Ở Lại Nơi Này Cùng Anh
Chương 16: Quen với việc anh yêu em

Ngày hôm sau, Vu Mục Thành lái xe đưa Tạ Nam đến một khu suối nước nóng trong tỉnh. Khi anh hỏi ý cô, Tạ Nam dường như chẳng chút phản kháng, cũng không ngạc nhiên mà nhận lời luôn.

Khu nghỉ mát này mới mở, người tới không nhiều, bên dự án là người quen cũ của Vu Mục Thành, hai người ở trong một biệt thự nhỏ đã đặt sẵn. Sau khi ăn trưa, nghỉ ngơi khoảng một tiếng, họ cùng đi ngâm mình trong suối nước nóng.

Suối nước nóng ở đây được núi bao quanh bốn bề, tuy đang là tiết trời giữa đông lạnh giá, nhưng chân núi vẫn phủ một màu xanh như ngọc của cỏ non, cây cối trên núi xanh tốt, không khí trong lành, thoáng chút mát lạnh, nước suối nóng bừng bừng khiến người ta cảm thấy thoải mái. Cả khu nghỉ mát rất quy mô, nó được coi là khu tắm suối nước nóng hơn một trăm kiến trúc khác nhau và rất đa dạng về dịch vụ. Hai người thay đồ bơi, khoác lên mình chiếc khăn tắm, rồi vào một phòng tắm nước nóng thiết kế theo phong cách Nhật Bản cách đó không

Nói là tắm suối nước nóng, kỳ thực là trên một hồ nước khoáng xây lên một mái đình bằng gỗ có hệ thống thông gió, đặt thêm mấy chiếc xích đu, hơi ấm trong hồ bay lên. Trên đường tới đây, Tạ Nam luôn mồm kêu lạnh, vừa tới bên hồ, đưa tay xuống thử nước ấm, cô vội rụt tay về, nói: “Nóng thế này, không nấu chín người ra đấy chứ?”.

“Hồ này chỉ khoảng bốn mươi độ, rất vừa phải.” Vu Mục Thành để khăn tắm trên ghế, ngồi xuống bên hồ, lấy nước vẩy vào chân, vào người, vào tay, rồi cho chân xuống hồ, Tạ Nam hì hụi làm theo. Hai người dần dần ngâm mình trong nước, tựa đầu vào chiếc khăn tắm đã gấp cẩn thận đặt trên hồ, bên cạnh có thêm hai chai nước khoáng. Thi thoảng họ nhấp một vài ngụm rồi lại nằm yên thưởng thức cảm giác ấm nóng trong làn nước.

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt Tạ Nam đã đỏ hồng lên, toàn thân ngâm dưới nước lâu tới mức không còn sức lực gì nữa, mắt cũng chẳng muốn hoạt động. Cuối cùng Vu Mục Thành phải ép cô ra khỏi đó, nói: “Không được ngâm quá lâu, đừng tham dễ chịu mà lười hoạt động nhé”. Anh khoác khăn tắm lên người giúp cô, hai người chầm chậm quay về căn biệt thự tắm rửa, rồi mồi người nằm trên một chiếc ghế nghỉ ngơi.

Từ khi tốt nghiệp tới giờ, Tạ Nam chưa từng nghỉ ngơithoải mái thế này. Cao Như Băng vẫn thường khuyên cô nên ra ngoài chơi, song mỗi lần như thế cô đều viện lý do, rồi để những việc vặt chiếm hết thời gian, nào là lương của ngày đầu hạn hẹp phải tiết kiệm để trả tiền nhà, nào là phải tu sửa, phải tham gia kỳ thi, rồi sau này bận thăng chức, bận làm thêm, làm việc riêng...

Lúc này đây, lần đầu tiên nằm nghỉ mà không nghĩ ngợi về một việc gì, cô mới phát hiện ra rằng, mấy năm qua mình đã sống một cuộc sống như trâu như bò theo người ta vẫn nói, cô nghĩ: Như Băng quả thật nói không sai, mình phải bớt hà khắc với bản thân đi mới được.

Bất chợt, Vu Mục Thành ôm lấy cô, đưa cốc nước tới sát miệng, cô cứ thế uống mà chẳng buồn mở mắt ra nhìn.

“Xem ra em đã thực sự thích nghi với sự chăm sóc của anh rồi.”

“Vâng, vấn đề của anh lớn rồi đấy, sau này em sẽ ăn no ngủ kỹ, dựa vào anh, ăn thịt anh. Anh muốn thoát ra cũng không thoát nổi đâu, chỉ có thể hối hận mà kêu rằng: Tại sao mình lại rước thứ phiền phức này về chứ.”

“Em cứ lấy mình ra bù đắp cho anh là được.” Vu Mục Thành cười nói, sau đó kéo chiếc đai thắt áo choàng tắm của cô ra, nhẹ nhàng vuốt ve làn da ấm áp mịn màng của cô, “Còn vì thế mà phiền toái ra sao anh cũng xin nhận”. Tạ Nam trừng mắt lườmVu Mục Thành chỉ cảm thấy mí mắt ấy lườm qua, như giận như dồi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, bờ mi kia mang nét kiêu sa tự nhiên, rất quyến rũ. Một Tạ Nam hoàn toàn khác hẳn với cô gái bảo thủ cố chấp, quá cẩn thận, và hay xấu hổ của ngày thường. Anh gỡ kẹp tóc của cô ra, để cho mái tóc ướt nhèm xổ tung, hai tay đỡ lấy khuôn mặt cô, nhìn chăm chú vào đôi mắt ấy rồi hôn thật sâu.

Ăn xong cơm tối, hai người nghỉ ngơi trong phòng một lúc rồi tiếp tục đi tắm suối nóng. Khu biệt thự vắng lặng không người qua lại, hai người đi dép lê trên con đường nhỏ phủ đá xanh, cảm nhận cái lạnh nơi đây. Tạ Nam sợ lạnh, không muốn đi xa tới phía các hồ tắm, nơi có nhiều dịch vụ phong phú khác, nên hai người lại đi vào phòng tắm nóng lúc ban chiều.

Ngâm mình trong nước, Tạ Nam ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trên cao, lần đầu tiên cô thấy bầu trời đêm lại pha thêm ánh xanh như vậy, một vầng trăng khuyết nằm giữa muôn vàn vì sao lấp lánh, cảm giác như xa xôi lại vô cùng rộng lớn.

Vu Mục Thành lần tìm bàn tay cô trong nước, ngắm nhìn bầu trời đêm với người yêu, tiếng nói thì thầm nơi đâu vọng đến càng tô thêm vẻ tĩnh mịch cho đêm đông. “Nếu có tuyết rơi, thì còn thích hơn.” Tưởng tượng ra cảnh những bông hoa tuyết phiêu bồng trong hồ nước nóng nghi ngút, Tạ Nam cười: “Thế mới biết con người thật tham lam, chỉ muốn cảnh đẹp như mình tưởng tượng”.

“Nhưng ước muốn đó không hề xa vời, để lần sau tuyết rơi, anh sẽ đưa em tới, hoặc tìm kỳ nghỉ đông nào đó, chúng mình sang Nhật luôn.”

Tạ Nam lắc đầu: “Tham quá rồi, sẽ bị trừng phạt đấy, thế này, em đã thấy hài lòng lắm rồi”. Cô quay đầu nhìn Vu Mục Thành, nói: “Cảm ơn anh, Mục Thành”.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt cô hơi ngước lên, đôi mắt sáng như sao. Vu Mục Thành kéo cô vào lòng, nói: “Không cho phép em nói cảm ơn nữa”.

“Vâng.” Tạ Nam cười mỉm.

“Hãy coi tình yêu của anh là một lẽ đương nhiên.”

Trong chớp mắt nụ cười của cô sững lại, không nói gì, chỉ ngẩng đầu khẽ hôn anh.

Ngày hôm sau ăn cơm trưa xong, Vu Mục Thành đưa Tạ Nam trở về thành phố. Xe gần vào thành phố thì điện thoại của Tạ Nam bồng đổ chuông, là Cao Như Băng.

“Nam Nam, cậu ở đâu? Sao vẫn chưa tới?” Tạ Nam hơi ngạc nhiên: “Tới đâu?”.

“Họp lớp, tớ nói với cậu rồi mà, không phải cậu vẫn đang ở quê chứ?”

“Không, tớ về rồi, nhưng Băng Băng à, cậu biết tớ không...”

“Ngoài kẻ lắm điều kia ra, có ai nhiều chuyện thế đâu?”

Kẻ lắm điều Cao Như Băng nói tới chính là bạn học Từ Yến của hai người, cô ta đối xử với người khác thì còn có vẻ bình thường, chứ đối với Tạ Nam thì luôn tỏ ra không thích, những lần gặp nhau hồi còn học chung cho đến cả sau khi tốt nghiệp, cô ta luôn nói bóng nói gió. Tạ Nam không buồn tìm hiểu nguyên nhân sâu xa của việc đó, chỉ đơn giản nghĩ là không hợp nhau, để ngoài tai những câu nói xa gần của cô ta, nếu tránh được không phải gặp lại, đương nhiên là một sự dễ chịu vô cùng đối với cô.

“Hôm nay còn khá đấy, giống hệt lần trước tớ gặp ở siêu thị, cô ta đi cùng chồng, nên không có lòng dạ nào mà chọc ngoáy người khác đâu. Biết không, Điền Lực về nước thăm gia đình, còn đưa cả bạn gái người Mỹ về nữa, vừa nãy anh ấy hỏi thăm cậu. Đến nhanh nhé.”

Điền Lực là hướng dẫn của các cô hồi đại học, lúc đó anh có mối quan hệ rất tốt với sinh viên, khi các cô họcnăm thứ tư, Điền Lực đi du học ở Mỹ, các nữ sinh trong lóp đều khóc cả. vết thương lòng của Tạ Nam lúc ấy cũng còn mới, cô mượn rượu của người khác để giải sầu cho mình, thế là khóc vô cùng thảm thiết, đứng bên vỗ vai cô mà thằng đàn ông trong anh cũng không cầm được nước mắt. Bây giờ anh từ phương xa trở về, đương nhiên phải gặp anh một lần.

“Được, tớ đến ngay.” Tạ Nam hỏi rõ địa điểm, sau đó quay đầu nói với Vu Mục Thành, “Mục Thành, em phải đến họp lớp, anh đưa em tới đó, rồi về nhà trước, được không? Tối em tự về”.

Chưa dứt lời, Cao Như Băng lại gọi tới: “À, chút nữa quên, anh người yêu hàng xóm của cậu đâu? Nếu không có việc gì thì rủ anh ấy đến đây, xem cô nàng lắm chuyện kia còn nói được gì”.

“Không cần đâu, lại xưng xưng dẫn bạn trai tới chẳng hay ho gì.”

Vu Mục Thành nghe thấy, bèn nói vọng vào điện thoại: “Được, chút nữa anh sẽ đưa cô ấy tới”.

Cao Như Băng cười lớn: “Nam Nam, chàng người yêu hàng xóm của cậu nhập cuộc nhanh đấy, được lắm, tớ thích thế”. Tạ Nam dở khóc dở cười, liếc xéo Vu Mục Thành, Vu Mục Thành giở giọng ngang bướng: “Đâu phải yêu giấu giếm gì, anh không tệ tới mức không được gặp người ta đấy chứ? Hơn nữa đang là kỳ nghỉ nên anh mới nhàn rỗi thế, chứ bình thường bọn em có đưa thiếp mời anh cũng chẳng có thời gian mà đTạ Nam không buồn để ý tới anh, vội vàng lấy hộp trang điểm tô vẽ lại khuôn mặt, mấy ngày nay ngủ đủ giấc, lại được tắm suối nước nóng nên da dẻ đẹp hơn, cả người xem ra vẫn còn chút thần sắc. Tạ Nam trang điểm rất ăn phấn, sau khi phủ một lớp phấn, cô tô thêm son môi, nghiêng đầu hỏi ý kiến Vu Mục Thành, anh gật đầu tỏ ý đồng tình.

Buổi họp mặt tổ chức tại một trong những nhà hàng kiêm quán trà đột nhiên có sức hút lớn và nhanh chóng nổi tiếng ở thành phố này. Trang trí nơi đây tương đối đặc biệt, hầu hết ghế của mỗi bộ bàn đều khác nhau, đầy đủ các loại đèn, những đồ trang trí bày biện nhỏ, nhưng bức họa và những chiếc sofa lại tạo cảm giác khác lạ. Thông thường rất dễ tìm được một góc yên tĩnh ở đây, chiếc bàn ngày thường vẫn dùng cho hai người giờ đây cũng có thể trở thành nơi để mười mấy người quây lại bên nhau. Món ăn nơi đây vô cùng phong phú và đa dạng, đồ ăn châu Âu, châu Á đều có, giá cả cũng rất bình dân. Tuy hôm nay mớilà mùng Sáu Tết, nhưng đã có không ít người ở phòng khách lớn. Tạ Nam và Vu Mục Thành vào phòng đặt trước trên tầng hai, bên trong đã có khoảng hơn chục người, hầu hết đều là bạn bè, người thân của họ, Quách Minh và Cao Như Băng nằm trong số đó. Tạ Nam hiếm khi tham gia những buổi gặp gỡ như thế này, bất chợt tiếng vỗ tay vang lên, có người nói: “Tạ Nam đến muộn rồi, lát nữa phải phạt rượu”.

Mọi người bắt đầu giới thiệu ồn ào cả lên, rất nhiều ánh mắt hướng tới Vu Mục Thành. Anh lần lượt chào từng người với vẻ mặt hết sức bình thản.

Anh chàng hướng dẫn sinh viên Điền Lực ghê gớm ngày nào quả nhiên dẫn theo một cô bạn gái người Mỹ tên là Amanda trở về, cô ấy có dáng người cao gầy, mái tóc màu hung, đôi mắt màu nâu hoạt bát, đang học chuyên ngành Văn học cận đại Trung Quốc, nói tiếng Trung rất lưu loát trôi chảy, nhắc đến Trương Ái Linh, Lô Dần, Thẩm Tòng Văn... cứ như nói về người quen của mình vậy, khiến cho những người chuyên ngành Tài chính như các cô nghe mà đều ngây cả ra.

Cao Như Băng ngồi cạnh Tạ Nam, đưa ánh mắt dò xét sang phía Vu Mục Thành, khẽ nói với cô: “Được đấy, được đấy”, rồi nở nụ cười ranh mãnh nhìn bạn. Tạ Nam bỗng thấy ngạc nhiên, không hiểu mình trang điểm có gìkhông ổn hay sao. Cao Như Băng nói tiếp: “Có người yêu trông tươi tỉnh hẳn lên, khác hẳn, khác hẳn”.

Tạ Nam đỏ mặt nhéo cô nàng một cái đau điếng: “Quả nhiên phụ nữ có chồng rồi thật là... Cái gì cũng có thể nói ra được”.

Cao Như Băng cười: “Này, còn có những thứ ghê gớm hơn cậu chưa được thấy đâu, hôm nào tớ sẽ tới bức cung cậu, bảo đảm chi tiết nào cậu cũng phải khai cho hết”.

Tạ Nam và Cao Như Băng đang thân m thì thầm to nhỏ, Từ Yến ngồi đối diện bỗng nói chen vào: “Tạ Nam, bạn trai mới hiện giờ của cậu xem ra cũng không tồi, anh ấy giữ chức vụ gì, ở đâu?”.

Vu Mục Thành thành thật: “Không coi là giữ chức vụ gì được, anh chỉ làm công tác quản lý ở một công ty nhỏ thôi”.

Từ Yến gật đầu, vừa lúc ấy chồng cô ta là Hạ Bân đã gọi điện thoại xong, từ ngoài đi vào. Anh ta là một người dễ béo, nhưng vẫn ở trong tầm một người đàn ông tuấn tú béo ở mức hợp lý. Thấy Vu Mục Thành, Hạ Bân ngạc nhiên thốt lên: “Tổng giám đốc Vu, chúc mừng năm mới”.

Vu Mục Thành có chút kinh ngạc, người trước mặt anh là một trong những ứng cử vào vị trí giám đốc bộ phậnCung ứng mà bên môi giới giới thiệu. Họ đã gặp mặt phỏng vấn hai lần, Hạ Bân thể hiện là người có đủ bản lĩnh để tiếp nhận công việc này, nhưng lúc đó Vu Mục Thành cảm thấy phương pháp xử lý mà anh ta đưa ra trong khi phỏng vấn không phù hợp với yêu cầu của vị trí đó, anh vội nói: “Xin chào anh Hạ, trùng hợp quá”.

Hai người không nói gì thêm, mà tập trung nghe Điền Lực và Amanda miêu tả một cách hoa mỹ về những chuyện vui ở trường họ. Khi kể về chuyện một anh chàng Mexico đã dùng mọi cách tán tỉnh cô bạn học người Nhật như thế nào, mọi người đều cười ồ lên. Nhưng chẳng ngờ tiếng cười vừa ngớt, Từ Yến lại mượn cớ gây khó dễ.

“Tạ Nam, chuyện này cũng giống ngày xưa Hạng Tân Dương tán cậu nhỉ.” Cô ta chóp chớp mắt vẻ ngây thơ, cười hi hi nói.

Câu nói lập tức khiến cả căn phòng lặng đi, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải tiếp tục thế nào. Cao Như Băng đang định mở miệng thì Tạ Nam vội giữ lấy tay cô, khóe mép nhếch lên một nụ cười chua xót: “Cậu thật là nhớ lâu, sau này nếu có viết hồi ký, nhất định tớ sẽ đến nhờ cậu ghi lại từng chi tiết trong cuộc đời giúp tớ”.

Từ Yến cười kiêu ngạo: “Lễ Tình nhân năm đó, cậu nhận được cả một cốp xe hoa uất kim hương, những ngườikhông được tặng hoa như bọn tớ đều có phần ăn theo. Một chuyện lãng mạn như thế, quên làm sao được. Ký ức ảm đạm của tớ trong những năm tháng đại học đều được tô điểm thêm màu sắc bởi những việc lãng mạn đó đấy. Xin lỗi, anh Vu, anh không để ý chấp nhặt chứ?”.

Ác ý này còn rõ ràng hơn cả những lần công kích trước, mọi người đều cảm thấy lo lắng, Hạ Bân càng lo lắng hơn, nhìn chằm chằm vợ mình, thiếu chút nữa đưa tay ra kéo tay Từ Yến.

Tạ Nam đang định cất lời, Vu Mục Thành bất chợt vòng tay ôm lấy vai người yêu, quay đầu nhìn cô khẽ cười, sau đó anh quay sang,à bình tĩnh nói với người bạn xấu tính kia: “Đương nhiên là không để ý rồi. Nếu Tạ Nam không có ai theo đuổi thì anh mới ngạc nhiên đấy, chẳng lẽ nam sinh trường đại học của các em lại đều không có mắt như thế sao?”.

Mọi người thở phào cười ồ lên, xem như đã bỏ qua được chủ đề kia.

Tạ Nam khẽ đưa tay cho anh, mỉm cười đáp lại, nhưng nụ cười mang chút ngượng ngùng, Vu Mục Thành cười theo, nắm chặt tay cô.

Sau đó, mọi người chuyện trò tự nhiên, không khí lấy lại vẻ thoải mái ban đầu. Gần đến giờ ăn, họ gọi phục vụđến và mỗi người chọn một món theo ý mình, không cần phải giống nhau. Tạ Nam gọi một suất cơm trộn, Vu Mục Thành gọi món cơm lươn.

Cao Như Băng vừa ăn suất cơm thịt bò xốt tiêu, vừa nói chuyện riêng với Tạ Nam: “Này, lần này may đấy, anh ấy xem ra rất được, vừa chín chắn lại biết quan tâm, cậu đừng cố chấp nữa nhé”.

Tạ Nam chẳng biết nói sao: “Tớ đâu còn mặt mũi để mà cố chấp nữa”.

“Cậu nói vậy là cố chấp rồi đấy, hôm nay tớ không chấp với cậu, ngày mai tới nhà tớ, tớ mời cậu ăn cơm, nhân tiện dạy cho cậu một bài học.”

“Cậu lại hành Quách Minh à, còn nói ăn kiêng với anh ấy.” Tạ Nam nhìn đồ ăn của mình rồi liếc nhẹ sang bên Vu Mục thành đang tán gẫu với Quách Minh.

“Tớ vẫn ăn cùng anh ấy đấy chứ, có điều Quách Minh rất có phong cách, anh ấy bảo Tết thì khác, hơn nữa, mai anh ấy phải trực rồi, không có cơ hội mà đỏ mắt đâu. Tớ chuẩn bị lẩu thịt cừu, nếu bạn trai cậu rỗi thì đến luôn.”

“Mai anh ấy có việc, thôi, để tớ đến một mình.”

Vu Mục Thành ra ngoài nghe điện thoại, nhân tiện thanh toán đồ ăn luôn. Anh vừa quay đầu về phòng, liềnthấy Hạ Bân đứng trước cửa cỏ vẻ như cố ý chờ mình, anh ta nói giọng xin lỗi: “Xin lỗi anh, Tổng giám đốc Vu, vợ tôi nói năng không suy nghĩ lắm, anh đừng để ý nhé”.

Vu Mục Thành mỉm cười: “Tôi không để ý, anh Hạ à, nhưng bạn gái tôi thì rõ ràng không vui. Mồi người trưởng thành rồi đều phải có trách nhiệm với từng lời nói của mình, nói thẳng là một việc, nhưng nói với ác ý lại là việc khác”.

“Cô ấy không có ác ý đâu”, Hạ Bân chỉ còn biết nói thêm, “Mong anh đừng để bụng”.

Vu Mục Thành gật đầu, rồi hai người cùng vào phòng.

Sau khi ăn xong, mọi người lại rủ nhau đi hát karaoke, Tạ Nam và Vu Mục Thành vốn không thích nên cáo từ về trước.

Ngồi trên xe, Tạ Nam không nói gì, Vu Mục Thành liếc mắt nhìn cô, nói: “Không phải em vẫn không vui vì việc ban nãy đấy chứ?”.

“Cũng không đến nỗi thế”, Tạ Nam cười buồn, Từ Yến không ưa cô cũng chẳng phải là việc mới, cô không để tâm đến điều đó, “Em chỉ đang nghĩ, có cần phải thẳng thắn với anh tất cả những chuyện cũ không, tránh cho sau này anh lại bị kinh sợ”. “Tình yêu sinh viên có gì mà đáng kinh sợ, hơn nữa sau này em sẽ phát hiện ra, một trong những ưu điểm của anh là không dễ gì kinh sợ đâu.”

Nếu chỉ là một tình yêu sinh viên không để lại hệ lụy thì thật tốt quá, Tạ Nam đau khổ nghĩ thầm, song muốn thẳng thắn, cô cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu, lẽ nào phải viết hồi ký thực sự, mang hết chuyện cũ ra bày giữa hai người? Bản thân cô cũng cảm thấy không chấp nhận được suy nghĩ này.

“Có ai thời đại học mà chưa từng yêu, cũng chỉ là không muốn lỡ mất thời khắc tươi đẹp của tuổi thanh xuân mà thôi.” Vu Mục Thành nhìn phía trước, giữ vững tay lái, nói tiếp: “Đen một ngày, em cảm thấy vui mồi khi nghĩ về quá khứ, đề cập tới nó mà không cảm thấy khó xử, anh sẽ rất vui nếu được chia sẻ với em những hồi ức đó. Giờ em không muốn nhắc đến, thì không cần nói gì cả, cũng đừng nói đến việc phải thẳng thắn với anh. Anh không cố chấp với quá khứ của em, chỉ cần chúng ta cùng có hiện tại và tương lai là đủ rồi”.

Xe vừa dừng đèn đỏ, Tạ Nam bỗng quay người hôn anh một cái, Vu Mục Thành cười nói: “Không được nói câu cảm ơn nhé, nếu thực sự muốn cảm ơn, anh vẫn muốn đón nhận điều đó bằng cơ thể em”. Tạ Nam nhịn cười không thèm để ý, một lúc sau, cô vẫn nói: “Cảm ơn anh, Mục Thành”.

Ngày hôm sau, Tạ Nam đến nhà Cao Như Băng, hai người ăn một bữa lẩu thịt cừu một cách vui vẻ, sau đó nằm dài trên chiếc sofa, tiếng ti vi để nhỏ, trên đó đang phát chương trình ca hát hết sức nhộn nhịp. Hai người đều không chú tâm xem ti vi, mồi người chạy theo một suy nghĩ riêng, giống như ngày xưa khi hai người còn thuê phòng chung với nhau.

“Hôn nhân của Hạng Tân Dương chắc có vấn đề.”

Nói đến Hạng Tân Dương, đôi mắt Tạ Nam chợt sẫm lại, cô im lặng nhìn lên trần nhà.

“Hôm đó tớ nhắn tin, anh ấy gọi lại cho tớ, bọn tớ đã nói chuyện một lúc, có thể đoán được tâm trạng của anh ấy không tốt, nhắc tới Đường Lăng Lâm, anh ấy không nói thêm câu nào nữa.”

“Vấn đề của anh ta chỉ anh ta mới có thể giải quyết được...” Tạ Nam ngắt lời, ngay cả trước mặt Cao Như Băng, cô cũng không thích nói đến Hạng Tân Dương và vợ anh.

“Thôi, không nói về anh ấy nữa. Vu Mục Thành xem ra được đấy, giải quyết mọi việc rất chín chắn, cậu cố mà giữlấy, đừng có giở trò giở quẻ gì nữa.”

“Anh ấy rất tuyệt, nhưng tớ thấy, ở cùng anh ấy, tớ không có cảm giác chân thực. Tớ không có ý là anh ấy thiếu chân thành, mà tớ chỉ cảm thấy... tớ cảm thấy...” Tạ Nam cố gắng tìm từ ngữ biểu đạt hết được suy nghĩ của mình, không để ý Cao Như Băng đã bỏ gối ôm xuống, tiến đến cạnh cô.

“Biết ngay cậu lại ngốc thế mà, không thì tớ gọi cậu tới đây làm gì. Thế nào là cảm giác chân thực? Có phải cậu cảm thấy một người đàn ông tốt yêu cậu là một việc không chân thực?”

Tạ Nam ôm gối không phản đối gì, mồi lần Cao Như Băng tỏ vẻ nghiêm trọng, cô lại tự giác ngoan ngoãn trong tư thế nghe giáo huấn.

Cao Như Băng ngồi dậy nhìn thẳng vào cô, không chút động lòng trước sự ngoan ngoãn của bạn: “Bình thường cậu làm sổ sách rõ ràng, nói năng lưu loát, cậu nói xem, rốt cuộc trong đầu cậu nghĩ cái gì?”.

Tạ Nam cũng nhỏm dậy, cười theo, nói: “Đừng cáu, đừng cáu, Băng Băng. Tớ khai hết có được không?”. Nói thì nói vậy, nhưng cô quả thật không biết bắt đầu khai từ đâu, cũng chẳng biết phải diễn tả thế nào mới nói rõ được cảm giác bất an trong sâu thẳm trái tim mình. Không cần Tạ Nam nói gì, Cao Như Băng cũng hiểu rõ bạn mình, cô nói: “Nam Nam, tớ không phải là chị của cậu, nhưng dù sao tớ cũng đã lấy chồng, tớ hiểu đàn ông hơn cậu một chút. Một người đàn ông muốn đến và kết hôn với cậu, điều đó đủ để chứng minh thành ý của anh ấy rồi. Nếu cậu không có được cả sự tin tưởng cơ bản dành cho anh ấy, thì đó là một việc rất đau lòng”.

“Tớ chỉ là không có lòng tin với chính mình.” Tạ Nam lí nhí.

“Dựa vào cái gì mà cậu nói không có lòng tin vào bản thân. Tớ thật coi thường cái ý nghĩ ấy của cậu, mới yêu có một lần mà đã trở nên thê thảm như vậy, bao nhiêu năm mới gượng dậy được. Một con người suốt ngày vui vẻ, chẳng để tâm tới điều gì như cậu trước kia đâu rồi.”

“Hoàn toàn bị mai một theo thời gian rồi.”

“Cậu định tấu hài với tớ đấy à? Cứ một câu tức khắc cãi một câu. Cuộc sống chỉ thử thách một mình cậu thôi sao? Tớ chẳng phải cũng đang sống ? Ngay cả khi kẻ lắm điều kia chọc ngoáy cậu, tớ cũng chưa nhìn thấy cậu phản ứng lại nhanh như thế.” Nói đến Từ Yến, không hiểu sao Cao Như Băng lại đột nhiên tức giận.

“Tớ phản ứng với cô ta làm gì? Cậu không thấy cô ta bây giờ nói năng chẳng còn kỹ xảo như ngày xưa ư? Thờisinh viên, cô ta còn biết nói ‘mười hai giờ, nàng Lọ Lem lại hiện nguyên hình, xe ngựa biến thành bí đỏ rồi’. Giờ thì sao, cứ vỗ thẳng vào mặt người khác. Biết rằng cô ta chẳng ưa gì mình, người không biết còn tưởng tớ cướp đoạt tình yêu của cô ta nên có mối hận không đội trời chung nữa cơ.”

Cao Như Băng cũng bị cô làm cho vui lên: “Được, tớ thừa nhận bây giờ cậu hơn tớ, cái gì cũng nhịn được”.

“Đây không phải là nhịn. Tớ chỉ nghĩ, trước kia ở trong trường, mình thích gì làm đấy, tuổi trẻ ngông cuồng, yêu mà chỉ hận không thể kêu lên cho cả thế giới biết mình đang yêu, cái kiểu đó dễ khiến người ta ghen ghét.” Những càn rỡ của tuổi trẻ quả thực không thể giải thích được, giờ hồi tưởng lại, Tạ Nam cảm thấy điều đó là đúng thôi.

“Cậu nói về tình yêu của cậu, cậu khoa trương tình yêu của cậu, liên quan gì đến cô ta? Có cần phải đố kỵ ghen ghét và xỉa xói nhau đến tận bây giờ không? Hơn thế, cô ta mới là người khoa trương, lúc nào cũng nói mình chỉ mặc đồ ‘độc’, chỉ dùng L’oreal, cũng có nghĩa là chê chúng ta nghèo không có mắt thẩm mỹ, thế mới thấy được sự vô lý của cô ta.”

Tạ Nam cười lắc đầu, rồi lại nằm xuống, nói: “Cô ta quả thực luôn thích hơn người, nhưng đối với người kháccòn đỡ, tớ đoán cô ta đơn giản không mong tớ tới, mà tớ cũng chẳng biết mình đã làm gì khiến cô ta ghét lâu như vậy. Thôi, không nói về cô ta nữa”.

Cao Như Băng cũng nằm xuống, nói: “Cũng đúng, cậu bỏ qua rồi, cô ta không bỏ qua được thì đáng đời cô ta. Nhưng đã quên rồi thì nên quên cho triệt để, đừng có hễ nói về tình yêu bây giờ, lại so sánh ngay với tình cũ”.

Tạ Nam cười khổ: “Cậu nói cứ như đầu óc tớ có vấn đề vậy, tớ sẽ không so sánh bất cứ ai với Mục Thành cả. Có thể yên ổn với nhau, rồi thuận lợi kết hôn, tớ đã cảm ơn và thấy thế là đủ lắm rồi”.

Chút man mác trong câu nói của cô khiến Cao Như Băng bất giác không biết nói gì hơn. Dừng một lúc, Cao Như Băng nói giọng bực mình: “Tớ không thích cậu nói như vậy. Nam Nam, cậu xứng đáng với tình yêu của người còn tốt hơn anh ấy”.

Khóe mắt Tạ Nam bất chợt ươn ướt, cô nói: “Băng Băng, cảm ơn cậu. Chỉ là, tớ cũng đã đi gặp mặt, thậm chí còn dự định gặp anh phó phòng chQuách Minh, nhưng anh ấy đột nhiên xuất hiện, tớ quả thật có chút... chưa chuẩn bị tinh thần. Nó chẳng khác nào gọi một suất cơm bình dân mà người ta lại mang tới cho mình bát mỳ vây cá mập vậy”. “Cậu cứ thoải mái tinh thần, cái gì đặt trước mặt cậu thì là của cậu, cứ ăn hết món mỳ vây cá mập ấy đi.”

Cuối cùng Tạ Nam cũng bị cô bạn này chọc cho bật cười, Cao Như Băng cũng cười theo, nói: “Ái chà, thôi, tớ nói với cậu một chuyện vui hơn”.

“Nói đi.”

“Tớ sắp có em bé rồi.”

Tạ Nam lập tức bật dậy như lò xo: “Cậu thật là, có bầu còn ăn lẩu thịt cừu, lại còn dặn tớ mang dầu hạt tiêu đến nữa... cậu, cậu, cậu... tớ sẽ bảo Quách Minh quản cậu thật chặt”.

“Không thấy hôm nay tớ nấu không cay lắm à? Với lại nói với cậu trước khi ăn, tớ sợ cậu sẽ hoảng sợ.” Cao Như Băng vẫn nằm, giọng bình thản, “Giờ mới là thời kỳ đầu của thai kỳ, sáng nay tớ mới chắc chắn. Không sao, đợi đến lúc có phản ứng nghén, lại chẳng ăn được nữa ấy chứ”.

“Quách Minh đã biết chưa?”

“Sáng nay tớ đi kiểm tra, vừa lấy kết quả đã gọi điện ngay cho anh ấy, anh ấy vui đến phát điên lên kia kìa.” Cao Như Băng cười, nói tiếp, “Anh ấy yêu trẻ con hơn tớ, hiện tại tớ đang lo cảm giác làm mẹ của tớ không đủ mạnh”.

Tạ Nam tới bên quỳ trước mặt Như Băng, lấy tay sờ vào bụng cô một cách không khách khí, Cao Như Băng cười lớn: “Cậu đọc thêm sách thường thức đi được không, bây giờ chưa thấy gì đâu”.

“Tớ mặc kệ, chút nữa Quách Minh về thế nào chả sờ vào đó, tớ tước đi cái quyền được sờ vào bụng cậu đầu tiên của anh ấy, hà hà.” Tạ Nam ngồi trên thảm, nhìn Cao Như Băng, nói: “Thật tốt quá, Băng Băng, tớ được làm mẹ nuôi rồi”.

“Sao cậu có vẻ còn vui hơn cả tớ thế, tớ không có cảm giác lớn lắm, chỉ nghĩ rằng mình cũng đã hai mươi chín tuổi rồi, nếu để sau này mới sinh thì lại làm sản phụ cao tuổi mất, dù gì cũng phải sinh, có thì sinh thôi.”

“Chẳng ai thành thật như cậu đâu. Tớ chỉ sinh sau cậu có bốn tháng, cậu nói vậy là nhắc nhở tớ mau mau tìm người kết hôn thôi, kẻo sau này làm sản phụ cao tuổi chứ

gì?”

“Cho nên cậu phải giữ chặt lấy người đàn ông này, đồ ngố

“Giữ thế nào? Đàn ông như hạt cát ấy, càng nắm chặt, hạt cát ấy lại càng nhanh chóng trượt khỏi tay mình, chibằng thuận theo tự nhiên còn hơn.”

“Tớ không thích cái luận điệu của cậu, nếu cậu cứ suy đi tính lại như thế, thà rằng cậu đừng làm còn hơn, việc gì phải khổ sở cắm đầu đi yêu.”

“Được, được, đừng kích động, là tớ sai.” Tạ Nam vội vàng nhận lỗi, “Sau này tớ sẽ không làm cậu giận nữa, chiều chuộng cậu như chiều lão phật gia, cậu nói gì cũng đúng, như thế được rồi chứ?”.

Cao Như Băng bật cười: “Khoa trương vừa thôi. Quách Minh đã hồi hộp tới mức nói lằng nhằng mãi một hồi. Tớ gọi điện về nhà, bố mẹ cứ tự than thân trách phận rằng không thể đến để tận tay chăm sóc tớ được. Tớ đoán tối nay nói với bố mẹ chồng chuyện này, họ cũng sẽ kích động một lúc lâu đấy. Tớ thì lại rất bình thường, bị cậu và mọi người làm cho điên hết cả lên rồi, cậu cứ đối xử với tớ như bình thường đi có được không?”.

Đột nhiên, điện thoại của Tạ Nam rung chuông, hôm nay cô không lái xe, Vu Mục Thành đưa cô đến rồi nói xong việc sẽ quay lại đón cô. Cao Như Băng xua tay có ý như muốn đuổi: “Đi đi, đi đi, tớ cũng phải ngủ một lát, ngày mai còn đi làm”.

Tâm trạng của Vu Mục Thành hôm nay rất tốt. Anh vừa gặp một người khác do công ty môi giới nhân lực giớithiệu ứng cử vị trí giám đốc bộ phận Cung ứng. Anh rất hài lòng với học lực, kinh nghiệm, và nhận thức về công việc của người này, hơn nữa, hai người còn tìm thấy điểm chung ở chế độ đãi ngộ, họ đã thỏa thuận sau kỳ nghỉ Tết sẽ bắt đầu làm việc. Sau khi Tạ Nam lên xe, anh lái xe thẳng tới siêu thị. Vu Mục Thành phụ trách đẩy xe, Tạ Nam chọn đồ cần mua đặt vào trong đó, trông thật ra dáng một gia đình. Rất nhanh sau đó cô phát hiện ra rằng, thực ra hiệu quả còn lâu mới bằng cô đi siêu thị một mình.

Kỳ thực, khi mua đồ, Vu Mục Thành chỉ biết nhận mặt một số sản phẩm hay dùng, không biết so sánh giá. Không biết mệt mỏi, anh nhấc đồ lên cho cô xem rồi lại hạ xuống, còn trưng ra vẻ mặt đáng cười, khiến cho hứng thú mua hàng của cô giảm đi quá nửa.

Tạ Nam không tiện đi lấy băng vệ sinh, định hôm nào đó tự mình đến mua sau. Song Vu Mục Thành lại tỏ ra không chút kiêng kỵ. Anh đứng trước giá bán các đồ tránh thai, rồi cầm các kiểu bao cao su lên xem giới thiệu. Cô giận mình không đứng xa hơn được chút nữa, đã thế anh lại còn chìa ra trước mặt cô: “Chúng mình thử loại siêu mỏng này nhé”.

Khuôn mặt Tạ Nam đỏ rần lên, không dám quay đầu lại phía anh. Vu Mục Thành bồng ây ra, rồi bật cười, không hỏi ý kiến của cô nữa mà lấy hai hộp để vào trong xe, TạNam vội vàng dùng khăn mặt che lên, sau đó quay đầu nhìn nụ cười châm chọc trên khóe môi anh, cô bất giác trừng mắt nhìn.

Vào khu đồ dùng hằng ngày, Vu Mục Thành hỏi cô: “Em dùng loại dầu gội nào?”.

“Em không thiếu dầu gội.”

“Bên chỗ anh toàn dầu gội dành cho nam giới, trừ khi em đồng ý dọn lên ở luôn với anh, chúng mình không cần mua nữa.”

Tạ Nam thầm nghĩ: Thế nghĩa là gì, chả nhẽ lại ở chung thật sao? Mình đồng ý ở chung lúc nào? Nhớ tới lời dặn của Cao Như Băng, cô nhủ thầm trong lòng: Đừng bối rối quá, đừng bối rối quá.

Thấy điệu bộ bất đắc dĩ đi lấy dầu gội của người yêu, Vu Mục Thành phải cắn răng mới nhịn được cười. Anh phát hiện mình càng ngày càng thích nhìn bộ dạng cắn môi đấu tranh tư tưởng của Tạ Nam, quả thực cảm giác thích thú ấy dường như đã lên đến cực điểm.

Không để Tạ Nam có cơ hội phiền hơn, kỳ nghỉ Tết đã kết thúc. Ngày thứ hai sau khi đi làm, Vu Mục Thành giới thiệu giám đốc bộ phận Cung ứng mới Lý Kình Tùng với các đồng nghiệp trong công ty, rồi vội vàng đi công tác ởThượng Hải.

Tiễn anh ra cửa, Tạ Nam thở phào một hơi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương