Ở Lại Trog Lòng Anh
-
Chương 24
Vừa quay lại bệnh viện, Tống Cần liền bắt Thẩm Minh Tích đến khoa mắt để kiểm tra nhưng anh từ chối. Anh cảm thấy vết thương không nặng, Tống Cần cũng không ép anh phải đi nữa. Cô nói anh ngồi chờ bên ngoài cho thoáng khí, cô mang đồ lên cho cha Tống.
Cha Tống hỏi con gái xem cô định ở khách sạn nào cùng bạn, khách sạn đó có xa hay không, cô có đủ tiền không và sáng mai cô sẽ quay về bằng cách nào.
Tống Cần không thể trả lời, liền làm động tác cho ông dừng lại, nói: "Mọi việc đã thu xếp xong rồi. Khách sạn gần bệnh viện, rất an toàn. Tất nhiên, con có đủ tiền. Đừng lo lắng, bố cứ giữ sức khoẻ cho tốt, con xin nghỉ sáng mai rồi, chiều mai con sẽ về lại thành phố."
“Cần Cần, xin lỗi vì đã gây rắc rối cho con.” Cha Tống có vẻ áy náy nói: “Bộ xương già của bố càng ngày càng trở nên vô dụng.”
Tống Cần suy nghĩ một chút, quyết định không đề cập đến chuyện vừa rồi, cô cảm thấy ở bệnh viện đông người như vậy, hai tên côn đồ đó sẽ không có gan đến gây rắc rối.
“Con lo lắng chuyện gì vậy?” Cha Tống ngập ngừng hỏi khi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt con gái mình.
“Con đang nghĩ cách thuyết phục bố đồng ý ly hôn càng sớm càng tốt.” Tống Cần nói rồi nhìn Lẫm Lẫm ngồi trên ghế, co liếc nhìn Lẫm Lẫm đang ngồi bên cạnh đọc truyện tranh, hỏi: “Lẫm Lẫm, em nghĩ sao?”
Lẫm Lẫm ngẩng đầu, nói: “Em không quan tâm, chỉ cần mỗi tháng đưa tiền tiêu vặt cho em đúng hạn là được.”
“Thật thà đấy.” Tống Cần nhẹ nhàng nói: “Nhưng em có thể nói cho bố biết suy nghĩ của em.”
"Em thực sự không quan tâm. Dù sao hai người vẫn là cha mẹ em, ly hôn hay không thì em cũng sống với một trong hai người thôi." Lẫm Lẫm nói và liếc nhìn cha mình, "Có phải vậy không bố, trước đây bố thường đi công tác xa, có khi vài tuần mới về một lần, khi đó chỉ có con và mẹ ở nhà, chả khác gì hiện tại."
“Những chuyện này sao có thể giống nhau được?” Ông Tống tức giận hỏi.
"Có gì khác biệt đâu, dù sao thì con cũng có khả năng thích nghi, cũng có thể hòa hợp với bất cứ ai, hoặc có thể sống mà không cần ai. Mẹ đã không cần bố, vậy bố cũng buông tay đi, đừng vì chút tự ái đàn ông mà để bị đánh lần nữa."
Cha Tống tức giận ném chiếc gối trong tay nhưng Lẫm Lẫm đã kịp chặn lại, sốt ruột nói: “Bố làm như vậy không phải quá là trẻ con sao?”
Lẫm Lẫm đứng dậy, nhẹ nhàng ném chiếc gối ra sau rồi cầm truyện tranh bước nhanh ra khỏi phòng.
“Bố, con biết bố không thích nghe, nhưng con vẫn muốn nói vài lời.” Tống Cần ôn nhu nói: “Lẫm Lẫm đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ là phần bố thôi. Bố không cần lấy Lẫm Lẫm làm cớ, nếu một bên nhất quyết ra đi, tức là hai người đã không còn phù hợp, hạnh phúc ngày xưa là có thật, bế tắc hiện tại cũng là thật, thay vì bàn bạc ai đúng ai sai, ai nợ ai nhiều hơn, tốt hơn hết hãy nghĩ xem sau này mình sẽ sống thế nào để cảm thấy hanh phúc."
Cha Tống vẫn im lặng.
Tống Cần ở lại với ông một lúc rồi mới ra khỏi phòng tìm Lẫm Lẫm, cô suy nghĩ một lúc rồi kể lại cho Lẫm Lẫm những gì mình vừa trải qua, đề phòng hai kẻ vô lương tâm lại chặn cửa nhà hoặc làm bị thương thằng bé.
"Vậy người bạn đi cùng chị lần này là đàn ông ạ? Sau này hai người sẽ ở chung sao?" Lẫm Lẫm lắng nghe, cuối cùng trọng tâm lại đặt ở vấn đề khác.
"Đó không phải là vấn đề. Vấn đề là chị sợ họ sẽ làm tổn thương em." Tống Cần nhanh chóng sửa lại chủ đề, "Về nhà thì phải cẩn thận, nếu có người lạ gọi tên thì đừng dừng lại, lúc nào cũng mang theo điện thoại. Nếu có chuyện gì xảy ra thì phải gọi cảnh sát ngay lập tức hoặc hét to lên cầu cứu. Có điều, chị không nghĩ họ sẽ quay lại, dù sao cũng chỉ làm vì tiền, họ sẽ không muốn dính đến rắc rối với pháp luật."
"Đến thì đến, dù sao em cũng là con ruột bà ấy, mẹ chắc sẽ không làm hại em đâu." Lẫm Lẫm mỉm cười, "Chị đừng lo lắng."
Tống Cần thấy có lý, cũng không còn lo lắng nữa.
“Tối nay chị định làm gì?” Lẫm Lẫm lại bắt đầu tò mò.
“Đương nhiên chị sẽ ở khách sạn, đã đặt hai phòng rồi.” Tống Cần nói: “Này, chị xem em là người lớn nên mới nói mọi chuyện cho em hiểu thôi, đừng có tò mò quá.”
Lẫm Lẫm nhìn cô với ánh mắt “em hiểu mà."
Tống Cần lấy điện thoại di động chuyển cho Lẫm Lẫm một ít tiền, nhẹ nhàng nói: "Ở bệnh viện rất mệt mỏi, em dùng tiền này mua đồ ăn mà mình thích nhé."
"Không sao đâu, không vất vả đâu, nhiều nhất khoảng mười ngày nữa sẽ có thể về nhà." Lẫm Lẫm không phàn nàn, "Em chỉ cần dọn một chiếc giường bên cạnh bố là được, cũng khá thoải mái."
Tống Cần giải quyết xong việc thì đi tìm Thẩm Minh Tích, hai người về khách sạn đã đặt trước.
Mỗi người nhận được một thẻ phòng, lên tầng hai, tìm phòng riêng rồi vào trong nghỉ ngơi.
Tống Cần bước ra khỏi phòng tắm sau khi đã vệ sinh cá nhân sạch sẽ, đi sang phía đối diện gõ cửa phòng Thẩm Minh Tích, anh mở cửa, cô hỏi anh có đói không.
“Thức ăn thừa vẫn còn để trên xe”, Thẩm Minh Tích nói.
"Hay chúng ta gọi đồ ăn đi, ở đây có quán bún xào ngon lắm," Tống Cần nói.
Thẩm Minh Tích lấy điện thoại di động ra, hỏi: “Quán tên gì?”
Không lâu sau, hai người mỗi người cầm một hộp bún xào ăn ngon lành.
Tống Cần nhìn anh, hỏi: "Hồi cấp 3 anh có đánh nhau với ai không?"
"Ừm."
"Có người đánh anh à? Lý do là gì?"
Thẩm Minh Tích nói: “Chắc là không thích tôi, không có lý do nào khác.”
“Chân anh có mấy mũi khâu thật à?” Tống Cần hỏi.
Thẩm Minh Tích đặt hộp bún xuống, kéo ống quần chân trái lên, từ từ hở ra đầu gối.
Tống Cần cũng hộp bát bún đã ăn gần hết lên bàn, nhìn kỹ hơn thì thấy phía ngoài bắp chân gần đầu gối có một vết sẹo dài khoảng bảy đến tám centimet, rõ ràng là vết thương rất sâu.
"Vết dao à?"
“Không, lúc nhảy vào bụi cây thì tôi bị cành cây gãy rơi trúng.”
"Đau lắm à?"
"Đau chứ."
Tống Cần im lặng, lại thấy thương anh hơn một chút.
Anh che lại vết sẹo.
“Lúc đó anh có nói với mẹ anh không?”
"Chuyện này xảy ra ở trường cấp ba, em nghĩ tôi còn có thể nói với bố mẹ mình không?"
Cô mỉm cười, gật đầu và nói: "Ừ, đó là độ tuổi mà thể diện quan trọng hơn cả mạng sống."
Một lúc sau cô lại hỏi: “Họ không thích điều gì ở anh?”
Anh nói: “Bởi vì tôi không muốn làm bạn với họ, thậm chí không muốn nói những lời xã giao nên họ cảm thấy bị coi thường”.
Cô gần như hiểu ra ngay lập tức, ở độ tuổi thiếu niên, thích hay không thích đều thể hiện ra mặt, vì vậy việc bị cô lập là điều rất thường xảy ra trong trường học.
“Em đã bao giờ bị bắt nạt chưa?” Anh hỏi cô.
Cô lắc đầu, nói: “Tôi không phải người kém nhất lớp, cũng không phải người giỏi nhất. Ngoại hình tôi ở mức trung bình, ăn nói không sắc sảo, người ta dù có nhàm chán đến mấy cũng không thể nhắm vào tôi."
Cô luôn cảm thấy anh bị lấy ra làm mục tiêu chỉ vì anh quá đẹp trai.
Khi cô còn học cấp 3, có một nam sinh trắng trẻo, gầy gò, ngoại hình ưa nhìn, luôn là cái gai trong mắt các bạn nam trong lớp, mỗi khi cậu ấy đứng lên trả lời câu hỏi của giáo viên, xung quanh luôn nổi lên tiếng trêu chọc. Cậu không hòa nhập được với các bạn nam khác, họ không rủ cậu đi chơi bóng rổ hay tham gia bất kỳ hoạt động giải trí nào, khi lớp có hoạt động dọn vệ sinh, các bạn trai khác thường bỏ cậu ấy một mình quét lá khô, các bạn nữ cảm thấy tội nghiệp liền chạy đến giúp cậu, vì vậy cậu bạn kia hay bị gọi là "em gái."
Con trai cũng rất ghen tị, mặc dù họ luôn nói "con gái hay ghen."
Dù sao con người chỉ chia ra người tốt và người xấu, không phân biệt trai hay gái.
Nghĩ rằng Thẩm Minh Tích có thể cũng từng trải qua giống như cậu bạn đó, sự thương hại trong lòng Tống Cần tăng lên rất nhiều, không khỏi đưa tay sờ sờ đầu anh, lòng bàn tay hơi ngứa do mái tóc ngắn của anh.
Anh kéo tay cô xuống, sau đó giơ tay chạm vào tóc cô, nói: “Đây rõ ràng là thói quen của tôi mà.”
“Tôi cũng muốn học.” Cô vùng ra khỏi tay anh, lại sờ đầu anh, một lúc mới nói: “Anh có thấy mình đẹp trai hơn với kiểu tóc ngắn này không?"
"Tôi cũng không biết." Anh nói, "Tôi thấy muốn cắt thì cắt thôi."
Vừa nói, anh vừa đổi tay chạm vào mái tóc dài của cô, cảm giác rất mềm mại.
Cô nhìn thấy mái tóc dài của mình bồng bềnh giữa những ngón tay anh, nhưng không nói gì, phản ứng của cô cũng trở nên hơi chậm chạp.
Nói thật, hôm nay cô rất mệt, ăn hơn nửa hộp bún là gần như ngủ gục trên bàn.
"Em mệt à?"
“Ừ.” Cô cùng anh ngồi ở mép giường, sau đó duỗi người ngã thẳng xuống chiếc giường mềm mại, “Tôi chợp mắt một lát.”
Không được mấy phút cô đã ngủ, ngủ say đến nỗi không nghe thấy tiếng bước chân kéo rèm của anh.
Cô ngủ rất lâu, rất say, khi mở mắt ra, cô quay đầu lại thì thấy anh cũng đang nằm trên giường, ngủ cạnh cô, hai người ngủ với tư thế giống nhau, hai tay buông thõng thoải mái.
Cô nhìn anh một lúc, cho đến khi anh cũng mở mắt ra, cảm giác như trong bóng tối đột nhiên có một tia sáng lóe lên, cô cảm thấy khó chịu, nhịp tim đập nhanh.
Mặc dù một bên mắt của anh bị sưng, nhưng con mắt của anh lại rất đẹp, nó nhắc nhở cô rằng ngay từ đầu cô đã bị đôi mắt của anh thu hút, sau đó cô dường như vô tình chạm vào nơi nào đó của anh, trái tim cô rung động không thể giải thích được, không có logic, cũng không có cách lý giải nào rõ ràng.
“Vẫn còn sưng.” Cô lẩm bẩm, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt anh, “Ở đây có đau không?”
"Một chút, nhưng ngày mai sẽ ổn thôi."
Cứ như vậy, anh nhìn cô, cô nhìn anh, mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục nhìn nhau, có lẽ chỉ là bởi vì quá mệt mỏi, hai người đều không muốn cử động.
Anh đột nhiên đưa tay ra, dùng ngón trỏ ấn vào trán của cô.
"Gì thế?"
"Mát xa."
"Ồ"
Anh di chuyển dọc theo xương mày của cô, đến sống mũi, rồi đến má cô, lực của ngón tay không nhẹ cũng không nặng, cẩn thận giúp cô thả lỏng cơ mặt.
Tống Cần cảm thấy khá thoải mái và thư giãn.
Điều phiền toái duy nhất là nhịp tim của cô lúc nhanh lúc chậm, cô vẫn chưa quen với việc ở gần anh như vậy.
Sau khi ấn cằm cô hai lần, anh mới buông ra và nhắc nhở cô: “Đã muộn rồi.”
"Được rồi, để tôi về phòng."
“Nếu em lười di chuyển thì tôi ngủ trong phòng em cũng được.”
"Không sao đâu." Cô đứng dậy và vẫy tay với anh, "Sáng mai gặp"
Tống Cần trở về phòng, tắm nước nóng trước, sau đó lại thay quần áo, một mình ngồi trên ghế sofa, trầm ngâm suy nghĩ.
Vừa rồi nhịp tim của cô đập quá nhanh, rất bất thường, bây giờ bình tĩnh lại, cô chợt nghĩ: Vừa rồi nhịp tim của anh có nhanh như cô không?
Trước đó họ đã thỏa thuận rằng khi anh bắt đầu có cảm giác với cô thì hai người sẽ thử tìm hiểu.
Nhưng cô luôn nghi ngờ tình cảm anh dành cho cô chẳng qua là sự tin tưởng, phụ thuộc giữa bạn bè, cảm giác an toàn mà anh nhắc đến có lẽ chỉ vì anh có ít bạn khác giới mà thôi.
Còn bản thân cô thì sao? Cô có chắc sẽ cảm thấy hạnh phúc khi yêu anh hay không? Liệu làm bạn bè có làm cô vui vẻ hơn không? Tống Cần dường như không chắc chắn.
Tình yêu và tình bạn hoàn toàn khác nhau.
Tình yêu giống như việc bắt đầu một cuộc hành trình có mục tiêu, mọi hành động đều hướng tới mục tiêu đó, nếu nhịp điệu của hai người không nhất quán, một trong hai sẽ không theo kịp bước chân của người kia hoặc có thể bị chệch phương hướng, như vậy họ có thể dừng lại bất cứ khi nào.
Tình bạn thì có thể kéo dài lâu hơn rất nhiều.
Làm bạn vẫn là tốt hơn, hiện tại cô không có ý chiếm hữu anh, cũng không có ham mu.ốn đạt được gì, cô chỉ thích ở bên cạnh anh, cô cũng hy vọng có thể âm thầm chia sẻ với anh khi Thẩm Minh Tích thấy mệt mỏi.
Cô suy nghĩ một lúc rồi gửi cho anh một tin nhắn Wechat: "Anh ngủ đi, chúc ngủ ngon."
Cô nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời từ anh, là biểu tượng chúc ngủ ngon.
Anh hầu như không bao giờ gửi biểu tượng cảm xúc khi trò chuyện, ngoại trừ lần trước gửi hình chú cừu và lần này., hình một chú gấu đang đắp chăn ngủ say.
Cô nghĩ những biểu tượng cảm xúc anh gửi có vẻ đặc biệt dễ thương.
Ngày hôm sau, Thẩm Minh Tích và Tống Cần dậy rất sớm, cùng nhau ăn sáng, anh cũng xin nghỉ nửa ngày để đưa cô về quê, khiến cô có chút xấu hổ.
Tống Cần đến bệnh viện thăm bố rồi mới về, vẻ mặt bố cô lưỡng lự không nói nên lời, cô cũng không buồn đoán mò, bảo ông hãy chăm sóc vết thương cho tốt, suy nghĩ thấu đáo mọi việc, quan trọng là chọn cho mình cuộc sống vui vẻ sau này.
Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, Lẫm Lẫm liền đi theo cô ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Chị ơi, đừng mắng em nhé, em lỡ miệng nói với bố rồi."
"Chuyện bạn của chị à?"
“Daj.” Lẫm Lẫm mím môi.
“Quên đi, chị cũng không mong em giữ được bí mật.” Tống Cần nói: “Chỉ cần đừng thêm thắt là được.”
“Đương nhiên là không, nhưng em đoán bố đã suy nghĩ rất nhiều, sau khi em nói ra, ông ấy đã ngơ ngác hồi lâu, giống như rất để tâm vậy. Em nói với bố, ông đã không để tâm đến chị từ khi chị còn nhỏ, có lý do gì để ngăn cản chị. Vậy mà bố tí nữa thì ném ly nước vào người em"
Đừng nói cha Tống, chính cô khi nghe những lời này cũng muốn đá cậu em mình một cái, nhưng cô kiềm chế, chỉ đưa tay đấm nhẹ vào lưng thằng bé.
Ăn trưa xong, Thẩm Minh Tích chở Tống Cần về, dọc đường thời tiết rất đẹp, Tống Cần nhìn trời xanh mây trắng, chợt thở dài: “Phong cảnh đẹp thật”.
“Cứ coi như kết thúc một chuyến đi cắm trại thôi.” Thẩm Minh Tích nói.
“Đi cắm trại xong còn bị đấm à?” Tống Cần nói đùa.
Thẩm Minh Tích nhìn vào gương xe, nói: “Không sao đâu, tôi sẽ sớm ổn thôi.”
Vừa nói, anh vừa nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, nói: “Đáng giá.”
Cô đột nhiên không hiểu mạch não của anh, cảm thấy anh lạc quan hơn cô ngh, hoặc do anh vô tri hơn cô nghĩ.
“Lần sau chúng ta quay lại đây tham quan nhé?” Anh gợi ý.
“Được, vậy tôi sẽ dẫn anh đi xem một số nơi tôi từng chơi khi còn nhỏ.” Cô hứa.
“Nghe hay đấy.” Anh lái xe vững vàng, sau đó lại nghĩ tới điều gì, bổ sung: “Chúng ta còn rất nhiều thời gian, sau này chúng ta có thể cùng nhau đi thăm nhiều nơi trên thế giới.”
"Anh muốn đi đâu?"
“Rome, Machu Picchu, Pompeii, Nam Cực, Bắc Cực, chúng ta sẽ thu xếp từ từ cho đến khi bảy mươi hay tám mươi tuổi. Bây giờ đi lại thuận tiện, chỉ cần chân tay khỏe mạnh thì không có vấn đề gì."
Bảy mươi hay tám mươi tuổi? Tống Cần giơ tay lên chặn luồng nắng chói chang đột ngột, trong lòng cảm thấy hưng phấn.
Đó là cảm giác thích thú xen lẫn hào hứng.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy thoải mái và vui vẻ, dần dần nhận ra rằng chính vì ở bên anh nên cảnh vật xung quanh, bao gồm cả cây cỏ, hoa lá đều đặc biệt đẹp hơn bình thường.
Cha Tống hỏi con gái xem cô định ở khách sạn nào cùng bạn, khách sạn đó có xa hay không, cô có đủ tiền không và sáng mai cô sẽ quay về bằng cách nào.
Tống Cần không thể trả lời, liền làm động tác cho ông dừng lại, nói: "Mọi việc đã thu xếp xong rồi. Khách sạn gần bệnh viện, rất an toàn. Tất nhiên, con có đủ tiền. Đừng lo lắng, bố cứ giữ sức khoẻ cho tốt, con xin nghỉ sáng mai rồi, chiều mai con sẽ về lại thành phố."
“Cần Cần, xin lỗi vì đã gây rắc rối cho con.” Cha Tống có vẻ áy náy nói: “Bộ xương già của bố càng ngày càng trở nên vô dụng.”
Tống Cần suy nghĩ một chút, quyết định không đề cập đến chuyện vừa rồi, cô cảm thấy ở bệnh viện đông người như vậy, hai tên côn đồ đó sẽ không có gan đến gây rắc rối.
“Con lo lắng chuyện gì vậy?” Cha Tống ngập ngừng hỏi khi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt con gái mình.
“Con đang nghĩ cách thuyết phục bố đồng ý ly hôn càng sớm càng tốt.” Tống Cần nói rồi nhìn Lẫm Lẫm ngồi trên ghế, co liếc nhìn Lẫm Lẫm đang ngồi bên cạnh đọc truyện tranh, hỏi: “Lẫm Lẫm, em nghĩ sao?”
Lẫm Lẫm ngẩng đầu, nói: “Em không quan tâm, chỉ cần mỗi tháng đưa tiền tiêu vặt cho em đúng hạn là được.”
“Thật thà đấy.” Tống Cần nhẹ nhàng nói: “Nhưng em có thể nói cho bố biết suy nghĩ của em.”
"Em thực sự không quan tâm. Dù sao hai người vẫn là cha mẹ em, ly hôn hay không thì em cũng sống với một trong hai người thôi." Lẫm Lẫm nói và liếc nhìn cha mình, "Có phải vậy không bố, trước đây bố thường đi công tác xa, có khi vài tuần mới về một lần, khi đó chỉ có con và mẹ ở nhà, chả khác gì hiện tại."
“Những chuyện này sao có thể giống nhau được?” Ông Tống tức giận hỏi.
"Có gì khác biệt đâu, dù sao thì con cũng có khả năng thích nghi, cũng có thể hòa hợp với bất cứ ai, hoặc có thể sống mà không cần ai. Mẹ đã không cần bố, vậy bố cũng buông tay đi, đừng vì chút tự ái đàn ông mà để bị đánh lần nữa."
Cha Tống tức giận ném chiếc gối trong tay nhưng Lẫm Lẫm đã kịp chặn lại, sốt ruột nói: “Bố làm như vậy không phải quá là trẻ con sao?”
Lẫm Lẫm đứng dậy, nhẹ nhàng ném chiếc gối ra sau rồi cầm truyện tranh bước nhanh ra khỏi phòng.
“Bố, con biết bố không thích nghe, nhưng con vẫn muốn nói vài lời.” Tống Cần ôn nhu nói: “Lẫm Lẫm đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ là phần bố thôi. Bố không cần lấy Lẫm Lẫm làm cớ, nếu một bên nhất quyết ra đi, tức là hai người đã không còn phù hợp, hạnh phúc ngày xưa là có thật, bế tắc hiện tại cũng là thật, thay vì bàn bạc ai đúng ai sai, ai nợ ai nhiều hơn, tốt hơn hết hãy nghĩ xem sau này mình sẽ sống thế nào để cảm thấy hanh phúc."
Cha Tống vẫn im lặng.
Tống Cần ở lại với ông một lúc rồi mới ra khỏi phòng tìm Lẫm Lẫm, cô suy nghĩ một lúc rồi kể lại cho Lẫm Lẫm những gì mình vừa trải qua, đề phòng hai kẻ vô lương tâm lại chặn cửa nhà hoặc làm bị thương thằng bé.
"Vậy người bạn đi cùng chị lần này là đàn ông ạ? Sau này hai người sẽ ở chung sao?" Lẫm Lẫm lắng nghe, cuối cùng trọng tâm lại đặt ở vấn đề khác.
"Đó không phải là vấn đề. Vấn đề là chị sợ họ sẽ làm tổn thương em." Tống Cần nhanh chóng sửa lại chủ đề, "Về nhà thì phải cẩn thận, nếu có người lạ gọi tên thì đừng dừng lại, lúc nào cũng mang theo điện thoại. Nếu có chuyện gì xảy ra thì phải gọi cảnh sát ngay lập tức hoặc hét to lên cầu cứu. Có điều, chị không nghĩ họ sẽ quay lại, dù sao cũng chỉ làm vì tiền, họ sẽ không muốn dính đến rắc rối với pháp luật."
"Đến thì đến, dù sao em cũng là con ruột bà ấy, mẹ chắc sẽ không làm hại em đâu." Lẫm Lẫm mỉm cười, "Chị đừng lo lắng."
Tống Cần thấy có lý, cũng không còn lo lắng nữa.
“Tối nay chị định làm gì?” Lẫm Lẫm lại bắt đầu tò mò.
“Đương nhiên chị sẽ ở khách sạn, đã đặt hai phòng rồi.” Tống Cần nói: “Này, chị xem em là người lớn nên mới nói mọi chuyện cho em hiểu thôi, đừng có tò mò quá.”
Lẫm Lẫm nhìn cô với ánh mắt “em hiểu mà."
Tống Cần lấy điện thoại di động chuyển cho Lẫm Lẫm một ít tiền, nhẹ nhàng nói: "Ở bệnh viện rất mệt mỏi, em dùng tiền này mua đồ ăn mà mình thích nhé."
"Không sao đâu, không vất vả đâu, nhiều nhất khoảng mười ngày nữa sẽ có thể về nhà." Lẫm Lẫm không phàn nàn, "Em chỉ cần dọn một chiếc giường bên cạnh bố là được, cũng khá thoải mái."
Tống Cần giải quyết xong việc thì đi tìm Thẩm Minh Tích, hai người về khách sạn đã đặt trước.
Mỗi người nhận được một thẻ phòng, lên tầng hai, tìm phòng riêng rồi vào trong nghỉ ngơi.
Tống Cần bước ra khỏi phòng tắm sau khi đã vệ sinh cá nhân sạch sẽ, đi sang phía đối diện gõ cửa phòng Thẩm Minh Tích, anh mở cửa, cô hỏi anh có đói không.
“Thức ăn thừa vẫn còn để trên xe”, Thẩm Minh Tích nói.
"Hay chúng ta gọi đồ ăn đi, ở đây có quán bún xào ngon lắm," Tống Cần nói.
Thẩm Minh Tích lấy điện thoại di động ra, hỏi: “Quán tên gì?”
Không lâu sau, hai người mỗi người cầm một hộp bún xào ăn ngon lành.
Tống Cần nhìn anh, hỏi: "Hồi cấp 3 anh có đánh nhau với ai không?"
"Ừm."
"Có người đánh anh à? Lý do là gì?"
Thẩm Minh Tích nói: “Chắc là không thích tôi, không có lý do nào khác.”
“Chân anh có mấy mũi khâu thật à?” Tống Cần hỏi.
Thẩm Minh Tích đặt hộp bún xuống, kéo ống quần chân trái lên, từ từ hở ra đầu gối.
Tống Cần cũng hộp bát bún đã ăn gần hết lên bàn, nhìn kỹ hơn thì thấy phía ngoài bắp chân gần đầu gối có một vết sẹo dài khoảng bảy đến tám centimet, rõ ràng là vết thương rất sâu.
"Vết dao à?"
“Không, lúc nhảy vào bụi cây thì tôi bị cành cây gãy rơi trúng.”
"Đau lắm à?"
"Đau chứ."
Tống Cần im lặng, lại thấy thương anh hơn một chút.
Anh che lại vết sẹo.
“Lúc đó anh có nói với mẹ anh không?”
"Chuyện này xảy ra ở trường cấp ba, em nghĩ tôi còn có thể nói với bố mẹ mình không?"
Cô mỉm cười, gật đầu và nói: "Ừ, đó là độ tuổi mà thể diện quan trọng hơn cả mạng sống."
Một lúc sau cô lại hỏi: “Họ không thích điều gì ở anh?”
Anh nói: “Bởi vì tôi không muốn làm bạn với họ, thậm chí không muốn nói những lời xã giao nên họ cảm thấy bị coi thường”.
Cô gần như hiểu ra ngay lập tức, ở độ tuổi thiếu niên, thích hay không thích đều thể hiện ra mặt, vì vậy việc bị cô lập là điều rất thường xảy ra trong trường học.
“Em đã bao giờ bị bắt nạt chưa?” Anh hỏi cô.
Cô lắc đầu, nói: “Tôi không phải người kém nhất lớp, cũng không phải người giỏi nhất. Ngoại hình tôi ở mức trung bình, ăn nói không sắc sảo, người ta dù có nhàm chán đến mấy cũng không thể nhắm vào tôi."
Cô luôn cảm thấy anh bị lấy ra làm mục tiêu chỉ vì anh quá đẹp trai.
Khi cô còn học cấp 3, có một nam sinh trắng trẻo, gầy gò, ngoại hình ưa nhìn, luôn là cái gai trong mắt các bạn nam trong lớp, mỗi khi cậu ấy đứng lên trả lời câu hỏi của giáo viên, xung quanh luôn nổi lên tiếng trêu chọc. Cậu không hòa nhập được với các bạn nam khác, họ không rủ cậu đi chơi bóng rổ hay tham gia bất kỳ hoạt động giải trí nào, khi lớp có hoạt động dọn vệ sinh, các bạn trai khác thường bỏ cậu ấy một mình quét lá khô, các bạn nữ cảm thấy tội nghiệp liền chạy đến giúp cậu, vì vậy cậu bạn kia hay bị gọi là "em gái."
Con trai cũng rất ghen tị, mặc dù họ luôn nói "con gái hay ghen."
Dù sao con người chỉ chia ra người tốt và người xấu, không phân biệt trai hay gái.
Nghĩ rằng Thẩm Minh Tích có thể cũng từng trải qua giống như cậu bạn đó, sự thương hại trong lòng Tống Cần tăng lên rất nhiều, không khỏi đưa tay sờ sờ đầu anh, lòng bàn tay hơi ngứa do mái tóc ngắn của anh.
Anh kéo tay cô xuống, sau đó giơ tay chạm vào tóc cô, nói: “Đây rõ ràng là thói quen của tôi mà.”
“Tôi cũng muốn học.” Cô vùng ra khỏi tay anh, lại sờ đầu anh, một lúc mới nói: “Anh có thấy mình đẹp trai hơn với kiểu tóc ngắn này không?"
"Tôi cũng không biết." Anh nói, "Tôi thấy muốn cắt thì cắt thôi."
Vừa nói, anh vừa đổi tay chạm vào mái tóc dài của cô, cảm giác rất mềm mại.
Cô nhìn thấy mái tóc dài của mình bồng bềnh giữa những ngón tay anh, nhưng không nói gì, phản ứng của cô cũng trở nên hơi chậm chạp.
Nói thật, hôm nay cô rất mệt, ăn hơn nửa hộp bún là gần như ngủ gục trên bàn.
"Em mệt à?"
“Ừ.” Cô cùng anh ngồi ở mép giường, sau đó duỗi người ngã thẳng xuống chiếc giường mềm mại, “Tôi chợp mắt một lát.”
Không được mấy phút cô đã ngủ, ngủ say đến nỗi không nghe thấy tiếng bước chân kéo rèm của anh.
Cô ngủ rất lâu, rất say, khi mở mắt ra, cô quay đầu lại thì thấy anh cũng đang nằm trên giường, ngủ cạnh cô, hai người ngủ với tư thế giống nhau, hai tay buông thõng thoải mái.
Cô nhìn anh một lúc, cho đến khi anh cũng mở mắt ra, cảm giác như trong bóng tối đột nhiên có một tia sáng lóe lên, cô cảm thấy khó chịu, nhịp tim đập nhanh.
Mặc dù một bên mắt của anh bị sưng, nhưng con mắt của anh lại rất đẹp, nó nhắc nhở cô rằng ngay từ đầu cô đã bị đôi mắt của anh thu hút, sau đó cô dường như vô tình chạm vào nơi nào đó của anh, trái tim cô rung động không thể giải thích được, không có logic, cũng không có cách lý giải nào rõ ràng.
“Vẫn còn sưng.” Cô lẩm bẩm, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt anh, “Ở đây có đau không?”
"Một chút, nhưng ngày mai sẽ ổn thôi."
Cứ như vậy, anh nhìn cô, cô nhìn anh, mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục nhìn nhau, có lẽ chỉ là bởi vì quá mệt mỏi, hai người đều không muốn cử động.
Anh đột nhiên đưa tay ra, dùng ngón trỏ ấn vào trán của cô.
"Gì thế?"
"Mát xa."
"Ồ"
Anh di chuyển dọc theo xương mày của cô, đến sống mũi, rồi đến má cô, lực của ngón tay không nhẹ cũng không nặng, cẩn thận giúp cô thả lỏng cơ mặt.
Tống Cần cảm thấy khá thoải mái và thư giãn.
Điều phiền toái duy nhất là nhịp tim của cô lúc nhanh lúc chậm, cô vẫn chưa quen với việc ở gần anh như vậy.
Sau khi ấn cằm cô hai lần, anh mới buông ra và nhắc nhở cô: “Đã muộn rồi.”
"Được rồi, để tôi về phòng."
“Nếu em lười di chuyển thì tôi ngủ trong phòng em cũng được.”
"Không sao đâu." Cô đứng dậy và vẫy tay với anh, "Sáng mai gặp"
Tống Cần trở về phòng, tắm nước nóng trước, sau đó lại thay quần áo, một mình ngồi trên ghế sofa, trầm ngâm suy nghĩ.
Vừa rồi nhịp tim của cô đập quá nhanh, rất bất thường, bây giờ bình tĩnh lại, cô chợt nghĩ: Vừa rồi nhịp tim của anh có nhanh như cô không?
Trước đó họ đã thỏa thuận rằng khi anh bắt đầu có cảm giác với cô thì hai người sẽ thử tìm hiểu.
Nhưng cô luôn nghi ngờ tình cảm anh dành cho cô chẳng qua là sự tin tưởng, phụ thuộc giữa bạn bè, cảm giác an toàn mà anh nhắc đến có lẽ chỉ vì anh có ít bạn khác giới mà thôi.
Còn bản thân cô thì sao? Cô có chắc sẽ cảm thấy hạnh phúc khi yêu anh hay không? Liệu làm bạn bè có làm cô vui vẻ hơn không? Tống Cần dường như không chắc chắn.
Tình yêu và tình bạn hoàn toàn khác nhau.
Tình yêu giống như việc bắt đầu một cuộc hành trình có mục tiêu, mọi hành động đều hướng tới mục tiêu đó, nếu nhịp điệu của hai người không nhất quán, một trong hai sẽ không theo kịp bước chân của người kia hoặc có thể bị chệch phương hướng, như vậy họ có thể dừng lại bất cứ khi nào.
Tình bạn thì có thể kéo dài lâu hơn rất nhiều.
Làm bạn vẫn là tốt hơn, hiện tại cô không có ý chiếm hữu anh, cũng không có ham mu.ốn đạt được gì, cô chỉ thích ở bên cạnh anh, cô cũng hy vọng có thể âm thầm chia sẻ với anh khi Thẩm Minh Tích thấy mệt mỏi.
Cô suy nghĩ một lúc rồi gửi cho anh một tin nhắn Wechat: "Anh ngủ đi, chúc ngủ ngon."
Cô nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời từ anh, là biểu tượng chúc ngủ ngon.
Anh hầu như không bao giờ gửi biểu tượng cảm xúc khi trò chuyện, ngoại trừ lần trước gửi hình chú cừu và lần này., hình một chú gấu đang đắp chăn ngủ say.
Cô nghĩ những biểu tượng cảm xúc anh gửi có vẻ đặc biệt dễ thương.
Ngày hôm sau, Thẩm Minh Tích và Tống Cần dậy rất sớm, cùng nhau ăn sáng, anh cũng xin nghỉ nửa ngày để đưa cô về quê, khiến cô có chút xấu hổ.
Tống Cần đến bệnh viện thăm bố rồi mới về, vẻ mặt bố cô lưỡng lự không nói nên lời, cô cũng không buồn đoán mò, bảo ông hãy chăm sóc vết thương cho tốt, suy nghĩ thấu đáo mọi việc, quan trọng là chọn cho mình cuộc sống vui vẻ sau này.
Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, Lẫm Lẫm liền đi theo cô ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Chị ơi, đừng mắng em nhé, em lỡ miệng nói với bố rồi."
"Chuyện bạn của chị à?"
“Daj.” Lẫm Lẫm mím môi.
“Quên đi, chị cũng không mong em giữ được bí mật.” Tống Cần nói: “Chỉ cần đừng thêm thắt là được.”
“Đương nhiên là không, nhưng em đoán bố đã suy nghĩ rất nhiều, sau khi em nói ra, ông ấy đã ngơ ngác hồi lâu, giống như rất để tâm vậy. Em nói với bố, ông đã không để tâm đến chị từ khi chị còn nhỏ, có lý do gì để ngăn cản chị. Vậy mà bố tí nữa thì ném ly nước vào người em"
Đừng nói cha Tống, chính cô khi nghe những lời này cũng muốn đá cậu em mình một cái, nhưng cô kiềm chế, chỉ đưa tay đấm nhẹ vào lưng thằng bé.
Ăn trưa xong, Thẩm Minh Tích chở Tống Cần về, dọc đường thời tiết rất đẹp, Tống Cần nhìn trời xanh mây trắng, chợt thở dài: “Phong cảnh đẹp thật”.
“Cứ coi như kết thúc một chuyến đi cắm trại thôi.” Thẩm Minh Tích nói.
“Đi cắm trại xong còn bị đấm à?” Tống Cần nói đùa.
Thẩm Minh Tích nhìn vào gương xe, nói: “Không sao đâu, tôi sẽ sớm ổn thôi.”
Vừa nói, anh vừa nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, nói: “Đáng giá.”
Cô đột nhiên không hiểu mạch não của anh, cảm thấy anh lạc quan hơn cô ngh, hoặc do anh vô tri hơn cô nghĩ.
“Lần sau chúng ta quay lại đây tham quan nhé?” Anh gợi ý.
“Được, vậy tôi sẽ dẫn anh đi xem một số nơi tôi từng chơi khi còn nhỏ.” Cô hứa.
“Nghe hay đấy.” Anh lái xe vững vàng, sau đó lại nghĩ tới điều gì, bổ sung: “Chúng ta còn rất nhiều thời gian, sau này chúng ta có thể cùng nhau đi thăm nhiều nơi trên thế giới.”
"Anh muốn đi đâu?"
“Rome, Machu Picchu, Pompeii, Nam Cực, Bắc Cực, chúng ta sẽ thu xếp từ từ cho đến khi bảy mươi hay tám mươi tuổi. Bây giờ đi lại thuận tiện, chỉ cần chân tay khỏe mạnh thì không có vấn đề gì."
Bảy mươi hay tám mươi tuổi? Tống Cần giơ tay lên chặn luồng nắng chói chang đột ngột, trong lòng cảm thấy hưng phấn.
Đó là cảm giác thích thú xen lẫn hào hứng.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy thoải mái và vui vẻ, dần dần nhận ra rằng chính vì ở bên anh nên cảnh vật xung quanh, bao gồm cả cây cỏ, hoa lá đều đặc biệt đẹp hơn bình thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook