Ở Rể (Chuế Tế)
-
Chương 649: Hành trình nguy hiểm trời nam đất bắc (hạ)
*****
Mặc dù đối với chuyện Ninh Nghị lên bắc, nữ nhân theo bản năng biểu hiện ra kháng cự, nhưng thật sự nước đến chân, nữ nhân có thể làm ngoại trừ khóc và lo lắng, cũng không có lựa chọn gì nhiều hơn.
Còn đối với Ninh Nghị mà nói, tuy rằng cũng từng trải cảnh nước mất nhà tan chẳng sợ, ý tưởng chỉ cần an phận ở một góc là tốt rồi, lúc này cũng đã bị đẩy ngã. Khi sự việc thực sự ập tới đây, hắn cũng không có nhiều lựa chọn để chọn, tới cuối cùng, cũng chỉ có thể dùng kiên nhẫn lớn nhất trấn an người bên cạnh, trọng yếu là mấy người nhà.
Bất kể như thế nào, quá khứ đã qua một năm thoải mái và thái bình, theo khoảnh khắc Đàn Nhi khóc lên này, quả thật giống như bị vật gì đó cắt xé. Lúc này quay đầu lại xem, mới cảm nhận được cái loại sống trong thoải mái nhàn nhã này là quý báu và hạnh phúc.
Thậm chí hắn còn không kịp tới đặt cái tên hay cho con của mình và Tiểu Thiền...
Mặt trời chiều ngã về tây, trong phủ còn chưa có ăn cơm, Ninh Nghị và Đàn Nhi đến gần trên đường đi rồi. Gần nhà có dòng sông nhỏ chảy ngang qua thành thị, trên sông nhỏ có cầu đá, xung quanh người đi đường không nhiều lắm, mùa thu ánh mặt trời chiếu lá cây xuống dòng sông, nhìn theo thuyền nhỏ mui thuyền đen chạy dưới cầu đá, Đàn Nhi liền nắm tay của hắn. Xung quanh cách đó không xa có nhiều hộ vệ và gia đình đi theo.
- Thiếp vốn... chỉ muốn cuộc sống càng đơn giản một chút!
Đàn Nhi cười cười:
- Giống Giang Ninh như trước là tốt rồi, không cần đi ra cửa luôn phải dẫn theo rất nhiều người, sợ người khác đánh tới. Có thể đi lại nhàn nhã, thoải mái ngắm phong cảnh... Tướng công chàng còn nhớ chứ? Giang Ninh bên kia, ở gần nhà cũng có cầu như vậy, có đôi khi chàng trở về, thiếp luôn ở đó chờ gặp chàng... Lần đầu tiên khi thiếp dọn tới đây đã nhìn thấy, trong lòng chỉ muốn khi mặt trời xuống núi thiếp sẽ đến cầu này tản bộ, sau đó nhìn thấy chàng từ đầu cầu bên kia đi tới...
Chuyện của Trúc Ký, chuyện trên người Ninh Nghị sau này càng ngày càng lớn, người trong nhà đi ra ngoài cũng phải mang theo hộ vệ bảo tiêu, về nhà thì phần lớn ngồi xe ngựa, đâu có cơ hội tản bộ ở bên ngoài... Nhắc tới Ninh Nghị cúi thấp đầu, Đàn Nhị thì lắc lắc đầu.
- Thiếp cũng biết chuyện tướng công chàng cần phải làm, thiếp cái gì đều ủng hộ chàng, nhưng chỉ có một điểm: trong lòng thiếp không rõ, chuyện thiên hạ là để người trong thiên hạ làm, vì sao... trong lòng tướng công cứ có nhiều cảm giác gấp gáp như vậy? Giống như lần này, chàng ở lại kinh thành rõ ràng cũng là có thể làm việc, hiệu suất nhất định sẽ kém, nhưng kém một chút thì kém một chút thôi. Thời điểm ở nhà, trước mặt của Vân Trúc các nàng, thiếp không dám hỏi chàng như vậy, nhưng thiếp thật sự không rõ...
Ninh Nghị nắm tay nàng thật chặt, sau một lát trầm mặc, thở dài, thấp giọng lẩm bẩm:
- Ta muốn đi xem chiến trường...
- Hả?
Đàn Nhi quay đầu nhìn hắn.
Ninh Nghị cười gia la, ánh mắt trong suốt:
- Nàng có biết trước khi thành Yến Kinh bị đánh hạ, Quách Dược Sư ngăn cản bao lâu không?
Đàn Nhị hiển nhiên không rõ vì sao hắn hỏi như thế.
- Y ngăn cản năm canh giờ và đánh năm canh giờ với Hoàn Nhan Tông Vọng thế lực ngang nhau, nếu như không có biến hóa, nếu không ai đâm dao nhỏ sau lưng, thậm chí y có thể đánh bại Hoàn Nhan Tông Vọng!
Ninh Nghị nói tiếp:
- Chúng ta có an bài người ở bên cạnh Quách Dược Sư, không đến mức có thể thao túng hoặc giết y, nhưng có thể biết toàn bộ tình hình lúc đó: Trương Lệnh Huy, Lưu Thuận Nhân rút lui trên chiến trường, muốn đầu hàng, nhưng Quách Dược Sư là thật sự muốn đánh thắng, sau lần bại này y trở về lại Yến Kinh, nếu cả thành phòng thủ, cũng có thể giữ được một thời gian ngắn, nhưng y lập tức đầu hàng ngay... nàng có biết điều này đại biểu điều gì không?
- Cái gì?
Đàn Nhi hỏi một câu, tuy nhiên trong nội tâm nàng vốn cũng không hề quan tâm.
- Từ sau chuyện Trương Giác, vấn đề đầu hàng này, với y mà nói cũng không sao cả. Nếu như không có tiến thêm một bước phát sinh chuyện đau lòng, y có thể đánh, nhưng bởi vì hai huynh đệ quyết định hàng không thể thay đổi, y lập tức biết dù có đánh tiếp nữa không có ý nghĩa... Có khả năng là... từ sau chuyện Trương Giác, trong lòng y đã biết rõ Vũ triều không được coi trọng!
Ninh Nghị cười cười:
- Mặt khác, ngay từ đầu chiến sự, vị trong cung kia đã chuẩn bị phong cho Quách Dược Sư là Yến Vương, nàng thử nghĩ xem điều đó có ý gì?
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Đàn Nhi, Ninh Nghị dừng một chút, nói tiếp:
- Trong triều đình tất cả mọi người đại khái đã nhìn ra, vị trong cung kia... là sợ hãi, sợ hãi vỡ mật rồi. Đương nhiên có khả năng chính vị ấy cũng không phát hiện, nhưng cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, Quách Dược Sư còn chưa có đánh thắng, đã trực tiếp phong làm Yến Vương, vị ấy nói là ngàn vàng mua khí phách, nhưng còn những người khác thì sao? Không có tiền lệ này, tây quân trấn Tây Hạ sẽ thế nào, sẽ ăn nói thế nào với Chủng Sư Đạo bọn họ. Vị ấy sợ hãi, lợi thế trên tay, một tia ý thức sẽ mất đi... Mà sau vị ở trong cung kia, khi Đồng Quán trực tiếp vứt bỏ Thái Nguyên về kinh, thời điểm ông ta chuẩn bị trở về, phỏng chừng Nhạn Môn Quan, thành Yến Kinh cũng còn chưa bị đánh hạ đâu...
Đàn Nhi trầm mặc một lát nói:
- Bọn họ...
- Hoàng thượng trong cung, đại thần chưởng quan quân đội, tướng lĩnh tuyến đầu biên cương quan ải..
Ninh Nghị cười cười:
- Bọn họ toàn bộ cũng không tin Vũ triều có thể thắng. A... Ít nhất lúc này, bọn họ đều biến thành nhà tiên tri xứng chức nhất rồi. Thật vậy, trong miệng có thể nói ca múa mừng cảnh thái bình, đủ loại chuyện khốn kiếp, trong lòng mọi người nhiều ít vẫn có hiểu rõ...
Phát hiện ý tứ từ trong lời nói của Ninh Nghị để lộ ra, trong lúc nhất thời Đàn Nhi không biết nên nói cái gì cho phải. Ninh Nghị nắm tay nàng.
- Đương nhiên, chuyện không có bết bát như nàng nghĩ như vậy, một quốc gia dù suy sụp thế nào đi nữa, cũng có thể kéo dài một thời gian ngắn, nhưng trong xác suất tối thiểu, quả thật bọn họ có khả năng một đường đánh giết tới đây, đánh hạ kinh thành, thậm chí có thể trong thời gian mười mấy năm, tiêu diệt toàn bộ Vũ triều. Đến lúc đó, có khả năng mọi người đều không chạy thoát!
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Khả năng này, dù sao cũng là có đấy!
- Ta chỉ quan tâm tới các nàng, nói cho cùng, chính là những người trong nhà này!
Ninh Nghị nắm tay nàng, nhìn ánh mắt của nàng cười cười, nói:
- Trên đời này hơn mấy trăm triệu người, ta hy vọng bọn họ có thể trải qua cuộc sống tốt. Nhưng nói lời nói thật, nếu sự tình không thể xoay chuyển, cho dù toàn bộ mấy trăm triệu người chết ở trước mặt ta, ta cũng có thể còn sống trở về. Nhưng nếu như quân Kim thật sự đánh hạ Biện Lương, hoặc là Giang Ninh, thời điểm đuổi đến chúng ta không có chỗ để trốn, thực sự rơi xuống trên đầu các người, thì ta làm sao bây giờ?
- Không làm được chuyện gì cũng thôi đi, nhưng hiện tại ta có thể làm được, thì sao ta có thể ký thác hoàn toàn an nguy của các người vào một đám người không đáng tin cậy như vậy?
Hắn gấp khúc từng ngón tay của Đàn Nhi, nắm thành nắm tay, sau đó bao lại trong lòng bàn tay của mình, tay nữ nhân không lớn, lúc này, thân hình thể từ trước mắt dường như cũng có vẻ nhỏ nhắn, hắn cười rộ lên:
- Cho nên ta muốn đi chiến trường nhìn xem...
Từ đầu tới cuối, Ninh Nghị tin tưởng vững chắc cố gắng và năng lực của con người, con người có chuyện am hiểu, cũng có chuyện không am hiểu, nhưng nếu chấp nhận trả giá cố gắng vượt mọi khó khăn gian khổ, thì chuyện am hiểu có thể dung nạp chuyện không am hiểu... Bởi vậy hắn cũng phải đi đến tuyến đầu chiến trường, đi nhìn đi nghe đi cảm thụ. Con người dù sao cũng phải trả giá cho nỗ lực của mình, chỉ vì không muốn ký thác vật quý trọng vào tay người khác!
Nữ tử ôm thân thể nam tử, ánh trời chiều chiếu qua kẽ lá thu, hòa hai thân hình làm một thể. Tiếng sấm ngày mùa hè đã qua, đây là trong ngày đầu thu, ngày ấm áp cuối cùng. Kế tiếp, chính là giết chóc lạnh như băng và sống máu sôi trào.
Vào ngày mồng bốn tháng tám hắn làm chuyện trong nhà, an bài cả ngày, đồng thời phát ra mệnh lệnh cho Trúc Ký phía bắc. Buổi chiều, hắn cũng gặp mặt Sư Sư; chạng vạng tối cùng ngày, Ninh Nghị từ biệt Tướng phủ và mọi người trong nhà, vẫn như cũ bình thản rời đi. Thành Biện Lương lóng lánh ánh đèn khắp nơi, cùng người đi một lòng khởi hành lên phía bắc...
Phía bắc, đám người Sử Tiến vượt qua thành Hân Châu, cảnh tượng hỗn loạn, tàn khốc, tanh máu và hoang vu thuộc về chiến tranh kia hiện ra ở trước mắt bọn họ, rồi tiếp sau đó là vô số quân đội địch nhân...+
Mặc dù đối với chuyện Ninh Nghị lên bắc, nữ nhân theo bản năng biểu hiện ra kháng cự, nhưng thật sự nước đến chân, nữ nhân có thể làm ngoại trừ khóc và lo lắng, cũng không có lựa chọn gì nhiều hơn.
Còn đối với Ninh Nghị mà nói, tuy rằng cũng từng trải cảnh nước mất nhà tan chẳng sợ, ý tưởng chỉ cần an phận ở một góc là tốt rồi, lúc này cũng đã bị đẩy ngã. Khi sự việc thực sự ập tới đây, hắn cũng không có nhiều lựa chọn để chọn, tới cuối cùng, cũng chỉ có thể dùng kiên nhẫn lớn nhất trấn an người bên cạnh, trọng yếu là mấy người nhà.
Bất kể như thế nào, quá khứ đã qua một năm thoải mái và thái bình, theo khoảnh khắc Đàn Nhi khóc lên này, quả thật giống như bị vật gì đó cắt xé. Lúc này quay đầu lại xem, mới cảm nhận được cái loại sống trong thoải mái nhàn nhã này là quý báu và hạnh phúc.
Thậm chí hắn còn không kịp tới đặt cái tên hay cho con của mình và Tiểu Thiền...
Mặt trời chiều ngã về tây, trong phủ còn chưa có ăn cơm, Ninh Nghị và Đàn Nhi đến gần trên đường đi rồi. Gần nhà có dòng sông nhỏ chảy ngang qua thành thị, trên sông nhỏ có cầu đá, xung quanh người đi đường không nhiều lắm, mùa thu ánh mặt trời chiếu lá cây xuống dòng sông, nhìn theo thuyền nhỏ mui thuyền đen chạy dưới cầu đá, Đàn Nhi liền nắm tay của hắn. Xung quanh cách đó không xa có nhiều hộ vệ và gia đình đi theo.
- Thiếp vốn... chỉ muốn cuộc sống càng đơn giản một chút!
Đàn Nhi cười cười:
- Giống Giang Ninh như trước là tốt rồi, không cần đi ra cửa luôn phải dẫn theo rất nhiều người, sợ người khác đánh tới. Có thể đi lại nhàn nhã, thoải mái ngắm phong cảnh... Tướng công chàng còn nhớ chứ? Giang Ninh bên kia, ở gần nhà cũng có cầu như vậy, có đôi khi chàng trở về, thiếp luôn ở đó chờ gặp chàng... Lần đầu tiên khi thiếp dọn tới đây đã nhìn thấy, trong lòng chỉ muốn khi mặt trời xuống núi thiếp sẽ đến cầu này tản bộ, sau đó nhìn thấy chàng từ đầu cầu bên kia đi tới...
Chuyện của Trúc Ký, chuyện trên người Ninh Nghị sau này càng ngày càng lớn, người trong nhà đi ra ngoài cũng phải mang theo hộ vệ bảo tiêu, về nhà thì phần lớn ngồi xe ngựa, đâu có cơ hội tản bộ ở bên ngoài... Nhắc tới Ninh Nghị cúi thấp đầu, Đàn Nhị thì lắc lắc đầu.
- Thiếp cũng biết chuyện tướng công chàng cần phải làm, thiếp cái gì đều ủng hộ chàng, nhưng chỉ có một điểm: trong lòng thiếp không rõ, chuyện thiên hạ là để người trong thiên hạ làm, vì sao... trong lòng tướng công cứ có nhiều cảm giác gấp gáp như vậy? Giống như lần này, chàng ở lại kinh thành rõ ràng cũng là có thể làm việc, hiệu suất nhất định sẽ kém, nhưng kém một chút thì kém một chút thôi. Thời điểm ở nhà, trước mặt của Vân Trúc các nàng, thiếp không dám hỏi chàng như vậy, nhưng thiếp thật sự không rõ...
Ninh Nghị nắm tay nàng thật chặt, sau một lát trầm mặc, thở dài, thấp giọng lẩm bẩm:
- Ta muốn đi xem chiến trường...
- Hả?
Đàn Nhi quay đầu nhìn hắn.
Ninh Nghị cười gia la, ánh mắt trong suốt:
- Nàng có biết trước khi thành Yến Kinh bị đánh hạ, Quách Dược Sư ngăn cản bao lâu không?
Đàn Nhị hiển nhiên không rõ vì sao hắn hỏi như thế.
- Y ngăn cản năm canh giờ và đánh năm canh giờ với Hoàn Nhan Tông Vọng thế lực ngang nhau, nếu như không có biến hóa, nếu không ai đâm dao nhỏ sau lưng, thậm chí y có thể đánh bại Hoàn Nhan Tông Vọng!
Ninh Nghị nói tiếp:
- Chúng ta có an bài người ở bên cạnh Quách Dược Sư, không đến mức có thể thao túng hoặc giết y, nhưng có thể biết toàn bộ tình hình lúc đó: Trương Lệnh Huy, Lưu Thuận Nhân rút lui trên chiến trường, muốn đầu hàng, nhưng Quách Dược Sư là thật sự muốn đánh thắng, sau lần bại này y trở về lại Yến Kinh, nếu cả thành phòng thủ, cũng có thể giữ được một thời gian ngắn, nhưng y lập tức đầu hàng ngay... nàng có biết điều này đại biểu điều gì không?
- Cái gì?
Đàn Nhi hỏi một câu, tuy nhiên trong nội tâm nàng vốn cũng không hề quan tâm.
- Từ sau chuyện Trương Giác, vấn đề đầu hàng này, với y mà nói cũng không sao cả. Nếu như không có tiến thêm một bước phát sinh chuyện đau lòng, y có thể đánh, nhưng bởi vì hai huynh đệ quyết định hàng không thể thay đổi, y lập tức biết dù có đánh tiếp nữa không có ý nghĩa... Có khả năng là... từ sau chuyện Trương Giác, trong lòng y đã biết rõ Vũ triều không được coi trọng!
Ninh Nghị cười cười:
- Mặt khác, ngay từ đầu chiến sự, vị trong cung kia đã chuẩn bị phong cho Quách Dược Sư là Yến Vương, nàng thử nghĩ xem điều đó có ý gì?
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Đàn Nhi, Ninh Nghị dừng một chút, nói tiếp:
- Trong triều đình tất cả mọi người đại khái đã nhìn ra, vị trong cung kia... là sợ hãi, sợ hãi vỡ mật rồi. Đương nhiên có khả năng chính vị ấy cũng không phát hiện, nhưng cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, Quách Dược Sư còn chưa có đánh thắng, đã trực tiếp phong làm Yến Vương, vị ấy nói là ngàn vàng mua khí phách, nhưng còn những người khác thì sao? Không có tiền lệ này, tây quân trấn Tây Hạ sẽ thế nào, sẽ ăn nói thế nào với Chủng Sư Đạo bọn họ. Vị ấy sợ hãi, lợi thế trên tay, một tia ý thức sẽ mất đi... Mà sau vị ở trong cung kia, khi Đồng Quán trực tiếp vứt bỏ Thái Nguyên về kinh, thời điểm ông ta chuẩn bị trở về, phỏng chừng Nhạn Môn Quan, thành Yến Kinh cũng còn chưa bị đánh hạ đâu...
Đàn Nhi trầm mặc một lát nói:
- Bọn họ...
- Hoàng thượng trong cung, đại thần chưởng quan quân đội, tướng lĩnh tuyến đầu biên cương quan ải..
Ninh Nghị cười cười:
- Bọn họ toàn bộ cũng không tin Vũ triều có thể thắng. A... Ít nhất lúc này, bọn họ đều biến thành nhà tiên tri xứng chức nhất rồi. Thật vậy, trong miệng có thể nói ca múa mừng cảnh thái bình, đủ loại chuyện khốn kiếp, trong lòng mọi người nhiều ít vẫn có hiểu rõ...
Phát hiện ý tứ từ trong lời nói của Ninh Nghị để lộ ra, trong lúc nhất thời Đàn Nhi không biết nên nói cái gì cho phải. Ninh Nghị nắm tay nàng.
- Đương nhiên, chuyện không có bết bát như nàng nghĩ như vậy, một quốc gia dù suy sụp thế nào đi nữa, cũng có thể kéo dài một thời gian ngắn, nhưng trong xác suất tối thiểu, quả thật bọn họ có khả năng một đường đánh giết tới đây, đánh hạ kinh thành, thậm chí có thể trong thời gian mười mấy năm, tiêu diệt toàn bộ Vũ triều. Đến lúc đó, có khả năng mọi người đều không chạy thoát!
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Khả năng này, dù sao cũng là có đấy!
- Ta chỉ quan tâm tới các nàng, nói cho cùng, chính là những người trong nhà này!
Ninh Nghị nắm tay nàng, nhìn ánh mắt của nàng cười cười, nói:
- Trên đời này hơn mấy trăm triệu người, ta hy vọng bọn họ có thể trải qua cuộc sống tốt. Nhưng nói lời nói thật, nếu sự tình không thể xoay chuyển, cho dù toàn bộ mấy trăm triệu người chết ở trước mặt ta, ta cũng có thể còn sống trở về. Nhưng nếu như quân Kim thật sự đánh hạ Biện Lương, hoặc là Giang Ninh, thời điểm đuổi đến chúng ta không có chỗ để trốn, thực sự rơi xuống trên đầu các người, thì ta làm sao bây giờ?
- Không làm được chuyện gì cũng thôi đi, nhưng hiện tại ta có thể làm được, thì sao ta có thể ký thác hoàn toàn an nguy của các người vào một đám người không đáng tin cậy như vậy?
Hắn gấp khúc từng ngón tay của Đàn Nhi, nắm thành nắm tay, sau đó bao lại trong lòng bàn tay của mình, tay nữ nhân không lớn, lúc này, thân hình thể từ trước mắt dường như cũng có vẻ nhỏ nhắn, hắn cười rộ lên:
- Cho nên ta muốn đi chiến trường nhìn xem...
Từ đầu tới cuối, Ninh Nghị tin tưởng vững chắc cố gắng và năng lực của con người, con người có chuyện am hiểu, cũng có chuyện không am hiểu, nhưng nếu chấp nhận trả giá cố gắng vượt mọi khó khăn gian khổ, thì chuyện am hiểu có thể dung nạp chuyện không am hiểu... Bởi vậy hắn cũng phải đi đến tuyến đầu chiến trường, đi nhìn đi nghe đi cảm thụ. Con người dù sao cũng phải trả giá cho nỗ lực của mình, chỉ vì không muốn ký thác vật quý trọng vào tay người khác!
Nữ tử ôm thân thể nam tử, ánh trời chiều chiếu qua kẽ lá thu, hòa hai thân hình làm một thể. Tiếng sấm ngày mùa hè đã qua, đây là trong ngày đầu thu, ngày ấm áp cuối cùng. Kế tiếp, chính là giết chóc lạnh như băng và sống máu sôi trào.
Vào ngày mồng bốn tháng tám hắn làm chuyện trong nhà, an bài cả ngày, đồng thời phát ra mệnh lệnh cho Trúc Ký phía bắc. Buổi chiều, hắn cũng gặp mặt Sư Sư; chạng vạng tối cùng ngày, Ninh Nghị từ biệt Tướng phủ và mọi người trong nhà, vẫn như cũ bình thản rời đi. Thành Biện Lương lóng lánh ánh đèn khắp nơi, cùng người đi một lòng khởi hành lên phía bắc...
Phía bắc, đám người Sử Tiến vượt qua thành Hân Châu, cảnh tượng hỗn loạn, tàn khốc, tanh máu và hoang vu thuộc về chiến tranh kia hiện ra ở trước mắt bọn họ, rồi tiếp sau đó là vô số quân đội địch nhân...+
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook