói có thể tên sát nhân sẽ động thủ ở đó, cậu còn để Bối Bối đi."
Bối Bối cũng bị Nhậm Hạo lời nói làm cho sợ hãi.
Nhậm Hạo mạnh mẽ hất tay Lưu Kiệt ra: "Tôi còn chưa nói xong, đợi Bối Bối đi vào, chúng ta sẽ ở cửa chờ, nếu thật sự có chuyện gì chúng ta lập tức đi vào."
Lưu Kiệt vẫn lắc đầu: "Không được, vẫn quá nguy hiểm, lỡ như đối phương chặn cửa thì sao."
Nhậm Hạo hừ một tiếng: "Vậy cậu muốn làm thế nào? Chẳng lẽ cậu đi?"
Không nghĩ đến Lưu Kiệt thật sự không nói gì, Bối Bối bước tới nắm lấy cánh tay Lưu Kiệt, “Chúng ta đều không đi, an tĩnh trốn trong phòng, đợi mưa tạnh chúng ta sẽ rời đi, sau đó đến tìm cảnh sát sẽ tốt hơn là mạo hiểm mạng sống của mình!”
Nhậm Hạo nói: "Không được, Nam Nam chết không minh bạch.

Nếu như hung thủ trốn thoát khi chúng ta đi báo cảnh sát, vậy khi nào mới có thể bắt được hung thủ?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương