Ở Rể (Chuế Tế)
-
Chương 629: Tên trận tác chiến: Ẩu đả tiểu bằng hữu
Dịch giả: luongsonbac1102
Khói thuốc súng hun tán chim rừng, vó ngựa kinh hoàng chạy trong đêm, dưới ánh sao sáng của cuối tháng tư, Lữ Lương sơn, trên ngọn núi gần Thanh Mộc trại mười dặm, một cảnh hỗn loạn, bê bối.
Giữa đèo núi thấp trũng hiểm ác trập trùng, thuận mắt nhìn tới toàn là xác người ngổn ngang, trên bãi cỏ thỉnh thoảng còn thấy ánh lửa cháy rọi sáng xung quanh, soi rõ xác chết ở gần đó. Mùi máu hôi tanh khiến cho lũ sói trong núi tìm tới, gặm nhấm từng miếng từng miếng gì đó trong bóng tối, đôi khi còn thấy có bóng người lắc lư từ trong đống xác chết, hoặc từ trong đám cỏ leo ra. Trong màn đêm tối tăm thỉnh thoảng còn nghe thấy có tiếng rên rỉ.
Phương hướng sở tại (nơi hiện đang ở) của Thanh Mộc trại, cùng với hướng đối diện Thanh Mộc trại, giữa rừng núi thỉnh thoảng còn truyền tới từng tiếng động xôn xao không rõ là tiếng gì, duy chỉ có chiến trường dưới màn đêm này giống như bị người ta tạm quên đi. Chiến trường đó xuất hiện trước mắt, giống như ảo giác bỗng xuất hiện trên bầu trời đêm, sau khi ảo giác tan biến đi, chỉ còn thi thể của ảo giác lưu lại...
Thực ra... đó cũng không phải là một cuộc chiến to lớn gì...
Đối với cuộc chiến đấu xảy ra bên ngoài Thanh Mộc trại này, xét về mặt ý nghĩa nào đó mà nói thì các bên tham gia đều đã được chuẩn bị rất kĩ. Đương nhiên, bên phía liên hợp tặc phỉ (giặc cướp) Lữ Lương, bọn chúng đã chuẩn bị một lượng lớn nhân mã. Còn về phía Thanh Mộc trại, tất cả đều đã được sẵn sàng, hoàn thiện từ lâu rồi. Song nếu xét về mặt nhân số, chắc chắn là không thể sánh bằng được.
Theo kiến nghị của Ninh Nghị đề ra với Hồng Đề, nói tới sự phát triển và bành trướng của Thanh Mộc trại, luyện binh tinh nhuệ hóa là những trại vụ (công việc của trại) quan trọng nhất trong tương lai. Sự phát triển và bành trướng của trại cũng có một quá trình. Binh sĩ có thể dùng được cũng dần được tăng lên. Đương nhiên, độ huấn luyện cũng tốt, sĩ khí cũng tốt, sức chiến đấu cũng tốt, thậm chí còn có thể vận dụng buôn bán phân phối vật tư, chu toàn về mọi mặt. Toàn bộ Thanh Mộc trại bởi vì tồn tại ở nơi cực đoan như vậy, cho nên khi động viên, tám phần (80%) nhân khẩu cũng đều có thể cầm đao. Nhưng sau khi huấn luyện thời gian dài, có hơn hai ngàn người, trong hơn hai ngàn người này, một ngàn hai trăm binh sĩ phía trên "Kim Tự Tháp" được động viên đã tham gia vào cuộc tác chiến với bên ngoài trong đêm hôm đó.
Mà trên một ngàn binh sĩ còn lại, do vì phải phòng thủ trong trại, đồng thời đề phòng những kẻ nổi loạn của Đại Quang Minh giáo, quân nhân Võ Thắng quân, quân tinh nhuệ dưới trướng Điền Hổ có khả năng hành động. Vì vậy, lấy hơn một ngàn hai trăm người đối mặt với đội hình gần sáu ngàn tặc phỉ Lữ Lương liên hợp tiếp cận, xét về mặt lý thuyết mà nói thì cũng là có chút mạo hiểm. Trước khi khai chiến, về kết quả cuộc chiến mà nói, không ai có thể nói là nắm được năm phần thắng, song đương nhiên trong mấy ngày không khí căng thẳng ở Thanh Mộc trại, đám người Hồng Đề và Tào Thiên Dũng, Hàn Kính đã tiến hành đại động viên những binh sĩ này rồi.
Loại công tác tư tưởng này, từ khi Thanh Mộc trại phát triển cho tới nay, kỳ thực vẫn luôn được duy trì. Về phương pháp luyện binh của Ninh Nghị giao cho Hồng Đề có chút rập khuôn theo phương pháp luyện binh sau này, cũng có chút quy nạp một phần binh thư hiện nay. Trên thực tế, đại bộ phận sách cổ đại chú trọng "lời ít ý nhiều". Trong đó, nguyên nhân thì có rất nhiều phương diện, ví dụ như thẻ tre khắc chữ cồng kềnh; ví dụ như các loại tư tưởng quá đơn sơ chưa đủ dung hợp; ví dụ như văn tự phát triển thời kỳ đầu chưa tiếp nhận "nghi thức cảm" (cảm thấy có nghi thức), "sùng cao cảm" (cảm thấy có uy nghi) yêu cầu khuynh hướng ngắn gọn, thậm chí là khuynh hướng có tính không rõ ràng.
Một lần ngoài ý muốn, thân là một học sinh của một trường trung học hắn đã bị Thượng Đế bug ra một lỗi lớn, nhân sinh của hắn đã bị biến đổi, tất cả sẽ phát sinh như thế...
Ví dụ như câu "Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu" (Trời đất không có lòng người xem vạn vật như chó rơm) trong Đạo Đức kinh đơn giản hóa tư tưởng hiện đại, ý nghĩa của nó là nói thiên địa vạn vật đều có thể xem là nguyên tố phổ thông, những nguyên tố này được vận hành dưới quy tắc cố định, không theo ý chí thì rất dễ bị lệch ra khỏi quỹ đạo, vì vậy khi chúng ta nhận thức vạn vật, nhận thức thế giới, nhận thức xã hội phải nắm được những quy luật này. Từ câu này có thể suy ra bao hàm là một hệ thống triết học khổng lồ. Khi Lão Tử viết ra câu này, không những bao gồm kiến thức ở tầng nông (cạn) nhất, mà còn bao hàm trong đó cả kiến thức tầng sâu nhất. Vì vậy, trước khi ra sách, tác giả đã nói, không thể chỉ viết ra ý nghĩa bên ngoài, suy diễn tầng sâu mới là điều mà tác giả chú trọng tới.
Tương tự với những điển tích này, binh thư của người xưa đã viết như: Binh pháp Tôn Tử, mỗi đoạn đều có một hệ thống, nó giống như một đại cương, dựa vào đó mà suy diễn thì mới có thể sử dụng trong mọi trường hợp. Tất nhiên, là một người hiện đại, sau khi trải qua vô số sự dung hợp tư tưởng, Ninh Nghị vẫn có thể đơn giản hóa tối đa một phần phương hướng trong đó. Sau cùng, hắn còn đề nghị Hồng Đề chủ yếu tập trung ở ba phương diện: kỷ luật, phía sau lưng và tính năng động chủ quan.
Về phần điều binh thế nào, bảo đảm hậu cần ra sao, có nên cùng ăn cùng ở với binh sĩ hay không? Hắn cũng đã ném vài cuốn binh thư cho Hồng Đề mang về cho người trong núi tự tính toán.
Mấy điều không thể thay đổi như kỷ luật, bảo đảm thủ hạ có thể kỷ luật nghiêm minh. Trong các loại huấn luyện, tin tưởng người có thể bảo vệ phía sau mình, có thể tăng được cảm giác đoàn thể, cũng khiến cho người ta càng thêm tin tưởng lẫn nhau, lòng tin là bạn đồng hành trên chiến trường. Về phần năng động chủ quan, đương nhiên chính là sĩ khí, cũng là loại công tác tư tưởng tẩy não. Ba điểm này hỗ trợ lẫn nhau, quả thực cũng có điểm tương tự với phương pháp quản lý công ty sau này.
Cũng bởi vì vậy, Thanh Mộc trại phát triển tới ngày nay, ba điểm này cũng được thực hiện rất tốt. Công tác tư tưởng thông qua những phương hướng này: Vắt óc suy nghĩ, cho họ biết phải đối mặt với kẻ địch thế nào? Cho họ đi quan sát xung quanh trại, có trại nào giống với Thanh Mộc trại? Cho họ thảo luận nhiều, ngộ nhỡ Thanh Mộc trại bị công phá, mọi người nên di chuyển ra sao?
Lần lượt tới điều cuối cùng, hầu như là mỗi tháng binh sĩ đều phải tiến hành thảo luận một lần. Còn phản ứng dây chuyền sau đó là: Nó sẽ khiến cho phần lớn số người tưởng tượng tới tình cảnh sau khi Thanh Mộc trại bị công phá. Tiếp theo, họ sẽ oán hận, con mẹ nó ai muốn đánh bọn ta chứ? Cũng có người đề xuất, bây giờ chúng ta rèn luyện tốt như vậy, kẻ nào có thể đánh được chúng ta?
Tiếp theo sẽ dẫn đến cuộc bầu chọn: Người Liêu, người Kim. Bọn họ đều có thể đánh tới. Đương nhiên, lúc này người Liêu đã bị đánh bại rồi. Nhưng người Kim lại càng lợi hại hơn, tưởng tượng tới bộ dạng trước đây "Đả Thảo Cốc", họ chắc chắn sẽ đánh tới, tới khi đó chúng ta nên làm thế nào? Cho nên phải nghĩ tới điều này.
Ở giai đoạn này, có một số người khó tránh khỏi sa sút tinh thần, sau đó người bên trên sẽ cho họ biết, để họ tưởng tượng, dù họ có bỏ chạy đến trại khác trên Lữ Lương sơn cũng không tránh được kết quả này. Sau đó kết luận rất có thể sẽ đưa ra như sau: Chỉ có Thanh Mộc trại là tốt nhất. Tiếp theo sẽ đưa ra một tín hiệu cho tất cả mọi người, cuộc sống của Thanh Mộc trại tốt như vậy, huấn luyện tốt như vậy, tương lai là để đối phó với người Kim - đó mới là đối thủ!
Sau khi công tác tư tưởng tới bước này, mọi người sẽ bắt đầu nói tới người Kim - cũng chính là người Nữ Chân giàu lịch sử không ai địch nổi. Những thông tin này đều do Ninh Nghị chỉnh sửa và cung cấp, cũng có chút tính kích động. Sau đó, mọi người sẽ phát hiện thấy tình cảnh từng trải qua của người Nữ Chân tương tự như Lữ Lương sơn, họ cũng đã sống cuộc sống rất vất vả, cũng chịu đủ mọi ức hiếp. Bọn họ cũng có chút liều lĩnh, cũng không thể sống nổi nữa, hơn nữa còn dám liều mạng. Sau khi họ thống nhất, có một vị vua tài trí, có kỷ luật, biết nghe lệnh, thần thoại về Nữ Chân vô địch cũng được bắt đầu.
Mọi người sẽ thấy, chúng ta chẳng phải là nguyên mẫu của người Nữ Chân sao?
Hàng loạt tư tưởng này đã được chỉnh đốn, thí nghiệm rất nhiều. Mà trong khoảng thời gian này, luyện binh chuyên môn hóa, thức ăn lấp đầy trong bụng và sau khi trải qua khổ luyện, trong một tập thể như vậy, mọi người sẽ nhận thức được sự "mạnh mẽ" của mình càng rõ ràng hơn, chính là: Chúng ta hiện tại rất hoành tráng!
Đồng thời, Thanh Mộc trại vẫn luôn phát triển bành trướng. Mặc dù cũng thường xung đột với bên ngoài, giết người, nhưng hành động quy mô lớn thực sự lại không có. Huyết Bồ Tát luôn làm việc tốt giúp người khác, khiến cho rất nhiều người đều có cảm giác khát khao: Những người trên Lữ Lương sơn này khác với tân binh của các nơi khác. Trước đây, họ đều đã từng nhìn thấy máu, vì miếng cơm mà giết mấy mạng người là chuyện rất bình thường. Sự thiếu thốn lương thực và sự cứng rắn của Thanh Mộc trại đã khiến cho họ học được kỷ luật. Sau khi học được kỷ luật, họ cảm thấy mình càng mạnh mẽ hơn, nhưng lại không có cách nào xuất động, tựa như minh châu ném vào bóng tối, áo gấm đi đêm, nhìn Lữ Lương sơn áp chế các ngọn núi khác, thật sự khó chịu.
Còn lần này, người Nữ Chân không tới, người trên núi khác lại đã tới rồi.
Do vì người muốn xuất động (đi ra ngoài hoạt động) không nhiều lắm, mấy ngày trước khi xuất động, đám người Tào Thiên Dũng, Hàn Kính luôn làm công tác động viên: Hãy nghĩ mục đích của các ngươi! Hãy nghĩ các ngươi đã tập luyện nhiều hơn những người bên ngoài núi bao nhiêu! Hãy quan sát xung quanh các ngươi, các ngươi rất mạnh! Ở bên ngoài, họ chẳng qua là một đám chỉ dựa vào sức mạnh, ngay cả trận thế cũng là đám ô hợp! Các ngươi để họ nhìn thấy máu, họ sẽ quay đầu chạy mất! Bây giờ, họ cũng dám ép tới Thanh Mộc trại chúng ta rồi, sao lại có lý này chứ? Các ngươi đã chờ đợi một năm rồi, bây giờ nên làm cho cả Lữ Lương sơn này mở mắt ra rồiii!
Sau khi động viên, binh sĩ trong núi vô cùng nhiệt liệt. Trong đại đội, tiểu đội đều được kích động muốn chết:
- Lão đại ngươi nói giết ai đi...
- Lão đại, ta biết ai đáng chết, vậy trong đám người kia ta quen biết rất nhiều... Con mẹ nó một đám ẻo lả cũng dám tới góp vui...
- Rốt cuộc cũng có thể làm một trận rồi, sảng khoái a...
Trong không khí như vậy, Hồng Đề không thể không nói với Tào Thiên Dũng, Hàn Kính, để họ hạ lệnh cố gắng để thuộc hạ bình tĩnh, không được lỗ mãng, không được tự đại, cố gắng nhớ kỹ bài tập. Về mặt chiến thuật phải xem trọng kẻ thù. Mà mệnh lệnh này, dĩ nhiên là Ninh Nghị đã gián tiếp khuyên bảo Hồng Đề.
Trận chiến đầu tiên, trong lòng hắn không tự tin cho lắm, nhưng cẩn thận cũng không có gì là sai, mà cứ xem như là thuộc hạ cắt tiết gà vậy, trong lòng các thủ lĩnh trong trại như Tào Thiên Dũng, Hàn Kính cũng có sự cảnh giác. Đêm nay, khi đại sảnh nổi lửa lên, họ sẽ thống lĩnh hơn một ngàn hai trăm người đi ra, cũng vô cùng nghiêm túc thảo luận chi tiết về chiến lược tác chiến: Trước tiên là đánh người ở bộ phận nào? Nên để đội ngũ nào bắt vương (kẻ cầm đầu một trại)? Làm thế nào để xen kẽ với nhau, hô ứng nhau, phối hợp với nhau? Sau khi bàn bạc kế hoạch trù bị chi tiết như vậy, họ xuống núi, hội hợp với hai trăm người hộ tống Du mộc pháo tới, đội hình cuối cùng là một ngàn bốn trăm người đấu với sáu ngàn người.
Cách Thanh Mộc trại bảy dặm, giữa một sơn lĩnh (đường lên núi) tên là Hoắc Xuyên lĩnh ngập tràn lửa trại và quân trận. Hắc Khô vương Loan Tam Lang ở giữa, đội ngũ của Trần Gia cừ do Loạn Sơn vương Trần Chấn Hải thống lĩnh ở phía trước. Đội ngũ của huynh đệ Phường Nghĩa Dương ở phía trên của sơn lĩnh, hơi chếch sang bên phải của phía sau. Tuy nhiên, số đoàn ngựa thồ trong trận hình của họ nhiều nhất. Trong này còn có lượng lớn tán hộ (các hộ dân phân tán) Lữ Lương cùng với sáu trăm người vốn thuộc Tiểu Hưởng Mã được Loan Tam Lang bố trí ở mặt bên.
Ngọn lửa đầy khắp núi đồi, hơn một ngàn bốn trăm người triển khai phương trận. Hai bên lặng lẽ giằng co nhau như vậy. Mặc dù đám người Loan Tam Lang cũng đã cử sứ giả tới nói chuyện với Tào Thiên Dũng, Hàn Kính rồi, nhưng hai bên vẫn còn đang chờ quyết định của Thanh Mộc trại, kiềm chế cảm xúc.
Mà đối với biểu hiện an tĩnh của đội hình một ngàn bốn trăm người Thanh Mộc trại, liên quân sáu ngàn người trên Hoắc Xuyên lĩnh liền lộ vẻ hào hứng, rất nhiều tán hộ châm lửa trại, nướng thịt, ca hát, uống rượu, chà lau đao thép với ánh mắt cao ngạo. Đám người Loan Tam Lang thỉnh thoảng cũng cùng tới góp vui với một bộ phận người trong đó, chỉ cần có thể thu phục được Thanh Mộc trại, lần hội tụ này chính là họ đã tăng được thời cơ tốt nhất có sức ảnh hưởng cho mình. Trong lần này, có người đã lớn tiếng khiêu khích bên này, thậm chí còn có một số người vì lời nói qua lại với nhau mà đánh nhau, gây mất trật tự trên núi.
Đám người Tào Thiên Dũng, Hàn Kính sắc mặt nghiêm trọng, bị một số người khiêu khích cũng có chút tức giận.
Cho tới khi trên Thanh Mộc trại bắn pháo lên, tiếp theo lại là một quả pháo hoa ở bên ngoài vài dặm cũng tiếp sức bắn lên, người trên sơn lĩnh dù không hiểu ra chuyện này, cũng có thể đoán được tín hiệu được phát ra từ Thanh Mộc trại. Bọn họ tụ tập giữa sơn lĩnh gào rít lên, rút đao ra, lửa đuốc cuồn cuộn giơ lên, hội tụ. Mà bên này, Hàn Kính âm trầm, quay sang người bên cạnh nói nhỏ:
- Đây là trận chiến đầu tiên...
Tay y lấy ra một tờ giấy, nhìn thoáng qua, y vẫn chưa từng thông báo những gì trên tờ giấy viết, luôn cảm thấy có chút xằng bậy và xấu hổ, nhưng lúc này lại nói ra rất tự nhiên.
- Tên trận tác chiến: Đánh tiểu bằng hữu. Bắt đầu.
Mệnh lệnh động viên này chắc chắn không phải là do Hồng Đề viết... Y nghĩ thầm trong lòng. Còn bên cạnh, Tào Thiên Dũng giục ngựa giương đao, ra tiếng hổ gầm.
- Nam nhi Thanh Mộc! Theo ta... giết chết bọn chúnggg!
Sau đó, trên núi truyền tới tiếng hô của đám người Loan Tam Lang vang tới:
- Xông lên! Giết sạch bọn chúnggg!
Chấn động khắp nơi, bóng người cuồn cuộn lao tới. Trong đội hình của Thanh Mộc trại, người ở hàng trước chỉ bắn một trận tên, hàng phía sau đã hô vang điên cuồng xông ra. Những người có cung tên cất cung tên sau lưng, rút đao cùng xông lên.
Sĩ khí tương tự như vậy, quân tiên phong xông vào nhau, toàn bộ bóng người đều tan vào nhau, quả thực khiến cho người ta không phân biệt rõ trận địa mà điên cuồng chém giết...
Đám người của Tào Thiên Dũng và Hàn Kính cố gắng phân biệt người bên mình trong trận chiến, hòng tìm ra ưu khuyết điểm của chiến cuộc. Không lâu sau - theo kế hoạch của Ninh Nghị mà nói, đại khái là khoảng chừng năm phút - có luồng ánh sáng từ bên sườn chiến trận bắt đầu bắn ra, nổ tung, đó là vũ khí bí mật của Ninh Nghị bắn ra. Rất lâu sau, tất cả đều nổ tung lên, khiến cho người ta không kịp trở tay.
- Chỉnh đốn trận hình! Chỉnh đốn trận hình! Đội ngũ của ai chạy lên núiii? Không được liều lĩnh, để ta đi chặn họ lại, không được liều lĩnh! Đừng trúng kế! Bên phải là ai! Đám người của bọn hắn sao lại xông vào trong rừng! Mẹ kiếp! Quay trở lại cho taaa!
- Đại đội thứ ba! Đại đội thứ ba, Tề Thiên Quân! Sao bọn hắn còn tiến về phía trước! Con mẹ nó... các ngươi đang làm cái gì... cái gì thế? Trước đó để họ phối hợp với đội thứ năm à? Đám người đó chạy qua núi chính là đội thứ năm sao? Đám người này của Trịnh Thạch Đầu, xảy ra chuyện gì thì chúng phải chịu hoàn toàn trách nhiệm! Nghĩ cha hắn là nhị đương gia thì có thể làm loạn à! Ta phải kiện cha hắn, ta phải kiện cha hắn, bảo hắn không được liều lĩnhhh! Ngươi làm cái gì, cầm đầu lại đây đưa cho ta chứ, aiii!
- Phương Phương Phương Phương Phương Phương Phương Phương Phươnggg!
- Phương con mẹ ngươiii!
- Là Phương Nghĩa Dương...
- Dát...
Trên chiến trường khổng lồ, chờ khi đã thấy rõ cục diện, đám người Tào Thiên Dũng và Hàn Kính bỗng thấy quyền chỉ huy của mình như núi lở ầm ầm rồi biến mất, gấp đến độ dậm chân, mắt đỏ, nhưng nếu quay trở lại toàn bộ tình hình, cả cục diện quả thực rất kỳ dị khiến người ta không thể nói lên lời.
Thoạt nhìn hai bên tấn công nhau đầy nhiệt huyết, sĩ khí đều cao ngất ngưởng - đương nhiên, xét về mặt trực quan mà nói, số người bên mình không nhiều. Trong lòng người Thanh Mộc trại căng thẳng, cũng vì vậy mà cuộc chiến vừa bắt đầu họ đã dồn hết sức giết về phía trước. Chế độ quân đội của Thanh Mộc trại rất đơn giản - bởi vì trong sách lược của Ninh Nghị chỉ là "đánh đối phương", viết rất đơn giản. Vì vậy, Thanh Mộc trại làm theo từng bước cơ bản là năm người hợp thành một tiểu tổ, mười người là tiểu đội, ba mươi người là trung đội, một trăm người là đại đội. Bởi vì xung quanh đều là người, đội trưởng của mỗi đại đội cũng không thấy rõ được tình huống rốt cuộc ra sao, dù sao theo kế hoạch dự định, cứ liều mạng xông lên phía trước là được.
Chờ tới khi bọn họ kịp phản ứng lại, họ đã thấy người bên mình tiến vào sơn lĩnh, cắt đôi liên quân tặc phỉ Lữ Lương giống như cắt đậu hũ...
Đặc biệt là sau khi đại pháo bắn ra, bởi hiệu quả của ánh sáng đẹp lạ, sáu trăm người từng là thuộc hạ của Tiểu Hưởng Mã vốn ở trung tâm liên quân đột ngột hoảng loạn. Rất nhiều người lớn tiếng kêu lên:
- Yêu thuật lại tới rồi...
Quay đầu bỏ chạy.
Mà đối với người trong Thanh Mộc trại mà nói, rất nhiều người còn căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Đặc biệt là một đại đội sau khi truy đuổi mấy trăm người này đã lớn tiếng hét lớn:
- Ở lại chịu chết cho ta.
Chạy trốn rất nhanh, kết quả là người bị giết lại không nhiều. Họ đánh tới mức sĩ khí lên cao, rồi sau đó có một đội anh hùng cứu trận từ trên trời giáng xuống, giữ họ lại, chờ cho tới lúc thấy rõ ràng, một đại hán cưỡi ngựa đã gào lên:
- Ai dám chiến với Phương Nghĩa Dương ta!
Xông tới đối diện.
Thế tấn công của hai bên giống như sóng biển trùm lên đá ngầm. Phương Nghĩa Dương thúc ngựa vung đao, mà mấy thành viên tài giỏi nhất của Thanh Mộc trại phía trước cánh quân này cũng không suy nghĩ gì nhiều, xông thẳng về phía trước, đồng thời lần lượt thi triển chiêu thức. Chiêu thức phối hợp đó chính là Hồng Đề đã dạy, sau đó không biết vì sao sau khi Phương Nghĩa Dương đánh bay một người liền bị chém rơi xuống ngựa. Khi thuộc hạ phía sau y xông lên, Phương Nghĩa Dương đã bị đám người hung hãn nhấn chìm xuống, giẫm chết.
Đối với đám người Loan Tam Lang mà nói, cảnh tượng trước mắt chắc chắn là kinh dị nhất trong lịch sử. Một số thủ hạ nòng cốt của y vẫn còn rất kiên cường, nhưng quân tiên phong của liên quân thì giống như thủy triều, sau khi họ xông lên bờ, dòng nước nhanh chóng rút xuống, chờ tới khi họ kịp phản ứng, đội ba trăm người của Thanh Mộc trại đã bao vây gặm nhấm bọn họ. Nhân mã của Trần Chấn Hải quay đầu chạy tán loạn. Hàn Kính ở đằng xa trong bóng đêm tức giận chửi mắng, Loan Tam Lang căn bản không biết hắn ta đang chơi gì. Rốt cuộc trận này con mẹ nó, ai đã chiến thắng? Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì...
Toàn bộ tình huống vô cùng sôi nổi và kỳ dị, hoa lệ của chiến trường, trong khoảnh khắc đã mất đi sự kiểm soát...
Khói thuốc súng hun tán chim rừng, vó ngựa kinh hoàng chạy trong đêm, dưới ánh sao sáng của cuối tháng tư, Lữ Lương sơn, trên ngọn núi gần Thanh Mộc trại mười dặm, một cảnh hỗn loạn, bê bối.
Giữa đèo núi thấp trũng hiểm ác trập trùng, thuận mắt nhìn tới toàn là xác người ngổn ngang, trên bãi cỏ thỉnh thoảng còn thấy ánh lửa cháy rọi sáng xung quanh, soi rõ xác chết ở gần đó. Mùi máu hôi tanh khiến cho lũ sói trong núi tìm tới, gặm nhấm từng miếng từng miếng gì đó trong bóng tối, đôi khi còn thấy có bóng người lắc lư từ trong đống xác chết, hoặc từ trong đám cỏ leo ra. Trong màn đêm tối tăm thỉnh thoảng còn nghe thấy có tiếng rên rỉ.
Phương hướng sở tại (nơi hiện đang ở) của Thanh Mộc trại, cùng với hướng đối diện Thanh Mộc trại, giữa rừng núi thỉnh thoảng còn truyền tới từng tiếng động xôn xao không rõ là tiếng gì, duy chỉ có chiến trường dưới màn đêm này giống như bị người ta tạm quên đi. Chiến trường đó xuất hiện trước mắt, giống như ảo giác bỗng xuất hiện trên bầu trời đêm, sau khi ảo giác tan biến đi, chỉ còn thi thể của ảo giác lưu lại...
Thực ra... đó cũng không phải là một cuộc chiến to lớn gì...
Đối với cuộc chiến đấu xảy ra bên ngoài Thanh Mộc trại này, xét về mặt ý nghĩa nào đó mà nói thì các bên tham gia đều đã được chuẩn bị rất kĩ. Đương nhiên, bên phía liên hợp tặc phỉ (giặc cướp) Lữ Lương, bọn chúng đã chuẩn bị một lượng lớn nhân mã. Còn về phía Thanh Mộc trại, tất cả đều đã được sẵn sàng, hoàn thiện từ lâu rồi. Song nếu xét về mặt nhân số, chắc chắn là không thể sánh bằng được.
Theo kiến nghị của Ninh Nghị đề ra với Hồng Đề, nói tới sự phát triển và bành trướng của Thanh Mộc trại, luyện binh tinh nhuệ hóa là những trại vụ (công việc của trại) quan trọng nhất trong tương lai. Sự phát triển và bành trướng của trại cũng có một quá trình. Binh sĩ có thể dùng được cũng dần được tăng lên. Đương nhiên, độ huấn luyện cũng tốt, sĩ khí cũng tốt, sức chiến đấu cũng tốt, thậm chí còn có thể vận dụng buôn bán phân phối vật tư, chu toàn về mọi mặt. Toàn bộ Thanh Mộc trại bởi vì tồn tại ở nơi cực đoan như vậy, cho nên khi động viên, tám phần (80%) nhân khẩu cũng đều có thể cầm đao. Nhưng sau khi huấn luyện thời gian dài, có hơn hai ngàn người, trong hơn hai ngàn người này, một ngàn hai trăm binh sĩ phía trên "Kim Tự Tháp" được động viên đã tham gia vào cuộc tác chiến với bên ngoài trong đêm hôm đó.
Mà trên một ngàn binh sĩ còn lại, do vì phải phòng thủ trong trại, đồng thời đề phòng những kẻ nổi loạn của Đại Quang Minh giáo, quân nhân Võ Thắng quân, quân tinh nhuệ dưới trướng Điền Hổ có khả năng hành động. Vì vậy, lấy hơn một ngàn hai trăm người đối mặt với đội hình gần sáu ngàn tặc phỉ Lữ Lương liên hợp tiếp cận, xét về mặt lý thuyết mà nói thì cũng là có chút mạo hiểm. Trước khi khai chiến, về kết quả cuộc chiến mà nói, không ai có thể nói là nắm được năm phần thắng, song đương nhiên trong mấy ngày không khí căng thẳng ở Thanh Mộc trại, đám người Hồng Đề và Tào Thiên Dũng, Hàn Kính đã tiến hành đại động viên những binh sĩ này rồi.
Loại công tác tư tưởng này, từ khi Thanh Mộc trại phát triển cho tới nay, kỳ thực vẫn luôn được duy trì. Về phương pháp luyện binh của Ninh Nghị giao cho Hồng Đề có chút rập khuôn theo phương pháp luyện binh sau này, cũng có chút quy nạp một phần binh thư hiện nay. Trên thực tế, đại bộ phận sách cổ đại chú trọng "lời ít ý nhiều". Trong đó, nguyên nhân thì có rất nhiều phương diện, ví dụ như thẻ tre khắc chữ cồng kềnh; ví dụ như các loại tư tưởng quá đơn sơ chưa đủ dung hợp; ví dụ như văn tự phát triển thời kỳ đầu chưa tiếp nhận "nghi thức cảm" (cảm thấy có nghi thức), "sùng cao cảm" (cảm thấy có uy nghi) yêu cầu khuynh hướng ngắn gọn, thậm chí là khuynh hướng có tính không rõ ràng.
Một lần ngoài ý muốn, thân là một học sinh của một trường trung học hắn đã bị Thượng Đế bug ra một lỗi lớn, nhân sinh của hắn đã bị biến đổi, tất cả sẽ phát sinh như thế...
Ví dụ như câu "Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu" (Trời đất không có lòng người xem vạn vật như chó rơm) trong Đạo Đức kinh đơn giản hóa tư tưởng hiện đại, ý nghĩa của nó là nói thiên địa vạn vật đều có thể xem là nguyên tố phổ thông, những nguyên tố này được vận hành dưới quy tắc cố định, không theo ý chí thì rất dễ bị lệch ra khỏi quỹ đạo, vì vậy khi chúng ta nhận thức vạn vật, nhận thức thế giới, nhận thức xã hội phải nắm được những quy luật này. Từ câu này có thể suy ra bao hàm là một hệ thống triết học khổng lồ. Khi Lão Tử viết ra câu này, không những bao gồm kiến thức ở tầng nông (cạn) nhất, mà còn bao hàm trong đó cả kiến thức tầng sâu nhất. Vì vậy, trước khi ra sách, tác giả đã nói, không thể chỉ viết ra ý nghĩa bên ngoài, suy diễn tầng sâu mới là điều mà tác giả chú trọng tới.
Tương tự với những điển tích này, binh thư của người xưa đã viết như: Binh pháp Tôn Tử, mỗi đoạn đều có một hệ thống, nó giống như một đại cương, dựa vào đó mà suy diễn thì mới có thể sử dụng trong mọi trường hợp. Tất nhiên, là một người hiện đại, sau khi trải qua vô số sự dung hợp tư tưởng, Ninh Nghị vẫn có thể đơn giản hóa tối đa một phần phương hướng trong đó. Sau cùng, hắn còn đề nghị Hồng Đề chủ yếu tập trung ở ba phương diện: kỷ luật, phía sau lưng và tính năng động chủ quan.
Về phần điều binh thế nào, bảo đảm hậu cần ra sao, có nên cùng ăn cùng ở với binh sĩ hay không? Hắn cũng đã ném vài cuốn binh thư cho Hồng Đề mang về cho người trong núi tự tính toán.
Mấy điều không thể thay đổi như kỷ luật, bảo đảm thủ hạ có thể kỷ luật nghiêm minh. Trong các loại huấn luyện, tin tưởng người có thể bảo vệ phía sau mình, có thể tăng được cảm giác đoàn thể, cũng khiến cho người ta càng thêm tin tưởng lẫn nhau, lòng tin là bạn đồng hành trên chiến trường. Về phần năng động chủ quan, đương nhiên chính là sĩ khí, cũng là loại công tác tư tưởng tẩy não. Ba điểm này hỗ trợ lẫn nhau, quả thực cũng có điểm tương tự với phương pháp quản lý công ty sau này.
Cũng bởi vì vậy, Thanh Mộc trại phát triển tới ngày nay, ba điểm này cũng được thực hiện rất tốt. Công tác tư tưởng thông qua những phương hướng này: Vắt óc suy nghĩ, cho họ biết phải đối mặt với kẻ địch thế nào? Cho họ đi quan sát xung quanh trại, có trại nào giống với Thanh Mộc trại? Cho họ thảo luận nhiều, ngộ nhỡ Thanh Mộc trại bị công phá, mọi người nên di chuyển ra sao?
Lần lượt tới điều cuối cùng, hầu như là mỗi tháng binh sĩ đều phải tiến hành thảo luận một lần. Còn phản ứng dây chuyền sau đó là: Nó sẽ khiến cho phần lớn số người tưởng tượng tới tình cảnh sau khi Thanh Mộc trại bị công phá. Tiếp theo, họ sẽ oán hận, con mẹ nó ai muốn đánh bọn ta chứ? Cũng có người đề xuất, bây giờ chúng ta rèn luyện tốt như vậy, kẻ nào có thể đánh được chúng ta?
Tiếp theo sẽ dẫn đến cuộc bầu chọn: Người Liêu, người Kim. Bọn họ đều có thể đánh tới. Đương nhiên, lúc này người Liêu đã bị đánh bại rồi. Nhưng người Kim lại càng lợi hại hơn, tưởng tượng tới bộ dạng trước đây "Đả Thảo Cốc", họ chắc chắn sẽ đánh tới, tới khi đó chúng ta nên làm thế nào? Cho nên phải nghĩ tới điều này.
Ở giai đoạn này, có một số người khó tránh khỏi sa sút tinh thần, sau đó người bên trên sẽ cho họ biết, để họ tưởng tượng, dù họ có bỏ chạy đến trại khác trên Lữ Lương sơn cũng không tránh được kết quả này. Sau đó kết luận rất có thể sẽ đưa ra như sau: Chỉ có Thanh Mộc trại là tốt nhất. Tiếp theo sẽ đưa ra một tín hiệu cho tất cả mọi người, cuộc sống của Thanh Mộc trại tốt như vậy, huấn luyện tốt như vậy, tương lai là để đối phó với người Kim - đó mới là đối thủ!
Sau khi công tác tư tưởng tới bước này, mọi người sẽ bắt đầu nói tới người Kim - cũng chính là người Nữ Chân giàu lịch sử không ai địch nổi. Những thông tin này đều do Ninh Nghị chỉnh sửa và cung cấp, cũng có chút tính kích động. Sau đó, mọi người sẽ phát hiện thấy tình cảnh từng trải qua của người Nữ Chân tương tự như Lữ Lương sơn, họ cũng đã sống cuộc sống rất vất vả, cũng chịu đủ mọi ức hiếp. Bọn họ cũng có chút liều lĩnh, cũng không thể sống nổi nữa, hơn nữa còn dám liều mạng. Sau khi họ thống nhất, có một vị vua tài trí, có kỷ luật, biết nghe lệnh, thần thoại về Nữ Chân vô địch cũng được bắt đầu.
Mọi người sẽ thấy, chúng ta chẳng phải là nguyên mẫu của người Nữ Chân sao?
Hàng loạt tư tưởng này đã được chỉnh đốn, thí nghiệm rất nhiều. Mà trong khoảng thời gian này, luyện binh chuyên môn hóa, thức ăn lấp đầy trong bụng và sau khi trải qua khổ luyện, trong một tập thể như vậy, mọi người sẽ nhận thức được sự "mạnh mẽ" của mình càng rõ ràng hơn, chính là: Chúng ta hiện tại rất hoành tráng!
Đồng thời, Thanh Mộc trại vẫn luôn phát triển bành trướng. Mặc dù cũng thường xung đột với bên ngoài, giết người, nhưng hành động quy mô lớn thực sự lại không có. Huyết Bồ Tát luôn làm việc tốt giúp người khác, khiến cho rất nhiều người đều có cảm giác khát khao: Những người trên Lữ Lương sơn này khác với tân binh của các nơi khác. Trước đây, họ đều đã từng nhìn thấy máu, vì miếng cơm mà giết mấy mạng người là chuyện rất bình thường. Sự thiếu thốn lương thực và sự cứng rắn của Thanh Mộc trại đã khiến cho họ học được kỷ luật. Sau khi học được kỷ luật, họ cảm thấy mình càng mạnh mẽ hơn, nhưng lại không có cách nào xuất động, tựa như minh châu ném vào bóng tối, áo gấm đi đêm, nhìn Lữ Lương sơn áp chế các ngọn núi khác, thật sự khó chịu.
Còn lần này, người Nữ Chân không tới, người trên núi khác lại đã tới rồi.
Do vì người muốn xuất động (đi ra ngoài hoạt động) không nhiều lắm, mấy ngày trước khi xuất động, đám người Tào Thiên Dũng, Hàn Kính luôn làm công tác động viên: Hãy nghĩ mục đích của các ngươi! Hãy nghĩ các ngươi đã tập luyện nhiều hơn những người bên ngoài núi bao nhiêu! Hãy quan sát xung quanh các ngươi, các ngươi rất mạnh! Ở bên ngoài, họ chẳng qua là một đám chỉ dựa vào sức mạnh, ngay cả trận thế cũng là đám ô hợp! Các ngươi để họ nhìn thấy máu, họ sẽ quay đầu chạy mất! Bây giờ, họ cũng dám ép tới Thanh Mộc trại chúng ta rồi, sao lại có lý này chứ? Các ngươi đã chờ đợi một năm rồi, bây giờ nên làm cho cả Lữ Lương sơn này mở mắt ra rồiii!
Sau khi động viên, binh sĩ trong núi vô cùng nhiệt liệt. Trong đại đội, tiểu đội đều được kích động muốn chết:
- Lão đại ngươi nói giết ai đi...
- Lão đại, ta biết ai đáng chết, vậy trong đám người kia ta quen biết rất nhiều... Con mẹ nó một đám ẻo lả cũng dám tới góp vui...
- Rốt cuộc cũng có thể làm một trận rồi, sảng khoái a...
Trong không khí như vậy, Hồng Đề không thể không nói với Tào Thiên Dũng, Hàn Kính, để họ hạ lệnh cố gắng để thuộc hạ bình tĩnh, không được lỗ mãng, không được tự đại, cố gắng nhớ kỹ bài tập. Về mặt chiến thuật phải xem trọng kẻ thù. Mà mệnh lệnh này, dĩ nhiên là Ninh Nghị đã gián tiếp khuyên bảo Hồng Đề.
Trận chiến đầu tiên, trong lòng hắn không tự tin cho lắm, nhưng cẩn thận cũng không có gì là sai, mà cứ xem như là thuộc hạ cắt tiết gà vậy, trong lòng các thủ lĩnh trong trại như Tào Thiên Dũng, Hàn Kính cũng có sự cảnh giác. Đêm nay, khi đại sảnh nổi lửa lên, họ sẽ thống lĩnh hơn một ngàn hai trăm người đi ra, cũng vô cùng nghiêm túc thảo luận chi tiết về chiến lược tác chiến: Trước tiên là đánh người ở bộ phận nào? Nên để đội ngũ nào bắt vương (kẻ cầm đầu một trại)? Làm thế nào để xen kẽ với nhau, hô ứng nhau, phối hợp với nhau? Sau khi bàn bạc kế hoạch trù bị chi tiết như vậy, họ xuống núi, hội hợp với hai trăm người hộ tống Du mộc pháo tới, đội hình cuối cùng là một ngàn bốn trăm người đấu với sáu ngàn người.
Cách Thanh Mộc trại bảy dặm, giữa một sơn lĩnh (đường lên núi) tên là Hoắc Xuyên lĩnh ngập tràn lửa trại và quân trận. Hắc Khô vương Loan Tam Lang ở giữa, đội ngũ của Trần Gia cừ do Loạn Sơn vương Trần Chấn Hải thống lĩnh ở phía trước. Đội ngũ của huynh đệ Phường Nghĩa Dương ở phía trên của sơn lĩnh, hơi chếch sang bên phải của phía sau. Tuy nhiên, số đoàn ngựa thồ trong trận hình của họ nhiều nhất. Trong này còn có lượng lớn tán hộ (các hộ dân phân tán) Lữ Lương cùng với sáu trăm người vốn thuộc Tiểu Hưởng Mã được Loan Tam Lang bố trí ở mặt bên.
Ngọn lửa đầy khắp núi đồi, hơn một ngàn bốn trăm người triển khai phương trận. Hai bên lặng lẽ giằng co nhau như vậy. Mặc dù đám người Loan Tam Lang cũng đã cử sứ giả tới nói chuyện với Tào Thiên Dũng, Hàn Kính rồi, nhưng hai bên vẫn còn đang chờ quyết định của Thanh Mộc trại, kiềm chế cảm xúc.
Mà đối với biểu hiện an tĩnh của đội hình một ngàn bốn trăm người Thanh Mộc trại, liên quân sáu ngàn người trên Hoắc Xuyên lĩnh liền lộ vẻ hào hứng, rất nhiều tán hộ châm lửa trại, nướng thịt, ca hát, uống rượu, chà lau đao thép với ánh mắt cao ngạo. Đám người Loan Tam Lang thỉnh thoảng cũng cùng tới góp vui với một bộ phận người trong đó, chỉ cần có thể thu phục được Thanh Mộc trại, lần hội tụ này chính là họ đã tăng được thời cơ tốt nhất có sức ảnh hưởng cho mình. Trong lần này, có người đã lớn tiếng khiêu khích bên này, thậm chí còn có một số người vì lời nói qua lại với nhau mà đánh nhau, gây mất trật tự trên núi.
Đám người Tào Thiên Dũng, Hàn Kính sắc mặt nghiêm trọng, bị một số người khiêu khích cũng có chút tức giận.
Cho tới khi trên Thanh Mộc trại bắn pháo lên, tiếp theo lại là một quả pháo hoa ở bên ngoài vài dặm cũng tiếp sức bắn lên, người trên sơn lĩnh dù không hiểu ra chuyện này, cũng có thể đoán được tín hiệu được phát ra từ Thanh Mộc trại. Bọn họ tụ tập giữa sơn lĩnh gào rít lên, rút đao ra, lửa đuốc cuồn cuộn giơ lên, hội tụ. Mà bên này, Hàn Kính âm trầm, quay sang người bên cạnh nói nhỏ:
- Đây là trận chiến đầu tiên...
Tay y lấy ra một tờ giấy, nhìn thoáng qua, y vẫn chưa từng thông báo những gì trên tờ giấy viết, luôn cảm thấy có chút xằng bậy và xấu hổ, nhưng lúc này lại nói ra rất tự nhiên.
- Tên trận tác chiến: Đánh tiểu bằng hữu. Bắt đầu.
Mệnh lệnh động viên này chắc chắn không phải là do Hồng Đề viết... Y nghĩ thầm trong lòng. Còn bên cạnh, Tào Thiên Dũng giục ngựa giương đao, ra tiếng hổ gầm.
- Nam nhi Thanh Mộc! Theo ta... giết chết bọn chúnggg!
Sau đó, trên núi truyền tới tiếng hô của đám người Loan Tam Lang vang tới:
- Xông lên! Giết sạch bọn chúnggg!
Chấn động khắp nơi, bóng người cuồn cuộn lao tới. Trong đội hình của Thanh Mộc trại, người ở hàng trước chỉ bắn một trận tên, hàng phía sau đã hô vang điên cuồng xông ra. Những người có cung tên cất cung tên sau lưng, rút đao cùng xông lên.
Sĩ khí tương tự như vậy, quân tiên phong xông vào nhau, toàn bộ bóng người đều tan vào nhau, quả thực khiến cho người ta không phân biệt rõ trận địa mà điên cuồng chém giết...
Đám người của Tào Thiên Dũng và Hàn Kính cố gắng phân biệt người bên mình trong trận chiến, hòng tìm ra ưu khuyết điểm của chiến cuộc. Không lâu sau - theo kế hoạch của Ninh Nghị mà nói, đại khái là khoảng chừng năm phút - có luồng ánh sáng từ bên sườn chiến trận bắt đầu bắn ra, nổ tung, đó là vũ khí bí mật của Ninh Nghị bắn ra. Rất lâu sau, tất cả đều nổ tung lên, khiến cho người ta không kịp trở tay.
- Chỉnh đốn trận hình! Chỉnh đốn trận hình! Đội ngũ của ai chạy lên núiii? Không được liều lĩnh, để ta đi chặn họ lại, không được liều lĩnh! Đừng trúng kế! Bên phải là ai! Đám người của bọn hắn sao lại xông vào trong rừng! Mẹ kiếp! Quay trở lại cho taaa!
- Đại đội thứ ba! Đại đội thứ ba, Tề Thiên Quân! Sao bọn hắn còn tiến về phía trước! Con mẹ nó... các ngươi đang làm cái gì... cái gì thế? Trước đó để họ phối hợp với đội thứ năm à? Đám người đó chạy qua núi chính là đội thứ năm sao? Đám người này của Trịnh Thạch Đầu, xảy ra chuyện gì thì chúng phải chịu hoàn toàn trách nhiệm! Nghĩ cha hắn là nhị đương gia thì có thể làm loạn à! Ta phải kiện cha hắn, ta phải kiện cha hắn, bảo hắn không được liều lĩnhhh! Ngươi làm cái gì, cầm đầu lại đây đưa cho ta chứ, aiii!
- Phương Phương Phương Phương Phương Phương Phương Phương Phươnggg!
- Phương con mẹ ngươiii!
- Là Phương Nghĩa Dương...
- Dát...
Trên chiến trường khổng lồ, chờ khi đã thấy rõ cục diện, đám người Tào Thiên Dũng và Hàn Kính bỗng thấy quyền chỉ huy của mình như núi lở ầm ầm rồi biến mất, gấp đến độ dậm chân, mắt đỏ, nhưng nếu quay trở lại toàn bộ tình hình, cả cục diện quả thực rất kỳ dị khiến người ta không thể nói lên lời.
Thoạt nhìn hai bên tấn công nhau đầy nhiệt huyết, sĩ khí đều cao ngất ngưởng - đương nhiên, xét về mặt trực quan mà nói, số người bên mình không nhiều. Trong lòng người Thanh Mộc trại căng thẳng, cũng vì vậy mà cuộc chiến vừa bắt đầu họ đã dồn hết sức giết về phía trước. Chế độ quân đội của Thanh Mộc trại rất đơn giản - bởi vì trong sách lược của Ninh Nghị chỉ là "đánh đối phương", viết rất đơn giản. Vì vậy, Thanh Mộc trại làm theo từng bước cơ bản là năm người hợp thành một tiểu tổ, mười người là tiểu đội, ba mươi người là trung đội, một trăm người là đại đội. Bởi vì xung quanh đều là người, đội trưởng của mỗi đại đội cũng không thấy rõ được tình huống rốt cuộc ra sao, dù sao theo kế hoạch dự định, cứ liều mạng xông lên phía trước là được.
Chờ tới khi bọn họ kịp phản ứng lại, họ đã thấy người bên mình tiến vào sơn lĩnh, cắt đôi liên quân tặc phỉ Lữ Lương giống như cắt đậu hũ...
Đặc biệt là sau khi đại pháo bắn ra, bởi hiệu quả của ánh sáng đẹp lạ, sáu trăm người từng là thuộc hạ của Tiểu Hưởng Mã vốn ở trung tâm liên quân đột ngột hoảng loạn. Rất nhiều người lớn tiếng kêu lên:
- Yêu thuật lại tới rồi...
Quay đầu bỏ chạy.
Mà đối với người trong Thanh Mộc trại mà nói, rất nhiều người còn căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Đặc biệt là một đại đội sau khi truy đuổi mấy trăm người này đã lớn tiếng hét lớn:
- Ở lại chịu chết cho ta.
Chạy trốn rất nhanh, kết quả là người bị giết lại không nhiều. Họ đánh tới mức sĩ khí lên cao, rồi sau đó có một đội anh hùng cứu trận từ trên trời giáng xuống, giữ họ lại, chờ cho tới lúc thấy rõ ràng, một đại hán cưỡi ngựa đã gào lên:
- Ai dám chiến với Phương Nghĩa Dương ta!
Xông tới đối diện.
Thế tấn công của hai bên giống như sóng biển trùm lên đá ngầm. Phương Nghĩa Dương thúc ngựa vung đao, mà mấy thành viên tài giỏi nhất của Thanh Mộc trại phía trước cánh quân này cũng không suy nghĩ gì nhiều, xông thẳng về phía trước, đồng thời lần lượt thi triển chiêu thức. Chiêu thức phối hợp đó chính là Hồng Đề đã dạy, sau đó không biết vì sao sau khi Phương Nghĩa Dương đánh bay một người liền bị chém rơi xuống ngựa. Khi thuộc hạ phía sau y xông lên, Phương Nghĩa Dương đã bị đám người hung hãn nhấn chìm xuống, giẫm chết.
Đối với đám người Loan Tam Lang mà nói, cảnh tượng trước mắt chắc chắn là kinh dị nhất trong lịch sử. Một số thủ hạ nòng cốt của y vẫn còn rất kiên cường, nhưng quân tiên phong của liên quân thì giống như thủy triều, sau khi họ xông lên bờ, dòng nước nhanh chóng rút xuống, chờ tới khi họ kịp phản ứng, đội ba trăm người của Thanh Mộc trại đã bao vây gặm nhấm bọn họ. Nhân mã của Trần Chấn Hải quay đầu chạy tán loạn. Hàn Kính ở đằng xa trong bóng đêm tức giận chửi mắng, Loan Tam Lang căn bản không biết hắn ta đang chơi gì. Rốt cuộc trận này con mẹ nó, ai đã chiến thắng? Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì...
Toàn bộ tình huống vô cùng sôi nổi và kỳ dị, hoa lệ của chiến trường, trong khoảnh khắc đã mất đi sự kiểm soát...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook