Làm thế nào để nhanh chóng quên đi một người không thích bạn? Vùi đầu vào công việc chắc chắn là một cách hiệu quả.

Tống Cần bắt đầu đảm nhiệm mọi công việc trong nhóm, từ lên ý tưởng chủ đề, lên kế hoạch hoạt động, viết copywriting, sắp xếp tài liệu, nhận tư vấn trực tuyến từ các thành viên VIP, thậm chí còn đảm nhận các công việc in ấn và thu thập dữ liệu của thực tập sinh.

Trạng thái bận rộn tuy không dễ chịu nhưng ít nhất có thể khiến tinh thần cô tập trung, nếu không cô sẽ bị cuốn vào những suy nghĩ vẩn vơ dẫn đến chán nản.

Tuy nhiên, khi về nhà, đối mặt với chiếc căn bếp nguội lạnh, tâm tình sẽ bị xáo động.

Cô không đủ tư cách để gọi mình là kẻ thất tình, chỉ đơn giản là sự vỡ mộng vì ảo tưởng của bản thân.

Mối tình đơn phương cuối cùng là thời trung học, nó tự động kết thúc ngay khi cô nhìn thấy cậu bạn kia nắm tay bạn gái đi mua đồ ăn vặt, điều an ủi một chút là lần này ít nhất cô cũng nói ra cảm xúc trong lòng mình. Dù bị từ chối thẳng thừng thì vẫn tốt hơn giữ lại một mình gặm nhấm.

Tống Cần cảm thấy mình thật nực cười, 28 tuổi, trải qua hai mối tình đơn phương nhưng lại đang làm việc ở Hoa Hệ Duyên. Tiểu Giả, Viện Lâm và Tiểu Uông đều đã có vài ba mối tình. Cho dù thất bại, họ vẫn có nhiều kinh nghiệm thực tiễn để chia sẻ với các thành viên.

Còn cô, thậm chí còn không có cơ hội yêu đương thật sự.

Trước đây, mỗi lần Hiểu Gia gửi tin nhắn nhờ cô giúp đỡ phải làm gì tiếp theo, cô luôn cảm thấy áy náy vì những gì mình truyền đạt thực ra chỉ là kiến thức học được qua sách vở, mà chính Tống Cần cũng không chắc chắn chúng có hiệu quả hay không.

Đặc biệt những ngày gần đây, mỗi khi nhận được WeChat từ Hiểu Gia, cô lại cảm thấy hụt hẫng, có lẽ cô nhận ra rằng mình không đủ tư cách để chia sẻ những trải nghiệm cảm xúc trong một mối quan hệ, hơn nữa, dường như cô không thể chịu đựng được khi nhìn thấy Hiểu Gia chủ động trong vô vọng như vậy.

"Tuần sau là sinh nhật anh ấy. Chị muốn rủ anh ấy đi chơi nhưng không thành, chị đành mua cho anh ấy một món quà bù lại, là một bức tranh ghép hình rất đẹp. Anh ấy nhận, lại còn tỏ ra rất thích."

“Chị không muốn hèn mọn, nhưng rất khó để gặp được người mình thích nên chị không thể kiềm chế được.”

"Dù sao chị cũng đủ kiên nhẫn, không thể vội vàng được."

...

Tống Cần cảm thấy bất lực nhưng vẫn trò chuyện với Hiểu Gia một lúc.

Những lúc rảnh rỗi, Tống Cần ngồi trên ghế sofa, tự lẩm bẩm “anh ấy không thích mình, anh ấy không thích mình, anh ấy không thích mình” rồi cố gắng gạt hình ảnh của Thẩm Minh Tích ra khỏi đầu.

Cô không có cảm giác ngon miệng, cũng không muốn xem phim nên đi rửa mặt đánh răng chuẩn bị ngủ, rửa mặt được một nửa, cô cảm giác muốn khóc nhưng lại kìm lại. Cô luôn cảm thấy mình thật ngu ngốc khi rơi nước mắt vì một người không thích mình. Cô cũng không phải là một đứa trẻ, phải học cách chấp nhận. Tuy nhiên, lý trí là lý trí, cảm xúc lại là một phạm trù khác. Tống Cần nằm trên giường, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng vàng vọt rọi xuống hàng cây bên đường làm tâm trạng cô càng thêm ảm đạm.

Tại sao Thẩm Minh Tích không thích cô, đương nhiên Tống Cần đã rất nhiều lần tự hỏi.

Câu trả lời rất đơn giản, cô không đủ xinh đẹp, không đủ khí chất, không đủ thông minh, không đủ dễ thương, không đủ tài giỏi...

Càng nghĩ càng tự ti...

Trong lòng Tống Cần mơ hồ, cuối cùng cảm thấy hơi mệt, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau lại là một ngày bận rộn.

Tống Cần đi cùng một thành viên nam khá trầm tính đến quán cà phê để gặp một thành viên nữ, vì cả hai đều dè dặt nên sự có mặt của Tống Cần đặc biệt quan trọng, cô bắt đầu điều chỉnh không khí, nói về một số chủ đề nóng gần đây trên Internet. Cô từ từ tập trung vào những chủ đề mà cả hai bên đều quan tâm. Cuối cùng, hai người bắt đầu trao đổi sôi nổi hơn, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng chừng mọi chuyện sẽ suôn sẻ nhưng không ngờ khi trở lại công ty, Tống Cần nhận được tin nhắn WeChat của một thành viên nam: “Cô ấy khá trầm tính nhưng lại hơi lùn nên tôi không hài lòng lắm”. Sau đó cô nhận được WeChat của một thành viên nữ: “Tôi không ghét anh ta nhưng tôi vẫn cảm thấy có khoảng cách của hai thế hệ."

Tống Cần trả lời một cách chuyên nghiệp và lịch sự, chấp nhận thực tế là hai người này không hài lòng về nhau.

Nếu hai bên không vừa mắt nhau, Tống Cần cùng lắm cũng chỉ đưa ra một số ý kiến khách quan. Cô không giống với Tiểu Giả, cô ấy sẽ nhanh chóng nhấc phone thuyết phục hai bên cho nhau một cơ hội gặp mặt thứ hai.

Tống Cần từng bị Tiểu Giả mắng rất nặng, nhưng Tống Cần không phản bác, cô có lập trường của mình, trường hợp xấu nhất thì tìm một công việc khác thôi.

Nghĩ kỹ thì, cô còn làm việc ở đây vì nhu cầu tìm đối tượng cho các thanh niên nam nữ ngày càng lớn, chủ yếu là đến từ phía gia đình. Các bạn trẻ ngày nay thường thích cuộc sống yên tĩnh một mình, không muốn bước ra khỏi vùng an toàn, thậm chí nếu bị thuyết phục ráo riết như Tiểu Giả hay làm thì họ cũng sẽ qua loa đối phó rồi thôi.

Trong những năm qua, cô cũng đã thành công tác hợp cho nhiều cặp đôi, được mời tham dự một số đám cưới hoành tráng, trải qua những khoảnh khắc cảm thấy có thành tựu trong sự nghiệp, nhưng phần lớn thời gian cô vẫn cảm thấy chán nản.

Lúc đầu, Tống Cần tự hỏi: "Công việc của mình có giá trị gì?" Nhưng thời gian trôi qua, cô không còn hỏi nữa. Suy cho cùng, việc nuôi sống bản thân quan trọng hơn là cảm xúc của bản thân.

Nghĩ đến đây, Tống Cần cũng tỉnh táo hơn, nhiệm vụ của cô lúc này là kiếm tiền, không nên nghĩ đến những chuyện lãng mạn nữa. Cô pha một tách cà phê đen rồi tiếp tục bận rộn, nhưng không ngờ, Viện Lâm đối diện với cô đọc một đoạn trong bài viết nào đó: "Tóm lại, việc kiếm tiền quan trọng hơn là kiếm tình yêu."

"Rất chính xác." Tiểu Uông cười đáp.

"Thật ra, người có sự nghiệp thành công sao có thể không tìm được tình yêu? Mặt khác, điều này cũng đúng. Người có tình yêu viên mãn thường là người có IQ cao, làm gì cũng giỏi."

“Đúng vậy, hoặc là làm được tất cả, hoặc không thể làm được gì cả.”

Tống Cần chết lặng, trong lòng có chút mỉa mai.

Ai mà không muốn thành công trong tình yêu và sự nghiệp? Nhưng cuộc sống làm gì dễ dàng như vậy? Theo cô, tập trung vào sự nghiệp sau khi thất bại trong tình yêu cũng là một cách lấy lại cân bằng cho bản thân.

Tống Cần làm thêm đến bảy giờ, ăn tối xong rồi một mình về nhà, sợ nằm trên giường nghĩ lung tung nên cô ngâm chân nước ấm, đọc một cuốn sách, kết quả là trời đã gần sáng rồi mà cô vẫn chưa buồn ngủ.

Sau nửa tháng như vậy, Tống Cần sụt mất ba cân.

Khi cô gặp lại Thẩm Minh Tích hoàn toàn là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Vẫn là một sáng thứ bảy, Tống Cần đi tập thể dục ở công viên về, đi được một lúc, cô mới nhận ra mình đang đi về hướng đường Dật Hưng, cô phản ứng lạim định đi đường vòng về, nhưng sau đó cô nghĩ lại, làm như vậy là không cần thiết, có khi hôm nay anh không đến cửa hàng, nhưng cho dù có thì cô cũng không cần phải cố tình tránh mặt anh.

Kết quả là cô nhìn thấy anh khi còn cách cửa "Sáng Nay" vài bước, anh vừa mở cửa bước ra. Nhìn thấy anh, cô lập tức cúi mặt, không nói một lời, chuẩn bị đi ngang qua anh.

Không ngờ cô lại nghe thấy anh gọi cô: “Muốn vào ngồi một lát không?”

Cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Không, cảm ơn anh.”

"Đã lâu không gặp. Gần đây cô không ghé quán à?"

Tống Cần ngạc nhiên trước lời nói này của anh, nghĩ rằng sau khi bị từ chối thẳng thừng như vậy, chẳng lẽ mỗi cuối tuần còn phải lon ton đến đây gặp anh?

"Không tới, tôi không muốn làm phiền người khác." Cô thẳng thắn nói.

Anh là một người đàn ông thông minh, nghe những lời này liền không nói thêm gì nữa.

“Tạm biệt.” Cô quay lưng rời đi.

Điều cô không ngờ tới là trước khi đến cửa nhà mình, cô nhận được một phong bì màu đỏ anh gửi qua WeChat.

Lần này cô thực sự không hiểu, cô chưa bao giờ nhìn thấy người nào cư xử như anh. Bao lì xì này là lời xin lỗi vì đã từ chối cô, hay vì không muốn mất đi một khách hàng thân thiết?

Tất nhiên là cô không nhận, cũng không trả lời anh.

Trên thực tế, một ngày sau khi cô bị từ chối, cô đã chặn vòng kết nối bạn bè của anh, cũng xóa tất cả các cuộc trò chuyện của hai người, coi như anh chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô. Trong đêm khuya, có khi không nhịn được, cô sẽ nhấp vào hình đại diện của anh, tự nhủ "anh ấy không thích mình," sau đó dẹp mọi suy nghĩ thừa thãi qua một bên.

Bây giờ xem ra cô đang đơn phương chịu đựng chuyện này, bởi vì trong mắt anh, cô chỉ như một khách hàng ttrung thành, cô cảm thấy hơi không nói nên lời, chợt nhận ra sự thật rằng từ đầu đến giờ cô chưa bao giờ thực sự hiểu anh.

Cô thích vẻ ngoài của anh, thích giọng nói của anh, cô nghĩ anh có khí chất và rất chu đáo.

Cô chỉ biết rằng anh là một hình mẫu hoàn hảo, nhưng cô hoàn toàn không hiểu rõ về con người anh.

Với điều kiện của mình, có lẽ anh đã trải qua rất nhiều mối tình, vì vậy anh thản nhiên khi đối mặt với tình huống mà cô tạo ra. Tống Cần thì ngược lại, cô chưa từng yêu, cho nên cảm thấy sự đối mặt này vô vùng ngượng ngùng.

Lý trí là lý trí, tình cảm lại là chuyện khác, vì Tống Cần tình cờ gặp lại Thẩm Minh Tích, sau đó là chuyện phong bì đỏ, cô lại mất ngủ.

Khi tỉnh dậy, cô lấy điện thoại ra xem giờ thì bất ngờ phát hiện trên màn hình điện thoại hiện ra thêm hai tin nhắn của Thẩm Minh Tích, cô đau lòng tự nhủ: làm ơn, dừng lại đi.

Cô nhấp vào tin thứ nhất, là một bản nhạc nhẹ nhàng.

Tin nhắn thứ hai: "Nghe bài hát này sẽ làm tâm trạng cô tốt hơn."

Cô nhìn một lúc, tự nói với mình: tỉnh táo lên Tống Cần, sa vào sự dịu dàng này chính là tự mình tìm chết.

Cuối cùng, cô dùng hết sức tự chủ mà không trả lời tin nhắn của Thẩm Minh Tích.

Cuối tháng, đồng nghiệp trong Hoa Hệ Duyên tổ chức bữa tối tại nhà hàng thịt nướng kiểu Hàn trên tầng 5 trung tâm thương mại. Tiểu Giả và Tiểu Uông đi cùng gia đình. Chồng của Viện Lâm không khoẻ nên không đi cùng. Ăn gần xong, Tống Cần và Viện Lâm ngồi trò chuyện trong khi Tiểu Giả dẫn mấy đứa nhỏ ra sân chơi.

“Gần đây chuyện tình cảm của em có cập nhật gì không?” Viện Lâm thản nhiên hỏi.

Tống Cần cũng thẳng thắn nói: “Trước đây em thích một người. Em chủ động tỏ tình nhưng bị từ chối ngay tại chỗ”.

“Thê thảm như vậy?” Viện Lâm cười lớn.

"Ừ, nhưng em bỏ qua rồi."

“Không trách mấy ngày nay em lao đầu vào công việc như vậy.”

"Em chỉ không muốn để mình nhàn rỗi thôi."

"Tốt hơn là em đăng ký một lớp học nào đó, dùng thời gian rảnh của mình cho việc gì hữu dụng hơn."

“Em cũng đang nghĩ tới.” Tống Cần gật đầu.

Viện Lâm nổi tiếng là người ân cần, cô không hỏi Tống Cần yêu ai và tại sao bị từ chối, trái lại, cô ấy chủ động nói về mối tình đơn phương của mình.

“Chuyện xảy ra khi chị còn học đại học, anh ấy có tính tình tốt, vững vàng trong công việc và trưởng thành hơn rất nhiều so với các bạn cùng lứa. Cả hai không ai bày tỏ gì, thỉnh thoảng bọn chị đi thư viện cùng nhau, có khi cũng ra sân vận động chạy bộ. Có lần, anh ấy mua bánh đậu đỏ mang đến ký túc xá cho chị."

“Có cảm giác như anh ấy thích chị.” Tống Cần nói.

Viện Lâm mỉm cười nhìn Tống Cần, trong mắt có chút ý cười.

“Không phải sao?” Tống Cần đoán được câu trả lời.

“Đương nhiên là không thích.” Viện Lâm đáp: “Bởi vì anh ấy không tiến xa hơn như vậy. Dù có nhắn tin chúc ngủ ngon mỗi ngày thì cũng vô ích, chỉ là mánh khoé lấy lòng người khác thôi. Những gì chị cần, anh ta không dành cho chị. Thời gian trôi qua, chị nhận thấy anh ta là người có tham vọng rất cao. Anh ta biết về hoàn cảnh gia đình chị vì vậy chỉ giữ khoảng cách khi xa khi gần.”

Tống Cần dĩ nhiên biết xã hội có rất nhiều người như vậy.

“Em biết đấy, nếu một người đàn ông thích một người phụ nữ thì mọi việc sẽ rất rõ ràng, anh ta nhất định sẽ chủ động nói ra. Có một số cô gái quá ngây thơ, nghĩ rằng người đàn ông quá thâm trầm nên con gái phải chủ động. Suy nghĩ này hoàn toàn sai. Một khi đàn ông đã thích, họ sẽ tìm mọi cách nói với em mọi chuyện, không cần em phải hỏi."

Tống Cần lại cầm đũa, gắp một miếng thịt, gật đầu nói: “Ừ, thực ra em hiểu, nhưng có lúc không tránh khỏi suy nghĩ yếu đuối.”

“Có lẽ vì em quá cô đơn.”

Tống Cần cảm thấy Viện Lâm nói đúng.

“Nói đi nói lại, chồng chị không đẹp trai, không có năng lực cao siêu gì, nhưng có thể khiến cuộc sống của chị trở nên sinh động.” Viện Lâm nhẹ nhàng nói: “Sau khi gặp được anh ấy, chị mới hiểu ra, không cần tìm một người đối xử với mình như một công chúa làm gì, chỉ cần hai người có thể vui vẻ trải qua những sinh hoạt bình thường hàng ngày là tốt rồi, như vậy mới có thể lâu dài."

Tống Cần nâng ly lên chạm vào ly của Viện Lâm: “Cám ơn chị đã khai sáng cho em.”

Tiệc xong, chồng Viện Lâm lái xe đến đón, hai vợ chồng nhất quyết muốn đưa Tống Cần về nhưng Tống Cần liên tục từ chối.

Cô ăn hơi nhiều nên quyết định đi bộ cho tiêu thực.

Ánh sáng liên tục thay đổi từ màn hình điện tử khổng lồ bên ngoài trung tâm thương mại khiến cô nhức mắt, cô lấy điện thoại di động ra xem giờ thì bất ngờ nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Minh Tích, nội dung là chia sẻ một bài hát.

Có lẽ anh cảm thấy Tống Cần đang trải qua giai đoạn tồi tệ nên hy vọng âm nhạc có thể xoa dịu tâm trạng, ít nhất là không làm gì ngu ngốc vào lúc này.

Tống Cần bật cười, ngẩng đầu nhìn bảng quảng cáo, sau đó cúi đầu trả lời tin nhắn:

"Anh không cần an ủi hay xin lỗi vì đã từ chối tôi đâu. Anh không làm gì sai cả, tôi không thích anh đến mức không thể gượng dậy nổi, chỉ là không dễ chịu một chút, từ từ sẽ ổn."

Anh không trả lời cô, sau đó anh cũng không gửi bất kỳ tin nhắn nào nữa, giống như một người qua đường đã hoàn toàn rút lui khỏi thế giới của cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương