Sau khi tất cả người máy bảo an đều ngồi nghiêm chỉnh trên xe, xe bắt đầu xuất phát. Miêu Tuệ Tuệ còn chưa kịp hỏi tài xế rằng chuẩn bị đi đâu, chiếc xe đã lao vút ra ngoài như tên lửa.

Bởi vì quán tính, Miêu Tuệ Tuệ ngã ngửa ra sau, khung cảnh ngoài cửa sổ lướt nhanh như chớp, thậm chí zombie và động thực vật biến dị còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe đã đi xa.

Sau một lúc Miêu Tuệ Tuệ mới thích ứng được tốc độ “bàn thờ” này, cô bắt đầu nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn, đây vẫn là lần đầu cô tiếp xúc thế giới bên ngoài kể từ khi xuyên đến tận thế này.

Thành phố H tuy rằng đổ nát nhưng vẫn có thể nhìn được dáng vẻ phồn hoa ngày xưa của nó, mấy toà nhà cao tầng nối tiếp nhau nhưng bây giờ toàn bộ đã bị biến thành lãnh địa của động thực vật biến dị.

Xe chạy rất nhanh cho nên Miêu Tuệ Tuệ chỉ có thể nhìn được qua loa, rất nhanh liền cảm thấy say xe, chỉ có thể quay đầu dựa vào ghế ngồi rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Mà lúc này tình cảnh của mấy người Trần Húc thực sự khó khăn, ba người bị nhốt ở một cái lồng sắt chỉ cao bằng nửa người nên chỉ có thể ngồi xổm hoặc nằm xuống. Trên người bị trấn lột sạch chỉ còn mỗi cái quần đùi, tay của Lưu Đông rất khác với bình thường, có vẻ anh ta đã bị gãy tay, nhìn hai người còn lại cũng bị thương rất nghiêm trọng.

Ở bên ngoài là một người đàn ông đàng lục lọi ba lô của họ.



“ Anh ơi, trong bánh bột ngô này có thịt!” Một giọng nam hưng phấn vang lên.

“ Còn có cả bánh mì nữa, đã bao lâu rồi chúng ta không thấy mấy thứ này, cuối cùng cũng bắt được mấy con dê béo này, không giống với mấy người chúng ta đã bắt được trước đây, lũ đấy còn nghèo hơn chúng ta.” Một giọng nam có chút kích động khác cũng vang lên.

Quay ngược thời gian trở về ba tiếng trước, ba người Trần Húc vừa mới ra khỏi căn cứ, bọn họ không có bất cứ thông tin nào về con gai Đào Tử của Lưu Đông cho nên tâm trạng của ba người không tránh khỏi có chút mất mát.

”Không sao đâu, có khi chúng ta đã tới chậm, mấy người Đào Tử đã đi nơi khác hoặc là căn bản chưa từng tới nơi này, không có tin tức gì cũng không sao cả.” Trần Húc nói với người tinh thần có chút sa sút Lưu Đông.

“Haiz Trần Thạch mang theo đứa bé có thể đi bao xa? Có lẽ bọn họ đã…” Nói đến đây, Lưu Đông suy sụp ngồi xổm xuống đất, lấy hai tay che mặt, giọng nói có chút nghẹn ngào.

“ Dị năng của Trần Thạch không yếu, Đào Tử lại có không gian riêng, trong không gian còn có một chút đồ ăn. Hơn nữa con bé cũng rất ngoan, có khi con bé đã tìm nơi nào đó để trú ẩn và chờ chúng ta đi tìm, anh là ba của con bé làm sao mà từ bỏ dễ dàng như vậy được.’’

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương