Thẩm Minh Tích mời cơm ở một nhà hàng kiểu cũ, thảm trải sàn ấp áp, đèn chùm toả sáng ánh mờ ảo, bên tai là giai điệu một bài hát quen thuộc. Ngay cả đồng phục của những người phục vụ cũng giống như từng thấy trên TV khi còn nhỏ.

Tống Cần cảm thấy rất hoài niệm chuyện xưa.

“Lần đầu tiên đến đây là khi tôi bảy tuổi, mẹ dẫn tôi đi ăn bít tết. Tôi còn nhớ bít tết rất cứng, cũng không ngon. Ngược lại, tôi rất thích món cá chua ngọt ở đây,” Thẩm Minh Tích đưa thực đơn bìa cứng cho Tống Cần, “Nhưng bây giờ cá chua ngọt không còn ngon như xưa nữa”.

Tống Cần mở menu ra nhìn giá, thấy khá đắt, sau đó cô chậm chạp nhìn những tấm hình minh hoạ, có vẻ cũng không quá xuất sắc, có lẽ anh dẫn cô đến đây chỉ vì muốn ôn lại kỷ niệm.

“Một năm tôi đến đây gần hai ba lần, lần nào cũng ăn cá chua ngọt”, Thẩm Minh Tích nói với cô.

“Anh đi một mình à?” Tống Cần tò mò hỏi.

"Ừ, thỉnh thoảng tôi cũng gặp mẹ tôi ở đây."

“Ừ, phải không?” Tống Cần vô thức hỏi lại.

"Cô nói gì?"

"Không có gì." Cô nghĩ thầm, hôm nay tốt nhất đừng trùng hợp như vậy, cô thuận tay lật thực đơn rồi đóng lại: "Vậy thì mình ăn cá chua ngọt, anh gọi thêm vài món khác là được."

Thẩm Minh Tích gọi bốn món ăn mặn và một món canh, thêm một chiếc bánh sô-cô-la tráng miệng cho Tống Cần.

Đúng như anh nói, món cá chua ngọt ăn khá ngon, còn các món khác cũng chỉ ở mức trung bình, nhưng cô thấy anh chậm rãi thưởng thức như thể chúng rất ngon, vì vậy cũn vô thức ăn nhiều hơn bình thường.

Tống Cần thỉnh thoảng kể chuyện ở công ty, anh chỉ im lặng lắng nghe mà không bình luận gì, khi món tráng miệng được dọn ra, đồng hồ đã chỉ một giờ trưa. Hai tiếng đã trôi qua trong nhẹ nhàng.

Cô cắn một miếng bánh sô-cô-la, đang định khen ngon thì nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, trong lòng nhảy lên điềm gở, liền sau đó là một giọng nói quen thuộc gọi tên Thẩm Minh Tích.

Thật là tình cờ, mẹ Thẩm Minh Tích cũng đến, không chỉ có một mình bà mà còn có một người khác đi cùng.

“Các con ăn trưa ở đây à?” Mẹ Thẩm tháo kính râm ra, liếc nhìn con trai mình và người đi cùng anh, quét mắt nhìn những món họ đã gọi.

Nếu đã gặp nhau, Tống Cần đương nhiên đã lịch sự chào hỏi: “Chào dì."

Mẹ Thẩm “Ừm” rồi ngồi xuống gần đó, là bàn dành cho hai người, chàng trai đi cùng tự nhiên ngồi đối diện với bà.

Tống Cần nghĩ đến cuộc “tranh luận” ngày hôm đó với người phụ nữ này, cô không nhớ rõ đã nói những gì, chỉ còn lại cảm xúc ngượng ngùng, cô đoán rằng đối phương thậm chí còn không muốn nhìn mặt mình.

Quả nhiên, sau khi ngồi xuống, bà Thẩm trực tiếp gọi người phục vụ nói rằng cô sẽ không ăn trưa mà là một set trà chiều, sau khi người phục vụ rời đi, bà vui vẻ trò chuyện với chàng trai đối diện, tạm thời không để ý đến Thẩm Minh Tích và Tống Cần.

Tống Cần không khỏi liếc nhìn mẹ Thẩm, thấy hôm nay bà mặc một chiếc váy màu xanh lá cây được làm bằng vải chiffon, tóc vẫn được tết thành bím, buông xõa sau lưng, trông rất xinh đẹp. Trên tay bà đeo một chiếc vòng, phía trên còn có miếng ngọc nhỏ màu xanh lục ôm sát tay, nhìn vừa đơn giản lại rất sang trọng.

Chàng trai ngồi đối diện mẹ Thẩm là một người trầm tính, có lẽ mới ngoài hai mươi, da dẻ hồng hào, chăm chú lắng nghe từng lời bà ấy nói.

Tống Cần và Thẩm Minh Tích nhìn nhau, dùng ánh mắt âm thầm xác nhận sự thật “cậu ấy là con đỡ đầu của mẹ anh?” Thẩm Minh Tích nhanh chóng đoán ra ý tứ của cô, gật đầu.

Tống Cần không nói nhiều, chỉ cúi đầu ăn bánh sô-cô-la.

Bộ trà chiều nhanh chóng được mang ra, bà cầm bánh nướng lên, cắn một miếng rồi quay đầu nhìn con trai mình và cô gái bên cạnh.

"Con không nóng à?"

Tống Cần biết là mẹ Thẩm hỏi mình, liền lễ phép đáp: "Không sao, không nóng lắm ạ."

“Nhiệt độ cao nhất hôm nay là ba mươi lăm độ.” Mẹ Thẩm nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài, “Đã là mùa thu mà trời vẫn nóng như thế, không biết khi nào mới hạ nhiệt, năm nay nhất định phải đi thưởng thức hoa quế. Năm ngoái tôi bận quá nên bỏ lỡ mất."

Tống Cần không trả lời, chậm rãi đặt thìa nhỏ xuống, Thẩm Minh Tích đưa khăn giấy cho cô, cô cầm lấy nhẹ lau miệng.

Mẹ Thẩm đột nhiên nhìn chằm chằm vào con trai mình rồi nói: "Mẹ đã gọi Hiểu Á đến chỗ của đạo diễn Du. Buổi thử vai diễn ra suôn sẻ. Đạo diễn Du cũng nhận ra diễn xuất của Hiểu Á nên đặc biệt yêu cầu biên kịch thêm một câu thoại cho cậu ấy."

Rõ ràng, Hiểu Á chính là người thanh niên ngồi đối diện với mẹ Thẩm, nghe nhắc đến tên mình, anh ta xấu hổ cúi đầu.

“Rất tốt.” Thẩm Minh Tích nói.

Mẹ Thẩm mở điện thoại cho hai người xem ảnh của Hiểu Á, Tống Cần nhìn qua, không bình luận, Thẩm Minh Tích nhìn hồi lâu mới nói: "Có triển vọng lắm."

“Hiểu Á nhỏ tuổi hơn con, tính tình vui vẻ hơn con rất nhiều, mẹ vừa gọi điện là nó đã đồng ý.” Mẹ Thẩm mỉm cười nhìn người đối diện, “Nó cũng rất ăn ảnh."

"Không đâu, hôm đó con lo lắng đến mức không nói được câu nào." Hiểu Á nghe được lời khen thì như thể ngón tay chạm phải nước sôi, lập tức rụt người lại và cười vô cùng khiêm tốn. "Con không đẹp trai bằng anh trai, nếu không có sự giới thiệu của mẹ thì đã không có cơ hội này.”

Tống Cần cảm thấy rất khó hiểu, vì anh ta vừa gọi Thẩm Minh Tích là anh trai, còn gọi bà Thẩm là mẹ.

"Tự tin lên, con sắp trở thành diễn viên mà còn nghi ngờ về ngoại hình của mình à? Mẹ đã nói rồi, việc nổi tiếng trong giới này không chỉ phụ thuộc vào ngoại hình hay khả năng của mình mà còn phụ thuộc vào những thứ khác. Điều quan trọng là phải có một nhân cách tốt, làm việc chăm chỉ. Giai đoạn này chỉ cần đừng phạm sai lầm nào, việc còn lại giao cho đội ngũ tiếp thị của công ty chúng ta."

"Vâng ạ." Hiểu Á đồng ý.

Mẹ Thẩm quay sang Tống Cần, nói: “Hiểu Á tuy gia cảnh không tốt nhưng là người thật thà, tốt bụng, chăm chỉ và có tính kỷ luật cao. Nó đã đạt được học bổng quốc gia và là sinh viên ưu tú của trường."

Hiểu Á nghe vậy lập tức nở nụ cười biết ơn, chân thành nói: “Nhờ có mẹ giúp đỡ, nếu không con đã không có được thành tích như vậy."

"Vì mẹ đã hứa với bà nội sẽ tài trợ cho con học đại học nên mẹ nhất định sẽ làm được." Mẹ Thẩm nghiêm túc nói: "Không chỉ vậy, sau này mẹ còn cho con những cơ hội tốt hơn. Con phải làm việc chăm chỉ, không ngừng cố gắng. Mẹ đã từng hứa với người mẹ quá cố của con nên mẹ sẽ có trách nhiệm, mẹ vẫn không quên ngày xưa bà ấy đã đối xử chân thành với mẹ thế nào. Thật tiếc khi mẹ con không thể chứng kiến con thành công như hôm nay, bà ấy khi sống đã rất cực khổ."

“Con hiểu rồi.” Hiểu Á nhấp một ngụm trà, hơi mím môi.

"Con là một đứa ngoan, không giống như..." Mẹ Thẩm cố ý dừng lại, lại nhìn con trai mình, "Luôn chống lại mẹ, như thể kiếp trước mẹ đã nợ nó."

Tống Cần nhướng mi lên, thấy Thẩm Minh Tích không có phản ứng.

"Người ta nói rằng con trai phải được nuôi dạy trong nghèo khó, hôm nay cuối cùng mẹ cũng hiểu được sự thật này. Từ khi còn là một đứa trẻ, mẹ đã luôn mua cho con loại quần áo tốt nhất, những món ăn ngon nhất. Bất cứ thứ gì con thích, mẹ chưa từng từ chối, có lẽ vì vậy mà con mất đi động lực phấn đấu." Mẹ Thẩm cười nhẹ và mỉa mai nói: "Con không biết bây giờ có bao nhiêu người đã rất giàu rồi mà vẫn đang nỗ lực để leo lên đâu. Họ chỉ không muốn bị mắc kẹt trong một cuộc sống tầm thường thôi. Mẹ thật sự ngưỡng mộ những người có nghị lực như vậy”.

Bà quay qua hỏi Hiểu Á: "Con có nghĩ vậy không?"

Hiểu Á suy nghĩ rồi ân cần nói: "Mỗi người có một tính cách và những lựa chọn khác nhau trong cuộc sống."

Vừa nói, anh ta vừa quay đầu nhìn Thẩm Minh Tích, có chút kính trọng nói: “Thật sự như anh cũng rất tốt, công việc ổn định, có thêm công việc kinh doanh riêng, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt hơn."

"Có cái gì tốt? Dù tốt đến đâu thì mọi chuyện cũng chỉ như vậy, ra đường thì ai biết nó là ai?" Mẹ Thẩm không quên nhắc lại kế hoạch của mình cho Hiểu Á, "Con thì khác. Nếu con tin tưởng mẹ và sẵn lòng để mẹ giúp đỡ, cuộc sống của con sẽ hoàn toàn khác. Con sẽ nổi tiếng, có thể tự mua một căn biệt thự, đi loại xe thể thao đời mới nhất, được đến những nơi không phải ai muốn đều có thể đến."

"Không dễ dàng như vậy đâu ạ." Hiểu Á lúng túng nói: "Cảm ơn mẹ đã coi trọng con."

“Chúng ta không thử sao biết được. Nếu vị trí hiện tại của chúng ta là dưới chân núi, mẹ sẽ cùng con leo lên từng bước một. Dù có khó khăn đến đâu, chỉ cần con tin vào tầm nhìn của mẹ, chúng ta sẽ cùng nhau đứng trên đỉnh núi." Mẹ Thẩm nói rất nghiêm túc, "Cuộc đời quá ngắn ngủi. Ở tuổi này, mẹ rất tiếc vì có những việc mẹ đã bỏ lỡ khi còn trẻ, bây giờ nhìn lại, thật sự cảm thấy đau lòng vì sự lãng phí thời gian của mình, có những việc muốn làm cũng thể làm được nữa.”

“Về phần một số người…” Mẹ Thẩm dừng lại, nhìn Thẩm Minh Tích, ánh mắt lạnh lùng, “Con yên tâm, mẹ không còn hy vọng gì ở con nữa, con muốn làm gì thì làm, không còn liên quan gì đến mẹ."

Tống Cần nghe xong cảm thấy đau lòng, thậm chí còn cảm thấy khó chịu. Cô biết mẹ Thẩm từ đầu đến giờ là đang muốn nói cho ai nghe.

Cô không biết nỗi đau của mình thuần túy là vì Thẩm Minh Tích, hay vì chính mình cũng là người "không chịu phấn đấu" theo như lời của bà.

Có vẻ như chuyện này không hiếm lạ, khi bạn đang vững vàng bước đi trên đường đời, sẽ luôn có người chỉ trích rằng bạn lười biếng.

Điều gì sai, điều gì nên làm, điều gì bị coi thường và điều gì đáng trân trọng, cô đã nghe quá nhiều rồi.

Cô chợt đặt chiếc thìa nhỏ đang ăn bánh xuống và nói với Thẩm Minh Tích: “Chúng ta đi nhé?”

“Cô ăn xong chưa?” Thẩm Minh Tích dường như miễn nhiễm với lời mẹ mình nói, nghe tai này ra tai kia, mắt luôn dán vào chiếc bánh và khuôn mặt của Tống Cần, như đang để ý xem cô có thích món này không.

“Anh no rồi thì chúng ta đi thôi.” Biết anh đã trả tiền bữa ăn trước, cô đứng dậy, cầm lấy túi xách của mình, một tay nắm lấy tay anh.

Được vài bước, cô muốn nhẹ nhàng rút tay lại, nhưng không ngờ anh không buông ra mà còn giữ chặt vài ngón tay của cô.

Bàn tay anh to, lòng bàn tay ấm áp.

Cô cảm nhận được sức mạnh từ lòng bàn tay anh, đột nhiên cảm thấy có thêm dũng khí, cô kéo anh thẳng đến cửa, bước đi càng lúc càng nhanh.

Cô bước ra khỏi sảnh nhanh như gió thổi dưới chân, cô nắm lấy tay anh một lúc cúi đầu chạy, cho đến khi đến bãi đậu xe, cô vẫn không buông tay anh ra.

Khi cô dừng lại, Thẩm Minh Tích hỏi: “Có ai theo dõi chúng ta không?”

“Tôi không biết.” Tống Cần có chút hụt hơi, có chút xấu hổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, “Không biết tại sao tôi lại chạy, nhưng cảm giác rất là vui vẻ."

Mặc dù thời tiết nắng nóng nhưng bầu trời trong xanh và thời tiết rất tốt.

“Tôi dẫn cô đi dạo.” Thẩm Minh Tích đề nghị.

"Được."

Thẩm Minh Tích lái xe đưa Tống Cần đi qua khu vực trung tâm thành phố, đến gần một khu dân cư có nhiều cây xanh, tìm được chỗ đậu xe, hai người xuống đi bộ, vòng qua một con đường nhỏ. Trước mặt là một tòa nhà đơn giản, trong khuôn viên có một cây cầu, dưới chân cầu có một con sông, ven sông có rất nhiều thực vật thủy sinh, mùi dương xỉ và thực vật thủy sinh bay trong gió.

Hai người bước lên cầu, dựa vào lan can hóng gió.

Tống Cần nhìn dòng sông dưới cầu, bắt đầu tự hỏi nước sâu bao nhiêu, nếu chẳng may rơi xuống nước liệu cô có thể bơi vào bờ được không? Đột nhiên, cảnh tượng vừa rồi ở nhà hàng lại hiện lên trong đầu cô.

“Nói thật, mẹ anh đáng sợ quá.” Tống Cần chậm rãi nói, cố tỏ ra lịch sự, “Bà ấy vốn luôn như vậy sao? Ý tôi là, bà có vẻ hơi khó giao tiếp.”

"Bà ấy luôn như vậy, thích trò chuyện với người xung quanh, không ngần ngại bày tỏ quan điểm của chíh mình," Thẩm Minh Tích nói: "Tôi nhớ bà ấy từng phát biểu trên sân khấu trong các buổi họp phụ huynh và giáo viên. Bà ấy nói nhiều, lại nói rất nhanh, khiến các phụ huynh và thậm chí giáo viên cảm thấy lúng túng. Sau đó, để tránh việc mẹ tôi được lên sân khấu, tôi cố gắng làm bài không tốt để trượt khỏi top ba toàn trường."

"..."

Như vậy cũng nghĩ ra?

"Bà ấy rất cứng nhắc, không bao giờ đồng cảm với người bất đồng chính kiến với bà. Tôi đã cố gắng giao tiếp và bày tỏ suy nghĩ của mình từ rất sớm nhưng đều thất bại."

"Vậy cuộc sống của anh hẳn rất mệt mỏi."

"Không sao, chỉ cần tôi từ bỏ việc thay đổi ý định của bà ấy, cũng không để bà ấy thay đổi tôi thì việc giữ lại hoà khí cũng không quá khó khăn."

“Nhưng nghe có vẻ rất mệt mỏi.”

Tống Cần nghĩ ngợi, chống tay lên thành lan can, nhìn từ dòng sông trước mặt đến hàng cây xanh tươi tốt, nhất thời đầu óc trống rỗng, tâm tình dần thả lỏng.

"Cô có cảm thấy tiếc cho tôi không?"

Cô quay người lại, chợt phát hiện anh đang ở rất gần, đặt tay lên lan can giống như cô, như đang bắt chước tư thế của cô, nhưng người anh đang nhìn lại chính là cô.

Đôi mắt của anh rất đẹp, khi nhìn gần, đôi mắt của anh ấy thực sự còn đẹp hơn Hiểu Á rất nhiều.

"Sao cô không trả lời?"

"Cái gì?" Tống Cần đổi chủ đề, "Anh nói Hiểu Á thật sự có thể làm diễn viên không? Nghe nói mẹ anh muốn đào tạo cậu ta."

"Sau này đừng đột ngột thay đổi chủ đề như vậy, nếu không muốn trả lời thì cứ nói." Anh quay mặt đi, giải đáp những nghi ngờ của cô, "Bà ấy cùng bạn bè thành lập một công ty giải trí để bồi dưỡng những ngôi sao tương lai, hiện tại đang trong giai đoạn tìm kiếm những người nghiệp dư để ký hợp đồng. Điều kiện của Hiểu Á không tệ, lại cũng không phải người cứng đầu nên sẽ ngoan ngoãn nghe theo mẹ tôi."

"Thành thật mà nói, anh đẹp hơn cậu ta rất nhiều."

"Đẹp thì có ích gì."

Cô mỉm cười, tiếp tục ngắm nhìn phong cảnh, một lúc sau, cô cảm thấy má hơi ngứa ngáy, khóe mắt nhìn thấy anh giơ tay lên, cô tưởng anh đến giúp cô vén tóc nên theo phản xạ né người đi.

Anh dừng lại và giải thích: "Có con muỗi."

"Hả?"

"Cô đang lo lắng à?"

"Tôi không có."

"Không phải bây giờ cô luôn đề phòng tôi như phòng trộm sao?"

“Không, anh hiểu lầm rồi.” Thực ra cô cũng không biết mình có hiểu sai không.

“Mỗi lần lên xe cô đều cố tình tránh mặt tôi.”

"Vì phía sau có nhiều không gian nên tôi có thể ngồi thoải mái hơn."

Anh mỉm cười, rồi nói với giọng thờ ơ: "Cứ cho là vậy đi."

Một lúc sau, cô mới nghe rõ ràng: “Tôi đoán không phải buồn bã, mà là thấy tiếc nuối.”

Cô im lặng, cảm thấy tim mình lúc này đập có chút nhanh, không hiểu sao cô rõ ràng coi anh như một người bạn bình thường, nhưng đôi khi lời nói của anh đột nhiên khiến cô hụt hẫng.

“Thật đáng tiếc.” Anh nhìn xuống dòng sông và lặp lại: “Rất ít người đau lòng cho tôi.”

Cô cảm thấy anh thật đáng thương, không khỏi thừa nhận: “Vừa rồi tôi thấy có chút tiếc nuối cho anh.”

Thẩm Minh Tích là một người có tấm lòng hiền lành, rất ân cần và hoàn toàn không có ác cảm gì với mẹ mình, điều này khiến cô cảm thấy xót cho anh.

Thẩm Minh Tích nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đưa tay vỗ nhanh vào đầu Tống Cần: “Cám ơn.”

“Không có gì.” Khi anh vỗ nhẹ cô như thế, cô cứ tưởng mình là mèo hay chó con đang xin ăn.

Cô lại nhìn anh, phát hiện tâm trạng anh khá tốt, như thể anh không phải là người vừa tỏ ra đáng thương vì "không ai đau lòng cho tôi."

Anh có phải vừa rồi đang tranh thủ tình cảm của cô không vậy?

Tác giả có lời muốn nói: Nam chính, lúc nào cũng phải làm ra vẻ dễ thương, nịnh nọt O(∩_∩)O Haha

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương