Ở Nơi Tồn Tại Hạnh Phúc
-
Chương 15
Chỉ cần nhìn hành động thì có lẽ ai cũng biết... Lục Thanh hắn vui thế nào. Cũng phải thôi, là con người, ai chả muốn yêu và được yêu. Chỉ cần có tình yêu, họ liền sẽ cảm thấy hạnh phúc và ngọt ngào. Một phần là bởi vì hắn luôn nghĩ rằng sẽ chẳng có ai một phút động lòng vì hắn....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hai tay Lục Thanh cứ thế cuốn chặt lấy Như Mặc, hắn tìm cách vùi sâu vào hõm cổ cậu mà tham lam hít thở. Mùi hương của cậu, là mùi hương của một cậu bé mới lớn, thoảng mùi sữa, thêm một chút mùi mồ hôi, có lẽ hắn thấy thơm và dễ chịu.
Trong khi đó, Như Mặc tìm đủ mọi cách tách ra khỏi hắn, cậu đỏ mặt ngại ngùng mà khẽ quát hắn.
- Thanh.... buông ra nào.... chúng ta còn đang ở ngoài cơ mà....
+ Mặc... em có thấy vui không? Thật sự rất tuyệt vời đấy....
- Em biết rồi.... Thanh..... mau buông.... về nhà rồi em sẽ đền đủ cho anh có được không?
Hết lời, cậu đành phải thương lượng... một loại thương lượng mà bản thân thiệt hại hoàn toàn về mặc thể xác ~....
Vừa dứt lời, bên tai cậu hắn khẽ nói.... + Này là em nói.... thế thì đừng trách anh nhé!
- Được, là em nói, hiện tại thì về thôi nào?
Hắn nhẹ buông cậu ra, lại phấn khích cúi đầu hôn lên môi cậu cái chóc! Cậu chỉ cúi đầu mỉm cười.
Lục Thanh đưa tay nắm chặt bàn tay cậu, trên môi nụ cười kia vẫn chưa tắt, hắn dắt cậu đến trước cửa xe, mở cửa cho cậu bàn tay còn đặt lên khung xe tránh cậu bị đập đầu. Trong mắt Như Mặc bây giờ chỉ có "A~ hảo soái" hắn vòng qua phía bên kia xe, mở cửa ngồi vào, hắn vừa giúp cậu thắt dây an toàn vừa cười nhìn cậu. Cậu thấy hơn mất tự nhiên mở miệng lí nhí
- Anh cứ cười như vậy là ý gì chứ? Thật mất thẩm mĩ quá đi, nhìn như bị chạm dây!
+ Haha
Đột nhiên Lục Thanh lớn tiếng cười, hắn thâm tình mà nhìn cậu.
+ Bởi vì món ngon đang đợi!
Cả người cậu cứng đờ, "món ngon" kia... ý là gì? Là cậu! Có ngốc mới không biết! Cậu bây giờ chỉ hận tại sao mình lại thông minh đến vậy!!!!!!!
Hắn lái xe cũng không nôn nóng, lại còn chậm rãi nhấn ga, chậm rãi xoay vô lăng, miệng còn ngâm nga vài khúc nhạc ~
Còn người bên này, chỉ cúi đầu, tưởng tượng ra bao nhiêu là cảnh tượng "huy hùng", mặt lúc này đã đỏ muốn nhỏ máu, cậu quay đầu nhìn hắn,nhỏ giọng.
- Thanh, nhất định sẽ chạy không thoát đêm nay phải không?
+ Đúng đấy! Thoát không nổi!
Ngón tay hắn điểm nhẹ lên chóp mũi cậu, nở nụ cười láu cá.
Cậu lại hụt hẫng dựa vào ghế, lại cúi đầu cho đến khi thấy xe dừng lại, trước mặt đã là cửa biệt thự. Cậu vội mở cửa, vọt thật nhanh vào trong nhà, hòng trốn thoát nhưng...... rất nhanh Thanh đã bắt được cậu, có chấp cậu nửa đường thì hắn vẫn sẽ bắt kịp thôi!
- Đáng ghét đáng ghét!! Buông tayyyyy!!!
+ Này ~ cậu nhóc ~ lúc nãy em nói gì anh chưa quên đâu ~ sao có thể lật lọng như vậy ~
Hắn ghé tai cậu nhẹ thổi hơi ra, hơi nóng quấn quanh lỗ tai nhạy cảm làm cậu hơi rùng mình, hai tay đã bắt đầu quấn lấy thân trên của hắn, cậu chúi đầu vào hõm cổ cậu, hít vào ngụm khí lạnh bảo.
- Anh nhẹ nhàng một chút nhé?
+ Không thành vấn đề!!!!
( Phong: giả dối!!!! Giả dối!!!! Cuộc đời chỉ toàn giả dối!!!!!)
Hắn nhanh chân ôm cậu vào phòng tắm, chỉnh nước rồi đặt cậu vào bồn, động tác rất nhanh nhẹn, vội vội vàng vàng, là hắn rất muốn rồi! Muốn không chịu được!
Hắn hối hả cọ rửa cho cậu, đến lúc ngón tay mò đến bí huyệt bất giác cậu ôm hắn chặt thêm một chút. Hắn nhẹ nhàng vỗ về cậu. Đúng là bóng ma từ lần trước vẫn chưa mờ hẳn.
+ Mặc Mặc ngoan, anh sẽ không làm em đau.
Hắn cúi đầu ngậm lấy đầu ngực cậu, lưỡi khẽ nhu đầu v*, tay còn lại chậm rãi xoa đến hoa huy*t. Hắn mỉm cười, ngẩng đầu khẽ thở vào tai cậu.
+ Cậu bé ~ xem em.nào ~ đã ướt đến như vậy còn ngại.
- Anh... anh đừng nói mà....
Căn bản cậu da mặt mỏng, hắn đùa như vậy hại cậu mất mặt muốn chết luôn!
Chờ đến lúc cậu thoải mái hơn một chút, hắn xoa xoa vài cái liền luồn hai ngón tay vào hai huyệt khẩu nộn thịt của cậu. Mặt cậu tái xanh, mồ hôi lạnh đổ ra dính lên người hắn, thấp giọng rên rỉ.
- Anh... anh từ từ thôi.... đợi... đợi một chút.... ah
+ Bé cưng, em đã hút chặt anh thế này còn từ từ cái gì...
Cậu cúi đầu, hơi thở dốc, cả người bị kích thích đến ửng đỏ, cơ thể lại mềm mại man mát, cậu khiến cho Lục Thanh hắn miệng lưỡi khô rát. Vừa nôn nóng khuấy đảo cả hai lỗ huyệt, hắn nhanh chóng chen vào ngón thứ hai. Cậu càng bám chặt hắn hơn nữa, đầu móng tay khẩn trương bấm cả vào da thịt hắn. N
Hắn lại nhẹ giọng vỗ về cậu
+ Bé con, ngoan, thả lỏng một chút, nếu không sẽ bị thương.
- Làm.... sao thả lỏng được, rất trướng....
Hắn một lần nữa nhẫn nại, rút ra một tay nặn gần nửa chai sữa tắm. Có ai biết được, hạ thân hắn đã trướng đến phát đau!
Hắn lại thêm lần nữa cho tay vào bí huyệt, lần này thì lại rất trơn, thân thể Như Mặc mới dần dần thả lỏng. Cậu nhẹ giọng.
- Thanh.... chạm tới chỗ anh.... thật sự lớn như vậy... có thể chui vào không?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hai tay Lục Thanh cứ thế cuốn chặt lấy Như Mặc, hắn tìm cách vùi sâu vào hõm cổ cậu mà tham lam hít thở. Mùi hương của cậu, là mùi hương của một cậu bé mới lớn, thoảng mùi sữa, thêm một chút mùi mồ hôi, có lẽ hắn thấy thơm và dễ chịu.
Trong khi đó, Như Mặc tìm đủ mọi cách tách ra khỏi hắn, cậu đỏ mặt ngại ngùng mà khẽ quát hắn.
- Thanh.... buông ra nào.... chúng ta còn đang ở ngoài cơ mà....
+ Mặc... em có thấy vui không? Thật sự rất tuyệt vời đấy....
- Em biết rồi.... Thanh..... mau buông.... về nhà rồi em sẽ đền đủ cho anh có được không?
Hết lời, cậu đành phải thương lượng... một loại thương lượng mà bản thân thiệt hại hoàn toàn về mặc thể xác ~....
Vừa dứt lời, bên tai cậu hắn khẽ nói.... + Này là em nói.... thế thì đừng trách anh nhé!
- Được, là em nói, hiện tại thì về thôi nào?
Hắn nhẹ buông cậu ra, lại phấn khích cúi đầu hôn lên môi cậu cái chóc! Cậu chỉ cúi đầu mỉm cười.
Lục Thanh đưa tay nắm chặt bàn tay cậu, trên môi nụ cười kia vẫn chưa tắt, hắn dắt cậu đến trước cửa xe, mở cửa cho cậu bàn tay còn đặt lên khung xe tránh cậu bị đập đầu. Trong mắt Như Mặc bây giờ chỉ có "A~ hảo soái" hắn vòng qua phía bên kia xe, mở cửa ngồi vào, hắn vừa giúp cậu thắt dây an toàn vừa cười nhìn cậu. Cậu thấy hơn mất tự nhiên mở miệng lí nhí
- Anh cứ cười như vậy là ý gì chứ? Thật mất thẩm mĩ quá đi, nhìn như bị chạm dây!
+ Haha
Đột nhiên Lục Thanh lớn tiếng cười, hắn thâm tình mà nhìn cậu.
+ Bởi vì món ngon đang đợi!
Cả người cậu cứng đờ, "món ngon" kia... ý là gì? Là cậu! Có ngốc mới không biết! Cậu bây giờ chỉ hận tại sao mình lại thông minh đến vậy!!!!!!!
Hắn lái xe cũng không nôn nóng, lại còn chậm rãi nhấn ga, chậm rãi xoay vô lăng, miệng còn ngâm nga vài khúc nhạc ~
Còn người bên này, chỉ cúi đầu, tưởng tượng ra bao nhiêu là cảnh tượng "huy hùng", mặt lúc này đã đỏ muốn nhỏ máu, cậu quay đầu nhìn hắn,nhỏ giọng.
- Thanh, nhất định sẽ chạy không thoát đêm nay phải không?
+ Đúng đấy! Thoát không nổi!
Ngón tay hắn điểm nhẹ lên chóp mũi cậu, nở nụ cười láu cá.
Cậu lại hụt hẫng dựa vào ghế, lại cúi đầu cho đến khi thấy xe dừng lại, trước mặt đã là cửa biệt thự. Cậu vội mở cửa, vọt thật nhanh vào trong nhà, hòng trốn thoát nhưng...... rất nhanh Thanh đã bắt được cậu, có chấp cậu nửa đường thì hắn vẫn sẽ bắt kịp thôi!
- Đáng ghét đáng ghét!! Buông tayyyyy!!!
+ Này ~ cậu nhóc ~ lúc nãy em nói gì anh chưa quên đâu ~ sao có thể lật lọng như vậy ~
Hắn ghé tai cậu nhẹ thổi hơi ra, hơi nóng quấn quanh lỗ tai nhạy cảm làm cậu hơi rùng mình, hai tay đã bắt đầu quấn lấy thân trên của hắn, cậu chúi đầu vào hõm cổ cậu, hít vào ngụm khí lạnh bảo.
- Anh nhẹ nhàng một chút nhé?
+ Không thành vấn đề!!!!
( Phong: giả dối!!!! Giả dối!!!! Cuộc đời chỉ toàn giả dối!!!!!)
Hắn nhanh chân ôm cậu vào phòng tắm, chỉnh nước rồi đặt cậu vào bồn, động tác rất nhanh nhẹn, vội vội vàng vàng, là hắn rất muốn rồi! Muốn không chịu được!
Hắn hối hả cọ rửa cho cậu, đến lúc ngón tay mò đến bí huyệt bất giác cậu ôm hắn chặt thêm một chút. Hắn nhẹ nhàng vỗ về cậu. Đúng là bóng ma từ lần trước vẫn chưa mờ hẳn.
+ Mặc Mặc ngoan, anh sẽ không làm em đau.
Hắn cúi đầu ngậm lấy đầu ngực cậu, lưỡi khẽ nhu đầu v*, tay còn lại chậm rãi xoa đến hoa huy*t. Hắn mỉm cười, ngẩng đầu khẽ thở vào tai cậu.
+ Cậu bé ~ xem em.nào ~ đã ướt đến như vậy còn ngại.
- Anh... anh đừng nói mà....
Căn bản cậu da mặt mỏng, hắn đùa như vậy hại cậu mất mặt muốn chết luôn!
Chờ đến lúc cậu thoải mái hơn một chút, hắn xoa xoa vài cái liền luồn hai ngón tay vào hai huyệt khẩu nộn thịt của cậu. Mặt cậu tái xanh, mồ hôi lạnh đổ ra dính lên người hắn, thấp giọng rên rỉ.
- Anh... anh từ từ thôi.... đợi... đợi một chút.... ah
+ Bé cưng, em đã hút chặt anh thế này còn từ từ cái gì...
Cậu cúi đầu, hơi thở dốc, cả người bị kích thích đến ửng đỏ, cơ thể lại mềm mại man mát, cậu khiến cho Lục Thanh hắn miệng lưỡi khô rát. Vừa nôn nóng khuấy đảo cả hai lỗ huyệt, hắn nhanh chóng chen vào ngón thứ hai. Cậu càng bám chặt hắn hơn nữa, đầu móng tay khẩn trương bấm cả vào da thịt hắn. N
Hắn lại nhẹ giọng vỗ về cậu
+ Bé con, ngoan, thả lỏng một chút, nếu không sẽ bị thương.
- Làm.... sao thả lỏng được, rất trướng....
Hắn một lần nữa nhẫn nại, rút ra một tay nặn gần nửa chai sữa tắm. Có ai biết được, hạ thân hắn đã trướng đến phát đau!
Hắn lại thêm lần nữa cho tay vào bí huyệt, lần này thì lại rất trơn, thân thể Như Mặc mới dần dần thả lỏng. Cậu nhẹ giọng.
- Thanh.... chạm tới chỗ anh.... thật sự lớn như vậy... có thể chui vào không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook