Hôm sau khi Nguyễn Thị Bạch Kiều thức dậy trong nhà đã không thấy Nguyễn Thị Tuyết Nhi, nhớ tới hôm qua cô nói đi thu hoạch.
Nhìn nhà vắng chủ, nàng cười cười cô gái này thật sự không sợ trong lúc này nàng dọn tất cả liền bỏ chạy sao.
Vết thương vẫn còn đau âm ỉ, không thể ngủ nữa, xếp lại da thú trên giường gọn gàng, đôi mắt ngó quanh phòng.

Phòng cũng rất rộng rãi, có giường có bàn, Nguyễn Thị Bạch Kiều ngồi trên giường nhúng vài cái, có hơi lung lay.
Mang lên giày của chính mình đã muốn sờn vải, chầm chậm đi ra phòng nghĩ không biết cô đi thu hoạch thứ gì, chó mực đi theo cô hưng phấn vẫy đuôi, trên gương mặt mỉm cười nhợt nhạt, nàng giơ tay xoa đầu nó.

Quan sát vòng bếp một vòng, hôm qua các nàng vừa ăn vừa nói chuyện lại còn trời tối, không có quan sát kĩ càng.

Bếp là dạng bếp củi không khói được xây bằng đất sét, còn làm ống khói câu lên nóc nhà, khói sẽ bay vào trong ống thay vì bị phả vào mặt như các loại bếp truyền thống, có ba lò nấu, mỗi lò đều có nồi đất còn đặt bên trên, Nguyễn Thị Bạch Kiều mở ra nắp bên trong là cơm cùng thịt gà, nồi còn lại là thuốc.

Xem lò đều nám khói đen nhưng không có một vết nứt.

Một chiếc tủ được đặt kế bên bếp lửa, tủ này nhìn giống như những chiếc gạc-măng-rê bên kia, Nguyễn Thị Bạch Kiều vươn tay lấy một trong 5 ống tre nhỏ để bên trên tủ nhìn, bên trong là muối, màu đục hạt rất to.

Bếp còn có vài một số vật dụng linh tinh nhưng không hề dư thừa, giữa nhà bếp có một cái bàn cùng ba cái ghế.
Trên bàn tre có một ống tre to ba cái nhỏ ly tre nhỏ được úp trên rổ, cô nghĩ là thay cho bộ ly tách, nàng mở nắp ra thấy bên trong là nước cơm, đầy một ống, còn có hơi nóng bay ra ngoài, xem ra cô có thói quen chắc nước cơm để uống.

Kế bên còn có một cây cành cây cùng một chén bột trắng hơi vàng.
Nguyễn Thị Bạch Kiều kích động cầm lên cành cây quan sát.

Đầu cây được bổ đôi, những sợi lông đuôi bò bị cắt ngay ngắn được kẹp chặt lại đầu thanh gỗ bằng dây cây gai.

Nhìn thân cây cùng sợi dây mới tinh cô biết chắc chắn đây là mới làm.
Ở nơi hoang du xa xôi quỷ quái này, không có bác sĩ, không chất tẩy rửa, không xà bông gội đầu, nhưng là các nàng phải bảo vệ tốt thân thể, hạn chế để bản thân bị thương, bảo vệ vùng kín trong đó là bảo vệ sinh khoang miệng cũng rất quan, nếu bị sâu răng hay đau nứu nhẹ là không thể ăn cơm nặng là thậm chí là muốn chết người.
Trước đó chưa xuyên qua nàng còn dùng được những thuốc súc miệng kem đánh răng, nhưng khi qua đây dọc đường chỉ có thể dùng cây liễu cùng vài cành cây thực vật bậy bạ làm sạch miệng.
Cầm lên chén bột mịn đưa lên mũi, nàng dễ dàng nhận ra bên trong có mùi gừng cay còn vài mùi cô không nhận biết.
Kế bên cửa nhà bếp là khu rửa đồ, từ ngoài nhìn vô thì nó nằm bên tay phải sau đó đi thêm khoảng chừng mười mấy bước là nơi tắm rửa, sàn nước hai chỗ đều được lát bằng những cây gỗ đứng lên vô cùng chắc chắn không bị trơn, mỗi chỗ Nguyễn Thị Tuyết Nhi đều đào rảnh thoát nước cho nước khỏi bị động lại làm đất trơn, nhà tắm dùng cây tre làm nên, được nàng cột chặt chẽ không có khe hở nhìn vô cùng an toàn, trong nhà tắm có một cái lu nhỏ không nhiều nước, bên trên treo một tấm da thú, vài vật linh tinh.
Bên ngoài nơi rửa đồ có chiếc kệ tre cao 1 mét hai tầng, được làm hai ngăn một ngăn phía dưới để đồ lung tung như vài chén chất lỏng, bùi nhùi, trong đó có một ống tre đựng đầy quả bồ hòn Nguyễn Thị Bạch Kiều kinh ngạc nhướng mày, nàng còn tìm được quả bồ hòn làm chất tẩy rửa.

Cô cũng từng có thời gian săn thú đem da thú ra suối giặt dùng để chống lạnh qua mùa đông, nhưng mặc kệ chà rửa phơi khô như thế nào điều vẫn sẽ nghe mùi hôi, đêm qua trên người da thú, chăn gối...!cô ngạc nhiên vì nó không có mùi còn thoang thoảng mùi thơm, đưa tay lấy ống tre còn lại, đúng như nàng dự đoán là bồ kết.

Tiếp tục quan sát, ngăn trên dùng để phơi chén dĩa úp vài cái rổ còn nhiều rau dại.

Cái hồ nước kế bên sàn nước, được đắp bằng đất sét vuông vức ngang 1 mét chiều cao khoảng nửa mét, kế bên còn có một cái lu, cầm cái gáo dừa để trên nắp lu chiêm ngưỡng, cô nhìn những ống tre được đặt ngay ngắn một đường lài kéo dài từ xa xa lại đây, cô liền hiểu rõ, hướng bên kia khu đất cô đã khám phá, nơi đó có một con suối nước to, nước vô cùng trong suốt cách nơi này khoảng 600 mét, cô gái này chắc chắn làm ra bánh xe nước câu nước chảy lại đây, cô mím môi mở ra nắp đậy, là đầy một lu nước bên trong nước trong còn phản chiếu hình ảnh của mình.


Kế bên khoảng 5 mét còn có giá phơi, vài tấm da thú được phơi bên trên
Quay lại sàn nước, đem nước đổ vào chén bột dùng bàn chải trộn lên, đưa vào đánh răng, không có bọt cũng may bột này không có mùi lạ.

Đánh răng xong Nguyễn Thị Bạch Kiều cảm thấy thân thể nhẹ nhàng nhiều, vào lại nhà bếp ăn lên cơm, sau đó cô đi dạo vòng quanh nhà.
Trong lòng nàng liên tục hưng phấn, Nguyễn Thị Tuyết Nhi người này quá tuyệt vời, thật sự là cái gì cũng đều làm được, sau khi thấy được những thứ này sau, cô thật sự muốn đi trong nhà tìm mọi ngóc ngách điều xem hết, để xem nàng còn cất bảo bối gì.
Nói là làm cô đi khắp nơi quan sát lên.
Nhà có chiều ngang khoảng 5 mét, chiều dài khoảng 15 mét, cộng luôn sân chắc được 20 mét được làm vuông vức từ trên xuống dưới.

Nhà dùng gỗ làm khung, nóc nhà, vách đều làm bằng đất, nóc nhà còn lợp thêm lá dừa.
Nhà ba giang, phòng khách, phòng ngủ, và bếp, bếp được xây hơi thấp so với nhà chính.

Xung là hàng rào chuốc nhọn ngọn phòng ngừa động vật tấn công.

Nguyễn Thị Bạch Kiều đo đo hàng rào chắc cũng phải cao 3 mét.


Trong sân đầy củi khô được chất gọn gàng, còn có một cây me.

Phía trước nhà có cửa ra vào cùng hai cửa sổ mái che đều đang được đóng lại.

Một cái máng xối tre hứng nước mưa được câu xuống mấy cái lu ở trước nhà.

Bên kia nước mưa ngày xưa có thể uống lên mà không cần đun sôi.

Xã hội phát triển nên người ta hiện giờ đều dùng nước máy nhưng mà nếu có muốn uống nước mưa thì cũng phải đun sôi kĩ vì ô nhiễm không khí, môi trường nghiêm trọng.
Không khí bên này vô cùng xanh sạch, nước mưa được uống lên trực tiếp cũng được nhưng Nguyễn Thị Tuyết Nhi vì muốn an toàn cho nên cũng đun sôi nước mưa.

Dù có đun sôi nhưng vị ngọt cũng không bị phai đi.
Hai bên nhà từ trước nhìn xuống, bên trái có một cái mái hiên, đi từ vách mái hiên ra khoảng 30 bước là chuồng động vật.

Bò bên trong đã không thấy chỉ còn một con gà nằm trong ổ.
Phía bên phải là chỗ rửa đồ lúc nãy.

Nguyễn Thị Bạch Kiều chớp lông mi dày, đi vào xem mái hiên, bên trong chứa đầy gạo và lúa lại phát hiện thế nhưng còn có máy xay lúa, cối giã, cùng cối xay bột, xem xong tất cả thứ trong nhà làm cô kích động đến môi, tay và chân cũng đi theo run rẩy.
Một thân một mình ở nơi hoang vu, xa lạ bất cứ lúc nào cũng đầy ngập nguy hiểm như ở đây, nàng lại có thể vượt qua sợ hãi tìm được chỗ xây dựng phát minh, lập nên cơ ngơi của riêng mình như thế này thật sự quá giỏi, Nguyễn Thị Bạch Kiều từ trong tâm thán phục nàng.


Cũng đã có thời gian cô cũng muốn kiếm chỗ định cư, tìm một chỗ an ổn mà sống sót, nhưng dường như trời không cho phép cùng sức nàng cũng có hạn nên đành phải lang bạt.

Mỗi ngày chỉ có thể ăn rau trái cây dại, màn trời chiếu đất chưa kể còn bị thú dữ săn đuổi.

Cô cùng Nguyễn Thị Tuyết Nhi chắc chắn khi qua đây điều hai bàn tay trắng.
Cô xem một hồi, làm ra một quyết định.
Trời cũng đã trưa, mặt trời lên cao ánh nắng chiếu vào trong nhà, nhưng chưa thấy nàng trở về.

Đợi thêm khoảng một giờ cô suy nghĩ một chút rồi đứng dậy đem khoai lang bọc kĩ cầm trên tay, khóa cửa kĩ càng, ra oài sào đồ lấy áo khoác khoác lên dẫn theo chó mực ra cửa, thân ảnh dần đi khuất sau rừng cây.
____________
Bên này Nguyễn Thị Tuyết Nhi sau thu hoạch lúa cùng đậu nành xong, nàng hiện tại đang đi vào rừng gỡ bẫy và kiếm sáp ong.
Gương mặt vui vẻ kéo theo xe bò đi lắc lư, hôm qua ai cũng không biết cô sau khi cùng Nguyễn Thị Bạch Kiều chỉ nói một câu "Ngủ Ngon" về phòng cô đã không ngủ cho tới tờ mờ sáng.

Đã bảy năm, lúc trước nàng chỉ có thể nói với bò với gà, dù có kêu lại vài tiếng nhưng là tụi nó không thể nói chuyện, nhưng hôm qua là nàng nói chuyện với một người sống, bằng da bằng thịt người, có thể nói chuyện, đáp lời cô người sống.
Sáng sớm trước khi đi cô có rón rén đi vào phòng nhìn Nguyễn Thị Bạch Kiều thấy nàng còn ngủ say, chuẩn bị xong mọi thứ liền lưu luyến ra cửa.

Cô sợ sau khi về liền sẽ không thấy Nguyễn Thị Bạch Kiều.
Dừng xe, tháo xong một cái bẫy được một con thỏ bỏ vào sọt sau xe bò, cô vui vẻ nhìn thành quả, trong sọt được hai con thỏ một con gà rừng, gà rừng còn dẫy dụa, kế bên còn có một ít rau dại cùng thảo dược, đủ làm một bàn ăn thịnh soạn cho Nguyễn Thị Bạch Kiều nàng bồi bổ.
Kéo dây cương bò giọng nói vui vui: "Đi kiếm sáp ong nữa rồi về thôi nâu, haha trong nhà còn có người chờ chúng ta nha!." Bò Nâu kêu lên một như đang trả lời cô..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương