Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 624: Đại hội Tông sư trên đỉnh Lữ Lương (3)

Dịch giả: luongsonbac1102

Lúc nhìn thấy binh lính từ trên con đường núi uốn lượn đi xuống, Tân Thiết Thành liền biết sự tình hôm nay có phiền toái.

Đám phỉ tặc Lữ Lương tụ tập xung quanh Thanh Mộc trại, có lớn có nhỏ, có cả những hộ riêng lẻ có thực lực nhất định cũng nghe phong thanh mà tụ tập đến đây. Những người này cũng không biết rõ ràng lắm những chuyện đã xảy ra, nhưng nếu đã tụ tập với quy mô lớn như vậy, nhất định sẽ phát sinh sự việc gì đó. Ví dụ tương tự trước kia cũng đã từng xảy ra. Một khi ở Lữ Lương sơn, một trại phỉ bắt đầu phát triển lớn lên, khiến cho mọi người cảnh giác, thường thường cũng khó có kết cục tốt. Mọi người tụ tập lại phá tan cái trại này, các hộ riêng lẻ cũng ùa vào giống như linh cẩu. Bất kể như thế nào, kiểu gì cũng có thể mò được chút ưu đãi.

Sự phồn vinh của Thanh Mộc trại đã sớm khiến người Lữ Lương xung quanh hơi đỏ mắt. Lúc này tập kết lại đây đông đúc như vậy, rất nhiều kẻ cũng có mong ước như vậy. Sau đó, mấy đám tặc phỉ lớn nhất đều tự phái sứ giả ra, lại lựa chọn thêm mấy vị khá có danh tiếng trong số các hộ riêng lẻ để đi cùng, muốn đàm phán với Huyết Bồ Tát của Thanh Mộc trại, Tân Thiết Thành là một trong số đó.

Là một kẻ hào hiệp hơi có tiếng tăm ở Lữ Lương sơn, Tân Thiết Thành vẫn khá có thiện cảm với Thanh Mộc trại. Ở Lữ Lương thì võ nghệ của y chỉ tính ở mức trung bình khá, nhưng ưu điểm là quen biết không ít bằng hữu. Sau khi Thanh Mộc trại phát triển lớn lên, thỉnh thoảng y cũng tới buôn bán vài thứ, cũng có thể hỗ trợ cho cuộc sống. Lúc này, trong lòng y chờ mong Thanh Mộc trại có thể vượt qua được, tốt nhất là mình cũng có thể an toàn vượt qua.

Nhưng đến khi chạng vạng, khi nhìn thấy thế trận binh lính lao nhanh từ trên sườn núi Thanh Mộc trại xuống, y liền biết sự tình nguy rồi. Tiếp đó là tiếng cười ha hả làm y hết hồn. Trong tiếng cười đó tràn đầy công lực, vượt xa tất cả những cao thủ Lữ Lương mà y biết.

Đó là kẻ mà nghe đồn loáng thoáng có thể sánh vai với thiên hạ đệ nhất nhân Chu Đồng, chính là giáo chủ Đại Quang Minh giáo Lâm Tông Ngô...

Là một hiệp khách chỉ nghe phong thanh mà đến, lúc trước Tân Thiết Thành cũng không rõ ràng ngọn nguồn tình hình thực tế của Thanh Mộc trại. Bởi Loạn Sơn vương, Hắc Khô bương vội vàng nói là Thanh Mộc trại muốn độc chiếm ích lợi từ triều đình. Mà sau khi lên núi, một đao khách mà y quen biết trong đội ngũ tên là Hà Trọng mới nói đại khái cho y biết tình hình ở đây.

Chiếu chiêu an của triều đình, đông đảo khách khứa tụ tập lên trên núi, ai cũng có lai lịch to lớn, tất cả đều là vì nhắm vào lợi ích ở đây, muốn tới hợp tác. Mà đám người Loạn Sơn vương cũng là vì phát hiện điều đó cho nên tụ tập nhân thủ đến để cưỡng ép. Kết quả là Thanh Mộc trại vừa mới thoáng phát triển đã bị áp chế cả trong lẫn ngoài. Đội hình như vậy thì căn bản một mình Thanh Mộc trại hay Huyết Bồ Tát đều không thể chịu đựng được.

Nếu Thanh Mộc trại thức thời, có lẽ sẽ bị chia cắt chậm một chút. Nếu không chịu thức thời, có lẽ lúc này sẽ gặp tai ương ngập đầu. Tuy nhiên, ích lợi lớn ở đây thì kỳ thật đã có đám người Loạn Sơn vương phái sứ giả để tâm, hoặc là ngay cả bọn họ đều không có tư cách quan tâm. Điều quan hệ chân chính đến lợi ích thiết thân của đội ngũ sứ giả, không phải là có thể thu được cái gì, mà là bọn họ có thể qua được đêm nay hay không. Ở đây có nhiều đại nhân vật như vậy, nếu thật sự náo loạn lên, chính bọn họ đều sẽ bị cuốn vào cơn lốc rồi bị nghiền nát. Vị bằng hữu có tên là Hà Trọng lo lắng chính là điều này.

Sau khi lên núi, Tân Thiết Thành liền cảm nhận được loại áp lực này. Đến khi chạng vạng, nhìn thấy binh lính ầm ầm từ trên núi chạy xuống, trong lòng Tân Thiết Thành trầm lại. Binh lính tụ tập ở trên quảng trường trước Thanh Mộc trại đại khái khoảng 1200 người. Nhưng mà đội ngũ kia vừa nhanh nhẹn vừa chỉnh tề, mã đội, binh sĩ, rất nhiều giáp mây, có đao thương sắc bén, sĩ khí hiên ngang, hoàn toàn khác biệt so với đám cướp bình thường ở Lữ Lương.

Tân Thiết Thành không nghĩ rằng Thanh Mộc trại đã có thực lực đến mức này. Nhưng lúc này Thanh Mộc trại đã lôi ra, tín hiệu thông báo cũng đã cực kỳ rõ ràng: Yến hội này sẽ ăn không ngon.

Hơn 1200 người kết làm phương trận, sau mấy tiếng hô quát tràn đầy sát khí, do mã đội dẫn đầu nhanh chóng ra khỏi cửa trại. Rồi sau đó, Tân Thiết Thành cũng thấy được một số đại nhân vật đi đến, bao gồm cả giáo chủ Đại Quang Minh giáo.

Người này thân hình cao lớn, hình dáng như Di Lặc, hòa khí tươi cười, bước chân cũng trầm ổn như núi, khí thế trên người như hòa cùng một thể với xung quanh. Tân Thiết Thành âm thầm đánh giá trong lòng:

Với tu vi nội lực mà người kia vừa thể hiện ra ngoài, nếu mình xông lên, đối phương chỉ cần một quyền là mình đã ngã lăn quay, không đứng dậy nổi. Với thân hình đó mà phát lực thì cho dù mình có giở hết võ nghệ đã học, sợ rằng cũng không thể nào ngăn nổi.

Về phần Huyết Bồ Tát, y đã từng gặp một lần. Cho dù nàng đánh giết để có được hung danh hiển hách ở Lữ Lương sơn, sao nàng có thể địch nổi loại tông sư số một, số hai thiên hạ này cơ chứ?

Trong lòng nghĩ như vậy, y đi theo mọi người vào Tụ Nghĩa đại sảnh. Phía trước, đầu tiên là một khoảng sân rộng mở, rồi sau đó có hành lang, sảnh đường, mái hiên cao cao, bốn phía ánh lửa chiếu sáng rõ.

Mà ngay trong nháy mắt trước khi bước vào đại sảnh, Tân Thiết Thành cảm thấy ánh lửa bốn phía đều lắc lư. Lâm Tông Ngô vốn còn có vẻ hòa khí, lúc này đột nhiên thân hình như bành trướng mở ra, ánh lửa chiếu vào người lão, bóng hình lão trông càng như thể sâu đậm hơn mấy phần, bóng dáng như thể ma thần...

Ấn tượng đầu tiên này tiêu tan trong chớp mắt. Tân Thiết Thành nhìn thoáng qua Hà Trọng đang ở bên cạnh, lại mơ hồ hiểu được rằng đây chính là khí thế chiếm đoạt tâm phách người ta của đại cao thủ cấp tông sư.

Rồi sau đó, bọn họ nghe thấy Huyết Bồ Tát ở đầu kia của sảnh đường nói:

- Quý khách từ xa tới, Lục mỗ chậm trễ, mời các vị nhập tịch (vào vị trí).

Tuy rằng lời nói vô cùng đơn giản nhưng lại mơ hồ hòa tan cảm giác áp bách mà Lâm Tông Ngô vừa mới gây ra.

Lập tức Lâm Tông Ngô cũng cười nói:

- Lữ Lương "Huyết Bồ Tát", kính đã lâu, còn có... Ninh Nhân Đồ, đã lâu không gặp a!

Trong tiếng cười đơn giản này là sự giao phong của loại nhân vật lợi hại đó. Hà Trọng và Tân Thiết Thành được bố trí ở bên chiếc bàn tròn phía dưới. Ở phía trên đại sảnh còn lại là rất nhiều bộ bàn ghế đơn.

Trong quá trình ngồi vào vị trí, Hà Trọng lần lượt chỉ vào từng người, giới thiệu cho y những người tới lần này. Ví dụ như Hà viên ngoại ở hai lộ Hà Đông, Hà Bắc đều có rất nhiều sản nghiệp, ví dụ như phó tướng trấn thủ phía đông Nhạn Môn quan, ví dụ như sứ giả mà đại soái Đổng Bàng Nhi phái ra, vân vân... Mà hai người lợi hại nhất, không thể nghi ngờ chính là Lâm giáo chủ và người thanh niên ngồi đối diện với lão.

Tuy rằng thoạt nhìn tuổi mới chỉ gần hai mươi, nhưng nam tử có bộ dạng thư sinh ngồi đối diện trực tiếp với Lâm Tông Ngô hoàn toàn không hề rơi vào khí thế hạ phong. Theo giới thiệu của Hà Trọng, nam tử này chính là một trong những đầu mục trọng yếu nhất của Mật Trinh ti thuộc triều đình, người lãnh đạo trực tiếp là Tể tướng đương triều, trong chốn võ lâm bên ngoài Lữ Lương sơn, vô số người lục lâm chỉ nghe nói tới đã phải biến sắc. Có người gọi hắn là Tâm Ma, cũng có ngoại hiệu còn hung tàn hơn là Huyết Thủ Nhân Đồ. Cũng nghe được rằng trong nạn đói năm trước ở phía nam, hắn lấy thực lực cá nhân đối đầu với vô số thương gia của một nửa triều Vũ. Loại gia thế như Hà viên ngoại chỉ có thể xem như một kẻ bình thường trong số đó, đến cuối cùng vẫn bị hắn đánh cho mặt xám mày tro.

Có người như vậy ngồi ở đây, vậy thì những kẻ vốn có chút danh vọng ở Lữ Lương như sứ giả Trần Tựu của Loạn Sơn vương, sứ giả Loan Khô Nhi của Hắc Khô vương, vân vân... lúc này đây thật sự chỉ như một con tép mà thôi.

Mà ở đầu xa nhất kia của đại sảnh, chính là Huyết Bồ Tát chỉ với thân nữ tử đã gây dựng được cục diện lớn như thế này. Còn có hai gã đầu lĩnh của Thanh Mộc trại và vị lão nhân chống quải trượng. Tương đối mà nói, bọn hắn đương nhiên cũng không thể so sánh được với những người này. Nhưng dù sao có thể lấy thân phận người Lữ Lương mà ngồi ở thế chân vạc đối trong tam giác với những người đó ở đây, trong lòng Tân Thiết Thành vẫn nhất thời có chút cảm giác tự hào. Chỉ tiếc hôm nay đàm phán không thể thống nhất được, hết thảy đều xong.

Sau khi yến hội bắt đầu, mọi người hàn huyên một hồi, xen vào đó cũng trao đổi một ít chính sự. Phần lớn thì Tân Thiết Thành nghe đều cảm thấy không hiểu lắm, tuy nhiên trong lòng vẫn cảm thấy đó là những sự việc rất lợi hại.

- ... Không thể tưởng được Lâm giáo chủ và Ninh Nhân Đồ, ngày xưa lại còn là bằng hữu cũ?

- ... Ngày xưa từng có một lần giao thủ, đại thủy xung liễu long vương miếu (người nhà đánh nhầm nhau) ấy mà. Lâm giáo chủ chắc vẫn còn nhớ rõ nhỉ...

- Đó chỉ là việc nhỏ thôi. Nhưng phong thái của Ninh Nhân Đồ, bản tọa chỉ một lần gặp đã khó quên.

- Ta cũng vậy.

- Nếu không có Tề công nói, ta đã muốn sớm thượng Kinh tiếp kiến Ninh Nhân Đồ một chút...

- Sẽ không phải là tìm ta luận võ chứ... Không phải ta nói ngươi, Lâm giáo chủ, thói quen cứ gặp người là luận võ của lão già ngươi, thật sự là không ổn...

- Giữa những người luyện võ, cứ thấy cao thủ là thích, thử vài chiêu, không thương tổn đến hòa khí...

- Nghe nói ngươi đang tìm Chu Đồng. Trước đó không lâu ta đã gặp lão ấy, gặp Chu tiền bối. Tuy rằng lão nhân gia tuổi đã cao nhưng cứ đi khắp nơi để giúp nạn thiên tai, cứu người, không có thói quen luận võ... Là một đại hiệp, vì nước vì dân, nên vì kế sinh nhai của thiên hạ...

- Ồ, ở đâu thế?

- Đào Đình.

- Đào Đình... Ở đó Ninh Nhân Đồ không phân biệt tốt xấu liền giết hơn một trăm người, bắt hơn một trăm người, trong đó còn có nhiều hiệp khách nổi danh lục lâm, đây cũng là vì thiên hạ sao?

- Hiệp dĩ võ loạn cấm (hào hiệp lấy võ để phạm vào điều cấm). Bọn họ ỷ vào việc có võ công, cứ đánh đánh giết giết ở khắp nơi, đó mới thật là không phân biệt tốt xấu... Thậm chí còn chạy cả đến kinh thành gây loạn. Ta xử lý hết bọn họ, đương nhiên là vì bách tính thiên hạ...

- Bản tọa lần này cũng là vì bách tính thiên hạ... Muốn ở Lữ Lương, lập mấy ngôi miếu, tặng chút áo, chút thuốc mà thôi.

- Hoan nghênh!

- Tuy nhiên, nhìn thế cục Lữ Lương lúc này, cũng có người nhờ bản tọa nhắn mấy câu, nói giúp một chút...

- Xem ra Lâm giáo chủ cũng biến thành người làm ăn nhỉ?

- Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi mà đến, ích lợi có thể an, tâm cũng có thể an, nếu tâm không thể an, liền khó tránh khỏi sinh linh lầm than. Bản tọa đến đây cũng chỉ vì truyền giáo nghĩa của Đại Quang Minh giáo ta, dạy người hướng thiện trừ ác, nhưng sau khi đến đây, cũng có chút ý tưởng, muốn nói với Huyết Bồ Tát...

- Lâm giáo chủ cứ nói, đừng ngại.

Trong đại sảnh nói chuyện ong ong, có khi bén nhọn, có khi hòa khí, nhưng mà lại không người nào nhắc tới hơn một ngàn binh lính xuống núi lúc trước. Bọn họ rời núi, tất nhiên là giằng co với đám người Loạn Sơn vương, lúc này cũng không biết tình hình như thế nào.

Tân Thiết Thành thấp giọng nói với Hà Trọng:

- Ngươi nói xem, nếu "Huyết Bồ Tát" Lục cô nương thực sự đánh nhau với Lâm giáo chủ này, phần thắng như thế nào?

Hà Trọng chỉ lắc lắc đầu. Tân Thiết Thành nói tiếp:

- Vì sao không phải là Ninh Nhân Đồ và Lâm Tông Ngô đánh nhau?

Hà Trọng nói:

- Sợ là Ninh Nhân Đồ võ nghệ không cao. Mặt khác, trong đó còn có rất nhiều nguyên nhân...

- Hắn võ nghệ không cao nhưng lại có thể làm người ta kiêng kị như thế...

Tân Thiết Thành nói như vậy với tâm trạng rất phức tạp. Lúc này yến hội đã tiến hành được một đoạn thời gian, rồi đột nhiên nghe thấy ở bên kia Lâm Tông Ngô nói:

- ... Đương nhiên, những việc khác tạm thời cũng có thể không nhắc tới. Bản tọa dù sao cũng là một người rảnh rỗi, lần này đến chỉ vì truyền giáo. Mà về phương diện khác, lại là vì vẫn nghe nói Lữ Lương "Huyết Bồ Tát" võ nghệ cao thâm, tuy là nữ tử nhưng lại cân quắc bất nhượng tu mi (nữ anh hùng không thua đấng mày râu), thật sự là nhất đại tông sư. Bản tọa suốt đời yêu võ thành si, muốn mời Lục cô nương vui lòng chỉ giáo một phần, võ đạo luận bàn, điểm đến mới thôi, không biết ý của Lục cô nương như thế nào?

Tân Thiết Thành giật mình trong lòng, biết trò chính đã đến rồi đây. Lục Hồng Đề ở bên kia cười gật gật đầu, đang định nói thì lại nghe thấy Ninh Nghị nói:

- Ta vừa mới nói là Lâm giáo chủ hay đi khắp nơi tìm người luận bàn. Thói quen này không tốt, lần này... ta thấy không cần phải vậy đâu.

Lâm Tông Ngô cười ha hả:

- Người yêu võ luận bàn với nhau, đây chính là trân trọng và học hỏi lẫn nhau. Ninh Nhân Đồ chí không ở điểm này, Lâm mỗ vừa rồi không hề bác bỏ chút nào. Lần này mời, thứ cho lời của Lâm mỗ, đây chỉ là việc tư giữa bản tọa và Lục cô nương, không quan hệ gì tới Ninh Nhân Đồ nhỉ.

Lục Hồng Đề nói:

- Lời của Ninh Nhân Đồ cũng chính là ý tứ của ta.

Ninh Nghị cười nói:

- Kỳ thật Lâm giáo chủ nói cũng có chút đạo lý. Đó nếu là trận chiến tông sư, đúng là trăm năm khó gặp. Lâm giáo chủ, tại hạ đề nghị, để quyết chiến vào nửa tháng sau, được chứ?

Trong đại sảnh, ánh đèn dầu lay động, chiếu lên mặt mọi người lúc sáng lúc tối. Tuy rằng thoạt nhìn là ngay từ đầu còn có chuẩn bị tâm lý và sự ăn ý lẫn nhau, Ninh Nghị từ đầu tới cuối vẫn không muốn diễn ra trận quyết đấu này. Ở bên này, Lâm Tông Ngô giơ chén rượu, khẽ cười đặt xuống, nụ cười đã lập tức biến đổi.

- Nửa tháng sau, Ninh Nhân Đồ, người đang trêu chọc Lâm mỗ sao?!

Theo tiếng quát khẽ này, những cây đuốc xung quanh đều hơi dao động một chút.

Ninh Nghị ở đối diện nhìn lão, một lát sau mới chậm rãi nói:

- Lâm giáo chủ... Sao lại nói như vậy?

- Thứ cho Lâm mỗ nói thẳng...

Lâm Tông Ngô chậm rãi mở miệng:

- Thế cục dưới chân núi, thế cục trên núi vào lúc này, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng. Lâm mỗ bất tài, chỉ muốn có cơ hội để mọi người có thể nói chuyện thoải mái... Nửa tháng sau, Lục cô nương có ở đây hay không còn không chắc. Đến lúc đó Lâm mỗ không tìm được đối thủ, tiếc nuối này Ninh Nhân Đồ ngươi bù đắp lại nhé!

- Cũng được!

Ninh Nghị cười, tựa lưng vào ghế:

- Ta bù đắp cho!

- Ngươi không thể bù đắp nổi!

Lời nói của hai người đối chọi gay gắt. Lục Hồng Đề ngồi ở phía trước, hơi nhíu nhíu mày, tiếp đó cười rộ lên. Ở bên này, Hà Thụ Nguyên đứng lên cười nói:

- Ai chà ai chà, mọi người có thể tụ tập cùng một chỗ chính là duyên phận rồi. Có chuyện gì đều có thể thương lượng, Lâm giáo chủ, Ninh tiên sinh, không nên giận dữ, không nên giận dữ...

- Cũng tốt, chúng ta đây cũng nói chuyện thoải mái đi.

Ninh Nghị đưa mắt nhìn Lục Hồng Đề. Hắn vẫn luôn không muốn đồng ý việc Lục Hồng Đề kiên trì muốn quyết đấu với Lâm Ác Thiện, nhưng sau một lát, hắn thở dài rồi bật cười:

- Lâm giáo chủ nói, luận võ luận bàn, chỉ vì tài nghệ. Nhưng với thế cục của Thanh Mộc trại lúc này, Lục cô nương còn rất nhiều chuyện phải làm. Lúc này ngươi muốn luận võ, không phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao?

- Tuyệt đối không phải.

Lâm Tông Ngô trả lời như đinh đóng cột:

- Bản tọa từng nói, lần này đến chuyện để tuyên truyền giáo nghĩa Đại Quang Minh giáo ta, cũng vì kết thiện duyên với các vị. Chỉ cần Lục cô nương nguyên chiến một trận với bản tọa, dù thắng hay thua, bản tọa đều muốn coi Lục cô nương là bằng hữu, hoặc là sẽ đi khắp nơi nói chuyện thay cho Thanh Mộc trại, ta không nói chơi. Nói như vậy, Ninh Nhân Đồ đã hài lòng chưa?

- Nói như vậy, chính là muốn đặt sự an nguy của toàn bộ Thanh Mộc trại từ trên xuống dưới lên thân một nữ tử, như vậy sao được chứ?

Ninh Nghị nói đến đây, tứ trại chủ Thanh Mộc Trại là Bành Việt ở bên kia đứng nói vọng tới:

- Ninh tiên sinh nói rất đúng, hay là để tại hạ tới tiếp Lâm giáo chủ mấy chiêu, như thế nào?

Bên phía Lâm Tông Ngô lập tức có người đứng lên:

- Ngươi tính là cái gì mà có thể so chiêu với Lâm giáo chủ!

Hà Thụ Nguyên đứng lên nói:

- Ai dà ai dà, đừng làm thương tổn hòa khí, đừng làm thương tổn hòa khí nha...

Đang nói chuyện thì bên chiếc bàn tròn ở sườn đại sảnh cũng có người đứng lên nói:

- Kỳ thật... tại hạ cảm thấy, hôm nay thảo luận hình như là về việc của Lữ Lương sơn, nếu dùng một trận đánh nhau để quyết định, cũng quả thật có chút không ổn....

Đây chính là Tân Thiết Thành - người rất có thiện cảm với Huyết Bồ Tát.

Mọi người đang huyên náo, Lâm Tông Ngô đang ngồi đó đột nhiên bật cười, giọng nói như chuông lớn:

- Kỳ thật.... bản tọa vẫn có một chuyện không rõ!

Lão đã mở miệng, mọi người liền ngừng lại. Đám người Ninh Nghị đều nhìn lão, nhưng không ai hỏi là chuyện gì. Chỉ thấy Lâm Tông Ngô ấn ngón tay lên mặt bàn, đứng lên.

- Chuyện của Thanh Mộc trại! Chuyện của núi Lữ Lương! Thậm chí chuyện của người luyện võ giữa ta với Lục cô nương! Hôm nay, vì sao vẫn luôn là do Ninh Nhân Đồ ngươi nói chuyện? Các vị của Thanh Mộc trại đều câm rồi à?

Lão hỏi vấn đề này ra, Lương Bỉnh Phu ở bên cạnh Lục Hồng Đề liền gõ gõ quải trượng, nói với giọng già nua:

- Ninh tiên sinh đã là khách quý của Thanh Mộc trại, lại là người hợp tác, thủ hạ của hắn lại đang quản lý sổ sách cho Thanh Mộc trại ta, chỉnh lý lại thu chi. Bởi vậy, lúc này hắn nói chuyện thay cho Thanh Mộc trại cũng không có gì là không ổn.

Lão nhân đã mở miệng, không ai dám coi thường. Ở bên kia, Lâm Tông Ngô lại bật cười:

- Ô? Ta thấy không phải chỉ như vậy.

Lão nhìn xung quanh:

- Ta nghe người ta nói, Ninh Nhân Đồ và Lục cô nương thực tế là một đôi tình lữ, sắp thành thân. Đây mới là nguyên nhân hắn nói chuyện nhỉ?

Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức xì xào hẳn lên. Đám người Tân Thiết Thành nhìn Ninh Nghị, lại nhìn Lục Hồng Đề, giật mình hiểu ra vì sao Ninh Nghị lại mạnh mẽ, cứng rắn muốn giúp đỡ Thanh Mộc trại. Chỉ có điều sau khi biết hóa ra Thanh Mộc trại vẫn do người ngoài nhúng tay vào, tâm tình bọn họ đều trở nên phức tạp. Ninh Nghị cũng đứng lên:

- Lâm giáo chủ làm sao nghe được như vậy? Tin tức linh thông quá nhỉ.

- Nếu việc này là sự thật, đầu tiên Lâm mỗ thật sự muốn chúc mừng hai vị, hạnh phúc bạc đầu giai lão.

Lâm Tông Ngô cười rất hiền lành.

Ninh Nghị chỉ nhìn lão, cũng cười:

- Như vậy Lâm giáo chủ muốn nói, chẳng lẽ là tiếp theo phải do ta tới thay thế Huyết Bồ Tát chiến một trận?

- Nam nhi xuất chiến thay mặt nữ tử yêu quý của mình tất nhiên là lẽ thường. Tuy nhiên bản tọa tuyệt đối không có ý này. Chỉ có điều có một việc khiến bản tọa có chút để ý.

- Ồ? Xin lắng tai nghe...

- Cuối năm trước, Ninh Nhân Đồ đánh cho đám người Tống Giang ở Lương Sơn đại bại, giết chết hơn một nửa đám phỉ Lương Sơn, truy đuổi đám người còn lại chạy trốn bốn phía. Đầu tháng bảy, có một nữ tử xuất hiện, liên tiếp giết chết mấy tên nhất lưu cao thủ trên giang hồ. Bản tọa đã từng cẩn thận tra hỏi. Thời gian đó, cao thủ chết dưới tay cô ta gồm có "Hỗn Thế Ma Vương" Phàn Thụy, "Bát Tí Na Tra" Hạng Sung, "Kim Nhãn Bưu" Thi Ân, "Khoái Kiếm" Lâm Kỳ, ₫Hoa Hòa Thượng" Lỗ Trí Thâm...

Nụ cười của Lâm Tông Ngô chợt tắt. Ninh Nghị thoáng trầm trong lòng, đột nhiên nhận thấy được thứ gì đó. Mà những người còn lại vẫn còn đang cảm thấy ngạc nhiên vì sự thống kê của Lâm Tông Ngô.

- ... Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi lại có thể liên tiếp giết chết nhiều cao thủ như vậy, thân thủ của nữ tử này cao cường khiến người ta phải kính sợ. Chỉ có điều lúc ấy nữ tử đó để lại danh hiệu không phải là Huyết Bồ Tát mà là Hà Sơn Thiết Kiếm...

Lâm Tông Ngô gằn từng chữ một, nhìn về phía Lục Hồng Đề:

- Lục! Hồng! Đề!

- Hơn nữa... Lúc ấy nàng ta để lại tin tức rằng, nàng là... sư phụ của... "Huyết Thủ Nhân Đồ" Ninh Lập Hằng. Không ngờ ngươi lại muốn kết hôn với sư phụ của ngươi à?

Hàn khí và u ám mãnh liệt dâng lên trong đại sảnh...

Ngay sau đó là một mảng tiếng ồn ào xôn xao. Ninh Nghị cười nói:

- Làm gì có việc này chứ!

- Thiên địa nhân luân (luân lý làm người)!

Lâm Tông Ngô chỉ về phía Ninh Nghị, giọng như chuông lớn:

- Ngươi lại muốn cùng với sự phụ ngươi, làm ra việc bất chính!?

Lâu Thư Uyển đang ở chỗ hơi xa một chút, đứng lên hỏi:

- Nàng ta thật sự là sư phụ của ngươi sao?

- Làm gì có loại sự việc như thế này chứ...

- Thiên lý không dung...

- Các ngươi ngậm máu phun người...

- Nhân luân ngũ thường, ngươi là học nho, nếu để vị tướng gia ở kinh thành biết rằng người làm ra loại sự tình như thế này, ngươi cảm thấy ông ấy sẽ nhìn người như thế nào!

- Lâm Tông Ngô, nói láo cũng không sợ tổn thọ sao!

- Các ngươi ý định đến đây quấy rối! Người đâu!

- Câm mồmmm!

- Không nên giận dữ, không nên giận dữ. Mọi người cứ bình tĩnh nói chuyện...

Vô số thanh âm gần như đồng thời vang lên. Ninh Nghị về mặt thong dong nhưng trong lời nói đã không giấu được sự dao động. Tứ trại chủ Thanh Mộc trại Bành Việt vốn là người khá bình tĩnh, nhưng vừa rồi không ngờ gã lại biểu hiện khá kích động, lúc này đã nhảy dựng lên, định gọi người tiến vào cứng rắn can thiệp. Trịnh A Xuyên ngăn gã lại, nhưng toàn bộ đại sảnh đã xôn xao hẳn lên.

Bắt lấy lời nói của Lâm Tông Ngô, Lâu Thư Uyển cầm đầu một đám người, bắt đầu mồm năm miệng mười nói chuyện, càng nói càng đưa ra nhiều lý luận.

Tân Thiết Thành và Hà Trọng nhìn hết thảy xung quanh, trong lòng kinh ngạc, nhưng về phương diện khác, cũng lập tức rút đao ra đề phòng bất trắc. Ở một bên đại sảnh, Lương Bỉnh Phu cau mày, khẽ hỏi Lục Hồng Để một số vấn đề.

- Đủ rồi!

Giống như một giọt sương rơi vào mặt nước, sau đó giọng nói không ngừng cao vút lên. Mọi người đều hướng mắt nhìn về bên kia đại sảnh. Lục Hồng Đề trong bộ quần áo đen, một tay đặt trên bàn, thanh cổ bảo kiếm ở bên cạnh đang rung động như thể vật sống. Mọi người gần như đều ngừng nói chuyện.

- Không có việc, đừng có nói lung tung. Tuy nhiên Lâm giáo chủ nói đúng một điều: Đánh một trận là có thể giải quyết vấn đề, tội gì phải vòng vèo mất thời gian. Dù sao, đôi khi công lý không ở lòng người, thị phi đều do thực lực.

Những lời cuối cùng này, kỳ thật là Ninh Nghị từng nói với nàng, chỉ có điều lúc này nàng nói ra lại có vẻ lạnh lẽo như băng. Không ai nói gì cả, nàng bật cười nói tiếp:

- Lâm giáo chủ, lời khiêu chiến của ngươi, ta tiếp!

- Ha ha ha ha, như vậy thật tốt. Tuy nhiên không có việc gì, rốt cục là chỉ các ngươi không có ý định thành thân, hay là ngươi không phải là sư phụ của hắn? Ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha haaa!

Tiếng cười của Lâm Tông Ngô vang vọng khắp bầu trời đêm. Lão chắp hai tay sau lưng, quay người bước về phía sân bên ngoài đại sảnh, bước chân nhìn như rất thong thả nhưng lướt qua đám người Tân Thiết Thành rất nhanh.

- Đời người như bể khổ, thân thể là tấm bè da. Đạo võ học như đi đường dài trong đêm đen. Lâm mỗ đã lâu lắm rồi không gặp người đồng hành. Tối nay có thể chiến một trận với cao thủ bậc này như Huyết Bồ Tát, cùng chứng kiến võ học tối cao, thật sự là khoái trá, khoái trá aaa!

Lục Hồng Đề đã dựng kiếm lên. Nàng không nói gì, chỉ khi đi qua bên người Ninh Nghị thì khóe miệng hơi nhếch lên, cười ngọt ngào. Ở giữa sân rộng, Lâm Tông Ngô đứng trước một thân cây tùng cao bằng người lão, chắp hai tay sau lưng, nhìn lên bầu trời đêm. Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng thở dài:

- Sao trời thật là đẹp...

Đám người Tân Thiết Thành nhìn Lục Hồng Đề đi tới, đi qua bên người bọn họ, trong lòng thầm thở dài. Mà thân hình của nữ tử này đột nhiên bắt đầu gia tốc!

Bởi có không khí và sự hỗn loạn lúc trước, nên trận quyết đấu này đã bốc lên ngọn lửa. Kỳ thật giữa hai bên cũng không còn phải khách sáo gì. Trong ánh đèn dầu lay động, nàng đi qua đại sảnh, vượt qua cánh cửa, chỉ vài bước chân, thân hình đã biến thành một bóng mờ màu đen. Ở đầu bên kia, bộ bào phục rộng thùng thình trên người Lâm Tông Ngô đột nhiên phồng lên. Lão thò tay ra phía sau, nhổ thân cây tùng lên, cả người như thể nở to lên, đạp đạp hai bước, đi lên ngăn đón Lục Hồng Đề.

- Haaa!

Thân hình khổng lồ múa may thân cây tùng, trong nháy mắt trông giống như Kim Cang của nhà Phật, lại trông như Minh vương phẫn nộ. Hai bóng người đột nhiên va chạm vào nhau!

Ánh sáng như lóe lên rồi lại tắt. Uy áp và kình khí như thủy triều xông về phía đại sảnh. Kiếm quang bay múa ngút trời. Hào quang lại đột nhiên như chuyển thành màu tối. Thân tung bay lên trời, bùn đất văng khắp nơi. Hai bóng người như thể dừng lại ở điểm va chạm. Lâm Tông Ngô đột nhiên vung quyền.

Không ai dự đoán được, trận chiến giữa hai vị tông sư vừa mới bắt đầu đã kịch liệt như thế. Như đám người Tân Thiết Thành còn cơ bản chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, cổ kiếm cắt xé không khí, tiếng vung quyền của Lâm Tống Ngô như biển rộng đang gầm thét. Trong không khí vang lên những tiếng rầm rầm. Nếu theo giải thích bình thường thì đây là thanh thế gây nên khi giao thủ tốc độ cao trong cự ly ngắn, cứng rắn tấn công, cứng rắn chống đỡ.

Cổ kiếm cũng bị quyền phong bắn về phía xà nhà của tụ nghĩa đại sảnh, hình như là bị đánh bay. Ở đây chỉ có một số người là có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng này, nhưng sau đó một chút, tất cả mọi người đều thấy rất rõ ràng.

Đó là một tiếng nổ vang lớn "Ầm"!

Trong không khí, thân hình khổng lồ của Lâm Tông Ngô dừng lại một chút. Sóng gợn cực lớn từ bào phục, từ thân thể lão khuếch tán bay mở ra không trung như lá cây rơi rụng. Bóng người thấp hơn Lâm Tông Ngô một cái đầu, còn thân hình nhỏ không bằng một nửa kia tung một cước đá trúng người Lâm Tông Ngô.

Không mấy người có thể hiểu rõ được sức mạnh của một cước này. Sau tiếng vang lớn chấn động không khí, thân hình như núi của Lâm Tông Ngô đạp đạp liên tiếp mấy cái lùi mạnh về phía sau, như thể bị dọa sợ mà lùi lại vậy. Còn trong bóng tối bên này, Lục Hồng Đề cũng bị phản lực của cước này ảnh hưởng, không còn ở chỗ cũ nữa. Ngay sau đó, nàng lao lên trời, toàn bộ thân thể đều nhằm về hướng Lâm Tông Ngô.

Toàn bộ sự việc chỉ cách khi khởi đầu trận chiến khoảng thời gian của một lần hô hấp. Tất cả mọi người đã trợn trừng to mắt, nghiến răng tưởng nứt. Không ai nghĩ rằng trước mắt sẽ xuất hiện cảnh tượng như vậy.

Hai bên tiến lên. Lâm Tông Ngô vung cây lên đập mạnh, sau đó không ngờ lại là vung quyền giao thủ như thể mưa rào. Thân tùng bay mất, cổ kiếm bay mất. Chỉ trong nháy mắt gió thét gào, nữ tử không hề lui lại chút nào, đá một cước lên người Lâm Tông Ngô, rồi sau đó nàng lại bay trở về xà nhà đại sảnh, rút kiếm, đạp mạnh. Toàn bộ xà nhà đều rung động. Mà vang trong tai mọi người chỉ có tiếng điên cuồng giao thủ nổ vang.

Luận võ trong giới lục lâm, lực từ dưới đất mà lên. Để có thể ứng biến, cao thủ ra chiêu bình thường sẽ không để cho mình ở giữa không trung. Nhưng có một bộ phận võ học cực đoan sẽ lựa chọn đấu pháp cực đoan. Lúc này xuất hiện trước mắt mọi người là một chiêu vô cùng phổ biến nhưng cũng vô cùng nguy hiểm: Ưng Xà Sinh Tử Bác!

Nhưng một kích lúc trước, lực thâm nhập lớn kinh người, thậm chí trong không khí đều sinh ra dao động sóng. Khi Lâm Tông Ngô lui về phía sau, gần như còn chưa hề có phản ứng, Lục Hồng Đề đã mượn lực bay lên xà nhà, rồi sau đó rút kiếm bay vọt tới. Trong bóng tối mờ mờ, kiếm quang vẽ nên vô số mũi nhọn, cắt nên một luồng sóng gợn trong đêm đen.

Bất kể Lâm Tông Ngô cảm thấy chọc giận Lục Hồng Đề là chuyện tốt hay là chuyện xấu, cũng bất kể lần giao thủ này nàng là ý định chủ mưu hay là tùy cơ ứng biến, chỉ trong giây lát ngắn ngủi này, mọi người đã có thể hiểu được lý do tại sao nữ tử này được xưng là Huyết Bồ Tát. Mà Lâm Tông Ngô, cũng đã gặp phải cơn phẫn nộ chân chính của nữ tử sau cú đá như đâm vào da thịt kia, sát ý ngập trời như thể muốn trảm hết thảy.

Nữ tử trong bộ quần áo đen lao thẳng về hướng kẻ thù.

Trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu được một hơi thở.

Bay liệng trên không, lụa đứt toạc.

Thấy máu!

- A... Aaa!

Như thể hổ dữ đánh liều, quyền hình của Lâm Ác Thiện cũng đánh trả lại với khí thế dời non lấp biển...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương