Buổi sáng, khi Tống Cần mở mắt ra, điều đầu tiên hiện lên trong đầu anh là những gì Thẩm Minh Tích đã nói tối qua.

"Chúng ta làm bạn nhé."

Tống Cần tỉnh táo lại, đứng dậy đi tắm rửa, nhưng tâm trạng vẫn rất rối, trong đầu không ngừng tự hỏi vì sao anh đột nhiên lại nói muốn làm bạn với cô với thái độ nghiêm túc như vậy.

Làm bạn với anh không phải là không thể, bây giờ cô đã lấy lại tinh thần và nhận ra rằng làm bạn với Thẩm Minh Tích thì thích hợp hơn, sẽ thoải mái và dễ chịu hơn trước rất nhiều.

Nhưng cũng có thể anh chỉ nhất thời buột miệng.

Cô nhớ tối qua đã hỏi anh: “Trước mặt anh tôi đã bị mất mặt rất nhiều lần, vậy mà anh còn muốn làm bạn với tôi à?”

Sau khi rửa mặt xong, cô nhìn mình trong gương và chuẩn bị bắt đầu một ngày mới.

Tống Cần gặp Tiêu Thuận Thuận ở văn phòng, rõ ràng trạng thái của cô ấy không tốt, có lẽ là mất ngủ.

“Tối qua chị có nghe tin đồn gì không?” Tiêu Thuận Thuận hỏi Tống Cần.

“Chị có nghe thấy.” Tống Cần không muốn nói dối.

"Em đoán là không dễ nghe?"

Tống Cần không phủ nhận.

"Không sao đâu. Bản thân em cũng nghe đầy tai rồi. Bên đó luôn coi em là người kém hơn con trai họ, không xinh đẹp mà gia cảnh cũng không tốt lắm, lại còn lớn hơn Hiểu Xuyên một tuổi."

“Đừng quan tâm họ nói gì.” Tống Cần nói: “Người thích buôn chuyện sẽ luôn tìm ra điều gì đó để chê bai dù em có giỏi đến đâu.”

"Đương nhiên là em không quan tâm đến họ." Trong ánh mắt mệt mỏi của Tiêu Thuận Thuận hiện lên một chút dịu dàng, "Hiểu Xuyên đã nói với mọi người, dù sau này có chuyện gì xảy ra, anh ấy sẽ đứng về phía em vô điều kiện."

"Không sao đâu. Quan trọng là thái độ của cậu ấy, người khác không thể can thiệp vào cuộc sống của hai em."

“Vâng, chúng ta chỉ cần vui vẻ thoải mái là được.” Tiêu Thuận Thuận ngáp dài, lấy ngón tay lau nước mắt ở khóe mắt, “Nhưng tối qua em ngủ không ngon chút nào. Hiểu Xuyên bị chuột rút, cả đêm em phải đắp khăn nóng cho anh ấy."

Tống Cần tưởng tượng khung cảnh đó, quả thật cuộc sống của hai người rất phong phú, đầy rẫy những điều nhỏ nhặt.

"Trước đây ngủ trong chăn cũng ngáy và xì hơi, bây giờ lại bị chuột rút. Tại sao em lại chọn người như vậy? Chính em cũng không hiểu nổi." Tiêu Thuận Thuận nghiêng đầu cười nói.

Tống Cần cũng mỉm cười, với cô, cuộc sống hôn nhân chính là như vậy, hoà hợp khuyết điểm của hai con người xa lạ.

Hai người có thể sống cùng nhau không phải điều dễ dàng.

Làm bạn bè dễ dàng hơn.

Bằng cách nào đó, cô đã đi đến kết luận như vậy.

Tống Cần bận đến hơn mười hai giờ mới ăn trưa, vừa ăn một miếng đã nhận được tin nhắn Wechat của Thẩm Minh Tích, hỏi cô đang ăn gì thì cô gửi qua tấm ảnh chụp bữa trưa cô mới gọi.

“Trông có vẻ không dinh dưỡng lắm,” anh nói.

“Quả thực nó hơi dầu mỡ, nhưng cơm văn phòng cũng không có nhiều lựa chọn."

Anh gửi cho cô bữa ăn ở chỗ làm của mình, một bữa ăn tự chọn trong căng tin của công ty, bao gồm cá hấp, trứng cuộn kiểu Nhật, bông cải xanh luộc, mì xào thịt bò và súp cà chua trứng.

“Bữa trưa của anh phong phú nhỉ.” Cô thở dài.

“Có cơ hội tôi sẽ dẫn cô đi ăn thử.”

Tống Cần chợt nhớ tới lời anh nói tối qua, trong lòng băn khoăn không biết vì là bạn bè nên anh định mời cô đến quan sát nơi anh làm việc hay còn vì lý do gì khác.

Một lúc sau, anh lại hỏi cô: “Hôm nay của cô thế nào?”

"Không quá tệ."

"Tôi không đồng ý với những gì cô nói ngày hôm qua. Tôi thấy cô không gì để phải mất mặt cả."

Cô cắn một miếng khoai tây hầm trong hộp cơm, không biết phải trả lời thế nào, nhìn tin nhắn của anh, trong lòng có chút xấu hổ.

May mắn thay, cuộc trò chuyện của hai người kết thúc ở đó.

Mấy ngày sau đó, hầu như ngày nào họ cũng trò chuyện, cho dù chỉ là vài câu đơn giản như ăn gì, xảy ra chuyện gì thú vị, công việc tiến triển như nào, chỉ là những câu chuyện trong sinh hoạt đời thường. Tuy nhiên, sự hiểu biết của cô về anh tăng lên rất nhiều theo tần suất trò chuyện.

Cô có cơ hội nhìn thấy văn phòng làm việc cá nhân của anh, sạch sẽ ngăn nắp, cô rất ngạc nhiên khi thấy anh trồng rất nhiều cây cảnh và chăm sóc chúng rất tốt, lá cây xanh tươi và rậm rạp. Trong giờ nghỉ, anh pha một tách cà phê nóng, bên ngoài là ánh hoàng hôn trải dài ngoài cửa sổ từ tầng hai mươi ba của cao ốc.

Thỉnh thoảng anh cũng gửi cho cô những tấm hình ngẫu nhiên, giống như hình một con vật đang rửa mặt, chắc anh thấy dễ thương nên chia sẻ với cô, cũng có khi anh gửi qua một đường link bài hát, nói cô nghe thử.

Buổi tối, hai người cũng thường gọi điện thoại nói về những chuyện nhỏ nhặt xung quanh, không có mục đích nào cụ thể.

“Tôi mơ thấy khi còn nhỏ, cha tôi đưa tôi đến một cái hồ chứa nước gần cơ quan của ông và bắt được hơn mười con cá lớn một lúc, hết con này đến con khác. Chúng không cần mồi vì mấy con cá chảy xuôi theo dòng từ vách dá. Khi tỉnh dậy, tôi tự hỏi liệu hồi nhỏ mình đã từng đến hồ chứa nước đó chưa. Dường như tôi đã từng, cũng dường như chưa, nhưng cảnh câu cá trong giấc mơ của tôi dường như là một trải nghiệm có thật. Có lẽ sau một thời gian dài liên tục mơ thấy cảnh này, nó đã thực sự đi vào bộ nhớ của tôi."

"Hôm nay không nhiều việc, tôi về nhà sớm, đánh răng xong xuôi rồi định đi ngủ, nhưng xe clip mukbang lại khiến tôi đói bụng, vì vậy tôi đã nấu một tô mì cay."

"Tôi đang làm món bột chiên, tôi đọc hướng dẫn trong sách của Vương Trạch Kỳ. Trộn nhân thịt lợn, thêm muối, hành lá xắt nhỏ và gừng băm, thêm một ít mù tạt và dưa muối, cho vào bột đã cắt sẵn rồi chiên. Tôi đã thử hai lần. Lần đầu tiên thất bại, nhưng lần thứ hai thì thành công."

"Hôm nay tôi phải làm thêm giờ, xong việc tôi sẽ nhắn lại anh."

...

Tống Cần lật lại lịch sử trò chuyện, đa phần là anh hỏi trước "Đang làm gì vậy?" sau đó cô chậm rãi kể cho anh nghe chuyện ngày hôm đó, có khi anh sẽ đặt câu hỏi, sau khi cô trả lời thì hai người bắt đầu nói đến nhiều chủ đề hơn.

Trò chuyện như vậy hơn nửa tháng, bọn họ thật sự giống như hai người bạn đã thân nhau từ lâu.

Trò chuyện gần một tháng, một đêm Tống Cần vô tình nhắc đến việc sáng mai cô sẽ ra công viên tập thể dục, Thẩm Minh Tích liền đáp lại cô: “Tôi cũng muốn đi.”

Cô ngơ ngác nhìn bốn chữ này, thật lâu sau mới trả lời anh: "Tôi sẽ đến đó lúc 7 giờ 30 sáng và tập thể dục trong một giờ. Nếu anh muốn đến thì đi cùng đi."

Trên thực tế, công viên mà Tống Cần thỉnh thoảng đến tập thể dục buổi sáng thực chất là công viên dành cho người cao tuổi, diện tích không lớn nhưng có nhiều cây cổ thụ và nhiều thiết bị giúp giãn cơ, rất được người dân các khu lân cận yêu thích.

Khi Tống Cần đến nơi, cô thấy khu dụng cụ thể thao đã có người, cô nhìn đồng hồ thì thấy mới 7 giờ 15, cô đến sớm hơn thường lệ, đúng như dự đoán, nhóm người cao tuổi đã đến rất đông.

Cô đành phải tìm một không gian thoáng đãng để duỗi chân và thưởng thức những bài hát tiếng Quảng Đông, là những bài hát mà các bà nội trợ dùng để tập thể dục aerobic.

Tống Cần đang duỗi chân thì chợt khóe mắt thoáng thấy bóng dáng quen thuộc, hình như đang đứng cạnh chiếc ghế đối diện, lặng lẽ nhìn cô. Cô dừng động tác, nhìn kỹ hơn, trong lòng cảm thấy bối rối.

Cô chậm rãi bước tới, đến gần anh, mỉm cười và hỏi anh đã ở đây bao lâu.

“Tôi đến lúc sáu giờ rưỡi, đã chay được hai vòng.” anh nói.

Cô không ngờ anh lại đến sớm như vậy, nhìn qua thì thấy anh mặc một chiếc áo thun cotton dài tay màu đen và quần thể thao, đúng là trang phục chạy bộ.

“Vậy sao anh không đi tìm tôi?” cô hỏi anh.

“Không phải bây giờ cô mới nhìn thấy tôi sao?”

Cô ngẫm nghĩ thì thấy đúng. Ở đây có rất nhiều người, kể cả những người tập thể dục, dắt chó đi dạo, khiêu vũ. Nơi đây gần như trở thành một khu chợ, không tìm thấy nhau là chuyện bình thường. Tuy nhiên, với khả năng quan sát của mình, chắc hẳn anh đã nhìn thấy cô từ lâu, thậm chí còn im lặng quan sát cô một lúc, nhưng anh vẫn muốn cô đi về phía anh.

Quên đi, tại sao cô phải bận tâm những chuyện như vậy.

“Anh ăn sáng chưa?”.

"Ăn một phần salads rồi."

Cô gật đầu, đưa cho anh chiếc túi thể thao nhỏ rồi nói: “Tôi định chạy bộ ở bãi đất trống đằng kia, anh xem túi giúp tôi nhé.”

Chạy xong, cô quay lại, không biết từ đâu nhìn thấy trên tay anh hai chai nước khoáng, anh đưa cho cô một chai, cô nói cảm ơn, mở ra uống một ngụm lớn, chăm chú nhìn mọi người đang thập thể dục, cảm giác khó chịu trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai.

Thay vào đó, anh hành động tự nhiên, vỗ nhẹ vào lưng cô và đề nghị hai người đi bộ đến một góc yên tĩnh hơn.

Hai người nhìn thấy một sinh vật nhỏ trên bãi cỏ, đến gần quan sát, thì ra là một con nhím. Để tránh làm nó hoảng sợ, hai người lặng lẽ lùi ra xa. Tống Cần quay lại nhìn, chú nhím kia vẫn cuộn tròn như một quả bóng. Cô chợt bật cười.

Tống Cần ngước nhìn bầu trời trong xanh giữa những tán cây, xanh đến mức không một gợn mây, không khỏi thốt lên: “Hôm nay thời tiết thật đẹp”.

Lúc này, thật kỳ diệu, chút ngượng ngùng trong lòng cô đã bay đi, cô cảm thấy hoàn toàn thoải mái và vui vẻ.

Cô bắt đầu trò chuyện với anh về "tối qua anh ngủ thế nào" và sau đó là những việc bận rộn mà cô đang giải quyết gần đây.

Tống Cần cho biết thời gian này cô tăng ca khá nhiều, thường ngủ không đủ giấc.

Công việc của Thẩm Minh Tích rất bận rộn nhưng lại có tính tự giác và hiệu quả, cơ bản là sẽ đi ngủ trước nửa đêm. Tống Cần luôn ghen tị với những người như anh, vừa chạm vào gối là ngủ ngay.

Rắc rối duy nhất của anh là từ mẹ anh. Bà ấy vẫn khăng khăng bắt anh gia nhập giới giải trí.

“Khi còn trẻ mẹ anh hẳn là muốn trở thành một ngôi sao điện ảnh nhỉ?” Tống Cần nói: “Thật ra bà ấy cố chấp muốn anh hoàn thành giấc mơ thời trẻ của bà ấy đúng không? Ngược lại, anh không hề có hứng thú với giới này."

“Không hề.” Thẩm Minh Tích nghiêm túc nói: “Nếu như có thì tôi đã không bỏ qua những cơ hội tốt như vậy."

Điều này phù hợp với tính cách của anh, Tống Cần nghĩ.

Mặt trời mờ đi trong chốc lát rồi tỏa ra ánh sáng rực rỡ, một tia sáng tình cờ chiếu về phía hai người, cô vô tình phát hiện ra một chấm đen dưới tai anh, vì nước da trắng nên vết đen rất bắt mắt. Nhưng nhìn gần lại không giống nốt ruồi, cô tò mò nhìn chằm chằm một lúc, thậm chí còn có cảm giác muốn dùng ngón tay chạm vào nó.

Thẩm Minh Tích để ý xem cô đang nhìn gì, liền thẳng thắn: “Hồi học tiểu học, tôi bị một bạn cùng lớp dùng bút chì chọc vào tai."

"Sao lại thế?" Tống Cần có chút kinh ngạc.

Thẩm Minh Tích kể rằng khi học lớp 6, anh rất nổi bật, trở thành đứa trẻ được giáo viên yêu thích nhất lớp, vì phải đến đài truyền hình luyện tập vào thứ sáu hàng tuần nên các giáo viên đã hào phóng cho cậu ưu tiên, chỉ cần đến lớp nửa ngày. Kiểu đối xử đặc biệt này đủ để khiến các học sinh khác ghen tị, thêm vào đó, anh còn đứng top ba học sinh vào cuối học kỳ..

Người ngồi phía sau anh lúc đó là một nam sinh học cực kỳ chăm chỉ, từ nhỏ cậu ta đã phải đeo kính thủy tinh dày, vì ngoài việc hoàn thành bài tập về nhà thông thường, mỗi ngày còn đính kèm thêm hai bộ đề thi để ôn tập. Bạn nam đó cá tính khá kỳ quặc, luôn đá ghế trong lớp và nói chuyện một mình. Trong một buổi họp phụ huynh, bạn nam làm bài thi rất kém, bố cậu ta nói rằng cậu ta quá ngu ngốc, mỗi ngày chỉ biết ngủ, không chăm chỉ như những người khác. Việc này khiến bạn nam sinh kia chịu áp lực rất lớn.

"Hôm đó cậu ta lại đá vào ghế của tôi, tôi cũng rất tức giận. Tôi quay lại mắng cậu ta. Sắc mặt cậu ta đột nhiên thay đổi, cầm cây bút chì mới gọt nhọn đâm thẳng vào mặt tôi. May mắn thay, tôi né được. Tôi không né kịp hẳn là đã bị đâm vào mắt."

“Nguy hiểm quá.” Tống Cần cau mày, “Vậy cậu ta có bị trừng phạt không?”

"Hành vi sai trái của đứa trẻ cũng sẽ không bị trừng phạt nghiêm khắc. Thực ra, cậu ta cũng đáng thương. Cậu ấy bị chứng khó đọc, nhưng bố mẹ không nhận ra, giáo viên cũng không quan tâm, vì vậy thành tích càng ngày càng kém, tâm lý cũng bị ảnh hưởng."

"Cho dù trở ngại là gì thì cũng không có quyền làm tổn thương người khác. Anh có tha thứ cho cậu ta không?"

“Tha thứ hay không cũng không quan trọng, mọi chuyện đều xong rồi.” Anh rất bình tĩnh nói: “Không phải chuyện gì to tát.”

“Vậy anh sẽ không hận thù những người đã làm tổn thương mình à?”

“Nhìn xem vết thương lớn thế như vậy nhưng thật ra không có gì đâu.”

Tống Cần chợt nhớ đến buổi họp lớp cấp ba duy nhất sau khi tốt nghiệp, khi đó các bạn học còn cãi nhau ầm ĩ xem ai là người hay báo cáo với giáo viên chuyện của các bạn khác. Không phải ai cũng rộng lượng như Thẩm Minh Tích, chịu thiệt nhưng vẫn bình tĩnh bỏ qua.

Thấy cô vẫn nhìn chằm chằm vào điểm đen, có vẻ rất thích thú, anh đột nhiên đến gần cô, hỏi: "Sao vậy? Cô có muốn chạm vào không?"

Cô nhìn sang bên, chỉ cảm thấy nắng rất nóng, mặt cô như muốn bốc hơi, khi quay người lại, cô dường như cảm thấy đốm đen dưới tai anh có màu sắc sống động hơn. Cô giơ tay chạm nhẹ vào nó rồi nhanh chóng rụt lại.

“Không hề có vết nổi lên.” Cô buột miệng nói ra, sau đó cảm thấy lời nói của mình thật ngu ngốc.

“Nó không phải nốt ruồi, nó như một vết sẹo thôi.” Anh nói, rồi lặng lẽ nhìn cô, như anh đã làm rất nhiều lần.

Đôi mắt anh rất đẹp, trong sáng như đôi mã não đen dưới ánh mặt trời, nhìn nhau hồi lâu khiến cô có cảm giác luống cuống, cô im lặng nhìn đi chỗ khác, tự nhủ hai người bây giờ cũng chỉ là bạn bè xã giao thông thường.

Sau khi ra khỏi công viên, hai người đi đến một quán ăn sáng trong khu dân cư, gọi mì bò, bánh quẩy và bánh bao chiên.

Tống Cần thấy tô mì khá nhiều, liền xin ông chủ một cái chén khác, chia một nửa rồi đẩy đến trước mặt Thẩm Minh Tích.

"Sao lại đưa hết thịt bò cho tôi vậy?" Anh dùng đũa gắp gần hết thịt bò sang cho cô, "Nếu cô muốn nâng cao khả năng miễn dịch của mình thì phải ăn sáng cho đủ chất."

Tống Cần nhớ lại một bài đăng trên WeChat cách đây vài ngày, nói rằng cô gần đây cảm thấy sức khoẻ không ổn, thường mệt mỏi, lại dễ bị cảm lạnh.

Có lẽ anh đã nhìn thấy bài đăng đó.

Anh chậm rãi ăn bánh bao chiên, vừa ăn vừa nhìn cô như đang giám sát cô ăn uống tử tế.

“Anh không cần phải nhìn tôi ăn đâu.” Tống Cần bất đắc dĩ cười.

“Đừng lo, thói quen ăn uống của cô không có vấn đề gì đâu.” Anh đẩy bát inox đựng rau củ xào lại gần cô, “Nhưng cô nên căn nhiều rau củ, nhai chậm một chút cho dễ tiêu hoá."

“Được rồi, tôi sẽ nhai chậm lại, anh tập trung ăn phần của mình đi.” Cô cảm thấy giọng điệu của anh dường như đang nói với trẻ con ở trường mẫu giáo.

Để không làm cô cảm thấy khó chịu, anh không nhìn chằm chằm vào cô nữa mà lấy điện thoại di động ra đọc tin tức trên trang tài chính.

Trong quán đã đông người hơn, Tống Cần nhìn thấy một đôi vợ chồng già ngồi ở chiếc bàn trong góc, ông cụ bẻ bánh bao ra, phết một lớp tương ớt rồi đưa cho vợ, sau đó tự làm cho mình một phần, nhúng vào giấm đỏ, bắt đầu ăn.

Khi cả hai đã gần ăn xong, Tống Cần đặt đũa xuống, ngạc nhiên khi nghe Thẩm Minh Tích nói: “Nhân tiện, tôi có quà cho cô."

Thẩm Minh Tích lấy trong túi quần ra một chiếc giỏ tre nhỏ đặt lên bàn.

“Đây là cái gì?” Tống Cần nhìn kỹ hơn thì nhận ra đó là một giỏ cá, cô rất ngạc nhiên.

Giỏ cá chỉ có kích thước bằng một chiếc móc khóa và có dây buộc màu đỏ, được làm vô cùng tinh xảo.

“Là tôi tự làm.” Thẩm Minh Tích nói.

"Anh tự làm à? Khéo tay quá." Tống Cần không tiếc lời khen ngợi: "Trình độ này có thể so sánh với nghệ nhân."

Anh mỉm cười nhẹ nhàng, không hề khiêm tốn hay khoe khoang mà chỉ nói: “Trước đây cô tặng tô bánh quy, nhưng tôi chưa có dịp tặng gì cho cô, xem như đây là món quà đáp lễ."

Tống Cần rất thích, nhưng trong lòng vẫn có chút do dự, “Không giống nhau, đồ thủ công này quá tinh xảo.”

“Đừng nói linh tinh, đây không phải đồ có giá trị gì.” Thẩm Minh Tích trong giọng điệu có ý không muốn cô trả lại, “Hay là cô cảm thấy bạn bè bình thường thì không thể tặng quà cho nhau?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương