Ở Rể (Chuế Tế)
-
Chương 652: Gió và nước mắt (Thượng)
Dịch giả: luongsonbac1102
- Đi gặp Chu tông sư.
Bành Đại Hổ nói. Qua một lát, sợ Sử Tiến không biết, lại bổ sung một câu:
- Chu Đồng Chu tông sư.
- Chu tông sư còn ở trong thành?
Sử Tiến chần chừ một lát, hỏi.
- Đúng vậy. Vị nữ hiệp đi phía trước kia, chính là người bên cạnh Chu tông sư Tả Văn Anh.
Bành Đại Hổ nói:
- Chu tông sư triệu tập người lục lâm, mưu đồ đại sự.
Có lẽ y lo lắng Sử Tiến không muốn tham dự, nên nói năng có chút cẩn thận, nhìn ánh mắt của Sư Tiến, nói:
- Nếu việc này thành, cửu tử nhất sinh, nhưng có thể ngăn cản đại quân Nữ Chân xuôi nam. Nếu không thành, thì chính là thập tử vô sinh. Tí nữa huynh đài gặp Chu tông sư, có thể suy xét làm hay không làm.
- Ừ.
Sử Tiến gật đầu nói:
- Giết Niềm Hãn.
Đoạn đường lên bắc xuống nam này, mục đích của Sư Tiến chính là vậy. Chỉ có điều lúc trước nghe Tiền Phi nói, cẩn thận suy nghĩ thì thấy lúc đó mình hơi lạc quan rồi. Giờ nói lại ba chữ kia, cảm thấy nặng trịch. Bành Đại Hổ thấy ánh mắt và vẻ mặt của, liền gật đầu.
Lúc này bên trong thành hoặc là lùng bắt hoặc là giết hại. Một số đội quân hoặc một số nhà giàu có thấy không thể lao ra ngoài được, liền xây công sự phòng ngực, triển khai chiến đấu với người Nữ Chân trên đường phố. Rất nhiều người còn lại bị lôi ra khỏi chỗ ở, hoặc trở thành tù binh, hoặc là bị lăng nhục, giết hại. Ba người đi vội, cũng đi qua mấy con phố đang diễn ra giao tranh. Gặp được đội Nữ Chân lẻ tẻ nào liền chém giết.
Lúc này động thổ, Sử Tiến mới thấy vị Tả Văn Anh kia ngoài sử dụng phi tiêu ra, còn sử dụng Liễu Diệp song đao. Có lẽ con gái không khỏe bằng con trai, nhưng đao pháp của nàng linh hoạt, sắc bén, tàn nhẫn, gặp được địch nhân liền xông thẳng vào. Mỗi lần đao vung lên là có máu. Mỗi một đạo đều vào chỗ hiểm như cổ, bụng, dưới háng, trên đùi. Những chỗ này thường là phần mềm hoặc là phần trí mạng, hoặc là khiến cho người ta mất đi năng lực hoạt động, hoặc là chỗ chảy rất nhiều máu. Mà nàng vừa chạm vào là lập tức tách ra, dùng sức ít nhất để lấy kết quả tốt nhất. Quả thực là đấu pháp thích hợp với chiến trường.
Về phần Bành Đại Hổ, tuy võ nghệ hơi kém Tả Văn Anh, nhưng có sức mạnh, nội lực cũng rất vững chắc. Công phu của y đại khái là ở trên tay. Đao pháp bình thường, nhưng nội lực lại bù vào, chém giết mấy tên lính, rất gọn gàng. Mà Sử Tiến đã chiến đấu trên tường thành cả ngày, dĩ nhiên biết cách dùng những chiêu đơn giản để gây ra sát thương lớn nhất. Dùng thương pháp trầm ổn, giản đơn, đâm chết mấy người, được Tả Văn Anh quăng tới ánh mắt tán thưởng.
Không lâu sau, trời bắt đầu tối. Bình thường, vào giờ này, thành thị phồn hoa đã sáng ánh đèn. Nhưng hôm nay chỉ có những ánh lửa bốn phía, những cột khói đen bốc lên nghi ngút. Thanh âm chém giết, khóc gào len lỏi khắp các khu phố. Đi qua một con đường, bọn họ đã nhìn thấy người Nữ Chân đang xua đuổi tù binh ra ngoài. Đi thêm một đoạn, tới một tòa nhà hoang vắng, rốt cuộc Sử Tiến đã gặp được người lục lâm ở chỗ này.
Đủ loại người luyện võ, ăn mặc khác nhau, binh khí khác nhau, phần lớn đều dính đầy máu tươi. Bọn họ tụ tập ở đây, đều là vì thanh danh của Chu Đồng. Bên ngoài tòa nhà này có một rừng trúc, bên trong có chừng bốn, năm cái sân, ở giữa là một hòn non bộ và hồ nước. Hồ nước đã cạn, có lẽ vì đã lâu không có người xử lý. Lúc Sử Tiến đi vào, thấy chừng trăm người lục lâm tụ tập ở đây. Số ít bị thương, phần lớn trong đó là tham dự trận thủ thành vào ban ngày.
Không có ánh lửa, tiếng nói chuyện cũng không lớn. Chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng rên rỉ nặng nề trong bóng tối. Ngồi ở chính sảnh là một lão già tóc hoa râm đang băng bó cho một người bị thương ở chân, đó là "Thiết Tí Bảng" Chu Đồng trong truyền thuyết.
Bên ngoài sân, không ngừng có người lục tục tới, hoặc sức cùng lực kiệt, hoặc là dắt người bị thương đi vào. Vài người luyện võ lành lặn đưa nước và lương khô cho bọn họ.
Lục lâm nói lớn cũng đúng, nói nhỏ cũng đúng. Hơn nữa trải qua trận chiến này, hai người không quen nhau chạm trán, đại khái có thể thấp giọng tán gẫu trong chốc lát. Nếu là Sử Tiến lúc trước, với tính tình của y, đã hòa mình vào đám người rồi. Nhưng sau khi Lương Sơn bị phá, tâm tính củay thay đổi rất lớn. Y tìm một chỗ ngồi xuống, ăn lương khô xuống nước khôi phục thể lực, im lặng không nói. Chỉ có điều ánh mắt thỉnh thoảng nhìn sang lão già đang bận rộn trong đám người kia. Là sư phụ của hiệp khách nổi tiếng thiên hạ Lâm Xung, vào lúc này, nhìn cũng không có gì đặc biệt.
Trời dần tối, trong thành vẫn bạo động chưa ngừng. Ngồi được một lúc, thì có người nâng người bị thương tới chỗ của Sử Tiến. Lông mày của Sử Tiến hơi giật giật, ngồi tránh ra. Đợi người kia đặt người bị thương ngồi ở góc tường, Sử Tiến mới nhận ra, người bị thương kia chính là Tiền Phi. Y bị thương ở đùi, nửa người trên toàn là máu. Sử Tiến đi tới, cầm thuốc trị thương băng bó thay cho y:
- Tiền huynh đệ.
- Sử, Sử huynh đệ...
Tiền Phi nhận ra người trước mắt, đột nhiên kéo tay của y:
- Ngươi đi nơi nào? Mà, ngươi ở đây rồi, Trần huynh đệ đâu?
Mấy người bọn họ cùng nhau đi lên phía bắc, lúc tới thành Hãn Châu, chỉ còn lại Sử Tiến, Tiền Phi và Trần Tú Thanh. Sau khi an bài Sử Tiến, Trần Tú Thanh vào trong đội dân phu, Tiền Phi liền đi hỏi thăm tung tích của Chu Đồng. Lại không ngờ rằng lại được gặp lại Sử Tiến.
Sử Tiến nói với Tiền Phi việc Trần Tú Thanh đã chết. Tiền Phi nhắm mắt lại. Lúc mở mắt, y đau buồn hít một hơi. Kỳ thực y cũng định sau khi tìm được tin tức của Chu Đồng, liền tới báo cho Sử Tiến và Trần Tú Thanh biết. Chỉ có điều bên đó tường thành đã phá, y một mực chạy trốn, về sau bị thương mới được người cứu về.
Hai người đang nói chuyện, thì nghe thấy tiếng của Chu Đồng vang lên.
- Các vị hục lâm, các huynh đệ đồng đạo, lão phu Chu Đồng, hôm nay có thể cùng chư vị kề vai chiến đấu, là vinh hạnh lớn nhất của cả đời lão phu. Tình hình chiến đấu như thế nào, chắc chư vị ở đây đều đã trải qua. Lão phu cũng không nói nhiều. Nếu như người Nữ Chân xuôi nam, tất khiến cho ngàn vạn đồng bào Vũ triều rơi vào cảnh lầm than. Ý tưởng của lão phu rất đơn giản. Chúng ta ám sát Niêm Hãn ở thành Hãn Châu. Vì lê dân Vũ triều, góp một phần sức lực.
- Việc này bất kể thành hay bại, nói thập tử vô sinh đều không đủ. Nhưng hôm nay ở trên thành, mọi người cũng đã thấy được sự hung hãn của người Nữ Chân. Người luyện võ chúng ta thường có câu rằng "Thất phu giận dữ, máu tươi mười bước". Năm nay lão phu đã tám mươi rồi, sống đủ rồi, nguyện đem cái thân già này vì xã tắc. Nhưng trong nhà chư vị còn có vợ con, hoặc là cha mẹ. Hôm nay có thể ở trên tường thành đánh cược với người Nữ Chân một lần, đã không tính là mất đạo nghĩa. Hiện giờ của thành tuy bị người Nữ Chân chiếm mất. Vốn với bản lĩnh của chư vị, nếu muốn chạy ra khỏi thành, vẫn có cơ hội. Điều lão phu muốn nói là...
Chu Đồng có thanh danh rất lớn trên giang hồ, nhưng chưa hẳn có tài ăn nói. Ông ta cân nhắc một lát, mới nói tiếp:
- Điều lão phu muốn nói là, giờ Tý tối nay, trong số các vị ở đây, nếu bị thương nặng, lão phu sẽ an bài chư vị rời khỏi. Ám sát Niêm Hãn, chư vị
Ông ta đang nói tới đây, bỗng trong đám người có người mở miệng:
- Chu lão đầu, ta biết lão muốn nói gì rồi.
Mọi người quay đầu nhìn, là một vị đạo sĩ râu dài tóc bạc cầm kiếm. Người này cũng đã già, chỉ có điều trên người đầy vết máu, hiển nhiên trong chiến đấu đã giết không ít người. Tên của ông ta là Cừu Hạc Niên, cũng là một vị có tiếng tăm trong giang hồ.
Chỉ nghe ông ta mở miệng nói:
- Hôm nay ai muốn ở lại, thì cùng nhau ám sát Niêm Hãn. Nếu không muốn lưu lại, cũng không phải là do sợ chết. Chỉ có điều người Nữ Chân hung hãn như vậy, sau khi bọn chúng xuôi nam, vợ con, cha mẹ của các ngươi ở nhà, sao có thể chết già được. Những thanh âm hiện giờ của thành Hãn Châu, tương lai có thể là tiếng kêu thảm thiết của vợ con trong nhà. Cừu Hạc Niên ta lưu lại, đồng hành cùng lão.
Chu Đồng chắp tay.
Mọi người nghĩ tới người Nữ Chân trên tường thành, liên có người lục tục đi ra:
- Tại hạ đi cùng với Chu anh hùng.
- Ta đi giết Niêm Hãn
- Còn có ta.
- Tuy ta bị thương, nhưng vẫn có thể chiến đấu được. Ta tuyệt sẽ không bỏ chạy
- Có thể cùng với Chu anh hùng làm đại sự. Cho dù chết, cũng không uống cuộc đời này rồi!
Thanh âm hưởng ứng không ngừng vang lên. Chu Đồng giơ hai tay ý bảo mọi người yên lặng:
- Lão phu hiểu. Chỉ là trong chúng ta còn có huynh đệ trọng thương, bọn họ đã trả giá đủ rồi. Lão phu nhất định an bài bọn họ rời đi. Trong số chư vị nếu có người ban đầu đã làm được việc này, vậy thì làm theo lời lão phu nói, nếu không, vậy để lão phu chọn người, hy vọng người được chọn sẽ không từ bỏ trọng trách này.
Chu Đồng nói xong, xoay người thương lượng với người bên cạnh. Đám người xung quanh bắt đầu thảo luận. Nhắc tới ám sát Niệm Hãn, nhiệt huyết sôi trào. Rất nhiều người cũng có thể nhìn ra được ý nghĩa trong đó. Tuy nhiên, trôi qua một lát, Sử Tiến nhìn thấy có ít người âm thầm rời đi trong bóng đêm. Đối với chuyện như vậy, muốn giấu diếm được Chu Đồng, khẳng định là không thể. Nhưng từ đầu tới cuối, Chu Đồng không nói cái gì, cũng không an bài người ngăn cản.
Có người tới thống kê số lượng người bị trọng thương. Chu Đồng đi lại trong sân, hạ giọng nói chuyện. Đại khái là an bài hộ tống người bị thương nặng rời đi. Lúc ông ta đi tới chỗ của Sử Tiến, hỏi thăm tên của y, tài học, sau đó chắp tay lại đi tiếp. Võ nghệ của Sử Tiến không hề kém đám người Phúc Lộc, Tả Văn Anh bên cạnh Chu Đồng. Ông ta chỉ cần nhìn sắc mặt, nghe hô hấp của y, là có thể đại khái xác định được y là một cao thủ. Mà ông ta an bài những người rời đi, phần lớn là người trẻ tuổi, võ nghệ thấp. Tự nhiên ông ta sẽ không bỏ Sử Tiến vào danh sách hộ tống rời đi.
Tới gần khuya, có hơn mười người được tập hợp để hộ tống hơn mười người bị trọng thương rời đi. Có một vài người tỏ vẻ không muốn rời đi, nhưng lúc này không phải là lúc lề mề, bởi vì có một đội Nữ Chân đang kiểm tra bên này. Ánh lửa sáng rực. Trong lúc hỗn loạn, mọi người rời đi theo hai hướng.
Đợi khi chuyển tới một nơi khác tránh khỏi sự lùng bắt thì đã là rạng sáng. Tiền Phi bị thương nặng đã được hộ tống rời đi. Mà tụ tập bên cạnh Chu Đồng, có chừng hơn bảy mươi người. Đây là tất cả lực lượng có thể có để ám sát Niêm Hãn rồi.
Việc xảy ra ở thành Hãn Châu này, rất nhiều năm sau, được mọi người kể lại sôi nổi. Nhưng vào lúc này, người trong cuộc không có tâm tình đó. Chém giết cả ngày, đau đớn, mệt mỏi kéo tới. Vừa nãy nói rất nhiệt huyết, nhưng vào lúc này, ai cũng lo lắng, liệu có hy vọng ám sát không. Sau khi ám sát xong sẽ như thế nào. Hết thảy đều xa vời, chỉ có chữ chết thì lại rất gần..
Trong bóng tối, tiếng chém giết trong thành thị chưa từng ngừng. Sử Tiến ngồi trong góc một tòa nhà nhắm mắt dưỡng thần. Trong bóng đêm hơi yên tĩnh, y mở to mắt, thấy Chu Đồng đang đi về hướng y. Y có chút ngoài ý muốn, đứng dậy chắp tay. Chu Đồng cũng chắp tay, chỉ vào cột nhà gỗ đã đổ sập ở bên cạnh, ý bảo Sử Tiến ngồi xuống.
- Lúc trước Tiền Phi có nói với lão phu, có một vị hiệp sĩ võ nghệ cao cường, là huynh đệ thân thiết của đệ tử lão phu. Lúc lão phu nhìn thấy ngươi, còn không nghĩ tới. Về sau Tiền Phi nói với ta, ta mới nhớ ra. Xem thân pháp và côn pháp tinh thông của ngươi, ngươi hẳn là "Cửu Văn Long" Sử Tiến, đệ tử của Vương Tiến, Vương giáo đầu?
Chu Đồng nhìn y, cười cười, sau đó ngồi xuống: +
- Ngươi là huynh đệ của Lâm Xung...
- Đi gặp Chu tông sư.
Bành Đại Hổ nói. Qua một lát, sợ Sử Tiến không biết, lại bổ sung một câu:
- Chu Đồng Chu tông sư.
- Chu tông sư còn ở trong thành?
Sử Tiến chần chừ một lát, hỏi.
- Đúng vậy. Vị nữ hiệp đi phía trước kia, chính là người bên cạnh Chu tông sư Tả Văn Anh.
Bành Đại Hổ nói:
- Chu tông sư triệu tập người lục lâm, mưu đồ đại sự.
Có lẽ y lo lắng Sử Tiến không muốn tham dự, nên nói năng có chút cẩn thận, nhìn ánh mắt của Sư Tiến, nói:
- Nếu việc này thành, cửu tử nhất sinh, nhưng có thể ngăn cản đại quân Nữ Chân xuôi nam. Nếu không thành, thì chính là thập tử vô sinh. Tí nữa huynh đài gặp Chu tông sư, có thể suy xét làm hay không làm.
- Ừ.
Sử Tiến gật đầu nói:
- Giết Niềm Hãn.
Đoạn đường lên bắc xuống nam này, mục đích của Sư Tiến chính là vậy. Chỉ có điều lúc trước nghe Tiền Phi nói, cẩn thận suy nghĩ thì thấy lúc đó mình hơi lạc quan rồi. Giờ nói lại ba chữ kia, cảm thấy nặng trịch. Bành Đại Hổ thấy ánh mắt và vẻ mặt của, liền gật đầu.
Lúc này bên trong thành hoặc là lùng bắt hoặc là giết hại. Một số đội quân hoặc một số nhà giàu có thấy không thể lao ra ngoài được, liền xây công sự phòng ngực, triển khai chiến đấu với người Nữ Chân trên đường phố. Rất nhiều người còn lại bị lôi ra khỏi chỗ ở, hoặc trở thành tù binh, hoặc là bị lăng nhục, giết hại. Ba người đi vội, cũng đi qua mấy con phố đang diễn ra giao tranh. Gặp được đội Nữ Chân lẻ tẻ nào liền chém giết.
Lúc này động thổ, Sử Tiến mới thấy vị Tả Văn Anh kia ngoài sử dụng phi tiêu ra, còn sử dụng Liễu Diệp song đao. Có lẽ con gái không khỏe bằng con trai, nhưng đao pháp của nàng linh hoạt, sắc bén, tàn nhẫn, gặp được địch nhân liền xông thẳng vào. Mỗi lần đao vung lên là có máu. Mỗi một đạo đều vào chỗ hiểm như cổ, bụng, dưới háng, trên đùi. Những chỗ này thường là phần mềm hoặc là phần trí mạng, hoặc là khiến cho người ta mất đi năng lực hoạt động, hoặc là chỗ chảy rất nhiều máu. Mà nàng vừa chạm vào là lập tức tách ra, dùng sức ít nhất để lấy kết quả tốt nhất. Quả thực là đấu pháp thích hợp với chiến trường.
Về phần Bành Đại Hổ, tuy võ nghệ hơi kém Tả Văn Anh, nhưng có sức mạnh, nội lực cũng rất vững chắc. Công phu của y đại khái là ở trên tay. Đao pháp bình thường, nhưng nội lực lại bù vào, chém giết mấy tên lính, rất gọn gàng. Mà Sử Tiến đã chiến đấu trên tường thành cả ngày, dĩ nhiên biết cách dùng những chiêu đơn giản để gây ra sát thương lớn nhất. Dùng thương pháp trầm ổn, giản đơn, đâm chết mấy người, được Tả Văn Anh quăng tới ánh mắt tán thưởng.
Không lâu sau, trời bắt đầu tối. Bình thường, vào giờ này, thành thị phồn hoa đã sáng ánh đèn. Nhưng hôm nay chỉ có những ánh lửa bốn phía, những cột khói đen bốc lên nghi ngút. Thanh âm chém giết, khóc gào len lỏi khắp các khu phố. Đi qua một con đường, bọn họ đã nhìn thấy người Nữ Chân đang xua đuổi tù binh ra ngoài. Đi thêm một đoạn, tới một tòa nhà hoang vắng, rốt cuộc Sử Tiến đã gặp được người lục lâm ở chỗ này.
Đủ loại người luyện võ, ăn mặc khác nhau, binh khí khác nhau, phần lớn đều dính đầy máu tươi. Bọn họ tụ tập ở đây, đều là vì thanh danh của Chu Đồng. Bên ngoài tòa nhà này có một rừng trúc, bên trong có chừng bốn, năm cái sân, ở giữa là một hòn non bộ và hồ nước. Hồ nước đã cạn, có lẽ vì đã lâu không có người xử lý. Lúc Sử Tiến đi vào, thấy chừng trăm người lục lâm tụ tập ở đây. Số ít bị thương, phần lớn trong đó là tham dự trận thủ thành vào ban ngày.
Không có ánh lửa, tiếng nói chuyện cũng không lớn. Chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng rên rỉ nặng nề trong bóng tối. Ngồi ở chính sảnh là một lão già tóc hoa râm đang băng bó cho một người bị thương ở chân, đó là "Thiết Tí Bảng" Chu Đồng trong truyền thuyết.
Bên ngoài sân, không ngừng có người lục tục tới, hoặc sức cùng lực kiệt, hoặc là dắt người bị thương đi vào. Vài người luyện võ lành lặn đưa nước và lương khô cho bọn họ.
Lục lâm nói lớn cũng đúng, nói nhỏ cũng đúng. Hơn nữa trải qua trận chiến này, hai người không quen nhau chạm trán, đại khái có thể thấp giọng tán gẫu trong chốc lát. Nếu là Sử Tiến lúc trước, với tính tình của y, đã hòa mình vào đám người rồi. Nhưng sau khi Lương Sơn bị phá, tâm tính củay thay đổi rất lớn. Y tìm một chỗ ngồi xuống, ăn lương khô xuống nước khôi phục thể lực, im lặng không nói. Chỉ có điều ánh mắt thỉnh thoảng nhìn sang lão già đang bận rộn trong đám người kia. Là sư phụ của hiệp khách nổi tiếng thiên hạ Lâm Xung, vào lúc này, nhìn cũng không có gì đặc biệt.
Trời dần tối, trong thành vẫn bạo động chưa ngừng. Ngồi được một lúc, thì có người nâng người bị thương tới chỗ của Sử Tiến. Lông mày của Sử Tiến hơi giật giật, ngồi tránh ra. Đợi người kia đặt người bị thương ngồi ở góc tường, Sử Tiến mới nhận ra, người bị thương kia chính là Tiền Phi. Y bị thương ở đùi, nửa người trên toàn là máu. Sử Tiến đi tới, cầm thuốc trị thương băng bó thay cho y:
- Tiền huynh đệ.
- Sử, Sử huynh đệ...
Tiền Phi nhận ra người trước mắt, đột nhiên kéo tay của y:
- Ngươi đi nơi nào? Mà, ngươi ở đây rồi, Trần huynh đệ đâu?
Mấy người bọn họ cùng nhau đi lên phía bắc, lúc tới thành Hãn Châu, chỉ còn lại Sử Tiến, Tiền Phi và Trần Tú Thanh. Sau khi an bài Sử Tiến, Trần Tú Thanh vào trong đội dân phu, Tiền Phi liền đi hỏi thăm tung tích của Chu Đồng. Lại không ngờ rằng lại được gặp lại Sử Tiến.
Sử Tiến nói với Tiền Phi việc Trần Tú Thanh đã chết. Tiền Phi nhắm mắt lại. Lúc mở mắt, y đau buồn hít một hơi. Kỳ thực y cũng định sau khi tìm được tin tức của Chu Đồng, liền tới báo cho Sử Tiến và Trần Tú Thanh biết. Chỉ có điều bên đó tường thành đã phá, y một mực chạy trốn, về sau bị thương mới được người cứu về.
Hai người đang nói chuyện, thì nghe thấy tiếng của Chu Đồng vang lên.
- Các vị hục lâm, các huynh đệ đồng đạo, lão phu Chu Đồng, hôm nay có thể cùng chư vị kề vai chiến đấu, là vinh hạnh lớn nhất của cả đời lão phu. Tình hình chiến đấu như thế nào, chắc chư vị ở đây đều đã trải qua. Lão phu cũng không nói nhiều. Nếu như người Nữ Chân xuôi nam, tất khiến cho ngàn vạn đồng bào Vũ triều rơi vào cảnh lầm than. Ý tưởng của lão phu rất đơn giản. Chúng ta ám sát Niêm Hãn ở thành Hãn Châu. Vì lê dân Vũ triều, góp một phần sức lực.
- Việc này bất kể thành hay bại, nói thập tử vô sinh đều không đủ. Nhưng hôm nay ở trên thành, mọi người cũng đã thấy được sự hung hãn của người Nữ Chân. Người luyện võ chúng ta thường có câu rằng "Thất phu giận dữ, máu tươi mười bước". Năm nay lão phu đã tám mươi rồi, sống đủ rồi, nguyện đem cái thân già này vì xã tắc. Nhưng trong nhà chư vị còn có vợ con, hoặc là cha mẹ. Hôm nay có thể ở trên tường thành đánh cược với người Nữ Chân một lần, đã không tính là mất đạo nghĩa. Hiện giờ của thành tuy bị người Nữ Chân chiếm mất. Vốn với bản lĩnh của chư vị, nếu muốn chạy ra khỏi thành, vẫn có cơ hội. Điều lão phu muốn nói là...
Chu Đồng có thanh danh rất lớn trên giang hồ, nhưng chưa hẳn có tài ăn nói. Ông ta cân nhắc một lát, mới nói tiếp:
- Điều lão phu muốn nói là, giờ Tý tối nay, trong số các vị ở đây, nếu bị thương nặng, lão phu sẽ an bài chư vị rời khỏi. Ám sát Niêm Hãn, chư vị
Ông ta đang nói tới đây, bỗng trong đám người có người mở miệng:
- Chu lão đầu, ta biết lão muốn nói gì rồi.
Mọi người quay đầu nhìn, là một vị đạo sĩ râu dài tóc bạc cầm kiếm. Người này cũng đã già, chỉ có điều trên người đầy vết máu, hiển nhiên trong chiến đấu đã giết không ít người. Tên của ông ta là Cừu Hạc Niên, cũng là một vị có tiếng tăm trong giang hồ.
Chỉ nghe ông ta mở miệng nói:
- Hôm nay ai muốn ở lại, thì cùng nhau ám sát Niêm Hãn. Nếu không muốn lưu lại, cũng không phải là do sợ chết. Chỉ có điều người Nữ Chân hung hãn như vậy, sau khi bọn chúng xuôi nam, vợ con, cha mẹ của các ngươi ở nhà, sao có thể chết già được. Những thanh âm hiện giờ của thành Hãn Châu, tương lai có thể là tiếng kêu thảm thiết của vợ con trong nhà. Cừu Hạc Niên ta lưu lại, đồng hành cùng lão.
Chu Đồng chắp tay.
Mọi người nghĩ tới người Nữ Chân trên tường thành, liên có người lục tục đi ra:
- Tại hạ đi cùng với Chu anh hùng.
- Ta đi giết Niêm Hãn
- Còn có ta.
- Tuy ta bị thương, nhưng vẫn có thể chiến đấu được. Ta tuyệt sẽ không bỏ chạy
- Có thể cùng với Chu anh hùng làm đại sự. Cho dù chết, cũng không uống cuộc đời này rồi!
Thanh âm hưởng ứng không ngừng vang lên. Chu Đồng giơ hai tay ý bảo mọi người yên lặng:
- Lão phu hiểu. Chỉ là trong chúng ta còn có huynh đệ trọng thương, bọn họ đã trả giá đủ rồi. Lão phu nhất định an bài bọn họ rời đi. Trong số chư vị nếu có người ban đầu đã làm được việc này, vậy thì làm theo lời lão phu nói, nếu không, vậy để lão phu chọn người, hy vọng người được chọn sẽ không từ bỏ trọng trách này.
Chu Đồng nói xong, xoay người thương lượng với người bên cạnh. Đám người xung quanh bắt đầu thảo luận. Nhắc tới ám sát Niệm Hãn, nhiệt huyết sôi trào. Rất nhiều người cũng có thể nhìn ra được ý nghĩa trong đó. Tuy nhiên, trôi qua một lát, Sử Tiến nhìn thấy có ít người âm thầm rời đi trong bóng đêm. Đối với chuyện như vậy, muốn giấu diếm được Chu Đồng, khẳng định là không thể. Nhưng từ đầu tới cuối, Chu Đồng không nói cái gì, cũng không an bài người ngăn cản.
Có người tới thống kê số lượng người bị trọng thương. Chu Đồng đi lại trong sân, hạ giọng nói chuyện. Đại khái là an bài hộ tống người bị thương nặng rời đi. Lúc ông ta đi tới chỗ của Sử Tiến, hỏi thăm tên của y, tài học, sau đó chắp tay lại đi tiếp. Võ nghệ của Sử Tiến không hề kém đám người Phúc Lộc, Tả Văn Anh bên cạnh Chu Đồng. Ông ta chỉ cần nhìn sắc mặt, nghe hô hấp của y, là có thể đại khái xác định được y là một cao thủ. Mà ông ta an bài những người rời đi, phần lớn là người trẻ tuổi, võ nghệ thấp. Tự nhiên ông ta sẽ không bỏ Sử Tiến vào danh sách hộ tống rời đi.
Tới gần khuya, có hơn mười người được tập hợp để hộ tống hơn mười người bị trọng thương rời đi. Có một vài người tỏ vẻ không muốn rời đi, nhưng lúc này không phải là lúc lề mề, bởi vì có một đội Nữ Chân đang kiểm tra bên này. Ánh lửa sáng rực. Trong lúc hỗn loạn, mọi người rời đi theo hai hướng.
Đợi khi chuyển tới một nơi khác tránh khỏi sự lùng bắt thì đã là rạng sáng. Tiền Phi bị thương nặng đã được hộ tống rời đi. Mà tụ tập bên cạnh Chu Đồng, có chừng hơn bảy mươi người. Đây là tất cả lực lượng có thể có để ám sát Niêm Hãn rồi.
Việc xảy ra ở thành Hãn Châu này, rất nhiều năm sau, được mọi người kể lại sôi nổi. Nhưng vào lúc này, người trong cuộc không có tâm tình đó. Chém giết cả ngày, đau đớn, mệt mỏi kéo tới. Vừa nãy nói rất nhiệt huyết, nhưng vào lúc này, ai cũng lo lắng, liệu có hy vọng ám sát không. Sau khi ám sát xong sẽ như thế nào. Hết thảy đều xa vời, chỉ có chữ chết thì lại rất gần..
Trong bóng tối, tiếng chém giết trong thành thị chưa từng ngừng. Sử Tiến ngồi trong góc một tòa nhà nhắm mắt dưỡng thần. Trong bóng đêm hơi yên tĩnh, y mở to mắt, thấy Chu Đồng đang đi về hướng y. Y có chút ngoài ý muốn, đứng dậy chắp tay. Chu Đồng cũng chắp tay, chỉ vào cột nhà gỗ đã đổ sập ở bên cạnh, ý bảo Sử Tiến ngồi xuống.
- Lúc trước Tiền Phi có nói với lão phu, có một vị hiệp sĩ võ nghệ cao cường, là huynh đệ thân thiết của đệ tử lão phu. Lúc lão phu nhìn thấy ngươi, còn không nghĩ tới. Về sau Tiền Phi nói với ta, ta mới nhớ ra. Xem thân pháp và côn pháp tinh thông của ngươi, ngươi hẳn là "Cửu Văn Long" Sử Tiến, đệ tử của Vương Tiến, Vương giáo đầu?
Chu Đồng nhìn y, cười cười, sau đó ngồi xuống: +
- Ngươi là huynh đệ của Lâm Xung...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook