Ô Nha Chi Sâm Chi Vương Tử Đích Vũ Hội – Rừng Quạ Đen Chi Vũ Hội Vương Tử
Chương 4: Nhiễm huyết đích pha li hài dữ bị hỏa thiêu đích ma nữ

(Đôi giày thủy tinh nhuốm máu và ma nữ bị hỏa thiêu)

Vị tiểu thư bán hàng thực ân cần, còn chưa đặt câu hỏi đã đoán được bọn họ muốn gì, giới thiệu hết bộ quần áo này đến bộ quần áo khác. Chính là Duy Tháp có chút không hiểu rõ, vì sao rõ ràng là muốn mua quần áo cho hắn, vị tiểu thư kia vẫn cố cùng Đức Nhĩ Đa Tư giới thiệu?

“Ai nha, tiên sinh ngài không hiểu được, danh tiếng tiệm chúng ta là tốt nhất, lễ phục dạng gì cũng có, tuyệt đối sẽ hấp dẫn ánh mắt vương tử điện hạ...... Vì vũ hội ngày kia, tiểu thư nhà nào cũng tỉ mỉ chọn cách ăn mặc cho mình, tất cả đều để nhận được ưu ái của điện hạ.”  Tiểu thư phục vụ nháy nháy mắt nói, “Đương nhiên, có cơ hội trở thành vương hậu tương lai cũng chỉ có một, ta chắc chắn sẽ không được, cho nên chỉ có thể tìm kiếm mối gặp gỡ tốt đẹp bất ngờ khác...... Vị tiên sinh này, không biết ngài......”

“Câm miệng.” Đức Nhĩ Đa Tư lạnh lùng đánh gãy lời nàng. (Đúng đúng, giáo huấn nó đi Tiểu Quạ Quạ *gật như đập tỏi*)

Mệnh lệnh của hắn chiếm được hiệu suất cực cao, sau một thời gian ngắn, trừ bỏ Duy Tháp ra cơ hồ không còn thanh âm nói chuyện nào khác.

“Chọn được chưa?”

Duy Tháp giơ cao lễ phục, khẽ nhíu mày, quần áo này đối hắn mà nói là quá mức hoa lệ, tuy rằng từ nhỏ đều mặc váy áo lớn lên, cho nên hắn cũng không đối váy dài cảm thấy phản cảm, nhưng loại đường viền hoa này so với váy vải dệt tựa hồ thêm rất nhiều vải..... Nói thực ra thoạt nhìn đã cảm thấy rất nặng.

Nếu không phải Đức Nhĩ Đa Tư nói bằng bộ dáng hiện tại của hắn khẳng định bị vệ binh chặn ở ngoài thành, Duy Tháp còn lâu mới thay loại quần áo như vậy.

Hắn quay đầu lại ngắm nhìn Đức Nhĩ Đa Tư, người kia chính là không có biểu tình gì trên mặt. Thấy thế, Duy Tháp cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, sau đó đẩy bộ lễ phục màu xanh nước biển ra: “Vậy cái này đi.”

“Giầy cũng mua một đôi đi.” Đức Nhĩ Đa Tư nhắc nhở, sau đó ngắm đôi chân trần của Duy Tháp. (Đừng mua ;A;, Tiểu Quạ ơi, cho Tháp nhi thành Barefoot Cinderella đi)

Duy Tháp chưa từng đi giầy, một mặt là bởi đi giầy trong rừng đúng là tự tìm phiền toái, về phương diện khác là do vu bà dường như đã quên chuyện này và chưa từng đề cập tới, lâu ngày chân Duy Tháp cũng thành thói quen đi trên mặt đất cứng rắn thô ráp, mà ngay cả khi ra khỏi rừng rậm cũng là chân trần đi đường, mà chưa từng quan tâm đến bề ngoài của người khác như Đức Nhĩ Đa Tư lại hoàn toàn không quan tâm đến. Duy Tháp thậm chí là ở trấn trên lúc nhìn đến cách ăn mặc của người khác, còn tò mò hỏi Đức Nhĩ Đa Tư, lúc sau, mới biết giầy tồn tại.

“A? Mua giầy sao? Mua một đôi?” Chưa bao giờ hiểu được đi giầy là cảm giác gì, Duy Tháp nhịn không được hưng trí bừng bừng hỏi, giống như cảm giác mới mẻ lần đầu tiên ăn thịt heo vậy.

Nhưng đối với giầy đương nhiên không nghiên cứu, Đức Nhĩ Đa Tư căn bản không thể trả lời, cuối cùng chỉ có thể đem tầm mắt lãnh đạm dừng lại chỗ vị tiểu thư đang ngậm miệng đi theo phía sau.

Cảm nhận được ánh mắt ám chỉ khiến tiểu thư cả kinh, tầm mắt dao động mấy lần, rốt cục cứng rắn mở miệng tươi cười, thanh âm run rẩy hướng Duy Tháp giới thiệu: “Ai nha...... Cái mà vị tiểu thư xinh đẹp này đang tìm, tìm đúng người mà...... Nơi đây chúng tôi cũng buôn bán các loại giầy rất đẹp...... Thỉnh, mời......”

So với vẻ mặt chờ mong của Duy Tháp đích, tiểu thư phục vụ cứng ngắc tươi cười liền có vẻ chua xót, nhưng hai vị khách nhân của nàng hiển nhiên không để ý, hay là nói căn bản không (thèm) chú ý tới.

Cuối cùng nàng dẫn hai người đi đến quầy đằng sau, từ giữa chỗ trưng bày lấy ra một đôi giầy, Duy Tháp nhịn không được mắt sáng lên —— đó là đôi hài xinh đẹp tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt đến khó tin dưới ánh Mặt Trời – một đôi giày thủy tinh.

“Thật đẹp!” Duy Tháp kinh hô.

“Ngươi thích cái loại nữ hài này?” Đức Nhĩ Đa Tư nhịn không được nghi ngờ.

“Ách? Nữ hài? Không tốt sao?” Duy Tháp kinh ngạc hỏi lại, “Ngươi không biết là nó sáng trong suốt sao? Ngươi không vui sao? Nếu như là quạ đen, nhất định sẽ thích loại sáng lên lòe lòe này đó......” (phụt, ta tưởng em nó thích long lanh rực rỡ cơ, ai ngờ… =.=, lòe lòe… ôi, giầy thủy tinh của ta T^T)

“......” Đức Nhĩ Đa Tư dời tầm mắt, hiển nhiên không muốn nói thêm. (  ll= =)

“Ngài, ngài có thể đeo thử nhìn xem.” Cố gắng bảo trì nụ cười chuyên nghiệp được rèn luyện hàng ngày, tiểu thư phục vụ mỉm cười nói, đồng thời đem giầy đeo vào chân Duy Tháp.

Duy Tháp khẩn cấp đem chân đi giầy vào, nhưng ngay lúc mặc vào lại nhịn không được khẽ nhíu mày.

“Như thế nào?”

“Có chút chật?” Duy Tháp nghiêng đầu trả lời.

“Để tìm cái phù hợp với ngươi vốn đã rất khó.” Đức Nhĩ Đa Tư lãnh đạm nói.

Ngụ ý chính là nam nhân căn bản sẽ không có khả năng hoàn toàn thích hợp loại giầy nữ mới đúng, huống chi Duy Tháp trước kia mỗi ngày ở trong rừng rậm chạy chân trần. (chân sẽ to a)

“Nói cũng đúng......” Duy Tháp lẩm bẩm: “Vậy đại khái thực bình thường đi...... Vậy đôi này đi.”

Vì thế tiểu thư phục vụ rất nhanh vì bọn họ vén màn, Đức Nhĩ Đa Tư lại không thèm để ý đem toàn bộ tiền trong túi đưa cho nàng, tiểu thư phục vụ mặt vẫn cứng ngắc bỗng nhãn tình sáng lên, tươi cười cũng tự nhiên hơn rất nhiều.

“Hai vị khách nhân hiện tại cũng muốn đi nghe vương tử điện hạ đọc diễn văn đúng không?” Nàng vừa cầm quần áo cùng giầy đưa cho Duy Tháp vừa thân mật nói: “Cũng đã muộn rồi đó...... Đi sớm thì đỡ phải chen chúc, mỗi người đều hy vọng có thể lưu lại ấn tượng cho vương tử điện hạ mà.”

“Đọc diễn văn?” Duy Tháp khó hiểu nháy mắt mấy cái.

“A? Ngài không biết sao?” Tiểu thư phục vụ kinh ngạc trợn tròn hai mắt, thanh âm cũng không tự giác cất cao: “Vì ngày kia là vũ hội, Tra Lý Tư điện hạ hiện tại đang ở quảng trường công khai diễn thuyết, cũng chỉ bởi chúng ta không phải nữ nhân quý tộc thôi đó...... A a, phong độ như điện hạ chỉ có......”

“Chính là...... Tuyển phi là ngày kia đi? Hiện tại đi rốt cuộc có ý nghĩa gì?”

Phục vụ tiểu thư đảo trắng mắt, như là cười nhạo Duy Tháp không biết gì cả, nhưng giấy tiếp theo nàng sực nhớ còn có Đức Nhĩ Đa Tư đứng một bên, rùng mình một cái, vội vàng khôi phục bộ dáng nhiệt tình giảng giải: “Tuy rằng vũ hội ngày kia mới bắt đầu, nhưng nếu có thể lưu lại ấn tượng với vương tử điện hạ trước, cũng có thể tăng khả năng được chọn ở vũ hội a.”

Cũng bởi thế mà rất nhiều tiểu thư đã chạy đến vương đô từ hai ngày trước khi vũ hội bắt đầu, trừ bỏ vì vũ hội, còn để nhìn phong thái của vương tử Tra Lý Tư. Bởi vậy, tuy rằng còn hai ngày nữa vũ hội mới bắt đầu, nhưng đám đông đã ồ ạt đổ về vương đô.

“Nguyên lai là như vậy a!” Duy Tháp gật gật đầu, nói với Đức Nhĩ Đa Tư: “Chúng ta cũng đi đi!...... A, ta còn phải thay quần áo và giầy mới nữa!”

+++++

Lúc Duy Tháp thay xong đồ mới và theo Đức Nhĩ Đa Tư vào quảng trường, chung quanh đã sớm đầy ắp người, ngay cả quảng trường bên cạnh còn không nhìn thấy, chứ đừng nói đến nhìn lên phía trên khán đài.

Đức Nhĩ Đa Tư không nói hai lời rút trường kiếm, thậm chí chém ngã vài người (=3= phạm pháp kìa), mới đem thu lại thần tình không kiên nhẫn với một đám tiểu thư và công tử đang sợ hãi thối lui ra hai bên, sau đó mọi người ngốc ngốc nhìn một thanh niên tóc đen mang kiếm và một cô gái tóc vàng, bộ dáng dửng dưng bước trên con đường máu me loang lổ.

Duy Tháp sau khi mặc lễ phục vào thì sắc mặt không được tốt lắm, ít nhất không mấy vui vẻ, sức nặng trên người làm hắn cảm thấy không được thoải mái, mà trọng yếu hơn là giầy quả nhiên rất chặt, hơn nữa càng đi càng cảm thấy khó chịu...... Hắn thực sự không hiểu những người khác phải mặc cái thứ trói buộc hai chân này làm gì.

Hắn không để ý đến hành vi ‘mở đường máu’ của Đức Nhĩ Đa Tư, những người khác cũng không chú ý đến, tại đây đã rất hỗn loạn, có rất ít người sẽ đi chú ý nơi khác xảy ra chuyện gì, cho dù không hiểu sao lại có tiếng thét thảm thiết kia là gì thì chỉ sợ họ cũng chỉ nghĩ đó là có người chen chúc không được nên khóc thét, bởi vậy bọn họ cũng không cản trở, chỉ có Đức Nhĩ Đa Tư đã mở đường thành một thông đạo, mọi người đều rất ăn ý nhường đường.

Nhưng Đức Nhĩ Đa Tư hiển nhiên chú ý tới sự khác lạ của Duy Tháp, hắn ngắm sắc mặt khó coi của y, trong ánh mắt có ý hỏi, nhưng Duy Tháp chỉ hướng hắn cười trừ an ủi.

Bất tri bất giác họ đã đi vào chỗ sâu nhất trong quảng trường, liền chen trong đám người vòng tới sau những vệ binh bảo vệ trị an, không ai chú ý tới bọn họ, tầm mắt mọi người đều đặt hết ở khán đài giữa quảng trường —— trên một thanh niên.

Mái tóc ngắn màu vàng cùng nụ cười ôn nhu.

Y như trong ấn tượng của Đức Nhĩ Đa Tư với khí chất nho nhã, trang phục trắng trang nghiêm như tỏa ra ánh hào quang, một chút cũng không thay đổi. Giống như trời sinh khiến mọi người yêu quý, khiến ai cũng phải nhìn vào vậy.

Tầm mắt chạm nhau với đối phương trong tích tắc, Đức Nhĩ Đa Tư hơi hơi mở lớn hai mắt, trong đôi mắt kia có xúc cảm không nói nên lời, hoài niệm, kinh ngạc và có cả oán hận.

“Thật không giống trong tưởng tượng tí nào......” Hắn nghe thấy Duy Tháp lẩm bẩm bên cạnh.

“Xin hỏi điện hạ, bất kỳ nữ nhân nào cũng có thể tham gia sao?” Bên dưới có người vô cùng sùng bái thét chói tai, liên tục hỏi nhưng ngữ khí rõ ràng run rẩy.

Mà trên đài vương tử Tra Lý Tư lại quay về phong thái nho nhã lễ độ mà mỉm cười, ánh mắt màu lam ôn nhuận như không có gì dối trá, “—— đúng vậy, bất cứ nữ nhân nào.” Thanh âm của hắn có chứa sức hút mềm mại, không bởi vì thân phận mà làm cho người ta sinh ra áp lực, ngược lại làm người ta càng thêm yêu quý.”Không phân biệt giai cấp, hoàng cung mời nữ nhân khắp cả nước tham gia vũ hội, sẽ không thiên vị quý tộc.”

Hoàn toàn tương phản với Đức Nhĩ Đa Tư. Duy Tháp không khỏi nghĩ thầm.

Bất luận là diện mạo, khí chất, thanh âm, thái độ hay phương thức nói chuyện, hai người đều hoàn toàn tương phản với nhau...... Vậy mà hai người cũng là huynh đệ.

Duy Tháp liếc trộm sang Đức Nhĩ Đa Tư bên cạnh, người kia đang đem tầm mắt gắt gao nhìn trên người Tra Lý Tư, nhìn không ra ý tứ, đồng tử hàm xúc phức tạp lưu chuyển.

Bị người đệ đệ như vậy hại, rốt cuộc có cảm giác gì? Thích? Oán hận? Không thèm để ý sao? Hay không có ý nghĩa nào hết?

Không biết vì sao, Duy Tháp cảm giác có thể hơi chút lý giải sao Đức Nhĩ Đa Tư bị phê bình tàn bạo như vậy, cuối cùng phải lựa chọn đi đến rừng rậm quạ đen.

...... Nhưng là. Duy Tháp nâng lên tầm mắt, nhìn thẳng vương tử Tra Lý Tư làm cho người ta có ấn tượng tốt đẹp.

Nếu biểu hiện ôn nhu ấn tượng như thế đều là giả dối, nếu hắn là người lúc trước hạ lệnh đem Đức Nhĩ Đa Tư mang vào khu rừng bị nguyền rủa, nếu đó chính là Tra Lý Tư...... Như vậy Duy Tháp tuyệt đối sẽ không thừa nhận hắn.

Tra Lý Tư căn bản so ra kém Đức Nhĩ Đa Tư. Y như dỗi mà dùng sức ôm lấy cánh tay Đức Nhĩ Đa Tư, hành động này làm cho người kia khó hiểu liếc y một cái. Đồng thời, vương tử Tra Lý Tư trên đài vừa vặn đem tầm mắt hạ xuống phương hướng chỗ bọn họ.

Hắn trước hết chú ý tới chính là Duy Tháp trừng mắt nhìn hắn, cảm giác có chút hoang mang, sau đó giây tiếp theo thấy được Đức Nhĩ Đa Tư bên cạnh—— chợt trừng lớn hai mắt.

Đức Nhĩ Đa Tư cũng cảm giác được tầm mắt của Tra Lý Tư, khẽ run lên, trầm hô một tiếng rồi lôi kéo Duy Tháp xoay người bỏ chạy.

“Chờ, chờ một chút......!” Tra Lý Tư la lên phía sau, ngữ điệu mất đi thong dong mà nghe có chút vặn vẹo.

Hắn nhảy xuống khán đài, mặc kệ mọi người còn đang kinh ngạc mà chăm chăm la hét đuổi theo Đức Nhĩ Đa Tư, nhưng người kia đã sớm rút kiếm đuổi những khán giả xung quanh, bởi vậy dẫn đến sự hỗn loạn xôn xao cùng tiếng la hét vang vọng khắp quảng trường, thừa dịp có sơ hở, hai người nháy mắt vài cái liền biến mất giữa đám đông.

+++++

Bọn họ chạy thẳng đến chỗ vắng người mới dám dừng lại.

Đức Nhĩ Đa Tư hiển nhiên rất quen thuộc với vương đô, tuy rằng trải qua năm năm, nhưng hầu hết các kiến trúc và đường phố đều giống hệt như trong trí nhớ của hắn. Cho nên hắn biết nơi vương đô chật kín người, cũng biết nơi nào ít người tới.

Pháo đài cùng pháp trường.

Đương nhiên bọn họ không vào được pháo đài, như vậy cũng chỉ còn lại nơi mà người bình thường đều cố cách xa ba bước – pháp trường.

Đức Nhĩ Đa Tư nhớ rõ vị trí của pháp trường, hơn nữa quả nhiên nơi đây không có ai, nhưng mà có một điểm rất kỳ quái...... Nhìn không ra là pháp trường —— hoặc là nói, nhìn không thấy nơi hành hình và các dụng cụ.

Hắn khẽ nhíu mày, nhớ rõ trước kia tuy rằng đơn sơ, nhưng ít ra cũng có hình phạt treo cổ hoặc là máy chém và vân vân, máu chảy đầm đìa thực làm người ta chú ý, người bị hắn đưa tới pháp trường cũng không ít...... Nhưng hiện tại nơi này dường như là từng bị hỏa thiêu, trừ bỏ tro tàn ra thì chẳng còn gì khác.

Nhưng mà hắn còn chưa hiểu rõ chuyện trước mắt, trước hết đã bị bộ dáng của Duy Tháp làm cả kinh mà biến đổi biểu tình.

Chân của y nhuốm đầy máu tươi.

Đôi giầy thủy tinh nguyên bản trong suốt biến thành một đôi giầy đỏ, nhuộm một màu máu đỏ tươi của chủ nhân.

“Sao lại thế này?” Đức Nhĩ Đa Tư khó được có vẻ bối rối hỏi, liền ngồi xổm xuống kiểm tra.

“Hắc hắc......” Duy Tháp miễn cưỡng cười, sắc mặt có chút tái nhợt.”Kỳ thật...... Lúc trước, chỉ đứng cũng thấy rất đau, vừa rồi lại chạy như vậy......”

“Ngươi ngu ngốc sao!” Đức Nhĩ Đa Tư sa sầm mặt gầm nhẹ, Duy Tháp biết hắn thật sự sinh khí. Nói chuyện cho tới bây giờ đều lạnh như băng không phập phồng như Đức Nhĩ Đa Tư, lần này cư nhiên lại mang theo áp lực.”Có thể cởi sao?”

“A? Ai...... Kỳ thật không nghiêm trọng như ngươi thấy đâu, chỉ là bởi vì giầy quá nhỏ cho nên mới —— ô......” Hài thủy tinh bị vứt ra sau lưng hắn. trong nháy mắt, Duy Tháp nhịn không được hấp khí, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra. Nhưng hắn lập tức lại cười trừ, cứng ngắc nói: “Ngươi không cần tự trách đâu Đức Nhĩ Đa Tư, đây cũng không phải lỗi của ngươi...... Nếu vừa rồi chúng ta không chạy, chúng ta có thể sẽ bị bắt lại a, cũng tại ta không cẩn thận trừng mắt nhìn vương tử kia đúng lúc hắn liếc qua...... Ách......”

“Ta không có tự trách.” Đức Nhĩ Đa Tư nghiến răng nghiến lợi nói.

Nhưng biểu tình của hắn thoạt nhìn như cực kỳ phẫn nộ. Cho dù là thường xuyên làm cho Đức Nhĩ Đa Tư tức giận như Duy Tháp, cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua hắn  tức giận đến vậy, điều này làm cho y không khỏi sợ tới mức không dám lên tiếng.

Đức Nhĩ Đa Tư thay Duy Tháp bỏ đôi giầy đi, chân của y từ mắt cá chân trở đi đều có máu tươi chảy, nhưng may mắn cũng chỉ là chút thương ngoài da...... Dù vậy, Duy Tháp hai ngày này đừng hòng nghĩ tới dùng chân đi đường, càng khỏi nói đến đi chân trần. (Cõng! Cõng đi! [email protected]><@~~)

Đức Nhĩ Đa Tư trừng mắt nhìn y một lúc lâu, sau đó không nói một tiếng chặn ngang ôm lấy Duy Tháp. (Á aaaa~~~~~ >////<)

“A? Đức Nhĩ Đa Tư? Đừng đi như vậy!” Y nhịn không được kinh hô: “Ngươi căn bản là không thích hợp làm loại việc này! Như vậy một chút cũng không giống......”

“Câm miệng cho ta.” Đức Nhĩ Đa Tư nheo lại mắt thanh âm lạnh lùng nói.”Giống hay không giống là do chính mình quyết định, ngươi không có tư cách phát biểu ý kiến.”

Duy Tháp mở to hai mắt nhìn. Đối phương thức nói chuyện của hắn qua nhiều năm y tự nhiên biết Đức Nhĩ Đa Tư đang nói nghiêm túc.

...... Hơn nữa, chính xác.

Không nghe ý kiến bất cứ ai, không chiếu theo chỉ thị bất cứ người nào, chỉ dựa theo ý nghĩ của mình mà làm, đây mới là phương thức xử sự của Đức Nhĩ Đa Tư. Mà bác bỏ phán đoán của y, cố chấp kiên trì ôm y, Đức Nhĩ Đa Tư bây giờ...... nói không chừng mới là chân chính Đức Nhĩ Đa Tư.

Vì thế cuối cùng Duy Tháp chỉ có thể ủ rũ tùy ý Đức Nhĩ Đa Tư tạm thời làm hai chân cho y, hơn nữa lần đầu vì tình cảnh cảu mình mà cảm thấy xấu hổ, miệng lại nhịn không được than thở: “Nhưng ta là nam nhân a? Vốn tính toán làm cho vương tử mất mặt, hiện tại không phải biến thành ngươi mất mặt sao?...... Quên đi, chỉ cần ngươi không cảm thấy ôm nam nhân thực ghê tởm thì tốt rồi......”

Nghe được Duy Tháp lảm nha lảm nhảm, Đức Nhĩ Đa Tư đột nhiên phát ra vài tiếng cười nhẹ.

“Lời của ngươi sẽ không xảy ra......”

“Cái gì?” Duy Tháp khó hiểu nhìn hai mắt hắn.

Ánh mắt bất khả tư nghị kia lúc này lại làm cho y có loại cảm tình không thể lý giải.

“Là ngươi thì ta sẽ không cảm thấy ghê tởm.”

Biểu tình Đức Nhĩ Đa Tư lúc này rất được, ít nhất Duy Tháp cho tới giờ vẫn chưa từng thấy biểu tình của hắn đẹp như vậy...... Y cảm giác có thể hơi chút lý giải lý do những người khác luôn nói Đức Nhĩ Đa Tư anh tuấn, nhưng mà......

Dường như có chỗ nào không đúng lắm?

Duy Tháp cau mày, tự vỗ lên mặt mình một cái, im lặng một lúc lâu không lên tiếng.

Hành động quái dị này hiển nhiên hấp dẫn sự chú ý của Đức Nhĩ Đa Tư.”Sao vậy?”  Hắn hỏi.

“...... Ngô...... Cảm giác rất nóng......” Y vuốt hai tai đang nóng lên của mình lẩm bẩm nói: “Hơn nữa trong nháy mắt còn tưởng rằng trái tim ngừng......”

Đức Nhĩ Đa Tư nhíu mày.”Phát sốt?” Giọng hắn lạc hẳn đi, bởi vì hai tay đều không rảnh, cho nên chỉ có thể lấy trán áp lên...... Duy Tháp trừng lớn hai mắt.

Y theo trực giác đột nhiên vươn hai tay đẩy, chờ lúc phản ứng kịp thì, khuôn mặt Đức Nhĩ Đa Tư nguyên bản gần trong gang tấc đã cách y ra một đoạn.

Cũng may Đức Nhĩ Đa Tư không bởi động tác đột ngột ấy mà buông tay, nếu không người đang phải dựa vào hắn để di chuyển – Duy Tháp sẽ có một màn tiếp xúc da thịt thân cận với đất mẹ.

...... Nhưng cho dù là thế, cũng không đại biểu kết cục của Duy Tháp là tốt.

Hai người im lặng một hồi.

Cảm giác không khí đột nhiên trở nên cứng ngắc, thậm chí rất khủng bố. Duy Tháp đã cảm thấy rất hối hận, thậm chí mồ hôi lạnh đều ứa ra, hai tay đẩy hắn ra còn chưa buông xuống...... Hoặc nói đúng hơn là không dám buông. Giống như chỉ cần chính mình không động đậy, đối phương cũng sẽ không có động tác nào khác.

Lòng tự trọng từ trước đến nay đặc biệt cao của Đức Nhĩ Đa Tư đã phá lệ quan tâm tới người khác, kết quả lại bị y chẳng biết tại sao hung hăng cự tuyệt.........Điều này sẽ tạo thành kết quả gì chứ?

Duy Tháp không dám tưởng tượng, nhưng y đột nhiên thực khát vọng có thể sử dụng đôi chân mình nhanh chóng rời đi, chỉ sợ làm như vậy sẽ chỉ lưu lại càng them nhiều máu thôi a.

Quả nhiên, mặt Đức Nhĩ Đa Tư lấy tốc độ cực chậm sáp lại, mỗi một giây đều làm cho người ta cảm thấy vừa áp bách vừa khủng bố, tựa hồ cả người đều dấy lên một ngọn lửa màu đen, đồng tử đen thăm thẳm hơi hơi nheo lại lóe ra lãnh khốc cùng lửa giận chờ đợi giải thích...... Duy Tháp thực hoài nghi Đức Nhĩ Đa Tư còn còn lại nhiều hay ít lý trí, tuy rằng y không thể tưởng tượng được bộ dáng mất đi lý trí của hắn.

Duy Tháp nửa giơ tay, cảm giác toàn thân giống như bị kim đâm vặn vẹo bất an, miệng hết đóng lại mở, cũng không biết nên nói gì...... Cuối cùng y rũ đầu xuống.

“Thực xin lỗi......” Duy Tháp đáng thương thấp giọng hối lỗi.

Không rõ qua bao lâu sau, y mới nghe được Đức Nhĩ Đa Tư bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Hắn không nói thêm gì, nhưng Duy Tháp rất muốn đối hắn giải thích, hắn chỉ đơn giản không hiểu hành vi của mình có ý nghĩa gì, nhưng nội tâm y lại phi thường không muốn Đức Nhĩ Đa Tư hiểu lầm, vì thế Duy Tháp kích động ngẩng đầu: “Đức ngươi......”

“Ô, lén lút yêu đương với vợ nhỏ ở đây a~”  thanh âm trêu chọc cùng chế nhạo lấy âm lạc nhịp, âm điệu vặn vẹo chen vào giữa bọn họ. Duy Tháp ngẩng đầu, vừa thấy, phát hiện âm thanh là từ hai nam nhân đi đường còn không vững, áo xệch hở một bên vai, trong tay còn cầm một bình rượu chưa cạn. Người kia thậm chí còn đùa cợt huýt sáo.

Duy Tháp chần chờ nhìn Đức Nhĩ Đa Tư một cái, chỉ thấy hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người...... Nếu không phải còn ôm y, chỉ sợ hắn đã rút kiếm ra rồi.

“Cũng chỉ có các ngươi có dũng khí chọn đây làm nơi hẹn hò mà!” Người lúc đầu huýt sáo làm ra vẻ nhìn trước ngó sau, sau đó không biết là thật hay giả rùng mình một cái, “Đây là nơi ma nữ mới chết cháy......”

Hắn nói như than thở, nhưng Duy Tháp nghe vậy lại sửng sốt một chút.

“Ma nữ?”

“Ai nha? Người nơi khác sao?” Nam nhân tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, men say làm hắn chưa nhận rõ lắm, lúc này tựa hồ thanh tỉnh một chút.”Cái này khó trách...... Một tuần trước có một ma nữ bị chết cháy ở đây, trước khi nàng chết còn cao giọng đối quốc gia chúng ta hạ nguyền rủa...... Liên tục đốt, sau ba ngày ba đêm ma nữ kia mới bị đốt thành tro tàn, thật sự là dọa người...... Sau này cũng không còn ai dám đi qua pháp trường, huống chi ngày kia là vũ hội vương tử......”

“Không chỉ như thế đâu!” Nam nhân bên cạnh tựa hồ không cam lòng yếu thế, vội vàng xen vào nói: “Ma nữ kia trước khi chết còn cố hô to ‘ con của ta a con của ta a ’, lão tử dám khẳng định ma nữ kia nhất định muốn gọi đứa con của mình về thay nàng báo thù!”

Duy Tháp cảm thấy thân thể Đức Nhĩ Đa Tư dường như run lên một cái.

Nhưng giờ phút này y đã không còn tâm tư đi để ý đến sự biến hóa của Đức Nhĩ Đa Tư, y chỉ cảm thấy đầu óc của mình ong ong khác thường, có một loại dự cảm bất hảo cùng hàn ý lạnh như băng từ lòng bàn chân dấy lên, làm cho khuôn mặt y cắt không còn chút máu......

Ma nữ.

Nguyền rủa.

Một tuần trước.

Vũ hội vương tử.

“Chết......?”

Duy Tháp không phát hiện thanh âm của mình đang run rẩy, thậm chí ngay cả ngón tay nắm vạt áo của Đức Nhĩ Đa Tư cũng bị dùng sức đến trắng bệch.

“Vô nghĩa! Cột vào cột đốt ba ngày ba đêm còn không chết được sao!” Gã sâu rượu hiển nhiên nghĩ rằng y sợ, nhịn không được đắc ý khoe.

“Nàng...... Nàng có … nói gì khác nữa hay không......” Duy Tháp dùng thanh âm đều đều như một con rô bốt (chém cho hợp văn cảnh:q), có thể cảm giác Đức Nhĩ Đa Tư hơi dùng sức siết chặt y, nhưng hiện tại Duy Tháp không thể chú ý đến bất cứ điều gì, chỉ nghe thấy thanh âm ong ong quanh tai, cùng với thanh âm nam nhân mơ mơ hồ hồ xa xăm nói.”Hình như là...... Con gái của nàng...... Tên nữ nhân đó...... Vi Nhi Tháp...... Và vân vân......”

“Nữ nhân?” Gã sâu rượu kêu lên, biểu tình có chút mạc danh kỳ diệu.”Nàng chỉ có một đứa con đi?” Hắn quay đầu nhìn đồng bạn bên cạnh hỏi: “Chỉ hô to đứa con đúng không?”

Đồng bạn xác nhận gật gật đầu, “Nàng là kêu tên đứa con a...... Tên là...... Gì nhỉ? Nói rất nhỏ, nhưng ta lúc ấy đứng rất gần đó nên có nghe thấy...... A, đúng rồi, là ‘ Duy Tháp ’! Nàng kêu ‘ Duy Tháp ’,đúng vậy!”

“Ác ác ta cũng nghe thấy! Lúc ấy ta đứng cũng gần mà! Thẳng đến cuối cùng mụ phù thủy mới thấp giọng hô to tên đứa con nàng! Lúc đầu ngay cả nói cũng không nói, chỉ rủa quốc gia chúng ta và la gọi đứa con...... Ngươi nghĩ này có thể là nghi thức nguyền rủa hay không a?”

Duy Tháp cái gì cũng không nghe thấy.

Từ lúc hắn xác định ma nữ bị thiêu cháy là mụ mụ, cái gì hắn cũng không – cảm – giác.

Hắn không hiểu được mình rời pháp trường khi nào, Đức Nhĩ Đa Tư tựa hồ từng lay hắn gọi hắn, nhưng Duy Tháp cái gì cũng không nghe thấy, hắn chỉ cảm thấy gió táp mặt hắn rất đau rất đau, cho nên hắn nhịn không được rơi nước mắt.

“Vi Nhi Tháp, ” mẹ của hắn vẻ mặt bễ nghễ nói: “Đừng quên ngươi chính là kẻ thay thế nữ nhi của ta, đừng nghĩ đến kêu mẹ thì ta sẽ đem ngươi trở thành con gái của mình.”

Từng tiếng đó Duy Tháp đều không quên, nhưng hắn vẫn ngây ngốc mỉm cười, bởi vì hắn biết mẫu thân có thói quen lấy lời nói vô tình che dấu tình cảm thật sự của bà.

Đây là việc căn bản để nguyền rủa người khác.

Vu bà luôn mang vẻ mặt phiền chán, nhưng lại không quên dặn dò hắn.

Một khi thi hành nguyền rủa giả mà bị dao động, nguyền rủa sẽ trở lại trên người mình.

Duy Tháp có thể cảm giác được nội tâm của nàng với mình có bao nhiêu chán ghét và đau thương.

Nữ nhân đáng thương ấy luôn tưởng niệm đứa nhỏ thân sinh của mình. Trong lòng Duy Tháp rất rõ ràng. Nhưng hắn chỉ dám đem phần tịch mịch này trộm giấu dưới đáy lòng, tuyệt đối sẽ không nói cho người khác.

“Nhưng vì cái gì......” Duy Tháp cắn môi dưới, vị tanh liền xộc tới, “Vì cái gì còn ở phút cuối cùng gọi tên ta......”

Đức Nhĩ Đa Tư không hiểu được khi nào thì mình đã đưa y vào rừng rậm, cho y dựa dưới tàng cây, hồng quang phía chân trời xuyên qua tán cây hé xuống biểu hiện rõ đã hoàng hôn.

Duy Tháp nắm chặt tay áo Đức Nhĩ Đa Tư, nhịn không được toàn thân phát run, cuối cùng dùng sức ôm lấy Đức Nhĩ Đa Tư, rốt cục cũng òa khóc thật to.

Đêm hôm đó Đức Nhĩ Đa Tư không quay về hình dạng quạ đen.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương